Long thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái hậu nghe tin Mạn Mạn lâm bệnh liền vội vàng đến hỏi

- Mạn nhi như thế nào rồi?"

Trình Dực nói

- Mẫu hậu không cần sốt ruột, hoàng hậu có thai.

Thái hậu đầu tiên là sững sờ, sau lại là vui mừng, trong miệng niệm nhiều câu "A Di Đà Phật", xoa xoa khóe mắt rồi đi đến nắm tay Mạn Mạn , thở dài nói

- Thật là dọa ta mà, may mắn là một tin tức vô cùng tốt. Hài tử ngoan, hiện tại con có khó chịu hay không?

Mạn Mạn lắc đầu

- Đã khiến mẫu hậu lo lắng, con vừa mới nôn qua một hồi, hiện giờ đã đỡ hơn rất nhiều.

- Người mang thai chính là như vậy, những ngày này con muốn ăn cái gì, muốn uống gì, đều không cần nhịn. Mặc kệ thời điểm nào, bất kể có phải thời gian dùng bữa hay không, cứ việc phân phó người phòng bếp đi làm là được, người mang thai không thể nào chịu đói được. Nhưng mà có nhiều thứ là không thể ăn, chút nữa ta sai người phân phó phòng bếp, những thứ đó cũng không thể bưng đến trước mặt hoàng hậu

Mạn Mạn gật đầu một cái.

Thái hậu đã thông báo cho nàng, rồi hướng vào bên trong điện dặn dò thêm một lần nữa cho người hầu hạ thật tốt, để cho bọn họ mang điểm tâm tốt nhất lên, cuối cùng nói

- Ta đi thắp nén hương cho Hoàng tổ phụ cùng Tiên đế, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này.

Nói xong, mặt mũi tràn đầy tươi cười rời đi.

Trình Dực đi qua cạnh nàng, quay đầu lại hỏi Mạn Mạn

- Hoàng hậu đói rồi sao?

Mạn Mạn lắc đầu:

- Hiện tại thiếp ăn không vô

Trình Dực liền khoát khoát tay, để cho tất cả hạ nhân lui ra.

Bên trong điện cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, hai người đối mặt với nhau rất lâu, cũng chưa hề mở miệng. Trình Dực vươn tay ôm Mạn Mạn vào trong ngực mình, nhẹ nhẹ vỗ về lưng nàng.

Mạn Mạn mở trừng hai mắt, hiện tại mới có chút hơi kỳ lạ cùng không dám tin

- Bệ hạ, thiếp mang long thai

Trình Dực nhẹ nhàng gật đầu

- Phải, ta và Mạn Mạn có hài tử rồi.

Mạn mạn cúi đầu sờ bụng của mình

- Hiện tại nó ở trong bụng thiếp, một tiểu tiểu đoàn(*), không nhìn thấy cũng không sờ thấy. Bệ hạ chàng nói, mấy ngày này thiếp mệt mỏi rã rời, không phải là bởi vì con đang nhắc nhở chúng ta sao?

(*) Đoàn đoàn (tròn tròn), ý ở đây là mới là một cục máu tròn nhỏ vẫn chưa thành hình.

Hắn bao lấy bàn tay nàng, cùng nhau vuốt ve bụng

- Nếu là như vậy, là do ta không đủ tỉ mỉ, không có phát giác được gợi ý của con.

Khóe miệng Mạn Mạn cong lên cười khẽ

- Con ở trong bụng thiếp mà thiếp cũng không biết, bệ hạ làm sao có thể biết rõ đây?

Trình Dực hôn lên trán nàng, không lên tiếng.

Bây giờ Mạn Mạn sinh ra cảm giác rất hưng phấn, nàng rất hiếu kỳ về sinh mệnh nhỏ trong bụng mình, nàng lại hỏi

- Bệ hạ, chàng nói xem là tiểu hoàng tử, hay là tiểu công chúa đây?

Hắn nói

- Đều tốt cả, nếu là tiểu công chúa thì tốt nhất lớn lên giống như hoàng hậu vậy.

- Vậy nếu như là tiểu hoàng tử?

- Cũng sẽ giống như hoàng hậu.

Mạn Mạn cười

- Nếu là hoàng tử, vậy nên giống vẻ oai hùng như bệ hạ, vậy mới không thẹn là hài tử của bệ hạ

Trình Dực gật đầu

- Đều do hoàng hậu định đoạt.

Mạn Mạn lại lườm hắn

- Đều là thiếp định đoạt, lẽ nào bệ hạ cái gì cũng đều không cần nghĩ sao?

Trình Dực yên lặng một chút, không biết sao hoàng hậu vừa mới cười, giờ lại biến sắc nhanh như vậy.

Hắn nhớ trước đó Trương Chi Khung đã nói qua tâm tình nàng sẽ dễ nổi nóng, trong lòng không biết là nên nói hắn ta liệu việc như thần, hay là mỏ quạ đen.

Hắn suy nghĩ một chút, còn nói

- Hoàng hậu nghĩ như thế nào thì ta cũng nghĩ như vậy.

Lúc này nàng mới hài lòng, lại cúi đầu khẽ vuốt bụng mình.

Bởi vì hoàng hậu có thai, toàn bộ trên dưới hành cung đều là không khí hân hoan vui mừng. Mặc kệ những người này là vui mừng thật hay chỉ giả vờ vui mừng, ít nhất trên mặt mỗi người đều là cười hớn hở.

Thái hậu cho thêm cung nữ đến hầu hạ nàng, người nói một mình Mẫn Mẫn không thể quán xuyến việc trong cung.

Mạn Mạn dùng bữa tối với Trình Dực , cùng nhau đi dạo một vòng ở hoa viên, mới đi một chút nàng đã mệt rã rời, sau đó trở về Dưỡng tâm điện, rồi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Mấy ngày nay Mạn Mạn hay mệt mỏi nên Trình Dực đã có vài ngày chưa được thân cận với nàng.

Lúc hắn vào nội điện thấy hoàng hậu đã quấn ở trong chăn, liền lôi nàng ra vây lại ở trong lòng mình, hai tay sờ soạn khắp nơi.

Mạn Mạn lại đẩy hắn ra.

Hắn nhìn tay mình trống rỗng, sững sờ một cái

- Hoàng hậu sao vậy?

- Lời này phải là thiếp nên hỏi bệ hạ mới đúng, hiện tại thiếp có thai, hài nhi trong bụng lại còn nhỏ, sao chịu được việc bệ hạ lăn qua lăn lại đây?

Trình Dực chưa bao giờ nghĩ tới có thai cùng với không được hành phòng lại liên quan với nhau, hắn cố gắng thuyết phục Mạn Mạn

- Trương Chi Khung chưa từng nói qua cấm kỵ này, chuyện này hẳn không trở ngại.

Mạn Mạn lắc lắc đầu, nói

- Trương thái y còn chưa đem các việc cấm kỵ trình lên, thỉnh bệ hạ trước nhịn một chút đi.

Hắn đã tự giác nhịn vài ngày, hôm nay lại cao hứng, có chút không thể nhẫn nhịn.

Hắn xoay người lại, mặc áo khoác lên đi ra khỏi nội điện, kêu Cao Thịnh lập tức đi Thái y viện gọi Trương Chi Khung tới, hắn muốn ở trước mặt hoàng hậu hỏi hắn ta một câu, tốt nhất là phản bác lại vấn đề của hoàng hậu, nếu không về sau mười tháng không thể đụng vào nàng, hắn nhịn thành bộ dạng gì đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro