Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây không biết là lần thứ mấy trong tháng này Hạ Mộc Hiên ngẩn người. Hắn tay chống cằm nhìn thiếu niên đứng ở quầy hàng xa xa bán thức ăn, thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy, khuôn mặt thanh tú, mái tóc… ân, chắc là rất mềm mại đi? 

Đột nhiên gò má lạnh buốt, “Đại ca à, cậu đã nhìn đủ chưa vậy?”

Hạ Mộc Hiên giật mình cầm lấy ly đá từ tay Hứa Vĩnh Triết, trừng một cái, “Tiểu tử chết tiệt, cậu có thể đừng phá rối tớ không?”

Hứa Vĩnh Triết nhún vai ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộc Hiên nhìn người kia, “Tớ nói này Hạ thiếu, A đại vừa nổi tiếng vừa có căn-tin bán thức ăn ngon ơi là ngon… Vậy mà trưa nào cậu cũng xách tớ tới đây cùng cậu ăn mấy món mì xào, mì luộc này đến nỗi tớ sắp biến thành sợi mì luôn. Cậu vì người ta mà nỡ hại một mầm xanh Tổ quốc như tớ sao?”

“Cút cái mầm xanh của cậu đi!” Hạ Mộc Hiên liếc Hứa Vĩnh Triết một cái, “Người chưa rơi vào lưới tình như cậu không biết gì cả. Rồi một ngày nào đó cậu sẽ hiểu thôi!”

“Hiểu, hiểu mà!” Hứa Vĩnh Triết bĩu môi uống ngụm nước, “Thức ăn mỗi ngày đều là mì, ăn đến nỗi bao tử sắp ngưng hoạt động luôn!”

Hạ nhị thiếu gia nào đó liếc người bên cạnh, vô cùng thiếu đánh nói, “Không sao, Hứa gia vẫn còn em trai cậu!”

"Hừ..."

Hứa Vĩnh Triết cầm đũa xới xới dĩa mì trước mặt trong lòng oán thầm. Cái tên này thật là không khách khí! Thích người ta thì đi mà theo đuổi, còn bắt hắn ta đi cùng nữa. Có biết là hắn ta nhớ thức ăn căn-tin trường lắm rồi không!!!!!!

Hạ Mộc Hiên hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt nhăn còn hơn khổ qua của anh em tốt, hai mắt chằm chằm nhìn thiếu niên kia, một bộ mê đắm.

Phải nói, hắn và y thật có duyên!

Cúi đầu khẽ cười, hắn lại nhớ đến chuyện xảy ra cách đây một tháng trước...

Hôm ấy Hạ Mộc Hiên tan học liền ghé qua công ty một chút giúp anh cả xử lý vài công việc. Việc này đã bắt đầu từ khi hắn vừa lên năm hai, đối với người bình thường có thể đó là việc khó cho một sinh viên còn chưa tốt nghiệp. Còn với hắn, đó là việc mà cả nhà ép hắn phải làm, bởi sau khi tốt nghiệp hắn sẽ cùng anh trai tiếp quản Hạ thị.

Nếu muốn biết Hạ gia cùng Hạ thị có danh tiếng hay không, cứ vơ đại một người trên đường hỏi cũng sẽ rõ. Đương nhiên, trừ mấy đứa con nít chưa biết nói!

Hạ gia chính là đại gia tộc ở A thị làm chủ trên thương trường, Hạ thị ở A thị này là công ty mẹ, một tay nắm trùm cả thành phố, hơn nữa còn có chi nhánh lớn nhỏ ở khắp nơi trong nước. Chẳng là, mấy năm nay, từ sau khi con cả Hạ gia, Hạ Mộc Trực lên thay ba mình tiếp quản Hạ thị thì mở rộng thêm lĩnh vực kinh doanh, còn đưa cả chi nhánh ra tận nước ngoài. Phải nói là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, có hơn chứ không có kém!

Vì Hạ thị đang trên đà phát triển vượt bậc như vậy, công việc cũng ngày càng nặng hơn. Vợ chồng lão gia Hạ gia giao việc cho con trai xong liền một bộ tin tưởng rồi thu xếp hành lý đi du lịch, Hạ Mộc Trực làm việc bất kể ngày đêm cuối cùng chịu không nổi lôi em trai Hạ Mộc Hiên đến công ty giúp một tay.

Hạ Mộc Hiên chỉnh lý xong hồ sơ liền nhanh chân chuồn khỏi công ty, một đường tản bộ về nhà. Giỡn sao, hắn mà đợi đi xe về chắc chắn phải đến tận tối muộn mới về được tới nhà mất. Ôi cái ông anh tham công tiếc việc đó!

Hạ Mộc Hiên vừa đi vừa lấy điện thoại, định bụng gọi cho anh em tốt của mình là Hứa Vĩnh Triết đi uống một chút. Đột nhiên từ trong con hẻm gần đó phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.

Hạ Mộc Hiên nhíu mày bỏ điện thoại vào túi, giờ này đã đi cướp rồi sao?

Bên trong con hẻm tối, một đám người vây quanh thiếu niên gầy gò nhìn y bằng đôi mắt ghê tởm.

"Tôi không có tiền đâu, các người đừng..."

Một trong số chúng bật cười, "Không sao không sao, không có tiền thì tụi này lấy cái khác. Tụi này dễ chịu lắm!"

Nói nói, cả bọn lại cười lớn.

Bọn chúng nói như vậy y còn không hiểu sao! An Tĩnh Hy hơi nhíu mày, cả khuôn mặt trắng bệch lùi về sau.

Không thể được! Y phải tìm cách... trốn.

"Này, muốn chạy?" Tên cầm đầu nhìn y, nheo mắt, "Đây là hẻm cụt, lại vắng người. Mày có chạy đằng trời nhé!"

An Tĩnh Hy nhìn đám người bao vây ngày càng thu hẹp khoảng cách lại với y, run run la to, "Có ai không, cứu tôi!"

"Đã nói rồi, hẻm này vắng người mà! Mày cứ kêu..." Gã nhướng mày nhìn y rồi nhìn đồng bọn, hất mặt ra hiệu.

Tức thì mấy tên kia bước tới, thân thủ nhanh chóng bắt lấy tay y đẩy vào tường.

"Cứu tôi với! Cứu tôi!" An Tĩnh Hy sợ hãi la to hơn.

Không thể... không thể... mẹ y đã căn dặn, ngàn vạn lần không thể...

Gã từng bước tới gần y, bàn tay niết khuôn mặt trắng nõn kia, "Chưa gì mà đã kêu thế này. Lát nữa còn đến cỡ nào nữa chứ!"

Không được. Mẹ ơi! Con xin lỗi... An Tĩnh Hy hoảng sợ nhắm mắt lại, hàm răng mạnh mẽ cắn lưỡi mình.

Hạ Mộc Hiên bước vào con hẻm nhìn một đám người vây quanh thiếu niên nhỏ nhắn, đang chuẩn bị cưỡng người ta sao? Hừ...

"Này!" Hạ Mộc Hiên từng bước đi đến, "Nghèo tới mức không đủ tiền thuê gái hay sao mà bắt đứa nhỏ cưỡng giữa đường vậy?"

An Tĩnh Hy khẽ hé mắt, nam nhân đứng ngược sáng không thấy rõ mặt mũi đang thong thả đi về phía này.

Y khẽ thở phào... y, được cứu rồi!

Tên đầu sỏ cùng đàn em nhìn hắn. Mồi dâng đến miệng còn bị phá? Tên này thật chán sống mà.

"Này thằng công tử bột kia, mày muốn chết à?"

"Hử?" Hạ Mộc Hiên nhướng mày, "Hình như là bọn mày muốn chứ không phải tao."

Tên đầu sỏ tức giận trừng hắn, ra lệnh đàn em xông lên đánh hắn một trận.

Hạ Mộc Hiên nhếch môi.

Nếu nghĩ Hạ gia nhị thiếu hắn là hồng mềm dễ bóp thì xin lỗi, sai rồi nhé!

Hắn xoay cổ, tung người đá tên đang nhào tới một cái, tay xuất quyền đấm một cú. Khung cảnh một đánh sáu ác liệt diễn ra.

Đằng này, An Tĩnh Hy nuốt nước bọt vừa sợ vừa lo không biết người kia có bị làm sao không, y có nên chạy trước không...

Nghĩ nghĩ, An Tĩnh Hy chạy ra đầu hẻm kêu cứu.

Vừa chạy đi, cánh tay đã bị người bắt lấy, hắn đặt tay lên môi 'Suỵt!' một cái, mỉm cười, "Không sao rồi, đừng kêu cứu!"

An Tĩnh Hy kinh ngạc nhìn hắn rồi nhìn đám côn đồ bất tỉnh trên đất, gật gật đầu.

"Cảm... ơn cậu!"

"Không có gì!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười, "Cậu có sao không? Có bị thương không?"

"Tôi không sao!" An Tĩnh Hy lấy lại bình tĩnh, quay trở lại chỗ ban nãy lấy cái túi của mình rồi rời đi, "Cảm ơn cậu!"

Hạ Mộc Hiên ngớ người vội chạy theo, "Ơ, này nhóc! Một mình cậu về có an toàn không? Để tôi đưa cậu về!"

An Tĩnh Hy mím môi, "Cảm ơn, không cần đâu! Tôi tự về được!"

"Nhưng mà cậu không sợ sẽ bị chuyện như lúc nãy à?" Hắn đuổi kịp y liền thả chậm cước bộ đi ngay bên cạnh, "Giúp người thì giúp cho trót, tôi đưa cậu về!"

Y nhìn hắn, nhẹ gật đầu, "Cảm ơn!"

Hạ Mộc Hiên nhìn y mỉm cười, "Không có gì!"

Hai người song song đi không ai lên tiếng, cả một quãng đường bao phủ bởi bầu không khí im lặng.

Đi một lúc, y dừng trước cổng khu trọ nhỏ nhìn hắn, "Đã đến rồi, cảm ơn cậu!"

"???" Ơ... không được mời vào nhà sao?

Y nhìn hắn vẫn còn nhìn mình, hơi cúi đầu, "Trời cũng tối rồi, cậu về nhà đi!" Rồi vội bước về phía cổng nhà.

Hạ Mộc Hiên nhìn theo, chép miệng lấy điện thoại trong túi quần rung từ nãy đến giờ ra.

Vừa ấn nút, tức thì liền truyền tới tiếng rống của Hứa Vĩnh Triết, "Nè tên kia, gọi cho tớ làm gì mà không lên tiếng hả? Tớ gọi cũng không chịu bắt máy là sao?"

"Vĩnh Triết!"

"Hửm?" Hứa Vĩnh Triết đảo mắt, sao hôm nay nghe giọng tên này lạ vậy?!

"Đến khu XX đón tớ!"

. . . Biết ngay mà!!!!!!!

Tắt điện thoại, Hạ Mộc Hiên đứng bên cột đèn đường đợi xe đến rước.

Chân dài đá đá hòn sỏi, hắn cúi đầu hơi nheo mắt... Cậu nhóc lúc nãy cũng đáng yêu đó chứ! A, nên nghĩ cách theo đuổi thôi!

Đúng vậy, Hạ nhị thiếu hắn chính là thích nam nhân. Mấy năm trước hắn đã sớm phát hiện, vốn bản tính 'thật thà', hắn liền đem chuyện này nói thẳng với gia đình.

Thật may, ba mẹ hắn không như ba mẹ người khác một khóc hai đánh, mà chỉ im lặng mắt to trừng mắt nhỏ một hồi phun ra một chữ "Ừ!" như thể đã sớm biết.

Hắn cũng có chút bất ngờ, bất quá sau đó thì tức đến nổ phổi.

Nguyên lai là do Hạ Mộc Nhiên thổi gió bên tai ba mẹ, bảo nhìn hắn thế này thì lấy vợ làm sao! Còn chẳng phải sinh ra đã định bị người ta 'đè'.

Nhìn cái gương mặt giống mình như đúc kia nhướng mày trêu chọc, hắn bỗng nhiên muốn giết người đến lạ! May cho Hạ Mộc Nhiên hiện giờ đang du học ở Mỹ, nếu không hắn hắn nhất định không để yên...

Chiếc xe hơi từ xa thả chậm tốc độ rồi dừng lại trước mặt hắn, từ trong xe, Hứa Vĩnh Triết thò đầu ra, "Nè thiếu gia à, lên xe đi!"

Hạ Mộc Hiên nhướng mày, mở cửa ngồi vào ghế phó lái.

Hứa Vĩnh Triết nhìn hắn, khởi động xe đánh lái quay về, "Cậu đi đâu đến cái nơi hẻo lánh này vậy?"

Chỉ thấy hắn cong khóe môi như cười như không nói, "Tìm chị dâu cho cậu!"

Hứa Vĩnh Triết nhướng mày, tròng mắt linh hoạt đảo quanh... không phải vừa mắt ai rồi chứ?!

Cũng chính từ đêm đó, Hạ nhị thiếu gia vô cùng tích cực đi thám thính tin tức. Cuối cùng... ừm cuối cùng người chịu khổ lại là Hứa Vĩnh Triết, thanh niên bị lôi kéo đến quán mì Lưu Ký này ngày ngày nuốt mì trong nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro