chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Chương 17: Trận Chiến Cuối Cùng và lời hứa từ trái tim **

Harry cảm thấy cơn cuồng nộ và bất lực cuốn lấy tâm trí mình. Tiếng gầm rú của con rồng vang lên khắp căn phòng, như một lời nguyền ám ảnh. Harry đứng giữa trận chiến, cảm nhận từng làn hơi nóng từ ngọn lửa của con rồng phả vào mặt, cơn đau rát lan tỏa khắp cơ thể. Anh nhìn thấy Draco, cậu đang co ro trong góc, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng và mất mát.

"Draco, nghe tôi! Hãy tin tôi, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em!" Harry gào lên, giọng nói vỡ òa trong cơn hỗn loạn.

Draco run rẩy, đôi môi mấp máy nhưng không thành tiếng. Những giọt nước mắt chảy dài trên gò má, như phản chiếu nỗi đau và sự hoảng loạn không gì tả xiết. Con rồng tiếp tục tấn công, móng vuốt sắc nhọn xé toạc không khí, tạo ra những vết thương rỉ máu trên cơ thể Harry.

Harry quỳ xuống, mắt ngước nhìn lên con rồng hung tợn. "Xin hãy dừng lại! Draco là tất cả đối với tôi! Tôi xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi!"

Con rồng gầm rú, ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí. Harry quay lại, thấy Draco vẫn đang run rẩy trong góc tối, nỗi đau cậu trải qua rõ ràng hiện lên từng biểu cảm trên gương mặt.

Harry từ từ tiến lại gần Draco, từng bước chân nặng nề như kéo theo cả tấm lòng đau đớn. Anh quỳ xuống bên cạnh, vòng tay ôm chầm lấy Draco, bất chấp những vết thương đang rỉ máu trên cơ thể mình. "Draco, xin em hãy nghe tôi. Tôi yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời này."

Draco nấc lên, tiếng khóc vỡ òa trong lồng ngực. "Harry... tôi không biết phải tin ai nữa. Tôi đã bị phản bội quá nhiều."

Harry siết chặt vòng tay, cảm nhận được sự yếu ớt và đau khổ trong từng hơi thở của Draco. "Tôi sẽ bảo vệ em, dù có phải đánh đổi tất cả. Xin hãy tin tôi một lần nữa."

Đúng lúc này, tiếng động mạnh vang lên từ phía cửa. Những kẻ bắt cóc xuất hiện, ánh mắt đầy hận thù và tà ác. Chúng tiến lại gần, trong tay cầm vũ khí sẵn sàng tấn công.

"Potter! Mày nghĩ mày có thể thoát được sao?" tên cầm đầu hét lên, nụ cười hiểm ác nở trên môi.

Harry đứng dậy, chắn trước Draco, chuẩn bị đối mặt với chúng. Nhưng cơn đau từ vết thương khiến anh không thể chống cự lâu dài. Ngay lúc đó, Ron và Hermione xuất hiện từ phía sau, đũa phép trong tay, sẵn sàng chiến đấu.

"Harry, chúng ta ở đây!" Hermione kêu lên, ánh mắt kiên quyết.

Ron giơ đũa phép lên, tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ đẩy lùi kẻ thù. "Mày đừng hòng động vào bạn tao!"

Trận chiến diễn ra khốc liệt. Harry dù bị thương nhưng vẫn cố gắng chiến đấu, bảo vệ Draco. Con rồng lại gầm rú, lao vào tấn công bọn bắt cóc và cả Harry, tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn đầy nguy hiểm.

Trong lúc này, Draco vẫn ngồi trong góc, nỗi đau và sự hận thù tràn ngập trong lòng. Những lời nói cay độc của kẻ bắt cóc như từng nhát dao đâm vào trái tim cậu. Draco khóc nấc lên, nhìn Harry đang bị con rồng và bọn bắt cóc tấn công mà không thể làm gì.

Harry tuyệt vọng, cảm nhận sự bất lực của mình khi không thể bảo vệ Draco. "Draco, xin em, hãy tin tôi!" anh gào lên, tiếng nói lạc đi trong cơn đau.

Draco nhìn Harry, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nỗi đau và hận thù. "Harry, tôi không biết phải tin ai nữa. Tôi đã mất tất cả."

Con rồng tiếp tục tấn công, tạo ra những vết thương sâu hơn trên cơ thể Harry. Trong giây phút ngắn ngủi, Harry cảm nhận được trái tim mình như tan vỡ. Anh ôm chặt Draco, bảo bọc cậu trong lòng mình, quyết tâm không để mất cậu thêm một lần nào nữa.

Con rồng đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đỏ rực nhìn Harry và Draco. Nó gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi lùi lại, ánh mắt bớt hung hãn hơn. Nhưng Draco vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, dù cậu đã dịu xuống đôi chút.

Ron và Hermione tiến lại gần, hỗ trợ Harry đứng dậy. "Harry, chúng ta cần đưa Draco ra khỏi đây," Hermione nói, giọng nói đầy lo lắng.

Harry gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi Draco. "Tôi sẽ không để mất em nữa, Draco. Tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi."

Draco vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cậu đã dịu xuống, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Harry. Cuối cùng, trong giây phút ngắn ngủi, Harry cảm thấy trái tim mình nhẹ bẫng, bất chấp những vết thương đau nhức. Anh ôm chặt Draco, bảo bọc cậu trong lòng mình, quyết tâm không để mất cậu thêm một lần nào nữa.

---

Harry bế Draco trên tay, từng bước chân nặng nề nhưng kiên quyết rời khỏi nơi tăm tối. Draco run rẩy không ngừng trong lòng Harry, từng cơn nấc nghẹn ngào vang lên, khiến Harry đau đớn hơn bao giờ hết.

"Harry... tôi... tôi ....sợ lắm đừng...đừng bỏ rơi...tôi," Draco nói trong hơi thở đứt quãng, tiếng khóc nức nở át đi những lời nói yếu ớt.

"Đừng sợ, Draco. Tôi ở đây rồi. Không ai có thể làm hại em nữa," Harry dịu dàng an ủi, nhưng trong lòng anh, sự căm phẫn và hận thù đối với những kẻ đã khiến Draco ra nông nỗi này đang bùng cháy dữ dội.

Cả hai trở về lâu đài Potter, Harry nhẹ nhàng đặt Draco lên giường. Cậu vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Harry ôm chặt lấy Draco, cảm nhận từng cơn sốt nóng rực lan tỏa từ cơ thể cậu.

"Không sao đâu, Draco. Tôi sẽ chăm sóc em," Harry thì thầm, vỗ về cậu bằng những lời an ủi ngọt ngào. Cậu quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm của harry

Harry bước vào trường với tâm trạng nặng nề. Anh đi thẳng đến văn phòng hiệu trưởng, gõ cửa và bước vào. Hiệu trưởng nhìn anh với ánh mắt lo lắng.

"Harry, có chuyện gì vậy?" ông hỏi.

"Em  đến để xin nghỉ học cho Draco," Harry nói, giọng lạnh lùng. "Cậu ấy đã trải qua quá nhiều và cần thời gian để hồi phục."

Hiệu trưởng lắng nghe Harry kể lại tất cả những gì đã xảy ra. Ông gật đầu đồng ý và nói: "Harry, thầy hiểu. Hãy chăm sóc cho trò mafloy và nếu cần bất cứ sự giúp đỡ nào, đừng ngần ngại liên lạc với thầy."

Trở về lâu đài Potter, Harry tìm thấy Draco nằm trên giường, cơ thể run rẩy vì cơn sốt. Anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim của cậu.

"Draco, tôi sẽ không để ai làm hại em nữa. Em là của tôi, chỉ có thể thuộc về tôi cả thân xác này cả những giọt nước mắt này," Harry thì thầm vừa nói vừa lâu nước mắt cậu, giọng nói đầy quyết tâm và sự chiếm hữu.

Draco mở mắt, nhìn Harry với ánh mắt đầy nước mắt. "Harry... tôi... tôi sợ..."

"Đừng sợ, Draco. Tôi ở đây rồi. Tôi sẽ bảo vệ em," Harry nói, ôm chặt lấy cậu.

Draco khóc nấc lên từng hồi, hơi thở đứt quãng. "Harry... tôi sợ... sợ lắm..."

"Tôi biết, Draco. Tôi biết," Harry thì thầm, cảm nhận từng cơn run rẩy của cậu. "Từ nay về sau, không ai có thể làm hại em nữa."

Harry ngồi bên cạnh Draco, nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy yêu thương và quyết tâm. "Draco, tôi sẽ không để ai có thể làm hại em nữa. Em là của tôi, và chỉ mình tôi."

Draco nhìn lên Harry, đôi mắt đầy nước mắt nhưng cũng chứa đựng sự tin tưởng và hi vọng. Harry biết rằng từ khoảnh khắc này, anh sẽ bảo vệ Draco bằng mọi giá, và không để bất cứ ai có thể chạm vào cậu một lần nữa.

Harry ôm chặt lấy Draco, cảm nhận được từng nhịp đập yếu ớt của cậu. Anh tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm hại Draco một lần nào nữa. Và từ đây, sự chiếm hữu trong Harry đã trở lại, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Harry nhìn sâu vào mắt Draco, cảm nhận được sự yếu đuối và nỗi đau của cậu. "Draco, tôi sẽ luôn ở bên em. Không ai có thể tách rời chúng ta. Em là của tôi, và chỉ mình tôi."

Draco ngả đầu vào vai Harry, cảm nhận được sự an toàn và ấm áp từ anh. Dù vẫn còn nhiều nỗi sợ hãi và đau đớn, nhưng trong lòng cậu, một tia hi vọng nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm.

Harry biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để bảo vệ và yêu thương Draco. Và từ khoảnh khắc này, anh đã quyết dù có bỏ đi cả tính mạng này cũng phải bảo vệ draco đến cùng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro