Chương 71 - Công khai mối quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bố Tô biết được bệnh tình của mình, ngoài mặt ông vẫn bình thản, thậm chí còn có thể khuyên ngược lại Tô Nam Tinh và mẹ Tô để họ nghĩ thoáng hơn: "Tôi đã già rồi, sống lâu đến từng tuổi này đã đủ rồi, hai người đừng gượng ép thêm."

Ông lại nói thêm: "Năm đó do tôi cố chấp muốn gầy dựng lại sự nghiệp, nên mới biến cả nhà ra nông nổi này. Vậy nên mới nói thực sự không thể gượng ép."

Ông còn nói: "Cuộc đời này của tôi đã rất đáng giá rồi..."

Ông luôn cố tỏ ra mình không quá đau khổ, ngay cả khi thực hiện hóa trị liệu, ông vẫn muốn mình tỏ ra bình thản. Thế nhưng sau khi làm hóa trị liệu, vẻ mặt khó chịu của ông vẫn khiến mẹ Tô đau xót, rơi nước mắt khi đứng ngoài hành lang.

Hôm qua sau khi chạy về đây, Chu Dịch đã làm tổng cộng ba việc. Việc đầu tiên là anh đi cùng Tô Nam Tinh đến thăm bố mẹ Tô. Việc thứ hai là sáng nay anh đã nhờ giúp đỡ lấy được một phòng điều trị riêng cho bố Tô trong bệnh viện ung bướu khan hiếm giường bệnh. Việc thứ ba là đưa thẻ ngân hàng cho Tô Nam Tinh.

Anh nói: "Lần trước lúc đưa cho em, em tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng trả hết nợ trong hai năm, anh rất ủng hộ những nỗ lực của em. Nhưng lần này phải gấp rút dùng tiền để chữa bệnh, em đừng ngang bướng nữa. Hơn nữa cả người anh đã là của em, em xài tiền của anh cũng chẳng có vấn đề gì. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy, anh sẽ cho em thiếu nợ anh, sau này em từ từ trả lại cho anh, như vậy được không?"

Chu Dịch đã nói ra hết mọi thứ từ trong ra ngoài, trong lòng Tô Nam Tinh chỉ có cảm động. Thật ra sau khi biết bố bị bệnh nặng, cô cũng lo lắng về vấn đề tiền bạc. Tuy tiền lương sau khi lên làm trưởng phòng được tăng thêm, nhưng cô chỉ mới lên chức được ba tháng. Tiền tiết kiệm chỉ có hơn mười nghìn tệ, đối với bệnh nặng trước mắt chẳng thấm vào đâu.

Hai buổi tối qua, cô không ngủ được cũng là vì phải lo nghĩ. Những người khác bị bệnh còn có thể bán nhà để chữa bệnh, nhưng cô lại không có thứ gì để bán.

Chu Dịch còn nói: "Sợ em không đủ tiền xài, anh đã chuyển thêm một triệu vào trong đó, bây giờ trong thẻ có tổng cộng hai triệu tệ. Khi chú dùng thuốc, em phải chọn loại có hiệu quả, tác dụng phụ thấp, đừng nghĩ nhiều về giá tiền."

Tô Nam Tinh nghe xong, nước mắt liên tục chảy xuống.

Rõ ràng cô không phải là người yếu đuối, dễ xúc động. Thế nhưng kể từ sau khi biết bố bị bệnh nặng, cô cảm thấy đây là lần mình rơi nước mắt nhiều nhất trong cuộc đời này.

Chu Dịch ôm cô vào lòng và khuyên nhủ một hồi. Anh không thể ở lại lâu, phía tập đoàn còn rất nhiều công việc, anh đã cố gắng lắm mới xin nghỉ được một ngày rưỡi để về đây. Buổi chiều anh phải quay về đi làm, buổi tối còn phải tăng ca mới có thể theo kịp tiến độ công việc trong hai ngày xin nghỉ.

Tô Nam Tinh lau nước mắt, nghĩ tới lúc này cô phải trở thành trụ cột cho bố mẹ, nhưng cái ôm của Chu Dịch lại làm cô quyến luyến. Cô lại dựa vào người anh một hồi, cảm giác như được tiếp thêm dũng khí từ trên người anh, cô mới nói: "Anh về đi làm đi, không cần lo lắng cho em, em ổn mà."

Chu Dịch xoa đầu cô, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho anh, cuối tuần anh sẽ về giúp em."

Tô Nam Tinh gật đầu, đứng thẳng người lên và nói: "Không sao đâu, công việc của anh quan trọng hơn."

Chu Dịch nhanh chóng rời đi, lần hóa trị liệu đầu tiên của bố Tô đã kết thúc.

Hóa trị liệu khiến bố Tô càng khó chịu hơn họ nghĩ, bố Tô vẫn luôn cố gắng chịu đựng. Thế nhưng tối hôm đó, ông đã nôn hết những gì ăn được, cháo loãng vất vả lắm mới nuốt trôi đều nôn hết ra, sau đó chỉ uống một ly nước.

Đến hôm sau, bố Tô mới từ từ ăn được một ít cháo loãng và mì sợi, nhưng việc ăn cơm và uống nước đã trở thành một cực hình với bố Tô. Đau khổ hơn là sau mỗi bữa cơm phải uống thuốc Bắc, cái mùi khó ngửi đó khiến bố Tô vừa uống một hớp đã muốn nôn ra.

Mới qua vài ngày, bố Tô đã yếu đi.

Nhưng bố Tô còn an ủi họ: "Không sao cả, tôi kiên trì thêm vài lần nữa sẽ ổn. Sau khi làm hóa trị liệu, tế bào ung thư của tôi sẽ không còn lan rộng nữa, không lan rộng là một chuyện tốt."

Mặc dù nói như vậy, nhưng sau lần hóa trị liệu thứ hai, tóc của ông đã bắt đầu rụng, rụng đến nỗi chỉ còn một ít tóc, da đầu như bị mắc bệnh rụng tóc.

Bố Tô bảo Tô Nam Tinh đi mua cho ông một cái mũ mềm. Sau khi đội vài ngày, mẹ Tô ngồi trên mép giường đan cho bố Tô một chiếc mũ len màu đỏ, bên trên còn thêu bốn chữ "Sớm ngày bình phục." Bố Tô nhìn chiếc mũ này thì không nhịn được cười.

Lúc thời tiết tốt, ông ra ngoài sân phơi nắng thì gặp được những người chung phòng bệnh. Bố Tô còn chỉ vào chiếc mũ của mình và nói: "Bạn già đan cho tôi." Những ông lão khác đều ngưỡng mộ, bố Tô còn nói đùa: "May mà không đan mũ màu xanh* cho tôi, nếu không tôi sẽ thành ra gì đây?" Những câu đùa nhạt nhẽo, vô hại có lẽ là thú vui lớn nhất trong lúc ốm đau.

*Mũ màu xanh: ý chỉ cắm sừng.

Chuyện bố Tô Nam Tinh bị mắc bệnh ung thư nhanh chóng lan truyền trong công ty, đồng nghiệp của cô đều tới thăm.

Đinh Diễm là người tới thăm đầu tiên, anh dẫn theo hai trưởng phòng của công ty thành phố tới, còn có nhân viên của Tô Nam Tinh cũng đến thăm. Nhân viên của công ty thành phố và đồng nghiệp của Tô Nam Tinh đều không có nhiều thời gian, mọi người chỉ ngồi một lúc rồi đi về.

Dạng đi thăm bệnh này là người ta đến thăm, ngồi một lúc đều là vì nể mặt, cuối cùng đưa một ít tiền xem như là bày tỏ tấm lòng.

Mặc dù hiện giờ Tô Nam Tinh không thiếu tiền, nhưng bọn họ tới thăm đều xuất phát từ tấm lòng và phép xã giao. Tô Nam Tinh đã từ chối hai lần nhưng vẫn không thể từ chối, không muốn đôi co với họ nên đã nhận tiền của họ.

Đinh Diễm là người rời đi cuối cùng. Sau khi đợi tất cả nhân viên đi ra ngoài, anh lấy một phong bì bằng giấy kraft* từ trong cặp đựng tài liệu ra và đưa cho Tô Nam Tinh, nói: "Không nhiều, nhưng đây là chút lòng thành." Nhìn phong bì bằng giấy kraft dày cộp, liếc mắt một cái chắc khoảng 30 – 40 nghìn tệ.

*Giấy kraft: Là loại giấy in ấn túi giấy có đặc tính đặc biệt đó là có thể tái chế được thành những loại giấy khác nhau như các loại giấy tập học sinh, giấy cho thùng Carton...và còn rất thân thiện với môi trường vì dễ tiêu hủy.

Dĩ nhiên Tô Nam Tinh không chịu nhận, "Nhiều quá."

Đinh Diễm đặt tiền trên mép giường rồi rời đi, Tô Nam Tinh nhanh chóng đuổi theo, "Anh Đinh, chỗ này quá nhiều. Em có đủ tiền rồi, thực sự đủ rồi."

Đinh Diễm nói: "Dù em có đủ tiền hay không, đây là chút tấm lòng của anh."

Anh sải bước đến chỗ nhân viên đang đứng, Tô Nam Tinh cũng không thể trả lại tiền cho Đinh Diễm ngay trước mặt mọi người. Hơn nữa đó là chút lòng thành của người ta, nếu quá sốt sắng sẽ làm tổn thương tấm lòng và mặt mũi của Đinh Diễm.

Cô thành tâm nói với Đinh Diễm: "Cảm ơn anh Đinh."

Đinh Diễm khẽ gật đầu, dẫn nhân viên rời đi.

Sáng hôm sau, người của công ty tỉnh cũng tới. Ngoài các đồng nghiệp trong phòng ban tích hợp trước đây, còn có chị gái công đoàn của công ty tỉnh. Chị gái công đoàn vẫn biết cách ăn nói, có thể trò chuyện với người lớn ở độ tuổi bố Tô. Thật ra nội dung cuộc trò chuyện giữa bọn họ rất đơn giản, chị gái công đoàn chỉ khen vóc dáng của Tô Nam Tinh đẹp, năng lực làm việc mạnh là có thể làm bố Tô cười vui vẻ, liên tục mời mọi người uống nước trái cây.

Tống Tập dẫn mọi người của phòng ban tích hợp đến, vừa mới vào phòng bệnh và ngồi xuống đã nhận được một cuộc điện thoại. Cậu ấy vừa bắt máy đã nói: "Giám đốc?"

Cả công ty tỉnh có thể khiến Tống Tập gọi như vậy chỉ có biên chế, hoặc là Chu Dịch quản lý bộ phận tích hợp của công ty tỉnh. Lý Uyển và hai chị gái đi cùng Tống Tập nghe thấy Tống Tập gọi giám đốc đều dựng tai lên nghe, nhưng Tống Tập lại đứng dậy đi ra ngoài hành lang.

Bọn họ chỉ nghe thấy Tống Tập nói: "Không cần anh nói em cũng biết, em nhất định sẽ chú ý nhiều hơn. Em mở điện thoại 24 tiếng, nếu trưởng phòng Tô có vấn đề gì, em sẽ gọi cho anh." Mọi người đều nghe thấy những lời này.

Chị Trương và chị Tiền đều đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Tô Nam Tinh trước mặt có vẻ hơi tiều tụy. Bố bị bệnh nặng, Tô Nam Tinh chẳng quan tâm đến cách ăn mặc, chỉ mặc đơn giản quần jean bó sát và áo thun trắng, buộc tóc đuôi ngựa, không có trang điểm.

Nhưng Tô Nam Tinh ăn mặc đơn giản như vậy cũng lộ ra dáng người đẹp với eo thon, mông cong. Chẳng trách trước đây cô ấy thích mặc những bộ đồ rộng thùng thình, che đi vóc dáng khi còn ở công ty tỉnh. Nếu cô ấy chỉ hở một chút, không biết có bao nhiêu người đàn ông trong công ty tỉnh đến tán tỉnh cô ấy đây!

Giờ đây hai chị gái đã nhận định mối quan hệ giữa Tô Nam Tinh và giám đốc Chu chắc chắn không đơn giản, đoán không chừng cô ấy đã dâng mình cho giám đốc Chu, ngủ với trai vài lần mới có được vị trí hiện tại. Hai người còn cho rằng dựa vào địa vị của giám đốc Chu, Tô Nam Tinh cùng lắm chỉ là người tình mà thôi.

Lúc này Tô Nam Tinh không có tâm trạng phân tích những soi mói của các chị gái. Tống Tập nghe điện thoại xong thì quay vào, nghe thấy chị gái công đoàn khen Tô Nam Tinh với bố Tô. Miệng lưỡi của cậu ấy cũng ngọt, phối hợp với chị gái công đoàn cùng nhau khen Tô Nam Tinh.

Những người làm cha mẹ đều thích nghe người khác khen con gái của mình, nhất là con gái của mình thực sự rất ưu tú. Bố Tô nghe họ nói như vậy đã cười không ngớt.

Khoảnh khắc này khiến Tô Nam Tinh nảy sinh một ảo giác, dường như hiện giờ không phải ở trong phòng bệnh mà là ở nhà cô, mọi người ngồi trong phòng khách nhà cô tụ họp nói chuyện.

Trước khi đi về, người của công ty tỉnh đều đưa một ít tiền. Tống Tập là người ra sau cùng, cuối cùng tránh được mọi người, nói với Tô Nam Tinh: "Chị dâu, sếp không có ở đây, chị có việc gì cũng đừng khách sáo với tôi, tôi có thể thay anh ấy xử lý. Có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi mở điện thoại 24 tiếng."

Tống Tập luôn biết cách cư xử, biết cách nói chuyện. Nhưng nếu người ta đã nói sẽ mở điện thoại 24 tiếng để giúp đỡ, Tô Nam Tinh sẽ nhận lấy tấm lòng của cậu ấy. Cô nói: "Cảm ơn, tôi sẽ không khách sáo với cậu."

Tống Tập cười nói: "Đúng, đừng khách sáo với tôi."

Các đồng nghiệp đến thăm vào ban ngày, còn Miêu Manh Manh đến thẳng đây sau khi tan làm. Bố mẹ Tô và cô ấy đã thân quen, đều xem cô ấy như con gái nuôi của mình. Miêu Manh Manh có tính cách hoạt bát, cô ấy vừa tới đã khiến hai ông bà già cười theo, trong phòng càng náo nhiệt hơn.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của Miêu Manh Manh khi đến đây vào buổi tối chính là giúp bố Tô ăn cơm. Bây giờ bố Tô ăn rất ít, một bát cháo phải ăn từ từ trong một tiếng mới xong. Hơn nữa ăn xong còn nôn ra đến tận nửa bát, vô cùng đau khổ. Thế nhưng bố Tô dần dần tạo thành thói quen, sau khi nôn xong vẫn tiếp tục ăn thêm một ít.

Mỗi ngày đều là một vòng tuần hoàn như vậy, ăn cơm là chuyện đau khổ nhất của ông.

Miêu Manh Manh còn cho hai ông bà già xem video phát sóng trực tiếp của mình và Tô Nam Tinh. Nhìn thấy mấy dòng bình luận trên màn hình, bố Tô nói: "Sao các con có thể xem được khi bị mấy dòng chữ này ngăn cản thế? Còn thấy rõ hình ảnh gì?" Mẹ Tô cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy như một mớ hỗn độn, không nhìn rõ gì cả.

Miêu Manh Manh trả lời: "Ây da, hai bác lỗi thời quá. Cái này gọi là mưa bình luận, hiện giờ đang rất phổ biến. Tụi con vừa đọc bình luận vừa xem phim truyền hình, còn có thể thấy người khác xỉa xói nhân vật chính."

Bố Tô nói: "Vậy là chúng ta già thật rồi."

Nhìn thấy Tô Nam Tinh mặc áo váy ngực màu đỏ trong video, bố Tô đeo kính lão vào để quan sát rõ hơn, nói: "Ừ, rất xinh. Bộ trang phục màu đỏ thẫm tựa như váy cưới."

Miêu Manh Manh nói: "Úi, chú vẫn là người tinh mắt nhất. Thật ra lúc đầu con có ý định làm bộ này thành váy cưới cho Tinh Tinh."

Vừa nghe nói như vậy, mẹ Tô cũng quay sang nhìn, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi nói: "Quả thật rất xinh."

Bố Tô nhìn một lúc rồi nói: "Tôi phải cố gắng sống, tôi muốn nhìn thấy Tinh Tinh mặc váy cưới đi lấy chồng, tôi muốn tự đưa tay con bé cho Chu Dịch."

Tô Nam Tinh nghe bố mình nói như vậy, suýt nữa rơi nước mắt.

Miêu Manh Manh điều chỉnh lại bầu không khí vui vẻ, "Đúng rồi, vậy nên chú phải ăn nhiều hơn. Bác sĩ dặn chú phải uống nhiều nước, ăn nhiều cơm, còn phải tập thể dục điều độ nữa."

Cuối tuần Chu Dịch chạy về giúp đỡ Tô Nam Tinh. Bố Tô vẫn còn có thể chơi cờ tướng với anh, bố Tô xuống quân cờ hơi chậm, nhưng rất thích ngồi nói chuyện phiếm với Chu Dịch. Hai người nói đủ thứ chuyện, hầu hết nói về chuyện hồi nhỏ của Tô Nam Tinh, thỉnh thoảng cũng hỏi vài chuyện của Chu Dịch khi còn bé.

Bố Tô biết được hồi nhỏ Chu Dịch được ông bà nội nuôi lớn, thậm chí đến giờ vẫn chưa nhìn thấy mặt mẹ ruột. Tối hôm đó, mẹ Tô đã nấu rất nhiều thức ăn cho Chu Dịch mang về.

Bố Tô còn gắp vài miếng sườn heo cho Chu Dịch, nói: "Chú ăn chậm, con ăn nhiều một chút. Nếu con thích ăn, sau này chú sẽ bảo thím thường xuyên nấu cho con. Chúng ta đều xem con như con cái trong nhà."

Bố Tô bị bệnh đến mức này, Chu Dịch cũng đến thăm nhiều lần. Bố mẹ Tô vẫn chưa đề cập đến chuyện "Sau này sẽ giao Nam Tinh cho con chăm sóc." Từ đầu đến cuối, tất cả những gì bọn họ nói về Tô Nam Tinh đều là: "Hy vọng con kết hôn thật vui vẻ, không phải là vì để ứng phó với bố mẹ."

Chu Dịch lắng nghe những lời dặn của bố Tô, trong lòng cũng cảm động, gật đầu một cái, buổi tối ăn thêm vài miếng sườn heo.

Về sau, bố Tô lại thực hiện thêm vài lần hóa trị liệu. Sau hơn hai tháng, tóc của bố Tô gần như đã rụng hết, cả người trông rất yếu ớt.

Bệnh ung thư vẫn chưa cướp đi sinh mạng của ông, nhưng làm hóa trị liệu đã cướp đi sức sống của ông.

Bố Tô vẫn còn muốn an ủi người khác, muốn chứng tỏ mình vẫn có thể ăn uống, thế nhưng phản ứng làm hóa trị liệu như nôn mửa, tiêu chảy đã khiến thị lực của ông suy giảm, yếu ớt hẳn đi.

Cuối cùng bố Tô đã đưa ra một quyết định: "Bố không muốn làm hóa trị liệu nữa, bố muốn về nhà."

Tô Nam Tinh vừa định phản đối, bố Tô đã nói: "Bố muốn sống thanh thản hơn, vui vẻ hơn, muốn đi khắp nơi, không muốn ở đây mỗi ngày nữa."

Ông còn nói: "Hai tháng qua đã tiêu tốn rất nhiều tiền đúng không? Phòng bệnh một người này rất đắt, hơn nữa còn phải nhờ cậy người khác, là do Đại Dịch giúp đỡ mới lấy được đúng không?"

Tô Nam Tinh nói: "Bố không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được. Bây giờ con có thể kiếm ra tiền, sau này con sẽ trả lại cho Chu Dịch."

Bố Tô khẽ thở dài, "Đến giờ phút này, bố không muốn bị hành hạ như thế này nữa. Bố muốn vui vẻ hơn, muốn về nhà nằm trên giường mình ngủ một giấc thật ngon, ban ngày còn có thể tán gẫu với mấy người bạn cũ của bố, đi phơi nắng. Nếu con rảnh rỗi có thể lái xe chở bố và mẹ con đi khắp nơi."

Ông nói: "Bố muốn xuất viện, không muốn làm hóa trị liệu nữa."

Mẹ Tô đã chảy nước mắt đầm đìa, vừa lấy tay lau nước mắt, vừa nói với Tô Nam Tinh: "Con đồng ý đi, bố con đã quá đau khổ, quá vất vả rồi."

Tô Nam Tinh cũng bật khóc, không chịu nổi nên cũng đồng ý.

Sau khi về nhà, quả nhiên tâm trạng của bố Tô đã khá hơn nhiều. Mặc dù cơ thể còn yếu ớt, nhưng tinh thần phấn chấn hơn. Mỗi buổi trưa khi mặt trời lên cao, ông xuống dưới nhà đi bộ với mẹ Tô và phơi nắng, tán gẫu với bạn cũ, buổi tối ăn được hơn một bát cháo thịt bằm.

Cuối tuần sau tết Trung Thu, bố Tô bảo Tô Nam Tinh lái xe chở ông và mẹ Tô đến một nơi.

Theo lộ trình do bố Tô chỉ dẫn, cuối cùng họ tới một tòa nhà dân cư mới xây. Quy mô của khu này khá nhỏ, có lẽ do đất đai của các nhà khai thác không đồng đều, nhìn giống như một khu dân cư nhỏ hình tam giác.

Nhưng nơi này lại khiến Tô Nam Tinh cảm thấy hơi quen thuộc.

Bố Tô đã lên tiếng: "Hồi đó nhà máy của nhà chúng ta được xây dựng tại đây. Sau khi nhà chúng ta bị phá sản, mảnh đất đó đã được nhà khai thác mua lại, sau vài năm đã phát triển thành khu chung cư. Vào thời của bố, tính chất của đất công nghiệp không thể bị thay đổi..."

Ông chỉ vào góc Tây Bắc của khu dân cư và nói: "Năm đó, ống khói cao nhất của thành phố S chính là của nhà chúng ta." Trong giọng nói của ông ngập tràn niềm kiêu hãnh của quá khứ.

Ông có chút hoài niệm, đứng nhìn nơi này đã hoàn toàn thay đổi một hồi, cuối cùng quay đầu lại bảo Tô Nam Tinh: "Đi thôi, đi về thôi."

Sau ngày hôm đó, thị lực của bố Tô bị suy giảm.

Vốn dĩ ông ăn cơm đã rất khó khăn. Càng về sau, ngay cả nửa bát cháo cũng nuốt không trôi, uống nước cũng trở nên rất khó khăn, cả người gầy đến mức như chỉ có da bọc xương.

Tô Nam Tinh và mẹ Tô đều ở bên cạnh ông cả đêm, mỗi cuối tuần Chu Dịch đều trở về thăm ông hai lần.

Cuối cùng, bố Tô đã ra đi vào một buổi sáng. Sáng hôm đó sau khi thức dậy, tinh thần và tâm trạng của ông rất tốt, ông nói với mẹ Tô: "Lát nữa tìm cho tôi một bộ quần áo sạch để thay, bộ này đã ra mồ hôi rồi."

Mẹ Tô không nghĩ gì cả, khi đó cũng không nghĩ tới đó là hồi quang phản chiếu*. Bà đi tìm cho bố Tô một bộ quần áo sạch để thay. Bố Tô nằm trên giường bảo Tô Nam Tinh đi vào và nói với cô: "Bố đã quan sát Chu Dịch trong những ngày vừa qua, quả thật cậu ta rất tốt, đối xử với con rất tốt, nhân phẩm cũng không thể chê. Tình cảnh của nhà chúng ta xem như đã làm liên lụy đến người ta."

*Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.

"Sau này nếu cậu ta không làm gì có lỗi với con, con không được tự tiện rời xa cậu ta."

Tô Nam Tinh cảm thấy tình trạng này của bố hơi bất thường, giống như một lời trăn trối, cô gọi một tiếng: "Bố..."

Bố Tô còn nói: "Có một việc bố vẫn chưa nói, bố cũng không muốn nói cho mẹ con biết. Đó là trước khi nhà chúng ta bị phá sản, khi đó bố đã bỏ ra hơn vài chục nghìn tệ để mua một căn nhà cũ nát kế bên nhà bà nội của con, tốn khoảng 50 – 60 nghìn tệ cho một căn nhà cũ nát hơn 30 mét vuông. Lúc đó bố chỉ muốn mở rộng nhà bà nội của thêm một chút, không cần sống chen chúc nữa."

"Vào thời điểm đó, vài chục nghìn tệ không phải là vấn đề đối với nhà chúng ta. Nhưng sau khi mua, nhà chúng ta bị phá sản. May mà căn nhà đó đứng tên bà nội của con, vì vậy vẫn còn ở đó."

"Nhiều năm trôi qua, bố không còn suy nghĩ về căn nhà đó nữa. Ba năm trước bà nội con mất, căn nhà của bà và của bố mua cho bà sau này đều là tài sản của bà, bố và chú con sẽ chia đều. Lúc đó, chú con nói nếu để lại căn nhà của bà nội con cho ông ấy sẽ không cần trả số tiền nợ 200 nghìn tệ cho ông ấy nữa."

"Khi đó bố đồng ý, nhưng vẫn để bụng chuyện đó. Bố vẫn còn giữ căn nhà cũ nát mà bố đã bỏ tiền mua cho bà nội con, chưa đưa cho ông ấy. Hai ngày trước bố có nói với con là có cách giải quyết nợ trong nhà, đó là vì căn nhà kế bên đã được xác nhận sẽ lấy làm trường trung học bậc nhất của tỉnh. Căn nhà cũ nát đó bỗng chốc biến thành một học khu*. Căn nhà hơn 30 mét vuông đó có thể bán ra khoảng chừng hai triệu tệ."

*Học khu: là một hình thức của khu dành cho mục đích đặc biệt phục vụ điều hành các trường trung học và tiểu học công cộng địa phương.

"Chú con cũng biết được chuyện này nên đã tới tìm bố để lấy giấy chứng nhận tài sản. Bố không đưa cho ông ấy, hai chúng ta đã xảy ra tranh chấp, lúc đó bố mới bị ông ấy chọc cho tức giận."

Bố Tô nói: "Vì vậy bố vẫn chưa nói ra là vì sợ con muốn bán căn nhà đó để chữa bệnh cho bố. Bố sẽ phải ra đi, không thể để lại cục diện rối rắm cho hai mẹ con, nhưng không ngờ thằng bé Chu Dịch đã sắp xếp xong mọi thứ. Nam Tinh, nhìn cách cậu ta đối xử với con, bố cũng đồng ý cho con cưới cậu ta."

Nói đến đây, Tô Nam Tinh đã chảy nước mắt ròng ròng, "Bố, bố đừng nói nữa, con sẽ không lấy ai cả. Bố là người tốt nhất trên đời."

Bố Tô nở nụ cười yếu ớt, bảo cô: "Sao con gái lại không đi lấy chồng được? Hơn nữa con còn gặp được một người chồng tốt thế kia."

Ông còn nói: "Khi bố đi rồi, con và mẹ đi tìm chú để thương lượng bán căn nhà đi. Lúc đó bố vẫn còn giữ chứng từ thanh toán tất cả số tiền chuyển cho chủ nhà. Con tranh luận với ông ấy nhiều chút, nếu ông ấy không đồng ý thì đi kiện. Nếu chia đều cũng được một triệu tệ, số tiền đó đã đủ trả nợ."

Ông nói: "Bố sắp đi rồi, không thể gây thêm phiền phức cho hai người. Sau khi nhà chúng ta đã trả hết nợ, con muốn nhảy việc hoặc làm gì đó cũng được... Miễn sao con vui vẻ là được, đời người rất ngắn ngủi."

Ông vừa nhìn về phía mẹ Tô vừa nói: "Bà cũng đừng thủ tiết thờ tôi, gặp được một người phù hợp thì nên tái hôn, về già không thể chỉ dựa vào con cái, đừng làm liên lụy đến con cái. Nhà chúng ta vốn không giúp được gì cho Nam Tinh, nếu bà còn làm liên lụy đến con bé, người nhà họ Chu ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng sẽ chê trách Nam Tinh. Chúng ta không thể làm như vậy..."

Tô Nam Tinh lập tức nói: "Bố, con sẽ nuôi hai người, con có thể nuôi nổi hai người."

Nhưng mẹ Tô đã bật khóc, gật đầu, "Tôi biết rồi, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho Tinh Tinh."

Bố Tô gật đầu, "Này, này" vài tiếng rồi còn nói: "Tôi muốn ăn chút gì đó..."

Ông cố tình yêu cầu món ăn, bảo mẹ Tô: "Tôi muốn ăn mì sợi do bà làm. Sợi mì được cán bằng tay, súp sườn heo bỏ thêm chút cải thìa, rất ngon..."

"Những ngày qua tôi luôn nhớ mãi mùi vị đó, nhưng lại không thể nếm được hương vị đó nữa. Già rồi, già rồi..."

Sau đó, mẹ Tô đã nấu xong bát mì, nhưng cuối cùng bố Tô vẫn chưa được ăn.

Lúc mẹ Tô nấu xong mì và bưng đến cho ông, ông đã ngừng thở.

Bát mì đó bị rơi vỡ xuống đất, hai tiếng thét chói tai vang lên.

Sau khi bố Tô mất, mọi người đã tổ chức tang lễ.

Toàn bộ tình hình rất hỗn loạn, may mà có Chu Dịch, Miêu Manh Manh, Tống Tập đến giúp đỡ.

Trong những ngày đó, Tô Nam Tinh vẫn rất tỉnh táo, thậm chí còn có thể chỉ huy quá trình tang lễ, nhưng cơ thể như tách biệt khỏi thế giới. Cô an ủi mẹ Tô, lúc này mẹ Tô cũng chỉ có thể dựa vào cô.

Tô Nam Tinh chịu đựng đau khổ, đảm đương hết tất cả mọi thứ, nhưng cô lại giống như bị bệnh tâm thần, cảm thấy bố Tô vẫn chưa ra đi. Đợi đến khi cô về nhà, bố Tô vẫn ngồi trên bàn ăn, vừa uống bia vừa bảo mẹ Tô: "Nấu thêm nhiều món ăn cho Nam Tinh, con bé thích ăn sườn heo nhất."

Trong suốt tang lễ, Chu Dịch luôn ở bên cạnh Tô Nam Tinh, thậm chí suốt cả quá trình đều nắm tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô, trở thành chỗ dựa của cô.

Đồng nghiệp của Tô Nam Tinh trong công ty tỉnh Hoa Tín và công ty thành phố đều tới.

Chị Trương, chị Tiền, thậm chí Lý Uyển và Hoàng Hân Nhiên cũng tới. Bọn họ đến phòng tang lễ nhìn thấy Tô Nam Tinh mặc một cây đen, dáng vẻ xanh xao, không còn sức lực.

Sau đó, bọn họ còn thấy Chu Dịch đứng bên cạnh Tô Nam Tinh, anh cũng mặc một bộ âu phục màu đen. Dù đang ở phòng tang lễ, anh vẫn rất nổi bật.

Dáng vẻ anh cúi đầu nói chuyện với Tô Nam Tinh rất dịu dàng. Tô Nam Tinh ngẩng đầu nhìn anh, còn được anh ôm vào lòng, an ủi vài câu.

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều ngẩn người.

Đó là một Chu Dịch mà trước giờ bọn họ chưa từng thấy qua.

Thì ra Tô Nam Tinh và Chu Dịch lại có mối quan hệ này.

Ngay cả bố của Chu Dịch cũng đến, mối quan hệ này không cần nói ra cũng tự biết.

_________________________

Lam: Không biết mình đã rơi nước mắt bao nhiêu lần khi edit chương này. Cuộc sống quả thật không lường trước được điều gì, mấy hôm trước vẫn còn vui vẻ, hôm sau đã ra đi mãi mãi. Ngày hôm nay mình đã thấm thía câu nói: Đời người rất ngắn ngủi, chúng ta hãy biết quý trọng từng phút giây khi còn được ở bên người thân, đừng để đến khi hối hận thì đã muộn màng...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro