Chương 70 - Hãy để cô được tiếp thêm năng lượng từ trong lòng Chu Dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói của mẹ Tô trong điện thoại hơi sụt sùi. Bà đã kìm nén âm thanh, không muốn cho người khác nghe thấy, nói qua điện thoại với Tô Nam Tinh: "Nam Tinh, con về nhà một chuyến đi. Sao kết quả kiểm tra dạ dày của bố con lại ghi là ung thư tế bào vảy thực quản* vậy?"

*Ung thư tế bào vảy thực quản: Các tế bào vảy là các tế bào mỏng dòng bề mặt của thực quản. Ung thư tế bào vảy thường xảy ra ở giữa thực quản. Ung thư tế bào vảy là bệnh ung thư thực quản phổ biến nhất trên toàn thế giới.

Tô Nam Tinh vừa nghe xong, cảm thấy đầu mình như nổ tung.

Cô vội vàng xin phép Đinh Diễm, do không chắc chắn rốt cuộc có chuyện gì với bố cô nên cô chỉ nói ngắn gọn: "Bố em bị bệnh, em về thăm một lát." Nói xong liền xách túi lên, lái xe đi về.

Trên đường đi, cô liên tục trấn an tinh thần mình, liên tục tự nhủ không có chuyện gì, không sao đâu. Bố nhất định không xảy ra chuyện gì đâu, có lẽ mẹ đã nhìn lầm.

Tuy nhiên, viền mắt cô đã đỏ hoe nhưng lại không dám khóc, sợ lát nữa để bố Tô thấy sẽ không hay.

Cô cố gắng kìm nén nước mắt trên đường về nhà. Lúc về đến nhà, mẹ Tô đang nấu cơm trong phòng bếp, bố Tô đang ngủ trong phòng.

Mẹ Tô chờ đợi Tô Nam Tinh về nhà, nhìn thấy con gái thì viền mắt hơi ửng đỏ, run rẩy lấy báo cáo kết quả kiểm tra từ trong ngăn kéo ra. Báo cáo vừa cầm về từ bệnh viện sáng nay, trên đó viết rõ: Ung thư tế bào vảy thực quản.

Trên đường về, Tô Nam Tinh đã tìm kiếm cụm từ này trên Baidu, nên biết ý nghĩa của cụm từ này chính là ung thư thực quản.

Mẹ Tô đè nén giọng nói đến mức thấp nhất, "Mẹ vẫn chưa dám nói cho bố con biết..."

Tô Nam Tinh vô thức nói: "Trước hết đừng nói, lỡ như chẩn đoán sai thì sao? Hơn nữa nếu bị ung thư thực quản giai đoạn đầu vẫn có thể làm phẫu thuật, tỷ lệ phục hồi rất cao, có thể khỏe lại."

Mẹ Tô nghe xong thì cảm thấy khá hơn, nói: "Hai ngày trước, bố con bị ông chú chọc giận đến nôn ra máu, lúc đó cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa, mấy hôm đó ông ấy luôn nuốt không trôi. Mẹ đã dẫn ông ấy đến bệnh viện, làm nội soi dạ dày xong thì về nhà chờ kết quả suốt mấy ngày nay. Mẹ luôn nấu cho ông ấy chút cháo loãng và mì sợi, ông ấy ăn nhiều hơn trước đó một chút. Mẹ nghe người ta nói người bị ung thư thực quản sẽ không nuốt trôi cơm, nhưng bố con ăn cơm vẫn không sao, chắc là không phải bị ung thư thực quản."

Những lời nói của mẹ Tô cũng là tự lừa dối mình. Ông ấy chỉ thích ăn những thức ăn lỏng, bà còn bảo ăn cơm không sao.

Tô Nam Tinh nghe thấy mẹ Tô nhắc tới việc bố bị chú làm tức hộc máu, hỏi: "Bố con và chú xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chú lại làm bố tức hộc máu?"

Mẹ Tô nghe vậy đã giải thích: "Cũng không phải là hộc máu, mà là ho ra chút máu. Bây giờ nghĩ lại, có thể bệnh này đã bộc phát ra ngoài."

Hiện giờ suy nghĩ của mẹ Tô rất hỗn loạn, nói chuyện không ăn khớp với nhau. Cuối cùng Tô Nam Tinh không tiếp tục truy cứu chuyện giữa bố và chú nữa, dù sao bây giờ bệnh tình của bố vẫn quan trọng hơn.

Khi bố Tô thức dậy, nhìn thấy Tô Nam Tinh thì hơi bất ngờ. Tô Nam Tinh đã nghĩ xong lời giải thích, nói: "Đúng lúc con phải đi quan sát nơi thi công ở gần đây, nghĩ rằng nơi đó cũng gần nhà nên trở về, buổi tối sẽ ở lại đây."

Bố Tô cũng không suy nghĩ nhiều, dĩ nhiên ông rất vui mừng khi con gái về nhà. Ông còn dặn mẹ Tô: "Nấu thêm nhiều món ăn cho Nam Tinh đi. Bây giờ con bé đã là lãnh đạo bộ phận, mỗi ngày đều làm việc mệt mỏi, cần được bồi bổ."

Vừa nghĩ đến con gái mình đã lên làm trưởng phòng của công ty thành phố S Hoa Tín, bố Tô vô cùng hãnh diện. Con gái đã làm ông được nở mày nở mặt, cảm giác này giống như thuở đầu ông vẫn còn làm ăn phát đạt, người khác đều nhìn ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lúc ăn cơm, Tô Nam Tinh làm như vô tình hỏi: "Lần trước con bảo bố đi kiểm tra thân thể, cuối cùng bố đã đi chưa?"

Bố Tô chột dạ trả lời: "Bố đi với mẹ con rồi, bác sĩ nói rằng bố không sao."

Tô Nam Tinh nói: "Được rồi, con cũng biết bố đang gạt con mà. Đúng lúc sáng mai con được rảnh, con sẽ dẫn bố đến bệnh viện kiểm tra."

Bố Tô đang muốn nói không cần cô dẫn đi, nhưng mẹ Tô hiếm khi nhanh trí nói: "Đó chẳng phải là lòng hiếu thảo của con gái sao? Ông đừng từ chối."

Thật ra bố Tô không dám đi, nhưng Tô Nam Tinh rất kiên trì nên ông đành phải đi.

Sau khi gặp bác sĩ, cô không dám nói ra kết quả nội soi dạ dày của bố Tô ngay trước mặt ông. Đợi đến khi mẹ Tô dẫn bố Tô ra ngoài, Tô Nam Tinh mới lấy báo cáo nội soi dạ dày ra cho bác sĩ xem. Bác sĩ xem qua rồi nói: "Nghi ngờ là ung thư thực quản, trước hết phải xem nó đã lan rộng ra hay chưa. Tôi sẽ cho ông ấy đi chụp CT lồng ngực, cô dẫn bố cô đi chụp ngay đi."

Tô Nam Tinh lập tức dẫn bố Tô đi chụp CT, còn phải giấu giếm bố Tô, nói: "Bác sĩ nói bố luôn ho khan nên nghi ngờ bị viêm khí quản, phải chụp CT lồng ngực để xem khí quản như thế nào." Những bệnh về khí quản đều là bệnh mãn tính, bố Tô cũng không suy nghĩ nhiều.

Buổi chiều sau khi nhận được báo cáo kết quả chụp CT, Tô Nam Tinh nhìn thấy trong báo cáo viết rất rõ ràng: Rãnh giữa khí quản và thực quản, trung thất và rốn phổi đã lan rộng tới hạch bạch huyết.

Đôi tay cầm bản báo cáo của Tô Nam Tinh run lên, bác sĩ nói thẳng với cô: "Bố cô bị ung thư thực quản, hơn nữa còn là ung thư thực quản giai đoạn cuối, đã lan rộng tới phổi và hạch bạch huyết, không thể làm phẫu thuật được nữa. Tôi đề nghị dùng phương pháp hóa trị liệu* kết hợp uống thuốc."

*Hóa trị liệu: là phương pháp sử dụng thuốc hóa chất để tiêu diệt tế bào ung thư.

Đầu óc của Tô Nam Tinh trở nên rối bời.

Ung thư thực quản giai đoạn cuối.

Thật ra tối qua cô ngủ không ngon, vẫn lo lắng về chuyện này, luôn thầm cầu mong đó là bản báo cáo sai hoặc làm một cuộc phẫu thuật là được.

Kết quả là bác sĩ lại nói thẳng ra kết quả này.

Một lúc sau, cô mới tìm được giọng nói của mình. Bác sĩ đã gặp qua nhiều người nhà của bệnh nhân bị bệnh ung thư giống cô nên cũng không hối thúc cô. Tô Nam Tinh chậm chạp mới gắng gượng hỏi: "Vậy bố tôi còn có thể sống được bao lâu?"

Bác sĩ trả lời: "Không thể trả lời chính xác được. Có những người mắc bệnh giai đoạn cuối được chăm sóc tốt thì có thể sống được ba năm rưỡi. Cũng có khi bệnh bỗng trở nên xấu đi, sau đó không thể nuốt nổi thức ăn, chỉ có thể sống được từ ba đến năm tháng. Khi mắc bệnh này, người nhà và bệnh nhân cần phải duy trì tâm trạng tốt."

Nhưng đã là ung thư giai đoạn cuối, người cũng sẽ chết thì làm sao có thể duy trì tâm trạng tốt?

Tô Nam Tinh không hỏi, bởi vì nước mắt của cô đã làm nhòe đi cảnh vật trước mắt.

Bác sĩ dặn dò vài câu rồi kê một đơn thuốc bắc y học cổ truyền, "Bây giờ phải tăng cường hệ miễn dịch của cơ thể ông ấy, hằng ngày ăn nhiều thức ăn lỏng. Thức ăn như thịt phải bằm nhuyễn cho ông ấy ăn, tăng thêm dinh dưỡng." Bác sĩ lại dặn dò về thời gian làm hóa trị liệu rồi bắt đầu gọi bệnh nhân tiếp theo.

Tô Nam Tinh đứng trước cửa một lúc mới lau đi nước mắt. Thế nhưng lúc đi ra ngoài, mẹ Tô vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.

Tô Nam Tinh không biết nên nói ra sự thật với bố cô như thế nào, há miệng ra, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Bác sĩ kê cho bố một số thuốc để bố về nhà uống, còn nói là hằng ngày bố phải ăn nhiều một chút, giữ tâm trạng vui vẻ."

Bố Tô cười nói: "Bố biết mình không bị bệnh gì nghiêm trọng mà." Khi ông cười, nếp nhăn trên mặt càng hiện ra rõ hơn.

Từ trước đến nay, Tô Nam Tinh không nhận ra bố đã già yếu đến vậy, trong lòng cô lại càng đau buồn và rối bời.

Chuyện bố bị bệnh sớm muộn phải nói ra, bởi vì hai ngày nữa phải làm hóa trị liệu. Dù là người không hiểu về y học cũng biết bệnh nhân bị mắc bệnh ung thư mới phải làm hóa trị liệu thông qua phim truyền hình, nhưng cô không biết nên mở miệng nói với ông như thế nào.

Tối hôm đó, Tô Nam Tinh thức trắng đến sáng.

Sáng hôm sau, cô để lại cho mẹ Tô hai nghìn tệ để bà mua thức ăn có dinh dưỡng cho bố Tô ăn. Bàn tay lúc cầm lấy tiền của mẹ Tô liên tục run lên. Hồi còn trẻ, bà đều dựa vào chồng, về già bà lại càng không có chủ kiến, chỉ có thể dựa vào con gái.

Tô Nam Tinh vẫn lái xe đi làm như thường ngày. Nhưng khi đang lái xe, cô lại dừng xe ở ven đường, ôm lấy vô lăng và bật khóc.

Ngay lúc đó, cô rất nhớ Chu Dịch.

Cô muốn gặp anh, muốn dựa vào lòng anh, muốn ôm anh, cho dù khóc một trận lớn trong lòng anh cũng được.

Nhưng mà bây giờ đang là buổi sáng trong giờ làm việc, Tô Nam Tinh phải chịu đựng.

Dù có gọi video, Chu Dịch đang ở thành phố B cũng không thể chạy về đây, cuối cùng cô vẫn là người gánh vác chuyện của bố mình.

Vừa mới chuẩn bị khởi động xe đi tiếp, Chu Dịch gọi điện thoại đến.

Dường như Chu Dịch cũng chuẩn bị đi làm. Trong video, anh đang ngồi trên xe.

Tô Nam Tinh vốn muốn chịu đựng không nói ra, nhưng khi nhìn thấy Chu Dịch, cô đã rơi nước mắt. Cô thực sự không thể kìm nén được nữa.

Chu Dịch hoảng sợ khi thấy Tô Nam Tinh khóc. Bọn họ đã quen nhau khá lâu, ngoại trừ lần đầu tiên thấy Tô Nam Tinh khóc, về sau cô vẫn luôn kiên cường.

Anh vội vàng hỏi: "Em sao vậy?"

Tô Nam Tinh khóc nức nở trả lời: "Bố em bị ung thư thực quản..."

Chu Dịch nghe xong lập tức hỏi cô: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em đang trên đường đến công ty."

Chu Dịch nói: "Trước tiên em đến công ty đợi anh, anh lập tức ngồi tàu điện siêu tốc về." Trước khi cúp máy, anh còn nói với cô: "Đừng lo lắng, có anh ở đây."

Lúc Chu Dịch về đã là hơn 12 giờ, anh vẫn chưa ăn trưa, đến thẳng công ty thành phố gặp Tô Nam Tinh. Buổi trưa Tô Nam Tinh cũng không ăn được gì, lúc gặp được Chu Dịch thì được anh ôm vào lòng.

Cả một chặng đường dài mệt mỏi, anh chỉ cầm theo cặp đựng tài liệu rồi chạy về.

Tô Nam Tinh nhìn thấy anh thì bật khóc. Sau khi biết bố mình bị mắc bệnh ung thư chỉ còn sống được hơn vài tháng, sự kiên cường thường ngày của cô đã trở nên bất lực, trôi theo dòng nước mắt.

Cô biết mình phải kiên cường, nhưng trước khi kiên cường, hãy để cô được tiếp thêm năng lượng từ trong lòng Chu Dịch...

Sau khi khóc xong, cô sụt sùi và tựa lưng vào ghế, ngủ thiếp đi một lúc.

Khi tỉnh dậy đã là xế chiều.

Chu Dịch nói: "Buổi tối anh đến nhà em để gặp bác trai được không?"

Giờ phút này không cần phải nói ra những lời khách sáo, Tô Nam Tinh gật đầu, quay về công ty thu dọn đồ đạc. Ngày mai phải đi theo bố làm hóa trị liệu, cô không thể không nói cho Đinh Diễm biết chuyện của bố cô. Đinh Diễm nghe xong lập tức nói với cô: "Anh có quen biết bác sĩ ở bệnh viện ung bướu, có cần anh tìm giúp em một bác sĩ không?"

Tô Nam Tinh trả lời: "Chu Dịch đã nhờ người tìm một bác sĩ giúp em rồi. Trước hết để em xem sao đã, lúc nào cần đến sự giúp đỡ của anh, em sẽ không khách sáo."

Trong lòng của Tô Nam Tinh cảm thấy khá ấm áp, Đinh Diễm thực sự là một người rất tốt.

Buổi tối khi Tô Nam Tinh dẫn Chu Dịch về nhà, hai ông bà già vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy con gái và một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa nhà. Tô Nam Tinh giới thiệu với bố mẹ: "Bố, mẹ, đây là Chu Dịch – bạn trai của con." Rồi giới thiệu bố mẹ với Chu Dịch.

Chu Dịch lịch sự chào hỏi: "Chào chú, chào thím."

Khi anh đi vào trong phòng khách nhà họ Tô, đôi mắt của bố mẹ Tô đều sáng lên. Ấy chà, bạn trai của Tinh Tinh quả thật rất tốt. Chàng trai này có vẻ là một người ưu tú, có phong thái của một lãnh đạo như trên phim truyền hình. Hơn nữa mặt mũi còn đẹp trai, vóc dáng cao ráo, quá xứng đôi với Nam Tinh nhà họ!

Tối hôm đó, do Chu Dịch đột ngột đến thăm nên bố mẹ Tô rất vui. Mặc dù trong lòng mẹ Tô vẫn còn lo lắng, đau buồn khi biết được sự thật, thế nhưng khi nhìn thấy bạn trai ưu tú của con gái mình, trên mặt bà cũng nở nụ cười.

Bố Tô thấy Chu Dịch, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn từ tận đáy lòng.

Ông liên tục gắp thức ăn cho Chu Dịch, còn mời anh uống rượu. Chu Dịch nói: "Con còn phải lái xe, không thể uống rượu."

Bố Tô nói: "Không sao, lát nữa bảo Nam Tinh lái xe chở con về. Chú không thể uống rượu, nhìn con uống, trong lòng chú cũng thoải mái."

Bố vợ tương lai đã nói như vậy, dĩ nhiên Chu Dịch phải uống.

Bố Tô uống nước sôi cũng cảm thấy phấn khích. Nhờ trò chuyện với Chu Dịch, ông mới biết Chu Dịch còn trẻ mà đã làm trưởng phòng của tập đoàn Hoa Tín. Vì Tô Nam Tinh cũng làm việc tại Hoa Tín, bố Tô biết rõ chức vụ cao thấp trong Hoa Tín, hiển nhiên cũng biết Chu Dịch ngồi ở vị trí này có ý nghĩa như thế nào.

Bố Tô hài lòng tuyệt đối 120% về Chu Dịch.

Tối hôm đó, bố Tô rất vui vẻ.

Hôm sau khi nói ra sự thật cho ông biết, hơn nữa lúc dẫn ông đi làm hóa trị liệu, bố Tô vẫn rất điềm tĩnh.

Ông nói: "Nhìn sắc mặt của con và mẹ con, bố đã biết bệnh của mình không nhẹ. Nhất là mẹ con, trong lòng không giấu được chuyện gì, nhiều lần lén lau nước mắt sau lưng bố. Hơn nữa đừng nhắc đến việc bạn trai của Tinh Tinh còn cố tình đến vào tối hôm qua. Nếu bình thường đến gặp người lớn đều đến vào sáng cuối tuần, làm gì có chuyện đến vào buổi tối?"

Bố Tô thở dài một hơi, "Bà nội của con qua đời cũng vì bị ung thư thực quản..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro