chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

**Chương 3: Bức Màn Bí Ẩn**

Ngày hôm đó, lâu đài Hogwarts đang tấp nập hơn thường lệ với sự chuẩn bị cho buổi lễ vinh danh những học sinh xuất sắc nhất năm học. Ánh sáng từ những ngọn đèn ma thuật chiếu sáng mọi góc tường, trong khi tiếng cười và tiếng trò chuyện vang vọng khắp hành lang. Đặc biệt, ánh mắt của các học sinh đều đổ dồn về phía Harry Potter, người được cho là có sức mạnh vĩ đại nhất giới phép thuật. Hắn xuất hiện trong bộ trang phục trang trọng, đầy quyền uy, khiến mọi ánh nhìn đều tập trung vào hắn.

Draco Malfoy, ngồi ở một góc phòng, cảm nhận được ánh nhìn của hàng trăm cặp mắt hướng về phía mình. Cậu tựa người vào ghế, đôi mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo và tự mãn, mặc dù trong lòng cậu biết rằng đây không phải là buổi lễ dành cho mình. Draco không thể rời mắt khỏi Harry, người mà cậu luôn cảm thấy vừa bị lôi cuốn, vừa bị đe dọa. Hắn không chỉ là một biểu tượng quyền lực, mà còn là một bí ẩn mà cậu không thể khám phá hết.

Buổi lễ diễn ra trong không khí trang nghiêm, và khi tiếng trống vang lên thông báo sự kết thúc của phần chính, Draco cảm thấy một luồng không khí khác thường. Bất chợt, Harry bước ra khỏi đám đông với phong thái tự tin và điềm tĩnh, ánh mắt sắc lẹm tìm kiếm một người. Chính là Draco.

“Hãy xem đây,” Harry lên tiếng, âm thanh của hắn không quá lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy. “Malfoy, mày đang ở đây một mình à? Có lẽ nên để tao giúp mày tìm một chỗ khác để ẩn náu.”

Draco cảm nhận được sự mỉa mai trong giọng nói của Harry, nhưng cậu không thể không nhìn vào mắt hắn, nơi chứa đựng một loại ma lực kì lạ. Cậu nhíu mày, cảm thấy sự thách thức trong từng từ của Harry. “Potter, mày nghĩ mày có quyền gì để nói với tao như vậy? Mày có vẻ như rất tự mãn với sức mạnh của mình.”

Harry nở một nụ cười nhẹ, không hề tỏ ra bối rối trước sự phản kháng của Draco. “Tao chỉ đang làm những gì mày không thể làm được, Malfoy. Nếu mày không thích điều đó, có lẽ nên tìm cách khác để giải quyết vấn đề của mình.”

Draco cảm thấy một sự rung động lạ lùng, vừa tức giận vừa bị lôi cuốn bởi thái độ của Harry. Cậu đứng dậy, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước sự chế giễu của hắn. “Mày nghĩ mày có thể làm gì với tao? Đừng quên rằng không phải ai cũng có thể làm theo ý mày.”

Harry chỉ lắc đầu, ánh mắt hắn sáng lên với sự hài lòng. “Cứ xem như tao đang giúp đỡ mày theo cách mà tao thấy hợp lý. Mày có thể cảm ơn tao sau.”

Khi buổi lễ kết thúc, Draco đã mong chờ một khoảng thời gian riêng để có thể tạm rời khỏi không khí hỗn độn. Nhưng thay vào đó, khi cậu quay trở lại khu phòng của mình, cậu phát hiện ra Harry đang đứng trước cửa phòng cậu, tay khoanh lại và ánh mắt đầy nghiêm nghị.

“Có chuyện gì vậy, Potter?” Draco hỏi, giọng điệu đầy hoài nghi.

“Câu hỏi nên là ‘Có chuyện gì với mày, Malfoy?’” Harry đáp lại. “Mày nghĩ mày có thể tránh xa tao dễ dàng đến vậy sao?”

Draco cảm thấy một cảm giác lạ lùng, sự hiện diện của Harry khiến cậu cảm thấy như bị bao trùm bởi một làn sóng sức mạnh. “Mày không có quyền kiểm soát tao.”

“Đúng vậy, nhưng tao có quyền làm cho cuộc sống của mày trở nên khó khăn hơn nếu mày không biết cách tôn trọng vị trí của tao,” Harry đáp lại, giọng nói của hắn chứa đựng một sự thách thức không thể chối cãi.

Draco không thể không cảm thấy một sự rung động trong lòng, dù cậu muốn phản kháng, nhưng thái độ của Harry khiến cậu cảm thấy như bị mắc kẹt trong một vòng tay vô hình. Harry tiến lại gần hơn, và Draco cảm thấy một cảm giác lạ lùng khi gần gũi với hắn.

“Mày có biết điều gì đang diễn ra không, Malfoy?” Harry hỏi, giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn chứa đựng sự uy nghiêm. “Tao không chỉ đơn thuần là một học sinh ở Hogwarts. Tao là người mà mày không thể dễ dàng từ chối.”

Draco không thể đáp lại ngay lập tức. Cậu cảm thấy sự căng thẳng và áp lực từ sự hiện diện của Harry. Cậu không biết phải làm gì trong tình huống này. Harry tiếp tục tiến lại gần hơn, và Draco cảm thấy một cảm giác lạ lùng khi Harry đặt tay lên vai cậu.

“Cảm ơn tao sau,” Harry nói, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. “Đây không phải là lần cuối cùng mày cảm nhận được sự hiện diện của tao.”

Draco cảm thấy một cảm giác mơ hồ khi Harry rời đi, để lại cậu một mình với cảm giác lạc lõng và bất an. Cậu không thể hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng rõ ràng rằng sự xuất hiện của Harry đã tạo ra một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cậu.

Lúc đó, Draco đứng lại trước cửa phòng của mình, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cậu không thể tránh khỏi việc cảm thấy bị cuốn vào một thế giới mà mình không thể kiểm soát, nơi mà quyền lực và sự chiếm hữu của Harry đang bao trùm mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro