Song thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên hắn gọi thái y tới để bắt mạch cho nàng , sau đó thừa lúc Mạn Mạn nghỉ ngơi, hắn một mình gọi thái y ra ngoài điện, hỏi thăm về vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

Trên trán Trương thái y đổ mồ hôi, chần chờ

- Chuyện này...Nếu bệ hạ muốn ổn thỏa hơn, không bằng đợi thêm vài ngày nữa.

Hắn nhíu mày

- Qua ba ngày nữa là đủ ba tháng rồi, còn không được nữa sao?

Trương thái y cẩn thận nói

- Nữ tử mang thai ba tháng, chỉ là dù nói là ba tháng, có thể có dư hoặc có thể không đủ. Vì để bảo vệ phải hết sức cẩn thận, thỉnh bệ hạ đợi thêm ít ngày nữa.

Mặt của Trình Dực không chút thay đổi ngồi yên, không nói lời nào.

Trương thái y cảm thấy chân có chút mềm rồi, trong đại điện rõ ràng thập phần mát mẻ nhưng mà sau lưng của hắn lại không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, hắn nói ra

- Ngươi nói thử một ngày thỏa đáng nhất đi."

Trương thái y nhìn nhìn sắc mặt của hắn, cẩn thận châm chước

- Thêm mười ngày nữa để ổn thỏa.

Trình Dực vừa trầm lặng yên một lúc, mới nói

- Trương khanh nên nhớ lời đã nói hôm nay, đừng có mười ngày sau lại thêm mười ngày nữa đấy."

Trương thái y vội nói

- Vi thần không dám.

Trình Dực khoát tay, cho hắn đứng lên

- Chỉ cần giữ cái thai này của hoàng hậu thuận lợi sinh ra, vị trí Viện Sử Thái y viện không phải là Trương khanh thì không ai có thể cả.

Tâm tư Trương thái y kích động, lại quỳ xuống rồi dập đầu

- Vi thần nhất định không phụ sự chờ đợi của bệ hạ cùng nương nương.

Trình Dực gật đầu, cho hắn lui ra

Vào ban đêm ngày mùa thu có chút lạnh, hắn cùng Mạn Mạn hai người đồng hành, hắn cầm tay nàng ủ trong lòng bàn tay của mình.

Sau khi rửa mặt, hai người đi nghỉ.

Hài tử trong bụng Mạn Mạn đã hơn ba tháng, bụng khẽ nhô lên. Trình Dực áp bàn tay của mình lên trên bụng nàng, vừa ngay chỗ nhô lên khớp với lòng bàn tay của hắn.

Trong nội tâm của Mạn Mạn kì thật có chút nghi hoặc, trước đây Hoàng Đế đếm ngày chờ tới hạn đủ ba tháng, nhìn bộ dạng của hắn cực kỳ khó nhịn, nàng còn tưởng khi đủ ba tháng thì hắn liền muốn thân cận với nàng. Lại không nghĩ đến hiện tại đã qua chừng mười ngày, nhưng Hoàng Đế vẫn không có động tĩnh.

Chẳng qua nàng nghi hoặc thì nghi hoặc vậy thôi, muốn nàng chủ động đề ra thì tuyệt đối không được.

Hôm nay trên người Trình Dực mặc áo lót trong, chính là cái mà Mạn Mạn đã làm một bộ cho hắn, đường may không tính là tỉ mỉ, chế tác cũng không đủ tinh xảo nhưng hắn cực kỳ yêu thích. Sau khi tắm xong là mặc vào ngay.

Mạn Mạn thấy hắn thích như thế, trong lòng có kế hoạch, chờ sau khi thêu xong bộ đồ lót cho Hoàng nhi, lại may cho hắn thêm một bộ.

Hắn sờ bụng nàng xong, nói chuyện với hoàng nhi một chút, bàn tay liền bắt đầu mò mẫm tứ phía.

Mạn Mạn run lên một cái, dựa trên cổ hắn, nhỏ giọng hỏi

- Có phải hôm nay bệ hạ muốn hay không...

Hắn ngậm vành tai của nàng trong miệng, hàm hồ nói

- Trước đó Trương Chi Khung đã nói, nếu để ổn thỏa, tốt nhất nên chờ thêm mười ngày. Hiện tại, cuối cùng cũng đến.

Mạn Mạn sợ ngứa, nghiêng đầu để vành tai của mình thoát khỏi miệng hắn, lại chủ động hôn môi hắn, nhỏ giọng nói

- Nếu như thế, còn thỉnh Bệ hạ thương tiếc.

Trình Dực trầm thấp đáp một tiếng, đổi khách thành chủ, ngậm đôi môi đỏ mọng của nàng nuốt vào trong miệng.

Sáng sớm hôm sau

Mạn Mạn có một thói quen, sáng sớm và chạng vạng đều nằm trên giường phơi nắng.

Lúc Trình Dực đến đã thấy bộ dạng lười biếng của nàng.

Hắn tiến tới kéo nàng qua, để cho nàng tựa trên người mình, bàn tay vô cùng tự nhiên đặt ở trên bụng nàng.

Con mắt Mạn Mạn cũng không mở ra, lười biếng nói

- Cả ngày bệ hạ cứ vuốt ve như này, có thể làm ra gì đây?

- Mỗi lần như vậy phát giác ra hoàng nhi so với hôm qua lại lớn hơn một chút.

- Nào có rõ ràng như bệ hạ nói. Thái y nói trước ba tháng so với người bình thường không khác mấy, sau ba tháng bắt đầu chậm rãi lớn lên. Đợi tới năm tháng sẽ lớn lên nhanh lắm.

- Mạn nhi không tin, tự mình sờ một cái, quả thật mỗi ngày đều nhìn ra được biến hóa.

Hắn nói, đột nhiên lông mày hơi nhướng lên

- Thái y nói là tình huống mang thai chẳng lẽ trong bụng Mạn nhi thật sự có hai hoàng nhi?

Mạn Mạn mở mắt ra, cúi đầu nhìn nhìn bụng của mình. Bị câu nói vừa rồi của hắn cảm thấy quả thật có chút nhanh.

Nàng chần chừ

- Có phải những ngày này khẩu vị lớn nên bụng mới to thịt thêm?

- Gọi thái y tới đây hỏi một chút liền biết.

Vì để bảo vệ ổn thỏa, trừ Trương thái y bên ngoài ra, Trình Dực lại triệu vài vị lão thái y khác cùng nhau đến đây.

Chờ vài vị thái y từng người tiến lên khám qua, hắn bảo bọn họ tạm thời không nói kết quả ra, chờ mỗi người bắt mạch xong, mới hỏi

- Các vị thái ý có thể bắt mạch ra được trong bụng hoàng hậu có mấy hoàng nhi không?

Vài vị thái y hai mặt nhìn nhau.

Trương thái y nhíu mày nhớ lại mạch tượng vừa rồi, trên mặt đột nhiên vui mừng, nói ra:

- Bệ hạ, theo vi thần xem thì trong bụng nương nương là song thai, chỉ là hiện tại thai nhi còn nhỏ, nhịp đập còn kém, không dễ dàng phát giác.

Sau khi hắn nói xong đã có hai gã thái y có kết quả giống như vậy, chỉ có hai người khác vẫn cho rằng chỉ có một thai nhi.

Trình Dực liền để cho bọn họ lại khám lại thêm lần nữa, để Trương thái y ở trong, bốn vị thái y đều kết luận rằng hoàng hậu có song thai, chỉ có một vị thái y không thể xác định.

Trong nội tâm của Trình Dực như hiểu rõ, để người Thái y viện trở về thương thảo phương án an thai cho hoàng hậu, rồi mới cho bọn họ lui ra.

Người hầu hạ trong Trường Nhạc Cung đều quỳ xuống chúc mừng, Trình Dực ban thưởng, lại gọi Cao Thịnh đi đến cung thái hậu báo tin mừng.

Mọi người đi rồi, Mạn Mạn vẫn vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, ngơ ngác nhìn bụng của mình.

Mặt mày Trình Dực hiện lên sự vui vẻ khó nhịn, trong giọng mang theo vài phần đắc ý nói

- Mạn nhicó thể nghe rõ rồi đấy, chúng ta có hai Hoàng nhi, ta đã nói đúng.

Hắn nghĩ lại đám con cháu trong các triều Đế Hậu, hình như không có vị phi tử nào của Hoàng Đế từng sinh hạ song thai. Không khỏi có chút tự đắc, các chư vị tổ tiên có hậu cung phồn thịnh thì thế nào? Nhiều người như vậy cộng lại còn không sánh bằng Mạn nhi của hắn.

Hắn ôm Mạn Mạn,hôn trán nàng

- Mạn nhicủa ta cũng thật là lợi hại.

Mạn cuối cùng có chút ít phản ứng, sững sờ quay đầu nhìn Trình Dực

- Bệ hạ, thật sự chúng ta có hai đứa bé?

- Thiên chân vạn xác, bốn vị thái y cũng đã chẩn đoán chính xác, nếu Mạn nhi không tin, ta gọi Phan thần y tiến cung đến khám bệnh một lần nữa.

- Không phải là không tin, chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Mạn Mạn đột nhiên vén chăn mỏng dưới nệm giường lên, trực tiếp đi vào trong điện.

Trình Dực lập tức đuổi kịp, liền nghe nàng vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu nói

- Lại thêm hoàng nhi, trước làm quần lót không đủ dùng, còn làm được một ít, vốn dĩ định làm thêm cho bệ hạ một bộ, hiện tại chỉ sợ không có thời gian làm, thôi để qua một bên đi, cái đó cũng không cần gấp gáp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro