Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, bàn ăn nhà họ Hạ rất náo nhiệt, không chỉ ông bà Hạ rất nhiệt tình, ông nội và bà nội cũng ân cần tiếp đón Ngụy Thành Tuấn ăn món này đi ăn món kia đi.

"Thành Tuấn, lát nữa ăn xong, ông đưa con đi gặp bà con thân thích của nhà ta, còn có bạn già của ông nữa." Ông nội vui vẻ nói xong, đã muốn đem anh đi ra ngoài.

"Ông nội, làm gì mà đem Thành Tuấn giới thiệu cho bà con thân thích, không cần đâu." Hạ Ngữ Hàm cảm thấy không hay lắm. Ông nội coi Thành Tuấn như cháu rể, cô sợ Thành Tuấn không quen.

"Tiểu Hàm, ông nội con rất thích Thành Tuấn, cho nên mới đem nó giới thiệu cho mọi người biết a." Bà nội cười nói. Sống với nhau mấy chục năm, bà còn có thể không biết ông già này muốn làm gì sao!

"Nhưng ....."

Ngụy Thành Tuấn nhẹ nắm tay cô: "Không có vấn đề gì đâu, anh rất vui vì có thể gặp mọi người."

Thật sự không có vấn đề gì sao? Hạ Ngữ Hàm cũng không biết.

Ăn sáng xong, ông bà nội ra ngoài, đưa Ngụy Thành Tuấn đi cùng, gặp người liền vui vẻ giới thiệu anh là cháu rể.

Thị trấn này vốn nhỏ, nhưng thực náo nhiệt, hơn nữa tràn ngập nhân tình vị, Ngụy Thành Tuấn đi theo Hạ ông nội cùng Hạ bà nội đến hội cao niên, hai vị lão nhân gia lưu lại tham gia hoạt động..

Chín giờ mới trở về Hạ gia, vừa vặn gặp Hạ mẫu ra ngoài mua đồ ăn.

"Cha mẹ muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, bà ấy muốn đi chợ mua một ít đồ ăn, bữa trưa nấu một chút thức ăn mời con, tôi đi giúp bà ấy xách đồ ăn." Hạ phụ nói.

"Muốn con cùng đi xách này nọ?"

"Không cần, con đi tìm Tiểu Hàm, nó ở phía sau hoa viên tưới nước."

"Vâng."

Ngụy Thành Tuấn đi vào hoa viên, thấy Hạ Ngữ Hàm đang tưới nước, mà cô cũng thấy anh.

"Anh đã trở lại." Cô tắt vòi nước đi.

"Ân." Anh đi đến bên người cô: "Này hoa đó rất đẹp, là loại gì vậy?"

"Có cái là mẹ em mua, có cái là bà nội mua, mà cái bồn hoa kia là ba mua." Hạ Ngữ Hàm nói: "Anh nhìn có vẻ hơi mệt, vừa mới anh không nên theo ông nội bà nội đi ra ngoài, như vậy anh sẽ bị hiểu nhầm là con rể nhà họ Hạ."

"Đã muốn bị hiểu nhầm, hơn nữa anh rất vui vì gặp rất nhiều người." Ngụy Thành Tuấn nói xong.

Hạ Ngữ Hàm nghe được câu "Bị hiểu nhầm", tim đập nhanh hơn, anh có ý gì sao? Bọn họ mới quen nhau không lâu,như vậy có chút hơi sớm, nhưng cô cũng rất vui.

"Ngữ Hàm, đó là cái gì?" Ngụy Thành Tuấn chỉ vào cây thấp ở trên một gian nhà gỗ nhỏ.

"Đó là nhà gỗ nhỏ do ba em làm, ba làm cho em cùng anh trai, trước kia mỗi lần trở về, em đều tới đó nghe nhạc, hiện tại nó biến thành chỗ của cháu em chơi."

"Anh có thể lên trên đó chứ? Nó có chắc không?"

"Nó rất chắc, nhưng anh định lên trên đó?" Hạ Ngữ Hàm có chút kinh ngạc.

"Bởi vì đó là nơi mà trước đây em thích tới nhất, cho nên anh muốn lên xem nó như thế nào."

Cô hiểu được, nhà gỗ nhỏ rộng chừng hai mét, cao chừng mét rưỡi, Thành Tuấn rất cao, không biết có thể đi vào bên trong được hay không?

"Em sợ hơi khó, để em lên trước, rồi kéo anh lên sau."

Hạ Ngữ Hàm nhẹ tiến vào nhà gỗ nhỏ, sau đó mới đưa Ngụy Thành Tuấn chen vào bên trong nhà gỗ nhỏ.

Không gian nhà gỗ đối với trẻ con mà nói thực rộng, nhưng hai người lớn vào bên trong thì thật hơi chật chội. Bọn họ mở cửa sổ ở hai bên ra, làm cho ánh mặt trời chiếu vào, nhà gỗ nhỏ có vẻ sáng và thoải mái hơn.

"Nhà gỗ nhỏ thật tuyệt." Ngụy Thành Tuấn nói: "Anh thực thích cảm giác khi ở nhà em, người nhà thật nhiều, có ông nội, bà nội, ba mẹ, còn có anh trai và chị dâu, rất náo nhiệt lại ấm áp."

Nhớ tới anh một mình ở lại Đài Loan, cô cầm tay anh .

"Anh không có anh chị em, ba thì bận công việc, mẹ bởi vì mạo hiểm sinh mệnh sinh hạ anh, bởi vậy sau khi sinh thân thể không tốt, có một thời gian đều ở trong bệnh viện. Anh mỗi lần về nhà, trong nhà đều chỉ có người hầu, anh cuối cùng là một mình ăn cơm, một mình nói chuyện, cho nên anh thực hâm mộ em."

Nhìn anh trông có vẻ cô đơn, Hạ Ngữ Hàm liền đau lòng không thôi. Nhà bọn họ khi ăn cơm thực náo nhiệt, nghĩ đến việc anh ăn cơm một mình thật cô đơn, hơn nữa anh ngay cả người để nói chuyện cùng cũng không có.

Cô rúc vào người anh: "Lúc còn nhỏ em còn không biết anh, nhưng về sau em với anh sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, còn có anh muốn làm cái gì, em liền cùng anh làm cái đó."

Cô thật vui vì cuối cùng cô cũng có thể vì anh mà làm gì đó, ở bên cạnh anh, không để anh cảm thấy cô đơn nữa, không để anh ở một mình nữa.

"Anh muốn em ở bên cạnh anh." Bàn tay to dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Vâng, em sẽ ở bên anh, em cũng có thể là người nhà của anh. Á, ý em là, nếu anh không ngại, em có thể...... Umm ..." Cô còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của anh chặn lại.

"Cám ơn em."

"Không cần khách khí."

Cô đã quen bên cạnh người đàn ông này, bộ dáng tự tin, anh hoàn mỹ không ai sánh được nhưng giờ phút này, anh cho cô thấy vẻ cô đơn yếu ớt của mình, làm cô đau lòng không thôi, giờ khắc này, tự ti cùng chần chờ đều tiêu tan, anh cũng giống giống người bình thường, cũng có phiền não, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, cô yêu anh, muốn ở bên anh cả đời.

Lo lắng trong lòng trôi đi, không còn vấn đề gì, không còn vấn đề xúng hay không xứng, chỉ có yêu, cô yêu anh, muốn làm cho anh hạnh phúc.

Buổi chiều, Hạ Ngữ Hàm ngồi trên xe Ngụy Thành Tuấn, cùng nhau về Đài Bắc.

Hai người trở lại nhà anh đã là buổi tối, cô đang hâm lại đồ ăn mà mẹ đã chuẩn bị cho.

Lúc này, Ngụy Thành Tuấn đi bên người cô.

"Anh nghĩ em nên đi tắm." Bởi vì thoạt nhìn anh có vẻ mệt mỏi, bởi vậy cô bảo anh đi tắm trước còn cô chuẩn bị bữa tối.

"Bồn tắm lớn lắm, chúng ta cùng đi tắm."

"Tắm chung?" Hạ Ngữ Hàm căng thẳng. Nhà Thành Tuấn rất lớn, phòng khách lớn, phòng tắm lớn, ngay cả bồn tắm cũng rất lớn. Nghĩ đến hai người cùng nhau tắm bồn, làm cho người nào đó thẹn thùng, sau đó má càng nóng, càng nóng càng......

"Đi."

"Nhưng là em muốn chuẩn bị bữa tối......"

"Bữa tối để tắm xong anh với em cùng nhau chuẩn bị." Ngụy Thành Tuấn trực tiếp kéo cô hướng vào phòng tắm.

Hạnh phúc tắm bồn, bữa tối thỏa mãn, cuối tuần của hai người quá phong phú tuyệt vời.

———-

Bị anh uy hiếp lại dụ hoặc, Hạ Ngữ Hàm chuyển đến ở nhà Ngụy Thành Tuấn, cùng anh sống chung.

Hai người bắt đầu cuộc sống ngọt ngào, ban ngày là thủ trưởng cùng cấp dưới, buổi tối là bạn trai bạn gái, cứ như vậy đã qua một tháng.

Nhưng cái gọi là giấy không thể gói được lửa, đặc biệt Ngụy Thành Tuấn không kiêng kị trước mặt người khác đối với Hạ thư ký "Động thủ động cước", hành vi thân mật, tin tức rất nhanh truyền khắp công ty.

Buổi trưa nay, Ngụy Thành Tuấn có hẹn ăn cơm với khách, bởi vậy Hạ Ngữ Hàm đến nhà ăn ăn cơm, không ngờ lại lần nữa bị bao vây bởi "Bát quái trận".

Không biết có phải hay không bởi vì quá khẩn trương, cô cảm thấy hơi đau bụng.

"Hạ thư ký, nghe nói cô cùng tổng giám đốc đang quen nhau, là thật sao?"

"Nhưng không phải cô đã có bạn trai, hơn nữa đã tính sẽ kết hôn rồi, không phải sao?"

"Cô cùng tổng giám đốc bắt đầu từ bao giờ?"

"Là tổng giám đốc tấn công cô hay cô tấn công tổng giám đốc?"

Bị chất vấn liên tục, cô cảm thấy bụng càng ngày càng không thoải mái, đau đớn tăng lên: "Các chị, thật có lỗi, tôi có chút không thoải mái......"

"Hạ thư ký, cô làm sao vậy, không thoải mái sao? Có phải bởi vì bị chúng ta hỏi, cho nên không muốn nói?"

Hạ Ngữ Hàm cắn môi, miễn cưỡng lắc đầu.

"Hạ thư ký sắc mặt không tốt, sao lại trắng bệch thế? ."

"Hạ thư ký, cô làm sao vậy?" Thấy cô sắc mặt tái nhợt, ứa ra mồ hôi lạnh, mọi người đều sợ hãi.

"Tôi đau bụng......" Một trận đau nhức, làm cho mặt cô trắng bệch, đột nhiên ngã xuống.

Mọi người tay chân luống cuống chạy nhanh đỡ lấy cô: "Hạ thư ký, cô không sao chứ?"

Lúc này nhà ăn hỗn loạn, rất nhiều người quan tâm vây lại.

"Hạ thư ký làm sao vậy?"

"Hạ thư ký không phải là mang thai chứ?"

"Hạ thư ký sảy thai sao?"

Hạ Ngữ Hàm đau đớn, nghe được mọi người nói, quả thực khóc không ra nước mắt, cô biết mình trở thành tâm điểm chú ý trong nhà ăn.

Cuối cùng, cô được đưa đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro