Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần học xong tiết của Viên Tiêu, Tiêu Nguyệt tích tụ tức giận sẽ lên game chém Nguyên Tiêu mấy đao, sau đó hai thầy trò lại đi chém người khác.

Mùa hè đi, trời sang thu, Tiêu Nguyệt cuối cùng cũng lên đến level 70. Tuy rằng không tính là đại thần, nhưng tốt xấu gì vẫn là cao thủ. Hơn nữa lại có cha nuôi sư phụ tỉ mỉ chu đáo hộ tống, ở trên vùng đất đại hoang này coi như sống vui vẻ thoải mái.

Nhưng mà thế giới trong game càng tươi đẹp bao nhiêu thì có vẻ thế giới hiện thực lại càng có vẻ khổ sở bấy nhiêu.

Xét thấy thành tích học tập từ trước đến giờ không còn trở ngại, Tiêu Nguyệt được đảm bảo cơ hội tốt nghiệp. Hệ bên trong làm cho nàng đề luận văn tốt nghiệp, cùng thầy hướng dẫn hoàn thành.

Người hướng dẫn này, chính là Viên Tiêu.

Kỳ thực mà nói, Viên Tiêu ở phương diện chuyên nghiệp phi thường có tài năng, hơn nữa đều có thể sử dụng phương pháp đơn giản nhất để học sinh có thể giải quyết các vấn đề phức tạp.Có thể theo thầy hướng dẫn như vậy, không nghi ngờ là may mắn lớn. Tiêu Nguyệt cũng phục thái độ đoan chính của mình, cần khẩn trương học tập cẩn thận mỗi  ngày để tiến lên. Mà Viên Tiêu đối với biểu hiện của nàng dường như rất hài lòng, còn đem một số tài liệu tương đối quan trọng giao cho nàng toàn quyền phụ trách.

Tiêu Nguyệt bắt đầu ở phòng thí nghiệm lưu luyến quên về, cùng tư liệu máy móc liều chết triền miên khổ cực qua nhiều ngày. Viên Tiêu liền đối nàng càng thêm hài lòng, mỗi khi nhìn nàng đến báo cáo đều liên tiếp gật đầu. Nhếch miệng nheo mắt lại, cười gian xảo như một lão hồ ly...

Một tháng sau, rốt cuộc Tiêu Nguyệt cũng đem số liệu hoàn thành lấy ra.

Viên Tiêu nhưng lại không thèm liếc mắt nhìn, xoay người nắm qua một tập tài liệu, giọng điệu ôn tồn :" Những cái này là cô phụ trách báo cáo, mỗi phần sau tôi đều thêm nguyên nhân sai sót, tài liệu tương quan cùng với kiến nghị sửa chữa. Cô trở lại làm một lần nữa ròi sửa sang lại một chút rồi giao cho ta đi! "

Tiêu Nguyệt đứng hình một hồi, sau đó không thể tin hỏi : " Em làm sai rồi sao ? "

Viên Tiêu gật gù : " Ngay từ đầu cô đã sai rồi."

"... Vậy tại sao thầy không nói sớm ?"

" Bởi vì chỉ có tự mình đi qua đường vòng, phạm qua sai lầm mới có thể vững vàng nhớ kỹ, không dẫm theo vết xe đổ."

"..."

Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cổ họng nghẹn lại.

Uổng phí lão tử cùng cái máy khó khăn đến da lỏng lẻo, ngực rủ xuống, mặt đều sắp muốn dài ra có biết hay không ! Lời nói này chính là muốn cố ý bắt bẻ lão tử a ! Hơn nữa, cái logic chó má kia sao nghe quen tai vậy !...

Được rồi, lão hồ ly, xem như ngươi lợi hại !

Cuối cùng cũng coi như ông trời có mắt, cũng không lâu lắm, Tiêu Nguyệt có cơ hội để trả thù.

Ngày này là sinh nhật Tiêu Nguyệt, buổi tối liền cùng mấy con trư cùng phòng ngủ chạy đến quán cơm nhỏ ngoài trường chúc mừng . Ăn hết quá nửa, nàng vô ý ở trước cửa ngoài liếc một cái, vừa lúc thấy một bóng người gầy gò cao cao đến gần, ngoan ngoãn biết điều trên mặt lộ ra ý cười gian xảo.

Ở cùng nhau bốn năm, từ lâu đã có cảm giác thân thiết. Thái dương Tiêu Nguyệt vừa mới nổi gân xanh, con mắt bốc lên ánh sáng xanh lục, mấy người còn lại đã vọt ra ngoài, so với nữ tử thanh lâu còn nhiệt tình hơn, lôi Viên Tiêu đầu óc mơ hồ mạnh mẽ tiến đến. 

Tiêu Nguyệt đã ân cần kéo dài cái ghế, :" Viên lão sư, mời đến không bằng gặp ngẫu nhiên, nếu như đã trùng hợp như vậy , liền ngồi xuống ăn đi!"

Viên Tiêu thấy nàng cười đến quỷ dị,  không khỏi đột ngột sinh ra cảnh giác, lui về phía sau nửa bước :"Đây là mọi người cùng phòng liên hoan, thêm tôi vào có chút dư thừa."

"Không dư thừa không dư thừa" Tiêu Nguyệt giả vờ nhăn nhó " Sinh nhật mà, nhiều người chúc phúc mới tốt đẹp."

" Ngày hôm nay là sinh nhật của cô ?"

" Đúng a."

Viên Tiêu sửng sốt một chút :" Ta trước đó không biết, nên cũng không chuẩn bị quà gì."

" Không sao, một lúc nữa thầy uống nhiều hơn hai chén là được."

" Uống rượu..." Viên Tiêu hơi nhíu mày :" Nhưng mà ta không thể uống."

Không thể uống là tốt rồi! Khà khà khà !

Tiêu  Nguyệt nhịn cười đến nội thương, tự rót cho mình một cốc bia lớn, hào khí ngất trời uống một hơi cạn sạch :" Đều nói sinh nhật là thời điểm để cảm ơn, một chén này coi như  tạ ơn lão sư mấy ngày nay vun trồng. Ta XXX, ngài tùy ý.

Đến mức này mà nói, mặc dù trước mặt là hạc đỉnh hồng, xem chừng chỉ có thể uống.

Viên Tiêu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bưng chén rượu lên  :" Những việc khác không nói nhiều, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ đi!"

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần bắt đầu, liền có thể tiếp tục. Lập tức bốn người vây quanh Viên Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ dùng các loại lí do chúc liên tiếp.

Hai giờ sau...

Nhìn chiến hữu anh dũng hy sinh, xem kẻ địch không hề say chút nào, trước mắt đã xuất hiện bóng người lờ mờ, Tiêu Nguyệt oán hận muốn chết.

Đều do ngươi ngu ngốc! Hắn nói không thể uống là không thể uống thật sao? Làm sao đã quên lần trước trong giờ học đây! Tất cả đều là phí lời, phí lời a!..

Cuối cùng trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, tàn binh bại tướng, cuối cùng vẫn là dựa vào " tiểu gà trống bị thâu" thiện lương đưa về phòng ngủ.

Ba người kia dựa vào nhau méo mó đi trước, Tiêu Nguyệt miễn cưỡng có thể đứng thẳng liền đi theo sau.

Viên Tiêu nhìn gương mặt say đến ửng hồng, mím mím miệng :" Cô vẫn ổn chứ ?"

Tiêu Nguyệt chỉ cảm thấy một bụng hờn dỗi khôn thể nào phát tiết, lại sợ đối với hắn làm ra hành động khi sư diệt tổ, liền ôm quyền nói lung tung :" Non xanh còn đó nước biếc chảy dài, cáo từ."

Viên Tiêu sững sờ, cười to.

Tiêu Nguyệt mất mặt lại không thể làm gì hắn, chỉ có thể lườm hắn một cái, xoay người rời đi liền bị cánh tay nhẹ nhàng kéo.

" Sinh nhật vui vẻ."

" A ?"

" Tiêu Nguyệt, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Ngữ khí chăm chú, âm thanh thực êm tai.

Tiêu Nguyệt quay đầu lại, vì hơi say nên cảnh vật xung quanh có chút huyền ảo.

Trăng tròn ở phía chân trời, người trước mặt , hơi cúi đầu, khóe miệng cong cong, ánh mắt sáng như ánh sao.

Người này mặt mày ngũ quan như bị ánh trăng bao phủ trở nên mông lung, khóe  miệng cười nhu tình.

Tiêu Nguyệt lắc đầu một cái, giằng khỏi tay Viên Tiêu chạy trối chết. Một mạch leo lên tầng năm, tim đập như nổi trống.

Đây là, phát bệnh sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc