chap 2 p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngúng nguẩy đi về, trước khuôn mặt bà mẹ tái xạm và đôi mắt sững sờ của hai đứa con. Không ai lường được tôi lại ghê gớm và hỗn láo như thế.Họ đã nếm trái đắng và ôm trong lòng nỗi tủi nhục khi cư xử một cách cảm tính với đứa con gái thân nhiệt đang bằng với động vật bò sát.

Sáng sớm hôm sau, tôi dậy, viết một mẩu giấy dán lên cửa:"Du! Đừng tìm và chờ đợi em! Đi chơi tới khuya mới về.", sau đó tung tăng ghé thăm tất cả những người bạn quen biết chohết ngày. Gần 11h đêm, pha đèn xe về căn phòng của mình thấy 3 bóng đen đứng lố nhố trước cửa, tôi cười giả lả:

- Haizzzzz, không ngờ mọi người kiên trì thế! Hôm nay chủ nhật nên đâu có cơ quan nào làm việc, em đã kịp ra trình báo điều gì đâu. Mới lại em cũng chẳng vội mà...

- Lyn! Anh biết em lợi hại như thế nào rồi! - Du nhẫn nhịn trước thái độ bỡn cợt của tôi - Anh và gia đình anh không dám thách thức em bất cứ điều gì nữa. Mẹ vào tìm em mấy lầnđể xin lỗi nhưng không thấy em về. Mai mẹ phải đi làm nên không chờ em được. Anh thực sự hối hận lắm, chỉ mong em tha cho anh...

- Thực ra em đâu có định gây khó khăn gì. Nhưng tại anh không biết điều, rồi cả mẹ anh cũng không biết điều. Nếu như cư xử nhã nhặn như cha anh, thì chắc mọi việc êm xuôi lâu rồi đấy!

- Mẹ anh cũng hiểu ra rồi! Nếu gặp em xin lỗi mẹ sẽ rất ngượng. Nhưng mẹ vẫn vào tìm em đấy thôi...

Quyền lực nằm trong tay, tôi là người điều khiển cuộc cờ này, đoán biết trước hết nước đi của đối phương. Nên tôi áp đảo liên tiếp, chiếm thế thượngphong mãi cũng nhàm, đến cuối tôi đóng vai chấp nhận nhượng bộ.

- Vậy kết thúc tính thế nào?

- Mẹ mới làm nhà xong nên còn nợ nần nhiều. Không có đủ7 triệu trả em, hiện tại chỉ còn 5 triệu, số tiền còn lại em cho anh xin đi!

- Okie, em bình thường cũng dễtính lắm. Đưa tiền đây rồi em trả giấy nợ lại cho.

Tôi đếm xong cục tiền, không thiếu một đồng, kẹp thành nămphần, rồi lục giỏ xách lấy tờ giấy nợ ra trả lại cho ba con người đang thành khẩn hết mức trước mặt mình. Tôi cầm 2 triệu đưa lại cho Du:

- Số tiền này em cho lại anh, coi như trả cho việc em đã sỉ nhục mẹ anh. Từ này chấm dứtmọi chuyện giữa chúng ta nhé!

Tất nhiên không ai ngu gì mà từ chối tiền, huống hồ trong con mắt tôi, Du đã chẳng còn giữ một chút sĩ diện nào để cầnphải làm màu nữa. Ba năm yêunhau, đủ cả thương nhớ, giận hờn, ghen tuông và những sóng gió cuồng liệt... đã quá thừa mứa để thấu hiểu kẻ còn lại thuộc hệ gì.

- Cảm ơn! Sao em biết anh vào tìm mà dán sẵn giấy lên cửa vậy?

- À, từ khi gạt bỏ được cảm tính thì đối với em đây là một cuộc đấu trí thôi. Ai sắt đá thì người ấy sẽ chiến thắng. Em đicả ngày giờ cần nghỉ ngơi. Mọingười về đi!

Yêu Du là sai lầm của tôi, nhưng phản bội lại tôi chính là sai lầm cực lớn của Du. Anh tađã đánh giá tôi quá thấp, anh ta không bao giờ nghĩ một người yêu theo bản năng như tôi lại mạnh mẽ và xảo quyệt như thế. Du trước đây vẫn luônnhìn nhận tôi hiền như một con cừu, bất cứ chuyện gì xảy ra, dù là khủng khiếp tồi tệ, đều nhẫn nhịn chịu đựng trongdáng vẻ yếu đuối mong manh. Vậy mà phút chốc, con cừu đó lại hóa thành lang sói, cắn pháđời Du không hề thương tiếc. Tôi là một lưỡi kiếm sắc bén và lạnh. Cái lưỡi kiếm chỉ cần rạch một vệt lên da sẽ bị hoại tử suốt đời.

Tôi không ngủ được sau một ngày dài đi chơi, dù rằng rất mệt. Có lẽ vì mọi chuyện đã kếtthúc. Êm xuôi và bao day dứt náo loạn trong lòng. Bật điện sáng trưng, soi mình vào tấm gương lớn treo trên tường. Khuôn mặt tôi rất nai, hiền lành ngơ ngác, đồng tử sâu thẳm buồn. Du đã từng nói:"Cái mặt em lương thiện quá! Có muốn làm đĩ cũng không được...". Song rốt cuộc tôi đã dùng chính thân xác mình để trả thù, vẻ lương thiện bị bóp méo thành giả tạo, và bất chợt thói đanh đá, ngoa ngoắt mọc lên như nấm sau mưa. Tôi thay đổi nhanh như lật hai mặtcủa bàn tay trong một xảo thuật. Tôi thèm mình được hồnnhiên như 3 năm trước đây, khi trái tim chưa từng thắp lên ngọn lửa tình với Du, chưa bị dục vọng làm mờ lý trí. Tôi thay đổi biến thành một con rắn chứa đầy nọc độc bởi vì đã tiếp nhận tình yêu của Du.

Đã kết thúc rồi. Du sẽ được yên ổn để chạy theo tình nhân mới. Sóng gió đã qua, tương lai Du sẽ từ từ thăng tiến theo cái cơ cấu nhà nước, rồi sẽ vợ đẹp con khôn, rồi sẽ quên như chưa từng bước vào đời tôi. Em gái Du bị gã nhân ngãi và ông anh trai giấu nhẹm chuyệnlỡ lầm với tôi, hai đứa đó cũng sẽ là một gia đình hạnh phúc. Còn tôi thì sao? Có thể yêu được nữa không? Trong khi đã chứng kiến bao tráo trở, phản phúc ? Những kẻ đó vẫn có tình yêu, vẫn ở bên nhau, tôi thì cô độc... Tự nhiên thấy hậnDu kinh khủng, cứ như có một cơn mưa dầu trút xuống đám muội than âm ỉ trong lòng, thổibùng lên ngọn lửa gắt gỏng. Lẽ nào những kẻ bội bạc lại có một kết thúc êm thấm như thế?Tôi không can tâm, tôi không muốn chấp nhận...

Cũng vào một ngày chủ nhật, đúng 7 ngày trôi qua, tôi qua nhà cô em họ xa xôi của Du rủ ghé thăm ngôi nhà ba người. Tôi mang theo rất nhiều quà cáp được chuẩn bị từ trước. Cô em họ nghĩ rằng chắc tôi muốnchuộc lỗi thì vô cùng nhiệt tìnhlàm cầu nối. Ba người quen cũ dè dặt tiếp nhận những món quà của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro