Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kisaki cùng cậu về đến tận nhà thật. Lúc này Takemichi mới nhận ra chiếc ô tô sang trọng, đen tuyền của gã đỗ ngay bờ tường cạnh nhà cậu, có thể lúc đầu do cuộc gọi của Kisaki mà cậu đã bị phân tâm nên thành ra không nhận ra sự hiện diện của nó.

Đã muộn rồi, vả lại mai Takemichi còn phải đi làm nữa nên Kisaki cũng biết ý mà không ở lại thêm nữa, gã đưa chiếc túi cứ cầm trên tay từ đầu đến giờ cho cậu, đoạn vỗ vai cậu:

"Quà đấy, ngủ ngon!"

"Cái gì vậy mày?"

Gã nhún vai, có thể cái nhún vai ấy mang hàm ý thế này:

"Mày tự mở mới biết được chứ?"

Gã ngồi vào xe. Takemichi gõ gõ ngón tay vào kính xe đen của gã, đợi gã kéo kính xe xuống thì mới bảo:

"Ngủ ngon nhé!"

No bụng rồi, vả lại còn được gặp lại bạn cũ nữa nên tâm trạng của Takemichi rất dễ chịu. Cậu xách túi quà gã tặng vào trong nhà, chốt khóa cửa cẩn thận rồi để tạm cái túi ở đâu đó rồi mới thong dong đi tắm.

10 giờ đêm, đường phố đã bớt nhộn nhịp hơn. Đêm về trời mát hơn ban ngày một chút, hoặc cũng có thể là do chưa hẳn là vào hè nên cậu mới nhận thấy bản thân không nhất thiết phải bật quạt hay điều hóa.

Takemichi mặc trên người mỗi cái áo ngắn tay mỏng với quàn đùi mua từ năm kia, khăn bông mềm đội trên đầu. Vừa tắm xong khiến người cậu khoan khoái dễ chịu hơn hẳn, Takemichi nằm ra sàn.

Nhìn lớp chiếu tatami cũ hơi sờn đi, chỗ kia còn có cả vết bẩn để lại do lần trước uống nước ngọt bị đổ ra nữa mà cậu phải nhủ thầm trong lòng rằng nếu như chủ nhật tuần trước cậu không quyết tâm dọn dẹp phòng thì có khi bây giờ chẳng phải là cậu nằm trên chiếu nữa...

Điện thoại cậu kêu 'ting' thông báo tin nhắn, rồi ngay sau đó là một loạt tiếng như thế nữa đến như loa phóng thanh. Takemichi thấy lạ, cậu ngồi dậy mở máy ra xem.

Là tin nhắn từ group chat của Touman đây mà.

Tokyo Manji số một Nhật Bản Mitsuya Takaka đã gửi một tin nhắn kèm nhãn dán: Thế năm nay theo vòng ăn ở đâu hả bọn mày?"

Rồng đen: "Nhà tao phục vụ ăn năm ngoái rồi nên năm nay thôi nhé."

Ranhaimái Máimáiyêuem: @Rồng đen Có ai hỏi mày đâu? =)))

Anhtrai Ácquỷ: Không phải tao với @Emtrai Ácquỷ đâu nhé

Kokonoi Hajime: Tao rồi này, thằng Inui rồi này, Kawata rồi, Nhà Akashi thì xin kiếu, tao nghe đồn nó chơi đá.

Haruchiyostreamer nổitiếng: @Kokonoi Hajime Đá đá cái mặt mày

Độitrưởngđội1 Touman: Hình như còn mỗi @Ranhaimái Máimáiyêuem, @Xuânstreamer nổitiếng với @HanagakiTakemichitổngtrưởngđạidiệnToumanaka BossHắcLongđời11 thôi nhỉ?

Rin đô: Đùa chứ đọc cái biệt danh của ngài đại diện cũng hết một ngày luôn rồi

Rồng đen: @Rin đô Thôi đừng chê, giải pháp hòa bình của thằng Mikey với thằng Inui đấy, chúng nó cãi cọ mãi về biệt danh của Takemichi từ hồi mới mở group chat còn gì.

Mạch Kỳ: Thế ăn ở nhà Takemichi đi, bao giờ? Tối thứ 7 tuần này nhé?

HanagakiTakemichitổngtrưởngđạidiệnToumanaka BossHắcLongđời11: Tao thấy ổn mà, còn những người khác thì sao?

Màybảoailà GhệHanagaki: Tao mang rượu nhé.

Mạch Kỳ: @Màybảoailà GhệHanagaki Đổi biệt danh ngay cho tao.

Màybảoailà GhệHanagaki: @Mạch Kỳ Không, tại sao?

Takemichi vừa đọc tin nhắn vừa cười. Đám bạn của cậu lâu rồi không gặp mà tính nết cũng chẳng thay đổi, nhất là với mấy chuyện ăn uống thì cứ động vào là ai cũng thấy hào hứng.

Nhưng mà người đi thì đông, cậu nhìn lại căn phòng trọ bé tí, nghĩ ngợi một hồi rồi chép miệng.

Có lẽ cuối tuần cậu nên mượn tạm căm nhà cũ của bố mẹ cậu, dù trên mặt giấy tờ thì giờ nó là của cậu rồi.

Rời điện thoại ra, cậu nghĩ ngợi và sau cùng mới nhớ ra việc quan trọng cần làm. Kịch bản của cậu còn chưa xem xét xong!

Takemichi tắt điện thoại rồi ngồi vào bàn, lại bật đèn làm việc lên mà cố gắng chú tâm vào công việc. Trong lúc cậu không có mặt, group chat Touman là một tổ hợp của những tên ầm ĩ nhất, tất nhiên còn có cả những tên mà sau đó mới bắt đầu nhập cuộc.

Mãi đến nửa đêm, khi Takemichi buồn ngủ rũ mắt rồi mới kiểm tra điện thoại một lần nữa, thì thấy thông báo tin nhắn chưa xem dày đặc, trong đó nổi bật nhất là cuộc tranh cãi của @Màybảoailà GhệHanagaki và @Mạch Kỳ.

30 phút trước: GhệHanagaki đã gửi cho bạn một tin nhắn kèm nhãn dán.

Takemichi nhìn cái thông báo, dứt khoát tắt điện thoại đi ngủ. Ngoài phố bây giờ im lìm, lâu lâu mới có tiếng xe qua thôi, sau đó âm thanh đó lại biến mất vào khoảng không. Cậu vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường, cài báo thức rồi tắt đèn phòng.

Đèn ngủ màu vàng lờ mờ, Takemichi dụi mặt vào trong gối.

Tin nhắn của Inupi để mai trả lời vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro