Đau ngực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bụng hoàng hậu mang song thai, tin vui này đủ để khiến trên dưới triều đình vui mừng khôn xiết.

Xưa nay hoàng gia đều lấy con nối dõi hưng thịnh là thể hiện điềm lành. Vốn dĩ Trình Dực đăng cơ năm sáu năm nay nhưng hậu cung không có một bóng người, dưới gối càng không có con nối dõi, đã khiến cho rất nhiều lão thần lo lắng.

Lúc này, đừng nói là hoàng hậu có thai, cho dù là một cung nữ có xuất thân thấp hèn hoài long chủng thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không để ý, càng đừng nói đến hoàng hậu còn hoài song thai.

Rất nhiều phu nhân tiến cung chúc mừng.

Khi Mạn Mạn mới vừa mang thai, khi đó liền có người muốn tới chúc mừng nhưng đều bị thái hậu lấy cớ là thân thể nàng không tiện mà từ chối. Hiện giờ không thể lại cự tuyệt nữa, huống hồ thai vị đã ổn, nên bà đơn giản chỉ ban một buổi ngắm hoa yến ở Ngự Hoa viên.

Các vị phu nhân nhìn hoàng hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn trên tòa thượng, trong lòng ai nấy đều cảm thán.

Còn nhớ trong một buổi Nghênh xuân yến khi nương nương mới vào cung, lúc ấy tuy nhìn nương nương có vài phần ngây ngô, nhưng khí chất trên người lại yên lặng đoan chính đã khiến mọi người kinh ngạc cùng ái mộ. Hiện giờ đã ngồi ở vị trí này được một thời gian, càng thêm vài phần ung dung, tuy đang có thai nhưng khí sắc lại rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, da dẻ sáng bóng, so với trước đó còn xinh đẹp hơn vài phần.

Hiện tại nàng có cả phong thái và dung mạo, khó trách có thể độc sủng không suy. Chờ khi hoàng hậu sinh hạ được song thai, chỉ sợ sau này không còn ai có thể lay động được địa vị của nàng.

Mọi người nghĩ đến đây, trên mặt càng thêm cung kính.

Bụng nàng đã gần năm tháng, so với bụng năm tháng của những thai phụ bình thường thì lớn hơn không ít. Hiện giờ bụng đã lớn nên có chút vất vả, hơn nữa trong thời gian mang thai lại lười nhác, càng thêm không muốn nhúc nhích.

Nhưng thái y đã góp lời, nếu ngày thường nàng ít đi lại, chỉ sợ mười tháng sau sẽ rất khó sinh.

Trình Dực nghe vậy càng bận tâm hơn cả nàng. Mỗi ngày ngoại trừ bữa cơm chiều thì sẽ theo thường lệ tản bộ với nàng, hiện tại buổi sáng sau khi hạ triều, hắn cũng sẽ tới Trường Nhạc cung lôi kéo nàng đi vài vòng trong hoa viên.

Ngoài ra, nàng còn phải đi đến cung thái hậu hai lần mỗi ngày.

Chạng vạng hôm nay, Trình Dực đi vào Trường Nhạc cung lại không thấy Mạn Mạn , biết nàng ở trong cung thái hậu nên hắn lại chuyển hướng đi Từ Ninh cung

Lúc hắn đến, Mạn Mạn đang thảo luận với thái hậu xem trên yếm của đứa nhỏ nên thêu cái gì lên.

Trình thỉnh an với thái hậu, thái hậu dựa vào đầu giường, cười ha hả nói hắn đứng lên, lại giả vờ không kiên nhẫn nói

- Hiện tại Hoàng đế đã tới thì mau kêu hoàng hậu trở về đi, nàng náo loạn ta một buổi trưa, không cho người ta yên tĩnh được một chút mà.

Mạn Mạn ủy khuất nói

- Con đã biết mẫu hậu bất công, bệ hạ đã đến người liền muốn đuổi con đi.

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng

- Đứa nhỏ không có lương tâm này, cho dù là bất công thì ta cũng là thiên vị con. Được rồi, hiện giờ con là người có thai, bồi lão thái bà này ngồi nửa buổi chiều cũng đã đủ rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.

Lúc này Mạn Mạn mới cười đứng lên

- Vậy ngày mai con lại đến bồi mẫu hậu

Thái hậu gật đầu, lại nói những người hầu hạ bên cạnh nàng phải cẩn thận hơn chút.

Trình Dực cùng nàng chầm chậm đi qua Ngự Hoa Viên, sau khi qua một mùa ra quả, cây mận cũng dần dần rụng hết lá.

Mạn Mạn đi đến chỗ kí hiệu được khắc trên cây mận kia, dùng tay đo chiều cao của mình, quay đầu cười với Trình Dực

- Thiếp nghe mẫu hậu nói lúc nữ nhân ở cữ còn có thể lại cao thêm một chút. Chờ đến thời gian này năm sau, chắc chắn thiếp có thể vượt qua chiều cao này của bệ hạ.

Hắn đỡ bụng nàng, gật đầu nói

- Ta sẽ rửa mắt mong chờ.

Mạn Mạn có chút lười biếng, nửa thân trên dựa vào người hắn, để hắn đỡ mình đi

- Gần đây có phải thiếp nặng hơn rất nhiều đúng không? Mỗi buổi sáng nhìn lại thiếp cũng không nhìn thấy được mũi chân của mình nữa rồi.

- Mạn nhi không nặng chút nào, có phải đi mệt rồi hay không? Để ta ôm nàng trở về.

- Thái y nói thiếp nên đi nhiều một chút, cũng không phải nói bệ hạ ôm thiếp đi nhiều một chút đâu. Hơn nữa, với thân thể của thiếp hiện tại, sợ rằng bệ hạ sẽ ôm không nổi đâu.

Trình Dực cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai nàng

-Có ôm nổi hay không, ban đêm Mạn nhi thử một lần sẽ biết.

Mạn Mạn đẩy miệng hắn ra, nhẹ giọng nói dỗi

- Không đứng đắn gì cả.

Nàng nói xong, cảm giác ngực có chút không thoải mái nên thân thể hơi co rúm lại.

Trình Dực thấy được, liền hỏi

- Làm sao vậy?

Mạn Mạn lắc đầu

- Không có việc gì.

Kỳ thật là ngực nàng có chút trướng, lại có hơi ngứa, nhưng loại chuyện như vậy khó mà nói ra lời được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro