Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người bên nhau mà không để ý thời gian, thấm thoát đã đến cuối năm.

Các công ty dù lớn hay nhỏ thì cuối năm cũng bận huống hồ gì Hạ thị. Hạ Mộc Hiên cùng Hạ Mộc Trực mấy ngày này bận tới tối mắt tối mũi, ở nhà thì ít ở công ty thì nhiều, không những vậy, còn phải đi xã giao. Say đến không biết trời đất gì.

An Tĩnh Hy ngồi ở nhà xem ti vi, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Ngón tay vô thức xoay xoay chiếc nhẫn ngón áp út. Là chiếc nhẫn hắn tặng y hôm thất tịch, cùng với nhẫn hắn đeo là một đôi.

Mười giờ tối...

An Tĩnh Hy hơi nhíu mày, đứng dậy vào bếp hâm nóng thức ăn, sẵn tiện nấu thêm canh giải rượu cho hắn.

Về trễ thế này không say mới lạ!

Nửa giờ sau, Hạ Mộc Hiên được cấp dưới đưa về nhà. An Tĩnh Hy nghe tiếng bước chân liền tắt bếp ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở liền bị người trước mặt vồ tới ôm trong ngực, trên người nồng nặc mùi rượu.

"Bảo bối, xin lỗi anh về trễ!"

"Ừm!"

An Tĩnh Hy cố nhích người ra đóng cửa nhà lại rồi dìu hắn ngồi xuống sô pha.

"Bảo bối!" Hạ Mộc Hiên nắm nắm tay An Tĩnh Hy, "Em đi đâu vậy?"

"Em đi lấy canh giải rượu cho anh!" An Tĩnh Hy nhìn hắn, "Say đến thế này ngày mai sẽ rất mệt!"

Hạ Mộc Hiên mơ màng nhìn y một cái, đột nhiên kéo y xuống ngồi trên đùi mình.

"Anh..."

"Bảo bối! Mấy ngày nay ủy khuất em rồi!" Hạ Mộc Hiên siết chặt eo An Tĩnh Hy ôm vào trong ngực, mặt vùi vào cổ y dụi dụi.

Hạ Mộc Hiên mấy ngày nay bận cằm cũng mọc râu, cọ vào cổ có chút ngứa. An Tĩnh Hy vừa cười vừa xót vỗ vỗ lưng hắn.

"Em không trách anh! Ngoan, buông em ra em lấy canh giải rượu cho anh. Uống xong lên phòng tắm rửa một chút rồi ngủ. Đã trễ lắm rồi!"

"Em tắm cho anh..." Hạ Mộc Hiên cắn nhẹ lên cổ An Tĩnh Hy một cái, khàn khàn nói, "Nha!"

". . ." Am Tĩnh Hy đẩy đẩy đầu hắn ra, "Ừm, anh buông em ra đi!"

Hạ Mộc Hiên ậm ừ một cái, ngoan ngoãn buông An Tĩnh Hy ra. Y liền đứng dậy đi vào bếp, rất nhanh sau đó bưng theo chén canh đi ra, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Hiên, uống chút canh này!"

An Tĩnh Hy ôn nhu múc canh thổi nguội đưa lên miệng Hạ Mộc Hiên. Hắn nhìn y, ngoan ngoãn hé miệng uống hết canh y đút.

Y một tay cầm chén không, tay còn lại xoa xoa mặt hắn, nhẹ giọng hỏi, "Anh muốn ăn chút gì không?"

Hạ Mộc Hiên lắc đầu, hắn bây giờ mơ mơ hồ hồ, ăn vào sợ sẽ nôn ra mất. Thức ăn bảo bối hắn nấu cực khổ vậy mà!

"Em ăn chưa?"

An Tĩnh Hy cười cười, "Em ăn một chút rồi. Anh không ăn thì bây giờ đi tắm nhé?"

"Ừm!"

An Tĩnh Hy vào bếp rửa chén canh rồi dẹp thức ăn vào tủ lạnh. Xong xuôi, y ra ngoài cẩn thận dìu hắn về phòng.

Hạ Mộc Hiên một tay ôm eo An Tĩnh Hy, một tay quàng vai y chậm chạp bước lên cầu thang. Chén canh bảo bối nấu cho hắn đúng là thần dược, uống một chút liền đỡ đau đầu, cũng đỡ mệt mỏi hơn lúc nãy nhiều.

Trong lúc hắn nghĩ nghĩ, An Tĩnh Hy đã ôm hắn vào phòng tắm.

"Anh đứng được không? Anh đứng đây một chút nhé, em ra ngoài lấy quần áo."

"Ừm! Bảo bối..." Hạ Mộc Hiên ôm lấy eo y, cúi đầu cắn nhẹ vành tai trắng nõn, "Tắm một chút rồi hãy đi!"

"Ưm~" An Tĩnh Hy cắn môi, đẩy bàn tay đang lần lên ngực mình xoa nắn, "Đừng nháo!"

"Một chút thôi... bảo bối..."

Y hơi mím môi, còn chưa kịp nghĩ thì mông đã bị bàn tay của hắn trượt xuống xoa nắn.

"Ưm~"

"Bảo bối..." Hạ Mộc Hiên hôn cắn cổ y rồi di chuyển hôn lên đôi môi hồng nhuận.

Môi lưỡi giao triền, An Tĩnh Hy không từ chối nữa, khẽ xoay người tay quàng lên cổ hắn đón nhận nụ hôn.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao, âm thanh ái muội phát ra mơ hồ làm người nghe phải đỏ mặt.

An Tĩnh Hy hai tay chống lên tường gạch lạnh lẽo, cắn môi nhìn người phía sau.

"Hiên... nhẹ một chút! Ưm~ em....a~ đau a~"

Hạ Mộc Hiên nghe bảo bối nói đau liền thả chậm tốc độ lại, ôn nhu hôn lên bờ vai trắng nõn, bên dưới bàn tay tìm đến tiểu Hy nhẹ vuốt ve.

"Ưm~"

"Bảo bối, còn đau không?"

"Em... ưm~" An Tĩnh Hy thở dốc, hai chân tựa hồ run nhẹ muốn đứng không vững.

"Hửm?" Hạ Mộc Hiên chậm rãi hôn lên gáy y tạo một dấu hồng ngân.

An Tĩnh Hy run nhẹ tránh nụ hôn của hắn, "Hưm~ Đừng... nhột a~"

Cố tình, Hạ Mộc Hiên không nghe thấy, nhẹ cọ cằm lún phún râu của mình lên vai y rồi dui mặt vào cổ y, khàn khàn gọi.

"Bảo bối, anh nhanh một chút có được không?"

"Ưm~"

An Tĩnh Hy cắn môi, ưỡn ngực về phía trước.

Hạ Mộc Hiên cười khẽ, bàn tay còn lại ấn lên đầu ngực sưng đỏ của y, xoa nhẹ.

"Bảo bối, cẩn thận áp vào tường sẽ lạnh a!"

"A~ Hiên..." An Tĩnh Hy hé miệng thở dốc

Hắn đột nhiên lui về sau, phân thân cũng lấy ra. An Tĩnh Hy ngơ ngẩn, còn chưa kịp xoay người thì hắn lại đẩy vào sâu bên trong. Liền sau đó luật động liên tục, vừa nhanh vừa sâu đỉnh vào tận nơi kia của y.

"A~ ha~ hưm~" An Tĩnh Hy gục đầu dựa vào tường nức nở, "Hiên... a~ đừng... ha~ em... Hiên... em... a~"

Cả người An Tĩnh Hy run nhẹ, tiểu Hy cũng chịu không được bắn ra. Y mệt mỏi thở dốc, chốc chốc lại run nhẹ một cái.

"Bảo bối, anh còn chưa bắn..." Hạ Mộc Hiên hôn quai hàm xinh xắn, cắn nhẹ.

An Tĩnh Hy mơ hồ nhìn hắn, môi run rẩy khẽ nói, "Hiên... bắn ra ngoài đi! Hôm nay... đừng bắn... bắn vào trong."

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên hôn lên đôi môi sưng đỏ, "Nghe em!"

Môi lưỡi lại cùng nhau dây dưa, sợi tơ bạc lại theo kẽ hở giữa hai đôi môi rơi xuống bờ ngực trắng nõn chi chít dấu hôn.

Hạ Mộc Hiên mút nhẹ môi y một cái, cúi xuống hôn xuống cổ, đến bờ vai của y. Bên dưới lại tăng dần luật động.

"A~ ưm~"

An Tĩnh Hy cắn môi, nâng mông lên một chút. Hắn nhếch môi, vỗ lên mông y một cái, nắm lấy eo y đỉnh mạnh vào trong. Qua một hồi, hắn thở dốc mấy tiếng vội rút phân thân ra bắn lên cánh mông hồng nhạt của y.

Hình ảnh đầy dâm mỹ.

Hạ Mộc Hiên ôm lấy An Tĩnh Hy từ phía sau, hôn hôn y mấy cái.

"Bảo bối... yêu em!"

"Ân!" An Tĩnh Hy tựa đầu vào ngực hắn, "Em cũng yêu anh!"

Hai người tắm rửa sạch sẽ xong, hắn dìu y ra ngoài.

An Tĩnh Hy nằm trên giường, bất đắc dĩ nhìn hắn, "Hiên, giúp em lấy nước cùng viên vitamin với! Em... đau quá!"

"Ừm!"

Hạ Mộc Hiên vuốt nhẹ má y rồi đứng dậy đi ra ngoài lấy nước, rất nhanh sau đó liền trở về phòng, cẩn thận đưa y ly nước.

An Tĩnh Hy uống một hớp nước, nhìn hắn mở lọ vitamin lấy ra cho mình viên thuốc. Y hơi nhíu mày một chút.

"Sao... viên thuốc này hơi to?"

"Hửm?" Hạ Mộc Hiên nhìn y, "Anh thấy nó bình thường mà! Đâu có to..."

An Tĩnh Hy hơi nghiêng đầu nhìn nhìn một chút, thấy không có gì khác lạ liền nhận lấy uống vào.

Uống xong, y nghiêng người đặt ly nước lên bàn. Hạ Mộc Hiên giữ eo y, cầm lấy ly nước đặt lên bàn, sau đó nằm xuống ôm lấy y.

"Bảo bối!" Hạ Mộc Hiên hôn hôn má An Tĩnh Hy, "Em có muốn đi đâu chơi không?"

"Sao anh lại hỏi vậy?" An Tĩnh Hy nhích người vào ngực hắn, "Bao giờ anh được nghỉ?"

"Hai ngày nữa!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười, "Hạ thị nghỉ Tết ba tuần. Em có muốn đi du lịch ở đâu không?"

Đột nhiên hắn lại "A!" một tiếng, cọ cọ mũi lên chóp mũi y, "Bảo bối, trước hết phải đưa em gặp ba mẹ chồng đã!"

Hai má An Tĩnh Hy ửng hồng, rúc mặt vào ngực hắn nhắm mắt không lên tiếng.

"Bảo bối? Em sao vậy?" Hạ Mộc Hiên cười khẽ, "Lo lắng?"

". . ." An Tĩnh Hy hơi mím môi, "Không có!"

Không có mới là lạ!

Y tựa đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng nói, "Chúng ta ngủ thôi! Ngày mai anh phải đi làm sớm!"

"Ừm!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười, hôn nhẹ lên môi y một cái, "Bảo bối ngủ ngon!"

"Anh ngủ ngon!" An Tĩnh Hy ôm hắn nhắm mắt ngủ. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, mơ màng nói, "Hiên, ngày mai cạo râu rồi hãy đi làm!"

". . ." Hạ Mộc Hiên bật cười, hôn lên tóc y, "Tuân lệnh bảo bối!"

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Hạ Mộc Hiên cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Thời gian tới sẽ là thời gian ngọt ngào của hai người.

An Tĩnh Hy cùng Hạ Mộc Hiên ngồi trên bàn ăn sáng. Ăn xong, y nhìn hắn một bên rửa bát, nhẹ giọng hỏi.

"Hiên, hôm nay ra ngoài với em được không?"

"Được chứ!" Hạ Mộc Hiên mỉm cười úp bát lên kệ, lau khô tay bước đến trước mặt y, "Em muốn đi đâu?"

Hai má An Tĩnh Hy hồng hồng, tránh ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói, "Ừm... đến nghĩa trang một chút, được không?"

"Đến thăm ba mẹ?" Hạ Mộc Hiên mỉm cười, ôn nhu xoa đầu y, "Lên phòng thay quần áo thôi, anh cùng em đi!"

An Tĩnh Hy mỉm cười, "Ừm!"

Hai người về phòng thay quần áo rồi rời nhà. Tuy nói là đến nghĩa trang nhưng dọc đường hắn dừng lại mua một ít trái cây cùng nhang đèn, giấy tiền rồi mới đến nghĩa trang.

Ngồi xe nửa giờ đồng hồ, hai người cũng đến nghĩa trang.

An Tĩnh Hy dẫn hắn đến mộ ba mẹ mình, thắp nhang cho họ rồi ngồi dọn cỏ một chút.

Hạ Mộc Hiên đốt nhang cùng giấy tiền rồi chắp tay rất lâu.

An Tĩnh Hy nhìn hắn, đôi mắt ánh lên ý cười ôn nhu.

Ba mẹ, cậu trai này sẽ cùng con nắm tay đến hết cuộc đời...

Ngẩn người một lúc, Hạ Mộc Hiên lạy ba lạy xong giúp y nhổ cỏ quanh mộ.

"Anh... lúc nãy nói gì mà lâu vậy?"

Hắn nhìn y cười cười, "Xin phép ba mẹ, cho anh được cùng em đi đến hết đời!"

An Tĩnh Hy nhìn hắn một cái, cúi đầu cười khẽ.

"Ừm... hôm nay anh ra mắt ba mẹ em rồi. Vài hôm nữa ba mẹ anh về nước, chúng ta cùng về nhà chính! Anh dẫn em về ra mắt ba mẹ anh!"

". . ." An Tĩnh Hy mỉm cười nhẹ gật đầu, "Ừm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro