Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn theo đuổi một người, thật ra không khó nhưng nếu muốn thành công thì phải đi theo từng bước...

Đầu tiên, tiếp cận đối tượng, làm cho đối tượng cảm thấy thân quen với mình. Sau khi thấy đối tượng đã quen với việc ngày ngày nhìn thấy mình thì đột ngột biến mất. Lúc đó đối tượng sẽ cảm thấy trống rỗng, nhớ nhung... cuối cùng tự tìm tới cửa.

Hạ Mộc Hiên theo lời Hứa Vĩnh Triết phân tích, từ hôm đó đến nay, đã hơn một tháng trời không xuất hiện ở quán ăn kia nữa.

Hắn ngồi chống cằm nheo mắt nhìn Hứa Vĩnh Triết đang thỏa mãn ăn thức ăn căn-tin trường, nghi ngờ hỏi, "Cậu có chắc là đang giúp tớ?"

"Có mà!" Hứa Vĩnh Triết nhai miếng sườn xào chua ngọt, ngon đến muốn rơi nước mắt. Một tháng này y như được sống lại vậy, đồ ăn căn-tin đúng là ngon mà!

"Một tháng rồi tớ có thấy ai tới tìm đâu!"

Lời vừa nói xong, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Kèm theo nụ cười ngọt ngào vô hạn.

Người vừa nói chính là Liễu Y Nhu, mỹ nữ A Đại, cũng chính là thiên kim Liễu gia.

Tức thì xung quanh liền nho nhỏ vang lên tiếng xì xào.

Gì chứ, ai chẳng biết hai nam nhân kia chính là nam thần của A Đại. Liễu Y Nhu này, gia thế không tồi, chính là thiên kim của Liễu gia, mà Liễu thị lại đang trên đà phát triển. Vừa có sắc, vừa có quyền như thế nam nhân theo sau xếp hàng thật dài. Chỉ tiếc Liễu đại mỹ nhân người ta không vừa mắt họ mà chỉ thích mỗi Hạ nhị thiếu kia, tuy là cô không nói ra nhưng từng cử chỉ hành động của cô đều nói lên tất cả. Nhất là ánh mắt lúc nhìn Hạ nhị thiếu, chỉ hai chữ thôi: Mê đắm.

Hạ Mộc Hiên chẳng hiểu sao nữ nhân này lại xuất hiện, chán ghét không hiện rõ ra mặt chỉ chằm chằm nhìn Hứa Vĩnh Triết, rõ là cái người hắn nói không phải người này!

Hứa Vĩnh Triết chớp chớp mắt, đâu phải lỗi tại y, là tại nữ nhân này tự tìm tới mà!

Liễu Y Nhu nhìn hai người không nói gì chỉ im lặng đối mắt nhìn nhau, đáy mắt xẹt qua tia kỳ lạ bất quá nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Hứa Vĩnh Triết trao đổi ánh mắt cùng Hạ Mộc Hiên một hồi, quay sang Liễu Y Nhu tươi cười.

"Yo, hoan nghênh Liễu đại mỹ nhân nha!"

". . ." Vậy mà dám bảo huynh đệ tâm ý tương thông... cái tên khốn này.

Liễu Y Nhu ngồi xuống ghế đối diện Hạ Mộc Hiên, cười cười, "Hai người đúng là thần long kiến thủ bất kiến vỹ. Muốn gặp cũng khó!"

Hạ Mộc Hiên cúi đầu ăn trưa từ chối lên tiếng.

Hứa Vĩnh Triết nhanh nhảu trưng nụ cười tiêu chuẩn, "Ais, Liễu đại mỹ nhân lại nói quá rồi!"

Liễu Y Nhu che miệng cười, tao nhã ăn trưa.

Hạ Mộc Hiên qua loa giải quyết xong bữa trưa của mình, đứng dậy nhìn Hứa Vĩnh Triết, "Có lên lớp không?"

"Lên chứ!" Hứa Vĩnh Triết nhe răng, đứng dậy nhìn Liễu Y Nhu, "Liễu mỹ nhân ăn thong thả nhé! Tụi này đi trước!"

Nói rồi y cùng hắn song song đi về lớp, hoàn toàn không nhìn tới cô một cái.

Liễu Y Nhu mỉm cười nhìn theo bọn họ, đến khi cô cúi đầu, khóe môi vốn cong lên kia đang mím chặt.

Hứa Vĩnh Triết nhìn cái mặt lạnh băng của Hạ Mộc Hiên, vỗ vỗ vai hắn, "Nào nào huynh đệ, ngoài ý muốn chút thôi mà!"

"Cậu biết rõ tớ không đồng ý mà vẫn để cô ta ngồi cùng." Hạ Mộc Hiên liếc mắt. Tên này biết rõ Liễu Y Nhu kia thích hắn, thế mà lại còn cho cô ta cơ hội. Đây mà gọi là bạn tốt sao?

Hứa Vĩnh Triết phẩy tay, "Ai nha, tớ là muốn thêm màu sắc cho cuộc sống của cậu thôi!"

"Cảm ơn, không cần!" Hạ Mộc Hiên lạnh mặt quay đi, "Việc cần giúp thì làm chẳng ra hồn. Việc phiền toái thì kéo đến rất giỏi."

Y trừng hắn một cái, "Này này, ai bảo không ra hồn. Chẳng qua là cậu thiếu nhẫn thôi! Vấn đề ở đây là thời gian, thời gian đó!!!"

Hắn rốt cuộc cũng liếc y một cái, "Cách đây một tháng là ai chê tớ theo đuổi kiểu đó tốn thời gian? Là ai bảo sẽ giúp tớ 'Nhanh-nhất-có-thể'? Hửm?"

". . ." Hình như là y. Bất quá...

"Tớ nói là nhanh nhất có thể, tức là nếu có thể thì nhanh chóng sẽ thành... còn nếu không thể..." Càng nói giọng y càng nhỏ dần, "Thì từ từ cũng sẽ thành công!"

Hắn đang đi đột nhiên dừng lại nhìn y một cái thật sâu, khóe môi hé mở cười lạnh hai tiếng.

"Hay lắm!"

Hứa Vĩnh Triết nuốt nước bọt, nhe răng cười, "Yên tâm, cách này không thành tớ còn cách khác!"

Hắn chẳng buồn nhìn y, một đường đi thẳng, "Để dành lại sau này theo đuổi đối tượng của cậu đi."

"Này, Hạ Mộc Hiên!"

.

An Tĩnh Hy thu dọn bát dĩa, sắp xếp bàn ghế gọn gàng. Xong xuôi, y nhìn đồng hồ điểm tám giờ tối liền chào ông chủ cùng mọi người ở đó một cái ra về.

Ông chủ vui vẻ đồng ý, còn gọi y lại cho một hộp thức ăn mang về.

"Tiểu Hy về cẩn thận nhé!"

"Vâng, cảm ơn chú Lưu!" An Tĩnh Hy cúi đầu chào ông rồi rời đi.

A thị là một thành phố lớn, bất kể ngày hay đêm đều nhộn nhịp, rực rỡ sắc màu. Bất quá, nơi càng xa hoa rực rỡ thì phía sau càng u tối. Côn đồ, tệ nạn, khu ổ chuột cũng nhiều như nấm mọc sau mưa.

An Tĩnh Hy hôm trước chính là bị bọn côn đồ chặn đường cướp tiền, ai ngờ bọn chúng nhìn y một lúc liền đổi ý muốn cưỡng, một hai kéo y vào con hẻm thực hiện ý đồ.

Khi đi ngang qua con đường hôm trước, bàn tay gầy gò khẽ siết chặt cái túi, y mím môi... Hình như, có người đi theo y. Sẽ không phải là bọn côn đồ hôm trước chứ? Chẳng lẽ bọn chúng còn chưa chịu bỏ qua sao? Hay là muốn đến trả thù?

Càng nghĩ càng sợ, An Tĩnh Hy ba bước thành hai vội chạy đi. Mà phía sau, tiếng bước chân cũng ngày một gần.

Y sợ tới mặt trắng bệch, muốn kêu lên thì cánh tay bị người ta nắm, đèn đường vàng nhạt chiếu lên gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

Hạ Mộc Hiên nhìn cậu nhóc sợ tới mặt trắng bệch khẽ mỉm cười, "Sao lại chạy vội tới như vậy? Tưởng tôi là bọn côn đồ hôm đó sao?"

". . ." Còn không phải do cậu sao?

An Tĩnh Hy khe khẽ thở phào, "Sao cậu lại ở đây?"

Hạ Mộc Hiên cười cười thả chậm cước bộ song song đi cùng cậu nhóc, "Tình cờ đi ngang qua thì thấy cậu, lại nhớ tới chuyện hôm trước nên tôi mới đi theo sau."

"Cảm ơn!" An Tĩnh Hy gật đầu, "Tôi bây giờ không sao rồi, cậu không cần đi cùng tôi."

Hạ Mộc Hiên nhìn cậu nhóc đột nhiên lạnh nhạt với mình, trong lòng mắng thầm... Hứa Vĩnh Triết chết tiệt, làm đứa nhỏ này giận ông rồi!

Bất quá hắn lại như không có gì, mỉm cười lắc đầu, "Không sao, tiện thể tôi tản bộ một chút cũng được!"

An Tĩnh Hy im lặng không lên tiếng.

Mẹ y từng nói, một người xa lạ bỗng dưng tốt với mình thì chắc chắn là không có ý tốt. Người trước mắt này... nhìn giống như có âm mưu gì đó vậy.

"Này nhóc, ngày nào cậu cũng về giờ này sao?"

Y lắc đầu, "Tùy ngày."

Hắn gật đầu khẽ hỏi, "Cậu... không đến trường sao?"

Y gật đầu, "Tôi nghỉ lâu rồi."

Hạ Mộc Hiên hơi nhíu mày, "Tuổi còn nhỏ như vậy đã nghỉ rồi?"

Đáp lại lời hắn là một màn im lặng.

Hạ Mộc Hiên dụi mũi, mắt thấy sắp đến nhà người ta rồi, hắn liền đảo mắt chuyển đề tài, "Ừm... tôi quên chưa giới thiệu với cậu nhỉ! Tôi là Hạ Mộc Hiên, sinh viên năm ba A Đại."

An Tĩnh Hy im lặng một hồi, đột nhiên nhìn hắn, ánh mắt... đặc biệt kỳ lạ.

Giống như cười? Hay là trêu?

An Tĩnh Hy hơi ngước mặt nhìn hắn, ý tứ không rõ hỏi, "An Tĩnh Hy, ừm, sinh viên năm ba chắc là 21 rồi đi?"

Hạ Mộc Hiên gật đầu.

Chỉ thấy y hơi mỉm cười, "Ừm... tôi hơn cậu 2 tuổi."

Hạ Mộc Hiên có chút choáng váng. Nhóc con nhìn chỉ cao tới cằm hắn này lớn hơn hắn 2 tuổi? Đùa à?

"Cậu tản bộ vui vẻ. Tôi về nhà đây, cảm ơn đã đi cùng!"

"A... khoan..."

Hạ Mộc Hiên nhìn người đã nhanh chóng vào nhà, bàn tay nhất thời không biết làm gì, xoa xoa gáy mình.

"Aiss..."

Đôi mày nhíu lại đột nhiên lại giãn ra, khóe môi cong lên độ cung nhỏ.

"Không sao, dù sao cũng đã biết tên rồi!"

Hắn chép miệng một cái, tiêu sái quay trở về... Hôm nay đi bộ một chuyến thu hoạch cũng không tệ nhỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro