Chủ động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya cả hai cùng nhau đọc sách

- Khuya rồi, nàng mau ngủ đi

Mạn Mạn gật đầu, dụi dụi vào lồng ngực của Trình Dực

Chốc lát sau, nàng có chút mệt mỏi nên che miệng ngáp một cái.

Mạn Mạn buồn ngủ mông lung, vừa dán lên giường đã ngủ mất.

Trình Dực theo nàng lên giường, theo thói quen đưa tay ra muốn kê dưới đầu nàng làm gối, một cái tay khác đặt trên eo bụng nàng.

Nhưng lúc này cái tay đặt không chuẩn xác, không cẩn thận đụng tới ngực Mạn Mạn. Nàng lập tức rên đau một tiếng, che ngực, hơi cuộn người lại.

Trình Dực sửng sốt, lập tức khẩn trương

- Sao vậy? Có phải đụng phải bụng nàng rồi không?

Mạn Mạn cắn môi, nhẫn nại chịu đựng cảm giác trướng đau này, chờ khi đau đớn qua đi mới lắc đầu

- Không có gì.

Sao Trình Dực lại tin được, động tác nhẹ nhàng kéo thân thể nàng ra, nhớ lại vị trí mình vừa đụng phải, hỏi nàng

- Có phải là chỗ này không thoải mái?

Nàng bị hắn đoán trúng, tuy rằng cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng cũng không giấu diếm nữa, gật đầu, nhỏ giọng

- Không biết sao lại thế này, mấy hôm nay có chút sưng to, chỉ chạm nhẹ một cái đã đau vô cùng.

Hắn nhìn chằm chằm vị trí phồng lên kia một lúc lâu, từ từ tiến lại gần, đưa tay muốn cởi đai lưng và áo yếm của nàng

- Để ta nhìn xem.

Mạn Mạn lập ức đè tay hắn lại, cắn môi

- Bệ hạ lại không phải thái y, nhìn có ích lợi gì?

- Ta nhìn trước, ngày mai lại đi hỏi Trương Chi Khung đây là bệnh trạng gì.

- Đừng mà.

Mạn Mạn quẫn bách nói

- Thiếp, để thiếp đi hỏi mẫu hậu được rồi, có lẽ là lão nhân gia bà sẽ biết.

Trình Dực tránh tay nàng

- Vậy cũng cho ta xem trước.

Mạn Mạn không lay chuyển được hắn, huống hồ hai ngày nay một mình nàng chịu đựng đau đớn, trong lòng có chút ủy khuất khó nói rõ, đang muốn muốn được hắn an ủi hai câu, không đủ kiên định để cự tuyệt hắn, cuối cùng cũng để Trình Dực cởi áo yếm.

Từ khi mang thai nàng đã cảm thấy ngực mình dần dần bắt đầu trướng to hơn, mấy ngày gần đây thì trướng đến có chút đau đớn, quả anh đào đỏ ửng trên đỉnh cũng to hơn không ít, lúc này lộ ra dưới ánh nến, phản xạ với ánh sáng nên nhìn có vẻ trơn bóng.

Hắn iền kề sát vào, nhìn chằm chằm cũng không chớp mắt.

Mạn Mạn cố chịu ngượng ngùng hỏi hắn

- Bệ hạ nhìn ra cái gì rồi?

Hắn làm ra vẻ rành rọt

- Ta nghe nói, nữ tử sau khi có thai thì hai bầu vú sẽ bắt đầu có sữa. Lúc này ngực nàng đã trướng to, bên trong nhất định là sữa đã căng đầy. Hiện tại hoàng nhi còn chưa ra đời, nên ta phải san sẻ với nàng mới được.

Hắn vừa nói vừa cúi đầu lại gần, dụng ý quá rõ ràng.

Bệ hạ lại chọc giận nương nương.

Ngực còn cảm giác sưng to tê dại, đặc biệt hai điểm mảnh mai kia, có lẽ là đêm qua bị Trình Dực mút vào đến rách da, rõ ràng là nàng đã van xin hắn như vậy, lại còn bị hắn khi dễ nhiều thêm.

Hắn lấy cớ dò đường cho hai hoàng nhi mà làm ra chuyện này với nàng, sau này khi sinh hoàng nhi ra, làm sao nàng còn dám nhìn thẳng vào bọn trẻ khi cho chúng nó bú sữa đây?

Trình Dực phất tay cho đám người hầu hạ đều ra ngoài điện, không nhanh không chậm đi theo nàng tiến vào điện

Hắn lại gần ngồi phía sau nàng, duỗi tay ra ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của nàng.

Mạn Mạn khẽ run lên. Từ khi mang thai nàng cảm thấy thân thể mình mẫn cảm hơn trước rất nhiều, Trình Dực tùy ý đụng chạm vuốt ve là có thể khiến nàng rùng mình.

Hắn gác cằm trên vai nàng, sườn mặt cọ cọ sườn mặt mịn màng căng mượt của Mạn Mạn giọng nói trầm thấp

- Mạn nhi còn không chịu tha thứ cho ta sao?

Mạn Mạn khẽ hừ nhẹ một tiếng

- Khi bệ hạ nói lời này sao không nghĩ tới hành động tối hôm qua vậy?

Hắn sảng khoái nói

- Đêm qua là ta sai, nhưng mà, nếu quay lại một lần ta chỉ sợ là mình vẫn không kìm chế được.

- Chàng..

Mạn Mạn chán nản, xoay người trừng mắt hắn.

Hắn hôn lên đôi môi hơi xưng đỏ của nàng

- Mạn nhi quyến rũ như vậy, lại không hề phòng bị mà nằm ở dưới thân ta, kêu ta kìm nén thế nào đây.

Mạn Mạn cả giận

- Ta không phòng bị với bệ hạ đều là vì tin tưởng vào ngài, nào biết bệ hạ sẽ làm ra chuyện này?

- Mạn nhi đúng thật là nên tức giận, nhưng hiện giờ sai cũng sai rồi, nàng cũng phải cho ta một cơ hội chuộc lỗi đi mà.

Mạn Mạn Xu chớp chớp đôi mi nhìn hắn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, tiến lại cắn một cái lên khóe miệng của hắn

Hắn than nhẹ một tiếng, nhưng không có đẩy nàng ra.

Mạn Mạn lui lại một bước, nhìn khóe miệng hắn bị chính mình cắn ra một dấu răng nhỏ nhỏ, đã có vài phần đắc ý, lại cảm thấy mình có chút trẻ con quá mức.

Có đôi khi, nàng cũng cảm thấy từ khi mình mang thai tới nay tính nết thay đổi rất nhiều, đặc biệt là khi đối mặt với hắn đã không có suy tính cẩn thận như trước kia, càng thêm tùy hứng hơn.

Trình Dực sờ khóe miệng, hỏi

- Như vậy Mạn nhi đã hết giận rồi phải không?

Mạn Mạn lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Hắn làm nàng đau, nàng cũng làm hắn bị đau xem như đồng cảm với mình.

Mạn Mạn lại mang thức ăn đến Dưỡng Tâm điện

Trình Dực mới vừa buông một phần tấu chương xuống, xoa nhẹ ấn đường, liền nghe được giọng nói của nàng

- Bệ hạ bận rộn chính vụ cũng không nên chậm trễ dùng bữa, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.

Hắn lập tức mở mắt ra, đứng dậy đỡ nàng, nàng rất tự nhiên mà đặt tay mình vào tay hắn.

Trình Dực đỡ nàng ngồi xuống giường

- Sao hôm nay Mạn nhi lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy?

Mạn Mạn dựa vào trong lồng ngực hắn, nghiêng đầu mỉm cười liếc hắn một cái

- Bệ hạ không đến, sao thiếp có thể một mình dùng cơm chiều được.

Hắn ngẩn ra, không phải nàng chưa từng đến tìm hắn, nhưng mà nàng chủ động nói lời thân mật như vậy thì rất hiếm thấy.

Hắn hôn lên tóc Mạn Mạn nhịn không được hỏi

- Mạn nhi làm sao vậy?

Nàng ngửa đầu, hôn lên môi hắn một cái

- Trong lòng thiếp cao hứng, muốn đến xem bệ hạ, muốn cùng chàng dùng bữa, muốn gần gũi với chàng, như vậy không được sao?

Hắn lập tức hôn lại nàng, hai người triền miên hôn nhau một hồi lâu mới buông ra, đều có hơi thở dốc.

- Được, Mạn nhi muốn như thế nào cũng đều được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro