Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Tĩnh Hy thu dọn xong bàn ăn mà khách vừa đi thì bên ngoài lại có khách đến.

Y ngước nhìn một cái, lại là người đó!

An Tĩnh Hy có chút không hiểu, cái người kia... ừm, gọi là ân nhân của y đi. Vừa nhìn liền biết gia thế không tầm thường, vì cớ gì ngày nào cũng đến đây ăn nhỉ? Là thức ăn ở đây ngon sao? Hay là...

Cô bé nhân viên đi đến bên cạnh y nhỏ giọng nói, "Anh Tĩnh Hy, khách bàn đó nói muốn anh đến đó để họ gọi món."

An Tĩnh Hy nhìn cô rồi nhìn ra ngoài, tức thì liền thấy khuôn mặt tươi cười của người kia.

Muốn y trả ơn sao???

"Ừm!" An Tĩnh Hy gật đầu cầm lấy giấy note cùng viết, "Em vào làm việc của mình đi, anh đến ngay!"

"Anh Tĩnh Hy cẩn thận!" Cô bé hơi nheo mắt nhìn người kia nhỏ giọng nói, "Tên đó ngày nào cũng đến đây, lại còn chỉ gọi anh... Ý đồ kia cũng quá rõ ràng rồi!"

An Tĩnh Hy chớp mắt nhìn cô, bật cười, "Tiểu Hồng à, em nghĩ nhiều rồi! Cậu ta đã từng cứu anh."

Tiểu Hồng bĩu môi, "Cứu rồi lại ngày ngày mò đến đây. Muốn anh trả ơn sao? Vậy cũng quá ư không tốt rồi!"

Y lắc đầu, ngón tay búng nhẹ lên trán cô, "Đi làm việc đi, kẻo ông chủ trừ lương!"

"Ai da, em biết rồi!" Tiểu Hồng chép miệng, "Mà, anh phải cẩn thận cái tên đó đó! Trông kìa, cái mặt đen xì xì kia, chắc chắn không phải người tốt rồi!"

Nói xong liền quay trở vào trong. An Tĩnh Hy nhìn cô lắc đầu rồi đi ra, bất quá lời cô nói cũng có chút đúng nha! Người này lúc nãy còn tươi cười, giờ mặt đen xì xì thế kia... sao tâm tính bất thường thế nhỉ?!

Mà đúng là Hạ Mộc Hiên đang vô cùng không vui! Vì sao ư? Đối tượng của hắn cười với người khác! Là cười đó! Hừ hừ, y còn chưa cười với hắn ngọt như vậy thế mà lại cười với nữ nhân kia!

"Nè thiếu gia à!" Hứa Vĩnh Triết gãi cằm, "Cậu trưng cái vẻ mặt gì vậy? Ăn phải thuốc súng rồi hả? Người ta tới trước mặt rồi kìa, còn không gọi món thì mang bụng đói về lớp thật đó!"

Hừ...

"Xin chào quý khách! Quý khách dùng gì?" An Tĩnh Hy nhìn hai người hơi mỉm cười.

Hạ Mộc Hiên vừa mới nãy mặt còn đen xì xì thế mà bây giờ lại mỉm cười, lại còn dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói.

"Ừm, cho tôi một phần mì xào thập cẩm cùng một ly coca..."

Còn chưa nói xong, Hứa Vĩnh Triết một bên chen vào, "Cho tôi một mì xào thịt bò!" Hừ hừ cái tên này... Ăn mì xào mãi không thấy ngán à?!

"Quý khách đợi một chút sẽ có ngay!" Nói rồi, y quay trở vào trong.

Hạ Mộc Hiên xoa cằm đăm chiu nhìn theo. Hứa Vĩnh Triết nhìn hắn, huơ huơ tay.

"Này, người ta đi rồi còn nhìn cái gì vậy?"

Hắn liếc y một cái, "Vậy tớ nhìn cậu nhé!"

Người nào đó tức thì vội lắc đầu... cho y xin, y không chịu được cái ánh mắt rợn da gà ấy đâu!

Hạ Mộc Hiên bĩu môi hừ một tiếng.

"Tớ nói này, sao cậu không theo đuổi thẳng cho rồi!" Hứa Vĩnh Triết đang nói liền ngậm miệng, nhận lấy thức ăn của mình xong. Chờ người đi rồi, y lại nói tiếp, "Ngày nào cũng đến đây ăn, cậu không ngán sao?"

Hạ Mộc Hiên lấy đũa trộn mì lên, liếc y một cái, "Cậu có biết cái gì là nhẫn nại không?"

"Nhẫn nại?" Chuyện này thì liên quan gì đến nhẫn nại hả???

Hắn liếc mắt khinh thường, chậm rãi nói, "Ngày ngày tiếp xúc tạo thiện cảm, dần dần làm bạn, sau mới trực tiếp xuống tay!"

Hứa Vĩnh Triết liếm môi cúi đầu hút mì... Ngày nào cũng mặt dày mày dạn đến đây nhìn người ta như hổ rình mồi, tạo thiện cảm cái qué gì chứ!

Hai người ăn xong, thanh toán tiền rồi tiêu sái rời đi.

An Tĩnh Hy đến bàn thu dọn thì thấy tờ giấy nhỏ đặt bên cạnh.

". . ."

Người kia để lại số điện thoại cho y? Là muốn y trả ơn thật sao?

Lắc đầu, An Tĩnh Hy thu dọn chén dĩa mang vào trong.

Như thế nào cứu người còn mong người trả ơn chứ! Đúng là...

Hứa Vĩnh Triết vừa lại xe vừa liếc nhìn Hạ Mộc Hiên đột nhiên hắc hơi một cái, vô cùng không phúc hậu cười.

"Mỹ nhân nào lại nhắc cậu rồi?"

"Nếu là cậu nhóc đó, tớ sẵn lòng... hắc xì..."

Hứa Vĩnh Triết cười lớn.

"Có cần tớ đưa cậu trở lại đó không?"

Hạ nhị thiếu dụi mũi, thờ ơ nói, "Nếu tiết sau cậu tự do liệu được!"

"Hừ hừ..." Hứa Vĩnh Triết liếc hắn một cái, bất quá hắn nói đúng nên y không thể cãi lại được.

Qua một hồi, Hứa Vĩnh Triết đánh vô lăng rẽ vào nhà xe trường.

A đại là Đại học hàng đầu của A thị, với đội ngũ giảng viên ưu tú, chuyên đào tạo nhân tài đất nước. Hơn nữa, A Đại này Hạ thị cũng có cổ phần bên trong. Vì thế sinh viên ưu tú sau khi ra trường may mắn có thể được vào làm ở Hạ thị, tương lai chắc chắn sáng lạn huy hoàng.

Nhưng mà... nếu không được làm ở Hạ thị, họ vẫn có một con đường khác để đi. Chính là câu được Hạ nhị thiếu gia, Hạ Mộc Hiên.

Hạ Mộc Hiên sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên cao lớn suất khí lại tài giỏi hơn người, ánh mắt lãnh liệt ngoại lệ thu hút người nhìn. Nữ sinh A Đại dù là học tỷ hay học muội cũng đều cố ý vô tình muốn Hạ nhị thiếu gia nhìn một cái. Bởi vì biết đâu một cái nhìn kia liền 'nhất kiến chung tình', có một bạn trai ưu tú lại có gia thế ai mà không thích chứ!

Hạ Mộc Hiên ngồi vào bàn liền bắt đầu đăm đăm nhìn điện thoại. Hắn cùng cái màn hình đen thui kia phản chiếu mặt mình bên trong, mắt đối mắt làm Hứa Vĩnh Triết ngồi bên cạnh cũng tò mò ngó qua.

Y thật không hiểu hắn nhìn cái gì lại say mê tới như vậy. Hay là... bỗng dưng mắc chứng tự luyến rồi?

Hứa Vĩnh Triết nhún vai một cái, đột nhiên đảo mắt mỉm cười gian xảo.

Hạ Mộc Hiên chăm chăm nhìn, màn hình tối đen đột nhiên rung lên. Mặt liệt vạn năm không đổi bỗng dưng tươi lên một chút.

Màn hình hiện lên ba chữ 'Hứa Vĩnh Triết' cùng dòng tin nhắn, 'Hi!'

"Hứa! Vĩnh! Triết!" Hạ Mộc Hiên nheo mắt nhìn y, "Muốn chết à?" Làm hắn tưởng cậu nhóc kia gửi tin nhắn tới... hừ.

Nhìn vẻ mặt như muốn giết người đến nơi, Hứa Vĩnh Triết vô cùng thiếu đánh mà nhe răng cười.

"Tớ biết cậu đang trông mong tớ mà!"

"Ông muốn giết cậu!" Hạ Mộc Hiên nghiến răng.

"Hì hì!" Hứa Vĩnh Triết khoác tay, nhỏ giọng nói, "Nào nào, đùa cậu chút thôi mà!" Làm sao y không nhìn ra lúc nãy hắn cố ý để số điện thoại lại bàn kia chứ, chỉ là, hiếm thấy hắn như thế nên y nổi hứng muốn đùa dai thôi!

Nhìn sắc mặt đen thui, ánh mắt như muốn kết băng kia bắn vào mình. Hứa Vĩnh Triết khoát vai hắn, nhỏ giọng nói, "Được rồi được rồi, chúng ta là ai chứ! Huynh đệ, tớ bày cách giúp cậu theo đuổi người ta vào tay!" Ngưng một chút, y lại nhấn giọng, "Nhanh-nhất-có-thể!"

Hạ Mộc Hiên nheo mắt nghi ngờ. Hắn có nên tin không đây? Hai tên đực rựa chưa mảnh tình vắt vai, giờ tên này lại nói muốn làm quân sư? E là thành công chưa thấy, đã thấy thất bại ngay trước mặt rồi.

Nếu Hứa Vĩnh Triết nhìn không ra ánh mắt nghi ngờ cùng khinh thường kia của hắn thì y thật không xứng làm bạn nối khố của hắn rồi.

Y nghiến răng, "Cậu xem cái cách theo đuổi của cậu đi, còn chưa thành công thì e rằng giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim hớt tay trên rồi. Ở đó mà nhẫn với nại."

Tuy y có đôi lúc không đáng tin tưởng lắm, nhưng chuyện này... hừm, hắn tham khảo thử cũng không tệ.

"Cậu có cách nào hay sao?"

"Cách..." Hứa Vĩnh Triết gian xảo cười, "Đương nhiên có! Hứa Vĩnh Triết này là ai chứ!"

". . ." Hứa đại thiếu thành công không có thất bại có thừa.

Hứa Vĩnh Triết nheo mắt hừ lạnh, "Đến lúc thành công thì đừng có mà ba quỳ chín lạy với tớ!"

Hạ Mộc Hiên nhìn hắn.

Hai người mắt đối mắt một hồi, đột nhiên cong môi cười.

Chủ ý xấu xa... à không, hiệp nghị huynh đệ phút chốc đã được tạo thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro