Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Brahms lặng lẽ bước lên những bậc thang của tháp đá.

Chàng thiếu niên hồi hương này cảm thấy bản thân giống như Newton bị táo rơi trúng đầu ngày trước - anh ta rất ngạc nhiên về khám phá của mình, và quyết tâm rằng sự khám phá này sẽ thay đổi thế giới, hoặc ít nhất là thay đổi cả làng đảo.

Tuy nhiên, rõ ràng anh không biết rằng quý ông Newton của chúng ta đã đầu hàng vào vòng tay của Chúa cả ngàn năm trước.

Brahms không biết tại sao, trên lưng anh đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Tất nhiên anh biết rằng tháp đá của vị linh mục nhỏ không cao lắm và anh hoàn toàn có thể đến phòng cậu ngay lập tức. Nhưng hiện tại đã gần trưa mà anh dường như vẫn còn nấn ná ở cửa vào.

Không chỉ vậy, Brahms cảm thấy như có một cặp mắt, không, có thể là hai cặp, đang nhìn chằm chằm vào mình với ý định xấu xa, chúng dường như đang suy nghĩ xem làm cách nào để nuốt chửng anh, thậm chí còn mang theo sự khinh thường và ghét bỏ tột độ không thể giải thích.

Tóm lại, nó tràn đầy sự ác ý, nhưng Brahms lại cảm thấy phấn khích trong sự sợ hãi: anh ta cảm thấy những suy đoán của mình, hoặc có thể nói là những phát hiện của mình, phải chăng đúng - ít nhất là một phần của sự thật.

Brahms không phải là một tín đồ Thiên Chúa chân chính, vậy nên anh ta có xu hướng "tuân theo khoa học" nhiều hơn. Sau khi chứng kiến những hành động kỳ lạ của linh mục trẻ Fushiguro Megumi cùng bóng dáng đáng sợ và hư ảo ngoài cửa sổ trong đêm giông bão đó, anh ngửi thấy mùi gì đó khác thường như một con chó đói đánh hơi được mùi thịt. Và khi bị ép buộc tham dự Thánh Lễ do linh mục trẻ Fushiguro Megumi chủ trì cùng cha mẹ của mình vào sáng nay, anh ta đã không cúi đầu uống nước thánh như những tín đồ trung thành khác. Brahms thậm chí còn một chút coi thường và thất vọng khi đứng thẳng để nhận nước thánh từ linh mục trẻ - ai biết cái Chén Thánh này có chứa nước cũ để từ mấy ngày trước không? Chẳng trách anh, một "người nước ngoài ở tầng lớp cao" lại không thích điều này.

Tuy nhiên, chính sự "tình cờ" này đã giúp anh ta có thể nhìn thấy dấu răng in trên chiếc cổ mảnh khảnh, nhợt nhạt của Fushiguro Megumi ở cự ly gần. Đó không phải là dấu vết mà một con người bình thường có thể tạo ra, hai chấm đỏ sậm được in hoàn hảo trên động mạch chủ của vị linh mục trẻ tuổi, như là dấu vết mà một loài sinh vật hút máu nào để lại.

Giống như dấu vết do ác quỷ hay ma cà rồng để lại.

Brahms bất ngờ trở nên "mê tín" - hoặc chính xác hơn, niềm tin vào thần học của anh chỉ tồn tại để hạ bệ một linh mục tuấn tú, được tôn kính như Đức Mẹ Maria. Vì vậy, như đã đề cập trước đó, anh đang lên kế hoạch đến nơi ở của linh mục Fushiguro Megumi để tìm hiểu sự thật.

Và sự thật không làm thất vọng kẻ ngoại đạo trẻ tuổi này. Khi lùi ra khỏi cánh cửa gỗ phòng Fushiguro Megumi, anh cảm thấy ngay lập tức máu trong người đóng băng. Có lẽ đó không chỉ là một "cảm giác," mà thực sự anh không thể di chuyển, anh chỉ có thể kinh hãi và ngây ngốc nhìn con ma cà rồng to lớn ngồi bên cửa sổ, kẻ chỉ tồn tại trong truyền thuyết về quỷ dữ, giơ một bàn tay to lớn mạnh mẽ lên.

"Điều duy nhất ta đồng ý với Chúa là con người sinh ra đã mang tội lỗi nguyên thủy". Ma cà rồng vươn ra một ngón tay, vẫy nhẹ, giọng điệu mang theo ý trêu đùa. Nhưng Brahms tự cho là thông minh lại không hiểu được thứ ngôn ngữ cổ điển của hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm khi máu bắn ra từ cổ của mình.

Trong giây tiếp theo, Brahms cảm thấy thế giới trong mắt mình lật ngược, cho tới tận khi anh trút hơi thở cuối cùng, anh mới hiểu rằng đầu của mình đã bị chặt đứt và lăn xuống khỏi cơ thể.

Ryomen Sukuna thu tay lại, quay đầu nhìn về phía kẻ ngoại đạo và tuyên án: "Vậy mà ngươi còn dám vui vẻ vì đã nghi ngờ em ấy... Tội chồng thêm tội".

Ma cà rồng muốn đứng dậy và tận hưởng niềm vui khi xử lý cái xác đẫm máu, nhưng hắn chợt nghe thấy một tiếng bước chân quen thuộc. Vì vậy hắn đành phải ngồi lại chỗ cũ vỗ nhẹ cánh, máu và xác trên mặt đất biến thành một đống tro bay, nhanh chóng theo luồng khí của cánh bay lên rồi biến mất.

Vị linh mục nhỏ rất đơn thuần nhưng cũng rất đa nghi, nhưng Sukuna lại biết cách để kéo dài quãng thời gian vui vẻ tận hưởng cậu. Giống như cách hắn biết được từng điểm nhạy cảm trên cơ thể Megumi Fushiguro có thể khiến cậu run rẩy và bật khóc vì khoái cảm.

-- Mặc dù bọn họ quen nhau chưa được bao lâu.

Khoảng một năm trước, vào một đêm gió lộng, vị linh mục trẻ tuổi đã vô tình đột nhập vào hang động của ma cà rồng để tránh cơn gió lạnh bất chợt.

Ryomen Sukuna đã ngủ trong hang động này hàng ngàn năm, cho đến khi Fushiguro Megumi xuất hiện, hắn mới tỉnh dậy sau giấc mơ nhàm chán - cảm giác như một loại phong ấn nào đó đã được bị phá bỏ, cho phép hắn hít thở không khí và nhìn ngắm ánh trăng sau hàng ngàn năm.

Khi đó, Ryomen Sukuna chỉ muốn thưởng thức một bữa ăn no nê. Hắn quan sát vị khách không mời này trong bóng tối với hai đôi mắt đỏ hung ác, và vô cùng thích thú khi nhận ra rằng cậu thiếu niên với mái tóc đen và đôi mắt xanh này, mặc dù trông hơi phong trần mệt mỏi nhưng vẻ ngoài lại thanh tú, thân hình thon dài cao gầy, và quan trọng nhất là còn rất trẻ - máu của người trẻ tuổi và xinh đẹp thường có hương vị ngọt ngào hơn.

Vậy là hắn bước ra khỏi bóng tối và thẳng thắn đứng dưới ánh trăng. Ryomen Sukuna cảm thấy hài lòng và không ngạc nhiên khi nhìn vị khách không mời này trợn to hai mắt kinh ngạc. Ma cà rồng muốn giơ tay để kết liễu cuộc đời của đối phương và sau đó thưởng thức bữa tiệc của mình, nhưng người kia đột nhiên cúi đầu một cách thành kính và vẽ một dấu thánh giá trên ngực mình bằng hai tay.

Vị linh mục nhỏ bé ngây thơ nhìn thấy đôi cánh của Sukuna ở hai bên, cậu tự giải thích những hiện tượng siêu nhiên trước mắt bằng những gì mình đã học được từ thần học, từ những điều thiện lương mà cậu đã tiếp xúc. Đôi mắt xanh lục của cậu chan chứa sự kính trọng thuần khiết, không màng tới những chiếc răng sắc nhọn của Sukuna, cậu tiến lại gần và hỏi hắn liệu hắn có phải là "thiên thần sa ngã" bất hạnh, là sứ giả mà Chúa đã cử đến để truyền đạt ý chỉ của Ngài không.

Ryomen Sukuna nhướng mày. Trong kiếp sống dài đằng đẵng của mình, chưa có ai từng liên hệ hắn với Chúa. Sau đó hắn lại kinh ngạc nhìn vị khách không mời, ma pháp cường đại khiến hắn gần như có thể nhìn thấu vị linh mục nhỏ trong một cái chớp mắt - kinh nghiệm sống và thân phận của đối phương đều bình thường, chỉ có cái tên đặc biệt của cậu là khiến Sukuna quan tâm một chút. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua hàng lông mày xinh đẹp của đối phương, ma cà rồng lại nảy ra một kế hoạch mới trong đầu. Sukuna vỗ cánh bay về phía Fushiguro Megumi và trả lời bằng ngôn ngữ hiện đại giật cục nào đó:

"Đúng vậy, ta là 'Sứ giả của Chúa', và ta đã chờ đợi em từ lâu rồi".

Sau đó, Ryomen Sukuna từng bước cám dỗ, như một gã thợ săn từng bước dẫn dắt con cừu cao quý và mềm mại bước vào cái bẫy, trong hang động tối tăm nơi hắn đã ngủ say hàng ngàn năm, "tặng" cho Fushiguro Megumi nụ hôn đầu tiên - chỉ cần một ít máu của mình, tín đồ bé nhỏ trung thành của Chúa, vị thánh mẫu xinh đẹp này sẽ trở thành một nửa ma cà rồng sau khi trải qua cơn khát dục như một con mèo đen.

Ryomen Sukuna ôm vị linh mục nhỏ đã bị mình cho uống máu, đang trải qua giai đoạn đầu tiên đầy khó khăn và đau đớn. Một lớp mồ hôi mịn xuất hiện trên trán, cơ thể run rẩy trong cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, nỗi đau cực độ hoàn toàn bao trùm lấy cậu bé.

Nhưng Ryomen Sukuna lại cực kỳ tin tưởng Fushiguro Megumi. Hắn vén mái tóc đen xù giống lông nhím của vị linh mục nhỏ ra sau tai - chúng trông có chút ngang ngược và lộn xộn, không phù hợp với tính cách đơn thuần và thánh thiện của cậu chút nào. Sukuna ôm cậu vào lòng, dùng cử chỉ dịu dàng hiếm thấy: "Kiên trì một chút... Ta còn có việc quan trọng muốn em làm".

Vị linh mục nhỏ cho thấy bản thân có độ tương thích cao đối với dòng máu ác quỷ của ma cà rồng đến độ đáng kinh ngạc. Cậu nhanh chóng hồi phục từ cơn đau, và trong quá trình thích nghi với sự biến đổi của cơ thể, thậm chí cậu còn tự học hiểu được lời nói của Sukuna - điều này có nghĩa là cậu đã đạt đến trạng thái hòa hợp tâm trí với ma cà rồng. Nhưng Fushiguro Megumi không có tâm sức để ý tới mấy chuyện này, cậu ôm vai Sukuna và khéo léo hôn lên cằm đối phương, nước từ hoa huyệt thấm đẫm quần áo toàn thân ma cà rồng.

Lúc Ryomen Sukuna chuẩn bị hôn lên môi cậu, hắn đột ngột cúi đầu, cắn đứt động mạch chủ trên cổ Fushiguro Megumi. Sau đó hắn tiếp tục kế hoạch của mình và hào phóng "tặng" Fushiguro Megumi một cái ôm trọn vẹn lần đầu tiên trong hang động nơi chỉ có vài tia sáng mặt trăng có thể chiếu vào. Hắn cắn nát làn da trắng sữa của Fushiguro Megumi, lấp đầy tử cung nhỏ bé của đối phương bằng tinh dịch trắng kem cho đến khi bụng dưới của cậu căng lên thành một hình vòng cung.

Và tình dịch của Fushiguro Megumi cũng bắn tung tóe khắp nơi trong hang động.

Ryomen Sukuna lo lắng rằng "vận động" quá mãnh liệt sẽ giết chết một người mang nửa dòng máu ma cà rồng mỏng manh, vậy nên hắn cho Fushiguro Megumi hút máu từ đầu ngón tay mình. Nhìn khuôn mặt bất tỉnh của đối phương đang ra sức liếm mút ngón tay mình như một con mèo đen nhỏ, Ryomen Sukuna đột nhiên hạ quyết tâm tiếp tục hành vi dối trá lừa gạt mà bản thân từng khinh bỉ.

...

Trước đêm Halloween, ngôi làng đảo không hề yên bình: trước hết là sự mất tích của Brahms, con trai của cặp vợ chồng thị trưởng, người từng đi tha hương biệt xứ và cuối cùng đã trở về đảo. Tiếp đến là sự sợ hãi của ngư dân khi họ phát hiện ra hàng nghìn con cá đã chết nằm trên bãi biển vào một buổi sáng mà không ai biết nguyên nhân - sau đó, mưa liên tục rơi, làm cho xác cá trên bãi biển mục rữa và phát ra mùi hôi thối không chịu nổi.

Hòn đảo nhỏ biệt lập bất ngờ rơi vào trạng thái hoang mang kỳ lạ và bất an.

Nhưng may mắn thay cho họ, họ có thánh nữ tu sĩ thánh thiện, có linh mục nhỏ ân cần tốt bụng, Fushiguro Megumi. Sau khi biết được hoàn cảnh khó khăn của dân làng, vẻ mặt của Fushiguro Megumi rất bình tĩnh, nhưng hành động lại thể hiện sự quan tâm hết mực. Cậu hàng ngày đọc Kinh Thánh và mang nước thánh đến cho dân làng đều đặn. Linh mục nhỏ làm việc một cách trách nhiệm, cố gắng hết sức để lan tỏa phúc ân của Chúa đến mọi ngóc ngách của thị trấn đảo - bởi vì cậu sắp rời hòn đảo nhỏ này và đi đến một nơi khác để làm linh mục thượng phẩm.

Vì vậy, ngoài việc hoàn thành công việc hàng ngày, cậu còn có một "món quà" quan trọng để tặng cho người dân. Fushiguro Megumi sẽ tổ chức một thánh lễ đặc biệt vào đêm lễ Halloween, trong đó cậu sẽ mang đến những phước lành thực sự cho dân làng, giúp họ thoát khỏi gông cùm của thế giới và hướng về nơi cư ngụ của các thiên thần, được ôm chặt trong vòng tay của Chúa.

Người dân sau khi biết tin này không khỏi háo hức mong đợi, bọn họ nhảy múa và gọi thánh lễ này là "Thánh lễ đêm Halloween".

Thánh lễ nửa đêm đến sớm như đã định.

Nhà thờ chật ních những tín đồ của Chúa, họ nhận ra rằng linh mục Fushiguro Megumi hôm nay mặc một chiếc áo dài lụa màu xanh lục lộng lẫy, vẫn là kiểu dáng rộng rãi thông thường nhưng trở nên tinh xảo hơn nhờ tay nghề của thợ may khéo léo cộng thêm khuôn mặt tuấn tú của Fushiguro Megumi. Bộ y phục khiến đôi mắt xanh lục bảo của cậu càng thêm xinh đẹp hữu thần.

Các tín đồ của Chúa tụng kinh thánh và hát thánh ca theo sự chỉ dẫn của Fushiguro Megumi trong đêm tối u ám của ngày Halloween, họ vẽ các dấu thánh giữa không gian để thể hiện sự trung thành của họ với Chúa - đến nay vẫn không một ai nghi ngờ quyết định của linh mục Fushiguro Megumi, vì trong số tất cả mọi người ở đó, chẳng phải là không có ai thiện lương thanh thuần bằng vị thánh mẫu nhỏ bé này sao?

Cuối cùng thị trấn đảo bị cô lập vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội được thoát khỏi vận rủi.

Sau khi thần lễ kết thúc, Fushiguro Megumi không phát nước thánh như trước, không gửi lời chúc phúc cho mọi người như thường lệ. Cậu đứng im lặng, trên mặt vẽ nụ cười nhàn nhạt, tuy không rõ ràng nhưng lại rất bắt mắt, điều mà dân làng chưa từng nhìn thấy trên khuôn mặt của vị linh mục nghiêm túc và lạnh lùng. "Trước khi thánh lễ kết thúc, tôi muốn giới thiệu một 'sứ giả thực sự của Chúa' cho mọi người," Fushiguro Megumi nói, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, nhìn vào mái vòm kính màu cũ nát của nhà thờ.

Một tiếng "rắc" vang lên, những mảnh kính màu vỡ vụn rơi ra từng mảnh, dân làng dần trở nên tức giận và hoảng sợ, họ dường như cuối cùng đã nhận ra sự kỳ dị của thánh lễ này, nhưng không thể trốn thoát được nữa.

Ngay khi những mảnh thủy tinh chuẩn bị rơi xuống đầu Fushiguro Megumi, một cơn gió từ đôi cánh đen tuyền đã thổi bay chúng. Ryomen Sukuna từ trên mái vòm bay xuống, bốn con mắt đỏ tươi của hắn quét qua những người dân làng ngồi trong nhà thờ đang sợ hãi và run rẩy trước vẻ ngoài khác thường của hắn như nhìn một đàn kiến. Khi họ hét lên và phun ra những từ ngữ điên cuồng từ cái miệng mang đầy tội lỗi của họ, hắn nhẹ nhàng phất tay, người dân thị trấn đảo không may rơi vào cảnh giống như Brahms ngày trước, cứng ngắc như một đàn thây ma tuyệt vọng - nhưng Ryomen Sukuna không vội vã giết họ, thay vào đó, hắn đặt tay lên đầu của Fushiguro Megumi, vuốt ve mái tóc đen tuyền của cậu như nựng một chú mèo nhỏ.

Hắn đã hứa với Fushiguro Megumi ngày hôm qua, trong một số việc thì ma cà rồng cũng rất có nguyên tắc.

"Em đã quyết định chưa, bé con của ta?", Ryomen Sukuna tiến tới nói sát bên tai Fushiguro Megumi, hàm răng nanh sắc nhọn chạm vào tai đối phương, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Mặt Fushiguro Megumi đỏ bừng. Vị linh mục nhỏ, được dân làng ưu ái gọi là thánh mẫu, liếc nhìn những người dân làng đang sợ hãi và tức giận trong nhà thờ. Ánh sáng được phản chiếu từ những mảnh kính vỡ rơi xuống làm cho nét mặt họ dường như bị biến dạng - nhưng nụ cười trên mặt Fushiguro Megumi thì vẫn còn đó. Cậu có vẻ hài lòng một cách kỳ lạ, và lời nói vẫn "nhân từ" như mọi lần: "Đúng vậy, Sukuna sama. Xin Ngài giúp đỡ những người dân ngu muội, xin Ngài tha thứ cho tội lỗi của họ trên danh nghĩa của Chúa -"

Fushiguro Megumi nhắm mắt lại, tiếp tục lời nói của mình trong điệu cười tà ác và đáng sợ của Sukuna ở bên cạnh: "Xin hãy để họ lên thiên đường trong vòng tay của Chúa, thưa Chúa Giêsu thánh thiện".

Ryomen Sukuna cùng lúc đó khép hai tay lại rồi làm một thủ ấn quỷ dị, ngay lập tức những người có mặt trong nhà thờ bắt đầu gào thét trong im lặng, da thịt của họ không ngừng vặn vẹo, các cơ trên khuôn mặt run rẩy, xương cốt toàn thân co rút kịch liệt --

Nhà thờ thánh lúc này tựa như địa ngục trần gian.

Khi Fushiguro Megumi nghe lệnh của Ryomen Sukuna và mở mắt, những người dân trong nhà thờ đã biến mất, chỉ còn lại một đàn dơi hút máu đen nhánh bay từ trần nhà thờ bị vỡ vụn vào bầu trời đen sâu thẳm.

Một cảnh tượng khiến người ta phải suy tưởng và ớn lạnh, có thể coi như một trò đùa rùng rợn vào đêm Halloween.

Nhưng Fushiguro Megumi không hề tỏ ra sợ hãi, cậu vẫn làm dấu thánh giá trước ngực mình như mỗi khi kết thúc Thánh Lễ để cầu bình an cho các tín đồ, rồi sau đó ôm lấy eo Ryomen Sukuna khi hắn muốn cắn lên cổ cậu. "Sukuna sama, ngài là sứ giả của Chúa, vậy nên... ngài có biết thiên đường là như thế nào không?"

Đôi mắt xanh lục của Fushiguro Megumi đối mặt với đôi mắt đỏ rực của Ryomen Sukuna. "Xin hãy nói cho em biết đi, Sukuna sama".

Ryomen Sukuna ngừng động tác lại. Hắn cảm thấy thiếu niên đơn thuần mà thông minh này dường như nhạy bén hơn so với những gì hắn tưởng, nhưng điều này khiến ma cà rồng cảm thấy vui mừng.

Suy cho cùng thì đây chính là điều khiến hắn thực sự thích thú ở Fushiguro Megumi.

"Có lẽ ta không biết, bé con của ta", Sukuna bốn mắt không chớp nhìn cậu, "Vậy tiếp theo em định làm gì, Fushiguro Megumi?"

Fushiguro Megumi thấy Sukuna đổi cách xưng hô với mình, cậu nắm lấy tay hắn và nói: "Không, Sukuna sama". Dù câu trả lời không hề phù hợp với câu hỏi nhưng Sukuna lại hiểu được ý của vị linh mục nhỏ.

"Muốn mọi tín đồ đều đến được thiên đàng, chỉ có Thánh Lễ và Kinh Thánh là không đủ," Fushiguro Megumi nâng cao chiếc thánh giá trước ngực và dùng đầu nhọn của nó chạm vào lòng bàn tay của mình, đưa đến gần miệng của Ryomen Sukuna. Hắn vẫn nhìn cậu chăm chú, nhưng hương vị ngọt ngào và tươi mới của máu Fushiguro Megumi làm hắn không thể kiềm chế được mà mở miệng nuốt xuống. "Bởi vì có quá nhiều tín đồ cần cứu rỗi, và em không bao giờ tự lừa dối mình, em biết cái giá phải trả để đến thiên đàng - đó là sự trừng phạt đến từ Thiên Chúa". Fushiguro Megumi mỉm cười, "Nhưng không sao, em sẽ sử dụng những cách không được công nhận để cứu họ".

"Vì vậy, em đã luôn tìm kiếm, cho đến cái đêm lộng gió đó".

Ryomen Sukuna dường như hưng phấn đến điên cuồng, đôi mắt đỏ tươi của hắn lóe lên tia máu - hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị bắt như một con mồi, nhưng đêm Halloween này, có người đã cho hắn một câu trả lời cho cái bẫy đó.

Nhưng hắn lại không hề tức giận, bởi vì người thợ săn này chính là Fushiguro Megumi, là hắn tự chui đầu vào lưới của vị thánh mẫu nhỏ này, bé con của riêng hắn. Vì vậy Ryomen Sukuna chỉ cắn nhẹ vào ngón tay của Fushiguro Megumi, sau khi bị rách da và chảy máu, hắn lại sử dụng phép thuật để làm lành chúng, như một hình phạt.

Rồi hắn ôm lấy eo của Fushiguro Megumi và cất cánh bay lên, chúng vẫn mạnh mẽ và cường tráng, được Fushiguro Megumi lau chùi đến bóng loáng: "Sẵn sàng để tận hưởng cuộc sống linh mục của chúng ta chưa, bé con của ta?"

_Chính văn hoàn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro