Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi Anh kỳ quái liếc nhìn Du An , "Cái chết sắp xảy ra", haha, vậy thì sao? 50% cổ phần của công ty Lan nằm trong tay cô. Một khi cô chết,% đó Tất cả năm mươi cổ phiếu sẽ được chuyển cho ông và chú của cô. Nhưng không ai trong gia đình Lan biết chuyện này, vì đó là ý muốn của cô.

Sau khi bị Tử Hà làm cho hoen ố, cô không muốn trả thù, vì vậy cô đã lập di chúc hợp pháp với sự giúp đỡ của luật sư từ rất sớm, " Tao mới là người chiến thắng. "

Du An tát Phi Anh một cái vẻ mặt dữ tợn: "Con khốn, dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu này, mày định chết à?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Phi Anh lập tức để lại ba vết xước trên móng tay, khiến cô đau đớn khịt mũi, một đôi mắt hiện lên tia u ám .

Du An vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cô, cô ta vô thức lùi lại một bước, và vô tình đụng phải một vệ sĩ .

Theo bản năng, người vệ sĩ đưa tay ra đỡ giúp cô ta .

Du An thân thể cứng đờ, lúc này Phi Anh không còn nguy hiểm với cô nữa, nhưng cô vẫn còn sợ hãi trước khí thế của cô, nghĩ đến đây, cô ta rất xấu hổ, giơ tay lên. Cô ta tát mạnh lên tên vệ sĩ và nói: "Đồ ngốc, anh không thấy tôi ngã hả ? ."

Người vệ sĩ lập tức cúi đầu nhận lỗi, vừa xin lỗi vừa nói: "Xin lỗi Nhị tiểu thư. Tôi phản ứng quá chậm."

Du An lại giơ tay tát cho vệ sĩ của mình, cô rất ghét người khác gọi cô là Nhị tiểu thư. Phi Anh đã bị đuổi khỏi gia tộc bốn năm rồi, lại có người còn gọi cô ta là Nhị tiểu thư. Thật là đáng nguyền rủa. Cô ta dứt khoát: "Nhị tiểu thư, phải gọi ta là Nhị tiểu thư ,ta là Đại tiểu thư nhà Lan , ta là Đại tiểu thư duy nhất nhà Lan , ngươi hiểu không? Các ngươi sau này gọi sai, ta cắt miệng ngươi cho lợn ăn hết."

Người vệ sĩ lập tức liền ríu rít nói : "Tôi xin lỗi cô, tôi sẽ không bao giờ phạm phải những sai lầm tương tự nữa. Cũng xin cô bớt giận và cho tôi một cơ hội nữa".

Thấy vệ sĩ có thái độ hối lỗi , Du An cũng không nói thêm gì nữa, tuy rằng buông tha cho nó, nhưng cũng không định buông tha Phi Anh , tức giận hét lên: "Con chó , mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó hả , chọc mù mắt nó cho tôi ."

Phi Anh biết Du An có thể làm tất cả mọi thứ, tuy bị tra tấn rất nhiều nhưng cô không sợ hãi như vậy, nhìn chằm chằm vào Du An rồi lạnh lùng nói : " Du An, tao không thể chết. Tao có chết cũng sẽ không bao giờ để mày sống an ổn."

Du An bị ánh mắt xuyên thấu của Phi Anh làm cho kinh ngạc, sợ hãi rơi xuống, tim nhảy vào cổ họng, mặt như tờ giấy trắng. Một lúc sau, cô ta mới bình tâm lại , bực bội hét vào mặt gã vệ sĩ: "Mau lên. Con đĩ này cần dọn dẹp ngay".

Hai vệ sĩ lập tức đi về phía trước.

Với một tiếng hét, Phi Anh cắn môi và ngất đi trong đau đớn ...

Nhìn thấy Phi Anh ngất đi, nỗi sợ hãi và lo lắng của Du An cũng bình tĩnh lại, khóe miệng nở nụ cười tự mãn, cô ta nói với vệ sĩ bên cạnh: "Con chó cái này thân thể tốt, mấy ngày nay các ngươi đều mệt mỏi. Tôi thưởng cho các ngươi phần thưởng đó. Hãy giết cô ta sau đó và ném xuống biển làm mồi cho cá. Nhớ dọn dẹp nó cho sạch sẽ. Tôi không muốn gặp rắc rối . Các ngươi tự mà lo liệu . "

Hai vệ sĩ gật đầu và đưa tay tiễn Du An...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro