chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

### **Chương 9: Đêm Dài Vô Tận**

Cả tuần qua, Hogwarts đã trở lại nhịp sống bình thường sau sự kiện căng thẳng gần đây. Nhưng đối với Draco Malfoy, cuộc sống không hề dễ dàng. Mặc dù Harry Potter đã bảo vệ cậu và làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu hơn, những sự tổn thương và nỗi đau cũ vẫn ám ảnh cậu từng giây phút.

Mỗi khi Draco gặp phải những ánh mắt dè bỉu hoặc nghe thấy những lời xì xào từ những học sinh khác, cậu cảm thấy như thế giới đang sụp đổ quanh mình. Các lời đồn ác ý và những lời chế nhạo không ngừng quấy rầy tâm trí của cậu, khiến Draco cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc.

Một buổi chiều, khi Draco đang đi dọc hành lang trường, cậu vô tình va phải một nhóm học sinh của nhà Gryffindor. Chúng không bỏ qua cơ hội để chế nhạo cậu. Một trong số đó, với giọng điệu châm biếm, đã gọi cậu là "kẻ hèn nhát" và "kẻ lợi dụng".

Draco cảm thấy một cơn sóng dữ dội tràn vào trong lòng. Những lời châm chọc đó như những nhát dao cứa sâu vào trái tim cậu. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể kiềm chế được sự xúc động. Cậu quay lưng và đi vội về phía phòng học, trái tim đập mạnh vì sự căng thẳng.

Harry, khi thấy Draco rời đi với dáng vẻ đau khổ, lập tức đi theo. Hắn tìm thấy Draco trong một góc khuất của hành lang, nơi cậu đã ngồi xuống và bắt đầu khóc nức nở. Những tiếng khóc của Draco như những nhát dao sắc bén, và Harry cảm thấy sự đau đớn trong lòng mình.

"Draco," Harry gọi khẽ, đầu cúi xuống nhìn cậu. "Đừng khóc. Tôi ở đây với em."

Draco không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, và cậu nức nở. "Tôi không thể... Tôi không thể chịu đựng được nữa," cậu nói, giọng nói của cậu nghẹn ngào.

Harry quỳ xuống bên cạnh Draco và ôm chặt lấy cậu. "Em không cần phải chịu đựng một mình," Harry thì thầm, tay hắn vuốt ve tóc Draco để làm dịu cơn hoảng loạn. "tôi sẽ luôn ở đây để bảo vệ em, bất chấp mọi thứ."

Cảm giác ấm áp từ vòng tay của Harry làm cho Draco cảm thấy một phần nào đó được an ủi, nhưng nỗi đau vẫn không thể hoàn toàn biến mất. Sự khóc lóc của Draco kéo dài hàng giờ, và Harry không rời khỏi bên cậu dù chỉ một phút.

Sự việc không dừng lại ở đây. Những hành động của Draco đã thu hút sự chú ý của các giáo viên. Một trong những giáo viên, thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, quyết định can thiệp. Họ tổ chức một cuộc họp với Harry, Draco và các học sinh có liên quan để giải quyết vấn đề.

Tại cuộc họp, không khí căng thẳng bao trùm. Những học sinh gây rối phải đối mặt với sự chỉ trích từ các giáo viên và sự chỉ trích từ bạn bè. Draco ngồi im lặng, vẻ mặt cậu vẫn còn đượm sự buồn bã và lo lắng. Harry đứng bên cạnh cậu, đôi mắt của hắn không rời khỏi Draco, thể hiện sự bảo vệ và lo lắng rõ ràng.

Giáo viên chủ nhiệm, với giọng nói nghiêm khắc, nói: "Những hành động chế nhạo và quấy rối này không thể chấp nhận được. Chúng ta phải tôn trọng lẫn nhau và tạo ra một môi trường học tập tích cực."

Mặc dù cuộc họp mang lại một số thay đổi tích cực, nhưng nỗi đau mà Draco trải qua không thể được chữa lành ngay lập tức. Sau cuộc họp, Harry lại trở về với Draco, để giúp cậu cảm thấy an toàn và được yêu thương.

Tối hôm đó, khi mọi thứ đã lắng xuống và các học sinh khác đã đi ngủ, Harry và Draco nằm trên giường. Draco nằm co ro trong chăn, nước mắt còn đọng trên gò má. Harry nhẹ nhàng ôm lấy cậu, xoa đầu và thì thầm những lời an ủi.

"Em không cần phải sợ hãi," Harry nói, giọng hắn nhẹ nhàng và ấm áp. "em bây giờ đã có tôi, và không ai có thể làm hại em khi tôi còn ở đây."

Draco, cảm nhận được sự ấm áp từ Harry, từ từ cảm thấy bình tĩnh hơn. Những cơn khóc vẫn không ngừng, nhưng ít nhất cậu cảm thấy một phần nào đó được an ủi khi ở trong vòng tay của Harry.

Harry ôm Draco vào lòng, cố gắng làm cho cậu cảm thấy an toàn và được yêu thương. Sự bảo vệ và tình yêu của Harry là nguồn động viên lớn lao nhất cho Draco trong thời điểm khó khăn này.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro