Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tư chương trình học không còn nhiều, lấy bài chuyên ngành làm chủ.

Học kỳ này, lớp Tiêu Nguyệt mới tới một thầy giáo, tên là Viên Tiêu. Có người nói là sinh viên tài cao, chừng hai mươi đã tốt nghiệp bác sĩ, thiên tài nhảy lớp hàng thật giá thật.

Thầy giáo mới, cũng là tiết đầu của năm học mới, theo thể lệ sẽ điểm danh theo hình thức. Một kỳ nghỉ trôi qua, tất cả đều lười nhác, phòng ngủ ba con lợn quyết định trốn tiết, không hề quan tâm đá Tiêu Nguyệt ra chịu chết.

Tiêu Nguyệt ngồi ngáp ở một góc, rũ đầu xuống mệt mỏi. Nghe có người điểm danh thì tuy người không nhúc nhích, có điều tinh thần thoáng phấn chấn một chút. Trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, thanh âm này vừa nhu nhu mềm mại lại thanh thanh sáng sủa.  Ai, thanh âm thật hay a !

" Vương Hà."

" Đến."

" Trương Diễm Thu."

" Đến."

"Lý Nhiễm."

" Đến."

" Tiêu Nguyệt."

"Đến."

Âm thanh êm tai tạm dừng một chút, sau đó lại vang lên : "Các bạn đều nghe nói, người soái không thể làm thẻ giả." Hơi dừng lại một chút : " Đồng nghĩa với việc mặt tròn không thể bổ sung nhân số."

Tiêu Nguyệt vừa trả lời bốn tiếng " đến " ngẩn ngơ, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối đầu một đôi mắ đen như mực,lóe lên ý cười trêu tức như có như không.

Cả lớp yên tĩnh hai giây, sau đó cười phá lên.

Nữ tử mặt tròn ngửa mặt lên trời phun máu, tràn ngập bi phẫn.

Vừa về đến phòng ngủ, Tiêu Nguyệt nhằm về phía máy tính, bò lên trên game.

Trăng tròn : Sư Phụ !

Nguyên Tiêu : Đồ nhi ngoan, ta ở đây.

Trăng tròn : Mau tới đây cho ta giết ! ( lửa giận ).

Nguyên Tiêu : ...

Trăng tròn : Ai bảo ngươi là sư phụ của ta ? Ai bảo ngươi có tên này ? ( lật bàn )

Nguyên tiêu : ...

Một người tên Nguyên Tiêu, một người là Viên Tiêu. Một người là sư phụ, người kia là thầy giáo.

Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm ơn. GM, ngươi là cố ý sắp xếp như vậy phải không ? Cố ý đưa cha nuôi này đến cho ta ngược đúng không ...

Trên màn ảnh, nữ thích khách đứng cạnh nam Băng Tâm lần thứ hai đao kiếm tứ tung, lần thứ hai chém hắn mất nhiều máu, đến cuối cùng, lần thứ hai ngừng tay, người lập tức bất động.

Nguyên tiêu : Đồ nhi ngoan ?

Trăng tròn : Ngươi liền như  vậy muốn chết ?

Nguyên tiêu : Có thể phục sinh, chỉ cần ngươi giết mà cao hứng là được.

Trăng tròn : Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi chết.

Nguyên tiêu : Vậy chúng ta không giết nữa.

Trăng tròn : Tốt.

Nguyên tiêu : Đúng rồi, vừa nãy ngươi muốn tra cái gì ?

Trăng tròn : Bay đến hàn quốc một chuyến.

Nguyên tiêu : Du lịch ? 

Trăng tròn : Sửa mặt !!!

Nguyên tiêu : ...

Trăng tròn :Ta muốn đi sửa mặt! ta muốn đi mài cằm! Ta muốn biến thành mặt nhọn! ( phát điên! )

Nguyên tiêu : Đồ nhi ngốc, mặt tròn tròn rất đáng yêu nha !

Tâm tình Tiêu  Nguyệt phát điên, lập tức vì câu này mà lắng lại, không nhịn được mà nhìn nhân vật trên màn hình, ngây ngốc cười cười.

Gió nhẹ thổi qua, phảng phất có một bàn tay thon dài vuốt ve tâm của nàng, nhẹ nhàng giày vò, lại thi thoảng nhấn một cái.

Giống như có từng tia cảm giác mát mẻ, thấm vào tâm can trong phòng ngủ nóng nực.

Chỉ tiếc, tâm tình tốt này của Tiêu Nguyệt cũng không kéo dài được bao lâu.

Ở đại học việc trốn học là quá mức bình thường, lên năm tư không trốn học chính là khác người. Nhưng náng không chỉ có một môn không chỉ không vắng chỗ, hơn nữa mỗi lần đều ngồi ở chính giữa hàng thứ nhất, cùng thầy giáo chỉ cách một cái bục giảng, bốn mắt nhìn nhau ẩn chứa tình ý...

Nàng là bị bức ép.

Lại nói từ lúc trước mặt mọi người bị tổn thương tâm hồn mỏng manh của một thiếu nữ mặt tròn, Tiêu Nguyệt lập lời thề sống chết không gặp lại Viên Tiêu, cũng không tiếc lấy thành tích môn học ra đánh đổi.

Nhưng mà sau hai tuần, nàng liền phá bỏ lời thề.

Bởi vì hai tuần đó, Viên lão sư tổng cộng lên năm tiết, mỗi tiết đều sẽ cười híp mắt hướng về mọi người trong lớp hỏi : " Vị bạn học nữ mặt tròn kia, lại không có tới a ?"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc