Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người uống say liền lăn ra ngủ, cũng có người uống say liền hưng phấn khó ngủ. Trong phòng, ba người kia thuộc về loại thứ nhất, còn Tiêu Nguyệt vừa về đã nhanh chóng bò lên game.

Mới vừa giết quái xong, nàng nhận được thông báo từ hệ thống , Nguyên tiêu login.

Trăng tròn : Muộn như vậy sư phụ còn đến a ?

Nguyên tiêu : Đồ nhi ngoan, dẫn ngươi đi chỗ tốt.

Trong game cũng chia ra ngày và đêm, nửa ngày mặt trời chói chang, nửa ngày tinh nguyệt óng ánh. Nguyên Tiêu dẫn nàng đến một khe núi, không có quái,không có NPC,cũng không có bất kỳ player nào.

Chỉ có tuyết trắng mênh mang, trăng sáng giữa trời, hoa mai khắp cốc.

Nguyên tiêu : Nơi này thế nào ?

Trăng tròn : Rất đẹp 

Nguyên tiêu : Chỉ là cảnh đẹp như vậy lại như thiếu mất thứ gì đó.

Trăng tròn : Rượu.

Nguyên Tiêu : Nhạc.

Từng người từ trong bao quần áo lấy ra một vò rượu uống, trên màn hình thân ảnh bắt đầu loạng choạng, cùng tình hình hiện tại của Tiêu Nguyệt vô cùng ăn khớp.  Bỗng nhiên, tai nghe được âm thanh nhẹ nhàng du dương, trên màn hình hiện lên dòng chữ " sinh nhật vui vẻ ".

Trăng tròn : Ngươi... Làm sao ngươi biết?

Nguyên tiêu : Biết cái gì ?

Trăng tròn : Không có gì ... Làm sao đang yên đang lành trồng cây như này ?

Nguyên tiêu : Vốn là muốn tuyển thêm người trồng,  cuối cùng lại phải tự làm.

Rất nhanh rượu hết tác dụng, trên màn hình hình ảnh khôi phục rõ ràng, âm nhạc vẫn du dương.

Trăng sáng như nước, hàn mai nở rộ. Phảng phất tại vùng thế giới này chỉ vì hai người mà tồn tại.

Nhìn Băng Tâm tóc  đen áo bào trắng, nghe tiếng ca hát nhẹ nhàng , Tiêu Nguyệt cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng rung động.

Trăng tròn : Sư phụ, chúng ta kết hôn đi !

Nguyên tiêu : Tốt.

Góc phải phía dưới máy tính hiện lên thời gian, vừa vặn 24:00.

Tiêu Nguyệt quay về thế giới thật, nhếch miệng cười, cũng không hiểu sao trong đầu thoáng hiện ra phong cảnh dàn hoa nở dưới lầu, tựa hồ, cũng từng có một vầng trăng, cũng từng có một người...

Ngày hôm sau, theo thường lệ giao báo cáo tháng này.

Tiêu Nguyệt đúng giờ đến phòng thí nghiệm, nhưng lại không có lấy một bóng người, chuyện này mà đối với người có quan niệm nghiêm khắc với thời gian như Viên Tiêu mà nói, đúng là lần đầu tiên.

Lấy điện thoại ra gọi, chuông vang lên rất lâu mới  có người tiếp, thanh âm miễn cưỡng, có chút mệt mỏi.

"Viên lão sư ?"

"Ừ, là Tiêu Nguyệt a."

"...Thầy sẽ không phải bây giờ chưa rời giường chứ ?"

"Tôi có chút không thoải mái, phiền em mang bản báo cáo đến nhà ta được không ?"

"Cái này..."

Không đợi Tiêu Nguyệt nghĩ ra lí do từ chối, Viên Tiêu liền nhanh chóng nói ra địa chỉ của mình, sau đó thì ngay lập tức dập máy.

Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm điện thoại di động cả nửa ngày, cũng chỉ có thể nghiến răng mắng :"Em gái ngươi!"

Viên Tiêu vừa mới về nước, lại ở một mình, hiện tại ở ký túc xá cho giáo viên, một mình một phòng.

Đầu ngập tràn lửa giận, Tiêu Nguyệt điên cuồng nhấn chuôn cửa, đợi đến khi cửa mở ra thì không khỏi ngẩn người. Bởi vì Viên Tiêu sắc mặt trắng bệch, không chút hồng hào.

"Thầy ốm thật rồi ?"

"Dạ dày đau đớn cả một đêm,  giờ vẫn chưa khỏi."

"Làm sao lại bị như vậy?"

"Uống rượu."

Tiêu Nguyệt há hốc mồm.

"Sẽ không phải là tối hôm qua..."

Viên Tiêu chậm rì rì đi vào nhà, ho một tiếng :"Tôi có bệnh đau dạ dày, uống rượu vào sẽ phát tác."

"Sao thầy không nói sớm?"

"Từ lúc bắt đầu tôi đã nói là không uống được rượu."

"Nhưng xem thầy uống với tư thế kia.."

Viên Tiêu thở dài, ý vị sâu xa :"Tôi nói là 'không thể', chứ không nói là 'sẽ không'. Làm một nhà nghiên cứu khoa học, khuyết điểm của em là có thời điểm quá qua loa, dễ dàng quên một chi tiết nhỏ nhưng lại có khả năng ảnh hưởng lớn đến vấn đề."

Tiêu Nguyệt theo bản năng gật đầu :" Em biết rồi, lần sau sẽ cố gắng sửa chữa."

Viên Tiêu nở nụ cười :" Đúng là đồ nhi ngoan."Không tha cho nàng về, tiếp tục hỏi :"Căng tin còn mở cửa không?"

"Không phải thầy còn chưa ăn cơm chứ?"

"Ừm."

"Vậy em đi mua cho thầy ít điểm tâm."

"Ừm."

"Ở đây có thuốc không, hay là em đến phòng cứu thương lấy chút thuốc?"

"Ừm."

Viên Tiêu vốn là chỉ hơn sinh viên đại học hai ba tuổi, lúc này mặc quần áo trắng bình thường, đi dép bông, tóc có chút loạn, mặt hơi hồng hồng, dáng dấp ra vẻ bệnh tật triền miên, ủy khuất đem mình vùi vào trong sô pha, giọng mũi nồng đậm liên tục nói ba tiếng'Ân'...

Tiêu Nguyệt ngẩng mạt lên, lấy tay bịt mũi.

Ta X! Ở trước mặt học sinh của mình còn bày ra bộ dạng như này a!Đáng thẹn a!Có hay không thân là một người đàn ông thao thủ a! Lão tử thân như lang sói làm sao chịu nổi a! Không nên ép lão tử a! Lão tử còn phải lấy chồng a, không phải, lão tử là người đã có chồng a! Đến tột cùng là có người đến quản hay không...

Ở bên ngoài đi một vòng, Tiêu Nguyệt mới bình ổn được tâm tình. Đẩy cửa lần thứ hai đi vào, suýt nữa không nắm giữ được.

Viên Tiêu nghiêng người dựa vào sô pha, trong lồng ngực là một cái gối ôm thật to, mặt trên vẽ một con thỏ lớn, lại còn ôm một cái bình nhỏ.

Tiêu Nguyệt dùng sức nhếch khóe miệng cười gượng :" Viên lão sư, không ngờ thầy cũng có sở thích này."

"Cái gì?" Viên Tiêu đem cằm đặt trên gối ôm, nghi hoặc nháy mắt mấy cái, sau đó bừng tỉnh:" Bởi vì ta cảm thấy nó đáng yêu a!"

Sau đó dùng ngón tay gãi gãi cái cổ thỏ, sau đó giương mắt nhìn Tiêu Nguyệt đang cầm cái bình, cười đến hiền lành :" Tôi chợt phát hiện, hai người có điểm giống nhau."

Tiểu Nguyệt sửng sốt một lát, sau đó mới từ tấm gương bên cạnh phát hiện ra chân tướng.

Lão hồ ly chết tiệt! Ngươi mới là thỏ mập! Cả nhà ngươi mới là thỏ mập! Cả dòng họ ngươi đều là thỏ mập!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc