Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đưa tay lên cằm, xoa xoa cằm, thầm nghĩ " nhìn ông ấy tầm 60 mấy tuổi rồi, cơ mà con cái đâu nhỉ? Ông có nhà không? Ông bán như vậy có đủ ăn mặc không? Tội ông quá đi mất!! Tâm Tâm vừa đi vừa nói.Cô đưa hai tay ra sau nắm thật chặt, đứng yên ở đấy đợi mọi người đi hết rồi mới tiến lại gần trò chuyện với ông.

Cô lễ phép gật đầu, rồi nói nhỏ "ông ơi! Ông bán được nhiều không? Còn khoảng bao nhiêu tờ ạ?"

" Cũng chả được mấy tờ, tối nay Muối Muối phải ăn đồ ôi thiu rồi" Ông buồn bã nhìn con chó lông màu nâu, rất dơ, rất bẩn nhưng rất đáng yêu. Ông thở dài rồi lại vuốt ve nó. Nhìn sơ qua cũng biết chú cún ấy là vật quý báo nhất của ông. Ông xem nó là bảo bối, bảo bối có một không hai.

Tâm Tâm cũng bị vẻ dễ thương của chú cún quyến rũ, cô nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve nó "Đường Đường chắc là niềm hạnh phúc của ông nhỉ? Trông nó thật khả ái" cô ngập ngừng nói thêm" lông nó mịn thật đấy!"

Ông lão gãi gãi đầu, ông ngại ngùng cười" hihi...nó được tôi nhặt đấy, trông rất dễ thương đúng không, chỉ tiếc là bị bỏ rơi, gặp được ông lão nghèo hèn như tôi..." ông rớm nước mắt nhưng vẫn kìm nén lại "tội cho nó rồi. Tuy vậy, nó là người duy nhất bầu bạn với tôi, có nó rất vui, tôi yêu nó, tôi không muốn rời xa nó..." Hai hàng nước mắt ông rơi xuống, ông bậm môi, hai tay vụng về lau đi nước mắt, ông cười tươi nhìn Đường Đường đang hét lên vì hoảng hốt.

Cô trước giờ không hay an ủi người khác, cũng không có khả năng an ủi ai cả. Cô vụng về xoa lưng ông, an ủi vài câu rồi mua vé số ủng hộ ông. Nhưng chẳng may cô chỉ đem theo đúng hai trăm ngàn nên chỉ mua được mười vé thôi. Cô nhìn ông cười tít mắt vì vui mà lòng cảm thấy vui lên hẳn. Cô dắt ông và Đường Đường lại ngồi lên băng đá rồi cùng ông tâm sự về cuộc sống.

Ông kể cho cô nghe về hoàn cảnh của ông, rồi lại kể cho nghe về những câu chuyện hằng ngày, kể cho cô nghe về Đường Đường và cả Lu Lu. Lu Lu là bạn trai của Đường Đường.  Cô và ông mãi mê kể chuyện nên không để ý tới xung quang.

Sau góc cây, anh đang khẽ bước tới, anh mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần rộng màu đen, vô cùng giản dị nhưng nó không che dấu đi vẻ đẹp cuốn hút ma mị của anh. Khuôn mặt tinh tú, sóng mũi cao cao, đôi môi mịn màng với ngoại hình chuẩn người mẫu, anh trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Anh ngại ngùng đưa tay lên che mặt nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào những người thưa hỏi mình.

Hạc Nam nhướng mày liếc nhìn xung quanh, anh dường như đang tìm kiếm ai đó, anh nhìn thấy người đó nên khẽ bước lại gần. Ngay lúc đó anh nhận ra cô cũng ở đấy. Cô đang vui vẻ, cười đùa cùng ông cụ, anh tự nghĩ thầm" cô gái lúc nãy và bây giờ là cùng một người?"

Anh nghĩ gì đó rồi lại nhếc môi, cười thầm. Anh tiến lại sau ghế đá định cất lời thì Đường Đường đã quấn quýt dưới chân anh như mọi khi. Anh ôn tồn ngồi xuống xoa đầu nó, vuốt ve bộ lông nó" Đường Đường có ngoan không? Phải ngoan ngoãn nghe lời ông nhé!"

Ông cụ mừng rỡ, lơ Tâm Tâm lại gần anh. Ông cười híp mắt" ngoan, nó ngoan lắm đấy cậu!"

Anh lịch sự mỉm cười rồi gật đầu.

Tâm Tâm đột nhiên bị thất sủng nên có chút không cam tâm, cô nhìn chú cún rồi lại nghĩ đến tiệm chăm sóc thú cưng mà bạn cô mới khai trương gần đây nên đưa ra sáng kiến " ông ơi, lát nữa con đưa ông và Đường Đường đến tiệm chăm sóc thú cưng nhé?"

Ông lão bật cười đồng ý nhưng lại lắc đầu" không được đâu, vào đó đắt lắm, tôi không đủ tiền!"

Cô chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng trước, anh lấy tiền ra rồi hỏi ông" ông ơi, còn bao nhiêu tờ đưa cháu hết nhé!"

-" Được, được thôi." Ông lão cười như được mùa, ông vội vàng lấy hết vé số ra đưa anh.

Đường Đường là chú cún rất ngoan, nhìn chủ vui vẻ nó cũng rất vui, nó xoa đầu vào chân anh, rồi không ngừng kêu lên, anh ôm nó lên rồi bị nó chọc cho bật cười. Nụ cười của anh tỏa sáng dưới màn đêm. Khi anh cười để lộ hai hàm răng trắng tinh và đều răm rắp. Nụ cười của anh đem lại cảm giác dễ chịu và thoải mái, anh khiến cô và mọi người xung quanh bật cười dù không có lí do.

Cô ngây người đứng nhìn anh dưới màn đêm. Cô mỉm cười rồi tự nhũ sẽ không mắng anh nữa Cô đang động lòng, cô động lòng trước vẻ đẹp của anh, động lòng trước sự thân thiện, tốt bụng của anh. Nhà anh rất giàu nên có lẽ số tiền mua vé số với anh không là gì, nhưng đó là tấm lòng của anh, qua ánh mắt, qua lời nói đó thể hiện sự quan tâm ông. Anh sẵn sàng ôm Đường Đường vào lòng, anh không sợ bộ lông dính đầy bụi bẩn cho nó làm cho áo anh dơ, anh không dị ứng dơ bẩn như bệnh nhà mà cô hay đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung