chap 2 p3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người quen cũ dè dặt tiếp nhận những món quà của tôi. Mặc nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi tíu tít gợi chuyện, rồi rủ San đi chợ mua đồ về làm một bữa lẩuthật xôm vào ngày nghỉ. Dạo một vòng chợ, mua lỉnh kỉnh thịt cá, tôm mực và đủ thứ rau rợ, tôi gợi chuyện hỏi San:

- Em với người yêu sống như vợ chồng thế rồi sao không cưới sớm đi.

- À, em học một năm nữa, ra trường sẽ cưới.

- Nếu có người thứ ba xen vào, em có sợ sẽ mất cậu ta không?

- Anh ấy sẽ chẳng bao giờ bỏ em cũng như lừa dối em đâu!

- Vậy sao? Ngay cả Du cũng không kể cho em nghe việc Hoàng đã làm gì với chị khi chịđang suy sụp sao?

- Nghĩa là sao?

- Em họ em biết chuyện đấy! Nếu họ muốn dấu thì thôi chị không kể cho em nghe nữa...

Tôi bỏ lửng cuộc nói chuyện, chở cô em về đến cửa, bỏ hết đồ ăn lên bậc thềm rồi quay xe.San chỉ kém tôi một tuổi, mặt đầy hoài nghi, ngơ ngác:

- Chị đi đâu nữa vậy?

- Chị nghĩ là chị không nên bước vào nhà em nữa. Những món quà và đồ ăn này chị mua bằng tiền của cha mẹ em, nên đừng có ngại. Chị không tốn kém một xu nào hết... Chào nhé! Mãi mãi không bao giờ gặp lại!

Chiếc xe máy lao vút đi, nhanh hết mức có thể. Bóng dáng tôi tan biến như ảo ảnh trong mắt San. Xách đám thức ăn vào trong bếp, cô nói lại hành độngcủa tôi với ba người thân của mình. Ai cũng ngạc nhiên, trong lòng hai gã trai ập đến một cảm giác lo sợ. Như thể nhuệ khí của họ bị sự lợi hại của tôi lấn át, những hành động bất thường của tôi hình như luôn ẩn chứa hiểm nguy, song không tài nào tránh khỏi...

Trong bữa ăn nghi ngút khói bay lên từ nồi lẩu, mọi người hồ hởi giục nhau ăn, cha mẹ họđã tốn bao nhiêu tiền cho tôi, bây giờ lấy lại được chút nào hay chút ấy. Nhưng rồi một cảm giác nghèn nghẹn bao phủkhiến căn nhà im ắng vô chừng. Những cặp mắt uể oải nhìn nồi lẩu rồi len lén nhìn nhau... Cô em gái dường như đã nén trong lòng một nỗi bức xúc cần giải tỏa nên lên tiếng:

- Con nhỏ quái thai đó nói mọi người đang giấu em một chuyện gì đó?

- Em đừng nên tin lời con Lyn,nó ghê gớm như nào em biết rồi mà! - Hoàng lên tiếng trấn an.

- Nó nói rằng anh đã làm gì đó với nó? - San nhìn chăm chăm vào mặt người yêu - Nói cho em biết anh đã làm gì đi!

- Anh... Anh... không làm gì cả! - gã người yêu ấp úng, mặt dần tái đi.

- Bây giờ con Lyn chỉ muốn phá chúng ta thôi. Em nghe nó nói xằng bậy làm gì? - Du lên tiếng bênh vực cho cậu bạn thân thiết.

- Em cũng không tin, nhưng nónói lúc nó suy sụp anh đã lợi dụng nó. Em chỉ muốn hỏi để củng cố lòng tin của mình...

- Thôi đi! Anh có gan làm mà*** có gan chịu là sao? - cô emhọ bỗng nhiên tím mặt lại, ném cạch đôi đũa xuống - Sao anh không dám thừa nhận hành vi bỉ ổi của mình? - cô ta gằn giọng lên, bức bối.

- Em nói vớ vẩn gì thế? - Du quát - Em không nghĩ đây là mưu đồ của Lyn à?

- Mưu đồ gì? Trước em tôn trọng anh ta bao nhiêu, thì bâygiờ em khinh bỉ anh ta bấy nhiêu. Tại sao anh ta lại có thểlàm điều đó ngay trong ngôi nhà này, tại sao anh ta không biết nghĩ cho người yêu mình một chút?

- Như thế là sao? - Cô em gái, nước mắt bắt đầu rơm rớm trênvành mi, giọng thổn thức - Nóicho em biết sự thật đi! - và rồi gào lên - Nói đi!!!

Gã người yêu nãy giờ câm lặng, không ngờ bị em họ của Du tố cáo một cách khẳng kháinhư vậy. Anh ta đã nghĩ chuyện rơi vào bẫy tình của tôi được Du thông cảm sẽ trở thành một bí mật suốt đời. Ai ngờ nó lại lộ diện quá sớm, bởi những câu bơm vá của kẻ vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân vào tâm trí San. Gã lạc hồn, không dám nhìn thẳng vào mắtngười yêu mình nữa, miệng lẩm bẩm: "Anh xin lỗi... anh xin lỗi...". Một bữa lẩu cuối tuần thật xôm biến thành chiếntrường khốc liệt chỉ còn lại nước mắt và tội lỗi day dứt. Mối quan hệ giữa những con người này vốn rất gần gũi và thân thiết, tưởng chừng keo sơn gắn chặt, song thực tế chỉ buộc bằng duy nhất một mối dây, và tôi đã ngang nhiên cầm một chiếc kéo bén cắt đứt.Tình yêu - niềm tin, gia cố baonăm, phút chốc sụp đổ.

Liệu rằng mất cả đời có dựng lại được như cũ? Tôi biết là không. Mất mát, những con người đó sẽ quay ra trách móc cắn xé lẫn nhau, quy tụ tội lỗi sẽ chất lên vai Du, cả đời anh ta sẽ không được thanh thản. Đó là mục đích của tôi, là sự trả thù tàn khốc của tôi.

Sau cuộc tình thứ nhất, anh emDu không bao giờ gặp lại tôi, duy chỉ có Hoàng gọi điện chửimắng tôi là đồ đê tiện, quỷ cái,bẩn thỉu,... bởi cậu ta đã đánh mất tình yêu, đánh mất người con gái của đời mình. Nhờ đó tôi biết được kết cục cuộc chơi mình bày ra. Tôi cười hăng hắc, số phận của một lá bài trong tay tôi, như thế thì đâu có gì đáng than vãn. Tôi đã dậy cho cậu ta một bài học để đời. Nếu không muốn cảm ơn thì cứ việc hận thù. Với tôi, cậuta đã hết giá trị lợi dụng.

Gần năm sau đó, cậu ta bỏ xứ đi xuất khẩu lao động ở một đất nước cũng đang phát triển trong khu vực Đông Nam Á. Cô em gái ra trường thì lấy đại một anh chồng nào đó. Nghe nói Du yêu đương rất nhiều, yêu rồi bỏ, chóng vánh trong những khoảng thời gian ngắn ngủi. Hóa ra yêu tôi tới 3 năm là quá lâu đối với một kẻ bạc bẽo như Du

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro