Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Mộc Hiên theo đuổi người ta vì muốn chắc chắn nên sai người điều tra tư liệu, lại quên mất còn một Hạ Mộc Trực ở trên.

Hạ Mộc Hiên vốn nghĩ anh trai bận trăm công ngàn việc, hơn nữa lại là người lãnh huyết làm sao lại để ý đến chuyện này. Nhưng mà, ngay lúc này, khi ngồi an vị trên xe của Hạ Mộc Trực, hắn mới sâu sắc nhận thức được mình sai rồi.

Thanh âm Hạ Mộc Trực trầm trầm thốt ra ba chữ, "An Tĩnh Hy?"

Hạ Mộc Hiên khẽ nhíu mày, gật đầu.

Hiếm có một lần thấy Hạ Mộc Hiên như vậy, tâm tư xấu xa Hạ Mộc Trực nổi ý muốn trêu đùa, lành lạnh nói, "Nghe nói, em cứu cậu ta rồi sau đó liền theo đuổi."

Nghe nói? Hạ Mộc Hiên nheo mắt. Còn không phải cấp dưới nói cho anh biết đi.

Hắn ngã người dựa lưng lên ghế, nhàn nhạt nói, "Em dù sao cũng đã comeout với mọi người rồi, anh đừng có mà ngăn cản."

Hạ Mộc Trực nhướng mày gật đầu, "Không ngăn cản."

Vậy thì tốt!

Bất quá hắn vui chưa được bao lâu, anh liền chậm rãi giương cung bắn vào tim hắn.

"Tự cậu ta đã ngăn cản em rồi!"

". . ."

Hạ Mộc Hiên nhìn Hạ Mộc Trực, "Anh theo dõi em?"

"Anh không rảnh." Hạ Mộc Trực lái xe, ngón tay gõ gõ vô lăng, ngữ khí bình thản lọt vào tai Hạ Mộc Hiên lại nghe như cười cợt, "Chỉ nghe nói em một tháng ròng đến chỗ cậu ta làm ngồi ngốc ở đó, còn chơi trò mất tích liền sau đó trở lại ngày ngày trồng cây si."

Hạ Mộc Hiên nheo mắt liếc nhìn Hạ Mộc Trực, "Hứa Vĩnh Triết nói với anh?"

Anh thản nhiên nhìn hắn hỏi ngược lại, "Anh muốn biết còn cần cậu ta sao?"

"Anh không được làm khó người ta!" Hạ Mộc Hiên bắt chéo chân khoanh tay trước ngực, "Người còn chưa tới tay, anh mà dọa cậu ta chạy mất thì đừng trách em trở mặt."

"Nếu ngược lại." Hạ Mộc Trực nhìn hắn, "Nếu anh khiến cho cậu ta thích em..."

Trực giác Hạ Mộc Hiên cảm thấy có điều không ổn, lắc đầu, "Không cần, tự em có cách."

Hắn dám chắc, nếu hắn nhận giúp đỡ của anh. Hắn sẽ còn khổ sai ở công ty dài dài... Vậy rồi thời gian đâu, thời gian đâu mà ân ái ngọt ngào cùng người yêu đây?!

"Ha..." Hạ Mộc Trực cười lạnh, "Để xem bao giờ bắt được vào tay."

Hạ Mộc Hiên nheo mắt nhìn bên ngoài, ra vẻ bình thản nói, "Không lâu đâu!"

Còn lên giọng cười cợt. Hừ, một ngày nào đó thời thế thay đổi xem hắn có cười chết anh không.

.

An Tĩnh Hy tắm rửa xong ngồi trên giường chiếc giường nhỏ lau tóc nhẩm tính toán. Còn hai ngày nữa y nhận được tiền lương tháng này, tiền nhà cũng sắp đến hạn, ngày giỗ của ba cũng sắp đến...

"Ai nha..." An Tĩnh Hy ngã người nằm xuống giường, "Đứng cả ngày đau cả người!"

Lăn lộn trên giường nhỏ một hồi, y chợt nhớ đến cái người hôm nào cũng đến chỗ làm của mình, thở dài một cái.

"Sao lại là mình cơ chứ?"

Đúng rồi, sao lại là y. Dù có trêu đùa thì cũng đừng nhắm vào y chứ!

An Tĩnh Hy cắn cắn môi... Ngày nào cũng đúng giờ đứng trước cửa, đợi gần mấy giờ đồng hồ rồi cùng y về nhà sau đó mới trở về nhà hắn. Nếu nói là chơi đùa thì người đó có phải là đã quá dụng tâm hay không?

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắn bóp mặt mình. Y có điểm nào nổi bật để hắn dụng tâm chơi đùa như vậy chứ? Nhan sắc? Sợ là thua xa những người hắn từng gặp qua đi. Da? An Tĩnh Hy chớp mắt, có lẽ là vì thể chất y không bình thường nên da có chút trắng. Nhưng mà nam nhân ai lại thích da cơ chứ, cũng quá biến thái rồi đi! Còn lại... y còn gì để người khác chú ý nữa đâu.

Ừm, tuổi tác có nên đề cập tới không?

Ai nha, hay là người kia cược với bạn hắn rằng sẽ cưa đổ được người lớn tuổi hơn hắn nên mới nhắm vào y???

Nếu như vậy thì cũng quá ác độc rồi đi!!!

An Tĩnh Hy nghĩ nghĩ một hồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Chỉ biết ý nghĩ cuối cùng trước khi đi vào giấc ngủ của y là 'tuyệt đối không được động tâm với hắn'.

.

Liễu Y Nhu sau khi xem được những bức ảnh mà thám tử chụp được, bàn tay siết chặt làm chúng nhàu nát.

Tại sao Hạ Mộc Hiên lại cùng với người này được chứ? Là nam nhân, lại còn chẳng có gì nổi bật...

Cô tức giận nhìn tư liệu trong tay mình rồi vứt chúng vào thùng rác mang theo túi xách ra ngoài...

Xe hơi đưa Liễu Y Nhu dừng trước tiệm mì Lưu Ký, cô nhìn vào trong một chút rồi bước xuống xe.

Đúng lúc, An Tĩnh Hy vừa dọn bàn xong, thấy có người vào liền mỉm cười, "Xin chào quý khách! Quý khách dùng gì?"

Liễu Y Nhu nhìn y một cái, ánh mắt đánh giá một lượt, ngồi xuống bàn, "Một ly hồng trà cùng một mì xào."

"Vâng, quý khách đợi một chút!"

Nói rồi An Tĩnh Hy quay vào trong.

Liễu Y Nhu ngồi trên ghế đánh giá một vòng, rồi lại nhìn An Tĩnh Hy. Rốt cuộc không hiểu người đó có gì nổi bật mà lại được Hạ Mộc Hiên để mắt đến.

Mãi nghĩ một hồi, đến khi nhìn lại, cô đã thấy thức ăn nóng hổi đặt trên bàn.

"Chúc quý khách ngon miệng!"

"Khoan đã!" Liễu Y Nhu chợt lên tiếng, "Tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?"

An Tĩnh Hy nhìn cô hơi mỉm cười, "Xin thứ lỗi, tôi đang trong giờ làm việc."

Liễu Y Nhu lắc đầu, "Không sao, chỉ nói một chút thôi. Không tốn nhiều thời gian của anh!"

An Tĩnh Hy chọn mi nghĩ một chút gật đầu, "Đợi tôi một chút!" Rồi anh nhờ Tiểu Hồng làm việc giúp mình.

Tiểu Hồng gật đầu, nghi hoặc nhìn Liễu Y Nhu một cái rồi quay đi.

An Tĩnh Hy ngồi xuống ghế đối diện cô, lên tiếng hỏi, "Cô muốn nói gì?"

"Rời khỏi Hạ Mộc Hiên."

"Hạ Mộc Hiên?" An Tĩnh Hy nhíu mày. Y có quen biết ai tên này sao?

Đột nhiên trong đầu lại hiện lên thân ảnh nam nhân cao gầy miệng luôn mỉm cười.

'Tôi là Hạ Mộc Hiên, sinh viên năm ba A Đại...'

À... y nhớ ra rồi. Bất quá, rời khỏi?

"Thế nào?" Liễu Y Nhu nhìn y yên lặng không nói, hơi nhíu mày nói tiếp, "Hai người đều là nam nhân, làm sao sống được cùng nhau cả đời. Nếu như vậy hà cớ gì bây giờ quấn lấy nhau chứ?"

"Quấn lấy nhau?" An Tĩnh Hy nhìn cô hơi gợi khóe môi, "Tôi thấy cô là hiểu lầm rồi!"

"Tôi hiểu lầm?" Liễu Y Nhu nhíu mày nhìn y, "Tôi thấy được thì gọi là hiểu lầm sao?"

An Tĩnh Hy thấy nữ nhân này dần mất bình tĩnh chỉ yên lặng nói, "Sao cô không đi nói với cậu ta, nói với tôi làm gì? Tôi đâu phải người quyết định chuyện này." Đúng rồi, y bảo hắn không cần tản bộ cùng y mà hắn có nghe đâu. Bây giờ nữ nhân này nói vậy, có phải hay không muốn làm khó y.

Lời y vừa thốt ra qua tai Liễu Y Nhu liền trở thành lời thách thức, cô cắn môi nhìn y, tức giận nói, "Anh... anh... hừ, nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi anh ấy?"

Vì cô tức giận nên giọng nói có hơi lớn, mọi người xung quanh đều nhìn hai người đầy tò mò, ngay cả Tiểu Hồng nấp phía sau nghe trộm cũng giật mình.

An Tĩnh Hy hiếm có nhíu mày nhìn cô, "Tiểu thư à, cô là người có học thức đáng ra phải hiểu lời tôi nói chứ. Chuyện này thứ nhất, tôi không phải là quan hệ kia với Hạ Mộc Hiên. Thứ hai, người cô nên nói những lời này là Hạ Mộc Hiên chứ không phải tôi. Thứ lỗi tôi phải tiếp tục làm việc rồi!" Nói rồi, An Tĩnh Hy đứng dậy đi vào trong làm việc.

"Anh..."

Tiểu Hồng bên vách cửa chui ra trừng Liêu Y Nhu một cái, "Anh anh cái gì, chưa tìm hiểu kĩ sự tình đã đến đây gây sự. Giàu là giỏi lắm sao. Thanh toán hóa đơn thức ăn đi rồi đi tìm người kia mà hảo hảo nói chuyện! Hừ." Cô đã sớm không vừa mắt nữ nhân này, bề ngoài chải chuốt đẹp đẽ thì sao chứ. Còn dám lớn tiếng đổ oan cho anh Tĩnh Hy, đúng là không thể nhịn được mà.

"Cô..."

"Tôi thế nào? Định đổ oan cho tôi như anh Tĩnh Hy nữa hả?" Tiểu Hồng hất mặt, "Có ngon thì đi mà chất vấn cái tên họ Hạ kia đi. Chỉ giỏi bắt nạt người yếu thế... Yo, hay là cô vốn không dám nói với hắn nên mới đến đây gây sự?"

Mọi người trong quán cuối cùng cũng mơ hồ hiểu được sự tình vừa rồi, liếc nhìn Liễu Y Nhu lắc đầu mấy cái.

Liễu tiểu thư trước giờ toàn được người nịnh bợ, lần đầu tiên bị người lớn tiếng nhất thời không biết nói gì, đỏ mặt trừng Tiểu Hồng.

Đúng lúc, chú Lưu chủ quán bước ra nghiêm khắc nhìn Tiểu Hồng.

"Đứa nhỏ này, sao lại lớn tiếng với khách vậy chứ hả!"

"Chú Lưu!"

Chú Lưu nhìn cô nàng, chỉ vào bếp, "Đi vào trong đi!"

Rồi quay sang Liễu Y Nhu mỉm cười, "Ngại quá, mời quý khách tiếp tục dùng bữa!"

Bị nhiều ánh mắt soi mói như vậy cô còn ở lại đây được sao.

Liễu Y Nhu cắn răng, mở bóp lấy tiền thanh toán phần thức ăn mình gọi rồi nhanh chóng rời khỏi.

Chú Lưu hơi nhướng mày, vui vẻ nói với theo, "Quý khách đi thong thả!" Rồi lấy tiền thanh toán bỏ vào túi đi vào trong.

Hừ hừ, đến địa bàn của ông mà còn muốn ức hiếp nhân viên của ông. Không có cửa đâu!

.

An Tĩnh Hy tan ca, nhận lương từ tay chú Lưu vui vẻ cảm ơn rồi lễ phép nói, "Chú Lưu cho cháu xin nghỉ hai ngày được không ạ!"

Chú Lưu chọn mi, nghĩ nghĩ một lúc chợt nhớ ra, "À, sắp đến ngày giỗ ba cháu rồi đúng không? Đứa nhỏ này, được rồi cháu cứ nghỉ đi!"

"Cảm ơn chú Lưu!" An Tĩnh Hy mỉm cười.

"Đứa nhỏ này, chú đã bảo rồi, đừng khách sáo như vậy!" Chú Lưu bật cười.

Mấy đứa nhỏ này, đứa nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa cũng làm ở quán ăn của ông mấy năm nay, tình cảm sớm đã thân thiết như người một nhà.

An Tĩnh Hy mỉm cười gật đầu, lấy cái túi của mình xin phép ra về. Vừa vặn hôm nay không thấy Hạ Mộc Hiên đến, y hơi nhướng mày... Chắc là đã nói chuyện cùng nữ nhân kia rồi đi!

Mà người bị cho đã nói chuyện cùng nữ nhân Liễu Y Nhu, Hạ Mộc Hiên đang bận tối mắt tối mũi ở công ty. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, tài liệu Hạ Mộc Trực giao cho hắn hôm nay đặc biệt nhiều. Hạ Mộc Hiên liếc nhìn đồng hồ một cái, trễ như vậy rồi...

Anh à, anh là cố có đúng không?????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro