Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

  Sải bước ly khai cái viện tản ra mùi cứt chó, Cửu gia một tay túm gáy A Nghiên, cứ như vậy mang theo một con gàcon bị bệnh đi về phía trước.A Nghiên yếu ớt, vốn váng đầu hoa mắt, lúc này mắt lại nổ đom đóm, cơ hồ muốn xỉu.Bất quá nàng cũng không ngã xuống, mà ngẩng cổ lên nhìn Cửu gia: "A Nghiên cám ơn Cửu gia làm chỗ dựa cho ANghiên."Cửu gia nghe nói như thế, con mắt dài nhỏ từ trên cao nhìn xuống vật nhỏ túm trong tay. "Thứ nhất, làm cho tamột phần bánh khoai tây muối tiêu."hắn nhớ tới bánh khoai tây muối tiêu kia, quả thật rất ngon, chỉ tiếc sau này đều bị nha đầu tham lam này ăn hết,thế nhưng không biết để lại cho hắn một phần!"Thứ hai, trước đi tắm rửa một cái, tắm cho sạch."một mùi cứt chó, hắn thậm chí cảm thấy mình đang mang theo một tảng cứt chó.A Nghiên vội vàng gật đầu lại gật đầu: "Vâng! A Nghiên lập tức đi!"Cửu gia cúi đầu chăm chú nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn kinh sợ, mặt trơn mịn giống như đậu hủ vừa làm ra, cólẽ vì bị bệnh một trận, đậu hủ càng trắng, trắng đến như trong suốt.hắn nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng nhiên nói: "Đám nữ nhân kia giống con vịt, thực phiền, chỉ có ngươitương đối yên tĩnh."A Nghiên nghe xong, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhất thời giật mình: "Nô tì hiểu được, về sau nói ít làm nhiều!"Vì thế A Nghiên cẩn thận không yên bái biệt nam nhân đáng sợ này rồi, được Hạ Hầu Kiểu Nguyệt giám sát, đểtoàn thân lên lên xuống xuống đều tẩy sạch một lần.Lúc đi ra bể, nàng đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa một cước ngã sấp xuống. 

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt săn sóc đỡ nàng.Nàng vì bệnh nặng mới khỏi, choáng đầu hoa mắt nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi không sợ hắnsao?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh: "Sợ ai?"A Nghiên suy yếu, hữu khí vô lực: "Cửu gia a, gia khi dễ ngươi bao giờ chưa?"Khi dễ?Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thản nhiên nhìn A Nghiên, lắc đầu nói: "không có a, Cửu gia tốt lắm, có đại ân với ta."A Nghiên nghe xong lời này, tỉnh ngộ.Trách không được, làm sao có thể có nữ nhân cam tâm tình nguyện hầu hạ bên người hung thần ác sát kia?Nguyên lai là nhận ơn một giọt nước lấy cả dòng suối báo đáp, không có gì để báo đáp dứt khoát lấy thân báo đáp.Tắm rửa xong, nàng bắt đầu làm bánh khoai tây, lúc làm ghê tởm ba lần mới miễn cưỡng làm xong. Làm xong đưacho Cửu gia ăn, nhìn hắn ăn ngon, nàng lại càng khó chịu.Giờ khắc này hắn ngồi ở ghế trúc trong đình viện. Gió thu thổi tới, bên ngoài rừng trúc phát ra thanh âm lách cách,mang đến hơi thở tươi mát xa xa trên núi, mà nam tử mặc trường bào bạch quyên, dùng vòng bích ngọc vén lênmái tóc đen như mực, vươn bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, tao nhã bốc lên một khối bánh khoai, nhàn nhãtự tại ăn.A Nghiên trong lòng không rõ tư vị gì.hắn nhàn nhã tự tại cũng là lúc trước đạp mình ngã xuống nước a!Cái này đã có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn? Nàng nhất định phải trả thù...Cứ nhiều lần như vậy, nàng luôn nhận giáo huấn trầm trọng, hận cũng vô dụng, trả thù là không có khả năng, giãydụa cũng không có hiệu quả. Nhưng ý niệm muốn trả thù vẫn không có cách nào ngăn chặn cứ mọc rễ nẩy mầmtrong lòng, cũng giống như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ.Nàng gắt gao nắm tay, bàn tay nắm chặt run run: Ta — muốn — trả thù!Đúng lúc này, Cửu gia bỗng nhiên nâng con ngươi, vẻ mặt sung sướng nhìn nàng, ngữ khí hơi lạnh hỏi: "Sao mặtnghẹn hồng đến vậy, mắc tiểu? Ra cửa quẹo trái có rừng trúc, đi đi."(PS: Cửu gia hồn nhiên quá)A Nghiên trong lòng cả kinh, ý niệm trả thù nhất thời tan thành mây khói.Cái này đã có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn, nhưng nhất định phải nhịn...Vẫn tiếp tục nhịn đi...Vì thế nàng vội cười nói với hắn: "Cửu gia, đêm nay gia muốn ăn cái gì? Gia cứ nói, quay về A Nghiên đi làm chogia."Con ngươi dài nhỏ dần hiện ra ý vị, nhìn nàng một lát vẻ mặt đỏ bừng, một lát mặt cười rạng rỡ, không khỏi buồn cười, buồn cười rất nhiều, hắn nhíu mày thản nhiên nói: "Ăn ngươi."A Nghiên nghe vậy kinh hãi, vội đáp: "Cửu gia, nô tì còn nhỏ, không có mấy lượng thịt a!"Nam tử cao quý tuấn mỹ cười, ý cười trong mắt tràn xuống, giống như đá quý thượng đẳng chiếu ra ánh mặt trờisáng rọi, nhưng lại hơi mím môi, cũng không nói.Cái dạng này hiển nhiên là không tin.A Nghiên bỗng nhiên có chút sợ.hắn cứ cười, nhưng ai biết hắn đánh chủ ý gì?Vì thế A Nghiên cố lấy dũng khí tiến lên, nhéo nhéo cánh tay mình, lại duỗi cánh tay ra cho Cửu gia bóp. "Cửu giaxem, trên người nô tì không có mấy lượng thịt. Gia ăn nô tì, thật sự không đủ nhét kẽ răng!""Nha ——" hắn nhíu mày, rõ ràng là không tin.A Nghiên vừa nghe càng nóng nảy, cơ hồ là nhảy lên, bắt được tay Cửu gia cho hắn bóp cánh tay mình. "Gia sờ đi,gia bóp đi, nhìn xem, gầy nhiều a!"Cửu gia thu liễm ý cười, nhìn A Nghiên gần ngay trước mắt.Nàng bình thường rất sợ mình, nhìn một cái như là chuột gặp mèo, dường như hận không thể đem đầu rụt vàotrong cổ, thật sự có thể trốn liền trốn, nhưng giờ khắc này, đúng là dâng lên để mình sờ...Cửu gia kỳ thật không có chút hứng thú sờ cánh tay A Nghiên, nguyên bản nơi đó thật nhỏ, là tiểu cô nương ởnông thôn không trưởng thành mà thôi, nay bệnh nặng một hồi, càng gầy lợi hại.hắn bên môi giữ ý cười, nhìn A Nghiên gần ngay trước mắt, không sờ cánh tay A Nghiên. Cặp tay cũng không tựchủ được đi sờ soạng chỗ mấy ngày hôm trước hắn đã muốn sờ.Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, một bàn tay hắn có thể bao hết. Cũng không đặc biệt đẹp mắt, ít nhấtso với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt. thật sự không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng nếu ngắm kỹ vẫn rấtdễ nhìn.Mắt to ngập nước, trong suốt giống trà Minh Tiền, con ngươi nháy a nháy, làm cho người ta vừa thấy đã muốncười. Cánh mũi nhỏ xinh, hết sức đáng yêu. Mà phía dưới mũi nhỏ là cái miệng nhỏ nhắn, lúc nàng ngầm nói thầmcái gì cứ chu lên, giống quả anh đào, hồng nhuận chọc người yêu thích.Bàn tay Cửu gia to không chút khách khí trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trước nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại nhưđậu hũ, tiếp theo nhéo nhéo đỉnh mũi nhỏ xinh.A Nghiên nhất thời khiếp sợ mở miệng ra thành một quả anh đào tròn tròn.hắn... muốn làm gì?Nàng cả người cứng ngắc, mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng ngược) cảm nhận bàn tay to hơi lạnh động thủ độngcước ở trên mặt mình.Nàng sợ tới mức lông mi cũng không dám nháy, vẫn không nhúc nhích chấp nhận bị nhéo.Giờ phút này nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện mua gia súc đều phải nhìn hàm răng, hay là Cửu gia thực sự ham mê ăn thịt người? Mà hắn ăn thịt người trước phải nhìn xem da thịt sạch sẽ hay không?Nàng liều mạng nhịn xuống sợ hãi hiện lên trong nội tâm, run rẩy hỏi Cửu gia: "Cửu gia, nô tì mới vừa bệnh, thịtăn không ngon..."Lúc nàng nói như vậy, hơi thở nam tử ấm áp thổi lên cái mũi, khiến cho cả người nàng kìm lòng không đậu run rẩy.Toàn bộ con người hắn lạnh lẽo như nước suối vùng núi, chỉ hơi thở là có chút ấm.Cửu gia vẫn như cũ không ngừng tay, bàn tay to đi đến trên cổ mảnh dẻ trắng ngần của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy,còn dùng ngón tay thon dài tao nhã nâng cằm nhỏ. "Ngươi mười bốn tuổi thật sao, sao nhỏ như vậy?"Thực giống mèo nhỏ, làm cho người ta cũng không nhẫn tâm khi dễ.thật sự là đáng thương.Cổ A Nghiên tinh tế yếu ớt run run trong tay mỗ nam nhân đáng sợ, da thịt trong suốt, mạch máu dường như cóthể thấy được rõ ràng. Lúc này nàng tựa như cành hoa yếu ớt, hơi dùng chút lực một chút có thể bẻ gẫy.A Nghiên sợ tới mức nhắm mắt lại: "Nô tì thực mười bốn... nô tì còn nhỏ... Gia chờ nô tì lớn thêm hai năm hẵng ănnô tì đi..."Ngay lúc nàng nói xong lời này, hơi thở ấm áp kia dường như tiến vào càng gần.Nàng cả kinh, mở to mắt, đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ như chạm khắc ở ngay trước mắt, con ngươi đen đangkhông hề chớp mắt đánh giá mình.hắn nhẹ nhàng mở ra môi mỏng, lộ ra răng nanh trắng bên trong... hắn định cắn xuống...A ——A Nghiên chưa kịp nghĩ nhiều, chân mềm nhũn, ngất đi.Nàng ngã vào trong lòng Cửu gia.Cửu gia hai tay theo bản năng ôm vật nhỏ trong lòng.hắn .. hắn muốn nhìn xem đậu hủ này có thể ăn không? Sao nàng té xỉu rồi? Thế này làm sao hắn hạ miệng a?hắn nhíu mày buồn rầu nhìn A Nghiên.Giờ phút này, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt rón ra rón rén đi tới.Nàng đã sớm phát hiện A Nghiên bị hôn mê, chính là không dám nói ra mà thôi, nay cuối cùng cố lấy dũng khí đitới. "Gia, A Nghiên cô nương đang ngủ, nô tì sai người mang nàng xuống nghỉ ngơi?"nói đến đây, phía sau Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xuất hiện hai nha hoàn thân hình tráng kiện.Cửu gia chỉ quét mắt nhìn hai nha hoàn kia, không hờn giận nói: "A Nghiên là người nấu cơm cho gia, làm sao cóthể lây dính không sạch sẽ như thế."không được, đương nhiên là không được.

  Cho nên hắn nghĩ nghĩ, ôm A Nghiên đứng lên: "Ta muốn đích thân đưa nàng về phòng."Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mình ôm sạch sẽ nhất!   

Chương 22

  Cửu gia ôm A Nghiên, đi thẳng về Thiên Trúc Các chỗ hắn ở. Đầu tiên tính đi viện của hạ nhân ở, nhưng mới đi haibước, hắn bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một việc. "Thân là đầu bếp nữ chuyên dụng của gia, sao có thể ở đó?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh gật đầu nói: "Gia nói có lý."Cửu gia cũng cảm thấy mình nói rất có lý, vì thế phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Ngay bên cạnh chỗ ta an trí mộtphòng, phải sạch sẽ, các loại bài trí đều dùng thứ tốt."Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu: "Vâng."Cửu gia ôm A Nghiên, nhất thời cũng không có chỗ khác để đi, hắn liền ôm nàng ngồi ở đình hóng mát.hắn cúi đầu nhìn tiểu nha đầu ngất xỉu trong lòng, thấy một lọn tóc đen tinh tế che bên má nàng, hắn liền phithường tự nhiên một tay ôm nàng, tay kia giúp nàng phất chỗ tóc đen đó đi, thuận tiện còn giúp nàng sửa sang lạitóc phía dưới.Lúc này Mạnh Hán cũng tới, vừa vặn thấy một màn này, không khỏi có chút sợ ngây người.Bởi vì vị gia này, đối với nữ nhân cho tới bây giờ, dù là nữ tử tuyệt sắc như Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, hắn đều coi lànha hoàn để đối đãi.Nhưng lần này, vị gia nhà hắn, trên khuôn mặt thanh lãnh tôn quý lại lộ ra ý cười ôn nhu ít có, ôm một tiểu nhađầu gầy yếu giống như ôm tiểu hài tử. 

Mạnh Hán thẳng tắp nhìn một màn này, có chút ngây người.Cửu gia cảm giác được người tới, đầu cũng không ngẩng lên, hắn biết là Mạnh Hán: "Hình như bên ngoài hơi lạnh,ngươi cầm một cái áo choàng đến."Mạnh Hán vội gật đầu đáp vâng, thi triển khinh công, một lát sau mang tới một cái áo choàng gấm tương mao,hơn nữa cung kính tiến lên, phủ lên người gia nhà hắn.Ai biết Cửu gia cũng không duyệt nói: "không phải ta dùng."nói xong, hắn lấy áo choàng từ trong tay Mạnh Hán đang sững sờ ở đó, cẩn thận quấn cho A Nghiên đang nằmtrong lòng.Lúc này Mạnh Hán đã không biết nói gì cho phải.Nam tử ôn nhu cẩn thận tuấn mỹ trước mắt này, thực là vị gia nhà hắn, lạnh lùng vô tình giết người không chớpmắt sao?Mà sau khi choáng váng qua, A Nghiên bắt đầu thuận thế ngủ say, tự nhiên không rõ bản thân mình giờ phút nàyngủ ở trong lòng một người tôn quý (đáng sợ?) cỡ nào.Có lẽ địa phương nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nàng ngủ say sưa ngọt ngào.Ngủ say như thế nàng bắt đầu mơ.Trong mộng, nàng mơ về đời thứ sáu.Đời thứ sáu nàng sinh ra làm hậu thế trong nhà làm nghề y, từ nhỏ tinh thông y thuật, hồi nhỏ chính là thần đồngđược gia tộc ký thác kỳ vọng cao.Lúc tiểu thần y A Nghiên sáu tuổi, phía nam Thiền Châu có ôn dịch, nàng còn nhỏ tuổi, đi theo phụ thân đến nơigặp nạn. Lúc đó mẫu thân khuyên can mấy lần, nàng vẫn kiên trì muốn đi.Ở đời thứ năm, nữ thổ phỉ A Nghiên giết người không ít. Nay làm lại một đời, nàng nhớ lại từng oán hận ngàytrước gây ra, bình tâm tĩnh khí nghĩ lại, bắt đầu hối hận.nói trắng ra là, nàng muốn chuộc lỗi.Đương nhiên, trừ bỏ chuộc lỗi, nàng còn có một ý tưởng cầu may.Năm đời năm thế, nàng đều chết vì cùng một người. Đây là sợ hãi sâu trong nội tâm, nàng không sợ chết một lần,không sợ chết hai lần, lại sợ luân hồi sinh tử liên tục như vậy.Nàng muốn đánh vỡ nguyền rủa này.Nếu tuổi còn nhỏ nàng đi theo phụ thân đến vùng ôn dịch, có thể cứu rất nhiều người, đối với nàng mà nói đươngnhiên là công đức, cho dù nàng chết ở đó, coi như là chết có ý nghĩa, ít nhất có thể thoát khỏi ác mộng bị một namnhân đáng sợ hại chết.Khi nàng đến Thiền Châu, mới phát hiện tình hình bệnh dịch còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng, cơ hồhơn phân nửa người bị nhiễm ôn dịch, rất nhiều người đã chết, ở ngoại ô tràn ngập mùi khói đốt xác người. 

Nơi này chính là địa ngục nhân gian.A Nghiên không để ý an nguy của mình, bắt đầu cứu người, nàng dùng thân thể nho nhỏ của mình thử thuốc, tựmình đút thuốc cho bệnh nhân nhiễm ôn dịch, cũng không ngại bọn họ bẩn, cũng không sợ bị nhiễm ôn dịch.Rất nhanh, thanh danh nàng truyền xa, tất cả đều biết đến có đại phu nhỏ sáu tuổi, giống như ngọc nữ bên cạnhQuan Thế âm, có thể cứu tính mạng mọi người.Đoạn thời gian đó, kỳ thật trong lòng A Nghiên luôn tràn ngập bi thương. Nàng nhìn thấy mọi người thống khổ, engại, giãy dụa, quằn quại sau đó chết đi, vòng đi vòng lại.Nàng nhớ tới đời trước mình giết người qua đường, ngủ với nam nhân, lại nhớ tới mình từng sống mấy đời kia, bắtđầu càng mờ mịt.Nàng là ai? Đến từ phương nào? Vì sao ở thế gian đông đúc này lưu luyến không đi?Mọi sự luôn có nhân quả, cái gì là nhân, cái gì là quả của nàng?một hôm, nàng ăn cơm chiều xong, đi bộ lung tung ra ngoại ô.Trải qua ôn dịch, ngoài thành Thiền Châu trống trải đến mức cơ hồ nhìn không thấy người ở. Tịch dương ánh chiềutà rơi xuống nhiễm đỏ hết thảy chung quanh, bi tráng mà lộng lẫy, màu đỏ kia giống như máu tươi.đang lúc này, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa.Xa xa, có một người cưỡi trên lưng ngựa, ngược hướng tịch dương chậm rãi đến.không biết gió từ nơi nào thổi tới, thổi bay tóc đen lòa xòa cùng với bạch y mỏng manh, tóc đen bạch y ở trong gióphiêu đãng, hắn không giống người thế gian dường như là trích tiên.A Nghiên trợn to hai tròng mắt thủy nhuận của tiểu cô nương sáu tuổi, nỗ lực nhìn.Nàng thật hy vọng người đến là một thế ngoại cao nhân, có thể giải đáp cho nàng vướng mắc sáu đời không thểcởi bỏ.Nhưng nàng thất vọng rồi, người tới không phải thế ngoại cao nhân, chỉ là một tiểu thiếu niên tuấn mỹ mà thôi.hắn nhìn qua như mới mười tuổi, thân hình non nớt tinh tế, khuôn mặt tuấn mỹ, lông mày như thanh đao cực kìđẹp mắt, con ngươi dài nhỏ trong suốt, cả người giơ tay nhấc chân đều tuyệt thế tao nhã.hắn thật sự đẹp mắt, tựa như đi ra từ bức họa.Người khác nói A Nghiên là ngọc nữ bên người Quan Thế âm Bồ Tát, nhưng A Nghiên nhìn thấy thiếu niên này,chợt cảm thấy mình không tính là ngọc nữ, thiếu niên này mới thật sự là kim đồng trên trời.Tiểu thiếu niên nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt, dường như cũng có chút kinh ngạc, hơi hơi hạ mày "Ngươi là ai,sao lại ở chỗ này?"Tiểu thiếu niên trên cao nhìn xuống hỏi A Nghiên.A Nghiên nghiêng đầu đánh giá tiểu thiếu niên: "Ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?"Nàng âm thầm bổ sung ở trong lòng: Ngươi sao lại đẹp như vậy? Ta thích! 

Tiểu thiếu niên thấy nàng hình dáng non nớt, vẻ mặt đơn thuần, chỉ cho rằng nàng là đứa nhỏ nhà phụ cận, lậptức xoay người xuống ngựa. "Nơi này ôn dịch náo loạn, ngươi nên nhanh chóng rời đi, bằng không vạn nhất bịtruyền nhiễm, sẽ không có đường sống."Tiểu thiếu niên hảo tâm khuyên bảo.A Nghiên nghe xong, cũng phì cười. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, thấy hắn chỗ chân tóc trên tráncó mỹ nhân tiêm càng làm khuôn mặt thêm tinh xảo động lòng người.Làm sao có thể có tiểu thiếu niên đẹp như vậy, không biết trưởng thành sẽ là bộ dáng gì?A Nghiên cả trái tim đều rung lên phù phù phù phù.Dù nàng có được trí nhớ sáu đời, nhưng đến cùng thân thể hiện tại này là một tiểu cô nương sáu tuổi, nhìn tiểunam hài lớn hơn mình, kìm lòng không đậu có chút mặt đỏ tim đập, còn có điểm ngượng ngùng. "Ta không sợ ôndịch đâu."Nàng bắt đầu ba hoa ở trước mặt tiểu thiếu niên tuyệt sắc, đương nhiên đây cũng là lời nói thật.Tiểu thiếu niên nhìn nàng rõ ràng nho nhỏ xinh xinh, lại nói năng ngông cuồng, chẳng những không thấy buồncười, ngược lại càng cảm thấy nàng đáng yêu.Thế gian này làm sao có thể có tiểu muội muội như vậy? rõ ràng giống khối đậu hủ mềm chọc người trìu mến, lạinhất định nói ra lời người lớn, làm ra bộ dáng người lớn.hắn xưa nay không gần gũi người lạ, thường đối đãi với người ngoài cực kì lạnh nhạt, nhưng giờ khắc này, nhìnđứa bé này, hắn lại không tự chủ được sinh tâm tư muốn thân cận.Vì thế hắn đi tới, túm tay tiểu muội muội, vừa chạm vào tay nàng, nhất thời tâm cũng tan ra.Tay tiểu muội muội thật mềm mại, vuốt thật thoải mái.Đôi môi tinh xảo không khỏi tràn ra một chút ý cười.Tiểu thiếu niên tuyệt sắc, lúc không cười như hàn ngọc lạnh lẽo không thể chạm vào, nhưng một khi cười rộ lênthật sự là như ngàn vạn cây lê nở hoa, thiên địa vạn vật ảm đạm thất sắc, làm cho trong mắt người ta chỉ có nụcười của hắn.Ở một khắc như vậy, A Nghiên thậm chí cảm thấy mình say, trước mắt xuất hiện vô số ánh sao, giữa tinh quanglộng lẫy, tiểu thiếu niên mỉm cười đi tới chỗ nàng.Nàng thậm chí cảm thấy, tình cảnh này từng xuất hiện ở một đời kia của nàng, trong một giấc mộng.Nàng kìm lòng không đậu hơi hơi mở môi nhỏ, cứ như vậy si ngốc nhìn hắn."Ngươi tên là gì a?""Ta gọi là A Nghiên. Ngươi thì sao?""Ta gọi là A Nguyên.""Ngươi mấy tuổi a?" 

"Ta mười một tuổi.""Ta mới sáu tuổi.""...""..."Hai tiểu bằng hữu, tay nắm tay, ở nơi ngoại ô hoang vắng bắt đầu nói chuyện. Gió từng trận thổi đập vào mặt,mang đến mùi thi thể bị đốt cháy từ xa, loại mùi khó ngửi như vậy bất quá hai người đều không hề hay biết, bọnhọ hoàn toàn đắm chìm vào kinh hỉ đối phương mang đến trong lần tình cờ gặp gỡ này.Đó là thời gian tươi đẹp hạnh phúc cỡ nào a!A Nghiên bên môi tràn ra một nụ cười phát ra từ nội tâm.Tiêu Đạc cúi người, cẩn thận đặt tiểu nha đầu lên giường thấp, nhưng ai ngờ bàn tay tiểu nha đầu lại túm lấy tayáo mình không buông.Tay nàng trắng mềm non mịn, nhìn rất đẹp mắt.Cũng không biết sao hắn lại tò mò, nhịn không được nắm tay nàng.Bàn tay mềm mại không xương, nắm trong lòng bàn tay thật là thoải mái.Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng cười "Khanh khách" thanh thúy động lòng người, hắn theo bản năngngẩng đầu nhìn vừa đúng lúc nhìn thấy tiểu nha đầu tràn ra ngọt ngào tươi cười.Thực không giống bộ dáng cười làm lành với mình lúc trước. Đây là tiếng cười phát ra từ đáy lòng, khóe môi hơihơi tràn ra, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, như hoa sơn chi thuần khiết trong suốt vừa mới đâm chồiven đường. Nàng cười cái gì? Dường như lòng tràn đầy ngọt ngào sung sướng?Tiêu Đạc hơi nhíu mi, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười kia một lát, nhưng lại cảm thấy có chút thất thần.Lại vào lúc này, bên ngoài một thanh âm vang lên: "Cửu gia, Yến kinh gởi thư tới."Đây là một thanh âm hiu quạnh không hề có độ ấm, dường như vọng về từ địa ngục.Thanh âm vừa phát ra, A Nghiên nhất thời tỉnh mộng.Nàng đột nhiên trợn to đôi mắt trong suốt, lại thấy trước mặt mình, một đôi con ngươi như biển sâu đang nhìnchằm chằm."A —— cứu mạng a!"Kêu thê lương một tiếng, là phản ứng trực tiếp đầu tiên dành cho Tiêu Đạc sau khi nàng tỉnh lại. 

Chương 23

Sắc mặt Tiêu Đạc bỗng chốc trầm xuống.hắn nhìn giống quỷ sao? 

A Nghiên đột nhiên tỉnh, bị kinh hách rồi, rất nhanh tỉnh táo lại, cũng ý thức được tình cảnh trước mặt.Nàng quỳ xuống: "Cửu gia, vừa rồi nô tì không đúng!"Tiêu Đạc chớp mắt đánh giá nàng, nhíu mi hỏi: "Vừa rồi ngươi mơ thấy cái gì, một năm một mười nói rõ."A Nghiên lắc đầu: "Nô tì cái gì cũng không mơ thấy a."Tiêu Đạc hiển nhiên là không tin, nheo con ngươi lộ ra hương vị uy hiếp, thanh âm âm trầm: "nói."Tim gan A Nghiên run lên, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nô tì quả thật có một giấc mơ."Tiêu Đạc nhíu mày: "Ân? nói!"A Nghiên thấy Tiêu Đạc rõ là một bộ dáng không ép hỏi được thì không bỏ qua, trong lòng biết hôm nay nếukhông có gì để nói, tất nhiên không qua được, không khỏi nóng lòng, nói gì đây? Chuyện đời trước là không thể nóicùng hắn a.Tiêu Đạc lúc này lại khí định thần nhàn, ngồi thẳng trên ghế trúc, hơi vung áo bào trắng, tiêu sái thong dong, mộtbộ dáng: ngươi không nói ta sẽ không bỏ qua.Đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến, bước sen nhẹ nhàng tới bên người Tiêu Đạc, quỳ gối xuống, dâng một lytrà.Trà là trà ngon, vân long đoàn tử thượng đẳng, sợ là người bình thường không được uống.Hương trà lượn lờ, Tiêu Đạc nhìn A Nghiên, ánh mắt mang theo ý cười làm cho người ta đoán không nổi.A Nghiên tuyệt vọng!Nàng có thể cảm giác nam nhân này cố chấp đến đáng sợ, hắn nhất định phải chờ mình giải thích giấc mộng kia.Nàng giương mắt nhìn Ninh đại nhân đeo mặt nạ bên cạnh, vừa rồi hẳn là hắn, làm hỏng mộng đẹp của nàng, làmhại nàng suýt nữa bị lộ tẩy trước mặt nam nhân đáng sợ này.Gian nan nuốt xuống bất đắc dĩ, nàng xoa nhẹ góc áo, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, kỳ thật nô tì mơ về hồi nhỏ..."Đây hẳn không tính là nói dối, chẳng qua là hồi nhỏ của đời trước mà thôi."Ân?" nam nhân cao quý tuấn mỹ không nói gì, chỉ "Ân" một cái, hiển nhiên hắn còn tiếp tục chờ nghe nốt chuyệnxưa."Nô tì, nô tì mơ thấy tiểu ca ca nhà hàng xóm." A Nghiên thật cẩn thận nửa thật nửa giả nói lại chuyện xưa."Đó là ai?" Tiêu Đạc chợt nhíu mày, hiểu rõ: "Có phải vị hôn phu Hoắc Khải Căn của ngươi hay không?"Hoắc Khải Căn? Đó là cọng hành nào?A Nghiên nghĩ nghĩ, mới hiểu được đây là tên vị hôn phu cuả nàng!thật đúng là muốn xuống dưới nhà còn có người chuyển thang đến, nàng vội gật đầu: "Đúng vậy, chính là hắn, nôtì và Căn ca ca thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư, nhưng bây giờ hắn xuất chinh ở bên ngoài cách xa nô tì, nô tì mỗikhi nhớ tới trong lòng thê lương, cứ nghĩ không biết lúc nào vợ chồng có thể đoàn tụ, từ nay về sau cử án tề mi..." 

Vừa nói, nàng còn vừa lau nước mắt.đang lau nước mắt, Tiêu Đạc liền nhíu mày: "Ngừng!"A Nghiên vội dừng lại, ngẩng đầu cẩn thận xem xét Tiêu Đạc: "Cửu gia còn có gì muốn hỏi?"Tiêu Đạc hừ một tiếng: "không có."A Nghiên cúi đầu nhu thuận không nói chuyện nữa.Tiêu Đạc tuy rằng miệng nói không có, nhưng trên mặt hiển nhiên là cực kỳ không vui. hắn trầm xuống, mặt khôngthay đổi, mắt nhìn Ninh Phi mặt nạ sắt.Ninh Phi vội đi qua, quỳ một gối xuống, dâng một tờ tín hàm. Đó là một phong thư dùng xi đóng dấu lên.Tiêu Đạc tiếp nhận, tùy tay ném lên bàn, xem cũng không xem hỏi Ninh Phi: "Còn có việc sao?"Ninh Phi cung kính nói: "Chỉ có một phong tín hàm này."Tiêu Đạc lãnh đạm nói: "đi ra ngoài."Ninh Phi vội đáp: "Vâng."Đợi Ninh Phi đi ra ngoài, Tiêu Đạc lại liếc A Nghiên, nhíu mày, nửa ngày mới nói: "Ngươi không cần ở trong nàykhóc sướt mướt, nấu đồ ăn hầu hạ gia cho tốt. Nếu gia cao hứng, tự nhiên sẽ thả ngươi về nhà đoàn tụ cùngngười nhà, thậm chí tương lai có thể đưa một phần đồ cưới cho ngươi và Căn ca ca của ngươi sớm ngày thànhthân."Căn ca ca... thật sự là tên dế nhũi ở nông thôn a!Lời này A Nghiên nghe cũng thấy được một đường hi vọng, trong mắt tỏa sáng: "thật vậy chăng?""thật sự!" hắn ngữ khí càng không tốt.A Nghiên không thèm quan tâm tâm tình của hắn, dù sao hắn đáp ứng rồi. Đây chính là vạn vạn không nghĩ tới,nàng tràn đầy khoái trá, môi nổi lên nụ cười khó thu liễm: "Cám ơn Cửu gia, A Nghiên trước khi rời đi, nhất địnhlàm trâu làm ngựa hảo hảo báo đáp gia. Mỗi ngày chuẩn bị cho gia 3 bữa sáng trưa tối thêm ăn khuya, khiến giavừa lòng ăn, yên tâm ăn!"Tiêu Đạc nghe nàng nói lung tung, không biết tại sao trong lòng càng không vui, lập tức lạnh lùng nói: "Trước tớigiúp ta mài mực.""Được!"A Nghiên thanh thúy lưu loát đáp ứng, xuống giường, chạy tới cái bàn bắt đầu giúp mài mực.Nhắc tới mài mực cũng là việc có kỹ thuật, trong [hàn lâm yếu quyết] từng nhắc tới, phương pháp mài mực, ấnmạnh đẩy nhẹ, đẩy xa ngoặt gần, vòng đi vòng lại, không thể dùng lực lớn, cũng không thể nóng vội, đồng thờiphải giữ cho thỏi mực và nghiên vuông góc, không thể nghiêng ngả, phòng ngừa mực văng ra.Có thể nói, đây là một việc nhìn như đơn giản kì thực tràn ngập hàm lượng kỹ thuật, bằng không sao văn nhân nhãsĩ bình thường đều phải có thư đồng chuyên môn mài mực? 

Bây giờ A Nghiên nắm trong tay là mực tốt thượng đẳng, A Nghiên cầm trong tay do dự một lát.Nàng là nha đầu ở nông thôn, đến cùng là có biết mài mực hay không đây?Ai biết nàng mới hơi do dự, Tiêu Đạc đã hạ lệnh: "Nhanh chút, không mài được, bắt ngươi cho chim ưng ăn."hắn vừa dứt lời, không biết từ nơi nào phát ra một tiếng chim ưng kêu lên quái đản.Này quả thực là tự biết phối nhạc hát đệm!A Nghiên ở trong lòng oán hận châm chọc một phen, vẫn quyết định mài mực.Nàng cũng từng làm đích nữ thế gia và tiểu quốc công chúa, chuyện mài mực này, vì học đòi văn vẻ, luôn phảihọc. Học giỏi, với phu quân là hồng tụ thiêm hương, cũng là chuyện vui lớn trong nhân sinh.A Nghiên yên lặng nhớ tới đời thứ hai, phu quân nàng, một người rất tốt, săn sóc ôn nhu, đáng tiếc là mệnh khôngdài...Tiêu Đạc mở phong thư được niêm phong ra, xem thư bên trong, tùy ý nhìn mấy dòng, bỗng nhiên ngước mắtquét về phía A Nghiên.đã thấy A Nghiên đang mài mực, lông mi động a động, ánh mắt nháy a nháy, một lát lộ ra nụ cười ngọt ngào nhưmộng ảo, một lát lại mặt ủ mày chau thở dài không thôi, một lát lại hồi tưởng phiền muộn đầy mặt...hắn nhíu mày, đánh giá nửa ngày, mới dùng thanh âm thong thả ôn hòa đến quỷ dị hỏi: "A Nghiên, ngươi đangnghĩ cái gì?"A Nghiên đang lâm vào hồi ức, bất ngờ không kịp phòng bị, thêm lúc này ngữ điệu Tiêu Đạc thật sự là quá mứcnhu hòa, cho nên nàng không ý thức được nguy hiểm đã tiến đến.Nàng theo bản năng trả lời: "Tự nhiên là nghĩ đến nam nhân..."Lời này vừa xuất ra một nửa, nàng nhất thời tỉnh ngộ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc.Tiêu Đạc một đôi con mắt hẹp dài đăm chiêu nhìn nàng, ánh mắt tối đen.Nàng vội che miệng, hận không thể đem câu nói kia giữ lại trong tay nhét lại vào miệng, nhưng mà —— đã muộn.Tiêu Đạc nhìn kỹ nàng nửa ngày rồi, đột nhiên nhảy ra một nụ cười hơi có vẻ đùa cợt. "Có bao lớn thế này, cònchưa cập kê đã bắt đầu tư xuân."A Nghiên mặt đỏ tai hồng, cúi đầu, kiên trì nói: "Cũng chỉ ngẫu nhiên ngẫm lại mà thôi, không phải mỗi ngày tưxuân..."Tiêu Đạc trong mắt biến lạnh, bên môi nổi lên đùa cợt: "Mài mực!"nói xong, hắn tiếp tục cúi đầu xem thư.A Nghiên thật sự có chút không yên, vừa nắm chặt thỏi mực đảo quanh, vừa nhìn trộm cẩn thận xem xét hungthần ác sát, đã thấy hai môi hắn nhếch lên, mặt mày thanh lãnh, cả người tản mát ra hơi thở lãnh liệt.Đúng là tư thế một lời không hợp liền muốn giết người a 

A Nghiên thầm hận trong lòng.Nàng cẩn thận quan sát trong lúc vô tình thấy hắn cầm tín hàm trong tay.Theo góc độ nàng, có thể nhìn thấy chữ viết rồng bay phượng múa trên thư.A Nghiên mắt sắc, đọc nhanh như gió, bỗng chốc hiểu ra ý trong thư.Thoạt nhìn thư này là cấp dưới hắn đưa tới, bên trong nhắc tới một ít tình cảnh Yến kinh, nói là thế cục khẩntrương, còn nói là có người muốn hạ sát thủ đối với hắn, muốn hắn cẩn thận đề phòng.A Nghiên nhìn thấy ba chữ "Hạ sát thủ" này, nhất thời ruột gan cuồng loạn.thật là vui.Có người muốn giết hắn?Nhanh đến đi, nhanh giết chết hắn đi!Nàng đang vui vẻ, Tiêu Đạc bỗng nhiên nâng con ngươi lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lành lạnh bắn tới: "Ngươibiết chữ?"A Nghiên nhấp môi dưới, cúi đầu, trong lòng ngàn vạn giãy dụa, mới thật cẩn thận đáp: "Cũng không đến trường,bất quá trong nhà đệ đệ có đến trường đọc sách, nô tì học theo cũng nhận được vài chữ."Tiêu Đạc từ chối cho ý kiến, cầm lấy lá thư ném sang một bên, sau đó nhìn A Nghiên mài mực.Tay nàng trắng noãn giống như ngâm trong nước. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thỏi mực để mài, không bao lâu liềnxuất hiện vết mực. Bởi vì tay trắng, vết mực đen nhìn đen trắng rõ ràng.Tiêu Đạc nhìn chằm chằm bàn tay kia một hồi lâu, mới ý thức được mình thất thố, thu hồi ánh mắt lại, đứng dậy,nói: "Tiếp tục mài, liên tục mài."nói xong, hắn đi thẳng lên giường tháp ở nội thất nghỉ ngơi.A Nghiên một mình ở đó mài mực, trong lòng lại suy tính nội dung tín hàm vừa nhìn thấy.Cũng không biết loại người nào muốn giết hắn?Đến từ Yến kinh, hắn lại xếp thứ chín, cho nên hắn vẫn là Cửu hoàng tử nằm quyền thiên hạ kia sao? Nếu như vậy,có người muốn giết cũng vì tranh quyền vị?Nàng nên từ chỗ nào quấy nước đục thêm đây?Người này bảy đời làm đế vương, cũng nên đổi người khác rồi.Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, hắn không thể luôn thanh vân rộng mở như vậy nha! 

Chương 24

Từ ngày đó, A Nghiên theo khuôn phép cũ hầu hạ vị Cửu gia này, mỗi ngày ba bữa đều chạy đến phòng bếp nhọclòng làm đồ ăn đa dạng đổi món cho hắn.hắn thoạt nhìn ăn thật sự vừa lòng, thế cho nên mỗi lần cơm nước xong, đều tự tay xoa bóp khuôn mặt nàng.Lúc bắt đầu nàng thực sợ hãi, luôn cảm thấy hắn ăn cơm xong sẽ ăn luôn mình.Bất quá thời gian lâu, nhìn hắn cũng không có ý muốn ăn mình, nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.Bình tĩnh lại nàng bắt đầu lưu ý quan sát trong phủ, hơn nữa bắt đầu suy xét một ít vấn đề tương đối khắc sâu.Tỷ như trong phủ đến cùng là ai muốn giết nàng?Hàn Đại Bạch? Nhìn qua không giống, Đại Bạch thúc tuy rằng giận mình, bất quá con người vẫn không tệ.Hà Tiểu Khởi? Thiếu niên bụng dạ hẹp hòi, bất quá lại có cốt khí thanh cao, không đến mức làm loại chuyện này. 

Sài đại cô nương? Chỉ là đứa trẻ không có đầu óc bị chiều hư.Mạnh Hán? hắn giết mình? Có cần thiết sao? Nếu hắn muốn giết mình, trực tiếp một đao càng thống khoái?Ninh Phi? Mình cùng hắn không oán không cừu, hắn vì sao muốn giết mình?Sài đại quản gia? Người này cười tủm tỉm thực từ ái a.Suy nghĩ một vòng, nàng vẫn không rõ ràng.Đành phải tạm thời không nghĩ, vẫn ngóng trông đối thủ một mất một còn của Cửu gia tới từ Yến kinh. Nếu nhưbọn hắn đến, mình nhất định phải nghĩ cách cùng bọn họ kết nối, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, chỉnh chết namnhân đáng sợ này, triệt để thay đổi nhân sinh, thay đổi vận mệnh!Lúc nàng không có việc gì sẽ lén lút quan sát chung quanh, tỷ như phòng lương thượng, tỷ như trong kho ngầm, tỷnhư hành lang bên cạnh vườn hoa có thể giấu người, luôn hy vọng tìm được chút dấu vết để lại.Nhưng một ngày đi qua, hai ngày đi qua, ba ngày bốn ngày đi qua, người trong truyền thuyết sẽ hạ sát thủ đối vớiCửu gia vẫn không xuất hiện.Kẻ nhát gan, ma ma chít chít, muốn đến thì đến sớm một chút a!Nội tâm A Nghiên vạn phần khinh bỉ với đối thủ trong truyền thuyết kia.Cứ như vậy đợi ước chừng một tháng, hoa trong viện đều rụng, đối thủ đáng chết kia còn chưa xuất hiện, nàng đãcó chút tuyệt vọng.Sờ sờ cánh tay nhỏ của mình dần dần tròn trịa hơn, nàng thở dài: "không được a, hắn có phải đang nuôi heo haykhông? Nuôi béo mình để ăn thịt, hay là cho chim ưng ăn?""Ta nên nghĩ biện pháp, không thể cứ ngồi chờ chết." Con ngươi chuyển động, nàng đã nghĩ đến một chủ ý nhamhiểm.Nàng là danh trù, cũng từng là thần y, kỳ thật nếu muốn lặng yên không một tiếng động xuống tay trong đồ ăn,dù có Mạnh Hán và Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thử độc, bọn họ cũng không chắc phát hiện được.Thí dụ như hoa cúc và gà tam hoàng không thể ăn chung, bằng không nhất định trúng độc, nhẹ thì trong bụngkhông khoẻ, tâm như lửa đốt, đứng ngồi không yên, nặng thì đau đầu lồi mắt ngất đi.Lại thí dụ như thịt gà cùng với vừng cũng không thể ăn chung, nếu cân lượng thích đáng, thậm chí một chiêu trímạng, như vậy ô hô ai tai đều có khả năng.Đương nhiên, việc này phải làm kín đáo, vạn vạn không thể bị phát hiện.Suy nghĩ cẩn thận, trước tiên A Nghiên xem xét trong phòng bếp không có người, liền bắt đầu hành động.Trước đem thịt gà bỏ da cắt thành khối nhỏ, sau đó cho thêm muối ăn, dầu cùng với dầu rong biển, các loại gia vị,nàng chọn bột muối tiêu cùng với bột ớt, như vậy sẽ có một chút cay, càng có thể vừa miệng, quấy đều lên. Nàngcho từng miếng thịt gà vào đựng trong một cái âu sứ bạch lan hoa, lại đậy vung gỗ lên, để ngấm cho kĩ, ướcchừng phải đợi một canh giờ.A Nghiên lén lút nhìn nhìn bốn phía, giờ này vừa qua buổi trưa, trong phòng bếp không có người. Nàng triệt để yêntâm, bắt đầu làm nước sốt, trước đem nước tương cho vào một cái bát to, lại lấy một thìa vừng trắng, cũng một ít tỏi và mật ong, tất cả đổ vào quấy lên, như thế này thành nước sốt rất ngon.Nàng chà xát tay, đứng ở cửa trù phòng, nghĩ nếu Hàn Đại Bạch hoặc là Hà Tiểu Khởi đến, bị bọn họ nhìn thấy,tóm lại là không tốt, mình phải trông ở chỗ này. Như vậy Hàn Đại Bạch, Hà Tiểu Khởi đến, cũng che giấu tốt mộtchút, bọn họ cũng ngượng ngùng quang minh chính đại xem mình làm cái gì.Ai biết đang tính toán, đã thấy cách đó không xa, Mạnh Hán xuất hiện.Nàng vội vã tiến lên cười chào hỏi: "Mạnh đại nhân, có việc?"Mạnh Hán mặt không biểu cảm liếc nàng một cái: "Cửu gia tìm ngươi."Tìm nàng?A Nghiên có tật giật mình, cảm thấy bị nhìn thấu, nhịn không được thử hỏi: "Tìm ta có việc?"Mạnh Hán lắc đầu: "không biết."A Nghiên cố ý nói: "Có lẽ Cửu gia đói bụng muốn ăn điểm tâm, có thể phiền toái Mạnh đại nhân đi qua hồi bẩmCửu gia, nói ta lập tức làm một ít đồ ăn ngon đến, Cửu gia nhất định sẽ thích."Mạnh Hán nhìn nàng một cái, gật đầu.Mạnh Hán đi rồi, A Nghiên nhẹ nhàng thở ra, nhìn thịt gà cũng ngấm kỹ rồi, vội vàng bắt đầu nấu.Nàng cho vào nồi một chút dầu quế, bắt đầu châm lửa, đợi cho dầu nóng lên, liền cho thịt gà đã ngâm tẩm kỹ vào,để lửa nhỏ, chiên kĩ thịt gà vàng lên, lấy nước sốt chuẩn bị lúc trước đổ vào, nước sốt lạnh gặp phải thịt gà chiênvàng nóng hổi trong nồi nhất thời phát ra tiếng vang giòn, nước sốt nồng đậm thơm ngon thấm dần vào thịt gà,vừng trắng cũng nhanh chín, mùi vừng trộn với mùi mật ngọt tràn ngập trong không khí, làm cho người ta nhịnkhông được chảy nước miếng.A Nghiên xem ổn rồi, lại vội thêm một chút rau xà lách, hành thái, cùng một chút hoa cúc và hương thung.Dùng thìa gỗ đảo vài cái, một nồi gà chiên tẩm vừng mật ong đã làm xong.A Nghiên lấy ra, xem sắc màu vàng óng ánh, hương thơm nồng đậm, vừa lòng gật đầu.Biết Cửu gia kén chọn, cố ý tìm một cái khay đồ sứ Thanh Hoa, khay quan diêu Thanh Hoa này chỉ trang trí chúthoa văn xanh, trên mặt trắng mịn tinh tế, phối hợp với thịt gà vàng óng ánh lại có màu xanh lá, vừa nhìn đã thấyrất khác biệt.Khi khay gà giòn tẩm vừng mật ong này hiện ra ở trước mặt Tiêu Đạc, hắn có chút tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"Cửu gia hiện đã quen việc A Nghiên mỗi ngày đều bưng lên đồ ăn mới. Có loại đồ ăn kỳ thật trước kia hắn ở trongcung cũng từng ăn, nhưng đồ ăn trong trí nhớ vốn vô cùng nhàm chán, trải qua nàng diệu thủ chế biến, dườngnhư có tư vị khác.Trong khoảng thời gian này hắn có khẩu vị tốt, mỗi ngày trôi qua thật sự dễ chịu, tâm tình cũng tốt hơn, nóichuyện với A Nghiên có chút hiền lành.A Nghiên một bước tiến lên, cười đến ôn nhu săn sóc: "Cửu gia, hôm nay vừa đúng lúc thôn trang đưa gà tamhoàng tới, nô tì thấy thịt gà này chất non mịn, hương vị ngon, nếu hầm canh rất đáng tiếc, liền dùng làm một chútđồ ăn." 

"Nga, làm cái gì?" Cửu gia mặt mày hưng trí, bên môi cũng mang theo ý cười.Vì thế Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ bên cạnh liền phát hiện, trước lúc A Nghiên tiến vào, Cửu gia còn đang chaumày, phát ra một cỗ hơi thở thanh lãnh chớ đến gần, đợi đến khi A Nghiên đi vào, mặt mày Cửu gia liền ôn hòa.A Nghiên nói lại cho hắn cách làm, hắn cả người giãn ra, dường như gió xuân thổi vào mặt, làm cho người ta vui vẻthoải mái.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt không khỏi liếc mắt nghiêm cẩn đánh giá A Nghiên một cái.A Nghiên thấy sắc mặt Cửu gia sung sướng, trong lòng cũng thả lỏng, sự tình kế tiếp làm tốt rồi.Nàng cười bắt đầu giới thiệu điểm tâm mình làm cho hắn. "Đây là gà giòn tẩm vừng mật ong, nô tì đem bột mì bọcthịt gà mềm bên trong, bên ngoài phủ một tầng vừng, lại cho vào nồi chiên một chút, Cửu gia nếm thử, có hợpkhẩu vị không?"Cửu gia cúi đầu nhìn A Nghiên mở khay trên bàn, bên trong tràn đầy một mâm, dưới đáy dùng một tầng hoa cúcnhạt màu làm nền nhìn tươi mới nhu hòa. Mà ngay trên mặt hoa,cúc bày một vòng khối thịt tẩm mật và vừng,thoạt nhìn hẳn là thịt gà, bên ngoài lấm chấm vừng, lấp lánh như vàng, phối hợp thêm một chút rau mầm mùaxuân, càng xem càng làm cho người ta thèm ăn.Trong con ngươi dài nhỏ càng có vẻ sung sướng.Kỳ thật, hắn quả thật phi thường soi mói với đồ ăn, luôn đòi hỏi sắc hương vị cầu toàn. Mà A Nghiên nấu ăn, chẳngnhững hương vị làm hắn thích, đến ngay cả hình thức cũng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.A Nghiên nhìn thần sắc hắn, biết đã thành, liền vội dùng đũa ngà voi gắp một miếng thịt gà lên, hầu hạ hắn ăn.Tiêu Đạc vừa thử một ngụm, liền gật đầu: "Hoàn hảo."rõ ràng bên ngoài giòn thơm, bên trong thịt gà mịn màng mềm mại, thêm mùi vừng lẫn vào trong thịt gà, ăn vàothật sự là có tư vị khác.A Nghiên nghe lời này, đương nhiên cao hứng. Tuy rằng chưa từng được khen nhiều, nhưng có thể được hai chữnày, đã là vô cùng tốt.Lập tức nàng cười nói với Tiêu Đạc: "Cửu gia thích là tốt rồi!"Thịt gà cùng với vừng, sớm muộn gì cũng ăn chết hắn!Gần đây Hàn Đại Bạch đã triệt để thất sủng trước mặt Cửu gia, thân thể cũng không quá tốt, không xuất hiện ởphòng bếp. Hà Tiểu Khởi mỗi ngày đều ở bên cạnh làm thêm một ít đồ ăn tươi mới đa dạng, nhưng mà thoạt nhìnhắn không có khả năng cùng mình tranh đoạt khối lãnh địa Cửu gia này.Khả năng chí hướng hắn vẫn là ở chỗ hội Bạch Lan gì đó đi?không có hai người kia, A Nghiên cũng không sợ bị nhìn thấu. Dù sao loại đạo lý đồ ăn tương sinh tương khắc này,đầu bếp có lẽ biết nhưng sẽ không tinh thông như mình. Gà giòn mật ong vừng kỳ thật cũng là một loại mỹ thực ởphía nam, người ta ăn cũng không bị trúng độc, chẳng qua lúc mình làm món ăn này, hơi động tay động chân, chonhiều hơn một ít vừng.Có cân lượng xảo diệu này, hắn nếu ăn nhiều mấy miếng, chuyện trúng độc chỉ là sớm hay muộn, có lẽ ngày nàođó nằm trên giường bạo bệnh bỏ mình rốt cuộc cũng không dậy nổi!Lại nói, nàng từng là danh y, lại tinh thông nguyên tắc nấu nướng, hai loại kỹ năng dung hợp hoàn mỹ, đều là cáckiểu kỹ năng có thể thi triển.Người làm đại phu, nguyên tắc nấu nướng vị tất tinh thông hơn nàng. Người làm đầu bếp, y thuật tất nhiên khôngcao minh bằng nàng!Xem bọn hắn thế nào đấu thắng được mình!Càng nghĩ càng sung sướng a!Ai biết nàng đang sắp nhập thần, bỗng nhiên có một miếng gà thơm ngào ngạt nhét vào miệng nàng.Nàng nhất thời sợ ngây người, mở to hai mắt nhìn người trước mặt.Tiêu Đạc vừa thưởng thức gà giòn tẩm vừng mật ong, mĩ vị hạng nhất làm cho người ta muốn ăn thêm, vừa mỉmcười nhìn A Nghiên.A Nghiên môi nhỏ đỏ bừng, giống như anh đào hồng sau cơn mưa mang theo giọt sương, thậm chí còn ngây thơhơi hơi hé ra, nay bị nhét vào một miếng gà, lại phát ngốc trợn mắt há hốc mồm."Nha đầu ngốc." hắn môi mỏng khinh động, nhả ra ba chữ như vậy."Cửu gia..."A Nghiên cười khổ: "Cửu gia, nô tì không ăn, gia ăn, gia ăn..."Tiêu Đạc không cho phép nàng cự tuyệt, đánh giá cánh tay nhỏ khuôn mặt nhỏ của nàng, cuối cùng ánh mắt rơixuống bộ ngực nhỏ bằng phẳng: "không có mấy lượng thịt, vừa vặn ăn cho bổ, nghe nói ăn nơi nào bổ nơi đó."Ăn nơi nào bổ nơi đó...A Nghiên trên mặt phát đỏ.Nàng, nàng, nàng lấy thịt ức gà làm món này a!Hừ!Nàng gian nan nhai miếng thịt Tiêu Đạc đút cho mình, cũng ôm quyết tâm thấy chết không sờn nuốt xuống, sau đómới chuyển động thân thể, sử dụng tay che trước ngực mình. "Nô tì ... nô tì nhỏ! Bởi vì nô tì còn nhỏ thôi!"nói xong câu làm cho người ta thương tâm muốn chết này, nàng xoay người chạy!Nàng chạy về phòng của mình cẩn thận đóng cửa lại, xoa xoa thái dương khẩn trương gạt mồ hôi, trực tiếp đưađầu ngón tay móc cổ họng.Nàng muốn nhanh nhổ ra, không thể ăn miếng gà kia.Ai biết bụng nàng khỏe mạnh như thế, nàng cứ móc nửa ngày, thế nhưng căn bản không nhổ ra được.Khi nào thì thân thể nàng tốt như vậy?A Nghiên gấp đến độ dậm chân, nhưng càng dậm chân thì miếng thịt gà kia chắc là càng đi xuống thôi. 

không có biện pháp, nàng đành phải chạy nhanh tìm nước trà, uống thêm nước.Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ một miếng mà thôi, cũng hẳn là không việc gì đi.Ai biết, nàng mười phần sai!Vào lúc đêm xuống, nàng choáng váng đầu hoa mắt, nôn mửa, trong bụng đau nhức, cả người khó chịu đều là mồhôi lạnh.Này, này rõ ràng là dấu hiệu ngộ độc thức ăn a!A Nghiên khóc không ra nước mắt, khó chịu đánh gối đầu.Bất quá nàng ở đây khó chịu, nghĩ lại mình chỉ ăn một miếng đã thành như vậy, có thể thấy được gà tẩm vừng nàydùng được, nam nhân đáng giận kia ăn nhiều như vậy, có phải đã chết hay không? 

Chương 25

Vì thế nàng giãy dụa đứng lên, chịu đựng đau đớn trong bụng, hai chân run run, mồ hôi đầy người, gian nan đi vềphía phòng Tiêu Đạc.Bởi vì hiện tại nàng là người tâm phúc nhất trong mắt Tiêu Đạc. Ở phòng bên cạnh phòng chính của Tiêu Đạc, chonên đi đến chỗ Tiêu Đạc thực dễ dàng.Nàng cố gắng mãi rốt cục đi tới trước cửa phòng, gian nan đứng lên, tính vụng trộm nghe động tĩnh xung quanh,ai biết giờ phút này cửa lại mở ra.Cửa mở, ánh trăng rọi như nước, gió thu lung lay cành trúc, xung quanh hiu quạnh, Tiêu Đạc một thân trung ymàu trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ đứng ở cửa trước.Tiêu Đạc nhìn nhìn A Nghiên, thấy nàng tóc đen bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, dính trên khuôn mặt tái nhợtkhông có chút máu, cả người dường như đứng cũng không vững, giống như gà con đáng thương run run trong giólớn sấm to."Làm sao?" Tiêu Đạc có một chút buồn bực, từ trên cao nhìn xuống cô nương đáng thương."Gia, bụng gia có đau không?" Ngửa mặt lên, cõi lòng đầy chờ mong hỏi."không." Tiêu Đạc môi mỏng khinh động, chỉ nói một chữ." Gia chẳng lẽ cũng không đau đầu bải hoải?" Làm sao có thể như vậy?"không." Tiêu Đạc mặt không biểu cảm bình thản nói."Gia có chỗ nào khác không thoải mái sao?" Ôm một tia hi vọng cuối cùng, nàng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truyvấn."không." Tiêu Đạc hơi nhíu mi."Nha ——" A Nghiên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, tóc và mồ hôi hỗn độn dính trên mặt. 

   Trong lòng nàng bi phẫn tràn ra cào tim bóp phổi, làm sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy?Nàng ăn một khối, bị tra tấn chật vật như thế, mà hắn lại một thân bạch y phiêu phiêu giống như trích tiên nhưtrước!Này con mẹ nó đây là chuyện gì a?Tiêu Đạc không dám gật bừa nhìn A Nghiên bẩn thỉu: "Thỉnh đại phu cho nàng, sẵn tiện tắm rửa luôn."hắn không thích đầu bếp của mình bệnh thành như vậy, ai làm đồ ăn cho hắn?Đương nhiên hắn cũng không thích đầu bếp của mình bẩn thành như vậy, làm cơm cho hắn sao ăn nổi?hắn vừa dứt tiếng, Ninh Phi không biết nấp ở xó xỉnh nào, lặng yên không một tiếng động vụt đến, đi đến trướcmặt A Nghiên, hơi cúi thắt lưng, nâng tay nhấc A Nghiên lên.Tiêu Đạc phất áo choàng, tiêu sái xoay người vào nhà.Bất quá theo dư quang khóe mắt thấy động tác Ninh Phi, hắn ngừng lại.Tay Ninh Phi nắm cổ áo A Nghiên, chuẩn bị nhấc nàng lên.Tiêu Đạc sắc mặt lạnh lùng, phân phó: "Buông."Tay Ninh Phi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đạc.Tuy rằng Tiêu Đạc ngữ khí cực kì khinh đạm, bất quá Ninh Phi nghe ra trong thanh âm kia có một tia không vui."Để ta."Ánh mắt bình tĩnh của Ninh Phi nhất thời gợn sóng, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc.Bởi vì ai cũng biết Cửu gia là một người khiết phích thế nào, hiện tại tiểu cô nương này bẩn thỉu thế, lấy tính cáchcủa Cửu gia, sợ là nhìn cũng không muốn nhìn một cái.Ngay lúc trong ánh mắt Ninh Phi đầy kinh ngạc không hiểu, Tiêu Đạc chậm rãi quay lại, cúi thắt lưng, một bàn taynhấc A Nghiên lên.hắn cau mày, dùng một bộ dáng ghét bỏ nói: "Tiểu nha đầu, ta không biết có cô nương nào có thể thối thành cáidạng này như ngươi."nói xong hắn nhấc A Nghiên lên, đi thẳng vào nhà.Ninh Phi đeo mặt nạ sắt, nhìn người đi qua cửa, kinh ngạc đờ ra.Luôn luôn chờ phía sau, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh, nhướn mi hỏi: "Ninhđại nhân, không phải nên đi thỉnh đại phu sao?"Ninh Phi chậm rãi nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, trầm tư nửa ngày, gật đầu: "Phải, nhanh đi tìm đại phu!" 

************************** 

A Nghiên bị Tiêu Đạc mang vào phòng giống như một bó cải trắng, lại giống như một bó cải trắng bị ném vào mộtcái giường tháp. 

  Cái giường tháp này cũng không trải thảm, nàng bị hung hăng ném một cái, xương cốt cả người dường như vỡ ra.Càng đáng sợ hơn, hắc ưng gọi là Vấn Thiên xuất quỷ nhập thần kia còn kêu lên một tiếng bén nhọn phi thườngthấu tai, dường như ghét bỏ nàng là khách không mời mà đến!A Nghiên rưng rưng ngẩng đầu lên, đã thấy cửa đóng lại. Trong phòng cũng không đốt đèn, tối mù mịt, chỉ có thểdựa vào một chút ánh trăng chiếu qua song cửa sổ mới miễn cưỡng nhìn thấy.Nam nhân ngọc thụ lâm phong, ánh sáng rạng ngời, đi tới như trích tiên.Nàng ngửa mặt, buồn bực nhìn hắn.Kết quả đón một chậu nước tạt đến."A ——" nàng cả người ướt đẫm, thậm chí còn uống mấy ngụm.Qua nửa ngày, cả người ướt sũng nàng đo đỏ đôi mắt nhìn hắn: "Gia làm gì!"Tiêu Đạc xoay người, tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn mang theo bọt nước.Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần trắng mịn, từng giọt nước chảy xuống, so với đậu hủ vừa làm ra còn mềm hơnvài phần, ngón tay xoa lên xúc cảm thật non thật trơn.hắn vừa lòng nói: "Như vậy mới sạch chút."A Nghiên hai mắt đẫm lệ mông lung, ôm bụng muốn khóc: "Nô tì thật là khó chịu a!"Tiêu Đạc nâng tay sờ sờ mái tóc ướt đẫm của nàng: "Đại phu sắp đến."Đại phu?A Nghiên đang buồn bực, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, thanh âm Ninh Phi không hề có cảm xúc vanglên: "Gia, đại phu đến."Tiêu Đạc nhẹ nhàng "Ân", bên kia Ninh Phi tự nhiên thỉnh đại phu vào phòng.Cửa vừa mở ra, bên ngoài ánh trăng chiếu vào, trong phòng nhất thời cái gì nên xem đều có thể thấy rõ.Ninh Phi nhưng là hoàn hảo, hiện tại Cửu gia mang tiểu nha đầu này vào phòng ở của mình là chuyện chưa bao giờphát sinh, quả thực là không thể tưởng tượng, cho nên kế tiếp lại phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ không có nửaphần kinh ngạc.Bất quá đại phu kia cả kinh đến cằm cũng muốn rơi xuống.hắn họ Hàn, là ngự y trong cung, theo Tiêu Đạc xem bệnh cho hắn từ hồi nhỏ, biết rõ hắn có một đống tật xấuphiền toái.Hàn đại phu này sơn dương hồ đẩu, tìm tòi nghiên cứu đánh giá A Nghiên, dường như mong muốn từ trên ngườinàng tìm ra tin tức bát quái.Tiêu Đạc mặt trầm xuống, lạnh lùng phân phó: "Xem bệnh." 

Hàn đại phu nhất thời sợ không nhẹ, vội vàng đi qua, muốn bắt mạch cho A Nghiên.A Nghiên trong lòng xấu hổ cực kỳ. Bởi vì nàng mặc trung y bạch quyên, vốn mỏng mềm, nay bị một chậu nước đổxuống, tầng bạch quyên phảng phất trong suốt, khiến thân thể nàng cơ hồ không chút nào che đậy hiện ra trướcmặt mọi người.Tuy rằng trước ngực nàng có chút phẳng, tuy rằng mông nàng cũng không đủ cong, nhưng tốt xấu gì cũng là thânmình tiểu cô nương tuổi dậy thì a, nơi nào có thể để cho người ta nhìn?Lại nói, nàng thật đúng là sợ đại phu này nhìn thấy mình.Lập tức nàng vội giãy dụa, hướng về chăn gấm cuối giường.Ai biết vừa nhích được hai bước, Tiêu Đạc tự tay chặn nàng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"A Nghiên có thể nghe ra ngữ khí của hắn không tốt lắm, sau đó có lẽ hắn sẽ tức giận.A Nghiên thân thể ướt đẫm cả người thấm lạnh, không tự chủ được hắt xì một cái. Hắt xì vang dội rồi, nàng mangtheo giọng mũi ủy khuất nói: "Nô tì từ nhỏ sợ đại phu, cũng không muốn uống thuốc, nô tì nhìn thấy đại phu liềnsợ hãi. Cửu gia để đại phu rời đi được không?"Tiêu Đạc có chút không hiểu, cúi đầu nhìn đã thấy vật nhỏ cả người ướt đẫm, lui thành một đoàn, tóc ướt sũngdính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trên má còn vương một chút nước mắt, con ngươi thanh nhuận có lệ châu trongsuốt, cứ như vậy muốn trốn cũng trốn không xong nhìn hắn, trong suốt ướt át. Xuống chút nữa nhìn thấy trung ybạch quyên bao lấy thân mình nhỏ nhắn linh lung... Trước kia chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất gầy, nay xem racũng mạn diệu thanh tú...Tiêu Đạc không biết thế nào liền cảm thấy cổ họng căng thẳng, cả người dường như bị ngọn lửa nhỏ từ từ thiêuđốt, bắt đầu chậm rãi nóng lên, thậm chí thân thể mỗi một chỗ đều bắt đầu căng thẳng.Điều này đối với hắn mà nói kỳ thật là xa lạ, xa lạ đến mức hắn thậm chí cảm thấy mình sinh bệnh.hắn yết hầu giật giật, khẽ ho nhẹ che giấu thân thể không được tự nhiên, ánh mắt chuyển tối, trên mặt lại càngphiếm lãnh. "Ngươi, đi ra ngoài."hắn hạ lệnh như vậy.Ai? Ai phải đi ra ngoài?Ở đây ba người, A Nghiên, Ninh Phi, đại phu đều vẻ mặt mơ hồ.A Nghiên hai mắt đẫm lệ mông lung ý thức được cái gì, ngã khỏi giường thấp đi xuống.Nàng muốn đi ra ngoài, người nên đi ra ngoài nhất chính là nàng!Ai biết nàng vừa động cả người trước mắt biến thành màu đen, lảo đảo một cái, suýt nữa té xỉu tại chỗ, may mắnTiêu Đạc bên cạnh, vẻ mặt lạnh băng ghét bỏ nâng một cánh tay dài đỡ nàng.Ninh Phi cùng đại phu ý thức được cái gì, nhìn nhau, đều xoay người cuốn xéo.Nguyên lai thật sự nên đi ra ngoài là bọn hắn!Thân thể nhỏ tinh tế run run tựa vào trong ngực, cách lớp vải bạch quyên mỏng manh giống như một con mèo nhỏ  đáng thương cọ cọ thân thể của mình, làm cho trong lòng Tiêu Đạc bắt đầu có vô số ngọn lửa nhỏ tán loạn nơi nơi.Cứ việc thân thể trong lòng này ướt sũng thấm lạnh, cứ việc mơ hồ dường như vẫn có chút hương vị khiến hắnlạnh nhạt, bất quá hắn có thể ngửi được một cỗ hương thơm thản nhiên, giống như đêm khuya khi tỉnh mộng ngẫunhiên lưu lại hương vị ở chóp mũi, làm cho người ta lưu luyến, làm cho người ta buồn bã thất thần, lại làm chongười ta không thể nào truy tìm.hắn cúi đầu, con ngươi hẹp dài sâu như biển, lóe ra ánh sáng đen tối khó hiểu."Ngươi nếu còn dám động, ta lập tức để Vấn Thiên mổ mắt ngươi." thanh âm Tiêu Đạc âm lãnh kiềm nén vang lên."Nô tì, nô tì không động..." A Nghiên cảm thấy lạnh.Rất lạnh a, nàng cần một ổ chăn ấm áp, nhưng nàng lại bị giam cầm trong lòng nam nhân đáng sợ này.Đừng tưởng rằng tránh ở trong lòng nam nhân nàng có thể cảm nhận được "hơi thở cực nóng tronglồng ngực dàyrộng kia", căn bản không có chuyện đó, nàng chỉ cảm thấy lạnh như băng thấu xương!trên đời này làm sao có thể có một nam nhân như vậy? Giống một cái vết nứt thời khắc tản mát ra hơi thở trờiđông giá rét?Nàng run run môi, ủy khuất nói: "Nô tì có thể tiếp tục nằm xuống sao?""không thể." hắn quả quyết cự tuyệt, nhưng nâng tay lên, lại không biết từ nơi nào lấy ra một cái áo choàng, bọclấy thân thể nàng.A Nghiên nhất thời cảm thấy thoải mái hơn, bất quá từ trong đáy lòng nàng cũng không phải rất cảm kích, nàngnghĩ nên cùng hắn nói rõ quan hệ. "Cửu gia, nô tì tuy rằng còn nhỏ, nhưng đến cùng là nữ nhi, nô tì cả người ướtđẫm, gia còn ôm nô tì như vậy, sẽ làm hỏng khuê dự của nô tì, nếu thanh danh nô tì bị hao tổn, A Căn ca ca nhànô tì nhất định không cần nô tì nữa!"A Căn ca ca...Tiêu Đạc hơi nhếch môi, híp con ngươi lại, thản nhiên nói: "hắn không phải đi phương bắc sao? Nơi đó đang đánhnhau với Bắc Địch, có lẽ đã chết trận sa trường.""A? thật vậy chăng?" thật đáng thương A Căn ca ca a, nếu hắn đã chết, mình chẳng phải là phải gả cho ngườikhác? A Nghiên cảm thấy thê lương."Ta có thể giúp hắn xin ngân lượng trợ cấp." Tiêu Đạc thấy bộ dáng nàng cực kỳ bi thương, hảo tâm an ủi. Ở tronglòng hắn, A Căn ca ca gì đó đã là một người chết.Đầu bếp nữ của hắn a, sao có thể mãi nhớ thương nam nhân khác?**** một lát sau ***********A Nghiên bị tình huống bao vây hồn bất phụ thể, nàng mở to hai mắt cẩn thận quan sát chung quanh.hiện tại, nàng, Cố A Nghiên, đang nằm trên giường nam nhân tôn quý vô cùng lại âm lãnh khủng bố kia.Giường thật sạch sẽ a, đệm chăn không nhiễm hạt bụi nhỏ, băng ngọc làm thành gối đầu, trên giường quây mànđều là trướng tơ vàng thiên tằm thượng đẳng, đông ấm hạ mát, giá trị nghìn vàng. 

  Nàng đem thân thể trốn vào trong đệm chăn, hai tay nắm chặt góc chăn, chỉ lộ ra nửa đầu, con ngươi trong suốtgiống như đá quý thật cẩn thận xem xét tình cảnh bên ngoài.Nam nhân đáng sợ Tiêu Đạc đang ngồi trước cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, chiếu vào trên khuôn mặt được điêu khắctuấn mỹ vô cùng, dường như cả người hắn chìm trong một tầng vàng rực, càng có vẻ không giống người ở thếgian này.A Nghiên nháy nháy mắt, nhấp môi nhỏ, bỗng nhiên nghĩ tới đời thứ sáu khiến nàng thương tâm muốn chết kia. 

một đời đó, thành Thiền Châu ôn dịch đại náo, nàng không để ý an nguy của mình, tuổi còn nhỏ đi theo phụ thânvào Thiền Châu cứu người. không biết tạo được bao nhiêu phúc báo, cơ hồ được người người coi là ngọc nữ hạphàm, đem lại mĩ danh tiểu thần y Cố Nghiên.Thời điểm đó kỳ thật nàng cũng đã chờ mong, chết thì chết đi, nàng cũng chết lặng.Nhưng mà tại ngoài thành Thiền Châu, nàng gặp tiểu thiếu niên phong hoa tuyệt đại kia, hai tiểu hài tử trò chuyệnvới nhau thật vui.Thời điểm đó nàng thật ngu dốt a, không nhận ra thiếu niên tuyệt sắc này kỳ thật chính là cừu địch mỗi đời củanàng — nam nhân năm đời đều hại nàng thê thảm lìa trần.Bất quá cũng không có gì kỳ quái, bởi vì chết năm đời, nàng vừa thấy hắn liền kinh hồn táng đảm, ở đâu có tâm tưđi thưởng thức dung mạo tuyệt thế này nọ, cho dù thấy được khuôn mặt kia, cũng chỉ thấy âm trầm.Thử hỏi, dù Hắc Bạch Vô Thường có đẹp đến trời, thì mấy người có thể thưởng thức?Cho nên nàng hồ đồ không biết cùng tiểu thiếu niên kết thành bạn tốt. Cũng trong lúc hai người tay cầm tay cùngnhau trở về thành, gặp một số người đông như ong vò vẽ hoảng hốt theo tới, sau đó những người đó rầm rầm ràorào quỳ gối trước mặt tiểu thiếu niên, miệng kêu Cửu hoàng tử.Lúc đó nàng vừa nghe Cửu hoàng tử, cả người liền treo lên. "Ngươi, ngươi là Cửu hoàng tử?""Đúng vậy, tuy rằng tuổi ta còn nhỏ, nhưng sinh ở hoàng gia, Thiền Châu có ôn dịch, ta cố ý thỉnh cầu phụ hoàngđến tìm hiểu, vì phụ hoàng phân ưu giải nạn, vì xã tắc mưu phúc."Còn nhỏ tuổi, nói đến nói đi cũng là đạo lý rõ ràng. Hơn nữa ánh mắt rất trong sáng, quả thực hoàn toàn bất đồngvới Cửu hoàng tử âm lãnh tàn bạo trong ấn tượng của nàng.A Nghiên còn sót một tia hi vọng, cẩn thận hỏi thử: "Ngươi, ngươi gọi là A Nguyên?"Hoàng tử nhỏ lúc này đã phát hiện nàng khác thường, càng cầm chặt tay nàng, gật đầu nói: "Đúng vậy, ta nhũdanh gọi là A Nguyên, đại danh, họ Tiêu tên Đạc." 

Thốt ra lời này xong, A Nghiên đang bị hắn cầm tay trực tiếp ngất xỉu.Đúng vào lúc này, phụ thân của A Nghiên cũng tới, mang A Nghiên đi. Còn Cửu hoàng tử thân là hoàng tử, cũngcó rất nhiều việc phải làm, trong lòng hắn nghi hoặc vì sao vừa rồi A Nghiên khác thường? Bất quá rời đi trước, vừalo lắng A Nghiên không hiểu sao té xỉu, vừa mong chờ lần sau lại gặp lại A Nghiên, nhất định phải hỏi cho minhbạch.Nhưng hắn tính toán triệt để thất bại, bởi vì A Nghiên khi biết mình trong lúc vô ý gặp hung thần ác sát tương lai,trực tiếp gói đồ suốt đêm chạy trốn.Trốn đến chân trời góc biển, nàng cũng muốn chạy.Cho dù đây là số mệnh gặp lại, cho dù loại giãy dụa này không hề có hi vọng, nàng cũng muốn cùng vận mệnh liềuchết phản kháng đến cùng.Từ đó, nàng bắt đầu trở nên bình thường, lưu lạc thiên nhai, hành y tế thế, không lưu tên họ.Nàng giống như lục bình, không dám ở một chỗ quá mười ngày.Mãi cho đến một ngày, lúc nàng lưng đeo sọt hự hự leo núi hái thuốc, một đôi quan ủng chặn đường nàng đi.Người đến là một nam nhân tướng mạo bình thường. "Nghe nói ngươi là thần y?""Ta không phải thần y.""Ngươi là Nghiêm Cố?" (lúc đó nàng đã cải danh đổi họ thành Nghiêm Cố, Nghiêm Cố, Cố Nghiên, chính là đọcngược)"Ta không phải Nghiêm Cố!""Ngươi... là đại phu?""không, không, ta không phải đại phu!""Vậy thuốc trên lưng ngươi?""Ta là người trồng thuốc, chữ to không biết lại càng không biết y thuật, đây là hái thuốc bán cho đại phu!"Trầm mặc một lát, đối phương rốt cục nói: "Hảo, ta đi tìm người khác."A Nghiên nhẹ nhàng thở ra.Ai biết đối phương bất chợt xoay người, lạnh lùng nói: "Nghiêm Cố!"A Nghiên sắc mặt đại biến, biến rồi, ra vẻ bình tĩnh nói: "Gọi cái gì mà gọi?"Đối phương cũng đã tính trước kỹ càng: "Ngươi chính là Nghiêm Cố."A Nghiên kiên trì nói: "Ta thực không phải.""Theo ta đi." 

"không đi.""không đi cũng phải đi."A Nghiên nghe thế, vội bỏ chạy, chạy thật nhanh, giống như phía sau có một con sói đuổi theo nàng.Đối phương không chút hoang mang, ném ra một sợi dây thừng túm được A Nghiên.Sợi dây thừng trói A Nghiên tại chỗ.Mẹ nó, trực tiếp cắn một miệng cỏ.Người này công phu rất cao, tuyệt đối không phải người bình thường a!Đối phương đi tới bên cạnh nàng: "Gia chủ ta trúng độc, cần phải có người giải độc, thỉnh cô nương thu xếp đi mộtchuyến. Cứu một mạng người bằng xây bảy cấp phù đồ, huống chi gia chủ ta thân phận phi phàm, nếu cô nươngcó thể cứu, ngày sau chắc chắn báo ơn thật lớn."A Nghiên khóc không ra nước mắt, đem mặt chôn ở trong bụi cỏ không đồng ý: "Ta không đi."Nhưng đối phương căn bản không nghe, túm lấy đai lưng nàng vội vàng chạy xuống núi.Chủ tử người này đương nhiên là oan gia mấy đời mấy kiếp của nàng - Tiêu Đạc.Mấy năm không thấy, gặp lại Tiêu Đạc, hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.Khuôn mặt mơ hồ có bộ dáng thiếu niên, dung mạo tuyệt đại, ngọc thụ lâm phong, tôn quý phi phàm, nhưng màmặt mày hơi thở cũng đã thay đổi.hắn trở nên đông lạnh điêu tàn, một ánh mắt cũng có thể làm cho người ta không rét mà run, cả người tản ra mộtloại hơi thở lạnh như băng.hắn ngồi trên sạp, nâng con ngươi hẹp dài, ánh mắt hơi trào phúng quét về phía A Nghiên vừa vào cửa. "PhiTuyết, đây là thần y ngươi tìm?"hắn trong mắt đều là xem thường, hiển nhiên coi A Nghiên thành bọn giang hồ bịp bợm lừa gạt.Cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như vậy, lúc đó A Nghiên mặc áo choàng màu vàng đất, bởi vì nhiều năm bôn ba bênngoài, thậm chí lên núi hái thuốc, trên mặt giống như trứng cháy đen nhẻm, huống chi còn dính theo mấy cọng cỏđuôi chó đung đưa.Bộ dáng này, thật sự là cùng thần y trong truyền thuyết cách nhau khá xa.hắn thậm chí không nhận ra đây là tiểu cô nương mấy năm trước hắn từng nắm tay luyến tiếc buông ra."trên người ta trúng độc, sống không quá ba ngày." hắn nói với nàng như vậy.Nàng cúi đầu, yên lặng nghĩ, xứng đáng..."Trị không hết độc của ta, ngươi cũng theo ta cùng chết đi." Lúc hắn nói như vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệtluân lại nổi lên nụ cười trào phúng, trong con ngươi cũng mịt mờ sâu không thấy đáy.Lúc nghe tới chữ chết, nàng rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên. 

Có đôi khi nàng thấy rất kỳ quái, đến cùng là vận mệnh thế nào? Sao cứ để nàng cùng nam nhân này trong sinh vàtử thắt một nút thắt?Nàng ngửa mặt dũng cảm nhìn nam nhân trước mặt giống như diêm la đáng sợ: "Vì sao ngươi muốn giết ta?"Ngồi ở trên sạp, Tiêu Đạc đột nhiên nhìn thấy trên khuôn mặt trứng cháy lại có một đôi con ngươi trong suốt,trong con ngươi đó mang theo không cam lòng, thốt ra chất vấn.hắn hơi run, sau đó nhíu mày, cười lạnh: "Bóp chết một con kiến, cần lý do sao?"A Nghiên vì chuyện đã chết năm lần mà buồn bực, nay cố lấy dũng khí nhưng lại được một đáp án như vậy.Đúng vậy, bóp chết một con kiến có đôi khi không cần có lý do. Có lẽ do thuận tay, có lẽ tâm tình không tốt màthôi.Dù sao bóp chết một con kiến là chuyện dễ dàng.A Nghiên rầu rĩ cúi đầu, không nói thêm một câu nào nữa.Nàng bị bắt đi giải độc chữa bệnh cho Tiêu Đạc.Kỳ thật nàng càng muốn trực tiếp làm thịt Tiêu Đạc, nhưng chung quanh một đám cấp dưới như hổ rình mồi, còncó mấy đại phu muốn cùng nàng thảo luận biện pháp giải độc, nếu nàng ra tay, sợ là bị đâm một đao trước.A Nghiên thực sự bắt đầu giải độc cho hắn, nàng rất có thiên phú về y thuật, hai ngày hai đêm không ngủ, rốt cụcnghiên cứu ra một biện pháp giải độc, mặc dù không triệt để giải hết độc, nhưng cũng tạm thời không phải lo vềtính mạng.Bởi vì coi như nàng lập công lớn, đám cấp dưới cuối cùng thả lỏng cảnh giác, bọn họ tôn xưng nàng là thần y, chonàng cẩm y ngọc thực, cũng không dám mắt lạnh đối với nàng nữa.Nàng mượn cơ hội yêu cầu tự mình chăm sóc thân thể Cửu hoàng tử, đám cấp dưới cũng đáp ứng.Nàng thừa dịp này, bắt đầu hạ độc mạn tính trong thức ăn của Cửu hoàng tử, cái loại độc này nàng đặt tên là"Mỉm cười mười chín ngày", ý là: trúng phải độc này có thể sống mười chín ngày, nhưng đến ngày thứ mười chín,nếu không dùng giải dược, như vậy ngày hai mươi sẽ chết.Nàng quyết đoán hạ loại độc này cho hắn, lặng yên không một tiếng động, không có người phát hiện.Lúc nàng hạ độc, trong đầu cũng từng lóe qua cảnh tượng tốt đẹp kia. Lúc hắn còn nhỏ cũng đã tuấn mỹ tuyệtluân, dùng con ngươi ôn hòa mỉm cười nhìn nàng, nắm tay nàng, thế nào cũng không chịu buông ra.Bất quá một màn này rất nhanh đã bị năm đời chết thảm bao phủ hết.hắn không giết ta, ta cũng vì hắn mà chết.hiện tại hạ độc hắn, không oán.Huống chi, tiểu thiếu niên từng nắm tay nàng kỳ thật đã không còn, hắn trưởng thành thô bạo, coi mạng ngườinhư cỏ rác.Lúc hạ độc hắn một khắc kia nàng triệt để bình tĩnh lại, giống như lão già bà mụ từ nay về sau ở bên người hắn. 

một chuỗi ngày kia thật sự là lòng tràn đầy hạnh phúc, xem dung nhan hắn tuấn mỹ tuyệt luân, mày kiếm bay xéoanh tuấn khí thế, cùng với hai tròng mắt âm trầm lạnh như băng, nghĩ đến không lâu sau hắn chết vào tay mình,nàng liền nổi lên một loại vui sướng không thể kiềm chế.một ngày lại một ngày, mặt trời mọc mặt trời lặn, nàng vẫn luôn luôn cùng hắn.Nàng đếm trên đầu ngón tay mấy ngày còn lại, cuối cùng đếm tới ngày mười tám.Ban đêm ngày đó, cũng là một đêm buổi tối mát trời. hắn nằm nghiêng trên giường thấp, nhìn trăng sáng treo cao,không nói chuyện. Cứ mím môi yên lặng xem chấm nhỏ xa xôi.A Nghiên cao hứng phấn chấn hầu hạ ở bên cạnh, khóe môi lộ ra nụ cười.Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên mở miệng. "Ngươi hôm nay thật cao hứng?""Có, có một chút...""Vì sao?" hắn thanh âm bình tĩnh không gợn sóng."Cũng, cũng không có gì..." muốn cho nàng không biết xấu hổ nói ra miệng, bởi vì ngươi phải chết, cho nên ta caohứng đến độ ngủ không yên sao?Nàng nói không nên lời, bất quá cũng may hắn không hỏi tiếp.Vì thế nàng càng dè dặt cẩn thận, cúi đầu theo dõi hắn.Lúc này trong bụi cỏ vang lên tiếng dế kêu, ngày hè gió mát thổi qua, trong viện yên tĩnh an tường. Mà trêngiường thấp, ánh trăng sáng tỏ giống như một khối sa màu bạc phủ lên dung mạo tuyệt thế của hắn. hắn khép haitròng mắt lại, lông mi cong dài.không biết vì sao, nàng nhìn hắn yên tĩnh ngủ nhưng lại cảm thấy trên khuôn mặt kia có vài phần tịch mịch.Trong lòng nàng vừa khéo lại nhớ tới thiếu niên mới mười tuổi kia.Thời điểm hắn còn nhỏ, tính tình so với hiện tại hoàn toàn không giống.Mấy năm nay, đến cùng đã phát sinh chuyện gì, lại biến hắn thành bộ dáng hôm nay?đang lúc nghĩ như vậy, hắn hơi hơi nhếch môi mỏng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí lãnh đạm nói: "Nghiêm thần y,kỳ thật có đôi khi ngươi làm ta nhớ tới một cố nhân.""Nga?" A Nghiên nhất thời tim đập gia tốc."Bất quá ngươi không phải nàng." hắn nói như vậy."Nàng, nàng hiện tại ở đâu?" A Nghiên nắm chặt góc áo, tận lực khắc chế kinh hoàng, ra vẻ bình tĩnh hỏi."không biết." Lúc hắn nói ra mấy chữ này, thanh âm bình tĩnh, không thèm quan tâm.A Nghiên hít một hơi thật sâu, yên lặng nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.Lúc này lại có một trận gió thổi qua đình viện nho nhỏ. Truyền đến thanh âm hài đồng chơi đùa, theo đó còn có  mùi hoa sơn chi dễ ngửi.Nam nhân nằm ở trên giường thấp bỗng nhiên nỉ non: "Người ta căn bản không muốn gặp ta, ta vì sao còn phải đitìm nàng..."Trong thanh âm là nồng đậm cô đơn cùng bất đắc dĩ, thật giống như... thật giống như hắn là một con chó nhỏđáng thương đã bị chủ nhân vô tình từ bỏ.một khắc kia A Nghiên dường như nghe được tiếng tim mình vỡ ra.hắn phải chết.Vĩnh viễn cũng không thấy được người hắn muốn tìm.một loại chất lỏng ướt át lướt qua gương mặt nàng, nàng lau đi, dĩ nhiên là lệ.Nàng đến cùng là mềm lòng, vì một con cá sấu hung tàn mà rơi nước mắt sao?Nàng thống khổ ngồi xổm xuống, mặt đã không còn huyết sắc.Ngoài nàng cùng cha mẹ, không có ai biết nàng từ nhỏ trái tim có tật, vốn không nên quá mức kích động, quámừng rỡ đau buồn sẽ lấy mạng nàng.Nàng run run môi, trong hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân nằm ở trên giường thấp.Đêm dài như nước, trăng sáng quạnh quẽ, gió thổi không lưu luyến, chỉ có ngọn đèn trên mái nhà nhẹ nhàng layđộng, ở trên khuôn mặt tôn quý lạnh lùng rơi xuống bóng đen tịch mịch.hắn mệt mỏi. đang ngủ. Có lẽ ngày mai sẽ không tỉnh lại.Nàng đang thống khổ hít thở không thông, giãy dụa dùng một tia khí lực cuối cùng, muốn chạm vào gương mặtđầy tịch mịch kia, lại chung quy không thể.Đời này, nàng lại chết, vẫn là vì hắn mà chết.Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tựa hồ cũng không thể hoàn toàn trách hắn.A Nghiên cánh tay vô lực buông xuống, cả người như núi ngọc không chống đỡ nổi ngã xuống.Trong một tia ý thức mơ hồ cuối cùng, nàng tinh tường nghe được tiếng nam nhân ngủ ở trên giường thấp đang nỉnon. "A Nghiên..." 

Chương 26

Đời thứ sáu A Nghiên cũng biết mình chết dường như thực sự không thể tính trên đầu Tiêu Đạc, nếu không phảitim mình có tật, căn bản sẽ không chết.Nhưng đến đời thứ bảy, lúc nàng một lần nữa gửi hồn người sống vào một đứa bé sơ sinh oa oa khóc kêu từ trongbụng mẹ chui ra, nàng thật sự bất đắc dĩ.thật là có chút phiền, nhiều lần như vậy, mỗi một lần đều có người kinh hỉ vây quanh, mỗi một lần đều ôm nàngkhen giống hệt "Cha mẹ", còn khen đôi mắt nhỏ có tinh thần như thế nào.Những người này sao không thể đổi một phương thức nói chuyện khác, thế nào cứ phải ngàn bài một điệu nhưthế?Bé sơ sinh cũng biết phiền nha! Lỗ tai cũng kén nghe a!Cho nên nàng cần phải tránh Tiêu Đạc.Tiêu Đạc là đại phôi đản (đồ trứng thối) tâm cơ thâm trầm. hắn thật lắm trò, vì để cho mình chết, thật sự là cácloại biện pháp đều nghĩ ra, hơn nữa cũng không cùng một dạng.Xem đi, đến mỹ nam kế cũng đem ra dùng!thật sự là — cái này còn có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn?A Nghiên cứ như vậy thất vọng suốt một tháng, đến cười cũng không cười một chút, mãi cho đến lúc đầy tháng,nàng rốt cục nghĩ thông suốt.Chết ở đời thứ sáu kỳ thật có thể lý giải, chuyện này ít nhất cho nàng khắc sâu một giáo huấn: phòng cháy, phòngcướp, phòng Tiêu Đạc. Về sau phàm là giống đực không có điểm nào dễ coi, cho dù là muỗi đực, cũng phải rời xa,nói không chừng chính là Tiêu Đạc biến thành.Suy nghĩ cẩn thận nàng hé môi cười một tiếng, trong tiếng cười ngọt ngào này, không biết kinh diễm bao nhiêu lãogia phu nhân chung quanh.Mọi người kinh hô: "Xem đứa nhỏ này, ai nói nàng không cười, nhìn xem đang cười nè, thật sự là bộ dáng tốt!"Từ đây, vừa mới trăng tròn mỹ danh A Nghiên truyền xa!**************Tiêu Đạc đi tới bên giường của mình, nhìn A Nghiên mắt rưng rưng, ngồi ngơ ngác ở đó, trong mắt một mảnh hồiức mờ mịt. hắn nhìn nửa ngày như vậy, rốt cục hơi hơi nhíu mi, khẽ mở môi mỏng, khàn giọng hỏi: "Ngươi thựckhông cần đại phu sao?"A Nghiên trong giây lát tỉnh lại từ hồi ức, dùng cặp mắt to còn trầm mê trong "Ta là bé sơ sinh đầy tháng" ngâythơ không biết, kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc. 

Rất nhanh, nàng tỉnh ngộ lại."Cám ơn Cửu gia, nhưng nô tì rất sợ đại phu!" nói đến đây, trong lòng nàng lại nhớ tới chuyện vì bệnh tim phát tácmà chết khổ.Lúc này đây, nàng nhất định phải độc chết hắn, hơn nữa kiên quyết không thể để mạng mình bồi theo!Nếu nói nàng sống tám đời tiếc nuối lớn nhất là cái gì? Nhất định là không thể tận mắt thấy nam nhân đáng giậnkia chết ở trước mặt mình — nàng thậm chí không biết, hắn sau này đến cùng có chết không?Trước kia nàng chắc chắn hắn đã chết, bị mình hại chết, tuy rằng chết chậm một ngày so với mình, nhưng đếncùng là đã chết. Nhưng bây giờ, nàng có chút không xác định.Vì sao một khối gà chiên vừng mật ong thơm ngon nàng đặc biệt điều chế có thể làm cho mình thượng thổ hạ tả,bụng đau như xoắn, nhưng hắn ăn nhiều như vậy lại không có chút tác dụng gì?hắn là người sao, thực là người sao?Tiêu Đạc hiển nhiên cũng phát hiện nàng khác thường. hắn hơi cúi thân hình thon dài cao ngất, như người có địavị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phô ra vẻ biếnảo phong phú."Ngươi đang nghĩ cái gì?" trong thanh âm khàn khàn thậm chí mang theo vài phần nhu hòa."Nô tì nghiền ngẫm trù nghệ, mười năm tinh lực tôi luyện, mất hai canh giờ tỉ mỉ chế biến mới ra món gà chiênvừng mật ong.""Món đó vị thật không tệ." Tiêu Đạc thật sự cho A Nghiên mặt mũi."Gia cũng cảm thấy ăn ngon lắm a?"A Nghiên cẩn thận thử."Ta thực thích, ngày mai lại làm đi." Tiêu Đạc hầu kết giật giật phi thường khả nghi, dường như đang nuốt nướcmiếng."Trong phòng bếp còn lại một ít?" A Nghiên con mắt chuyển a chuyển tiếp tục thử."không còn." Tiêu Đạc phi thường khẳng định chuyện này."Ân? Nô tì nhớ là còn một mâm..." A Nghiên nhớ rất rõ ràng a."một mâm đó... cũng bị ta ăn hết." Tiêu Đạc thanh âm thấp mà thong thả, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ."Đều ăn a..." A Nghiên ngửa mặt nhìn hắn, không nghĩ tới cái người này tham ăn như vậy, giống hệt một tiểu hàitử tham ăn.Theo góc độ của nàng có thể nhìn thấy cằm người này. hắn sinh ra đẹp mắt, cằm cũng có mị lực. trên đời này làmsao có thể có cái cằm đẹp mắt như vậy? Đẹp mắt như vậy làm sao có thể sinh ra ở trên người kẻ thù?A Nghiên đang nhìn đến nhập thần, đột nhiên nhớ tới giáo huấn đời thứ sáu, vội vàng dời ánh mắt đi, cúi đầu.Phi, rõ ràng là xấu, xấu đến chết!"Cửu gia đã thích ăn, ngày mai nô tì lại làm cho Cửu gia!" Đương nhiên phải làm, mỗi ngày làm, mỗi ngày ăn, cho dù thân mình ngươi làm bằng sắt, ta cũng không tin ngươi ăn không chết.Tiêu Đạc mỉm cười, buồn cười nhìn A Nghiên xấu hổ trên giường. "Chờ ngươi hết bệnh rồi nói."hắn còn thực săn sóc a, A Nghiên trong lòng nổi lên một tia cảm động."Ngươi hiện tại thối như vậy, còn đang bệnh, làm ra đồ ăn nhất định không thể ăn."Kết quả hắn nói câu tiếp theo, trực tiếp đập nát bong bóng trong lòng A Nghiên.Ta phi, vẫn là ngươi ăn cho chết đi!"Ta sẽ bảo thôn trang đưa xuống mấy con gà tam hoàng."***********************Đêm nay, A Nghiên nhọc lòng cân nhắc tiếp tục hạ độc Tiêu Đạc như thế nào, cái "Mỉm cười mười chín ngày" đờitrước có thể dùng lại, bất quá dược liệu điều phối không dễ dàng tìm được. Đời trước nàng là thần y, trên người tựnhiên sẽ mang theo một ít dược thảo quý hiếm kỳ lạ, đời này cũng không có cách nào lấy được.Vì thế nàng bắt đầu phát động đầu óc, nghĩ xem sửa lại phối phương thế nào, chẳng sợ nhất thời không thể độcchết, cũng phải làm cho một nửa người tê liệt hoặc là tàn tật vô năng.Tóm lại không thể để hắn đắc ý!Như thế suy nghĩ vẻn vẹn một đêm, nàng rốt cục tỉnh lại, một đôi vành mắt biến thành màu đen.Ra khỏi phòng, đi vào sân, người nào nhìn thấy mắt nàng đều tràn ngập kính sợ, thật giống như nàng trong mộtđêm có thêm ba tay sáu chân.Ách...Nàng nâng tay sờ sờ mặt mình: "Phát sinh chuyện gì sao?"trên mặt cũng không bẩn a.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, cung kính nói: "A Nghiên cô nương, không có gì."A Nghiên sâu sắc cảm giác được, lần này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nói chuyện với mình, đằng sau còn bỏ thêm hai chữcô nương, có vẻ cực kì kính trọng, trước kia cũng không phải như vậy a.A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: "Hạ Hầu tỷ tỷ, sao bỗng nhiên thay đổi vậy?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời A Nghiên nói, nàng nhìn A Nghiên trong ánh mắt có một tianghiền ngẫm: "Ta không thay đổi, A Nghiên cô nương."Lời này thật sự quá mức huyền diệu, tràn ngập thiên cơ. Nếu A Nghiên thật sự là cô nương ngốc ở nông thôn chữto không biết, cũng không đến mức mơ hồ.Bất quá cũng may A Nghiên không phải.A Nghiên lại nhìn nhìn Mạnh Hán bên cạnh cúi đầu đến nhìn cũng không dám nhìn mình, nhất thời đưa ra kết luận.

  Bọn họ nhất định là hiểu lầm.Mình ngủ ở trên giường Tiêu Đạc một đêm, bọn họ nhất định cho rằng mình đã hiến thân cho Tiêu Đạc, làm nhahoàn thông phòng của hắn.Người khác hiểu lầm cũng thôi, nhưng A Nghiên không muốn để Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hiểu lầm, rồi tưởng mìnhmuốn cướp bát cơm của nàng a.Vì thế nàng đi qua, chân thành nói: "Hạ Hầu tỷ tỷ, sự tình không phải như ngươi nghĩ."Hạ Hầu Kiểu Nguyệt yên lặng nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng bên môi nở nụ cười, nhíu mày nói: "A Nghiên cônương làm sao mà biết ta nghĩ thế nào?"A Nghiên nghe nói như thế, bỗng chốc không nói chuyện nổi.Loại chuyện này, càng bôi càng đen, càng giải thích người khác càng hiểu lầm, nàng lại không thể lôi kéo Tiêu Đạcbắt hắn giải thích cho người khác.Cho nên A Nghiên cái gì cũng không nói, dù sao thoạt nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cũng không có bộ dáng tức giận,vì thế liền nói sang chuyện khác, thuận miệng hỏi: "Hôm nay Cửu gia dùng xong đồ ăn sáng sao?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu cười nói: "đã dùng qua, là Hà Tiểu Khởi làm đồ ăn sáng. A Nghiên cô nương còn chưadùng đồ ăn sáng, ta đã phái người đi lấy."A Nghiên nghe xong lời này, thật sự là như tắm gió xuân. Nếu không tại sao cái loại âm lãnh khủng bố người khácnhư Tiêu Đạc thế nào cũng chỉ thích dùng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt làm thị nữ? Nguyên lai Hạ Hầu Kiểu Nguyệt muốnchiếu cố một người, thật sự là sẽ làm người ta thoải mái!—— năm đó nàng là nam nhi, sao không biết đi tìm một thị nữ tốt như vậy hầu hạ cho thoải mái?Nàng vội vã cười gật đầu: "Tốt, ta đang đói bụng!"Vừa nói đến đây, người Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phân phó đi lấy đồ ăn sáng cũng tới. Vừa thấy, hơi có chút giật mình.Đều là trước đây mình làm cho Tiêu Đạc, có một chút phong cách sáng tạo độc đáo của mình, nay cũng bị bắtchước.Trong đầu nàng hiện ra đôi mắt nhỏ quật cường của Hà Tiểu Khởi, không khỏi cảm thấy buồn cười.Người này một bộ dáng khinh thường mình, kỳ thật ngầm vụng trộm học mình nha!Ha ha!Dùng xong đồ ăn sáng, A Nghiên thoải mái duỗi người, tính toán tiếp tục trù tính kế hoạch to lớn "Hại chết TiêuĐạc", ai biết Ninh Phi lại tới. "Cửu gia phân phó ngươi đến sau núi.""Phía sau núi? đi làm cái gì?" A Nghiên nhớ được tình cảnh mình bị hắn ném vào nước, không rét mà run a!"không biết." Ninh Phi lộ ra ánh mắt, vẻ mặt không biết có gì, mặt nạ sắt đen lóng lánh."Hảo, ta đi." Nếu muốn đối phó một địch nhân, đầu tiên là phải hiểu biết hắn.A Nghiên sâu sắc cảm thấy công phu của mình trước kia không đủ. 

hiện tại nàng biết rõ núi có hổ, lại cứ hướng núi có hổ mà đi. 

Chương 27

một đường đi theo Ninh Phi đến phía sau núi, A Nghiên trong lòng suy nghĩ liên miên không biết bao nhiêu chủ ý,nhưng thực sự đến phía sau núi, nàng không khỏi kinh hãi.Nàng rõ ràng nhớ được phía sau núi này hẳn là non xanh nước biếc. hiện tại đúng lúc cuối mùa thu, lá rụng rực rỡtung bay, nâng váy đi giữa núi rừng, cảm thụ được dưới chân lá rụng tuôn rơi, sẽ làm người ta có nhàn ý nhậpthiền.Nhưng hiện tại, hết thảy ... thế nhưng đều thay đổi.Vì vậy từng là nơi thanh tĩnh tao nhã chim hót hoa thơm lá rụng rực rỡ, hiện tại nơi nơi đều là phân gà.không cẩn thậm, dẫm một bước là chạm phải phân gà, muốn buồn lòng bao nhiêu thì có khó chịu bấy nhiêu.Mà trong rừng, bên trong bụi cỏ có lá rụng, từng con từng con gà tam hoàng mũm mĩm đang lén lút nghiêng đầuquan sát A Nghiên, dường như A Nghiên là người ngoài xâm nhập vào địa bàn nhà chúng nó.một câu thôi. Nơi này biến thành một cái sân nuôi gà.Ninh Phi nhìn A Nghiên khiếp sợ không khép miệng nổi, giải thích: "Cửu gia lệnh cho chúng ta nuôi gà tam hoàng.Mạnh Hán suốt đêm thu thập trong thôn trang ở phạm vi một trăm dặm quanh đây. Nay trên núi này ít nhất cũngcó ba trăm con gà tam hoàng."Đáng thương Mạnh Hán, bây giờ người còn đầy mùi phân gà. Ninh Phi nghĩ, không khỏi âm thầm may mắn.Đúng lúc này, nam nhân tuấn mỹ mặc áo trắng tóc đen khoác áo choàng xuất hiện, mi mắt dài khép hờ hơi mở ra,bên môi giữ một chút cười: "Nhìn ngươi này, thật ngốc."nói đến đây, hắn nâng tay lên giúp A Nghiên khép lại cái miệng còn đang há ra."thật nhiều gà tam hoàng..." A Nghiên còn bị vây trong cảm giác không thể tưởng tượng được.Nàng đã đoán được, hắn nhất định lại là đương kim Cửu hoàng tử! Đây cũng không có gì kỳ quái!Nhưng đường đường là Cửu hoàng tử, vì một món gà chiên vừng mật ong, trong một đêm làm cho một tòa việnthiền ý mười phần phía sau núi biến thành nơi nuôi gà?hắn ... hắn tính toán ăn đến năm nào tháng nào a?Chẳng lẽ mình phải làm gà chiên vừng mật ong cho hắn cả đời?Bất quá A Nghiên nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được, trên mặt nhất thời lộ ra kinh hỉ 

Gà chiên vừng mật ong thơm ngon nổi tiếng thật tốt! Ăn ... ăn không sai biệt lắm cũng sẽ chết!Nhất thời nàng hưng phấn lên: "Ngày mai làm gà vừng, ngày kia làm gà cúc hoa, ngày kìa làm gà nấu mận, ngàykìa nữa làm gà gạo nếp!" 

Gà chiên vừng ăn độc chết, gà cúc hoa ăn cũng chết, gà nấu mận ăn bị kiết lị, gà gạo nếp ăn sẽ đau bụng. Dù saokhông có cái nào tốt, đến lúc đó nàng lại cho thêm dược thảo thích hợp khác, biện pháp này thật tốt quá!Tiêu Đạc thấy nàng một khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, trong mắt lại bắn ra sáng rọi động lòng người, cũng cảmthấy trong lòng sảng khoái, bên môi càng dẫn theo một chút cười: "đi, theo ta đi đến suối một chút."A Nghiên vui vẻ gật đầu!Nàng định nhân cơ hội hái chút cỏ dại có thể lợi dụng!Dọc đường đi, Tiêu Đạc dẫn A Nghiên, Ninh Phi chắn phía trước mở đường. Bởi vì thường thường có lông gà bayđầy trời cùng với đám gà tam hoàng bị dọa sợ chung quanh bay lung tung ra.A Nghiên xem một màn này, nhất thời cảm thấy Tiêu Đạc hẳn là tiện thể nuôi mấy con chó, có thế biến thành "Gàbay chó sủa".Ba người xuyên qua một bụi cỏ, cuối cùng đi tới bên dòng suối nhỏ.A Nghiên đến đây mới phát hiện, nơi này đã chuẩn bị bàn trúc cùng ghế trúc, còn có cần câu cá đang chờ, hắnđúng là muốn câu cá a.A Nghiên buồn bực nhìn đám gà: "Có chúng nó ở đây, gia có thể câu được cá sao?"Tiêu Đạc mắt lạnh quét qua đám gà, ra lệnh: "Đuổi chúng nó đi."Ninh Phi tuân lệnh, cầm kiếm lên đi đuổi gà.A Nghiên cũng từng làm thiếu niên tướng quân, văn thao vũ lược các kiểu kỹ năng nàng đều biết, đến đời nàyngay cả thể chất hạn chế cũng không biết võ nghệ, nhưng nhãn lực vẫn còn, tự nhiên nhìn ra thân thủ Ninh Phikhông tầm thường. Đừng nói cái khác, hắn múa bộ kiếm pháp kia, vừa thấy đã biết không phải là chiêu thức nhânsĩ giang hồ tùy tiện đùa giỡn, tất nhiên là danh gia truyền lại.Ninh Phi lại dùng kiếm pháp tinh diệu như vậy để đuổi gà?A Nghiên triệt để không biết nói gì cho phải.Đợi Ninh Phi múa một phen, gà đều chạy hết, chỉ còn lại đám lông gà. Vị Cửu gia Tiêu Đạc tôn quý này cũng bắtđầu câu cá.hắn ngồi ghế trúc, cầm cần bắt đầu thả câu.Ninh Phi không biết đã lui xuống lúc nào, lặng yên không một tiếng động.A Nghiên tuy rằng sống chết bảy đời, nhưng chưa từng câu cá, nàng cũng không có kiên nhẫn, cứ như vậy xemTiêu Đạc câu cá.Lúc này đã là cuối mùa thu, trời lạnh, lá cây trên núi cũng đã rụng, ngẫu nhiên chỉ còn mấy ngốc điểu líu ríu vàitiếng, có lẽ cũng cảm thấy không thú vị, liền nghiêng cánh bay đi.Tiêu Đạc bảo trì bình thản, giữ thẳng lưng, khép hờ con ngươi, tay thon dài đẹp mắt nắm cần câu, khí định thầnnhàn ngồi ở đó.A Nghiên mượn cơ hội này nhìn thêm hắn vài lần, không khỏi đoán xem hắn đến cùng bao nhiêu tuổi? Mơ hồ cảm  giác bất quá hai ba hai bốn tuổi, kỳ thật vẫn còn trẻ, bình thường tuổi này, rất ít người có tính nhẫn nại như hắnvậy đâu.A Nghiên ngửa mặt xem bốn phía, cũng có mấy gốc đại thụ che trời, phía trên treo vài chiếc lá vàng, yên tĩnh màcổ xưa đứng đó. Nàng theo gốc cây nhìn xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm đám cỏ dại.Rất nhanh nàng liền kinh hỉ phát hiện, có một cọng cỏ đoạn trường (cỏ đứt ruột). 

Cỏ đoạn trường toàn bộ đều là độc, nhất là lá cây và rễ lại là kịch độc, bất quá vì nó có hoa nhỏ vàng nhạt rấtgiống kim ngân, người thường không thể phân biệt.A Nghiên nhất thời có chủ ý, có thể đem cỏ đoạn trường trộn với kim ngân để nấu!Nàng cẩn thận liếc mắt xem xét Tiêu Đạc một cái, thấy hắn khép hờ con ngươi giống như lão tăng nhập định ở đóthả câu, thoạt nhìn cũng không chú ý tới mình.Lập tức nàng lặng yên không một tiếng động đứng dậy, rón ra rón rén đi tới chỗ cọng cỏ đoạn trường kia, đi đếngần, lại quay đầu nhìn nhìn Tiêu Đạc, thấy hắn vẫn như cũ. Trong lòng nàng mừng rỡ, vội vàng xoay người nhổcọng cỏ giấu vào trong ngực, sau đó đứng dậy.Ai biết ngay lúc nàng nhổ xong cỏ đoạn trường, muốn đứng dậy, trong giây lát dưới chân trơn trượt, ngã chổng vó."A ——" nàng theo bản năng kêu lên.Tiêu Đạc đột nhiên quay đầu, đứng dậy, xông tới.Ninh Phi trốn ở nơi nào không rõ cũng nháy mắt xuất hiện.Tiêu Đạc nhìn A Nghiên ngã chổng vó, nhíu mày nói: "Ngươi có thể yên tĩnh hay không?"A Nghiên cũng thực bất đắc dĩ, hai mắt đẫm lệ, cúi đầu: "Nô tì biết, nô tì sai rồi..."Tiêu Đạc không vui nói: "Cá của ta thật vất vả mới mắc câu, giờ bị ngươi dọa chạy."A Nghiên vội vàng nhấc tay nói: "Nô tì bồi thường cho gia!"Lúc nàng giơ tay lên, trên vai mấy cọng lông gà nhẹ nhàng bay lên. 

Tiêu Đạc nhìn nàng bộ dáng chật vật, không biết tại sao bỗng nhiên tâm tình tốt lên, mày kiếm nhướng lên, trongcon ngươi dài nhỏ lòe ra một chút hứng thú: "Ngươi bồi thường thế nào? Ngươi biết câu?"A Nghiên nhất thời có chút mơ hồ, nàng không thích câu cá!Bất quá nhìn nước suối trong suốt, nàng trước mắt sáng ngời, nhất thời có chủ ý.Lập tức nàng kéo tay áo, hào sảng nói: "Xem đây!"nói xong, nàng xoa xoa tay chạy đến dòng suối nhỏ, nhảy vào, xoay người bắt đầu mò mẫm.Trong mắt Tiêu Đạc càng dẫn theo ý cười, trong tay không biết từ chỗ nào lấy ra một cọng huyên thảo, ngậm trênmiệng, nửa nằm trên ghế trúc, ung dung xem nàng đùa giỡn.Xem cánh tay nhỏ kia, trắng trắng mảnh mai, gầy đến một ngón tay hắn cũng có thể cuốn vòng quanh, còn muốnbắt cá? Là cá bắt nàng mới đúng!Ai biết hắn đang xem, bên kia A Nghiên lại phù phù một tiếng, lao vào trong nước, nhất thời bọt nước văng khắpnơi, có thể thấy tiểu nha đầu ngã vào nước.Tiêu Đạc bất đắc dĩ nhíu mi, phất áo choàng, chuẩn bị xuống nước.Ai biết Ninh Phi lại nhanh hơn hắn, đã như ưng lăng không bay xẹt qua, lại như chuồn chuồn lướt trên mặt nước,trong khoảng thời gian ngắn A Nghiên chỉ thấy tay áo tung bay, tiếng nước rì rầm, lại chăm chú nhìn lên, mình đãđứng ở bên bờ, nửa dưới quần áo dính ướt.Bất quá cũng may đây là cuối mùa thu, quần áo dày, cũng sẽ không giống lần trước chật vật như vậy.Nàng được Ninh Phi nâng lên, trước tiên nở nụ cười cảm kích với Ninh Phi mặt nạ sắt, rồi nhìn về phía Tiêu Đạc.Tiêu Đạc bên cạnh nhìn, mi mắt nhướn lên, trên mặt tuấn mỹ bao phủ một tầng sắc thái tối tăm.Nàng hơi sợ, đưa tay ra sau lưng, lời đã chuẩn bị tốt cũng không dám nói ra miệng.Tiêu Đạc vuốt tóc đen dài rối lung tung bay trên vai, lúc này gió thổi qua, có một món tóc đen hơi che khuôn mặtlạnh nhạt của hắn, thế cho nên A Nghiên muốn cẩn thận quan sát mặt hắn cũng không thể."Nô tì ... nô tì..." Nàng bỗng nhiên có chút sợ, không phải hắn phát hiện ra đoạn trường thảo? Hay là hắn bỗngnhiên nổi lên sát tâm muốn giết mình?Lúc này Ninh Phi đã ẩn vào trong rừng cây không thấy tung tích, bên dòng suối nhỏ chỉ còn lại nàng và Tiêu Đạc.Nàng cẩn thận đề phòng nhìn Tiêu Đạc, cắn môi không yên, bất an chờ động tác tiếp theo của hắn.Nếu hắn muốn giết mình, mình nên làm gì bây giờ? hắn nhất định là biết võ công, võ công hẳn là rất cao, mình cóthể chạy sao? Hay là nhanh nhớ lại chiêu thức lúc mình từng làm tướng quân, làm thổ phỉ đã học qua, có thể ứngphó được sao?Nàng trong đầu nổi lên một trăm một ngàn suy đoán, lại có một ngàn một vạn đối sách, nhưng mỗi một cách đềuchẳng đáng tin.Xem ra nàng phải bỏ mạng ở đây như thế? 

Hai chân bắt đầu không tự chủ được run run, a a a, nàng không muốn chết a! không muốn chết a!Mà đúng lúc này, Tiêu Đạc lại bỗng nhiên cất bước, đi về phía nàng.Thấy thế này nàng đến run cũng run không nổi, cả người cứng đờ, trừng lớn ánh mắt vô tội, tuyệt vọng nhìn ngườiđi về phía mình.Vận mệnh a vận mệnh, đáng sợ như thế, mình giãy dụa tuyệt vọng thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.Tiêu Đạc bước từng bước một, rốt cục đi tới trước mặt nàng, sau đó, hắn vươn tay.A Nghiên tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt sắp rơi xuống.Nàng thậm chí có thể cảm giác được, Tiêu Đạc vươn tay tới chỗ mình.Nước mắt lướt qua gò má, cứ như vậy rơi xuống.Đây là lần thứ tám rồi, nàng sẽ chờ đợi một nhát đao đáng sợ sao?Chung quanh gà gáy chim kêu, tất cả đều trở nên hết sức xa xôi, thời gian yên lặng dần, hô hấp đã không thể tiếptục, A Nghiên trong đầu trống rỗng, chỉ còn mấy chữ đang không ngừng xoay chuyển —— lại phải chết. 

  Sau một hồi, một nhát đao đã đoán trước cũng không xuất hiện.một kiện áo choàng bay lên người nàng.Nàng mở hai mắt, nhìn thấy hắn đang cúi đầu, mặt không biểu cảm nhìn mình."A?" Nàng kinh ngạc không kềm chế được, hắn ... đây là ý gì a? Cái áo khoác này giống bữa cơm cuối cùng trướckhi chết?"Tiểu nha đầu bị dọa choáng váng?" con ngươi đen sâu thẳm lóe ra một chút đùa cợt."A?" Đây là chữ "A" tràn ngập nghi hoặc thứ hai, nàng không biết bây giờ là năm nào, lại càng không biết hắnmuốn như thế nào."Trở về đi." hắn dùng ngữ khí hơi cười nhạo nói: "Ta không muốn nhìn thấy đầu bếp của ta đang sống lại bị đônglạnh chết ở chỗ này."A Nghiên cúi đầu nhìn nhìn áo choàng trên người mình, lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai hắn hảo tâm?Quả thực so với gặp mặt đâm nàng một đao càng làm cho người ta không thể tưởng tượng!Sấm sét giữa trời quang a!A Nghiên kinh ngạc đứng tại chỗ, nỗ lực đè nén dòng nước ấm trong tim tràn ra.Có một số việc, nàng không thể quên, cũng không có biện pháp để quên.Năm đó mình mềm lòng một lần, bởi vì hắn phát tác bệnh tim, cứ như vậy sớm ra đi.thật giận nàng trải qua sáu đời mới có một cơ hội hại mạng hắn như vậy, lại căn bản chưa từng tận mắt nhìn thấykết quả.Dù chuyển thế bảy lần, vẫn không có cách nào xóa mờ chuyện đáng tiếc!A Nghiên suy nghĩ cẩn thận, tâm địa nhất thời cứng rắn lên, tâm địa càng cứng rắn, rốt cục nhớ tới mình còn cómột chút việc chưa làm xong."không đi?" Tiêu Đạc nhíu mày hỏi nàng."Gia nhất định cảm thấy nô tì mò cá cũng có thể ngã sấp xuống, nhất định sẽ nói tiểu nha đầu ngốc chết, đúngkhông?" A Nghiên nghiêng đầu đánh giá hắn."Là có chút ngốc." Môi mỏng nhẹ thở, hắn chê bai nàng đến giờ không keo kiệt chút nào."Hừ hừ, nô tì không ngu ngốc, Cố A Nghiên thực sự là nói lời giữ lời! Keng keng keng keng, hãy xem đây —— " 

A Nghiên đột nhiên vươn một bàn tay vẫn giấu sau lưng ra.đã thấy trong tay nhỏ bé mảnh mai trắng mềm là một con cá mè hoa đáng thương. A Nghiên rung đùi đắc ý,khoan khoái thật sự.Tiêu Đạc đầu tiên hơi kinh ngạc, nhìn con cá mè hoa kia nửa ngày, cuối cùng phát ra một trận cười nhẹ.hắn vốn đã dễ nhìn, lúc này nở nụ cười, trong mắt hẹp dài tối tăm dường như bỗng chốc được ánh mặt trời chiếurọi, lộng lẫy sinh động, lại như có suối nước róc rách chảy ra, trong suốt sáng rực.A Nghiên coi như cùng hắn giao tiếp qua bảy đời, nhưng chưa từng gặp bộ dạng này của hắn.Nàng bỗng chốc đầu váng mắt hoa, trước mắt toát ra vô số sao nhỏ, thậm chí dường như nghe được âm thanhhoa nở.trên đời này làm sao có thể có nam nhân đẹp mắt như vậy? Long chương phượng tư, phong tư đặc tú, nghiêm túcnhư tùng trong gió, cao lớn mà bao dung.Tiêu Đạc sau khi cười xong, cẩn thận đánh giá con cá mè hoa, hắn còn nâng tay lên chọc chọc đầu cá."không tệ, là một con cá béo." hắn bên môi gợi lên một chút cười, thản nhiên nói: "Thoạt nhìn ngốc giống nhưngươi, chính là so với ngươi béo hơn chút."A Nghiên vừa sa vào trong cảm giác tâm can mê man nhảy loạn, nghe được những lời này, nhất thời mơ mộng tannát, ảo tưởng kết thúc, nàng âm thầm nghiến răng.Ta, mới thèm so đâu!Hừ, đợi đến ngày nào đó ta độc chết ngươi, ngươi mới biết được, ai mới là đồ ngốc chân chính!Ai biết nàng đang nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thần sắc Tiêu Đạc bỗng nhiên thay đổi.hắn hơi nheo con ngươi hẹp dài, bên trong bắn ra ánh sáng sắc bén lạnh băng, cằm cũng đột nhiên căng thẳng.A?A Nghiên kinh hãi, này ... sao lại biến sắc mặt?Nàng còn chưa phản ứng lại, đã thấy hoa mắt, cả người bay lên trời, tiếng gió gào thét, tay áo tung bay, lỗ tai ongong rung động.Bất quá cũng may đời trước nàng cũng luyện võ, trong lòng minh bạch đây là bị Tiêu Đạc thi triển khinh công nhấclên, lập tức vội nắm chặt vạt áo hắn.Cố lấy dũng khí mở mắt ra, đã thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn mỹ, bất quá lúc này trên khuôn mặt kia đã lạnhthấu xương mà nàng vốn quen thuộc những đời trước, ngay cả trong con ngươi dài nhỏ cũng lộ ra lạnh như băng.Nàng nhất thời cảm thấy không ổn!đã xảy ra chuyện, nhất định là đã xảy ra chuyện!Nam nhân đáng giận này, định muốn liên lụy mình cùng chết ? 

Tiêu Đạc hơi nhếch môi, vừa lắc mình tránh thoát một mũi tên sắc bén bắn tới, vừa lạnh lùng nói: "Nếu khôngmuốn chết, câm miệng!"A Nghiên nghe được chữ "Chết" kia, đến âm thanh cũng không phát ra nổi, gắt gao mím chặt miệng!Tiêu Đạc bay vọt lên, thân ảnh xẹt qua một gốc cây già, dọa sợ một đám gà mái kêu ầm ĩ, trong khoảng thời gianngắn chính xác là lông lá bay tung lên trời, đàn gà kinh hoàng chạy trốn.Trong tiếng gió gào thét, A Nghiên nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Đạc, cả người ở trong lòng hắn run run khôngtiếng động.Tiêu Đạc cuối cùng dừng lại dưới một thân cây, thả A Nghiên xuống đó, khàn giọng phân phó: "Trốn ở chỗ này,không được nhúc nhích!"Giọng nói ấm áp truyền vào trong tai A Nghiên, khiến A Nghiên vốn đang hoảng sợ, hai chân như nhũn ra cơ hồkhông đứng thẳng nổi, thân thể cũng không tự chủ được run rẩy một trận.Tiêu Đạc lại nhảy lên lần nữa tới bên dòng suối nhỏ, tay nàng run run vịn vào cây, mắt trợn to kinh hoàng nhìn bênkia.Lúc này Ninh Phi cũng chạy tới, đang cùng mấy bóng đen giao đấu. Ninh Phi thi triển bộ kiếm pháp lúc trước, thoạtnhìn không giống bình thường, bất quá hiển nhiên mấy bóng đen cũng không phải hạng người hời hợt, ba ngườicùng ép về phía Ninh Phi, bức Ninh Phi rơi xuống hạ phong, nguy hiểm trùng trùng.Thân ảnh Tiêu Đạc nhanh chóng lao đến, tình thế lập tức thay đổi.Tiêu Đạc không biết lúc nào đã lao đến với cần câu cá trong tay. Tay cầm cần, trong con ngươi hẹp dài phát ra ánhsáng khiếp người, cả người dường như bị hung ác nham hiểm bao phủ. Nhất thời chung quanh tràn ngập một cỗsát khí lạnh băng. Dòng suối nhỏ vốn có hơi thở tươi mát trở thành địa ngục lạnh thấu xương.Cần câu trong tay hắn lại như danh kiếm, chiêu thức đánh ra xuất thần nhập hóa, múa một bộ kiếm pháp tinh diệutuyệt luân sát khí lăng liệt, trong khoảng thời gian ngắn, huyết vũ tinh phong, tình thế xoay chuyển.A Nghiên hai tay ôm chặt vỏ cây, mở to hai mắt đầy cõi lòng chờ mong nhìn trận đánh nhau kia.Mắt thấy một thích khách bị cần câu của Tiêu Đạc lấy đi tính mạng, nàng gấp đến độ thiếu chút nữa kêu lên, thậtsự là hận không thể cuộn tay áo lên đi qua hỗ trợ a! (PS: Bà con chú ý là A Nghiên muốn hỗ trợ thích khách nha)Này một đám ngu ngốc, thế nào lại ngốc như vậy? Đến Tiêu Đạc cũng không đối phó được?Võ công không tốt, ngươi có thể đánh lén a, có thể phóng ám tiễn a. Phóng ám tiễn không thành ngươi có thể hạđộc a! Nếu này đó cũng không xong, không có việc gì sao lại đi làm người xấu, đi làm thích khách!thật sự là làm cho người ta khinh bỉ!Lúc A Nghiên bóc hết vỏ cây xuống, bên kia đánh nhau cũng đã kết thúc.Thích khách toàn bộ nằm ngang dọc tại chỗ, máu loãng nhiễm đỏ suối nước. Đầu vai Ninh Phi bị thương. Tiêu Đạckhẽ nhíu mày, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào đám thi thể, bộ dáng đăm chiêu.Xem kết quả này, tâm A Nghiên đều lạnh. 

Trông trăng trông sao, cuối cùng rốt cục trông được nhóm thích khách này, kết quả chính là thế này?Làm bẩn suối nước còn hại nàng không có cá ăn!A Nghiên nhớ tới cá, cúi đầu nhìn con cá kia. Thế nhưng còn chưa chết, đang giãy dụa trên mặt đất đầy lá.Nàng cầm cá lên, nhìn mắt cá trợn tròn, bỗng nhiên cảm thấy nó đáng thương.Nước mắt cá sấu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.A Nghiên sờ sờ đầu cá: "Ngoan, đừng sợ, không ăn ngươi."nói xong, nàng đi tới dòng suối nhỏ, ném cá béo vào trong suối, sau đó mới chạy đến trước mặt Tiêu Đạc, vẻ mặtthân thiết hỏi: "Gia, không sao chứ? Vừa rồi làm nô tì sợ muốn chết!"Nhìn thấy A Nghiên, âm lãnh trong con ngươi Tiêu Đạc hơi giảm, nhẹ nhàng gật đầu: "Ta đói bụng."A Nghiên nghe thế, nhất thời hăng hái: "Gia, nơi này thật đáng sợ a, chúng ta nhanh về nhà đi, trở về ta làm bánhcanh đầu cá cho ngươi!"Bánh canh đầu cá...Tiêu Đạc nhớ tới mĩ vị này, trong con ngươi âm lãnh dần dần rút đi. hắn quay đầu nhìn suối nước đã bị nhiễm đỏ.Vừa rồi con cá mè hoa kia được tự do, đến cái đuôi cũng đã không thấy."Nhưng mà cá đâu?" hắn khàn khàn hỏi."Nha... lại bắt một con đi..."A Nghiên chột dạ giải thích.**********************May mắn trên ngọn núi này sông suối rất nhiều, nơi này cái gì cũng có, trên núi cá cũng rất nhiều, không ăn connày còn có thể ăn con khác.A Nghiên xung phong nhận việc, chạy tới một con sông gần đó đục nước béo cò, chỉ sờ soạng vài cái bắt được mấycon, mỗi con đều béo làm cho người ta chảy nước miếng.Nàng vung cá lên khoe với Tiêu Đạc: "Xem này, lại một con!"Tiêu Đạc hơi dựa vào mấy cây cổ thụ bên cạnh, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, gió núi thổi tóc đen của hắnbay tán loạn, giống như sa tanh tung bay trong núi.Lúc này hắn đã không còn là kẻ giết người lạnh lẽo lúc trước, bên môi cũng hàm chứa nụ cười như có như không,đứng nhìn tiểu nha đầu bắt cá dưới sông.Tiểu nha đầu dắt váy lên nhét vào trong thắt lưng, lại cuốn nửa ống quần màu tím xanh lên, lộ ra cẳng chân nhỏtrắng mịn. Nàng túm chặt một con cá đang giãy dụa lung tung trong tay, cũng không để ý đuôi cá hắt từng đámhoa nước lên mặt nàng, trong ánh mặt trời ngày mùa thu ấm áp mặt mày hớn hở cười rạng rỡ.Trong đôi mắt tối tăm của Tiêu Đạc nổi lên một tia ấm áp.hắn bỗng nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, mẫu hậu hắn từng nói với hắn mấy lời. 

hắn kiêng ăn từ nhỏ, trong cung đồ ăn ngự trù làm ra thường xuyên không hợp khẩu vị, mẫu hậu hắn sẽ tự mìnhxuống bếp làm cho hắn.Có một lần hắn nhìn thấy mẫu hậu từ sớm đã bận rộn, liền không đành lòng.rõ ràng thân là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cao quý xinh đẹp như vậy, tại sao vì hài tử màđi làm mấy chuyện của hạ nhân?Vì thế hắn hỏi mẫu hậu: "Mẫu hậu, đồ ăn mẫu hậu làm A Nguyên thích nhất, vì sao mẫu hậu không đem phươngpháp nấu dạy cho ngự trù, như vậy mẫu hậu sẽ không cần mỗi ngày vất vả."Nhưng mẫu hậu cười ôn hòa với hắn nói: "Kỳ thật mẫu hậu và ngự trù làm phương pháp đều giống nhau, nhưngmà lúc ăn thì không giống nhau thôi."hắn lúc đó còn nhỏ, kinh ngạc nghiêng đầu hỏi mẫu hậu: "Vì sao phương pháp giống nhau, hương vị lại khônggiống?"Mẫu hậu lúc đó sờ sờ tóc hắn, cười nói: "Hương vị không giống, là vì người làm không giống a."Lúc đó câu nói kia, kỳ thật hắn cũng không hiểu.Cùng nguyên liệu nấu ăn, cùng phương pháp, vì sao người khác nhau, làm ra hương vị không giống nhau?Sau này, mẫu hậu đi, không bao giờ còn nấu cơm cho hắn ăn nữa.hắn vẻn vẹn bốn ngày không ăn gì, cứ như vậy nằm như chết trên giường không động đậy.Lúc đó phụ hoàng, văn võ bá quan, hậu cung phi tần, một đám đều cho rằng Cửu hoàng tử không sống nổi.Cửu hoàng tử từ lúc sinh ra đều kén ăn, chỉ ăn đồ hoàng hậu làm.Nhưng sau này đến cùng hắn vẫn còn sống, hơn nữa biến thành Cửu hoàng tử tính tình quái đản nhất trên đờinày. 

Chương 28

A Nghiên bắt cá thật sự rất giỏi, chỉ chốc lát đã bắt dăm con cá, nhìn cá béo ở trong bụi cỏ nhảy lung tung, ANghiên vừa lòng lên bờ, cầm một con cá đi qua khoe với Tiêu Đạc.đi đến trước mặt, đã thấy hắn khép hờ con ngươi, mỉm cười nhìn mình, trong nụ cười kia đúng là có ý tứ khác.Nàng hơi hoảng, không khỏi chột dạ, chẳng lẽ bị phát hiện?Tiêu Đạc thấy nàng trừng lớn mắt, kinh ngạc ngây thơ lại tò mò, môi mỏng càng tràn ra một nụ cười."Gia làm sao vậy? không phải sinh bệnh chứ?" Nàng càng không hiểu, cẩn thận hỏi.Rỗ ràng vẫn là bộ dáng làm cho người ta sợ hãi, thế nào bỗng nhiên cười đến ngu như vậy a? Nếu quả thật là sinhbệnh, thật vừa vặn a, bệnh chết là tốt nhất! 

"không bệnh, bỗng nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ." Tiêu Đạc thanh âm hơi khàn khàn ôn nhu."Chuyện cũ?" A Nghiên càng thêm kinh hài, chuyện cũ cái gì? Cùng mình có liên quan?Tiêu Đạc nâng tay, thay A Nghiên lau đi một chút bọt nước trong suốt trên chóp mũi, lại thuận thế nhéo nhéo cáimũi nhỏ mềm mại."Ta bỗng nhiên nhớ tới nương ta." hắn nâng con ngươi lên, nhìn về phía dãy núi mông lung xa xa, nói như vậy.Kỳ thật hôm nay nhìn A Nghiên ở đó bắt cá mười phần mạnh mẽ, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời mẫu hậu.Bỗng chốc liền minh bạch.Có lẽ người khác nhau, làm ra đồ ăn hương vị thật sự không giống nhau. hắn thích A Nghiên làm đồ ăn, mơ hồ cóhương vị năm đó mẫu hậu nấu ra, khiến trong lòng hắn thích ăn.Đương nhiên, kỳ thật A Nghiên làm so với mẫu hậu làm cũng không hoàn toàn giống nhau.A Nghiên học nấu ăn, so với mẫu thân, làm ra đồ ăn càng thêm vài phần có ý tưởng lí thú.Nhưng mà hắn cảm thấy hương vị có chút tương tự."Nương? Gia nhớ nương của gia?" A Nghiên nghe lời này, chợt nhớ tới một chuyện ở đời thứ bảy.Đời thứ bảy, nàng đã gặp nương hắn, cũng chính là hoàng hậu Đại Chiêu quốc, hơn nữa nàng cũng tận mắt thấy vịhoàng hậu Đại Chiêu này chết như thế nào ——chết vô cùng thê thảm.Nhưng lúc này Tiêu Đạc cũng không định nói ra, đều là một ít chuyện cũ lâu năm. Mà ngày xưa mẫu thân mất đi,tiểu thiếu niên cũng đã trưởng thành, hắn thật lâu không thèm nhớ tới chuyện này nữa.Vì thế hắn nói sang chuyện khác, nhìn về phía cá mè hoa trong tay A Nghiên, lãnh đạm nói: "Ngươi không phải làmbánh canh đầu cá cho ta sao?"A Nghiên nghe thế, nhất thời nhớ tới kế hoạch của mình, vội vàng gật đầu nói: "Được, bánh canh đầu cá!"*********A Nghiên là người trải qua mấy đời luân hồi, trải qua nhân thế bất đồng tạo nên kiến thức rộng rãi, xuất thân bấtđồng cũng tạo nên kỹ năng bất đồng.Thí dụ như hiện tại nàng phải làm bánh canh đầu cá, cũng không phải là đồ ăn thông thường của Đại Chiêu quốc,là thứ bọn hắn căn bản chưa từng ăn. Nàng bây giờ làm ra, người khác xem tự nhiên thấy phá lệ tươi mới.Nàng đem mấy con cá mình bắt được xử lý sạch sẽ, sau đó bắt đầu cắt thành từng miếng bề rộng chừng nửa ngóntay, chờ khô nước bên trong.Hà Tiểu Khởi đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay, sắc mặt không tốt nhìn nàng lưu loát hạ dao.Lúc này Hà Tiểu Khởi nhíu mày, lạnh lẽo phun một câu: "Nào có ngươi làm cá như vậy!"Đại Chiêu quốc đối với cá thực ra có vài loại nấu nướng bình thường như hấp, kho tàu, rán, cách thủy, hầm canh,nhưng vô luận thế nào đều là cho cả con cá vào nồi, bởi vì mọi người cho rằng như thế mới có thể giữ nguyên hương vị cá thơm ngon trơn mềm hoàn mỹ nhất.A Nghiên nghe xong, chậm rì rì liếc hắn một cái, không quan tâm, bắt đầu nổi lửa đun nóng chảo.Hà Tiểu Khởi liếc nhìn nàng, tay nhỏ trắng nõn cầm nồi mỡ lợn, thế nhưng không có vẻ nặng nề, liền cười lạnh:"Cố A Nghiên, đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có ngươi biết nấu ăn."A Nghiên liếc hắn, không cho là đúng nói: "Hà Tiểu Khởi, đừng tưởng rằng người khác không biết ngươi vụng trộmhọc ta nấu đồ ăn."Hà Tiểu Khởi đột nhiên nghe thế, nhất thời đỏ mặt lên.Hà Tiểu Khởi bất quá là thiếu niên mười lăm sáu tuổi thôi, sinh ra thanh tú trắng nõn, chẳng qua ngày thường luônlàm ra bộ dáng quạnh quẽ, làm cho người ta cảm giác có một khoảng cách lạnh lùng, nhưng nay trên mặt hắn đỏlên như vậy, có chút xấu hổ trừng A Nghiên, lại có vẻ hết sức trẻ con.A Nghiên vừa thấy, không khỏi nở nụ cười, nhíu mày trào phúng nói: "Ai u, còn ngượng ngùng a, vụng trộm họcngười khác nấu ăn, loại sự tình này truyền ra cũng thật không xuôi tai đâu!"Phải biết rằng học y có quy củ học y, luyện võ có quy củ luyện võ, đầu bếp nấu ăn cũng có quy củ đầu bếp nấu ăn.Ngươi không được người khác cho phép đã học tay nghề người khác, thì là lén lút, nói nhẹ chút là không hỏi tựtìm, nói nặng chút có thể coi là cướp bát cơm người khác. Đây là sẽ chuyện bị người ta khinh thường, là chuyện bịngười trong nghề chê cười, người bình thường đều sẽ kiêng dè một chút, dù sao cũng là ám muội.Kỳ thật cũng là do Hà Tiểu Khởi tâm cường hiếu thắng, mới không tự giác lén học A Nghiên, nay bị A Nghiên nóitoạc ra, xấu hổ vô cùng, mặt đỏ giống mông khỉ."Ta, ta, ta cũng chỉ học một hai loại... cũng là vì làm cho Cửu gia..." mặt Hà Tiểu Khởi cứng ngắt, ra vẻ hữu lý,lúng túng giải thích, nhưng nói được một nửa, hắn dường như nhụt chí, nói không ra lời.nói dối bịa chuyện là một loại bản lĩnh, cần da mặt rất dày, mà cố tình vị Hà Tiểu Khởi này thoạt nhìn lòng tự trọngthực lớn, da mặt cũng rất mỏng.Kỳ thật Hà Tiểu Khởi phi thường đơn giản, đã trải qua bảy lần luân hồi A Nghiên liếc mắt một cái là nhìn thấu.không phải là tiểu thiếu niên khó chịu lãnh cảm, lòng tự trọng lớn, mẫn cảm lại hiếu thắng sao?Nàng cũng lười quan tâm, dù sao cũng không phải con trai nàng, cũng không phải đệ đệ nàng, mặc kệ a!Mắt thấy nồi cũng nóng, nàng cho một chút dầu hạt cải vào nồi, tiếp theo là hạt tiêu, ớt còn có một chút tỏi, cầmthìa gỗ đảo vài cái, tỏi và hạt tiêu liền phát ra mùi hương tràn ngập toàn bộ phòng bếp, cái loại mùi này thật sựnồng đậm làm cho người ta thống khoái, kích thích nước miếng trong miệng chảy ra.Hà Tiểu Khởi nuốt nước miếng, khô cằn nói: "Ta dám làm dám chịu. Nay thừa nhận, ta học trộm ngươi mấy thứ!Ngươi, ngươi thích mắng thì mắng, thích đánh thì đánh! Bất quá ta cũng đã nói với ngươi, thứ nhất, vài món đồ ăncủa ngươi, ta chỉ làm cho Cửu gia ăn, cũng là vì muốn Cửu gia cao hứng. Thứ hai, vài món đồ ăn này, tương lai tađi hội Bạch Lan tuyệt đối không dùng. Nếu ta dùng, sẽ bị trời phạt, thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!Ta Hà Tiểu Khởi nói được thì làm được!"hắn càng nói càng kích động, cuối cùng nói đến mức cổ cũng đỏ lên.A Nghiên liếc hắn một cái, căn bản không rảnh quan tâm, tiếp tục làm đồ ăn

  Nàng đem mấy khúc cá để vào nồi, bắt đầu nấu.Giờ phút này cần lửa lớn, nàng vội vã muốn thêm một chút lửa nữa.Ai biết Hà Tiểu Khởi đã đi trước một bước, ngồi ở đó, cầm lấy que đánh lửa bắt đầu đun.Nàng kinh ngạc nhìn hắn một cái, có chút ngoài ý muốn.Chỉ cho rằng hắn là một người dù đao đặt trên cổ cũng muốn cứng cổ giữa lòng tự trọng, không nghĩ tới nguyên laihắn còn biết đạo lý co được dãn được?Trẻ nhỏ dễ dạy a!đã có cái đại trù Hà Tiểu Khởi đun bếp, làm món ăn này càng đơn giản.Kỳ thật có đôi khi nấu ăn vấn đề lớn nhất chính là giữ lửa thôi. A Nghiên trong lòng biết Hà Tiểu Khởi có thể thôngqua tầng tầng chọn lựa đi đến phòng bếp Tiêu Đạc làm việc, nhất định là không đơn giản, đun bếp chính là côngphu cơ bản, với hắn tự nhiên không thành vấn đề.Bên này khúc cá được đun, nàng lại bỏ thêm các dạng gia vị, như rượu vàng, nước tương, một chút dấm chua, tiếptục đảo đều. Đợi thịt cá chín năm thành, nàng liền mang tới một nồi nước ấm đổ vào, ào ào nước ấm gặp chảonóng, phát ra âm thanh, đồng thời mùi hương xông vào mũi. Đợi cho nước ngập nồi dầu nóng kia, trong nồi cũngdần dần ổn định lại.Nàng từ tốn cho hành, gừng tỏi cắt nhỏ vào nồi, lại thêm chút muối ăn cùng đường.Xoa xoa tay, nàng ung dung phân phó Hà Tiểu Khởi: "Giữ lửa vừa, một khắc sau, ngừng."Ngữ khí này, rõ ràng coi Hà Tiểu Khởi thành người giúp việc.Như trước đây, Hà Tiểu Khởi sẽ nhảy lên trừng nàng. Bất quá hiện tại, Hà Tiểu Khởi đuối lý, có lẽ là có việc cầungười cho nên cúi cái đầu tôn quý, cũng không tức giận, thực sự nghe nàng phân phó canh lửa vừa.A Nghiên vừa lòng gật đầu, vừa lấy bánh đã hấp lúc trước ra, cắt thành khối nhỏ hình vuông, vừa thuận miệng hỏiHà Tiểu Khởi: "Hội Bạch Lan là cái gì a?"Hà Tiểu Khởi kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Ngươi không biết?"A Nghiên lắc đầu: "Thâm sơn cùng cốc, tự nhiên không biết."Nàng thản nhiên bổ sung: "Cũng là người trong thành các ngươi biết thưởng thức."Hà Tiểu Khởi không hiểu, cảm thấy lời này có ý trào phúng. Bất quá hắn yên lặng nhịn xuống, giải thích cho ANghiên: "Hội Bạch Lan là cuộc thi nấu ăn do hào môn quý tộc Yến kinh tổ chức. Năm năm một lần, tụ tập danh trùthiên hạ, đến lúc đó từ các dạng đồ ăn ở cuộc thi, chọn ra một đầu bếp xứng đáng nhất, cũng đem tặng hoa lanbạch ngọc trong hội Bạch Lan."A Nghiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: "nói cách khác, một đám người chạy tới tham gia cuộc thi trù nghệgì đó, cuối cùng chỉ vì một đóa hoa?"Hà Tiểu Khởi gật đầu: "Đúng!"A Nghiên buồn bực: "Tự mình đi hái! Hoa Bạch Lan nhiều như thế, phía sau núi ta có thể tùy tiện hái cả rổ!" 

Lời này nói ra khiến sắc mặt Hà Tiểu Khởi nhất thời không tốt nổi, trong mắt dần hiện ra vẻ khinh bỉ: "Ngươi từnhỏ sống ở nông thôn, đương nhiên là không hiểu. Hội Bạch Lan này đối với các danh trù mà nói, chính là vinh dự.Nếu có thể nhận được hoa lan bạch ngọc này, chứng minh đời này không uổng làm một đầu bếp.""A?" A Nghiên càng kỳ quái: "Sư phụ ta cũng không nghe nói qua hội Bạch Lan này, vậy hắn đây là uổng phí làmđầu bếp?"Hà Tiểu Khởi muốn tử tế với A Nghiên cũng không thể: "Hạ trùng bất khả ngữ băng (Côn trùng mùa hè không thểnói chuyện băng tuyết), ngươi thật không hiểu biết."A Nghiên đối với việc mình hiểu hay không cũng không quan tâm, dù sao nàng chỉ quan tâm có thể sống sót haykhông, về phần hoa lan trắng hoa lan đen cái gì đó, để cho người khác quan tâm.Lúc này thức ăn đã được, nàng mở nồi ra, nhiệt khí ngùn ngụt bay lên, bên trong một cỗ mùi vị làm cho người tangửi thấy liền chảy nước miếng, đó là thịt cá tươi mới cùng nước sốt tỉ mỉ điều chế trộn lẫn, phối hợp với nhau làmcho đầu lưỡi người ta run rẩy.A Nghiên vừa ngửi thấy hương vị này, liền vừa lòng gật đầu.Kỳ thật bánh canh đầu cá này, năm đó nàng cũng chỉ ăn qua thôi. Lúc đó nàng cũng không phải đầu bếp, khôngthèm quan tâm con cá này bánh này làm như thế nào đâu. Bây giờ căn cứ hương vị năm đó ăn thử, tự mình sờsoạng làm ra cũng là lần đầu tiên. Có thể làm ra hương vị giống như đã từng quen thuộc này, thật sự là rất bộiphục bản thân.Hà Tiểu Khởi vừa ngửi được hương vị này, sắc mặt nhất thời thay đổi. hắn vội đi qua, cẩn thận xem xét đã thấymùi tương nồng đậm, thịt cá trắng noãn hơi nhiễm màu tương, cho thấy vô cùng ngon miệng.hắn cứng ngắc nhìn A Nghiên dùng thìa múc nước sốt ra sau đó rưới lên bánh chiên mặn đã cắt sẵn. Bánh chiên đãnguội bị nước sốt nhiệt khí ngùn ngụt nồng đậm đổ vào, nhất thời màu tương ngấm vào trong bánh, trên bánhcũng tỏa ra mùi thơm, đánh sâu vào vị giác và đầu lưỡi.A Nghiên liếc hắn: "Muốn thử một miếng không?"Hà Tiểu Khởi trầm mặc một lát, rốt cục gật đầu.Vì thế A Nghiên cho hắn thử một chút. 

Chương 29

Hà Tiểu Khởi thăm dò thử nếm một miếng, thử xong sắc mặt càng thay đổi.Đầu cá mằn mặn, thịt mềm thơm. Bánh chiên mặn bên trong dẻo rất dễ ăn, thấm đẫm nước canh rồi xốp mềmngon miệng, mùi tương nồng đậm, phong vị độc đáo, vào miệng rồi thật sự là làm cho người ta hận không thể đếnđầu lưỡi cũng nuốt vào. 

Mà trọng yếu nhất là, món ăn này Hà Tiểu Khởi mới nghe lần đầu, càng không cần nói đến làm, chính là chưa từngnghe nói.Hà Tiểu Khởi sinh ra nơi Yến kinh phồn hoa, từ nhỏ người lui tới chỗ phụ thân đều không phải tầm thường. Ngự trùtrong hoàng cung, người nào hắn không biết? Có thể nói là kiến thức rộng rãi, dù vậy nhưng hắn lại không biếtcách nấu món này.hắn dùng sắc mặt khác thường nhìn A Nghiên, môi giật giật, muốn nói cái gì, lại nói không nên lời.A Nghiên lưu loát để bánh canh đầu cá trong một cái bát hoa bằng sứ nam diêu men trắng. Nước canh ngon, thịtcá thơm mềm trắng mịn, rắc thêm một chút rau thơm, thật sự là sắc hương vị đầy đủ.Hoàn mỹ!A Nghiên nở nụ cười, giương mắt nhìn Hà Tiểu Khởi: "Ngươi có phải muốn hỏi ta có muốn đi tham gia hội Bạch Lanhay không a? Ngươi có phải còn đang suy nghĩ, nếu ta mang theo món ăn này đi tham gia hội Bạch Lan, nhất địnhsẽ kinh diễm tứ phương, đoạt được hạng nhất hay không?"Hà Tiểu Khởi từ mặt đến cổ đều đỏ, hắn quả thật là nghĩ như vậy.A Nghiên ha ha cười, cẩn thận đặt bát hoa men trắng vào trong hộp thức ăn, không nói chuyện này nữa.Nàng không nói, Hà Tiểu Khởi có chút kiềm chế không nổi, đi theo sau mông nàng truy vấn: "Uy, ngươi đến cùnglà ý thế nào? Ta cũng không nói không muốn ngươi đi, ta cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, ngươi phải nóirõ ràng chút!"hắn đang nói, A Nghiên quay đầu nở nụ cười, răng trắng nhỏ lấp lóe, muốn bao nhiêu nghịch ngợm có bấy nhiêunghịch ngợm."Ngươi, ngươi cố ý đùa ta a!" Hà Tiểu Khởi tỉnh táo lại.A Nghiên nhíu mày cười: "Đúng, ta chọc ngươi chơi."Khó được lúc nàng cũng có thể khi dễ người khác, nguyên lai cảm giác khi dễ người tốt như vậy a."Ngươi!" Hà Tiểu Khởi nghiến răng."Yên tâm đi, ta không đi hội Bạch Lan, hoa Bạch Lan gì đó cũng không có hứng thú! Về phần ta làm đồ ăn, bảnthân cũng không phải sư phụ dạy, đều là tùy tay làm loạn. Ngươi nếu thích, cứ việc học."nói xong nàng mang theo hộp thức ăn, tâm tình sung sướng đi đến Thiên Trúc Các chỗ Cửu gia ở.Nàng tâm tình tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng, đi một lát đã tới.Ai biết mới vừa vào sân, xa xa đã nhìn một bóng người đứng trên gác.hắn mặt mày tuấn mỹ, tóc đen vô câu vô thúc, trên người mặc y bào tuyết thanh tung bay trong gió, tiêu sáikhông kềm chế được. hắn sinh ra cao lớn, vừa thấy như vậy, thực giống như thiên thần.một đôi con ngươi đen lúc này dừng ở trên người A Nghiên, cũng không nhúc nhích.A Nghiên thấy hắn, nâng tay lên vẫy tay với hắn, rồi chỉ chỉ hộp thức ăn trong tay, ý bảo nơi này có đồ ăn ngon. 

Quả nhiên, Tiêu Đạc nhìn thấy động tác này rồi, ánh mắt chuyển hướng về phía hộp thức ăn trong tay nàng. Sauđó hắn thả người nhảy xuống, quần áo tuyết thanh cùng tóc dài đen như mực nhẹ nhàng chuyển động theo gió.hắn giống như chim yến vững vàng rơi trên mặt đất, áo bào tuyết thanh bởi vì hắn đột nhiên đứng lại, hiện rađường vân như dòng nước chảy, hết sức đẹp mắt.Cất bước đi đến bên cạnh A Nghiên, hỏi: "Bánh canh đầu cá như lời ngươi nói?"A Nghiên gật đầu mạnh: "Đúng vậy!"Kỳ thật ngay ban đầu, lúc không có ai, nàng đã lén cho cỏ đoạn trường vào, tuy rằng chỉ một lượng nhỏ, nhưng dùsao cũng phải có chút hiệu quả.Đương nhiên, vì phòng ngừa giống thảm kịch lúc trước "không độc chết người khác lại khiến chính mình nằm sấptrước", nàng đã vụng trộm uống canh kim ngân, đậu xanh cùng với cam thảo, có thể tạo ra công dụng giải độc.A Nghiên thấy Tiêu Đạc cũng không thân thiện, nàng bắt đầu miêu tả mĩ vị đồ ăn với hắn: "Chất thịt tươi mới tinhtế, thịt cá thấm nước sốt chế biến tỉ mỉ vào, trong vị mặn mang theo một chút hơi hơi ngòn ngọt, chính một chútđó sẽ lưu luyến ở đầu lưỡi, khiến người ta muốn ngừng mà không được."Mà trong đó hai cọng cỏ đoạn trường, chỉ cần ăn vào sẽ làm ruột trong bụng dính vào nhau biến thành đen xì,người trúng độc đau bụng mà chết. Đương nhiên, dùng bột than pha nước để nôn ra, có thể giải độc.Nhưng nàng cho phân lượng này cũng vừa đúng, sẽ không lập tức phát tác. Lúc phát tác thì dấu hiệu rất nhỏ, đạiphu chưa chắc có thể lập tức tìm ra nguyên nhân chân chính. Đợi đến lúc bọn họ biết, sợ là đã quá muộn.Độc nhất là lòng dạ đàn bà, A Nghiên quyết chí thề phải đầu độc Tiêu Đạc đến cùng!Tiêu Đạc nghe nàng khoe khoang miêu tả một phen, cảm thấy có chút hứng thú, bất quá nhớ tới tình cảnh lúctrước, trên mặt hắn đã có chút thản nhiên không vui. "Vừa rồi ngươi nói chuyện cùng ai?""Cùng ai? trên đường không có người a, không nói chuyện cùng ai đâu." A Nghiên quả thật không theo kịp ý nghĩcủa hắn, không rõ đây là thế nào với thế nào a?"không phải trên đường, phòng bếp." Tiêu Đạc môi mỏng nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìnnàng."Phòng bếp nha, nô tì nói chuyện với Hà Tiểu Khởi a! hắn coi trọng mới lén lút định học lỏm. Nô tì cũng không phảingười keo kiệt, hắn muốn học, vậy đáp ứng hắn!" A Nghiên kỳ thật rất hào phóng thiện lương!Tiêu Đạc mặt mày hơi hơi thu liễm, ngữ điệu thản nhiên nói: "Vậy là tốt rồi."A Nghiên nghiêng đầu, nghiêm túc cẩn thận đánh giá hắn, trong lòng bắt đầu cân nhắc, người này đầu óc đangnghĩ cái gì?Tiêu Đạc bị A Nghiên dùng cặp mắt hắc bạch phân minh trong suốt nhìn thì có chút mất hứng, giận tái mặt, khôngvui nói: "Tiểu nha đầu, ngươi tốt nhất nhớ kỹ một chuyện —— ""Ừ ừ, nhớ kỹ cái gì a?"A Nghiên vẻ mặt vô tội hỏi."Nhớ kỹ, đầu bếp nữ, ta muốn đầu bếp nữ sạch sẽ."hắn rũ mắt xuống, bổ sung thêm: "không cần câu tam đáp tứ." 

Câu tam đáp tứ?Bốn chữ này làm A Nghiên chấn động không nhẹ.Sống mấy đời, còn chưa bị nói như vậy bao giờ!!A Nghiên phập phồng bộ ngực nhỏ thở hồng hộc, nhẫn kiểu gì cũng không thể, nam nhân này sao có thể vũ nhụctrong sạch của nàng?Được rồi, nàng đây cả mấy đời cũng từng ngủ với vài nam nhân trắng nõn tuấn mỹ, nhưng đều là chuyện đời trướcđược không?Trong mắt A Nghiên phun lửa, so với mặt trời ban ngày còn sáng hơn vài phần. "Cửu gia, sao có thể nói xấu nô tìnhư vậy? Nô tì là tiểu cô nương thanh thanh bạch bạch! Nếu không phải vì làm đầu bếp nữ cho gia, nô tì nay còn ởlại nhà, cửa trước không ra cửa trong không tới! Phu quân tương lai của nô tì chinh chiến ở sa trường vì nước rasức, gia lại nói xấu trong sạch của nô tì như vậy, nô tì... nô tì không thể sống!"không thể sống đương nhiên chỉ là một cách nói mà thôi...Tiêu Đạc thấy thế nhất thời cảm nhận được cái gì gọi là chọc vào tổ ong vò vẽ.hắn nỗ lực nhớ lại. Nhớ ngày đó tiểu nha đầu này vừa thấy hắn, tính tình cũng không lớn như vậy a? Mình nói mộtcâu, nàng đến cái rắm cũng không dám phóng, hiện tại lá gan càng lúc càng lớn.Bất quá, ai bảo hắn lại yêu ... đồ ăn của nàng.Nghĩ đến trong tay A Nghiên còn cầm cái gì gọi là bánh canh đầu cá "trong vị mặn mang theo một chút hơi hơingòn ngọt, chính một chút đó sẽ lưu luyến ở đầu lưỡi, khiến người ta muốn ngừng mà không được", hắn quyếtđịnh hạ thấp cái đầu cao quý và kiêu ngạo."Này... là ta nói không phải." hắn nhấp môi dưới, do dự thật lâu, rốt cục gian nan phun ra một câu như vậy.Lúc hắn những lời này ra miệng, cách đó không xa Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang cầm rổ hái hoa, không khỏi ngừngtay, quay đầu nhìn về phía này. Vì sao, nàng bỗng nhiên cảm thấy sắc trời thay đổi?Còn Mạnh Hán vĩnh viễn trung thành và tận tâm thủ hộ chủ tử vẫn mai phục trên mái hiên, một tay đưa lên ngoáylỗ tai lại ngoáy lỗ tai. Vì sao hắn cảm thấy mình nghe được một câu vĩnh viễn không có khả năng nghe được từtrong miệng Cửu gia?Về phần Ninh Phi giống như chim yến đứng trên một thân cây, đeo mặt nạ sắt lóng lánh, bất động như núi, bấtquá bàn tay dưới ống tay áo lại không tự chủ được giật giật.A Nghiên cũng lắp bắp kinh hãi, nhân vật giống như hắn, cũng cảm thấy có lúc không đúng? Nàng nháy nháy mắt,không dám tin.không thể không nói, một khắc nghe được câu kia, trong lòng nàng có một chút áy náy như có như không. hắn tốtnhư vậy, mình lại muốn độc chết hắn a.Đương nhiên ý niệm này chỉ chợt lóe qua mà thôi. Nàng mới nhìn hắn một cái mà bệnh tim phát tác chết thảm,tình cảnh ấy đến nay chưa quên.Nam nhân này trời sinh là độc dược, thuộc loại độc dược của riêng Cố Nghiên 

Nhất định phải trừ tận gốc.Vì mục đích này, nàng có thể bỏ điểm mấu chốt, không biết xấu hổ không cần vỏ ngoài, cũng không cần đạo đức!******************Bánh canh đầu cá này quả nhiên rất được Tiêu Đạc thích.Hơn nữa trước khi ăn, Tiêu Đạc không cho thử độc.hắn còn định cùng ăn với nàng, bất quá A Nghiên cự tuyệt, tỏ vẻ mình vừa ăn nhiều, đầy bụng khó chịu.Nàng nói như vậy: "Từ lần trước ăn nhiều bánh khoai tây muối tiêu, nô tì ăn nhiều một chút là đau bụng."nói xong, còn dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn.Lời này vừa nói ra, Tiêu Đạc nhấp môi dưới, con ngươi đen tối u ám liếc nàng một cái, quả nhiên không bắt nàngăn nữa.A Nghiên một bên hầu hạ hắn ăn cơm, một bên quan sát phản ứng của hắn.Mắt xem hắn vừa ăn vào một mảnh cỏ đoạn trường, khi nào thì có phản ứng vậy? hiện giờ cỏ đoạn trường vàobụng, ruột bên trong hẳn là đã dính vào nhau biến thành đen xì rồi?A Nghiên nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi có chờ đợi.Tiêu Đạc đang ăn, thì thấy A Nghiên dùng con ngươi đen như đá quý quét về phía bụng mình.hắn dừng đũa, nghi hoặc hỏi: "Tiểu nha đầu, sao thế?"A Nghiên ý thức được bị hắn phát hiện, đành phải cười giả ngu: "Gia mặc cái áo choàng này trên người thật là đẹpmắt! Màu tuyết thanh thích hợp với gia nhất, làm gia càng tuấn mỹ cao ngất!"Tiêu Đạc nghe thế, hơi ngừng lại, nhìn nhìn A Nghiên, đã thấy A Nghiên cười đến mặt mày cong cong.Xem có chút ngốc hồ hồ, bất quá làm cho người ta cảm thấy thoải mái.Sắc mặt hắn hòa hoãn xuống, không tự chủ được, bên môi cũng gợi lên một chút cười nhẹ.hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, giống như băng tuyết đang tan. Nếu là bình thường A Nghiên còn có tâm tư thưởngthức. Bất quá hiện tại trong đầu nàng quan tâm là ruột hắn.thật muốn chọc một cái lỗ nhìn xem ruột bên trong có phải đã biến màu hay không?A Nghiên cứ như vậy đứng ngồi không yên, trái chờ phải đợi, nhưng một bữa cơm trôi qua, bánh canh đầu cá chỉcòn lại ít canh thừa nguội lạnh bị dọn đi, Tiêu Đạc vẫn bình yên vô sự như cũ.Này... giống như có chút không thích hợp a...A Nghiên ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, ánh mắt tràn ngập mong mỏi cùng kỳ vọng.Tiêu Đạc con ngươi hẹp dài đẹp mắt quét mắt nhìn A Nghiên, nâng tay phẩy bụi trên áo: "nói đi, có chuyện gì?" 

A Nghiên hơi giật mình, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, làm sao không biết xấu hổ nói ra miệng, ta muốnnhìn xem ngươi chừng nào thì chết...Tiêu Đạc nhíu mày, nhìn quanh khắp nơi nói: "Ngươi nhất định có việc yêu cầu ta."A Nghiên nhất thời dở khóc dở cười, cúi đầu. Ngượng ngùng đỏ mặt, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới thấp giọng: "Gia,nô tì ra ngoài đã ba tháng, muốn về nhà thăm một chút, có thể chứ?""Về nhà?"A Nghiên bắt được một lý do, như gà con mổ thóc gật đầu: "Lúc đi, vốn nói phải nhanh một chút về xem cha mẹvà đệ đệ, nhưng mà đã lâu như vậy nô tì cũng không có thời gian trở về, nghĩ bọn họ nhất định lo lắng gần chết.Lại nói, nô tì cũng nhớ bọn họ."nói đến đây, nàng thật có chút khổ sở.Kỳ thật sống tám đời, nàng đối với tình thân phụ mẫu cũng đạm mạc, đơn giản là sinh hạ nàng sau đó sung sướngtrào nước mắt với bé sơ sinh là nàng, không được bao lâu nàng sẽ chết đi, chia cách với bọn họ. Nhưng đến cùnglà người đều động tâm, đời này phụ mẫu nàng gia cảnh không tốt, là nông dân trung thực, không có kiến thức gìcũng đối với nàng rất tốt. Trong nhà còn có đệ đệ Cố Mặc, đối với tỷ tỷ như nàng cũng hết sức dung túng chiếu cố.Nàng bị thù hận che mờ hai mắt, luôn không yêu cầu trở về thăm nhà, hiện đã nghĩ đến thật đúng là mong muốngặp lại cha mẹ cùng đệ đệ.Tiêu Đạc cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu cô nương này, lại thấy được trong con ngươi trong trẻo rõ ràng có tưởngniệm.hắn hạ mi, trầm mặc, khẽ nói: "Được, ngươi trở về đi."Kỳ thật có đôi khi, trên đời này còn tồn tại một người có thể để mình tưởng niệm, cũng là một loại may mắn.hắn vẫn thực hâm mộ tiểu nha đầu thoạt nhìn không chịu để tâm này. 

Chương 30

A Nghiên có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ dễ dàng dành được cơ hội về nhà thăm người thân.Nàng nhìn Tiêu Đạc, lần đầu tiên đối với hắn lộ ra tươi cười cảm kích thật tình.Kỳ thật hiện tại hắn thực không tệ, chẳng phải mất sạch nhân tính giống mình tưởng tượng —— nhưng nàng vẫnmuốn trừ bỏ hắn như cũ.Cáo biệt Tiêu Đạc rồi, A Nghiên trở lại phòng mình. Vừa thu thập gói đồ, vừa hồi tưởng. Hôm nay Tiêu Đạc nàythoạt nhìn quá mức thiện lương.Hôm nay Tiêu Đạc khiến nàng nhớ tới tiểu thiếu niên từng nắm tay nàng ở thành Thiền Châu hoang vu.Đó là một tiểu thiếu niên khiến nàng vừa liếc mắt một cái liền mềm lòng động tâm.Nàng nhớ lại hết thảy, hồi tưởng một đời lại một đời.Cẩn thận nhớ lại một phen như vậy, kỳ thật trong lòng minh bạch, người mình hận vốn không nên là hắn.Thí dụ như đời thứ nhất, hắn thô bạo chỉ liếc mắt một cái, liền sai người đánh chết toàn bộ cung nữ thái giám. Tínhtình hắn là như vậy, phong cách là như vậy, chẳng phải nhằm vào riêng mình nàng.Còn đời thứ hai, nữ nhân đáng thương ngã xuống hồ đóng băng một xác hai mệnh kia, cũng do nàng, ai bảo nàngkhông cẩn thận?Đến đời thứ ba, nàng thân là công chúa hòa thân đường xa mà đến, lại muốn ám sát phu quân nàng phải gả, bithảm thất bại bị bắt, kết cục chờ đợi nàng vốn là chết, lập trường bất đồng, nàng bị giết, giờ phút này nàng cócách nào đổ lên đầu hắn đây?Về phần đời thứ tư, oán trời oán chính mình, kỳ thật không thể nào oán lên người Tiêu Đạc kia. Ai bảo mình ngốcnhư vậy, vận khí cũng không tốt như vậy, không nên cưỡi một con ngựa bỗng nhiên nổi điên, trực tiếp ngã xuốngtừ trên lưng ngựa. Ngã xuống cũng thôi, còn ngã lên tảng đá, cứ thế đang sống ngã chết!Phỏng chừng Tiêu Đạc còn không biết có một nhân vật như nàng!Hết thảy tất cả đều là mệnh a!Đời thứ năm, nàng thân là một nữ vương thổ phỉ trên núi phóng đãng không kềm chế được, gặp phải Cửu hoàngtử từ kinh thành tới, võ công cái thế vì dân trừ hại, tựa hồ dường như người ta giết nàng cũng là đương nhiên?Đời thứ sáu, cái này có chút vi diệu.Kỳ thật nói trắng ra là, một nhà nguyện đánh một nhà nguyện chịu, nàng vì nhìn hắn bệnh tim tái phát mà chết, cũng không thể tính lên đầu hắn a, thậm chí có lẽ hắn cũng bị mình hại chết.Về phần đời thứ bảy... đời thứ bảy... Nhớ tới trong lòng A Nghiên liền phức tạp.Đời thứ bảy, nàng vừa sinh ra ngày đầu tiên liền bắt đầu suy xét về đời thứ sáu chết thảm, suy nghĩ vẻn vẹn mộttháng, đến lúc đầy tháng, rốt cục có một quyết tâm!Nàng — muốn — xuất gia!không tệ, nàng muốn xuất gia, cạo đầu làm ni, chặt đứt ba ngàn sợi tơ hồng trần phiền não.Cứ như vậy có thể tránh gặp lại nam nhân đáng sợ kia, thứ hai cũng có thể niệm kinh gõ mõ tích chút công đức,thuận tiện thanh tâm quả dục phòng ngừa chuyện bởi vì nam nhân kia sinh ra bệnh tim, bệnh tật linh tinh.Vì thế lúc ba tuổi, nàng cố ý động tay chân trong thức ăn, khiến mình nhiễm bệnh, hơn nữa là ba ngày hai lượtmột bệnh. một đời phụ mẫu nàng lúc đó bất quá là người dân phố phường bình thường, làm sao có thể tìm đượcdanh y gì? Bất quá chỉ là đại phu đi khắp hang cùng ngõ hẻm vân du bốn phương thôi. Đại phu này đương nhiêncũng không nhìn ra thủ đoạn của nàng, vì thế bệnh của nàng vẫn như cũ không thấy tốt lên.Cứ như vậy ép buộc một tháng, nàng rốt cục mở miệng nói. nói là mình có giấc mộng, phải xuất gia mới khỏe lại,bằng không mạng của nàng cũng không bảo đảm.Cha mẹ nàng vừa nghe, cũng không có cách nào, lập tức đồng ý.Xem bộ dáng cha mẹ không muốn buông, kỳ thật trong lòng nàng cũng áy náy, bất quá cái loại áy náy này biếnmất rất nhanh.Nàng nhất định là người không có cách nào sống lâu, mỗi một lần đều là kết cục chết thảm.Đau dài không bằng đau ngắn, nàng sớm rời khỏi cha mẹ, có lẽ đối với bọn họ mà nói vẫn là chuyện tốt.Cứ như vậy, tiểu A Nghiên ba tuổi rời nhà, đi tới một chỗ gọi là am ni cô Từ Ninh ở núi Minh La, cạo đầu làm ni, trởthành một tiểu ni cô.Tiểu ni cô A Nghiên từ nhỏ rất giữ quy củ, kinh Phật so với tiểu ni cô khác niệm rất tốt, làm việc so với tiểu ni côkhác cũng lưu loát, ngay cả gõ mõ cũng gõ ra tiết tấu cảm xúc, các lão ni cô đều rất thích nàng.Nàng là người chuyển thế bảy lần, có đôi khi nghiêm cẩn đọc kinh Phật, xem đạo sinh tử luân hồi, xem thuyếtnhân quả báo ứng, không khỏi có chút cảm khái.Nếu muốn hận Tiêu Đạc, quả thật có chút gượng ép. Nhưng mỗi lần mình chết đều liên quan tới hắn, nàng cũngkhông thể thản nhiên được, chỉ có thể tận lực rời xa.Chính là chung quy sẽ nghĩ, nàng cùng Tiêu Đạc này đến cùng là nghiệt duyên thế nào? Vì sao bảy đời bảy kiếpmình đều vì hắn mà chết?Ngẫm không ra, nghĩ không rõ, cuối cùng vừa lật một tờ kinh ố vàng, gõ mõ, lại niệm một câu A Di Đà Phật, đemhết thảy nghi vấn bao phủ trong thần chung cổ mộ. Năm tháng chảy xuôi, thanh đăng cổ phật cùng với A Nghiênnho nhỏ, nàng dần trưởng thành.Tiểu tiểu ni cô biến thành tiểu ni cô, mười ba mười bốn tuổi, cô nương bên ngoài đúng lúc tuổi dậy thì có mối tìnhđầu, mà A Nghiên lại tâm như tro tàn, như trước đắm chìm bên trong kinh Phật.

  Có đôi khi đi vào núi gánh nước, nhìn khe núi mờ mịt còn ánh chiều tà nơi xa xôi sắp tiêu tán, nàng thở phào nhẹnhõm.Cả đời này, thật tốt.Từ Ninh am cơ hồ xa cách, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được, nàng vĩnh viễnsẽ không nhìn thấy Cửu hoàng tử kia.Nhưng lúc nàng mười ba tuổi, ý tưởng tốt đẹp này bị đánh vỡ.Hết thảy bắt đầu từ một đêm rét lạnh, một đám người đến am, áp giải một nữ nhân. Nữ nhân kia quần áo hỗnđộn, hình dung tiều tụy, trên mặt không còn chút máu, bất quá mơ hồ có thể nhìn ra, nàng ấy sở hữu dung nhantuyệt thế.Nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, vừa thấy quần áo nữ nhân kia, liền biết nàng ấy mặc dù chật vật, nhưng xuất thânbất phàm, thậm chí có thể là người trong cung, thế nào lại đến cái am bị ngăn cách này?Lúc vụng trộm đến hỏi sư phụ, sư phụ sắc mặt nghiêm túc cảnh cáo nàng không được hỏi nhiều, nàng cũng khôngdám hỏi.Bất quá tự nhiên ngầm để lại một tâm nhãn, hồi tưởng đời thứ nhất, thứ hai, kỳ thật nàng chết, mặc dù có quanhệ cùng Tiêu Đạc, nhưng chung quy đều là liên lụy đến tranh đấu trong triều đình.Nữ nhân này xuất thân bất phàm, người áp giải cũng không giống người thường, thậm chí trong đó còn có mộtnam nhân thanh âm lanh lảnh — rõ ràng là thái giám a!Trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ, tự nhiên muốn tra xét rõ ràng. Vì thế đêm hôm đó, cũng không ngủ, vụng trộmchạy tới.Nàng tuy chỉ là tiểu ni cô mười ba tuổi, nhưng đến cùng đã làm đại tướng quân, cũng đã vào rừng làm nữ thổ phỉ,tâm nhãn nhãn lực cũng không phải tiểu cô nương bình thường có thể so sánh, lập tức cơ trí vòng qua gác đêm,trèo tường tiến vào viện được đề phòng sâm nghiêm đó, tìm được phòng nữ nhân bị giam giữ.Lúc đó bên trong còn đèn sáng, nàng chọc thủng giấy dán cửa sổ vụng trộm xem thử, nhìn mà chấn động.Đúng là đang tiến hành khổ hình, mấy phụ nhân cùng một thái giám ép hỏi nàng kia, dường như muốn nàng ấyviết ra giấy, nhưng nữ nhân kia hiển nhiên là người cứng rắn, dù bị kim bằng trúc đâm vào tay vẫn không đồng ý.Nàng lại lắng nghe, càng sợ đến nhũn chân, nữ nhân này đúng là đương kim hoàng hậu!Vị hoàng hậu này họ Thi. Thi hoàng hậu đã trải qua đủ khổ hình, thậm chí bị thái giám dùng nhiều loại thủ đoạn vũnhục, đã bị ép buộc không ra hình người, sau đó dùng giọng nói tuyệt vọng thê lương mắng: "Ta đường đường làhoàng hậu một quốc gia, sao chịu được tiện nhân bực này bôi nhọ như thế."Thái giám bị Thi hoàng hậu mắng, càng buồn bực càng xuất ra thủ đoạn khiến người ta không đành lòng nhìnthẳng.A Nghiên lúc đó ánh mắt bị dọa trợn lên, không ngờ gây ra động tĩnh, suýt nữa bị phát hiện. May mắn nàng cơ trí,vụng trộm chạy về thiền viện của mình.một đêm này, nàng không thể nào ngủ được, hồi tưởng tình cảnh mình nhìn thấy. Trong lòng minh bạch dù trốn ởTừ Ninh am trong thâm sơn thế nhưng vẫn quấn vào tranh đấu của hậu cung triều đình. Đường đường là mộthoàng hậu, lại bị hoạn quan khuất nhục, sau lưng còn không biết có chuyện xưa thế nào? 

Còn nàng tiểu ni cô này, sợ là một chút không cẩn thận, cũng sẽ đem tánh mạng chôn ở trong này.Đáng sợ nhất là Thi hoàng hậu này không biết cùng kẻ thù sáu đời của nàng có liên quan thế nào? Có phải vì thếsẽ kéo ra Tiêu Đạc? Do đó lại một lần nữa khiến mình mất mạng trong tay hắn?Nghĩ như vậy, cũng không có cách nào sống yên ổn, nàng lập tức thu thập vài món quần áo, gói đồ, dùng một cáikhăn trắng quấn đầu trọc, chuẩn bị rời đi.Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ cho nàng dung thân.Am ni cô này, căn bản không phải phật môn thanh tịnh.Ai biết nàng vừa rời khỏi, đến phía sau núi, liền nhìn thấy phía trước một đám người lén lút, nàng chỉ hơi do dự,liền đuổi theo.Vụng trộm đi theo họ, lại phát hiện họ mang một cái túi vải bố, tìm được một nơi yên lặng bí ẩn, muốn đào hầmchôn.Hố đào xong, túi vải bố bị thả xuống, thi thể bên trong hiện ra.Nương theo ánh trăng mỏng manh, A Nghiên thấy cỗ thi thể kia.Vừa thấy, lông tóc không khỏi dựng ngược.Nữ nhân đáng thương này, lại bị tra tấn thành bộ dáng như vậy? không dám nhìn thẳng. Nàng đồng tình rất nhiều,mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kinh hồn táng đảm.Vẫn nên chạy mau thôi.A Nghiên không dấu vết né tránh bọn họ, tiếp tục chạy ra sau núi. Chạy lên núi trốn hai ngày rồi, nghĩ người ở TừNinh am cũng đã bỏ qua việc tìm kiếm mình, có lẽ nên rời núi.Ai biết nàng ngay trong khe núi, gặp một thiếu niên đang hôn mê.Thiếu niên mặc cẩm bào lăng la màu đỏ tía, nằm nghiêng ở đó, bóng lưng mảnh khảnh, trên tay còn có vết máu.A Nghiên cúi xuống thấy thiếu niên này sinh ra dung mạo tinh xảo tuấn tú, mặt mày thon gọn, trên môi mặc dùkhông có huyết sắc, nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái tuyệt đại.Nàng thử hơi thở của thiếu niên này, vẫn còn.Nàng gian nan đứng lên, ngửa mặt nhìn trời.Vốn sống bảy đời đã chết sáu lần, nàng đã không có tâm tư đồng cảm xa xỉ gì đó, bất quá giờ khắc này, khôngbiết tại sao nổi lên một chút lòng trắc ẩn.Phật nói "thiện ác dẫn đến nhân quả", A Nan nói, "như ngươi hỏi ta, chúng sinh thụ báo bất đồng là do đời trướcdụng tâm khác nhau, vì thế cho nên muôn sai vạn biệt".Nàng niệm kinh Phật mười năm, gõ mõ mười năm, lại vẫn không nhận ra nhân quả luân hồi của mình.Trăng như móc câu bạc, gió núi thổi nhẹ, nàng đứng bên cạnh thiếu niên kia, trầm mặc một hồi, rốt cục lại cúi xuống.Nàng mở túi nước ra cho hắn uống, còn đem bánh ngô mình mang theo đút cho hắn, hắn ăn không vào lại nghiềnnát nhét vào miệng hắn. hắn lạnh, thân thể nho nhỏ run rẩy, hai môi đông lạnh tím tái nên nàng ôm chặt hắn, trốntrong sơn động, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho hắn.hắn mặc dù còn hô hấp, nhiệt độ cơ thể lại rất thấp.A Nghiên nhớ tới một đời rất lâu trước đây, mình cùng thiếu niên tay trong tay, cũng mát lạnh tận xương như thế.Ở đây trong bóng đêm, nàng ôm thiếu niên trong lòng, yên lặng nhắm mắt lại.Nàng nhớ tới một chuyện xưa, Tát Ba Đạt Vương gặp Đế Thích biến thành hùng ưng truy đuổi bồ câu trắng ýmuốn đoạt tính mạng. Tát Ba Đạt Vương cứu bồ câu trắng, nhưng hùng ưng lại nói, nếu không có bồ câu, nó sẽđói chết. Vì cứu tính mạng hùng ưng, vị Tát Ba Đạt Vương này chịu cắt thịt, đau thấu xương tủy, dùng thịt mìnhcho ưng ăn.Nay nàng ôm thiếu niên này trong lòng, có phải cũng giống cắt thịt cho ưng ăn?Chuyện này đem lại cho nàng nhân quả thế nào?đang nghĩ như vậy, thân thể thiếu niên trong lòng nàng nhẹ động, xem ra dường như sắp tỉnh.Nàng nhất thời cả người cứng đờ, kỳ thật có chút sợ hãi.hắn tỉnh, sẽ như thế nào đây?Trong bóng tối, có ngọn gió núi gào thét thổi vào trong sơn động, nàng lại không hề có cảm giác, cả người đều cốcảm nhận động tĩnh của thiếu niên trong lòngNhưng qua thật lâu, thiếu niên vẫn không tỉnh lại, hắn chỉ chuyển động thân thể, tự giác dựa vào A Nghiên, thậmchí vươn tay ôm lấy thân thể A Nghiên.Cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng, nương theo chút ánh trăng mỏng manh xem dung nhan tuấn mỹ mà thanhlãnh.Đời đời kiếp kiếp, dung nhan hắn đều như vậy, chưa bao giờ biến đổi.không biết nhìn bao lâu, nàng dần dần ngủ mất.Nhưng lúc nàng tỉnh lại, thiếu niên trong lòng đã không thấy. Hai tay trống trơn, trong lòng lạnh lẽo, dường nhưthiếu niên kia chưa bao giờ xuất hiện.Nàng buồn bã ngẩn ngơ một lát, cười khổ một tiếng. Hiểu rằng hết thảy đều là nghiệt duyên, lập tức suy nghĩ cẩnthận, vực dậy tinh thần, mang đồ lên lưng chuẩn bị chạy trối chết.Nhưng ngay lúc nàng lo lắng thiên tân vạn khổ muốn chạy trốn ra khỏi thâm sơn, lại bị rất nhiều quan binh baovây.Nghe nói đương kim hoàng hậu bị kẻ gian hãm hại, bị hàm oan, lại có cơ hội cho kẻ gian làm loạn, đưa hoàng hậutới nơi đất cằn sỏi đá chịu khổ hình, khiến cho hoàng hậu chết thảm trong núi hoang. Cửu hoàng tử một mình rangoài tìm kiếm, chịu hết trắc trở, sai người lục soát khắp núi Minh La, tìm được thi thể mẫu hậu, tình trạng thêthảm, nghe rợn cả người. Cửu hoàng tử phát điên quyết chí thề vì mẫu hậu báo thù rửa hận, dẫn dắt nhân mã, vây quanh núi Minh La, giận dữ hạ lệnh đồ sơn.Cái gì gọi là đồ sơn? trên là chim bay, dưới là thú chạy, đến từng ngọn cây cọng cỏ trong núi, đều sẽ không bỏqua.Các vị ni cô trong Từ Ninh am nho nhỏ, tự nhiên cũng chết dưới lưỡi dao.A Nghiên liều chết giãy dụa, cũng không làm nên chuyện gì, nàng thầm hận Cửu hoàng tử này lấy oán trả ơn, oánhận thế gian này không có nhân quả, thậm chí có ý đồ liều chết chạy trốn. Nhưng nàng bất quá là một tiểu cônương mười ba tuổi, đối mặt với binh mã đao thương đầy núi, làm sao có thể thoát được?Nàng bị đưa vào Từ Ninh am một lần nữa, tuyệt vọng nhìn cửa chính bị đóng lại, bên ngoài khói đặc nổi lên bốnphía, ánh lửa tận trời.Cửu hoàng tử này, Tiêu Đạc đáng giận, hắn muốn đốt núi.hắn muốn dùng ngọn núi này chôn cùng mẫu hậu chết thảm vì hắn.Lửa lớn tràn vào Từ Ninh am, ngọn lửa liếm lên mái hiên, oanh một tiếng bốc cao, chung quanh bắt đầu trở nêncực nóng, khói dầy đặc làm mọi người không thể hô hấp, tất cả kêu lên tuyệt vọng thê lương.A Nghiên tuyệt vọng nhìn lửa lớn hừng hực, ánh lửa xuyên thấu tận trời, nàng nhìn không thấy trời đất, nhìn khôngthấy bên ngoài.không nghĩ tới, đời này bị thiêu chết.Khi một ngọn lửa đốt đến chân, nàng mở đôi mắt cơ hồ đã mù, chịu đựng từng đợt ho sặc, run giọng kêu lên:"Tiêu Đạc, ta thật hận ngươi, nếu như còn có kiếp sau, ta không tin nhân quả, không tin thiện duyên, ta nhất địnhphải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"Nàng chỉ biết mình vẫn sẽ chết, còn chết dưới tay hắn, vì hắn mà chết.Nhưng thật không nghĩ là bị thiêu chết.rõ ràng là thiêu chết a!Chết như vậy, A Nghiên thế nào cũng không quên nổi.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Nàng dùng hết khí lực kêu to, kỳ thật là khàn khàn nỉ non thôi.Nhưng dưới núi cách đó không xa, một thiếu niên mặc nhung trang hai mắt dày đặc tia máu, bỗng chốc nắm chặtdây cương trong tay.hắn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "trên Từ Ninh am, là ai đang kêu?"Thủ hạ cung kính đáp: "Hồi bẩm Cửu hoàng tử, thuộc hạ không nghe thấy tiếng kêu."hắn nhíu mày, trong ánh âm lãnh lạnh thấu xương lộ ra nghi hoặc: "Vì sao ta nghe được có người kêu tên ta?"Thủ hạ hai mặt nhìn nhau, lại nhìn ánh lửa ngút trời trên núi, thực không có tiếng gì. Đều là tiếng lửa đôm đốp hỏathiêu núi rừng cùng với tiếng gió, tiếng kêu đến từ nơi nào?

  Tiêu Đạc quay đầu, nhìn về núi Minh La, nhìn hướng Từ Ninh am xa kia, nhìn ánh lửa tận trời cùng khói đầy đặckhắp núi đồi, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên dường như có một cái búa tạ hung hăng đánh vào trong lòng,hắn bi thương kịch liệt co rút lại.Có cảnh tượng mơ hồ xuất hiện nói không rõ, nghe không rõ, lại càng không biết từ đâu mà đến. hắn tưởng bắtđược, nhưng cảnh tượng kia giống như một đạo bạch quang, chợt lóe lên rồi lướt qua, thế nào cũng không bắtđược.hắn ôm ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt tái nhợt.Thanh âm tràn ngập hận ý, vẫn như cũ bồi hồi bay vào tai hắn, mỗi một tiếng đều như bắt lấy chỗ gân mạch mềmmại nhất ở đáy lòng hắn, đau đến hắn hít thở không thông.Người chung quanh kinh hãi: "Cửu hoàng tử, ngươi làm sao vậy? Mau mau, kêu thái y!"Tiêu Đạc nhắm mắt lại, run run ôm chặt ngực đau đớn.Có một cái tên quen thuộc lại xa lạ lướt qua, hắn không biết người này là ai, càng không biết người này bộ dáng rasao, nhưng lại tinh tường biết rõ, người này đối với hắn ngàn vạn trọng yếu. Tất cả thế gian, đều thua xa người nọ.Gian nan quay đầu, nhìn phía ánh lửa ngút trời kia, giữa môi mỏng lại vô thức phát ra tiếng kêu thống khổ tuyệtvọng: "A Nghiên —— " 

 

  

        

       

       

                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro