Chương 1: Sư đồ rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ, sư phụ" tiếng kêu vang dậy cả bầu trời.

"Tiểu Mật, ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì từ từ nói, lớn tiếng như vậy định dọa hết chim trong rừng bay đi à" Thuần Nê Vụ chậm rãi nhắm mắt nói.

"Nhưng mà, sư phụ, ta có chuyện gắp mới lớn tiếng như vậy" Chỉnh Mật An gấp gáp vừa chạy vừa lớn tiếng đáp lại, sắc mặt nàng ửng đỏ mồ hôi nhễ nhại.

"Có chuyện gì?" Nê Vụ mở mắt đỡ Tiểu Mật đang thở hổn hển lại, từ tốn nhìn nàng hỏi.

Mật An mặt biến sắc chỉ tay về phía sau "Đám người Kị Thiên Môn lần trước lại tìm chúng ta nữa kìa"

Sư đồ Mật An đắc tội cũng không ít người.

Khi trước, lúc đang tìm cỏ Thảo Lạc, một loại cỏ có tác dụng trị thương tốt, còn giúp tăng mấy phần công lực, khá khó gặp. Người trong giang hồ gần năm mươi phần trăm là muốn có.

Trong lúc hai sư đồ đang rảnh không có gì làm, đùa nghịch với nhau, đánh vài ba chưởng, lại không may đánh trúng tỉ muội phái Kị Thiên Môn đang tìm cỏ Thảo Lạc quay về. Chọc giận ngay ổ kiến, hai tỉ muội này nổi tiếng dữ dằn ngang ngược, không nhiều người muốn chọc giận hai ả. Lần đó hai thầy trò vắt chân lên cổ mới thoát được hai ả kia đuổi đánh.

Trong hoạ có phúc, không ngờ ăn may thế nào hai thầy trò cuỗm luôn cỏ Thiên Lạc người ta vất vả trèo đèo lội suối tìm được. Tuy rằng Nê Vụ đã để lại cho hai tỷ muội một túi tiền kha khá cùng một vị thuốc khác giá trị tương đương nhưng hai tỷ muội quyết không tha cho hai thầy trò, ngày đêm lùng sục tung tích bọn họ, gặp mặt liền đuổi đánh.

Hai thầy trò này về công phu thì không cần nói đến chỉ là cấp độ xác định phương hướng siêu tệ. Chạy đông chạy tây loạn cả lên quay hai tỷ muội vòng vòng, cuối cùng nhờ cái kỹ năng tệ hại này mà thoát được mấy lần.

Trở về hiện tại, ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó trong rừng.

"Rong rủi hết mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được các ngươi. Một chưởng ngươi đánh ta cộng với việc cướp cỏ Thảo Lạc, hôm nay ta đòi lại cho đủ" hai tỷ muội cầm kiếm đuổi đến, sắc mặt hai người cực kì khó coi như một giây sau sẽ vồ đến chém hai tên vô sỉ trước mặt thành ba khúc.

Thật là ăn nói ngang ngược.

"Sư phụ, tính sao đây?" Quay qua quay lại đã không thấy sư phụ đâu, Mật An khóc không ra nước mắt trong lòng bắt đầu chửi mười tám đời tổ tông tên sư phụ vô trách nhiệm này.

"Chẳng phải đã bồi thường cho các ngươi rồi sao?" Mật An lùi lại cắn răng chất vấn lại hai tỷ muội kia.

"Bồi thường? Hừ, cái đó coi như tiền bồi thường tinh thần của bọn ta, ta còn chê ít" một trong hai tỷ muội cười giễu lên tiếng.

"Ha ha ha, sư phụ ngươi sợ chúng ta nên chạy mất rồi, tốt nhất ngươi nên đầu hàng, giao cỏ Thảo Lạc ra đây, bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi một mạng" người còn lại hống hách tiến tới dồn Mật An nhếch miệng cười đắc chí.

"Đừng hòng, có chết ta cũng không đầu hàng" Mật An mắt đăm đăm nhìn động tác của hai tỷ muội, đầu nhanh chóng nghĩ cách tẩu thoát. Lại mắng tên sư phụ kia mấy câu.

Thực ra, cỏ Thảo Lạc là do Nê Vụ giữ. Mật An có đầu hàng thì cũng chẳng có cỏ mang về. Hai người này chỉ tổ tốn công vô ích.

"Nếu ngươi đã cố chấp như vậy thì chúng ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, chỉ là đến lúc thua thảm hại rồi thì đừng có van xin ta tha cho cái mạng nhỏ của ngươi. Chúng ta, lên" nói rồi hai tỷ muội đồng loạt cầm kiếm xông lên, ánh mắt đầy tà ác muốn xiên tên oắc con đối diện mấy đao.

Thoáng cái Mật An bị bọn họ dồn đến vách núi, phía dưới là vực sâu vạn dặm, rơi xuống xác định xong đời.

"Mau giao cỏ Thảo Lạc ra đây!" hai chị em dừng lại một khoảng ép Mật An giao đồ, thanh kiếm đã kề sát bên cổ nàng.

"Có chết ta cũng không giao!" Mật An liếc nhìn phía sau một cái sau đó kiên định mà nhìn thanh kiếm đang kề trên cổ mình.

"Được, vậy thì đi chết đi!" hai tỷ muội giơ kiếm định kết liễu Mật An.

'Soạt'

"Sư phụ cứu mạng" Mật An bị ép rơi xuống vách núi thất thanh kêu lên một tiếng, nàng biết cái tên vô tâm kia đang nấp ở nơi nào đó xem trò vui, may mà vận may của nàng chưa quá tệ, quần áo vướng vào nhánh cây nên tính mạng tạm thời được bảo toàn.

"Ha ha ha, ngươi có kêu đến chết thì hắn cũng không nghe đâu. Từ từ mà chờ tử thần đến đi!" hai tỷ muội đứng ở phía trên nhìn xuống nhóc con đang treo tòn ten trên nhánh cây, thân thể thiếu niên mười mấy tuổi đè lên cành cây yếu ớt mỏng manh đang có dấu hiệu đứt gãy kêu rắc rắc, chẳng mấy chốc nữa liền rơi xuống.

Chợt cảm thấy hơi lạnh phía sau, hai tỉ muội định quay lại. Thoáng cái đã bị đánh bay xuống vách núi. Hai ả không biết Nê Vụ đã nghe tiếng kêu cứu nên phi thân như bay đến chỗ đồ đệ. Ánh mắt lạnh như băng, sâu thẩm như đáy biển. Búng tay một cái tiễn hai ả bay xuống vách núi.

Lúc hai người ý thức được tình hình, hai mắt căm phẫn nhìn Nê Vụ đứng ở trên rồi nhìn qua Mật An đang đưa tay kéo mí mắt lè lưỡi với mình, hai ả tức muốn hộc máu vù một cái rơi xuống.

Vách núi này cũng không phải cao quá, đối với hai tỷ muội võ công đầy mình kia thì nặng lắm là gãy mấy cái xương sườn, bất động mấy tháng. Hoàn toàn không ảnh hưởng tính mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro