C.10 : Thôn Thanh Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ, người muốn rời Thiên Trì thật sao?"

"Ừ, ta đi rồi, hãy cùng sư huynh con bảo vệ Thiên Trì. "

Nhị sư huynh đưa mắt sang nhìn ta, trong đôi mắt ấy chứa một thứ gọi là bi thương không thể nói nên lời.

"Xin sư phụ hãy chăm sóc tốt cho Tương Nhi. "

Dứt câu huynh ấy đã xoay đi, ta vội gọi to: "Nhị sư huynh! "

Huynh ấy dừng lại nhưng không quay đầu lại nhìn ta, giọng ta nghèn nghẹn: "Huynh... hãy bảo trọng. "

Huynh ấy không nói gì cũng không quay lại, tiến thẳng bước, các sư đệ muội khác thấy vậy cũng cung kính cuối chào từ biệt: "Sư thúc (sư thúc tổ) xin hãy bảo trọng. " - Họ đồng thanh.

Họ liếc nhìn ta một cái cũng cúi đầu rồi cùng theo nhị sư huynh đưa Ngọc Thuần quay về núi.

Mắt ta đã nhòa vì lệ chợt một đôi bàn tay vững chắc ôm ta vào lòng an ủi: "Đừng khóc, Thiên Mạch làm vậy là có lý do, nó không ghét nàng đâu. "

Ta vòng tay ôm lại người, cười trong nước mắt: "Tương Nhi biết mà. "

Trận đánh đã kết thúc, lũ yêu quái cấp thấp đều chết sạch, yêu vương thì trọng thương đã chạy thoát. Ta nghĩ với vết thương ấy chắc hắn phải mất vài trăm năm để hồi phục. Tuy sư phụ cũng bị thương nhưng không quá nghiêm trọng, người nói bảo dưỡng một thời gian sẽ khỏe thôi, ta cũng an tâm.

Thấm thoắt cũng đã một tháng trôi qua, người đưa ta đến thôn Thanh Bình. Đúng như cái tên của nó, nơi đây thật yên bình làm sao, người dân lại thật thà chất phác. Trưởng thôn khi thấy bọn ta thì sững sờ, ông nồng nhiệt hoan nghênh ta và sư phụ ở lại.

Vì cố che đi mị lực của mình, ta phải luôn đeo mạn khi gặp người khác nhưng sư phụ là nam nhân, không lẽ cũng che mạn? Chính vì thế mà các thiếu nữ ở đây từ già đến trẻ khi thấy người đều mê như điếu đổ. Bọn ta được sắp xếp ở một ngôi nhà không người ở̉ trong thôn, ngôi nhà nằm phía sau rừng trúc rất yên tịnh và thanh vắng.

Đêm xuống ta cùng người ngồi trước hiên nhà thưởng trà, người chăm chú nhìn ta cắt tiếng: "Nàng thích nơi này không? "

Ta nhoẻn miệng cười gật đầu: "Tương Nhi thích lắm. "

"Ừ, nàng thích là được. "

Lại rơi vào im lặng, ta đành chủ động. Đưa tay ra, ta áp lên mặt người trong sự ngỡ ngàng của người, ta táo bạo: "Hôn con... "

Sư phụ hơi ngẩn ra một lúc, mặt người đã nhiễm chút hồng hơi khụ một tiếng rồi tiến sát mặt ta. Chợt, ta nghe người nói: "Nhắm mắt lại. "

Ta nghe lời nhắm mắt nhưng cả nửa ngày sau vẫn không thấy động tĩnh gì, đến khi sắp chịu không nổi, ta suy nghĩ xem mình có nên mở mắt ra hay không thì trên trán chợt có cảm giác đôi môi ấm nóng của người lướt qua.

"Đừng miễn cưỡng quá, trán nàng đã đầy mồ hôi rồi. " - Vừa nói người vừa cười nhẹ, lau trán ta.

Ta đúng là hồi hộp thật, nhưng ta muốn được như lần đầu tiên người hôn ta ở Thiên Trì, ta làm nũng: "Sư phụ, không phải vậy... Tương Nhi... muốn... "

"Ừ, ta biết. Nhưng cứ tiếp tục như thế, ta sẽ chịu không nổi. " - Sư phụ thuận thế ôm ta áp vào ngực.

Mặt ta đỏ lên, ta hiểu người muốn nói gì. Chợt, ta nghe người nói: "Chúng ta bái đường được không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro