Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian mờ ảo vàng nhạt của đèn bàn chiếu đến, thân ảnh hai nam nhân dính chặt trên giường cùng âm thanh ái muội.

"A~ Hiên... ưm~ nhanh... quá... hưm~"

Hạ Mộc Hiên nhìn người dưới thân liên tục lắc đầu, hai mắt mờ sương mông lung nhìn hắn, bên dưới lại càng luật động nhanh hơn.

"A~ a~ không... không được... a~" An Tĩnh Hy nức nở, bàn tay đặt trên lưng hắn cũng không chịu được mà cào mấy vệt.

Hạ Mộc Hiên nhìn y cúi xuống khàn khàn dụ dỗ, "Bảo bối, hôn anh một cái!"

An Tĩnh Hy hơi ngẩng đầu, hôn lên môi hắn. Môi lưỡi dây dưa cùng nhau một chỗ, bên dưới hắn lại ra sức đưa đẩy làm y nhịn không được hé miệng thở dốc, sợi tơ bạc từ khóe miệng rơi xuống cằm, bóng loáng dâm mỹ.

Hạ Mộc Hiên cắn nhẹ môi y một cái, hôn liếm cằm y rồi lướt lên vành tai đỏ hồng, gặm cắn.

"Bảo bối, mình ngồi dậy nhé!"

"Ưm~"

An Tĩnh Hy mơ màng một lúc, đột nhiên cơ thể chuyển động hai chân y siết lấy hông hắn hoang mang.

Hắn hôn hôn má y, bàn tay vuốt ve eo y rồi lần xuống mông xoa nắn.

"Bảo bối, ôm anh!"

"A~"

Hạ Mộc Hiên nâng mông y lại tiếp tục luật động, hai tay y yểu xìu ôm cổ hắn, cả người bị đỉnh vô lực vùi đầu vào cổ hắn rên khẽ.

"Bảo bối, chạm vào nơi đó rồi sao?"

Dứt lời, liền đỉnh lên nơi sâu kia một cái nữa.

"Ưm~ ha~"

Hắn bóp mạnh lên mông y một cái, lưu lại dấu tay đỏ hồng, khàn khàn cắn lên vành tai y, "Có muốn hôn anh một chút không?"

An Tĩnh Hy thở dốc, cắn nhẹ lên cổ hắn một cái nhưng lại sợ hắn đau khẽ liếm lên nơi mình vừa cắn, an ủi hắn.

Hành động dụ hoặc kia khiến hai mắt hắn phút chốc đỏ lên, hơi ngã người xuống giường. Hắn bắt lấy mông y nhẹ tách sang hai bên luật động càng nhanh.

"A~ Hiên... Hiên... đừng hưm~ nhanh... a~ nhanh quá... em... em chịu không... nổi... a~ hưm~ ha~"

Cơ thể An Tĩnh Hy run rẩy rồi bắn ra, y khẽ nuốt nước bọt nằm dính lên người Hạ Mộc Hiên thở dốc.

Hắn cười khẽ vỗ lên mông y một cái, tiếp tục đỉnh vào nơi sâu kia của y một hồi lâu chợt phân thân giật mấy cái rồi bắn ra.

"Hm..."

"A~" An Tĩnh Hy cong người, nhận thấy dòng ấm nóng bên trong người mình, yếu ớt nhìn hắn, "Anh lại bắn vào trong?"

Hạ Mộc Hiên hôn lên má y một cái, rồi vuốt nhẹ lưng y, "Chút nữa anh giúp em lấy ra! Ngoan, không sao đâu!"

An Tĩnh Hy mím đôi môi sưng đỏ, dựa vào vai hắn.

Phân thân bên trong vừa bắn xong, một hồi sau hắn lấy ra bế y vào phòng tắm.

Lại một hồi tắm rửa kích thích bên trong, phòng tắm lại truyền ra tiếng rên rỉ.

Mơ hồ trong làn khói nước nước bốc lên kia, An Tĩnh Hy yếu ớt chống tay lên bồn rửa mặt, nhắm mắt rên rỉ. Phía sau, Hạ Mộc Hiên siết lấy eo y, phân thân không ngừng đỉnh vào.

Phía đối diện, tấm gương phản chiếu lại. An Tĩnh Hy người đầy dấu hôn mơ hồ muốn ngất.

Gần một giờ sau, hắn bế y ra khỏi phòng tắm.

An Tĩnh Hy ngồi bên ghế lười mà Hạ Mộc Hiên mua cho mình, nhìn hắn thay gra giường.

Đợi hắn mang gra giường dơ ra ngoài, y mới miễn cưỡng nhịn đau đứng lên đi đến tủ đầu giường lấy ra hủ thuốc, y bỏ một viên thuốc vào miệng rồi lấy ly nước đã vơi một nửa đặt sẵn trên tủ đầu giường uống một ngụm.

Hạ Mộc Hiên bỏ gra giường vào máy giặc xong, mở cửa vào liền thấy y uống nước, hắn bước đến ôm lấy eo y, ôn nhu hôn lên cái trán trơn mềm.

"Bảo bối, hôm nào anh đưa em đi bác sĩ nhé!"

An Tĩnh Hy đặt ly nước về chỗ cũ, nhỏ giọng hỏi lại, "Sao vậy?"

"Anh là lo sức khỏe của em đó!" Hạ Mộc Hiên cùng An Tĩnh Hy nằm xuống giường, hắn ôm lấy y, cẩn thận xoa bóp eo y.

"Em vẫn khỏe mà!" An Tĩnh Hy nhích người vào lòng hắn, thoải mái thở dài.

"Anh thấy em lúc nào cũng uống thuốc kia kìa!" Hạ Mộc Hiên nhíu mày, nhẹ giọng nói, "Anh lo lắm!"

An Tĩnh Hy cười nhẹ, hôn lên cằm hắn, "Anh nghĩ nhiều rồi! Là em mệt quá, muốn bổ sung vitamin cho cơ thể thôi! Chẳng phải anh cũng thấy lọ thuốc sao?"

"Nhưng mà..."

"Ngoan, chỉ bổ sung vitamin thôi! Nếu không... em không uống nữa cũng được."

Hạ Mộc Hiên thở dài ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, "Haiss... anh không có cấm em uống! Nhưng mà... nếu cảm thấy không khỏe phải nói với anh ngay, không được giấu giếm có biết không!"

Y mỉm cười, choàng tay qua hông hắn, "Ừm! Em biết rồi!"

"Ngoan!" Hạ Mộc Hiên ôn nhu hôn hôn tóc y rồi cúi đầu hôn lên môi y, "Bảo bối, ngủ ngon!"

"Anh ngủ ngon!"

Hạ Mộc Hiên mỉm cười, cẩn thận đắp chăn cho cả hai rồi cùng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngọt ngào không mộng mị.

.

Sáng sớm, Hạ Mộc Hiên theo thói quen dậy sớm. Thấy người trong ngực vẫn còn ngủ, y khẽ mỉm cười ôn nhu hôn lên má y một cái rồi cẩn thận ngồi dậy, gối y vào đụn chăn. Xong xuôi, hắn vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi ra ngoài.

Hạ Mộc Hiên lái xe đến Lưu Ký, hắn mấy hôm nay đã suy nghĩ thật kỹ rồi, hôm nay cũng quyết... xin cho An Tĩnh Hy nghỉ việc ở Lưu Ký.

Là nghỉ luôn.

Hắn không muốn y phải vất vả làm việc, cũng như tránh xa cái tên họ Thiệu kia.

Hắn sủng bảo bối, cái này không nói! Cơ mà hắn lại nghĩ nhiều rồi... Thiệu Vĩ Kỳ đúng là yêu thích An Tĩnh Hy nhưng là thích kiểu bạn bè, cậu xem An Tĩnh Hy như anh trai của mình mà thoải mái nói chuyện, thoải mái chia sẻ tâm sự. Hoàn toàn không có ý gì với y cả!

Lúc An Tĩnh Hy tỉnh lại thì đã không thấy Hạ Mộc Hiên đâu, y mang thân thể mệt mỏi cùng ẩn ẩn đau nơi tư mật đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, Hạ Mộc Hiên trở về, trên tay là hai phần ăn sáng cùng hai ly đậu nành.

Hắn đặt thức ăn lên bàn rồi bước lên phòng, đúng lúc An Tĩnh Hy mở cửa bước ra.

"Bảo bối!" Hạ Mộc Hiên bước đến hôn lên môi y một cái.

"Anh vừa đi đâu về à?" An Tĩnh Hy hơi nhíu mày nhìn hắn.

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười nắm tay y xuống bếp, "Anh mua cháo trứng muối cùng sữa đậu nành em thích để dưới bàn này!"

An Tĩnh Hy cong môi đi sau hắn, nhẹ giọng "Ừm!" một tiếng.

Hạ Mộc Hiên nhìn y một cái, vội ra phòng khách lấy cái gối nhỏ ngoài sô pha mang vào. Vừa vào liền thấy y đổ cháo ra tô, cẩn thận ngồi xuống ghế.

Như nhận được ánh mắt của hắn, y xoay mặt sang, vừa trông thấy cái gối hắn cầm trên tay, đỏ mặt trừng hắn một cái.

"Anh mang cái gối kia đặt lại chỗ cũ rồi vào đây ăn sáng!" Ngừng một chút, y vừa ăn muỗng cháo nhỏ giọng nói, "Em cũng không phải nữ nhân!"

Hạ Mộc Hiên ngượng ngùng cười, quay ra vứt cái gối lại chỗ cũ rồi vào bếp ngồi xuống bàn cùng An Tĩnh Hy ăn sáng.

Một lúc sau, đợi An Tĩnh Hy ăn xong, hắn cẩn thận nhìn y khẽ nói.

"Bảo bối... anh có chuyện muốn nói với em!"

"Chuyện gì?" An Tĩnh Hy uống ngụm sữa đậu nành, nhìn hắn.

Hắn liếm liếm môi, khẽ nói, "Anh vừa đến Lưu Ký xin cho em nghỉ."

An Tĩnh Hy lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, gật đầu.

Hắn lại nhìn y, cẩn thận mở lời, "Anh... ừm..."

"Anh xin cho em nghỉ luôn đúng không?"

An Tĩnh Hy ngẩng mặt nhìn Hạ Mộc Hiên, hắn như sợ y giận chỉ im lặng nhìn y. Qua một hồi lâu, An Tĩnh Hy khe khẽ thở dài.

"Em đi làm là muốn chúng ta yêu nhau một cách bình đẳng. Bây giờ nghỉ rồi, chẳng phải sẽ ăn bám anh hay sao? Rồi người ta sẽ nói Hạ nhị thiếu anh còn chưa đi làm đã bao dưỡng nam nhân ở ngoài, anh làm sao nói lại họ? Còn tương lai của anh biết làm sao bây giờ!"

Hạ Mộc Hiên nhớ đến những lời lẽ khiếm nhã kia khẽ nhíu mày, "Tĩnh Hy à, anh không muốn em vất vả. Em cũng biết rồi đó, anh đúng là Hạ nhị thiếu, cho nên anh cũng chẳng sợ lời ai nói. Tương lai đã có Hạ thị. Những người ngoài kia, em nghĩ họ đủ khả năng mời anh về làm cho công ty họ sao?"

Đã có một Liễu Y Nhu tiên phong nhận kết cục. Họ còn dám lên tiếng?

Ánh mắt xẹt qua tia kỳ dị, hắn dừng một chút, nhẹ nhàng chạm tay vào tay y, ôn nhu nắm lấy, "Em đã có anh rồi, nên đừng lo lắng gì nữa cả. Anh sẽ bên cạnh em, trở thành chỗ dựa vững chắc cho em!"

Không biết đây là lần thứ mấy rồi, lời Hạ Mộc Hiên nói ra làm tim An Tĩnh Hy như bị ai bóp lấy ê ẩm, y cúi đầu giấu đôi mắt mờ sương nhẹ cong khóe môi.

"Ừm!"

Hắn nói vậy... thì là vậy đi!

Tương lai không biết thế nào, nhưng mà hiện tại, những gì hắn đối với y, hắn làm cho y, y phải trân trọng nắm bắt từng chút một.

An Tĩnh Hy mãi nghĩ, chẳng biết Hạ Mộc Hiên đến bên cạnh mình từ bao giờ, hắn ôn nhu ôm lấy y đặt lên đùi mình nhẹ giọng nói.

"Không cho phép em nghĩ chuyện không đâu!"

An Tĩnh Hy cười nhẹ, "Em thì nghĩ được gì chứ!"

Hắn nâng cằm y lên, hôn nhẹ khóe môi y, "Chính là không cho phép em lo được lo mất tình cảm chúng ta nữa! Em chỉ cần ngoan ngoãn yêu anh thôi. Những chuyện khác vứt sau đầu đi, có biết không!"

An Tĩnh Hy hơi mỉm cười, "Ừm!" một tiếng khẽ nâng tay ôm lấy cổ Hạ Mộc Hiên, hé môi đón nhận nụ hôn của hắn.

Cái người này luôn đáng yêu như thế! Luôn dùng cách trẻ con mà an ủi y, nhưng mỗi một lời nói ra đều làm cho y an tâm đến lạ.

Bỗng dưng y lại có ý nghĩ táo bạo...

Phải nắm thật chặt người này trong tay, làm cho hắn ngày càng yêu y, sủng y, nguyện bên y cả đời...

.

Sân bay thành phố A, nữ nhân ăn mặc rất thời thượng kéo va li ra ngoài. Cô bấm bấm điện thoại một lúc, đột nhiên cong khóe môi bắt một chiếc taxi.

Đúng lúc này, Hạ Mộc Hiên đang ở trường, đột nhiên nhớ ra điều gì. Vội đứng dậy rời khỏi lớp. Hứa Vĩnh Triết mơ màng ngồi bên cạnh cũng bị hắn làm cho giật mình, cuối cùng còn oán giận mà xin nghỉ một buổi cho hắn...

Ngồi trên taxi, nữ nhân khoanh tay, ngón tay gõ gõ khuỷu tay như có điều suy nghĩ.

Cũng không biết cô nghĩ gì, chiếc taxi dần thả chậm lại, hướng đến ngôi nhà quen thuộc. Rốt cuộc khóe môi nữ nhân cũng cong lên, đôi mắt giấu sau cặp kính nâu thời trang xẹt qua tia kỳ dị. Cô trả tiền cho tài xế rồi kéo va li đứng trước cổng ngôi nhà, bấm chuông cửa.

An Tĩnh Hy bị Hạ Mộc Hiên xin nghỉ việc suốt ngày ngồi ngốc ở nhà bứt rứt khó chịu, nghe tiếng chuông cửa, y hơi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ Hiên sợ y buồn nên về sớm?

Vội đứng lên ra ngoài mở cổng, chỉ là, người bên ngoài không phải... An Tĩnh Hy hơi nhíu mày nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mắt.

Nữ nhân gỡ kính ra nháy mắt với y một cái, hắng giọng, "Em thấy anh giả nữ có đẹp không? Cục cưng~"

Đầu mày An Tĩnh Hy càng nhíu chặt, bước chân cũng hơi lùi lại đề phòng nhìn cô.

"Cô... không phải Hiên."

Người này dáng ngoài, thậm chí cả khuôn mặt cũng vô cùng giống Hạ Mộc Hiên. Chỉ là khí chất toát ra không giống hắn, hơn nữa... Hạ Mộc Hiên có trẻ con đến đâu cũng sẽ không đến nỗi phải giả nữ để trêu đùa y.

"Sao em lại khẳng định như vậy?"

"Cô là ai?" An Tĩnh Hy nhíu mày nhìn cô, trên mặt lộ rõ vẻ đề phòng.

Chỉ thấy nữ nhân hé miệng cười tươi nhìn y.

Nụ cười này... rất giống Hiên!

Đúng lúc, xe hơi quen thuộc dừng lại trước cổng nhà. Hạ Mộc Hiên vội bước ra, hô lớn.

"Hạ Mộc Nhiên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro