Chương 1 Tra nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Phong tức giận quát lớn: "Tôi đã bảo là cậu biến đi, đừng có mà bám vào người của tôi nữa. Tôi với cậu đã chia tay rồi, cậu mau bỏ tay ra" đẩy thật mạnh Tư Vũ ra.

"Đừng mà Thần Phong" cậu hoảng hốt vội vàng líu lấy lại tay áo của hắn cầu xin "tạ....tại sao chứ, tại sao anh lại phản bội em. Có phải em đã làm cái gì sai lên khiến anh giận em không, anh nói đi em sẽ sửa mà. Chỉ cầu xin anh đừng bỏ em hức...".

Thần phong đưa mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo mình của Tư Vũ mà nhăn mày nhăn mặt lại khó chịu hất văng tay của cậu ra cao ngạo nói: "Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải tôi thua cái trò chơi chết tiệt kia. Xong bị bọn nó bắt phải tỏ tình rồi hẹn hò với cậu một thời gian thì tôi còn lâu mới thèm để ý đến cái loại vừa nghèo lại còn xấu xí như cậu".

Nghe những lời nói cay nghiệt được nói ra từ chính miệng của Thần Phong, người cậu đã yêu thương hết lòng, một lòng tin tưởng và trao cả trái tim cho người đấy. Vậy mà bây giờ lại nói ra những lời cay độc như thế này với cậu.

Tư Vũ chết lặng tại chỗ, cậu không thể tin vào tai mình rằng Thần Phong lại nói cậu như vậy.

Trái tim Tư Vũ đau thắt lại. Đau cứ như đang có hàng trăm, hàng nghìn con dao thay phiên nhau cứa từng chút, từng chút một vào trái tim của cậu vậy.

Nó đau lắm, nó còn đau hơn cả việc lấy dao đâm thẳng một nhát trí mạng vào trái tim cậu nữa.

Đây chính là sự giày vò đau đớn nhất trong cuộc đời cậu. Hai đôi chân cậu giờ đây dường như đã không còn có thể đứng vững nữa rồi. Tư Vũ ngồi bệt xuống nền đất hai mắt mở to trống rỗng vô hồn.

"Thần phong anh làm cái gì vậy!?"

Đột nhiên có một cô gái cao ráo xinh đẹp chạy đến lớn tiếng mắng Thần Phong rồi chạy lại gần đỡ cậu đứng dậy: "Tại sao anh lại nói cậu ấy như thế vậy chứ, thật là quá đáng mà".

Nghe cô gái này nói vậy vẻ mặt của Thần Phong không những không hòa hoãn lại mà còn có thái độ gay gắt ác liệt hơn.

"Tôi có nói gì sai sao!?" Thần Phong quát lớn "Những gì tôi nói nó đều là sự thật cả mà" nhếch miệng cười khinh bỉ "Lệ La em mau qua đây không cần để ý đến cái loại người như cậu ta".

Thấy Thần Phong có thái độ ác liệt như vậy cô gái xinh đẹp được gọi là Lệ La liền có chút rụt rè sợ hãi: "Nhưn...nhưng mà....".

Thần phong gằn giọng: "Qua đây mau lên, đừng để tôi phải nói lại một lần nữa".

Do quá sợ hãi Lệ La đành phải nghe theo lời hắn mà đi qua đó. Nhưng trước khi đi cô ta đã nhân lúc Thần Phong không chú ý đến ghé sát vào tai của Tư Vũ mà thì thầm nói: " mày thấy chưa!?"nhếch miệng cười khinh bỉ "anh Thần Phong còn lâu mới thèm để ý đến cái loại vừa nghèo vừa bẩn lại còn xấu như mày hừ".

Nói xong cô ta liền nhanh chân đi đến bên cạnh Thần Phong tiếp tục trở về cái dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp thuần khiết tốt bụng rồi hướng cái ánh mắt sợ sệt lo lắng về phía cậu.

Tư Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy cái ánh mắt giả tạo dối trá đó của cô ta trong lòng không khỏi cười nhạo một trận.

Cậu cười nhạo chính là sự ngu ngốc của bản thân mình, vì vừa nãy đã tưởng cô ta đang giúp đỡ mình.

Cứ ngỡ là tiên nữ tỉ tỉ hạ phàm, bồ tát sống hiển linh không ngờ bây giờ mới lộ ra cái bản chất thật là một con hồ ly tinh, một bông hắc bạch liên hoa.

Tư Vũ trừng mắt cô ta một cái cô ta liền làm ra cái dáng vẻ hoảng sợ núp sau lưng Thần phong.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ đó của cô ta Thần Phong lại quay ra chửi cậu: "cậu còn dám trừng mắt với cô ấy, cô ấy đã đứng ra nói giúp cho cậu, cậu không biết ơn thì thôi đi, lại còn giám trừng mắt như vậy với cô ấy. Đúng là cái loại vô ơn mà".

Chửi xong hằn liền trực tiếp kéo tay cô ta quay người không nói lời nào với cậu mà bỏ đi.

Bỏ lại cậu một mình đứng ở giữa sân trường bị mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.

Một người đứng gần đó xem đột nhiên cười lớn nói: "haha...đúng là cái đồ ngu mà".

Nghe thấy người này nói vậy mọi người xung quanh liền hùa theo: "Đúng vậy, bị người ta trêu đùa mà cũng không biết. Đúng là ngu hết phần của chó".

"Cái loại không biết tự lượng sức mình. Không thử nhìn lại bản thân mình xem có cái gì xứng với Thần Phong hừ" khinh bỉ " lại còn dám líu kéo Thần Phong quay lại với nó nữa chứ tao phi" nhổ nước bọt.

"haha...bộ mày không biết hả. Nó là cái loại không cha không mẹ đấy".

"Thì ra là con hoang, thảo nào. Cái loại con hoang không cha không mẹ như nó thì làm gì có ai dạy nó phải biết tự lượng sức mình đâu chứ".

Mọi người xung quanh nghe vậy đều cười ầm lên: "hahahh.... Đúng vậy, đúng vậy cái đồ con hoang".

Những lời nói nhạo báng đó, những tiếng cười chế giễu đó. Tư vũ đều nghe thấy rõ đến từng câu, từng từ, từng chữ một nó cứ văng vẳng vang lên trong tai của cậu.

Nhưng cho dù có nghe thấy thì sao chứ, cậu cũng đâu thể phản bác lại, dù chỉ là một câu cũng không thể.

Bởi vì bây giờ cổ họng của cậu đã nghẹn ắng đến lỗi không thể phát ra tiếng nữa rồi.

Mím mội, siết thật chặt hai nắm tay lại để cố gắng nhịn xuống sự chua sót, đắng cay trong lòng mình.

Tư Vũ cố gắng làm như mình không hề nghe thấy những lời nói chế giễu đó, bỏ ngoài tai hết tất cả rồi xoay người chạy về nhà thật nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro