Ba tháng đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay tới phiên Trương thái y trực trong cung. Nửa đêm bị người mời đến, Trình Dực gọi lại hỏi một vấn đề khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, thật vất vả mới có thể lui ra, chân cũng đã mềm nhũn.

Sau khi hắn đi, hắn một mình ngồi ở ngoại điện, im lặng hồi lâu.

Cao công công tay chân nhẹ nhàng tiến lên, nhỏ giọng xin chỉ thị

- Bệ hạ, có nên đi ngủ hay chưa?

Con ngươi Trình Dực chậm rãi chuyển động, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.

Cao công công bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, cúi đầu tự hỏi có phải mình đã nói gì sai không.

Trình Dực âm thầm mà thở dài, lại thập phần phiền muộn.

Cao công công đi theo bên cạnh hắn hơn mười năm, đã từng thấy hắn cắn răng ẩn nhẫn, cũng từng thấy hắn sát phạt quyết đoán vô cùng lãnh khốc. Có khi nào thấy u oán như oán phụ trong thâm cung như thế?

Mặc dù hắn đứng ở chỗ đó không động đậy, nhưng là lòng bàn chân đã run rẫy không thôi.

Trình Dực lầm bầm lầu bầu

- Hình như chuyện nữ nhân so với việc an bang trị quốc còn khó hơn một chút thì phải?

Cao công công nghe ra Trình Dực không phải là đang hỏi chính mình, vì vậy chỉ cúi thấp đầu.

Hắn lại thở dài.

Cao công công trong lòng âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ tối nay hắn phải nơm nớp lo sợ như vậy mà đứng bồi bệ hạ suốt một đêm sao? Không biết mạng già này của hắn còn có thể nhìn thấy ánh sáng ngày mai không nữa.

Hắn đang nghĩ ngợi, liền nghe thanh âm mềm mại của Mạn Mạn từ trong nội điện truyền đến

- Sao Bệ hạ còn chưa đi ngủ?

Trình Dực lập tức không thở dài nữa, đứng lên tiến vào nội điện.

Cao công công khẽ thở một hơi dài thả lỏng, móc khăn xoa ra lau mồ hôi lạnh trên trán.

May mà nhờ có nương nương! Hắn lại một lần được mở rộng tầm mắt, trên đời này ngoại trừ nương nương, chỉ sợ không còn ai có thể khắc chế được bệ hạ.

Mạn Mạn dựa trên đầu giường, xốc màn lên nhìn ra bên ngoài. Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi trên người nàng, tạo ra khung cảnh mông lung nhu hòa.

Trình Dực thấy nàng, những phiền não trong lòng lập tức tan biến. Ba tháng thì ba tháng! Dù sao, chỉ là không thể cùng hoàng hậu làm chuyện phòng the thôi, cũng không phải là không được ôm nàng.

Hắn tiến lên hỏi

- Sao nàng còn chưa ngủ?

Mạn Mạn nói

- Đã ngủ một giấc. Lúc nãy chàng đi ra ngoài làm gì?

- Chỉ là đột nhiên nhớ tới còn một chút chính sự chưa xử lý, hiện tại đã giải quyết xong. Canh giờ không còn sớm, nàng mau ngủ đi.

Hắn cởi áo khoác xuống, trèo lên giường, cẩn thận kéo Mạn Mạn đến ôm vào lòng.

Mạn Mạn tìm được một vị trí thoải mái, rất mau chìm vào giấc ngủ.

Trình Dực nhìn nàng trong chốc lát, lại quay đầu nhìn chằm chằm nóc giường. Ba tháng.....

Chuyện hoàng hậu hoài thai không hề dấu diếm, đến ngày thứ hai. Người nên biết đều đã biết, không ít phu nhân mang thẻ bài tiến cung, muốn chúc mừng hoàng hậu.

Thái hậu lấy lí do thai vị hoàng hậu hiện giờ còn chưa an ổn, cần phải tĩnh dưỡng nên từ chối tất cả.

Mạn Mạn có thể tiếp tục thanh tĩnh

Giữa trưa Trình Dực đến Trường Nhạc cung bồi Mạn Mạn dùng cơm trưa.

Vì nàng có thai, thực đơn trên bàn ăn cũng thay đổi nhiều. Một ít đồ ăn lạnh và nóng đều bị loạt khỏi thực đơn, toàn đổi thành đồ ăn có tính bình, khẩu vị cũng thanh đạm hơn so với trước kia rất nhiều.

Mạn Mạn ăn gần nửa chén cơm, ngực lại có chút không thoải mái, liền buông chén đũa, chờ một trận khó chịu này qua đi.

Trình Dực thấy vậy cũng buông đũa, bảo cung nữ dâng trà xanh lên đưa cho Mạn Mạn

Mạn Mạn súc miệng, nói với hắn

- Thiếp không sao, chàng dùng bữa đi, không cần đế ý đến thiếp.

Trình Dực nhíu mày, nói

- Trước kia không biết nữ tử mang thai lại vất vả như thế, sớm biết thế...

Lời của hắn còn chưa dứt, Mạn Mạn buồn cười hỏi

- Sớm biết thế thì thế nào? Sớm biết thế bệ hạ sẽ không cho ta mang thai sao?

Không cho nàng mang thai? Hình như không có khả năng! Đối với một nữ tử mà nói, nếu không thể sinh dục, chỉ sợ nàng không thể chịu nổi ánh mắt của người đời. Mà nếu nữ tử này thân là hoàng hậu, vậy không chỉ đơn giản là có ánh mắt của người khác.

Hắn nghĩ nghĩ, đành phải nói

- Sớm biết thế sẽ làm nàng mang thai trễ một chút, nếu chờ đến vào Đông, thời tiết mát mẻ, hoàng hậu hẳn là có thể thoải mái một ít.

Loại sự tình này còn có thể chờ? Mạn Mạn hỏi lại hắn

- Chẳng lẽ chàng muốn thiếp uống canh tránh thai?

Trình Dực nói

- Ta nghe nói canh kia tổn thương rất lớn đối với nữ tử, thân thể nàng lại không tốt, sao có thể chịu đựng được? Ngày khác phân phó người trong Thái Y Viện sửa lại phương thuốc, xem có thể áp dụng với nam tử hay không, sau này ta sẽ uống.

Mạn Mạn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, thấy hắn nghiêm túc như vậy. Lại còn vì nàng mà suy nghĩ, trong lòng không khỏi cảm động.

Nhưng nàng nhớ tới một chuyện, lại nói

- Hiện tại không dùng được, ta đã có thai, không cần sai người nghiên cứu canh tránh thai kia.

Trình Dực nhìn nàng một cái, nghiêm trang nói

- Hiện giờ nàng có thai, đương nhiên không dùng được. Chờ hoàng hậu ra ở cữ, chỉ sợ không đủ dùng.

Mạn Mạn dở khóc dở cười, thai nhi trong bụng nàng hiện tại vừa mới một tháng, bệ hạ liền nghĩ đến chuyện sau khi nàng ra ở cữ. Lại còn có nói gì mà không đủ dùng. Chẳng lẽ hắn là chuẩn bị đến lúc đó, đòi lại những "thiếu thốn" phải chịu trong một năm này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro