Chương 9.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngụy Thành Tuấn nhận được điện thoại báo tin Hạ Ngữ Hàm được đưa vào bệnh viện, anh lập tức ngừng ngay buổi hẹn ăn cơm trưa, nhanh chóng đến bệnh viện.

Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, chỉ thấy cô nằm trên giường truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt.

"Tổng giám đốc, sao anh lại tới đây? Buổi hẹn ăn cơm của anh thì sao?" Vừa thấy Ngụy Thành Tuấn đến, Hạ Ngữ Hàm đã vội vàng định ngồi dậy.

Ngụy Thành Tuấn đưa tay ngăn cản: "Em đừng cử động, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Sau đó anh quay lại nói với người cùng cô đến đây lúc nãy, trưởng phòng Hồ và một nữ đồng nghiệp khác: "Trưởng phòng Hồ, cám ơn các cô đưa Ngữ Hàm đến bệnh viện, những chuyện tiếp theo giao lại cho tôi là được rồi, các cô về công ty trước đi."

"Vâng." Hồ Nhã Linh cùng nữ đồng nghiệp kia gật đầu, yên tâm rời đi.

Hạ Ngữ Hàm nhìn anh với vẻ mặt lo lắng: "Thành Tuấn, em xin lỗi, báo hại anh phải lo lắng rồi."

Ngụy Thành Tuấn ngồi bên giường bệnh, giọng đầy căng thẳng: "Bác sĩ bảo sao?"

"Em chỉ bị đau dạ dày thôi, nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao đâu, không có gì đáng ngại đâu anh."

Nhớ tới chuyện gây xôn xao ở nhà ăn, Hạ Ngữ Hàm chỉ muốn khóc thôi. Sao lại ngay lúc đó mà không may bị đau dạ dày cơ chứ????

Anh cẩn thận nắm tay cô, không nói một lời.

"Thành Tuấn?" Lực anh nắm tay cô rất mạnh, cô hiểu vì sao anh lại lo lắng như vậy, bởi vì khi còn nhỏ mẹ anh thường phải vào bệnh viện, nghĩ đến chuyện lúc anh còn nhỏ lại thường phải vì lo lắng cho bệnh tình của mẹ mà sợ hãi, cô liền cảm thấy đau lòng: "Em không bị bệnh gì nghiêm trọng đâu, thật đó, anh không cần phải lo lắng như vậy."

Ngụy Thành Tuấn vẫn chau mày rất căng thẳng.

"Thành Tuấn, anh không cần lo lắng, em thật sự không có việc gì đâu mà." Cô dịu dàng lặp lại.

"Lần sau nếu lại xảy ra chuyện này, không, không cần biết xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định phải lập tức gọi điện thoại cho anh, biết chưa?" Anh nghiêm giọng cảnh cáo, dọa tới mức nữ y tá bên cạnh sắc mặt cũng lo sợ.

"Anh dọa người khác rồi kìa. Em biết rồi, lần sau không cần biết xảy ra bất cứ chuyện gì, em nhất định sẽ gọi cho anh ngay lập tức." Hạ Ngữ Hàm nhìn anh cam đoan.

"Được rồi, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Cô hiểu được nếu muốn anh không lo lắng, chỉ nên ngoan ngoãn nghe lời anh.

Ngụy Thành Tuấn nhìn thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường, có vẻ đang suy tư điều gì đó, ánh mắt thâm trầm.

——— ————————

Một giờ sau, Hạ Ngữ Hàm gỡ dây truyền nước biển, lĩnh thuốc xong thì khỏi bệnh viện.

"Đi thôi, anh đưa em về nhà."

"Về nhà? Nhưng mà em muốn quay lại công ty, nếu không công việc ..."

"Anh muốn em buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi, thư ký Hạ."

Lúc này cô lại là thư ký Hạ?


Không còn cách nào khác, cấp trên đã nói như vậy, lại làm tài xế đưa cô về nhà, còn đích thân bế cô lên giường nghỉ ngơi, cô cũng chỉ có thể nghe theo anh.

"Anh sẽ về nhà sớm thôi."

"Không cần đâu, em đã không sao rồi mà."

Ngụy Thành Tuấn hôn lên môi cô, giọng nói đầy kiên định: "Anh sẽ về nhà sớm hơn một chút."

——— —————— ———

Hôm sau, Hạ Ngữ Hàm vẫn đi làm như thường ngày, sau đó đặc biệt đến phòng nhân sự cảm ơn trưởng phòng Hồ và mọi người.

"Thư ký Hạ, cô không phải là vì áp lực làm bạn gái tổng giám đốc quá lớn, nên mới bị đau dạ dày đấy chứ?" Hồ Nhã Linh thừa cơ hỏi.

Ngày hôm qua trên xe cứu thương, thư ký Hạ nói cô đã chia tay bạn trai cũ, nhìn bộ dạng cô rất đau khổ, họ còn muốn cô đừng nói nữa, đây là lầu đầu tiên họ không muốn nghe người khác kể chuyện.

"Không phải đâu, tổng giám đốc rất tốt với em."

"Vậy sao cô lại bị đau dạ dày?"

"Không có gì đâu, chỉ là nhất thời không khỏe thôi." Hạ Ngữ Hàm cười trả lời, sau đó rời đi.

Cô biết mình sẽ trở thành nhân vật chính được bàn tán trong công ty một khoảng thời gian dài sau đó, nhưng không sao cả, bởi vì sau khi công khai, ngược lại cô lại càng thoải mái hơn, có lẽ trước đây cô có chút lo lắng chuyện yêu đương của cô và tổng giám đốc bị mọi người phát hiện, cho nên mới căng thẳng đến mức bị đau dạ dày.

Sau khi công khai chuyện tình cảm, mỗi ngày so với trước đây cũng không có gì khác biệt, nhưng thái độ của mọi người đối với cô lại thay đổi rõ rệt, có một số trưởng phòng đến phòng tổng giám đốc, trước khi ra về còn đặc biệt nói tạm biệt với cô, rõ ràng cô vẫn chỉ là một thư ký nhỏ nhoi thôi mà.

Nhưng mà cũng có chút chuyện làm cô để ý, chính là lời đồn về việc cô đang "có thai' vẫn chưa chấm dứt, có người nói cô mập ra, là vì có mang ba tháng, làm cho cô cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng mà chuyện cô mập lên, là bị Ngụy Thành Tuấn nuôi đến béo ra.

Kể từ sau khi cô bị đưa vào bệnh viện lần trước, hơn một tháng nay, Thành Tuấn rất để ý chuyện ăn uống của cô, lúc công việc không bận lắm, còn thường tự xuống bếp nấu cho cô ăn, tài nấu nướng của anh giỏi hơn cô nhiều, không cẩn thận ăn nhiều hơn vài chén, cho nên béo ra rất nhanh.

Nhưng mà cô thật sự mập lên tới nỗi thấy rõ như vậy sao?

Có điều nói thật ra, gần đây dạ dày của cô hình như trở nên lớn hơn hay sao ấy, động một chút là thèm ăn món gì đó?

Cũng giống như bây giờ, cô lại đang thèm ăn, cũng may là trong ngăn kéo của cô có bánh quy, ăn vụng một chút cũng không sao.

Đúng lúc đó điện thoại vang lên, Hạ Ngữ Hàm buông bánh quy trong tay xuống, nghe thấy bên kia gọi tên mình, cô không khỏi sợ hãi, xen lẫn kinh ngạc.

"Thư ký Hạ, tôi là Phương Khải Nhi, vì sao Thành Tuấn không nghe điện thoại đi động vậy?"

"Tổng giám đốc vừa mới đến phòng họp." Thành Tuấn và Phương Khải Nhi liên lạc với nhau từ khi nào?

"Vậy à? Hôm qua lúc gặp nhau, anh ấy...... mà thôi, sau khi anh ấy quay lại cô nhắn anh ấy gọi lại cho tôi nha."

"Vâng."

Hạ Ngữ Hàm ngạc nhiên gác điện thoại. Cô luôn tưởng là Thành Tuấn và Phương Khải Nhi đã không còn liên lạc với nhau, không ngờ họ chẳng những có liên lạc lại, mà hôm qua còn gặp nhau nữa? Cô cũng không biết là tại sao?

Cô chưa từng hỏi anh gọi điện thoại cho ai, gặp ai, nhưng cô nhớ rõ ràng là hôm qua anh nói là đi gặp anh bạn thân Giang Vũ Thạc mà, chẳng lẽ anh gạt cô sao?

Cô rất muốn tin tưởng Thành Tuấn, cũng tin là anh thật lòng yêu cô, nhưng mà...... Hạ Ngữ Hàm thả người xuống ghế. Cô cũng đã từng rất tin tưởng bạn trai cũ, nhưng rốt cuộc rồi anh ta lại phản bội cô, trong lòng cô nhất thời trỗi lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro