Chương 31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

  A Nghiên nhớ lại rõ ràng tư vị bị thiêu chết trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất bội phục mình. Trí nhớ thống khổnày, cuộc đời này mình thế nhưng còn trở thành một đại trù.Nàng thật là không tầm thường nha!đang đắc ý, thu thập đồ đạc, tay bỗng nhiên đau xót. Cúi đầu nhìn, đúng là có một cây kim, trong lúc vô tình đâmvào đầu ngón tay.Máu đỏ tươi theo ngón tay ứa ra, dần dần tụ trên đầu ngón tay trắng noãn thành một giọt trong suốt.Khẽ thở dài, mắt A Nghiên lộ ra bất đắc dĩ, người ta quả nhiên không thể quá đắc ý.Nàng vẫn nên nhanh thu thập đồ về nhà thôi!Ai ngờ A Nghiên gói đồ xong vừa muốn đi ra hành lang gấp khúc, lại thấy Sài đại quản gia vội vã đi tới.Từ lần trước Sài đại quản gia bị hạ lệnh cùng một đám nha hoàn chia nhau đống cứt chó, Sài đại quản gia liền sâusắc nghĩ lại hành vi của mình, cũng vì mình về sau mà đặt ra mục tiêu mới, chính là —— nghe lời Cửu gia, ôm đùiA Nghiên cô nương."A Nghiên cô nương, A Nghiên cô nương!""Ừ ừ, Sài đại quản gia, có việc sao?""A Nghiên cô nương, ngươi đi rồi, ai nấu cơm cho Cửu gia đây?""Hàn Đại Bạch, Hà Tiểu Khởi." A Nghiên nhún vai, đề nghị như vậy."Cửu gia giờ chỉ thích ăn cơm ngươi làm a!" Sài đại quản gia ưỡn ngực nghiêm mặt cười, trong lòng đau khổ. Cửugia ăn không ngon, tâm tình sẽ không tốt. Tâm tình không tốt, đánh người giết người đều có khả năng, đến lúc đónói không chừng lão nhân gia hắn đây cái mông già cũng phải chịu ủy khuất."Hà Tiểu Khởi mỗi ngày nhìn ta nấu cơm, hắn đã sớm học xong, để hắn đi làm đi." A Nghiên không chút khách khí  kéo Hà Tiểu Khởi ra. Nàng không cần làm cơm cho Tiêu Đạc cả đời đâu, đến lúc đó nói không chừng cả mạng nhỏcũng bồi theo."Hà Tiểu Khởi..." Sài đại quản gia sầu mi kiểm khổ tính tiếp tục nói."Ta đi đây, Sài đại quản gia, sau này gặp lại!" A Nghiên chào, cười với hắn, đeo đồ nhanh chóng xuất phát.Sài đại quản gia nhìn bóng lưng nàng rời đi, nổi lên một chút cười khổ bất đắc dĩ.Ngày này, thật sự là không có cách nào qua!***********************Lúc A Nghiên đi đến cửa chính, phát hiện Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã chờ ở đó.Sau lưng Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là một chiếc xe rộng rãi xa hoa, trong tay Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn mang theo mộtcái bao."Hạ Hầu tỷ tỷ!" A Nghiên vui vẻ chạy tới.nói thật đến phủ mấy tháng, nàng thích nhất là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt và Hàn Đại Bạch. Đáng tiếc sau này nàngđược Tiêu Đạc ưu ái, Hàn Đại Bạch có khả năng cảm thấy không có mặt mũi, liền có chút xa cách với nàng. HạHầu Kiểu Nguyệt rõ ràng là nữ nhân bên cạnh Tiêu Đạc, thoạt nhìn cũng không có ý ghen tị chán ghét bài xích,ngược lại khắp nơi giúp đỡ chăm sóc mình.Nay A Nghiên nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, quả thực giống như nhìn thấy tỷ tỷ thân thiết.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhìn nàng cười đến vô tâm vô phế, cũng mím môi nở nụ cười. "Hôm nay trời lạnh, ta thấyngươi ngày thường chỉ mặc hai kiện quần áo. Vừa đúng mấy ngày trước đã sai người làm đồ mới cho ngươi, cònchưa kịp đưa cho ngươi, nay vừa vặn mang về nhà mặc. Mặt khác trong xe ngựa còn có một ít thịt khô điểm tâm."A Nghiên nghe thấy liên tục gật đầu, cảm động không thôi.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: "không còn sớm, ngươi trở về đi. Qua hai ngày, ta sẽ phái xe ngựa điđón ngươi.""Mới hai ngày đã đón ta về sao?" A Nghiên nghe có chút thất vọng."Đây là gia nói, nhiều nhất hai ngày." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thong thả mà tàn nhẫn nói ra chỉ lệnh Cửu gia bên kia."Nha, được rồi." A Nghiên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hưng phấn đã cúi xuống.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem cái dạng này của nàng, muốn cười, cười xong, lại thở ra.Còn A Nghiên hiện tại đương nhiên vô tâm để ý tới tâm tư của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, nàng vui mừng lên xe ngựa.Xe ngựa thật rộng rãi thoải mái a, vừa thấy chính là do danh gia Yến kinh chế tạo. đi đường cũng không giống xetrâu ở nông thôn xóc nảy không ngừng.A Nghiên ngồi, sau đó cầm một khối bánh hoa sen lên ăn, rồi nằm xuống.Trong xe ngựa xóc nảy, nàng bắt đầu cân nhắc chuyện này kế tiếp nên tiến hành như thế nào. 

Nàng cùng Tiêu Đạc, không phải nàng chết, chính là Tiêu Đạc vong, chỉ đơn giản như vậy.Đời trước nàng ôm thân thể lạnh như băng, cứu tính mạng của hắn, trái lại hắn đối đãi mình thế nào? Chính mìnhcắt thịt cho ưng ăn, lại đem độc xà đông cứng giấu vào trong ngực nông phu.Nàng lần này thật không còn một chút thiện tâm, đối với nàng mà nói đó là xa xỉ phẩm.Nàng chỉ cần Tiêu Đạc chết, chết thế nào cũng được.Chỉ có Tiêu Đạc chết, nàng mới có thể vui vẻ.Như vậy nên làm hắn chết thế nào đây?Xem ra hạ độc là không có khả năng. Có lẽ thể chất Tiêu Đạc đặc thù, căn bản cỏ đoạn trường cũng không thể độcchết hắn.A Nghiên đau khổ suy nghĩ, mình tập hợp trí tuệ bảy đời, nhất định có thể nghĩ ra một biện pháp rất tốt.Ai biết nàng nghĩ nghĩ liền — ngủ.Đợi đến lúc ngủ dậy, xe ngựa đã vào thôn.Thôn bọn họ là một thôn bình thường làm sao dễ dàng gặp xe ngựa xa hoa bực này a? Càng đừng nói xe ngựa quýkhí như vậy lại tiến vào con đường đất mấp mô xóc nảy trong thôn.Thôn dân sôi trào, đang đoán đây là quý nhân nơi nào? Chức sắc trong thôn đều chạy đến, ăn mặc chỉnh tề, nói làmuốn bái kiến quý nhân.Ngay lúc mọi người vạn phần chờ đợi, xe ngựa theo một đường bụi đất mù mịt, đi tới cửa nhà A Nghiên.Phụ thân của A Nghiên là Cố Tam Bát, mẫu thân Trần Thúy Hoa, còn có đệ đệ Cố Mặc, đều cả kinh nói không nênlời.(PS: Tên bạn A Nghiên nghĩa là cái nghiên mực, như trong từ bút nghiên, còn em bạn ý tên là Mặc nghĩa là mực đểviết đấy. Bố mẹ bạn này cũng khéo đặt tên).A Nghiên cười khanh khách vén mành, xuống xe.Tất cả mọi người đều cả kinh, thấy trên mái tóc đen nhánh của A Nghiên cắm một cây trâm hỉ thước đăng mai tinhxảo đặc sắc, trên người mặc váy dài bạch quyên và khoác áo tơ mềm viền đỏ, bên ngoài còn khoác một kiện áolông khổng tước lục linh, đi giày da dê bảo vân song điệp. Mặc một thân thế này, nông dân bọn họ xem ra thật sựlà mười phần phú quý, chưa thấy bao giờ.Bành nhị nương bên cạnh trừng lớn hai mắt: "A Nghiên, hóa ra ngươi không chết?"A Nghiên thấy cha mẹ đệ đệ, vui sướng bổ nhào tới. "Cha, nương, A Mặc, con đã trở về!"Nương của A Nghiên là Trần Thúy Hoa tiến lên, ôm A Nghiên vào trong ngực, khóc gọi tâm can bảo bối: "A Nghiên,mấy ngày nay nương hối hận đến chết. không nên vì ham mười lượng bạc, để Bành nhị nương đưa ngươi đi làmđầu bếp nữ cho người ta! Nguyên bản nghĩ ngươi không về được nữa, đã thương lượng nhiều ngày, làm cho ngươicái mồ chôn quần áo và di vật rồi."Cha A Nghiên mấy năm nay thân thể không tốt, bất quá cứng rắn chống đỡ đi ra, lúc này thấy nữ nhi, cũng kích động, trong mắt cơ hồ rơi lệ: "Cũng từng đi phủ đó tìm hiểu, tiếc rằng chúng ta thân phận này, đến đại môn cũngkhông vào được, muốn dò hỏi tin tức, cho đối phương chút bạc vụn, người ta cũng không nhận."Lại còn Bành nhị nương nói kỹ càng trong phủ này âm trầm khủng bố như thế nào, cùng với kẻ đeo mặt nạ sắtngưu đầu mã diện (đầu trâu mặt ngựa) dọa người ra sao, lại còn làm thế nào mới giữ được mạng nhỏ. Chỉ nói thôiđã làm người một nhà hoảng sợ, cho rằng vĩnh viễn không được gặp A Nghiên.A Nghiên ngẫm lại mình suýt nữa không còn mạng, nay lại gặp ôn thần ác sát Tiêu Đạc kia, còn không biết về sausẽ như thế nào, cũng không khỏi bi ai, ôm mẫu thân khóc lớn một hồi.Kỳ thật tuy rằng mẫu thân này lúc ban đầu thấy nàng, vẫn cứ là câu nói ngàn bài một điệu "Đứa nhỏ này thậtgiống cha nàng", nhưng những năm gần đây, cha mẹ yêu thương đã khiến nàng mơ hồ rất nhiều việc kiếp trước,thật tình coi mình là con cái bọn họ.đang khóc, lại nghe Cố Mặc bên cạnh nói: "Bên ngoài gió lớn, tỷ tỷ vừa về, vẫn nên đi về phòng trước."A Nghiên hai mắt đẫm lệ nhìn đệ đệ của mình.Cố Mặc nhỏ hơn ba tuổi so với mình, đã mười một, đang đọc sách ở trường tư thục. Năm trước mới thi tú tài, sinhra thanh tú cao gầy, nhìn như tiểu thiếu niên mười ba mười bốn.Cố Mặc xưa nay ít lời lại cực kì biết săn sóc, đối với thân tỷ tỷ lại càng thêm chiếu cố.Nàng bổ nhào qua ôm lấy đệ đệ: "Ô ô ô, A Mặc!"Suýt nữa sinh ly tử biệt a!Tám đời, nàng còn chưa gặp được đệ đệ tốt như vậy. Kiếp này may mắn, đệ đệ như vậy, tựa hồ chết cũng đánggiá.Cố Mặc tuổi cũng không nhỏ, tuy rằng ở nông thôn không như nhà giàu trong thành so đo chuyện nam nữ nhưvậy. Nhưng đến cùng Cố Mặc là tiểu thiếu niên, da mặt mỏng, nay bị tỷ tỷ ôm như vậy, không khỏi đỏ mặt, khôngđược tự nhiên nói: "Tỷ, vào phòng trước đã."Cha mẹ A Nghiên cũng liên tục nói vào nhà, lúc đó người một nhà mới đi vào.đi vào rồi, nương A Nghiên lấy nước sớm đã nấu rất nóng, mọi người uống xong, lúc này mới nói chuyện.A Nghiên đem chuyện trong phủ Tiêu Đạc nhất nhất nói hết, chỉ giản lược chuyện mình bị khi dễ: "Nay chủ tửtrong phủ thích nhất đồ ăn của con, vì thế con rất được tôn trọng, chẳng những cho tiền bạc, còn cố ý sai xe ngựađưa con về."nói vậy, A Nghiên coi như là vinh quy áo gấm về nhà?Cha mẹ A Nghiên vừa nghe, tự nhiên vui sướng vạn phần. Vốn tưởng rằng không còn nữ nhi, nay một thân phúquý trở về, làm sao có thể mất hứng? Vì thế càng lôi kéo A Nghiên hỏi tình hình cụ thể.Cố Mặc không nói gì, yên tĩnh ngồi một bên nghe cha mẹ, tỷ tỷ nói chuyện.đang lúc này, bên ngoài rầm rầm tiến vào một đám người. Dáo dác, tò mò đi lại đánh giá, trong đó Ngưu trưởngthôn và Bành nhị nương cầm đầu.Cha mẹ A Nghiên thấy vậy, không thể không mời bọn họ vào

   Bành nhị nương vừa tiến đến, ánh mắt trượt qua trượt lại trên người A Nghiên đánh giá, cuối cùng nhìn chằmchằm trang sức, chua xót nói: "A Nghiên ở phủ quý nhân thật đúng là phú quý."Nữ nhi Bành nhị nương là Bành A Kiều, ngày xưa cũng cùng A Nghiên lớn lên, tự cao mỹ mạo. Nay thấy A Nghiênđi phủ đệ gì đó một chuyến, một thân trang sức, trâm hỉ thước đăng mai mà người thường mấy ai có. không nóitrong thôn, cô nương nhà có tiền trên trấn cũng không thể so sánh nổi. Còn một thân quần áo tơ lụa, đều là chấtliệu tốt đời này Bành A Kiều chưa sờ qua a.trên mặt A Nghiên càng thêm chói lọi, thấy là được quý nhân ở phủ đệ nuôi tốt, cả người càng nhìn càng dễ chịu.Bành A Kiều thực không biết tư vị gì nói: "A Nghiên, áo lông của ngươi xanh mượt, là gia chủ đưa cho ngươi sao?Hay là mượn a?"Ngẫm lại liền thấy không thích hợp, bất quá là đầu bếp nho nhỏ, sao có khả năng gia chủ sẽ đưa gì đó?A Nghiên cho tới bây giờ không nghĩ tới vấn đề này, từ lúc Tiêu Đạc bắt các nha hoàn biểu diễn rồi, Sài đại quảngia lại ra sức nịnh bợ, cái gì tốt đều tự bản thân đưa qua. Nhưng nàng nào có chú ý, tùy tiện ném sang một bên,hôm nay cũng tùy ý nhặt vài món mặc lên thôi.Bây giờ A Kiều hỏi, nàng hơi không hiểu liền tùy ý nói: "Chỉ mặc trên người mà thôi, cái gì là của ta."Có lẽ ngày mai nàng và Tiêu Đạc mỗi người sẽ đi một ngả.A Kiều nghe xong, dường như nhẹ nhàng thở ra. Bất quá ánh mắt lại không rời khỏi áo lông khổng tước lục linhtrên người A Nghiên.Nhưng vào lúc này, Ngưu trưởng thôn đanh giọng hỏi: "A Nghiên ở phủ đệ quý nhân biết cái gì, nói cho Ngưu bábá nghe một chút?"Cố gia là hộ ở ngoại vi thôn (hộ ven thôn, nhà ở bên ngoài thôn), mấy đời đơn truyền, ngày thường cũng khôngđược mấy vị trong thôn này nhìn vào mắt. Nay Ngưu trưởng thôn chẳng những tự mình đến nhà bọn họ, còn xưnglà Ngưu bá bá.A Nghiên trong lòng buồn cười, bất quá nàng là một nữ hài tử, lập tức không nói gì, chỉ mím môi cúi đầu im lặng,làm ra bộ dáng không biết không nói.Dù sao người trong thôn đều biết nàng ngốc, tiếp tục giả ngu là được.Ngưu trưởng thôn đang cùng mọi người vây xem Cố gia, nghe A Nghiên ở phủ đệ quý nhân trải qua đủ chuyện,tán thưởng không thôi, lại cực kì hâm mộ, thậm chí còn đưa ra mấy chủ ý, muốn A Nghiên dẫn đường, bọn họcũng muốn đưa con đi phủ quý nhân làm việc.A Nghiên không thể không giả vờ ngây ngốc.

  Đợi cho mọi người ra về, Cố gia mới yên tĩnh chút. Nương A Nghiên đi làm cơm, cha A Nghiên thân mình luôn luônkhông tốt, lại lâu không thấy A Nghiên, trong lòng lo lắng nên thân thể càng hao mòn, sớm đã nằm trên khángnghỉ tạm.Nhất thời trong nhà chính chỉ còn lại A Nghiên và đệ đệ Cố Mặc.A Nghiên không đợi được hỏi: "Phụ thân sao thân mình không bằng trước đây?"Lúc trước cầm mười lượng bạc, không phải nói đi xem bệnh sao?Cố Mặc cầm một quyển sách trong tay ngồi ở cửa mượn ánh mặt trời bên ngoài để đọc, nghe tỷ tỷ nói như vậy,trong mắt lóe lên ánh sáng ảm đạm: "Phụ thân luôn không chịu đi."Phụ thân nói nữ nhi không còn, mười lượng bạc này là tiền bán nữ nhi, không dùng được.A Nghiên kinh ngạc nhìn Cố Mặc, đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân.Nàng đi qua, an ủi vỗ vỗ đầu Cố Mặc: "Tỷ đã trở về, phụ thân khẳng định sẽ đi xem bệnh!"Nhất thời nàng cúi đầu nhìn sách Cố Mặc, cũng là tứ thư ngũ kinh, liền thuận miệng hỏi: "Đệ gần đây đọc sách thếnào?"Cố Mặc lắc đầu: "Đệ không đi."A Nghiên ngồi xổm xuống, đối mặt cùng đệ đệ, trên mặt thanh tú của đệ đệ hiện lên vẻ lo lắng, không khỏi cười rộlên: "Chuyện có lớn đâu mà sao đệ không đi trường tư thục? Tỷ đã không sao, ngày mai đệ đi học đi, tương laiphải đỗ trạng nguyên. Tỷ còn muốn làm tỷ tỷ của trạng nguyên đó."Cố Mặc ngẩng đầu, thấy ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tỷ tỷ, chiếu vào con ngươitrong suốt của tỷ tỷ, trong con ngươi là thần thái phấn khởi.rõ ràng nhìn qua hết thảy đều tốt, Cố Mặc lại ẩn ẩn cảm thấy tỷ tỷ có việc gạt mình.Cố Mặc rũ mắt, thản nhiên nói: "Tỷ tỷ, nếu có chuyện gì, tỷ nhất định phải nói với đệ."A Nghiên nháy mắt, cười đến nghịch ngợm mà vô tội: "Tỷ có thể có chuyện gì đâu..."************************Ban đêm A Nghiên cùng nương ngủ chung, hai mẹ con nói một ít chuyện. Cho nên buổi sáng ngày thứ hai lúc ANghiên tỉnh mới phát hiện, nương đã đi ra ngoài phòng bếp bận rộn, trên kháng chỉ còn lại mình.Nàng mơ mơ màng màng mặc xong quần áo, trong lòng cân nhắc: nếu mình thực sự hại Tiêu Đạc sẽ gây ra phiềnhà cho cha mẹ, vẫn nên tìm kế vẹn toàn, không dấu vết hại Tiêu Đạc.đang nghĩ, lại nghe thấy bên ngoài một trận huyên náo, còn có tiếng kêu gào hùng hùng hổ hổ, A Nghiên buồnbực bước ra cửa, đã thấy một nữ nhân dẫn đầu la hét đi tới, phía sau còn một đám người đi theo.Nhìn chăm chú một lúc, thấy người nọ quen mắt. Nghĩ nghĩ, mới nhớ lại, không phải là nương của Hoắc Khải Cănsao? Cũng chính là mẹ chồng tương lai của nàng.Cha chồng tương lai đứng thứ ba, người ở đây gọi là Hoắc lão tam, vị mẹ chồng này gọi là Hoắc Tam nương. Nhàmẹ đẻ Hoắc Tam nương là người trong thôn, cùng với Ngưu trưởng thôn là nhất mạch đồng tông (người trong họ). 

Sau này gả đến, có chỗ dựa nên lưng xưa nay cứng rắn, bình thường chửi bới người khác cũng không thua ai.Bây giờ đang cuối mùa thu, bà ấy kéo tay áo, tóc xõa nửa, vươn cổ hướng vào nhà A Nghiên, vừa thấy A Nghiênđến liền càng giận, chỉ A Nghiên mắng liên tục. "Khải Căn nhà ta ngày đó đính ước với ngươi, không cần đồ cưới,cũng không sợ ngươi là người không có khả năng. Người khác đều nói ngươi ngốc, ta chỉ nói người thành thật,nhưng hôm nay ngươi có biết bên ngoài nói như thế nào không? Ngươi xem ngươi hôm qua ăn mặc như thế, làmđầu bếp nữ có thể mua sắm được sao? Hôm nay ngươi phải nói rõ cho ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Trước mặtliệt tổ liệt tông Hoắc gia ta giải thích rõ, bằng không ta liền hưu ngươi!"Hoắc lão tam là người thành thật sợ vợ, có chút xấu hổ, nhỏ giọng khuyên nương tử mình: "Còn chưa vào cửa,hưu cái gì mà hưu? Ta xem bà nên bớt giận, đây đều là đồn đãi bên ngoài, ta hỏi rõ ràng trước.""Hỏi cái gì mà hỏi? Người bên ngoài đều nói, người ta đưa nàng đi làm nha hoàn thông phòng cho kẻ có tiền, đâycòn có thể giả sao?"Trong thôn các nhà các hộ đều làm tường ngăn bằng bùn cao nửa người, ai đi đổ bô người khác cũng có thể ngheđược động tĩnh. Huống chi sáng sớm la hét ầm ĩ như thế, rất nhanh một đám người đã vây quanh Cố gia.Thôn trang nhỏ xưa nay yên tĩnh, đã thu hoạch vụ thu xong, cũng không có đại sự gì, giờ xảy ra chuyện bát quái,liền có một đám người vây quanh xem náo nhiệt.Lập tức mọi người trong thôn nghe xong đều minh bạch, có người liền phụ họa: "Hừm, Cố Tam Bát, thì ra ANghiên nhà ngươi ở bên ngoài làm lẽ cho người ta?""Làm lẽ cái gì? Làm lẽ cho người ta, còn phải được kiệu hoa nâng vào cửa. Ta xem a, đây là nha hoàn thôngphòng!" Bành Tam nương trong giọng nói có chút xem thường.A Kiều nhìn chằm chằm A Nghiên: "A Nghiên, ngươi nói đi, ngươi làm nha hoàn thông phòng?"A Nghiên không hiểu, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: "Ta không có."Nhưng nói xong, nàng có chút chột dạ.Nàng tính là gì? Nha hoàn thông phòng hiển nhiên không tính, nàng cũng không lên giường. Nhưng nếu nói là đầubếp nữ đơn thuần, dường như cũng không.A Nghiên đang mơ hồ, những người khác đều nhìn ra manh mối. Hoắc Tam nương thiếu chút nữa bật dậy. "Ngươi,ngươi còn nói không phải? Ta xem rõ ràng chính là không còn trong sạch!" nói xong Hoắc Tam nương khóc lóc nỉnon tiếp: "Đáng thương A Căn nhà ta bên ngoài chinh chiến, sinh tử chưa biết, ai ngờ nương tử chưa quá môn củahắn đã có ngoại tâm, rõ ràng cho hắn làm một vương bát sống!"Ba chữ "vương bát sống" nói ra tràn ngập phá hoại cùng oán giận, bỗng chốc khiến thôn dân chung quanh khinhthường, mọi người đều chỉ trích: "A Nghiên, ngươi nếu có thể nói rõ ràng, chúng ta cũng tin ngươi. Nhưng ngươinói không rõ ràng, thì đúng là làm ra chuyện có lỗi với Hoắc gia."Giờ khắc này, A Nghiên bỗng nhiên phát hiện nàng không thể nói rõ ràng.Bành Tam nương bên cạnh vừa thấy tình cảnh này, liền nhỏ giọng khích bác: "Nhà A Nghiên đã cầm lễ hỏi củaHoắc gia. Còn đồ đê tiện không biết xấu hổ này, ở bên ngoài với thông đồng nam nhân, cũng không thể tha. Nếunhư trước kia, đã bắt dìm lồng heo!""nói đúng, thôn Ngưu Xuyên Tử chúng ta không có tiền lệ này. Nếu truyền ra, thanh danh đều hỏng, về sau cônương trong thôn còn gả thế nào?" 

Mấy câu này làm tất cả dâng lên lòng căm phẫn. Có người ghen ghét A Nghiên trên đầu cài trâm, cũng có ngườichỉ chen vào giúp vui. Tất cả xông tới, dường như sẽ cho "đồ đê tiện" A Nghiên một trận giáo huấn.Nương A Nghiên tức giận đến trắng bệch mặt mũi, tay nắm cái muôi run rẩy: "A Nghiên nhà ta trong sạch, nhàta..."Vấn đề là đang ồn ào náo động, lời của nương A Nghiên căn bản không có ai nghe.Đúng lúc đó cha A Nghiên mang theo Cố Mặc từ ruộng trở về. Vừa thấy tình cảnh này, vội vàng ngăn mọi người lại.Vấn đề là làm sao ngăn được? Thấy Hoắc Tam nương hung tợn nâng bàn tay chuẩn bị tát vào mặt A Nghiên.A Nghiên sửng sốt rồi ý thức được nguy hiểm đang đến.Ngay lúc cái tát của Hoắc Tam nương tới, nàng nhấc chân đá một cái.Nàng hiện tại là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi. Khí lực không đủ lớn, hạ bàn cũng không đủ vững chắc.Bất quá làm cách nào vung chân lên, lại thu chân về đá ra một cước nàng vẫn nhớ rất rõ!Đặc biệt tại thời khắc nguy hiểm này, càng rõ ràng vô cùng!Vì thế mọi người thấy Hoắc Tam nương uy phong lẫm lẫm muốn giáo huấn con dâu tương lai, bị con dâu tương laiđá ngã trên mặt đất.Mọi người đều chấn kinh.A Nghiên đá người xong, ôm tai, kêu to: "A —— nương, con rất sợ a! không cần đánh con!"Thanh âm rung chuyển, mọi người đều che lỗ tai.Trong khoảng thời gian ngắn, dọa đám gà mái trong sân sợ tới mức bay lung tung, lông gà đầy trời, chó trongthôn cũng chấn kinh sủa loạn.Nương A Nghiên chạy nhanh tới, gắt gao A Nghiên, đau lòng khóc nói: "A Nghiên nhà ta từ nhỏ đã ngốc. Chỉ làmột đứa trẻ, các ngươi cũng không phải không biết? Nàng nào biết cái gì là nha hoàn thông phòng a? Các ngươi lạibức nàng như thế, đây là muốn đem nàng bức điên a!"Thế này mọi người mới nhớ tới, đúng vậy, A Nghiên vốn là ngốc tử a.A Nghiên nghe nương nàng nói như vậy, càng kêu hăng hái.Hừ, ta là ngốc tử ta sợ ai!Tất cả hai mặt nhìn nhau. A Nghiên vốn không bình thường, người Hoắc gia cũng không phải không biết. Nay chạytới đại náo, bức người đến choáng váng, giờ kết thúc việc này thế nào?Cố Mặc nhìn chằm chằm nương cùng tỷ tỷ mình, mặt mày thanh tú có chút tàn nhẫn, hắn gắt gao nắm chặt tay,cắn răng, nói từng chữ từng chữ: "Nếu tỷ tỷ ta xảy ra chuyện, ta không để yên chuyện này đâu!"Chỉ là một hài tử mới lớn mà thôi, nhưng lời nói ra bi phẫn không thôi, mọi người nghe thấy, trong lòng run lên.Đầu năm nay, không sợ đánh nhau, chỉ sợ liều mạng. 

Ngay lúc mọi người không biết làm thế nào cho phải, chợt nghe bên ngoài có từng đợt vó ngựa.Tất cả vốn đang hoang mang, lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa, càng cảm thấy bất an.Tiếng vó ngựa ở đâu? Hơn nữa là rất nhiều tiếng vó ngựa... Ngựa rất quý, cả thôn cũng tìm không ra nổi hai con.không biết sao lại thế này?Bất quá chỉ giây lát, tiếng vó ngựa đã tới ngoài cửa Cố gia. Tiếng vó ngựa kèm theo tiếng ngựa hí chợt im bặt.Ngay sau đó, chợt nghe thấy một giọng khàn khàn thản nhiên vang lên: "A Nghiên?" 

Chương 32

A Nghiên vừa nghe thanh âm này, nhất thời ngừng kêu gào, nước mắt cũng ngừng chảy, mở to hai mắt bất đắc dĩnhìn ra phía ngoài cửa chính.So với ôn thần Tiêu Đạc, một đám gây chuyện khóc lóc om sòm thì tính là cái rắm gì? 

Chính chủ vừa tới, A Nghiên vực dậy mười hai phần tinh thần, thẳng lưng, chuẩn bị chiến đấu.Vì thế mọi người ngạc nhiên nhìn ngốc cô nương A Nghiên vừa rồi còn đáng thương hề hề, vẻ mặt kinh hoàng ômtai giống như con thỏ nhỏ trốn ở trong lòng nương, bỗng chốc trở nên có tinh thần, run run nắm chặt tay nhỏ,nghiến chặt răng nhỏ — giống như bỗng chốc đánh máu gà (hăng hái lên).Phát sinh chuyện gì sao? Người bên ngoài đến cùng là thần thánh phương nào?Ngưu trưởng thôn không khỏi buồn bực, mẹ chồng tương lai Hoắc Tam nương cũng giật mình nói thầm.Nhưng vào lúc này, thấy một đoàn nữ tử áo trắng đi đến, trong tay các nàng đều cầm một ít đồ vật, có thảm BaTư tráng lệ, có lò sưởi bằng đồng, còn nâng một cái giường thấp bằng gỗ tử đàn.không nói tới cái khác, Ngưu trưởng thôn cũng biết đôi chút, cái giường thấp kia cũng không phải người bìnhthường có thể sử dụng được, chỉ bằng một khối gỗ như vậy đã tốn không ít bạc.Lưng Ngưu trưởng thôn đang thẳng bỗng chốc cúi xuống, một đôi mắt nhỏ liếc nhanh ra cửa chính.Trước hết nhìn thấy một tráng hán đeo bảo kiếm. Người này uy vũ hùng tráng, mặc một thân hắc bào, đi ủng dahươu, bên hông còn cài bảo kiếm, vừa thấy là biết không phải người bình thường.Mọi người vừa thấy người này, càng kính sợ. Vừa rồi gà bay chó sủa náo nhiệt như cái chợ, giờ không còn ai dámlên tiếng.Tất cả đều đoán, chẳng lẽ người này là nam nhân mà A Nghiên làm thông phòng?Kỳ thật người nọ là Mạnh Hán.Mạnh Hán mở đường phía trước, phía sau là Tiêu Đạc lên sân khấu.Tiêu Đạc một đầu tóc đen tùy tiện dùng vòng bạch ngọc buộc lên, mặc giáp bào lụa màu xanh mặt vải đường vânnhư nước chảy, chân đi ủng da dê tường vân nhiều màu, cứ như vậy ngang nhiên đi đến không coi ai ra gì.Tiêu Đạc vừa tiến đến, liền có một cái lông gà mơ hồ bay trước mắt hắn.Tiêu Đạc vươn năm ngón tay thon dài đẹp mắt, bắt cọng lông gà kia, nheo con ngươi cẩn thận đánh giá.Thị nữ ở đây sắc mặt bỗng chốc thay đổi.Tiêu Đạc yêu sạch sẽ, không dễ dàng tha thứ cái gì dơ bẩn, tất cả mọi người đều biết.Các nàng trước đó bày thảm Ba Tư nhiều màu, lại kê sẵn giường thấp và đồ vật cho Tiêu Đạc nghỉ tạm, ai biếtkhông hiểu sao lại có một cọng lông gà xuất hiện!Chúng thị nữ dùng mũi ngửi ngửi, cảm giác được trong không khí tràn ngập mùi phân gà, tất cả sắc mặt thay đổi,sợ hãi cúi đầu, cơ hồ không dám nhìn Tiêu Đạc.Mà thôn dân ở đây, không cần nói Ngưu trưởng thôn là người từng trải việc đời, dù Hoắc Tam nương từ nhỏ đếnlớn chỉ quanh quẩn trong phạm vi mười dặm cũng đã nhìn ra.Người này thân phận không bình thường. 

hắn sinh ra mày kiếm vững vàng, ánh mắt u ám thâm thúy, khuôn mặt có góc có cạnh lại tuấn mỹ tuyệt luân,dường như là thần nhân từ bức họa đi ra. Bằng vào tướng mạo này, người trong thôn chưa bao giờ nhìn thấy, càngkhông cần nói các loại đồ vật khí phái và tôn quý, đều là những thứ chưa hề nghe thấy, ngay cả nhà giàu tronghuyện cũng không có khí thế bực này a!Huống chi giờ khắc này, hắn hơi nhíu mi nhìn chằm chằm cọng lông gà tinh tế đánh giá, cả người tản mát ra mộthơi thở lạnh thấu xương, cái loại lãnh ngạo cao cao tại thượng tùy thời đều có thể đưa người vào chỗ chết, khiếnmọi người không rét mà run.Mọi người lần này là sợ thật.Bọn họ cảm thấy đã chọc tới đại nhân vật, thậm chí hoài nghi đây là tiên nhân hạ phàm đến khiển trách bọn họ,thậm chí ai nhát gan đã mềm nhũn hai chân, không tự chủ được quỳ sụp xuống.Tiêu Đạc đánh giá cọng lông gà dính ở bàn tay thon dài đẹp mắt của hắn, nửa ngày sau, rốt cục bên môi lộ ra mộtý cười như có như không.hắn cười như vậy khiến tất cả mọi người nhìn ngây người.thật là đẹp mắt a!Thế gian này sao có người đẹp mắt như vậy? Giống như gió nhẹ từ từ thổi đến, khiến tất cả vui vẻ thoải mái, lạigiống như suối nước chảy róc rách, sinh động dễ nghe.Ở đây bọn nam tử đều nhìn ngây người, ở đây các cô nương, phụ nhân đều đỏ mặt.Ngay cả Hoắc Tam nương cũng có chút ngượng ngùng.Tiêu Đạc nheo con ngươi, giọng khàn khàn mềm nhẹ khẳng định: "Đây là gà tam hoàng."Gà tam hoàng, có thể làm gà vừng mật ong, thơn ngon mềm ngọt. Có thể làm gà hầm hạt dẻ, nhuyễn mềm thơmnức. Còn có thể hầm với măng. A Nghiên làm ra canh gà, nước canh nồng đậm, màu sắc trắng sữa, tư vị vàomiệng thơm ngon thuần hậu...Tiêu Đạc nghĩ đến đây, càng lộ ra ý cười ôn hòa, một đôi con ngươi đen đầy phấn khởi. "A Nghiên, ta đã một ngàychưa ăn cơm."nói xong, hắn nhấp môi dưới, ánh mắt chuyển đến trên người A Nghiên.A Nghiên vừa thấy ánh mắt chờ mong của hắn, nhất thời bàn chân nhũn ra, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắnnương nàng đỡ được nàng.Vì sao, nàng cảm thấy Tiêu Đạc hận không thể ăn nàng a...không cần a...Mọi người nghe thế, nhất thời sợ ngây người.Này, người tôn quý tuấn mỹ như vậy, xem ra tuổi cũng không nhỏ, thế nhưng vừa mở miệng chính là đói bụng...A Nghiên run run cố gứng đứng lên, nhăn đầu mi, muốn khóc không nổi nói: "Gia, trong nhà nô tì hiện nhiều việc,để nô tì tiễn bước các vị hương thân trước." 

Tiêu Đạc vừa nghe, ý cười trong mắt dần dần tan biến. hắn nhíu mi, nhìn về đám người chung quanh.Dường như giờ khắc này, hắn mới nhìn thấy đám người kia. "Sao lại thế này?"Tiêu Đạc vừa nói. Mạnh Hán đã bắt đầu hành động, nắm kiếm, nghiêm túc nói: "Có người khi dễ A Nghiên cônương?"Mạnh Hán nói như vậy, tất cả đều chột dạ. Chỉ có Bành Tam nương cảm thấy mình thật sự đúng lý hợp tình, tuyrằng sợ đến run chân, nhưng vẫn mạnh mẽ nói trước: "A Nghiên vốn là con dâu chưa vào cửa nhà ta. Nay ở bênngoài, ta nghe nói có chuyện không đứng đắn. Ta sau này là mẹ chồng nàng, trước tới dạy con dâu quy củ, nóicách khác nói rõ lí lẽ..."nói xong lời cuối cùng, Bành Tam nương càng ngày càng chột dạ, không khỏi cười làm lành vài tiếng. Kết quả vừanở nụ cười, liền thấy Tiêu Đạc ánh mắt lạnh băng đảo qua, nhất thời sợ tới mức cả người đờ ra tại chỗ.Tiêu Đạc là loại người nào? Lấy thân phận của hắn, là lười cùng những người này so đo, lập tức ánh mắt quét sangMạnh Hán, nói: "Cạnh thôn này có con sông?"Mạnh Hán không hổ là đã theo Tiêu Đạc nhiều năm. Nghe như thế, hiểu được, vì thế tiến lên nói "A Nghiên cônương ở Tiêu phủ chúng ta làm đầu bếp, bởi vì gia chủ ta thích đồ ăn A Nghiên cô nương làm, ta cũng đối với ANghiên cô nương xưa nay kính trọng có thừa. Hôm nay các ngươi khi dễ A Nghiên cô nương, chọc giận gia chủ ta,gia chủ ta đặc mệnh cho ta ném các ngươi xuống sông!"Mọi người vừa nghe, đều bị dọa sợ, cũng có người gan lớn không sợ kêu lên: "rõ như ban ngày, các ngươi ức hiếpdân chúng, các ngươi —— "Người này vừa mới nói nửa câu, Tiêu Đạc giật giật ngón tay, sờ một cái, đã thấy lông gà nhất thời biến thành bộtphấn.Xem thế này tất cả đều trợn tròn mắt.Toàn trường im lặng không tiếng động, không ai dám nói một tiếng.Này, đây là người sao?Lông gà là cái gì? Ngươi lấy kéo cắt chưa chắc đã biến nó thành mảnh nhỏ, thế nhưng tay hắn sờ vào liền tạothành bột phấn rõ rõ ràng ràng?Nhân vật như vậy, phô trương như vậy, khí thế như vậy, đừng nói đem bọn họ ném xuống sông, dù trực tiếp giếtchết, cũng trốn không được a!Trong mắt mọi người đều hoảng sợ khôn kể.Tất cả run run chân, có người muốn chạy, cũng có người ánh mắt cầu xin phóng tới Ngưu trưởng thôn.Ngưu trưởng thôn đang sợ chết khiếp, nhưng mà làm trưởng thôn, giờ khắc này cũng không có biện pháp, đànhphải kiên trì tiến lên, run run nói: "Vị đại nhân này, người xem, chúng ta người trong thôn ngu muội không biết, vachạm đại nhân, va chạm đầu bếp nữ của đại nhân, còn thỉnh đại nhân mở một mặt lưới..."Ai biết Ngưu trưởng thôn đang nói, chợt nghe bên ngoài lại có tiếng vó ngựa vang lên, còn có tiếng bước chân hỗnđộn, hướng tới chỗ này.Mọi người ngước lên, ai lá gan lớn hơn nhấp nhổm ra xem, cách đầu tường đã thấy một đám nha dịch áo xanh chen chúc chạy tới bên này.Tất cả không khỏi lộ ra kinh hỉ, có người nhỏ giọng nói: "Nha môn trong huyện tới cứu chúng ta!"Quả nhiên, đợi cho đám người đi vào sân, Ngưu trưởng thôn thấy đi đầu đúng là huyện thái gia bản huyện, nhấtthời cảm thấy cứu tinh đến, có núi dựa, tiến lên khóc nói: "Vương đại nhân, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta,hắn ta ngang ngược —— "Ngưu trưởng thôn đang muốn lên án Tiêu Đạc, ai biết Vương đại nhân tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt TiêuĐạc. "Tri huyện thất phẩm, huyện Thanh Thủy, Vương Tọa Sơn bái kiến Cửu gia!"

Chương 33

  Quan trên tất cung tất kính, cái đầu cũng cụng xuống đất, nhưng Tiêu Đạc vẻ mặt ủ dột, mặt mày lạnh lẽo, thái độkiêu căng, đến nhìn cũng không nhìn một cái.Mặc cho như thế, quan tri huyện thất phẩm huyện Thanh Thủy vẫn quỳ như trước, không có gì khác thường,ngược lại càng cung kính nói: "Cửu gia, thật sự là hạ quan có tội, hạ quan đến chậm một bước, khiến Cửu gia bị ủykhuất!"Ngưu trưởng thôn vẻ mặt vui sướng cùng chờ mong nhất thời cứng đờ, sau đó chậm rãi tiêu tán, đầu óc rối loạnkhó diễn tả bằng lời, hoảng sợ không yên.Này, đây là thế nào? Vì sao Vương đại nhân phải quỳ lạy người này?Ngưu trưởng thôn trong giây lát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sợ tới mức đứng cũng không vững!Ngưu trưởng thôn rốt cục minh bạch, mình gặp phải đại sự, đại sự như vậy làm trưởng thôn thực khó gặp được!Ngưu trưởng thôn mặc dù sinh ra ở trong thôn Ngưu Xuyên Tử, làm quan tép riu không có phẩm giai nhưngthường xuyên lui tới huyện nên kiến thức và khứu giác so với thôn dân bình thường linh mẫn hơn chút.Trong lòng Ngưu trưởng thôn minh bạch, lai lịch Cửu gia này sợ không phải lớn bình thường! Lớn đến mức căn bảnkhông tưởng tượng nổi!Vị Vương đại nhân đầu tiên là ở trước mặt Tiêu Đạc nịnh bợ một phen, nịnh hót tự trách rồi, nửa ngày sau mới được Cửu gia khinh mạn nói: "Đứng lên đi."Vương đại nhân vô cùng đội ơn đứng lên. Đứng lên rồi chuyện thứ nhất là quay đầu, lạnh lùng nhìn Ngưu trưởngthôn chỉ đạo: "Cửu gia đến, các ngươi không hảo hảo chiêu đãi, lại ở trong này náo cái gì? Còn không quỳ xuốngdập đầu với Cửu gia!"Vương đại nhân thốt ra lời này, đã dọa ngốc mọi người. Tất cả đều rầm rầm quỳ xuống, có rất nhiều người tự quỳ,cũng có rất nhiều người bị dọa đến chân mềm ra quỳ xuống, mà Ngưu trưởng thôn nằm sấp giống như cái cọc gỗ,đổ xuống tại chỗ!Mạnh Hán đứng bên cạnh, nhìn cũng không thèm nhìn Vương đại nhân, lạnh lùng nói: "Vương Tọa Sơn, ngươiquản huyện Thanh Thủy thế nào? Trong thôn này tất cả đều là một đám điêu dân. Vị cô nương này làm đồ ăn, gianhà ta thích ăn, nay nàng đã là đầu bếp nữ nhất đẳng trong phủ chúng ta. Ai biết sau khi trở về, bị bọn điêu dânkhi dễ. Gia nhà ta giận, mệnh thôn dân phải nhảy xuống sông, bọn họ thế nhưng dám không nghe?"Vương đại nhân nghe Mạnh Hán răn dạy, cũng sợ hãi đầy mặt, lập tức cúi đầu khom lưng, nói: "Hạ quan cũng mớinghe nói gia muốn tới nơi này. đã biết tin tức, hạ quan ngựa không dừng vó vội chạy tới. Kỳ thật chỉ sợ người phíadưới có mắt không tròng va chạm gia! Chưa từng ngờ, hạ quan đã tới chậm một bước, khiến Cửu gia bị điêu dânchọc giận. Nay gia nói như thế, vậy hạ quan mặc cho Cửu gia xử phạt là được!"Lại quay đầu ra lệnh: "Cửu gia phạt các ngươi nhảy sông, đây là Cửu gia khoan dung nhân ái, các ngươi còn khôngđi?"Mọi người lúc này sợ tới mức nói không ra lời, đến đại nhân trong huyện cũng phải sợ Cửu gia này. một đám sợmệnh mình ném ở trong này, nghe nói đi nhảy sông, đều dập đầu, sau đó toàn bộ chạy thẳng ra phía bờ sông.không bao lâu, liền nghe thấy thanh âm ùm ùm ùm, tất cả nối nhau nhảy xuống.Cũng may thôn này gần nước, tất cả đều biết bơi, chẳng qua cuối thu nước sông thật sự lạnh, chỉ là chịu khổ rétcóng mà thôi.Nhất thời nhóm người này đều tan tác, ngay cả huyện thái gia cũng kinh sợ cáo biệt. Trong viện chỉ còn người mộtnhà A Nghiên và Tiêu Đạc.Cha mẹ A Nghiên giờ khắc này đã sợ tới mức không biết làm thế nào cho phải.Tuy rằng vị gia này không bắt bọn họ đi nhảy sông, nhưng hiện tại tâm bọn hắn thật lạnh, so với nhảy sông cònlạnh hơn.A Nghiên không phải là đi làm đầu bếp nữ sao? Thế nào lại gặp phải một Diêm La vương như vậy?Bọn họ sầu mi khổ kiểm, hai mặt nhìn nhau, không biết nên thế nào cho phải.A Nghiên không thể nề hà, vực dậy tinh thần: "Gia đây là muốn ...?"Tiêu Đạc mặt không biểu cảm đi đến bên cạnh nàng, con ngươi đen sâu thẳm cúi đầu quan sát nàng cả nửa ngày.A Nghiên nhất thời cảm thấy hết sức không được tự nhiên, người này đầu óc nghĩ cái gì vậy?Ai biết Tiêu Đạc vươn tay, nhặt lông gà trên đầu nàng, ném xuống đất, còn thuận tay giúp nàng vuốt tóc.Cuối cùng tay hắn cũng không rời đi, mà thuận tiện nhéo nhéo khuôn mặt nàng. Ngón tay thon dài hơi lạnh chạmlên da thịt trắng mịn mềm mại, nhẹ nhàng sờ cũng ghét bỏ nói: "Vốn ngươi đã rất xấu, hiện giờ khóc thành như vậy, càng xấu."Lời nói trầm lạnh, từ môi mỏng nhẹ nhàng phun ra, thật sự cực kỳ khắc nghiệt.A Nghiên nghe như thế, quả thực muốn khóc. Có thể thấy hắn thật sự nói lời này, rốt cuộc không giả vờ được, bấtđắc dĩ xem xét hắn: "Đúng vậy, nô tì vừa bẩn vừa xấu!"Kính nhờ, nàng xấu như vậy bẩn như vậy, van cầu hắn cách mình xa một chút!Ai biết Tiêu Đạc chẳng những không rời xa, ngược lại sát vào chút, ngửi ngửi mùi trên người nàng. "Xấu một chút,nhưng không bẩn, hương vị rất dễ chịu."A Nghiên nghe xong càng buồn bực, cúi đầu ngửi, dĩ nhiên toàn mùi lông gà, không khỏi kinh ngạc: "Gia khôngngửi được?"Cái mũi trong truyền thuyết thực linh nghiệm đâu? Loại mùi này, khiết phích cao quý băng thanh ngọc khiết nhưCửu gia hắn, thế nhưng có thể chịu được?Tiêu Đạc nhíu mi lại cẩn thận ngửi một phen, mới chậm rì rì nói: "Hình như là có chút mùi."A Nghiên vội gật đầu: "Nô tì đã nói mà, mùi này gia khẳng định không vui..."Ai biết nàng nói còn chưa nói hết, Cửu gia nhíu mày thản nhiên nói: "Ta ngửi thấy mùi gà tam hoàng hầm."****************************Tiêu Đạc nói hắn đói bụng, Tiêu Đạc nói hắn muốn ăn gà.một cọng lông gà hắn cũng ngửi thành gà tam hoàng hầm —— quả thực là tẩu hỏa nhập ma.hắn đã đến tận đây, ai dám không làm gà cho hắn? Dù sao ở dòng sông bên kia còn một đám thôn dân đang đạpnước đấy. Có nam có nữ có già có trẻ, ngày lạnh như vậy, tất cả ra sức bơi, không có người nào dám nói muốn lênbờ, khóc cũng muốn khóc chết ở trên sông!Huyện thái gia ở bên cạnh xem mọi người chìm nổi, nghiêm trang chỉ huy, không ai dám hé răng cũng không aidám bò lên.Cha mẹ A Nghiên chỉ còn duy nhất một con gà mái trong chuồng. Tất cả con khác đã làm thịt, để A Nghiên làmmột đại yến toàn gà.Bưng lên trước là gà nướng lá chanh thơm lừng, thịt mềm da thơm, màu vàng óng, vừa thấy là thèm nhỏ dãi; gàxào cay, hương vị cay cay thơm ngon, trong đó mang theo ngọt nhẹ; lại tới một bát canh gà hầm, hầm thơm nhừ,xương gà cũng muốn tan trong miệng, đương nhiên còn có gà vừng mật ong hắn treo bên miệng.

  A Nghiên tự mình hầu hạ, Tiêu Đạc ăn ngấu nghiến.Ăn no rồi, Tiêu Đạc rửa tay súc miệng, đứng dậy nhìn kỹ nhà tranh nhỏ của A Nghiên. "Nhà ngươi ở chỗ thế này?"A Nghiên nhìn vẻ mặt xem thường của Tiêu Đạc, trong lòng hừ một tiếng, không tiếp lời.Tiêu Đạc nhìn Mạnh Hán, lạnh nhạt phân phó: "Đổi."Mạnh Hán lúc đầu còn chưa hiểu rõ ý tứ, sau này lĩnh ngộ, vội đáp "Vâng."Nhưng mà đổi phòng ở luôn cần thời gian. hiện giờ Tiêu Đạc nhìn chung quanh nhà A Nghiên trong trong ngoàingoài, càng nhíu mày.A Nghiên lúc vừa bắt đầu thấy Tiêu Đạc, lòng tràn đầy sợ hãi, nào còn lo lắng cân nhắc tâm tư của hắn, bất quáhiện tại A Nghiên có thể minh bạch.Tiêu Đạc nhất định muốn ở chỗ này ăn cơm, lại ghét bỏ nơi này bẩn, sợ là trong lòng đang rối rắm."Gia thân thể ngàn vàng, bỗng nhiên quang lâm chỗ này, thật sự là không dám ủy khuất gia. A Nghiên nghĩ, bằngkhông hôm nay gia trước hết rời đi?" Nàng cười, ôn tồn khuyên, hi vọng cưỡng chế ôn thần này di dời."không được." Tiêu Đạc liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Sau khi trở về, ta ăn cái gì?"Choáng váng.hắn ăn cái gì mắc mớ gì đến mình? Lại nói không phải còn có Hà Tiểu Khởi, Hàn Đại Bạch sao?Bất quá A Nghiên cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt ôn hoà khuyên: "Gia, nếu không như vậy đi, nô tì làm chút điểm tâm,trên đường gia mang theo ăn?"Tiêu Đạc nghe nói như thế, sắc mặt đã có chút không tốt: "Tiểu nha đầu, ngươi đuổi ta đi?"A Nghiên vội vàng lắc đầu: "Nào có nào có, A Nghiên cũng không dám, chỉ sợ ủy khuất gia mà thôi."Mạnh Hán nghe thế, bỗng nhiên nhắc nhở: "Gia, Yến kinh bên kia..."Tiêu Đạc trầm mặc, lại nhìn nhìn A Nghiên, rốt cục gật gật đầu. "Tốt, làm nhiều chút."Làm nhiều chút? Thực tham!A Nghiên vì đuổi ôn thần đi, kéo tay áo, nhanh chạy đến phòng bếp làm điểm tâm.Nhà nàng cũng không có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, Mạnh Hán cưỡi khoái mã đi trấn trên mua nguyên liệu nấuăn thượng đẳng cùng dụng cụ. A Nghiên vừa thấy nguyên liệu nấu ăn không khỏi giật mình: "Nhiều như vậy?"Mạnh Hán nhìn A Nghiên một cái, trầm giọng nói: "Cửu gia từ buổi sáng ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn cơm."A Nghiên không hiểu, không phải đồ ăn mình làm thì không ăn?Mạnh Hán cũng ngốc, nhìn A Nghiên, chỉ biết dặn dò: "Ngươi làm nhiều chút!"A Nghiên thầm hừ một tiếng.  

  Vì thế một ngày này, cha mẹ A Nghiên chạy tới phòng bên trốn tránh, đệ đệ Cố Mặc của A Nghiên cầm một quyểnsách đọc bên cạnh chuồng gà, Tiêu Đạc ngồi ở trên giường thấp của hắn, nhắm mắt dưỡng thân chờ.thật vất vả A Nghiên mệt đến mồ hôi đầy đầu, rốt cục làm ra một mâm điểm tâm, có đường chưng tô lạc (bánhsữa chưng đường), quế hoa chưng đường lật phấn cao (bánh bột hạt dẻ hoa quế chưng đường), bánh hương hoamai, tô uyên ương, tô hoa hồng ... 

Đưa điểm tâm cho Tiêu Đạc xem qua, hắn cảm thấy mỹ mãn.A Nghiên bên cạnh nét mặt tươi cười như hoa: "Gia, có phải nên trở về hay không?"Tiêu Đạc nhíu mày, nhìn A Nghiên.A Nghiên không hiểu chỉ cảm thấy trong mắt hắn u ám, dường như nhìn thấu tâm tư, sợ tới mức vội vàng nói: "Nôtì chỉ sợ gia bị ủy khuất. Lại nói, nô tì ... nô tì thật lâu không gặp được cha mẹ a..."Nàng hợp thời đỏ vành mắt, ủy khuất cúi đầu.Quả nhiên, Tiêu Đạc nhìn nàng có bộ dáng như vậy, yên lặng một lúc, mới nói: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ bảo HạHầu Kiểu Nguyệt phái người đi đón ngươi." 

A Nghiên tự nhiên là đồng ý, trước tiễn bước ôn thần rồi hãy nói, lập tức gật đầu liên tục. 

Mang theo cả trái tim kinh sợ tiễn bước Tiêu Đạc, người Cố gia cuối cùng nhẹ nhàng thở ra."A Nghiên a, con sao lại tìm được một cố chủ như vậy? Nương xem không phải dễ đối phó, không thì chúng ta mặckệ, bỏ đi?" nương A Nghiên đến bây giờ bị dọa còn chưa thở nổi."Việc này sợ là không phải có thể dễ dàng trốn đi." cha A Nghiên ngồi trên tảng đá trong sân, trầm tư một phen rồinói ra một câu như vậy."Tỷ, người này có lai lịch gì?" Ở cạnh chuồng gà đọc sách rốt cục Cố Mặc ngẩng đầu lên, hỏi A Nghiên. Trong nhànhỏ, không có thư phòng như nhà phú quý. Cố Mặc đều ở cạnh chuồng gà tìm một khúc cây ngồi đọc sách. Đọcmấy năm nay giờ không có tiếng gà mái thì thầm thì không thể đọc sách.A Nghiên lắc đầu: "Cả nhà cũng thấy đến huyện thái gia cũng sợ hắn đến thế. Con dù muốn chạy, nhưng hắnquyền lớn thế lớn, chúng ta làm sao có thể thoát được?"Người một nhà đang nói chuyện, đã nghe bên ngoài thanh âm rộn ràng nhốn nháo, tất cả buồn bực ra xem.Nguyên lai là Ngưu trưởng thôn vừa nâng một hòm lễ che bằng giấy đỏ, vừa đi tới nhà A Nghiên. Phía sau còn cóđám người Hoắc Tam nương, tất cả một đám cười đến nịnh bợ đầy khách khí, như thể nhà A Nghiên tôn quý bựcnào."Là chúng ta có mắt như mù, không biết A Nghiên đi làm đầu bếp nữ cho nhà có thân phận tôn quý như vậy, lạihiểu lầm A Nghiên. Cố huynh đệ, Cố nương tử, đây là một chút tâm ý của chúng ta, xin vui lòng nhận cho." 

Mọi người bao gồm Hoắc Tam nương đều có vẻ mặt kinh sợ, tiến lên nói, vừa nói vừa hắt hơi.Cha mẹ A Nghiên vốn dĩ dễ nói chuyện. Người trong thôn cũng đã đến bồi tội, họ sẽ không nhắc lại việc này.Mọi người thấy cha mẹ A Nghiên không trách tội nữa, mới yên lòng. Sau đó cẩn thận tìm hiểu xem lai lịch vị gia"Đến huyện thái gia cũng phải sợ" kia. Bất quá đừng nói cha mẹ A Nghiên, ngay cả A Nghiên cũng không nói rõràng. Mọi người tò mò đoán một lúc mới thôi.Đến buổi chiều, A Kiều cách vách vụng trộm chạy tới, đầu tiên là rất thân thiện nói chuyện với A Nghiên, tiếp theobắt đầu âm thầm tìm hiểu vị gia tuấn mỹ vô trù kia.A Nghiên thấy khuôn mặt A Kiều đỏ bừng, bỗng nhiên ý thức được.Di, đây là mối tình đầu, thiếu nữ hoài xuân, thích người ta?A Nghiên cao thấp đánh giá A Kiều, cuối cùng có chút thất vọng.Tư sắc này thật sự bình thường. không cần so với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, chính là so với bản thân mình còn nhỏ tuổi,bộ dáng không nẩy nở, cũng đã không được.Sợ là Cửu gia chướng mắt.A Nghiên đầu óc vừa chuyển, lại bắt đầu nhớ Tiêu Đạc vốn không định đi, ai biết Mạnh Hán nhắc nhở một câu, hắnlại đồng ý rồi.Yến kinh bên kia? Là nói những người muốn giết hắn sao?Lần trước thích khách ngu ngốc không giết được, chẳng lẽ còn muốn đến nữa?A Nghiên suy nghĩ trong đầu, đối với việc A Kiều hỏi chuyện Tiêu Đạc, cũng nói mở đầu rồi không nói tiếp. A Kiềubĩu môi, chỉ cho rằng A Nghiên đã lên cành cao lại không đồng ý dẫn mình theo, mất hứng đi ra.******************************Buổi tối, A Nghiên trong lòng có việc, nên ngủ muộn. thật vất vả chìm vào mộng đẹp, lại giật mình một cái tỉnhdậy.Nàng bỗng chốc mao cốt tủng nhiên đứng lên.Giống như có người đang quan sát mình?Chẳng phải nàng nghe được động tĩnh gì, mà là một loại trực giác.Nàng nhìn mẫu thân bên cạnh đang ngủ say, mặc xong quần áo, rón ra rón rén đi ra ngoài.Cuối mùa thu, minh nguyệt treo cao, thôn trang đang ngủ bao phủ một tầng ánh sáng mông lung. Mọi người sớmđã ngủ, chung quanh yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy ven đường có tiếng sâu bọ kêu to.Nếu là người bình thường, tự nhiên không cảm thấy có gì không thích hợp. Bất quá A Nghiên làm người tám đời,có kinh nghiệm không giống người khác cùng với khứu giác linh mẫn, nàng tinh tường ý thức được, có ngườikhông tầm thường vào thôn. Hơn nữa ở ngay bên cạnh nhà nàng. 

Nàng hơi trầm ngâm, khép chặt cổ áo choàng, thẳng hướng ra cửa thôn.Đến cửa thôn, nàng nhìn bốn phía. Chung quanh không có bóng người, chỉ có tháp canh nhấp nhô cao thấp nửavòng tròn an tĩnh đứng sừng sững ở đó, giống như sương trắng dưới ánh trăng hình thành từng vệt bóng tối.A Nghiên cười khẽ: "Lén lút làm gì, xuất hiện đi!"Lời này nói ra, chung quanh cũng không có động tĩnh gì. một hồi lâu sau, mới nghe được tiếng bước chân rất nhỏ.Ngay sau đó, một người mặc hắc y nhẹ nhàng dừng bước trước mặt nàng.Người này mặt mày tuấn lãng, tuổi không đến ba mươi, quần áo chất liệu may mặc đều là thượng thừa, hiển nhiênkhông phải kẻ đầu đường xó chợ."Ngươi đến cùng là loại người nào?" Đối phương nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm A Nghiên, thanh âm tràn ngậpphòng bị."thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Ngươi lén lút trốn tránh lén xem nhà chúng ta, nay lại hỏi ta là người nhưthế nào!" A Nghiên có chỗ nào sợ hắn đâu.trên đời này, ai nàng cũng không sợ, chỉ sợ mỗi Tiêu Đạc.Người tới lại đề phòng xem xét kỹ A Nghiên, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Ta phái người tra qua. Ngươi là CốNghiên, từ nhỏ không ra ngoài đến hai mươi dặm. Bất quá là cô nương bình thường ở nông thôn thôi, làm sao cóthể có lá gan và nhãn lực như vậy?"hắn chỉ thuận thế đến xem đầu bếp nữ khiến Cửu hoàng đệ của hắn nhìn với cặp mắt khác xưa thôi, ai ngờ lại bịtiểu nha đầu nhìn ra tung tích.A Nghiên bị nói toạc ra cũng không có gì giả bộ. Nàng càng lạnh nhạt, nhíu mày lạnh lùng thốt ra: "Ngươi cho làtrên đời này mọi người đều ở trong tầm khống chế của ngươi sao? không khỏi quá mức tự đại. Ngươi cố ý pháingười đi ám sát Tiêu Đạc, không phải tơi tả mà về sao?"A Nghiên cố ý thử."Ngươi đến cùng là loại người nào?" Trong mắt đối phương hiện ra tinh quang, không hề chớp mắt nhìn chằmchằm A Nghiên. Nhưng nhìn sao cũng không rõ, rõ ràng là tiểu nha đầu mười bốn mười lắm tuổi nhu nhược hàmhậu, trong nháy mắt liền thay đổi.A Nghiên tan hết vẻ mặt lạnh như băng, lộ ra nụ cười phù hợp tuổi nàng, nghiêng đầu hướng về phía hắn cười cóchút đắc ý: "Quả nhiên đúng rồi. Như vậy xin hỏi, ngươi là vị hoàng tử nào? Tam hoàng tử? Lục hoàng tử?"A Nghiên bắt đầu đoán lung tung.Đối phương vẻ mặt kìm nén, nhìn chằm chằm A Nghiên nửa ngày nói: "Ngươi đến cùng muốn làm gì?"A Nghiên lúc này đã có tính toán, bèn cùng hắn làm rõ: "Ngươi không cần hỏi ta là ai, ta là ai cũng không có quanhệ. Bất quá ta có thể nói, mục đích của ta là muốn giết chết Tiêu Đạc. Tiêu Đạc là kẻ thù của ta.""Nga, ngươi muốn hợp tác với ta?""Ta không hợp tác với ngươi. Ta muốn nói cho ngươi biết ta hận Tiêu Đặc, hận không thể làm hắn chết đi. Nếu cómột ngày ngươi thấy ta có thể giúp được ngươi cái gì, có thể tới tìm ta. "

"Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Ngươi nói ngươi cùng hắn có cừu oán, ta nên tin sao?" nói thế nào hắn cũngcó địa vị bất phàm, mà A Nghiên trước mắt chỉ là một tiểu nha đầu có chút không tầm thường."Tùy tiện, ngươi có thể không tin cứ quay đầu bước đi. Ngươi cũng không cần sợ ta đem hành tung của ngươi nóicho Tiêu Đạc biết. Đương nhiên, sinh ra ở hoàng thất, là hoàng tử, còn ngấp nghé cái vị trí kia, ai cũng có bệnh đanghi. Cho nên ngươi không tin ta cũng đúng."Nàng nghiêng đầu đánh giá hắn: "Ngươi có phải nghĩ, tiểu nha đầu này thực đáng sợ? Tuổi còn nhỏ lại lớn lên ởtrong thôn, sao có thể nói ra lời này? Hôm nay ta đã nhìn thấu nàng, chẳng thà một kiếm kết liễu nàng?"Nam nhân nghe xong lời này càng cực kì khiếp sợ, tay đặt trên trường kiếm cứng đờ hạ xuống."Ha ha, ta biết ngươi hôm nay không mang thị vệ tới. Ngươi nếu tự tin có thể giết ta, vậy giết đi." A Nghiên chaumày, không chút để ý chớp chớp mắt.Nam nhân sắc mặt càng thay đổi, nheo con ngươi lại, nhìn kỹ A Nghiên nửa ngày, cuối cùng nói: "cô nương chẳnglẽ đến từ Ngọc Hương lâu?"Ngọc Hương lâu? A Nghiên tự nhiên là chưa từng nghe nói, bất quá lúc này nàng cũng chỉ có thể ra vẻ cao thâm:"Ta có phải đến từ Ngọc Hương lâu hay không? Sao có thể tùy tiện nói cho ngươi biết? Ngươi cho là ba chữ NgọcHương lâu kia có thể tùy tiện nói ra miệng sao?"Người nọ gắt gao cau mày, nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một đóa hoa.A Nghiên thản nhiên đứng ở đó, mặc cho hắn nhìn.Nam nhân nhìn nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười: "cô nương, ta quả thật hi vọng Ngọc Hương lâu có thể giúp tamột tay, nhưng ngươi dựa vào cái gì cho rằng có thể giúp được ta?"A Nghiên thản nhiên nói: "Chỉ bằng Tiêu Đạc thích ăn đồ ăn của ta, chỉ bằng ngươi phái sát thủ ám sát thất bại."Nam nhân nghe được lời ấy, bỗng chốc không nói nổi."Ngươi đối phó Tiêu Đạc, ta cũng muốn đối phó Tiêu Đạc, đây là sự thật. Ngươi cũng không cần sốt ruột, dù saohiện tại ta đi theo bên người Tiêu Đạc, vui chơi giải trí qua ngày cũng thoải mái...""cô nương, chúng ta có thể hợp tác."A Nghiên nghe được câu này, lắc đầu: "không không không, ta không muốn tìm ngươi hợp tác, khi cần ta có thểgiúp ngươi mà thôi."Đối phương không nói gì, cắn răng, cuối cùng vẫn cúi đầu nói: "Được, cô nương, đến lúc trọng yếu, mời ngươi giúpta."A Nghiên đưa ra ánh mắt tán thưởng cho trẻ nhỏ dễ dạy: "Được rồi, chúng ta đã nói rõ rồi, chúng ta coi như làbằng hữu. Làm bằng hữu, ngươi có phải nên biểu hiện chút thành ý không? Dù sao ta đối với ngươi hoàn toànkhông biết gì, làm sao biết thực lực của ngươi? Vạn nhất ngày nào đó ta muốn giúp ngươi, lại liên lụy chính mình,chẳng phải là hỏng bét?"Nam tử nhíu mày, tìm tòi nghiên cứu đánh giá A Nghiên nửa ngày, cuối cùng vẫn hạ giọng nói: "Ta xếp thứ ba.""Nguyên lai là tam hoàng tử điện hạ." A Nghiên cao giọng nói. 

Lời này vừa ra, thiếu chút nữa tức chết vị tam hoàng tử này: "cô nương, tốt xấu gì cũng nhỏ tiếng chút đi!"Nàng cho rằng đây là giữa ban ngày ban mặt dạo phố sao? Còn định tiếp đón!"Sợ cái gì? Phụ cận cũng không có ai. Được rồi, ngươi tiếp tục ở trong này đi bộ, ta phải đi về ngủ. Đợi lúc cần tahỗ trợ lại tới tìm ta đi!"nói xong nàng đi thẳng về thôn.Dưới ánh trăng, chỉ để lại tam hoàng tử ở đó, nhìn bóng lưng nàng đi xa, lâm vào trầm tư. 

Chương 34

Chuyện này coi như là thần không biết quỷ không hay.A Nghiên rón ra rón rén trở lại nhà mình, còn cẩn thận khóa cửa chính.Ai biết vừa quay đầu lại, đã thấy đệ đệ Cố Mặc đang đứng trước cửa.Nàng hơi sợ, nghĩ rằng bị Cố Mặc thấy?Ai biết Cố Mặc lại ngáp một cái: "Tỷ, đệ khát nước, trong phòng bếp sao cả nước cũng không có?"A Nghiên nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Đều tại vị Cửu gia kia. Nấu cơm cho hắn, thật sự là gặp kiếp nạn, trong nhàtất cả đều dùng hết."Cố Mặc tiếp tục ngáp: "Vậy sáng mai đệ đi nấu nước."Cố Mặc trở về ngủ, A Nghiên cũng về buồng. Nằm xuống rồi, bắt đầu nhớ lại hết thảy hôm nay.không biết tại sao nhớ tới Tiêu Đạc? Bộ dáng hắn nhéo nhéo gò má mình. hắn nói mình càng xấu, ngôn ngữ khắcnghiệt bất quá động tác trên tay mềm nhẹ. A Nghiên cũng có thể cảm nhận được.một đôi tay mát lạnh, dường như không có độ ấm, cứ nhéo nhéo gò má mình.Bộ dáng hắn nói đói bụng, giống như một đứa nhỏ đói bụng lắm, dùng cặp mắt đen vô tội nhìn ngươi, khiến ngươi hận không thể chạy nhanh đi làm đồ ăn cho hắn.Quả nhiên là phòng cháy, phòng cướp, phòng Tiêu Đạc.Có thể phòng bộ dáng hắn hung thần ác sát, phòng bộ dáng hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng lại bất ngờ không kịpphòng bị bộ dáng ấu trĩ, cái này có chút khó phòng.Ngẫm lại kinh nghiệm huyết lệ đã qua, dù khó phòng cũng phải phòng...A Nghiên trong đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi ngủ.Ai biết ở trong mộng, nàng lại hoảng hốt dường như quay về một đời nào đó.Gió mát thổi đến, nàng cùng thiếu niên Tiêu Đạc nắm tay, đi ở ngoại ô ngoài thành. Lúc đó nàng không biết đó làhắn, hắn cũng không biết mình là ai. Hai người cười với đối phương, nói một ít lời ngốc nghếch — nhưng bọn hắnđều không cho là đối phương ngốc.Tỉnh mộng, trong giây lát mở mắt ra, A Nghiên kinh ngạc nhìn nóc nhà đen tuyền, nửa ngày sau rốt cục nắm chặtnắm tay nhỏ.Chuyện xưa cắt thịt cho ưng ăn, đó là Phật Tổ làm.Nàng không phải Phật Tổ.Nàng đời trước cắt thịt cho ưng ăn, kết quả đổi lấy kết cục chết thảm.Ghi nhớ, ghi nhớ.**************************A Nghiên ở nhà hai ba ngày, Tiêu phủ ba lần bốn lượt muốn nàng về.A Nghiên đánh giá, có phải Tiêu Đạc đã ăn sạch điểm tâm nàng làm hay không?Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, nàng cáo biệt cha mẹ, ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa đi Tiêu phủ.Ở sau xe ngựa, Ngưu trưởng thôn mang theo toàn bộ thôn dân tha thiết tiễn nàng đi. Lúc nàng đi thật xa rồi, cònvẫy tay với nàng.Nàng tự nhiên minh bạch những người này đều là hư tình giả ý, chân tình duy nhất chỉ có cha mẹ cùng đệ đệ màthôi.Cho nên nghĩ như vậy, nàng muốn hại Tiêu Đạc, cũng không thể liên lụy đến cha mẹ đệ đệ mình.Nàng cứ cân nhắc, một đường xóc nảy một đường cân nhắc, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã đến Tiêu phủ.Trước cửa Tiêu phủ, Sài đại quản gia tự mình nghênh đón nàng, rất cung kính thỉnh nàng xuống xe."Cố cô nương, ngài đã trở lại!" Sài đại quản gia cuối cùng nhẹ nhàng thở ra."Cửu gia hết thảy đều ổn?" Hai ba ngày này, hắn trôi qua thế nào?"Cửu gia đã ra cửa nhiều ngày, còn chưa trở về, nói là hai ngày nữa mới về."

  Nga?A Nghiên nghĩ một chút, liền minh bạch. Lúc trước hắn đi đến nhà mình hơn phân nữa là thuận tiện đi qua. Đểmình làm nhiều điểm tâm, kỳ thật là mang theo ăn trên đường?Thực tham ăn!A Nghiên âm thầm khinh bỉ một phen.Biết Tiêu Đạc không ở trong phủ, nàng nhất thời thở ra. thật sự là trời giúp nàng, đang muốn thăm dò cẩn thận bốcục trong phủ, hắn liền cho bản thân một cơ hội tuyệt hảo.Bất quá nàng rất nhanh nghĩ đến: "Hạ Hầu tỷ tỷ đâu? Mạnh đại nhân đâu, Ninh đại nhân đâu?""Phụ thân Hạ Hầu cô nương bệnh tình nguy kịch, phải vội vàng trở về. Về phần Mạnh đại nhân và Ninh đại nhân,cũng đi theo Cửu gia ra ngoài."A, nguyên lai trong phủ này không có người?A Nghiên quả thực là muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to!Trong lòng nàng mừng như điên, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Cửu gia hai ngày nữa mới trở về. Ta phải đichuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đợi Cửu gia trở về làm chút gì đón gió tẩy trần cho Cửu gia."Sài đại quản gia liên tục gật đầu.A Nghiên đi về phòng mình nhìn nhìn, hết thảy như cũ, lại đi phòng bếp dạo một vòng, Hàn Đại Bạch không biết đinơi nào nghỉ ngơi, chỉ còn Hà Tiểu Khởi ở trong phòng bếp không biết làm gì."Ngươi đã trở lại?" Hà Tiểu Khởi quay đầu nhìn nàng, mặt mày cũng không có vẻ gì, nhìn không ra hoan nghênhhay là không chào đón.A Nghiên không mời tự đến, đi qua xem xét, thấy Hà Tiểu Khởi làm đậu hủ.Hai đống đậu hủ tươi nhuận trơn mịn sáng bóng như trân châu, bên cạnh có thả nấm hương, măng, gừng tháinhỏ, ngoài ra có thanh giang, vỏ trứng cùng củ cải, đều đã chuẩn bị đủ dùng.Ở bên cạnh, có ba mâm đậu hủ đã làm xong, tùy ý quăng ở đó."Đây là làm hỏng." Hà Tiểu Khởi chú ý tới A Nghiên đang nhìn ba mâm đậu hủ kia, cúi đầu nói như vậy."Vì sao hỏng?"A Nghiên thấy đậu hủ kia làm được như son như cao, sắc màu hơi vàng nhạt, ít nhất nhìn qua làmcho người ta thèm nhỏ dãi."không đủ mềm." Hà Tiểu Khởi buồn bực nói.A Nghiên nghe xong, cúi đầu nhìn nhìn đậu hủ, dùng đũa lấy một miếng thử, sau đó, gật đầu nói: "Hương vị vôcùng tốt, nếu là hiệu ăn bình thường, tất được khen ngợi."Hà Tiểu Khởi hừ một tiếng, mất hứng nói: "Ta không so với đầu bếp hiệu ăn tầm thường!"A Nghiên nghiêng đầu đánh giá hắn, thấy trên mặt hắn hiện ra một tia thất bại cùng bất đắc dĩ. 

A Nghiên nháy nháy mắt: "Ta có thể thử làm đậu hủ nhất phẩm, ngươi tới nếm thử xem. Nếu vừa lòng, ta đemphương pháp nói cho ngươi."Hà Tiểu Khởi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn A Nghiên: "Ngươi có thể làm được càng trơn mềm?"A Nghiên cười không nói, sâu xa khó hiểu."Ngươi sẽ dạy ta?"A Nghiên ngẩng đầu nhìn trời, không nói chuyện.Hà Tiểu Khởi nhìn chằm chằm A Nghiên, da mặt trắng nõn đỏ lên, hắn do dự nửa ngày, rốt cục gian nan nói: "Khiphụ thân còn trên đời, ta mỗi ngày chơi bời lêu lổng, chết sống không chịu kế thừa y bát. Sau này phụ thân bấtngờ cách thế, ta mới tới kế thừa di chí phụ thân. Vài năm nay, ta đều dựa vào một quyển thực đơn "Hà thị gópnhặt" phụ thân lưu lại. Học nấu ăn cũng chưa từng bái sư. Nếu —— "Hà Tiểu Khởi cắn cắn môi, cúi xuống, tiếp tục nói: "Nếu ngươi ... ta có thể bái ngươi làm sư phụ."Bái sư?A Nghiên không khỏi hoảng sợ.Nàng mới bao nhiêu tuổi? So với Hà Tiểu Khởi còn nhỏ hơn. Hà Tiểu Khởi lại muốn bái mình làm sư phụ?Vài ngày trước hắn còn không có sắc mặt tốt đối với mình.Hà Tiểu Khởi thấy A Nghiên kinh ngạc, cũng không có phản ứng gì, da mặt càng đỏ. "Ta, ta biết ta thường ngàyđối với ngươi không tốt, nhưng ta cũng không phải cố ý, ta... trong lòng ta minh bạch, ngươi trù nghệ vượt xa ĐạiBạch thúc, cũng giỏi hơn so với rất nhiều ngự trù ta biết. Ngươi ... ngươi kỳ thật cũng rất tốt..."hắn xấu hổ nói một tràng nhưng lại chọc A Nghiên cười.A Nghiên cân nhắc một phen, nhìn nhìn Hà Tiểu Khởi, rốt cục gật đầu nói: "Được, ta thu ngươi làm đồ đệ."Hà Tiểu Khởi nghe vậy, trên mặt lộ ra kinh hỉ, trong mắt phát ra ánh sáng: "thật sự?

"A Nghiên gật đầu: "Bất quá ta có mấy điều kiện."Hà Tiểu Khởi vội đáp ứng: "Chỉ cần không bảo ta giết người phóng hỏa, làm chuyện xằng bậy, cái khác đều cóthể!"A Nghiên nghe thấy "Giết người phóng hỏa" trong lòng không khỏi máy động, bất quá nàng vẫn gật đầu nói: "Điềukiện rất đơn giản."Hà Tiểu Khởi chăm chú lắng nghe."Thứ nhất, ngươi phải nghe lời sư phụ."Hà Tiểu Khởi nghiêm cẩn gật đầu: "Đây là tự nhiên.""Thứ hai, ngươi phải bảo vệ sư phụ." 

Hà Tiểu Khởi ngạc nhiên, hiển nhiên có chút không rõ, bất quá hắn vẫn gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, làm đồđệ hẳn là nên bảo hộ sư phụ, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ sư phụ!"Kỳ thật hắn hiểu sai, cho rằng A Nghiên sợ bị những người khác trong phủ khi dễ.A Nghiên vuốt cằm nỗ lực tiếp tục nghĩ.Hà Tiểu Khởi thấy nàng nửa ngày không nói chuyện, rốt cục nhịn không được hỏi: "Thứ ba đâu?"A Nghiên ngừng suy nghĩ: "Nhất thời không nghĩ ra. Như vậy trước đi, dù sao ngươi phải nhớ kỹ, làm đệ tử của tacó tất cả bốn điều kiện, tạm thiếu hai điều, chờ ta nhớ tới lại bổ sung."Hà Tiểu Khởi dở khóc dở cười, cuối cùng cũng nói được.Hai người đã thương lượng xong rồi, bắt đầu bái sư. Hà Tiểu Khởi chỉ mười sáu mười bảy tuổi, căn bản không hiểugì. A Nghiên cũng không cần gì, vì thế Hà Tiểu Khởi dập đầu ba cái với A Nghiên xem như đã bái sư.Bên này đang bái, chợt nghe thấy Sài đại quản gia vội vàng chạy tới nói: "Cửu gia đã trở lại, Cố cô nương, phiền cônương chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa)!"  

        Chương 35

  Gặp lại Tiêu Đạc, thế nhưng A Nghiên có cảm giác dường như đã mấy đời.Lúc trước nàng đối mặt với Tiêu Đạc là hoảng sợ và trốn tránh, muốn đối phó Tiêu Đạc, lại không thể nào xuốngtay. hiện tại về nhà một chuyến, tâm nàng đã dần dần bình tĩnh trở lại.Tiêu Đạc có mệnh cách đế vương, có được quyền lực cao nhất, còn tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, cuốicùng trực tiếp hoặc gián tiếp đoạt tính mạng mình.Mình không thể cùng hắn cứng đối cứng, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Huống chi, còn phải lo lắng đếnphụ mẫu, huynh đệ, không thể bị mình liên lụy.Địa phương nguy hiểm nhất, có lẽ thật sự là an toàn nhất.A Nghiên quyết định án binh bất động.đang nghĩ, Tiêu Đạc đã vào phòng.Thân thể cao ngất anh tuấn mặc áo choàng tơ vàng màu đen huyền, một đường đi tới, áo choàng như sóng nước,tóc đen phiêu đãng trên vai. Tới gần, A Nghiên mới phát hiện, mặt mày hắn có vài phần mỏi mệt, trong mắt mangtheo một chút tơ máu.Lập tức không khỏi giật mình: "Gia, sao lại thế nàỳ?" 

Tiêu Đạc mày đẹp hơi nhíu lại, con ngươi sâu thẳm nhìn A Nghiên.A Nghiên càng buồn bực: "Gia ... gia không sao chứ?"Tiêu Đạc nhấp môi dưới, khẽ nhíu mày, không vui nói: "Điểm tâm ngươi làm, đã ăn hết."A?A Nghiên nhịn không được cười ra: "Đều bị gia ăn sạch a!"Tiêu Đạc nhìn khuôn mặt A Nghiên cười tươi đẹp, càng không vui: "Ta đói bụng."Lúc hắn nói như vậy, môi mỏng hơi nhếch, làm cho hắn nhìn có chút trẻ con, dường như một đứa nhỏ rất đói bụngvề nhà đòi ăn với mẫu thân.A Nghiên vội gật đầu: "Hảo, gia chờ, nô tì lập tức làm cho gia! Nô tì thấy trong phòng bếp có đậu hủ mới đưa tới,rất mềm mịn, nô tì làm đậu hủ nhất phẩm cho gia được không?"Tiêu Đạc gật đầu: "Ừ."A Nghiên cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi phòng bếp.Ai biết Tiêu Đạc đột nhiên giữ cánh tay A Nghiên.A Nghiên nghi hoặc nhìn hắn.Tiêu Đạc yên lặng nhìn nàng, trong con ngươi đen sâu thẳm dường như có ánh nước, môi mỏng giật giật, lạikhông nói gì, buông cánh tay nàng ra, khàn khàn nói: "Vậy ngươi nhanh chút."A Nghiên ly khai, vội vàng chạy tới phòng bếp, trong đầu cũng không ngừng hồi tưởng ánh mắt Tiêu Đạc vừa rồi.hắn gặp chuyện gì sao?A Nghiên vừa cân nhắc dị thường của Tiêu Đạc, vừa đi tới phòng bếp.Vừa đến phòng bếp, phát hiện Hà Tiểu Khởi đang đứng dựa cửa lan can chờ. Thấy nàng đến, nhất thời mắt sángngời: "Tính toán thử, thời gian lâu đậu hủ này sẽ không còn tươi."A Nghiên vào phòng bếp: "Hôm nay ta làm đậu hủ nhất phẩm. Ngươi xem nếu có cái gì không hiểu thì hỏi ta."Hà Tiểu Khởi đương nhiên gật đầu.A Nghiên rửa tay bắt đầu làm đậu hủ.Kỳ thật hiện nay làm đậu hủ, không có gì ngoài chiên, hầm, hấp, chưng. Hôm nay A Nghiên làm đậu hủ chưng.Cũng là chưng đậu hủ, nhưng biện pháp lại khác.Nàng trước đem đậu hủ ép hết nước bên trong, dùng dao cắt hết vỏ cứng bốn phía ra, sau đó cho thêm lòng trắngtrứng, muối ăn, tôm, hải sâm, sò điệp, thịt càng cua, dùng đũa quấy đều đậu hủ cùng gia vị.Hà Tiểu Khởi vừa thấy thế, nhất thời giật mình: "Bằm nát?"Đậu hủ cần phải nguyên miếng mới tốt, sao nàng lại băm nát? thật sự là ngại ngần. Phải biết rằng nấu ăn chú ý cả  sắc hương vị ý hình, một đống nát như bùn, còn đẹp mắt thế nào a?A Nghiên không quan tâm: "Ta làm đậu hủ có hai cách, ngươi nhìn xem đã."Hà Tiểu Khởi nhớ tới các dạng mỹ thực trước kia A Nghiên làm. Trong lòng đối với "Sư phụ" nho nhỏ cũng tínnhiệm, vì thế gật đầu, không hé răng, tiếp tục xem.A Nghiên đem non nửa bồn đậu hủ chia thành hai phần. Lấy ra một nửa bảo Hà Tiểu Khởi cầm một miếng vải dệtsợi nhỏ để ép. Còn một nửa kia, thì cầm lấy vỏ đậu mỏng gói phần đậu hủ băm lại, giống như làm sủi cảo.Ngón tay nàng tinh tế trắng nõn, gói ra sủi cảo cũng đẹp mắt, động tác nhanh nhẹn gói một lát, sủi cảo vỏ đậu hủtinh xảo lung linh đẹp mắt xếp la liệt một loạt.Bên này Hà Tiểu Khởi đã ép xong, A Nghiên lại phân phó hắn đem đậu này cắt thành miếng nhỏ dùng dầu vừngchiên thơm ngào ngạt.Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, A Nghiên phân phó đầu bếp châm lửa. Lửa tốt rồi, trước xếp sủi cảo nhỏ thành mộtvòng, ở giữa đặt một cái âu sứ trắng tráng men tinh tế, bên trong đổ một tầng dầu vừng, tiếp theo đem đậu hủcòn lại xếp lên, mặt trên lại tùy tiện rắc nấm hương, củ cải đã cắt thành miếng nhỏ.(PS: ta nấu ăn rất tệ, dịch những đoạn hướng dẫn nấu ăn này chủ yếu là chém linh tinh, đừng ai học làm theonhé)A Nghiên nói với Hà Tiểu Khởi ở bên cạnh: "Ngươi muốn chưng nguyên khối đậu hủ, là vì để nó tươi mới, bảo trìđậu hủ nguyên nước nguyên vị. Nhưng ta làm thế này, thêm nấm hương cùng bát trân tiên hương cũng không tổnhao hương vị. Đương nhiên lúc chưng lửa cũng rất trọng yếu, lớn không được nhỏ không được, lửa vừa tốt nhất."Hà Tiểu Khởi trầm tư một lát, giật mình: "Ta chỉ nghĩ ta làm có vấn đề, nguyên lai là giữ lửa không đúng."Thầy trò hai người chờ đậu hủ được chưng mềm, rảnh rỗi đến vô sự. A Nghiên không khỏi thuận miệng hỏi: "Saogần đây không gặp Đại Bạch thúc?"Hà Tiểu Khởi nghe A Nghiên hỏi Đại Bạch thúc, lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, gần đây Đại Bạch thúc luôn phờphạc ỉu xìu, hoặc là nói có bệnh, cũng không đến phòng bếp.""Tiểu Khởi, ngươi rất quen thuộc với Đại Bạch thúc sao?"Hà Tiểu Khởi nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Chúng ta từ lúc đi theo Cửu gia đến huyện Thanh Thủy thì quen biết. Nếu nóithân thiết, cũng chỉ là cùng làm trong phòng bếp thôi."nói đến đây, hắn không khỏi tò mò: "Thế nào lại hỏi chuyện này?"A Nghiên lắc đầu: "Tùy ý hỏi một chút thôi, ta rất nhớ Đại Bạch thúc."Kỳ thật là A Nghiên nhớ tới chuyện có người hại mình, nàng đánh giá người trong phủ cao thấp một lần, vẫn nhìnkhông ra. Hàn Đại Bạch đã lâu không gặp mình, khó tránh khỏi có chút hoài nghi, sẽ không phải là có tật giật mìnhnha?Hai người hàn huyên một lát, đậu hủ cũng chưng xong rồi. A Nghiên lệnh cho trù nữ tắt lửa. Nàng mở vung ra, mùihương đậu hủ nồng đậm xông vào mũi, hương vị mang theo mùi bát trân làm cho người ta vừa ngửi thấy đã thèmđến nhỏ dãi ba thước.A Nghiên lấy đậu hủ ra, cho thêm một chút nước sốt, đồ ăn nóng đặt trên đĩa thanh giang, như thế một phần đậu hủ nhất phẩm đã làm xong.Đậu hủ hình tam giác, trắng noãn như ngọc, bên trong lộ ra màu vàng kim, mềm mại non mịn, mùi hương thơmlừng.Hà Tiểu Khởi híp mắt tinh tế ngửi, trong mắt nổi lên kính nể. "Quả nhiên... sư phụ chưng đậu hủ, thật sự là..."hắn suy nghĩ tìm từ: "Là đậu hủ tốt nhất ta từng thấy."A Nghiên lấy ra một miếng nhỏ, nàng đặt lên bàn bạch ngọc, dùng dao nhỏ chia đôi, mỗi thầy trò thử một miếng.Hà Tiểu Khởi trịnh trọng gắp một miếng đặt vào trong miệng, thấy đậu hủ mười phần co dãn, vừa cắn vào một cáicó một tầng da xốp giòn, bên trong là đậu hủ mềm nhuyễn thơm lừng. Trong khoảng thời gian ngắn, miệng đầyhương đậu hủ. Đậu hủ này mùi thuần hậu được gia vị bát trân cùng nước sốt thêm vào, biến thành mùi vị khó diễntả bằng lời, thơm đến cực hạn, nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái không ngấy."Ăn quá ngon!" Làm một đầu bếp cầu tiến, không phải là nên nhanh chóng nghiên cứu món ăn này vì sao mĩ vịnhư thế, ghi lại rồi tổng kết kinh nghiệm sao? Nhưng Hà Tiểu Khởi lại quên mất bổn phận đầu bếp, chỉ lo thưởngthức mĩ vị trong miệng."Hương vị này, là đậu hủ ngon nhất ta từng ăn!" hắn nhìn chằm chằm đậu hủ đã được A Nghiên cất vào khay mentrắng, lưu luyến thưởng thức hương vị tuyệt vời còn lại ở đầu lưỡi."Cũng không thể cho ngươi ăn, đây là làm cho Cửu gia." Cảm giác được Hà Tiểu Khởi dùng ánh mắt tham lam khátcầu nhìn chằm chằm một mâm đậu hủ, A Nghiên nhanh che đậu hủ lại, chuẩn bị đưa đi cho Cửu gia."Hảo, ngươi đi đưa đi." Hà Tiểu Khởi xoa tay, hắn chuẩn bị chờ sư phụ đi rồi, hắn muốn mình tự làm một phầntheo cách này.Lần này tất cả đều để mình ăn!Nga... hẳn cũng giữ lại một phần cho sư phụ!***********************A Nghiên nghĩ Tiêu Đạc cực kỳ đói, vội lệnh cho trù nữ bưng hộp thức ăn, đi đưa cho Tiêu Đạc. đi vào trong viện,đã thấy Mạnh Hán đang canh giữ ở cửa. Thấy nàng tới, gật gật đầu, chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo nàng đi vào.A Nghiên hiểu được, liền tiếp nhận hộp thức ăn trong tay trù nữ, tự mình bưng vào phòng.đi vào, đã thấy Tiêu Đạc đang cầm một cái gì đó, cúi đầu đánh giá.A Nghiên thấy hắn như vậy, đang không biết phải tiến hay lui. Ai ngờ Tiêu Đạc lại phát hiện ra nàng, ngẩng đầulên, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt nàng rồi chuyển qua hộp thức ăn.Môi hắn giật giật, thấp giọng hỏi: "Làm thức ăn ngon gì?"A Nghiên bước lên phía trước nói: "Đậu hủ a, đậu hủ nhất phẩm, gia nhất định thích ăn!"Tiêu Đạc gật đầu, A Nghiên lệnh cho thị nữ bên cạnh mang tới một cái bàn thấp bằng gỗ tử đàn. Sau đó đem sủicảo vỏ đậu hũ và đậu hủ vừa mới làm xong, cùng với hai chén cơm gạo tẻ trù nữ đã nấu bày lên.Nàng dọn xong, nhìn chỉ có một chút đồ ăn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hướng về phía Tiêu Đạc hổ thẹn nở nụ cười: "Nô tì nghĩ gia đang sốt ruột chờ, cho nên mới..."Tiêu Đạc không để ý, cái mũi động đậy, trong mắt liền có thần thái: "Rất thơm."hắn đi tới, nhìn đậu hủ vàng óng ánh, mềm mại non mịn, tự nhiên thấy hưng trí, lệnh cho A Nghiên hầu hạ hắn ăncơm.A Nghiên vừa hầu hạ hắn ăn cơm, vừa bỗng nhiên nhớ tới lúc trước hắn hay để Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thử độc, lậptức không khỏi buồn bực. "Gia, Hạ Hầu tỷ tỷ bỗng nhiên đi đâu rồi?""Trong nhà có việc." Tiêu Đạc đang thưởng thức đậu hủ, đầu cũng không ngẩng lên, nói."Nga..." A Nghiên nháy nháy mắt, trong lòng có chủ ý: "Nô tì thấy trước kia đều là Hạ Hầu tỷ tỷ giúp gia nếm thửđồ ăn an toàn hay không? Hạ Hầu tỷ tỷ đi rồi, không bằng để A Nghiên làm?"Lời này vừa ra, Tiêu Đạc ngưng dùng bữa, ngẩng đầu lên, nhìn A Nghiên trong mắt có cảm xúc khó đoán."không thể sao?" A Nghiên bỗng nhiên ý thức được mình nói lời không nên nói: "Nô tì ... nô tì chỉ nghĩ là...""không cần." Tiêu Đạc nhìn A Nghiên thật sâu, trả lời như vậy."Được rồi..." A Nghiên bắt đầu cân nhắc nguyên nhân hắn cự tuyệt. nói đến cùng là hắn vẫn không đủ tín nhiệmmình?Còn Tiêu Đạc, lúc nói ra hai chữ kia liền thấy trên mặt A Nghiên có một tia thất lạc.A Nghiên có một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cùng với một đôi mắt trong suốt, tốt đẹp như ánh dương rực rỡtrong ngày trời xanh chiếu xuống hồ nước. Nhưng chút thất lạc trên mặt nàng tựa như áng mây đen che khuất trờixanh, quăng một cái bóng xuống nước.Trong con ngươi đen sâu thẳm của Tiêu Đạc dần dần ảm đạm. hắn nhấp môi dưới, rốt cục nâng tay lên, sờ sờ tóccủa nàng. "Thực ngốc, nếu ngươi bị độc chết, ai tới nấu cho ta ăn." 

Tác giả có chuyện muốn nói: tiến vào giai đoạn yêu đương ~~~~

Chương 36

  "Thực ngốc, nếu ngươi bị độc chết, ai tới nấu cho ta ăn."Lúc hắn nói như vậy, giọng nói trầm thấp, mặc dù hơi đùa cợt, nhưng cũng lộ ra ôn nhu. Chút ôn nhu này giốngnhư gió mát thổi vào tai A Nghiên, làm cho trong lòng A Nghiên gợn sóng.Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, trong con ngươi hắc bạch phân minh, trong suốt như ngọc rõ ràng kinh ngạc: "Giakhông muốn nô tì bị độc chết, phải không?""Ta vì sao muốn ngươi bị độc chết?" Tiêu Đạc nhíu mày hỏi lại."Nô tì ... nô tì cũng không biết..." A Nghiên miệng há ra lại ngậm vào, muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng không nóichuyện nữa.Vụng trộm nắm chặt tay, đè nén quyết tâm lại nổi lên gợn sóng.hắn không muốn làm cho mình chết, thì sao? Cuối cùng mình vẫn sẽ chết, hơn nữa nhất định sẽ có quan hệ tớihắn.đã bảy đời, đời nào không phải là như thế?Cái loại cảm động yếu đuối mà vô dụng này, Cố Nghiên nàng không cần.Nàng muốn sống sót, chỉ đơn giản như vậy.Lúc A Nghiên nghĩ như vậy, Tiêu Đạc đang cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.trên khuôn mặt nhỏ nhắn thật sự là phấn khích, giống như trời tháng sáu thay đổi trong nháy mắt, một lát cảmđộng không hiểu, một lát đầy căm phẫn, một lát lại tràn ngập bi thương...hắn quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn nửa ngày, cảm thấy suy nghĩ trong lòng dường như có cái gì không nói rõ bắtđầu khởi động, "Cũng không biết tiểu nha đầu ngốc nghếch này, mỗi ngày trong đầu đang nghĩ cái gì." 

nói xong, hắn nhịn không được lại sờ sờ đầu nàng.Tiểu nha đầu này tuy rằng ngây ngốc, nhưng tóc lại mềm mại trơn mượt, sờ lên thật thoải mái, tay hắn thậm chícó chút luyến tiếc rời đi.Ngón cái chạm nhẹ lên tóc trên trán nàng, hắn thấp giọng nói với nàng: "Đừng suy nghĩ miên man, hảo hảo ở bênngười hầu hạ gia mới là đứng đắn, ân?"A Nghiên nghe thế, trong lòng không khỏi ấm áp.hắn muốn mình hảo hảo hầu hạ hắn, xem ra vẫn rất tín nhiệm mình.Hồi tưởng lại bảy đời trước, lần này thật sự là vận khí tốt a. Ít nhất trước mắt, hắn không nghĩ đến việc kết thúctính mạng mình.Con ngươi đen của Tiêu Đạc yên lặng nhìn A Nghiên.nói ra lời nói vừa rồi, chữ "Ân" kia âm cuối kéo thật dài, hắn vẫn chờ A Nghiên nói chút gì.Chính hắn cũng không rõ đến cùng là hi vọng A Nghiên nói cái gì? Nhưng trong lòng luôn ẩn ẩn chờ đợi.Nhưng hắn nói ra câu kia rồi, A Nghiên căn bản không đáp lại, vẫn cúi đầu mắt nháy nháy, không biết đang nghĩcái gì?Trong đầu hắn không biết tại sao lại nghĩ tới vị hôn phu của A Nghiên, còn có mẹ chồng tương lai hùng hùng hổ hổchạy tới giáo huấn nàng.Vừa nghĩ thế, trong lòng hắn không hiểu sao lại không thoải mái, cái loại không thoải mái còn mang theo một tiachua xót.Trong chốc lát cảm thấy đậu hủ vốn mĩ vị ngon miệng cũng không ngon nữa.Trong mắt hắn dần dần phiếm lạnh, không còn một chút ôn nhu, xa lạ đánh giá A Nghiên.A Nghiên cảm giác được độ ấm chung quanh lạnh xuống, buồn bực ngẩng đầu lên. Kết quả liếc mắt một cái liềnthấy con ngươi hắn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm mình."A?" A Nghiên nhất thời cả kinh: "Gia?"Phát sinh chuyện gì sao?Tiêu Đạc không dấu vết chuyển mắt, trong cổ họng giật giật, rốt cục mở miệng, lơ đãng hỏi: "Ngươi có phải khôngmuốn hầu hạ ở bên người ta không? Có phải muốn trở về quê nhanh chóng lập gia đình không?"A Nghiên mở to hai mắt, buồn bực nhìn Tiêu Đạc.Tiêu Đạc càng mất hứng.hắn cảm thấy trong ngực có một cỗ nôn nóng đang dâng lên, cơ hồ muốn bắt A Nghiên ép hỏi một phen. Lúc nghĩnhư vậy, sắc mặt hắn lại càng khó coi, âm u như muốn nổi sấm đổ mưa.May mắn A Nghiên theo hắn hơn hai tháng, cũng nhìn thấy rõ 

hắn muốn phát hỏa!Mình phải dập lửa!Vì thế trong lúc sinh tử tồn vong, đầu nàng lập tức sáng tỏ, cái miệng nhỏ nhắn cũng nhanh mồm nhanh miệnghơn: "Cái gì? Lập gia đình? Kia là cái chủ ý hay ho gì? không không không, A Nghiên cả đời không muốn lập giađình, cả đời muốn ở lại bên gia, hầu hạ gia, chiếu cố gia, nấu cơm cho gia!"Lời này nàng nói vô cùng thành khẩn, còn kém vung nắm tay thề thốt.Tiêu Đạc nghe nói như thế, hơi cụp mắt, mím môi cười không thể nhận ra, bất quá rất nhanh thu lại.Lại ngước mắt lên, nhìn A Nghiên đôi mắt sáng như lửa, nhịn không được nâng tay lên, sờ sờ khóe mắt kia."Nha đầu ngốc!" hắn nhịn không được thốt ra một câu như vậy.Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da thịt A Nghiên mềm mại. A Nghiên có chút không được tự nhiên, nhưng cũngkhông dám động. Đành nhịn, ai biết ngón tay kia lại được voi đòi tiên, lại tới trên mặt nàng, nắm gò má nàng.Nàng không hiểu, lại có chút buồn bực, rốt cục nhịn không được hỏi: "Gia, vì sao ngón tay gia luôn lạnh như vậy?"Tiêu Đạc nghe như thế, hơi giật mình: "Thực lạnh phải không?"A Nghiên gật đầu: "Rất lạnh, tựa như —— "Nàng muốn nói, giống như người chết, bất quá chung quy không dám nói, cuối cùng cười hắc hắc: "Nô tì ủ ấm chogia là được."Tiêu Đạc mặc cho nàng đùa nghịch tay mình, cúi đầu nhìn, đã thấy ngón tay nàng nhỏ bé trắng nõn nỗ lực baobàn tay to của mình vào bên trong.hắn lại rũ mắt xuống, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện cũ xa xôi, không khỏi nở nụ cười."Gia có tâm sự gì sao?" A Nghiên nghiêng đầu đánh giá Tiêu Đạc.Tổng cảm thấy lần này trở về, tâm tình hắn càng không tốt, giống như tinh thần có chút sa sút. Thế cho nên namnhân hung tàn thô bạo, bắt đầu buồn gió sầu trăng rồi?nói đến đây, A Nghiên nhớ tới vừa rồi hắn thưởng thức cái gì đó trong tay. Là cái gì? A Nghiên nhìn trộm thử. Cáiđó đang đeo trên cổ hắn.Là một cái hồ lô ngọc, màu xanh biếc, óng ánh trong suốt, lưu quang dật thải, còn chạm trổ tinh tế, vừa thấy đó làdanh phẩm, sợ là vô giá.Tiêu Đạc ý thức được A Nghiên chú ý miếng ngọc trên cổ mình, liền lấy cái hồ lô ngọc xuống. "Đẹp mắt sao?""thật là đẹp mắt!"A Nghiên thành tâm khích lệ."Tặng cho ngươi." Tiêu Đạc nói."Tặng cho nô tì?" A Nghiên giật mình, bởi vì vừa rồi nam nhân này thật giống cà tím nhiễm sương, nắm chặt khốihồ lô ngọc mà sa sút, vừa thấy đã biết vật này đối hắn rất quan trọng, thế nhưng lại đưa cho mình? A Nghiên cảmthấy thụ sủng nhược kinh thấp thỏm lo âu. 

"Ta không thích đeo cái gì." Lúc nói như vậy, hắn thật sự đeo hồ lô ngọc lên cổ A Nghiên.A Nghiên không dám động, cũng không dám cự tuyệt.Vật nhỏ man mát trước ngực nàng, óng ánh trong suốt phát ra ánh sáng.Tiêu Đạc một lần nữa đánh giá A Nghiên đeo hồ lô ngọc, trong mắt nổi lên ấm áp, nâng bàn tay to xoa xoa tóc ANghiên: "không được vứt đi."A Nghiên vội vàng gật đầu: "Được!""Nếu vứt đi, ném ngươi xuống vách núi đen cho Phi Thiên ăn."A Nghiên nhất thời bị dọa ngốc tại chỗ...Tiêu Đạc thấy nàng ngốc như thế, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười trong sáng.hắn đứng lên, phân phó Mạnh Hán trong viện: "Mang rượu đến."~~~A Nghiên không phải chưa từng thấy nam nhân uống rượu, trên thực tế nàng trước kia làm nam nhân hay làm nữnhân đều từng uống rượu a.Nhưng nàng chưa từng thấy nam nhân tửu lượng kém như vậy!Đây là nam nhân sao? một chén rượu mặt đã ửng đỏ ngã xuống.Phi!A Nghiên bất đắc dĩ nói với Mạnh Hán: "Mạnh đại nhân, ngươi nâng gia lên giường đi."Mạnh Hán nhìn A Nghiên: "Cùng nâng."A Nghiên không nói gì, giơ cánh tay nhỏ ra: "Ta nhỏ như vậy, không có khí lực."Mạnh Hán lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cùng nâng, vạn nhất gia cảm thấy ta không sạch sẽ, về sau giabiết lại mất hứng. Cho nên ngươi nâng, ta giúp ngươi. Về sau gia hỏi đến, cũng là ngươi nâng "A Nghiên không thể nề hà, đành phải cùng Mạnh Hán nâng, hự hự mệt chết.thật vất vả đặt Tiêu Đạc lên giường, đắp chăn gấm tử tế xong thì Mạnh Hán đi ra ngoài, hiển nhiên nhiệm vụ chiếucố Tiêu Đạc liền giao cho A Nghiên.một khắc như vậy, nhìn đại phiền toái trên giường, A Nghiên vô cùng mong mỏi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt có thể từ trêntrời giáng xuống, xuất hiện trước mặt mình. Hiển nhiên hết thảy đều là vọng tưởng thôi.Nàng nhận mệnh hầu hạ Tiêu Đạc.Trước giúp hắn cởi giày, cởi ngoại bào, tháo vòng ngọc thả ra một mái tóc đen như gấm.Làm xong hết thảy, nàng ngồi bên giường, cúi đầu đánh giá nam nhân này. 

hắn sinh ra vô cùng đẹp mắt, mi cong dài, mắt hoa đào, mũi cao thẳng, gò má hồng giống như tô son, môi mỏnggiống như kẻ chỉ.Nghe nói người có môi như vậy thường tương đối khắc nghiệt và vô tình.A Nghiên nhớ lại hắn ăn nói khắc nghiệt với mình, cùng đủ loại chuyện cũ khác, cuối cùng gật đầu: "Quả nhiênkhông sai, hắn chính là người khắc nghiệt."đang nghĩ như vậy, người trên giường phát ra một lời vô nghĩa: "Khát..."A Nghiên đầu tiên là phát hoảng, sau mới hiểu được người này đang nói nói mớ,. Lúc này Mạnh Hán đã sai ngườiđưa canh tỉnh rượu, nàng liền cầm lấy, cẩn thận đút cho hắn.Người này lúc tỉnh soi mói đủ đường, nay đang ngủ lại không kén chọn. Nàng đút một ngụm, hắn uống một ngụm,cứ như thế chừng hơn nửa bát, hắn mím chặt môi mỏng, thế nào cũng không uống tiếp, nàng cũng đành thôi.Đem nửa bát canh tỉnh rượu đặt sang bên cạnh, nàng ngoảnh đầu nhìn ra phía ngoài, thấy Mạnh Hán còn đangcanh gác.Làm sao mà có một gương sáng trung tâm đến như vậy?Nàng cảm thấy bây giờ mình cũng không nên đi ra ngoài, liền ngồi ở bên giường, lấy khăn lông lau mặt, lau taygiúp hắn.Vừa lau vừa nghĩ, nhất định là tốt nhất tốt nhất... Đời trước thiếu ngươi, mới có thể hầu hạ ngươi thê thảm nhưvậy, cuối cùng vẫn là vì ngươi mà chết!đang nghĩ, một đôi bàn tay hữu lực, hơi lạnh vụt nắm cổ tay nàng.Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn sang, thấy người này nhắm chặt đôi mắt dài nhỏ, nhíu mày, vẻ mặt giãy dụa cùngthống khổ.Nha, đây là bị ác mộng a.Xứng đáng!Nhưng bị ác mộng sao có thể túm ta không buông chứ?A Nghiên dùng sức, cắn răng, định rút tay mình tay ra.Ai biết càng giãy dụa, hắn càng túm chặt không tha. Cuối cùng hắn dùng sức một cái, mạnh mẽ kéo nàng ngãxuống."Ô ô ô ô, ngươi không thể như vậy..." thân mình nho nhỏ bị túm lên giường, bị cánh tay hữu lực của hắn đèxuống.hắn quả nhiên là nam nhân hư, nam nhân hư cho dù đang ngủ cũng vẫn xấu như thế. hắn thò hai bàn tay ra, gắtgao ôm nàng, còn đem một đầu tóc dài vùi vào ngực nàng."Ô ô ô, không được như vậy, ta..." Nàng bi phẫn kêu lên!Nàng vẫn là tiểu cô nương tuổi dậy thì được không? Làm sao có thể thừa dịp say rượu chiếm tiện nghi như vậy? 

Nàng nỗ lực giãy dụa bảo vệ trong sạch, tiếc rằng cánh tay cẳng chân nhỏ không có bao nhiêu khí lực, bị hắn ômchặt, còn dùng cằm cọ cọ trong ngực nàng.Nàng cực kỳ ủy khuất: "Trong sạch của ta a!"Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ở trong ngực nàng nỉ non một câu: "Mẫu hậu... Mẫu hậu, đừng đi..." 

Chương 37

Thanh âm hơi say lại ủy khuất nỉ non, thật sự giống như mèo con, chó con bị bỏ rơi.Trong đầu A Nghiên như có một trận sấm chớp ầm ầm vang lên, kéo dài không dứt.Mẫu hậu?Mẫu hậu của hắn?hắn coi nàng là mẫu hậu?Nếu hắn là con trai của mình, nàng nhất định không chút do dự vừa sinh hắn ra liền trực tiếp bóp chết, đâu để đếnmức hắn bây giờ ở trong này ỷ mạnh hiếp yếu?A Nghiên nghẹn một cỗ khí, hai tay ôm đầu hắn, dùng sức lôi lôi kéo kéo, định kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình."Phách" một tiếng, đã thành công.Tiêu Đạc say như chết bỗng chốc bị nàng hất ngã.hắn say thật a, nam nhân ngày thường yêu sạch sẽ, lúc này ngã trên mặt đất, vẫn mơ mơ màng màng gọi mẫuhậu.Lúc này Mạnh Hán hình như phát hiện cái gì, đi đến ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: "A Nghiên cô nương, vừa phát sinhchuyện gì?""không có việc gì, không có việc gì!" A Nghiên lắc đầu lại xua tay."Ta nghe như có động tĩnh gì?""không có, ta không cẩn thận làm rơi gối đầu xuống đất." A Nghiên vội vàng tìm một cái lý do sứt sẹo, cuối cùng đuổi được Mạnh Hán đi.một lần nữa đóng cửa lại, A Nghiên đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, hai tay chống má, lắc đầu, bất đắc dĩ nhìnnam nhân đó.hắn hiển nhiên còn trong ác mộng, mi tâm thống khổ giãy dụa, trên trán toát ra một chút mồ hôi."không cần, không cần..." hắn âm thanh khàn khàn mơ hồ mà thống khổ."Ai, cũng không biết ngươi đang mơ cái gì? Mơ thấy nương ngươi bị đánh chết sao?"A Nghiên nhớ tới một đời kia, rõ ràng mới mười tuổi hắn vẫn là tiểu thiếu niên tao nhã, áo trắng hơn tuyết, ý cườitrong con ngươi sáng rọi, quả thực giống như kim đồng. Thế mà trưởng thành, lại là một người âm lãnh quỷ dị.Nhất thời nghĩ lại một lần kia, nàng tận mắt nhìn thấy mẫu hậu hắn. Đường đường là hoàng hậu một quốc gia, lạinhận hết tra tấn rồi chết thảm. Tử trạng thê thảm, ai nhìn thấy đều gặp ác mộng.không biết đời này, mẫu thân của hắn chết như thế nào? Có phải cũng gây cho hắn bóng ma và thống khổ khôngcách nào quên được hay không?Lúc trước hắn cũng không phải bất bình thường như vậy. Sao bây giờ bỗng nhiên tinh thần sa sút, chẳng lẽ rangoài gặp phải chuyện gì?A Nghiên sờ sờ hồ lô ngọc bị bắt phải đeo lành lạnh trong tay, cảm thấy hồ lô này có thể là đầu mối.Lại thở dài, nàng nhận mệnh đi tới, ghé vào tai hắn thấp giọng dỗ: "Tiêu Đạc a, ngươi phải ngoan, ngoan ngoãnnghe ta đi lên giường nằm."Người kia nghe nói như thế, dường như người chết khát gặp nước, theo bản năng vươn tay, nắm góc áo nàng, hơnnữa nắm được rồi liền không buông ra.A Nghiên suýt nữa bị hắn kéo ngã.không có biện pháp, nàng nhẹ nhàng dùng khăn tay giúp hắn lau mồ hôi trán, tận lực mềm giọng, dịu dàng nói: "ANguyên nghe lời, đi lên giường. Ngươi xem đất vừa lạnh vừa bẩn, nếu không sẽ đánh mông ngươi!"Quỷ mới biết đời này nhũ danh Tiêu Đạc có phải là A Nguyên hay không? Dù sao hắn uống say, cứ gọi rồi tính!Nàng vừa nói lời này, Tiêu Đạc thế nhưng càng nhanh túm tay áo nàng, khàn khàn mà thống khổ hô: "Mẫu hậu...Mẫu hậu..."A Nghiên mừng thầm: "Con ngoan, chúng ta đi lên giường. Nào, theo mẫu hậu đứng lên!"Vừa nói vừa dỗ vừa đỡ Tiêu Đạc đứng lên.Tiêu Đạc hiển nhiên thật sự coi A Nghiên là mẫu thân, hắn cơ hồ cả người tựa vào người A Nghiên, hai cánh tayôm A Nghiên, run rẩy đứng lên.A Nghiên tiếp tục dỗ: "A Nguyên ngoan, ngươi phải nghe lời mẫu hậu, nếu không mẫu hậu mặc kệ ngươi ..."Ai biết nàng vừa nói ra, Tiêu Đạc say như chết bỗng chốc hung hăng túm cánh tay nàng.Mồ hôi trên trán hắn to như hạt đậu lăn xuống, môi mỏng khô nứt run rẩy, dường như muốn nói gì, nhưng đến cùng chưa nói được, đột nhiên ngã xuống giường.Đáng thương A Nghiên bị hắn nắm chặt cánh tay, đương nhiên cũng bị hắn kéo ngã.Chẳng những ngã xuống theo. Hơn nữa, nửa thân mình bị hắn giữ chặt.Người hắn cao ngất thon dài, hơn nữa là nam nhi, nặng nề đè trên người A Nghiên...A Nghiên nước mắt cũng sắp rơi, bi phẫn rưng rưng nhìn nam nhân say bất tỉnh nhân sự phía trên.Người xấu vẫn là người xấu, say thành như vậy vẫn có thể làm chuyện xấu!Ô ô ô, bánh bao nhỏ của nàng vừa mới phồng lên a, non nớt đến mức đôi khi chính mình mặc quần áo cũng bịtrướng đau, kết quả bị Tiêu Đạc nặng nề đè lên!Càng thật giận là, hắn đã làm loại chuyện xấu thế này nhưng còn chưa từ bỏ ý định, bàn tay to lại còn vươn ra,tham lam túm lấy, căn bản không chịu buông ra.Ô ô ô, trong sạch của ta a!A Nghiên ở trong lòng ngàn vạn thống hận, khổ không nói nên lời."A Nghiên cô nương, gia không có việc gì chứ?" Mạnh Hán lại thực hợp thời hỏi vọng từ bên ngoài."thật sự tốt!" A Nghiên tức giận."A Nghiên cô nương, ngươi ... ngươi sao lại khóc?" Mạnh Hán nghi hoặc hỏi A Nghiên, cảm thấy nàng rõ ràng làđang khóc nức nở."Ta không khóc..." A Nghiên xoa mũi, quệt nước mắt.Trong sạch tính cái gì, bánh bao nhỏ mới phát dục tính cái gì?Chỉ cần có thể sống sót, hết thảy đều là một cái —— rắm.nhẹ nhàng buông ra là được.một đêm này, A Nghiên mất nửa canh giờ mới giải cứu được bánh bao nhỏ của mình, lại mất một canh giờ mới giảicứu được đùi phải, về phần bàn tay to bá đạo kia thì hoàn toàn không có biện pháp.Lâu thì lâu đi, dù sao cũng không thiệt thòi lớn.Ít nhất còn được không một nhi tử.A Nghiên cứ như vậy ôm "nhi tử" ngủ một đêm.Nàng có thể cảm giác được, "nhi tử" không chỉ lạnh tay, hơn nữa người cũng thực lạnh, giống như người băng vừamới chui từ băng tuyết ra, thật không biết thể chất hắn sinh ra đến cùng là thế nào?Nàng mờ mịt mở to hai mắt, nhìn hoa văn trên đỉnh màn, lại nhớ tới đời trước xa xôi.Đời trước, nàng cũng ôm hắn như vậy, kéo dài một đêm!

  Nhưng vừa ngủ dậy, đã sớm không thấy hắn đâu.Súc sinh vong ân phụ nghĩa!Hừ.một bên hừ, một bên tay không tự chủ được nhẹ nhẹ vỗ bờ vai hắn. 

Chương 38

Ngày thứ hai, A Nghiên bị tiếng tích tích đánh thức, miên man không ngừng, giọt giọt tí tách, liên tục vang bên tai.Nàng khó chịu, muốn ngủ tiếp, nhưng âm thanh kia mặc dù không lớn, cứ đứt quãng truyền vào trong tai.không có biện pháp, nàng đành phải mở mắt.Đập vào mắt là màn tơ vàng ngọc trắng, phía trên có móc đồng kéo lên, chung quanh hết thảy đều yên tĩnh, trừbỏ tiếng hít thở đều đều rất nhỏ bên tai, cùng với tiếng mưa rơi liên miên không dứt ở bên ngoài.Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn nam nhân vẫn ngủ bên cạnh.Lúc ngủ say hắn vẫn thật tuấn mỹ, chỉ thiếu đi khí thế sắc bén cao ngạo ban ngày.hắn yên tĩnh nằm nghiêng, một lọn tóc đen lòa xòa trên má buông xuống, che khuất nửa khuôn mặt trắng nhưngọc, góc cạnh rõ ràng, lông mi cong dài, che đôi mắt mị hoặc nhân tâm, rủ bóng xuống gò má góc cạnh.A Nghiên tính ngồi dậy, ai biết vừa động lại phát hiện tay mình vẫn bị hắn nắm chặt.đã nắm cả đêm a ... A Nghiên bất đắc dĩ nhíu mày.Làm một đầu bếp nữ, nàng cần phải dậy, đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn. Bằng không đến lúc hắn tỉnh, đói bụng,không có gì ăn lại chỉ trích nàng?Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Mạnh Hán: "A Nghiên cô nương?"A Nghiên sợ đánh thức người đang ngủ, hạ giọng nói: "Ta tỉnh rồi, gia còn chưa tỉnh."Bên ngoài Mạnh Hán trầm mặc một chút, còn thấp giọng: "Khụ, A Nghiên cô nương ... ngươi ... ngươi tiếp tục bồigia đi. Ta đi phòng bếp bảo Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi chuẩn bị đồ ăn sáng."nói xong, dường như bỏ trốn, Mạnh Hán xấu hổ chạy mất.A Nghiên nghe tiếng mưa thu liên miên bên ngoài, ngơ ngác ngồi trong màn, cuối cùng mới suy nghĩ cẩn thận: 

mình và Tiêu Đạc lại ngủ chung một giường suốt đêm.Dù hai người đều mặc quần áo mà ngủ, nhưng đến cùng là ngủ cả đêm, không biết người bên ngoài nghĩ như thếnào đâu?Nhất thời lại nghĩ tới việc hôn nhân kia.hiện tại nàng thật sự là cùng Tiêu Đạc có chuyện nói không rõ. Việc hôn nhân này xem như không thành, cũngmiễn cho liên lụy đến người khác, vẫn nhanh lui đi thôi.đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không thích hợp.Nàng cúi đầu, liền ngã vào một đôi mắt tối tăm lại hơi ngây thơ."Ngươi rốt cục tỉnh!" A Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy hắn mà lòng tràn đầy kinh hỉ.hắn thoạt nhìn còn có chút mờ mịt, cứ chớp chớp mắt mà không nhìn chằm chằm mặt nàng."Nhanh buông tay của ta ra a, ta phải xuống giường nấu cơm!" A Nghiên đong đưa cái tay bị hắn nắm chặt khôngbuông, nhắc nhở.Tiêu Đạc ánh mắt thong thả rơi xuống tay A Nghiên bị hắn túm chặt, nhíu mày không hiểu nói: "Đây là thế nào?Ngươi vì sao ở trên giường ta?""Ta vì sao ở trên giường ngươi?" A Nghiên bi phẫn lại bất đắc dĩ lặp lại những lời này."Ngươi phi lễ ta?" Tiêu Đạc nhíu mày, hỏi như vậy."Ta phi lễ ngươi?" A Nghiên dùng ngón tay có thể hoạt động chỉ vào mũi mình, vô cùng khiếp sợ!Tiêu Đạc quay mặt qua chỗ khác, hơi kiêu căng nói: "Ngươi thế nhưng ngủ trên giường ta một đêm, chiếm tiệnnghi ta, phi lễ ta. Ngươi — "hắn nói tới đây, trên mặt nổi lên chút đỏ khả nghi, ánh mắt dừng lại ở một góc màn dắt lưỡi câu bằng đồng, cũngnói không được nữa.(PS: A Cửu dễ thương quá)Ngoài cửa sổ mưa thu tí tách rơi liên miên không dứt, khi thì mạnh mẽ dội xuống, khi thì mềm nhẹ triền miên nhưtình nhân khe khẽ nói nhỏ. Màn lụa trắng uyển chuyển mềm mại, nhẹ nhàng phiêu đãng ngay trước mắt.A Nghiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Đạc vẫn nằm ở đó, không biết vì sao trong khung màn nhỏ hẹp ái muội,trong mưa thu liên miên réo rắt thảm thiết nhu hòa, trong ngày mùa thu yên tĩnh mát lạnh, nàng cảm thấy một cỗtư vị triền miên.trên đời này có gì khiến cho một nam một nữ nghe mưa thu tay nắm chặt tay tỉnh lại...A Nghiên cả người bỗng chốc xụi lơ tại chỗ.Môi nàng thậm chí bắt đầu run run.hắn, cùng nàng? Này này này... 

Có lẽ là giờ khắc này trên mặt nàng biểu cảm quá mức khiếp sợ, cho nên nam nhân bên cạnh có vẻ hết sức chămchú nhìn chằm chằm móc đồng cũng cảm giác được nàng dị thường.hắn bỗng ngồi dậy, càng dùng sức nắm chặt tay nàng."Ngươi, đến cùng có ý gì?" hắn nhíu mày, gò má ửng đỏ, có chút không vui hỏi.A Nghiên nháy mắt, ánh mắt mê man dừng trên mặt hắn."Ta ... ta... ngươi buông ta ra..." Nàng lắp bắp nửa ngày, chỉ bật ra vài tiếng như vậy."Ta vì sao phải buông ngươi?" Tiêu Đạc nhếch môi mỏng, mang theo quật cường cố chấp."Ta phải đi làm cơm." A Nghiên vội vàng tìm lý do."Ta hiện tại không muốn ăn cơm." Con ngươi Tiêu Đạc thâm sâu như biển nhìn nàng chằm chằm không tha."Ngươi ... ngươi muốn thế nào?" A Nghiên quả thực là muốn khóc."Ngươi muốn thế nào?" Tiêu Đạc hơi nghiêng sát vào, mày kiếm đen xì, mắt lạnh hẹp dài mang đến áp lực cho ANghiên."Ta muốn xuống giường... có thể chứ?"A Nghiên trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ thở không nổi, đành phải runrẩy hỏi như vậy."Nếu không nói rõ ràng trước, không được." Tiêu Đạc ngữ khí bá đạo cố chấp."nói rõ ràng cái gì? Được, ta nói với ngươi..." A Nghiên trong lòng thật khổ a!"Tối hôm qua, chúng ta cùng ngủ..." Tiêu Đạc giọng nói kìm nén, mí mắt cụp xuống."không, không phải cùng ngủ. Chúng ta ngươi ngủ của ngươi, ta ngủ của ta, chỉ cùng một cái giường mà thôi!" sựtình liên quan đến trong sạch, A Nghiên quyết chí phủi sạch quan hệ."Lần trước, ta đến nhà ngươi, mẹ chồng tương lai của ngươi không phải là hiểu lầm ... hiểu lầm ngươi ——" hắn dodự một chút, rốt cục gian nan nói ra: "Hiểu lầm ngươi là nữ nhân của ta, có phải không?"Lúc hắn nói ra lời nói này, từ khóe mắt cương nghị đến sau tai đều đỏ lên một cách khả nghi.hắn ngước đôi mắt hẹp dài lên, cứ nhìn chằm chằm A Nghiên không tha.Trong đôi mắt kia dường như có lửa thiêu đốt, nóng bỏng khóa chặt nàng, cũng không nháy mắt."không, là hiểu lầm ... chỉ là hiểu lầm mà thôi." A Nghiên cúi đầu, quả thực là muốn khóc, nàng không muốn cùnghắn có quan hệ gì! Trong trí nhớ nhỏ nhoi của nàng về người này, sau khi trưởng thành hắn chưa bao giờ từng cónữ nhân... phỏng chừng đều bị khắc chết!"Nay ngươi đã ngủ cùng ta...""không, không, không, ngươi trăm ngàn đừng hiểu lầm. Chúng ta thật sự chuyện gì cũng không có. Tối hôm quangươi uống một ngụm rượu, bị say. Ta không có cách nào khác đành phải hầu hạ ngươi. Ai biết ngươi túm chặt takhông tha. Ta đành phải nằm ở trên này cùng ngươi. Kết quả ta cũng ngủ. Thực sự chúng ta chuyện gì cũng khôngphát sinh a!" A Nghiên liều mạng biện giải, tuyệt vọng tìm một đường sống.    

  "Ta không muốn nghe." hắn bắt đầu khôi phục bá đạo cùng cố chấp: "Ta chỉ biết là chúng ta cùng nhau ngủ ở trênmột cái giường, ta phải phụ trách ngươi.""Phụ... trách... ?" môi A Nghiên run lại run, nàng cơ hồ muốn mắng hắn, trước kia ngươi cũng từng để ta ôm nhưthế, sao không phụ trách? Còn không phải đảo mắt liền thiêu ta?"Ngươi cũng phải phụ trách ta." Hai hàng lông mày của hắn đen như mực, mũi cao thẳng dường như chứa mãnhliệt công kích và áp bách, con ngươi tối tăm thâm thúy khiến người ta không xem thấu cứ như vậy khóa chặt nàng.hắn thong thả đến gần, khuôn mặt tuấn mỹ tản ra hơi thở cao quý cơ hồ gần trong gang tấc. Hô hấp nóng bỏng,xúc cảm lành lạnh, ánh mắt cháy bỏng, cứ như vậy tràn ngập tìm tòi nghiên cứu bức bách."Đừng, đừng tới đây..." A Nghiên bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn, họng căng lên, nàng thậm chí không biếtmình nên thở thế nào!Ngay sau đó, có phải sẽ bởi vì nín thở mà chết hay không?"Vì sao?" Nghiêng đầu đánh giá nàng, dường như hắn đã nghiên cứu để cân nhắc bước tiếp theo nên làm cái gì."Đừng tới gần ta..." A Nghiên muốn khóc. Vì sao thể chất hắn lạnh lẽo nhưng gây cho nàng cảm giác nóng bỏngkhó nhịn như vậy? Cái loại hơi thở nóng bỏng dâng lên cảm giác run rẩy trên mũi, cơ hồ khiến cả người nàng nhưbị hỏa thiêu."Nhưng mà ta muốn tới gần ngươi a." hắn nói ra lời bá đạo cũng trẻ con như vậy, thật sự là quá vô tội."Nhưng mà ta không muốn..." Nàng gian nan ngẩng đầu lên, cố lấy dũng khí nói với hắn.Nhưng ngay lúc nàng ngẩng mặt, dường như hắn thông suốt trong nháy mắt, lại dường như một con sói đối mặtvới đồ ăn ngon miệng yêu thích căn bản không biết xuống tay như thế nào, bây giờ bản năng hắn đã hiểu.Vì thế hắn không chút khách khí cúi đầu xuống, tham lam, nhanh chóng dùng môi mình dán lên môi nàng."Ầm!"Môi hắn dán lên má nàng, cằm hắn đụng vào răng nàng.Hai người nháy mắt tách ra."Đau quá!" nước mắt A Nghiên ào ào rơi xuống, răng nàng có phải sắp rụng hay không a?Tiêu Đạc hơi nhếch môi, không nói một lời, mặt đỏ tới mang tai, yên lặng nhìn A Nghiên.A Nghiên cực kỳ ủy khuất, nâng tay sờ sờ răng bị đau, sờ sờ gò má bị môi lạnh dán lên.Xem như trong sạch đã bị ném mất, hay là vẫn chưa ném mất đây?Tiêu Đạc khẽ liếm bờ môi mỏng, cảm thụ được xúc cảm trơn mượt mềm mại vẫn lưu lại trên môi.hắn trước kia chỉ cảm thấy gò má nàng trắng mịn, chạm vào xúc cảm không tệ, lại không biết nguyên lai dùng môichạm vào tư vị đúng là ngọt, so với mĩ vị gì trên đời cũng làm cho người ta say mê khó quên."Ta còn muốn." hắn nói như vậy 

Chưa ăn đủ, còn muốn ăn nữa?Đắm chìm trong cơn đau răng, A Nghiên không để ý đến ý tứ trong lời hắn nói, còn đang gạt nước mắt.Tiêu Đạc cúi đầu nhìn khuôn mặt dính một giọt nước mắt trong suốt, thật giống như sáng sớm vừa đổ mưa gặpcành mật đào no đủ, lộ ra hồng hào, vừa chạm nhẹ vào có thể tràn ra nước... hầu kết hắn giật giật.không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, hắn cúi đầu xuống. 

Chương 39

Chưa ăn đủ, còn muốn ăn nữa?Đắm chìm trong cơn đau răng, A Nghiên không để ý đến ý tứ trong lời hắn nói, còn đang gạt nước mắt.Tiêu Đạc cúi đầu nhìn khuôn mặt dính một giọt nước mắt trong suốt, thật giống như sáng sớm vừa đổ mưa gặpcành mật đào no đủ, lộ ra hồng hào, vừa chạm nhẹ vào có thể tràn ra nước... hầu kết hắn giật giật.không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, hắn cúi đầu xuống. 

hắn vừa động như vậy, A Nghiên hoảng sợ.Nàng rõ ràng nhớ được tình cảnh ban đầu lúc mình thấy hắn!Cánh tay cẳng chân nhỏ của mình, non nớt như thế, sao kham được hắn hung thần ác sát bực này?Còn không phải đang sống bị ép chết ở trên giường a?A Nghiên nhớ tới đây, trong con ngươi rưng rưng phun ra tức giận.Nàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ chết!Nàng có thể giết người phóng hỏa chỉ cầu một lần không chết.Nghĩ đến đây, nàng nhất quyết, hướng môi mỏng tràn ngập hương rượu kia, hung hăng cắn một cái.Nhất thời, một tia huyết tinh giữa môi với răng hai người tràn ra.Nàng trợn to hai mắt đẫm lệ cẩn thận nhìn hắn, hơi thở hỗn loạn.Môi hắn không động nữa, con ngươi đen tối nhìn chằm chằm nàng."Đừng... Đừng..."Đừng giết ta...Cắn hắn rồi, trên môi từng đợt từng đợt huyết tinh nhè nhẹ nhắc nhở nàng, có lẽ lần này triệt để chọc giận hắn,sau đó hắn nhẫn tâm với mình, răng rắc một tiếng...Tiêu Đạc đột nhiên buông nàng ra, đầu tóc đen hơi hỗn độn cúi xuống, trên môi mỏng mang theo vết máu, khuônmặt tôn quý tuấn mỹ đỏ ửng, chật vật mà gợi cảm.A Nghiên được thả tự do, hoảng sợ nhìn Tiêu Đạc. Đột nhiên nhìn thấy hắn như vậy, sợ tới mức xoay người xuốnggiường, một tay nhấc váy, một tay bụm mặt, cướp đường mà chạy.hắn chính là sói đói ăn thịt người a!!Bên ngoài Mạnh Hán vừa muốn tiến vào, đột nhiên gặp A Nghiên trối chết chạy ra ngoài, nhíu mày lại, vội đi tớichỗ Tiêu Đạc xin chỉ thị.Kết quả vừa thấy vết máu trên môi Tiêu Đạc cùng với mịt mờ khó hiểu trong mắt, không khỏi chấn động, quỳxuống: "Gia, ngươi không sao chứ? Là Mạnh Hán bảo hộ không chu toàn —— "Mạnh Hán áy náy vạn phần."Đứng lên đi." âm thanh Tiêu Đạc khàn khàn thô ráp, mang theo khát vọng chưa kịp rút đi.Mạnh Hán nghi hoặc không hiểu. Sau đó, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi khiếp sợ nhìn Tiêu Đạc.hắn với Tiêu Đạc danh là chủ tớ, kỳ thật từ nhỏ lớn lên cùng nhau.hắn thật sự không nghĩ tới... Cửu gia thế nhưng... 

Tiêu Đạc bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, nhất thời không được tự nhiên, mặt mày lãnh liệt trong nháy mắt."Ngươi không có chuyện gì làm sao?" Tiêu Đạc cười lạnh, khóe môi vẫn chảy ra một chút tơ máu."Có việc, có việc!" Mạnh Hán minh bạch, lúc gia nói như vậy, tức là hắn muốn phát hỏa, lập tức phải nhận thua."Cút!" Tiêu Đạc sẵng giọng, vẻ mặt điêu tàn, đã hoàn toàn không còn ngây thơ si tình của lúc trước."Vâng!" đầu Mạnh Hán cũng không dám ngẩng lên, cong thắt lưng nửa quỳ lăn ra bên ngoài.Bên ngoài mưa giăng mờ mịt, hắn không ngại.Ai biết hắn vừa lăn đến cửa viện, chợt nghe thanh âm lạnh lẽo lại vang lên. "Trở về!""Vâng!"Mạnh Hán nhanh "lăn" trở về, quỳ tại chỗ nghe lệnh."Ngươi ——" Tiêu Đạc hơi trầm ngâm, nghĩ kế tiếp nên nói ra miệng như thế nào."Thỉnh Cửu gia phân phó!" Mạnh Hán vẫn trung thành và tận tâm."Ngươi đi theo nàng, nhìn một cái xem..." Tiêu Đạc không nghĩ tới có một ngày mình sẽ hạ mệnh lệnh với cấp dướinhư vậy, đây là một việc khó có thể nghiến răng cỡ nào a?"Xem nàng?" Mạnh Hán nghe thấy mà đổ mồ hôi lạnh, một đại nam nhân đi theo tiểu cô nương, đi xem cái gì?"đi nhìn một cái xem nàng có khóc hay không."Gió thu cuốn lấy áo choàng tím tôn quý của Tiêu Đạc, hắn đứng khoanh tay, cao ngất như tùng, ngẩng đầu nhìnmưa thu mờ mịt đất trời, hạ một nhiệm vụ sầu triền miên như vậy cho cấp dưới.Lúc hắn nói ra, âm thanh ấm ách mà ôn nhu.thật giống da thịt nàng mềm nhẵn giống như tơ lụa."Vâng!" hắc y nam tử quỳ tại chỗ, sững sờ nửa ngày, rốt cục nghẹn ra tiếng này.Nhìn bóng lưng Mạnh Hán vội vàng rời đi, Tiêu Đạc rốt cục nâng tay lên, cầm một cái khăn lụa màu trắng, nhẹnhàng lau môi dưới.Môi bị nàng cắn, kỳ thật cũng không đau. Ngược lại càng kích thích khát vọng thâm trầm trong cơ thể hắn.Cúi đầu nhìn khăn lụa màu trắng, đã thấy trên khăn nở ra một đóa hoa đỏ tươi.Ngón cái thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng cọ xát vết đỏ nhìn ghê người đó, bên môi lại lộ ra một chút cười.Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn mình, như là thật sự sợ hãi. 

Chương 40

Mưa phùn gió rít, ý thu triền miên, mưa bụi rơi trên tóc, nàng cũng không để ý. Ôm khuôn mặt nóng bừng, nướcmắt chảy trong gió, chạy ra khỏi sân của nam nhân kia, lại ngớ ra, không biết nên đi phương nào?.Lúc này mưa thu liên miên, lá cây đã vàng bị mưa quất dính vào đá lát đường, rơi rụng hỗn độn. Chung quanhviện, hành lang mái cong có vẽ tranh tất cả dường như bị một tầng khói mỏng thản nhiên che kín, hết thảy dườngnhư trở nên lạnh lẽo mờ ảo. Phóng mắt nhìn, chung quanh cũng không gặp ai, nghĩ là mọi người gặp mưa đều nấpở trong phòng không đi ra ngoài, duy nhất còn con chim sẻ phát ra tiếng động nhỏ, ngay sau đó tà tà bay lên trời.Đến chim sẽ cũng có nhà để về, còn nàng không có.Nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi xuống.Giờ khắc này nàng còn có thể đi nơi nào? không thể về nhà ở thôn Ngưu Xuyên Tử, sao có thể liên lụy gia đìnhchứ?Chỉ sợ sệt một lát, nàng vẫn chạy về gian phòng trước kia nàng ở khi làm nha hoàn.một lần nữa trở lại viện này, một nha hoàn đang ở trong mưa bưng hộp thức ăn vội vàng đi qua đột nhiên thấynàng, lập tức cúi đầu chào.Nàng cũng không nhìn kỹ, liền đâm đầu vào phòng.Trong phòng không có người, nàng đi vào, nhanh chóng đóng cửa, cửa sổ, lại ngu ngốc chuyển một cái ghế dựachặn trước cửa.Rốt cục tìm được một nơi có cảm giác an toàn, nàng hung hăng lau nước mắt, ghé vào trước cửa nghĩ đối sách.Làm sao bây giờ đây? Chạy trốn? Có thể thoát được sao? Thoạt nhìn Tiêu Đạc và Mạnh Hán đều có thân thủ bấtphàm. Lại nói nếu mình chạy thoát, hắn có phải giận dữ sẽ liên luỵ đến cha mẹ đệ đệ mình hay không a?A Nghiên vật lộn một phen, vẫn quyết định yên lặng xem xét, vì thế nàng chọc thủng một chỗ trên cửa sổ, nhìnđộng tĩnh bên ngoài. Ai ngờ vừa thấy liền chấn động. 

Bên ngoài mưa thu lá rụng, Sài đại quản gia đang cầm một cây dù bằng giấy đứng ở cửa viện, dáo dác nhìn về bênnày.Sài đại quản gia còn có thể nhìn ai? không phải là đang nhìn mình sao?Vì sao muốn nhìn? Nhất định là Tiêu Đạc phái hắn đến!Tiêu Đạc muốn làm gì? Giết mình? Ăn mình?Nàng cắn chặt môi, cảm giác được trên môi có khác thường, nâng tay sờ, hơi có huyết tinh màu đỏ, đó là máu trênmôi Tiêu Đạc.Tiêu Đạc hôn nàng, nàng cắn môi Tiêu ĐạcTiêu Đạc nói, hắn còn muốn ăn.Đúng đúng đúng... thật đáng sợ!Đó là Tiêu Đạc a, Tiêu Đạc a! Nàng thế nhưng cùng Tiêu Đạc đồng giường cộng chẩm, còn để Tiêu Đạc hôn gò mávà môi mình.Nhớ tới hô hấp Tiêu Đạc ấm áp cùng với đôi môi lành lạnh, nàng thậm chí không tự chủ được run một cái.Sao sự tình lại đến mức này?A Nghiên sầu mi khổ kiếm (mặt mày ủ rũ) tiếp tục nhìn bên ngoài, lại thấy một nha hoàn đi tới, không biết nói gìđó với Sài đại quản gia, Sài đại quản gia gật đầu, lại nhìn nhìn chỗ nàng, cứ như vậy trở về.Nàng đang nhẹ nhàng thở ra, ai biết bóng lưng Sài đại quản gia vừa biến mất trong mưa thu mờ mịt, chợt nghemột tiếng kêu bén nhọn, ngẩng đầu nhìn, trong mưa thu rả rích, một con chim ưng màu đen xoay quanh trênkhông.Là Phi Thiên.Phái Phi Thiên đến giám thị sao?Tâm A Nghiên nhất thời nhấc tới cổ họng.đã bao nhiêu lần Tiêu Đạc hù dọa, nếu mình không nghe lời, sẽ đem nàng quăng xuống vách núi đen cho ưng ăna!Nàng cả người rét run.Đợi nửa ngày như thế, ngay lúc mồ hôi lạnh chảy ra, con chim ưng nhấc cánh bay đi.A Nghiên tựa vào trên cửa, nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi cho mình.Ai biết đang lau, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen khỏe mạnh khác xuất hiện. Người này lưng hùm vai gấu, taycầm bảo kiếm, cả người thoạt nhìn chất phác lại có một cỗ thái độ uy phong lẫm lẫm.Dĩ nhiên là Mạnh Hán! 

Mạnh Hán là ai? Là hộ vệ bên người Tiêu Đạc được tín nhiệm nhất!Nay Tiêu Đạc lại phái Mạnh Hán tới.Này này này... rõ ràng là tới lấy mạng nàng!Tiêu Đạc lòng dạ hẹp hòi, lúc trước mình không cẩn thận cào lưng hắn, hắn cũng đá mình vào trong nước. Naytrực tiếp cắn môi của hắn, đây là hủy dung đi? Nhìn hắn lúc đó bộ dáng đáng sợ, hắn còn không hận chết chínhmình, sợ là muốn giết cho thống khoái.A Nghiên muốn khóc.Nàng vì sao lại cắn Tiêu Đạc chứ?Còn không bằng trực tiếp cho hắn thượng, dù sao chỉ chọc ra một chút chuyện. Thượng xong rồi, không chết, nàngcó thể vỗ mông chạy lấy người!hiện tại làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?A Nghiên một đôi mắt rưng rưng, chớp chớp sau lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy.Còn Mạnh Hán đi đến hậu viện này, đầu tiên là nhìn quanh tả hữu trước sau, cuối cùng cảm giác được chỗ ANghiên cô nương, một đôi mắt tràn ngập tinh khí nhìn qua, rất nhanh liền phát giác con mắt từ cái lỗ bị chọcthủng, hơn nữa thấy được sau lỗ thủng, cặp con ngươi trong suốt rưng rưng.Đây rõ ràng vẫn đang khóc a!Mạnh Hán âm thầm đưa ra kết luận, hơn nữa tính lập tức trở về báo cho Cửu gia.hắn xoay người rời đi.A Nghiên trừng lớn mắt, thấy Mạnh Hán định rời đi, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.Ai ngờ chưa kịp buông lỏng, lại nhìn thấy Mạnh Hán đi vòng trở về, chẳng những đi vòng trở về, hơn nữa càng đếngần cửa sổ chỗ mình.Này, đây là thế nào?Nguyên lai Mạnh Hán thấy, thoạt nhìn Cửu gia thực quan tâm A Nghiên cô nương khóc hay không? Nàng đangkhóc, mình vẫn nên xem thêm một lát. Có lẽ chờ nàng ngưng khóc, đến lúc đó trở về báo cho Cửu gia, Cửu giacũng cao hứng, không phải sao?Mạnh Hán là người làm việc ổn thỏa cẩn trọng, đừng nhìn hắn dáng người cao lớn, nhưng hắn lại thận trọng tinhtế, có đôi khi làm việc, chẳng những hiểu rõ ý của gia trong lời đã nói ra, hơn nữa càng phải hiểu rõ ý tứ trong lờichưa nói ra.một câu thôi, làm việc phải cho chủ tử yên tâm, vậy phải làm đến tận lòng chủ tử.Cho nên Mạnh Hán quyết định, hắn phải tiếp tục đứng ở chỗ này, cẩn thận nhìn A Nghiên cô nương khóc baonhiêu nước mắt, cùng với khóc tới khi nào.A Nghiên chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Mạnh Hán ngoài cửa sổ, nhìn thấy con mắt phát đau,hắn vẫn không đi, mãi không đi. 

Sau này, nàng thấy đói, bụng thì thầm kêu loạn.Nàng càng rơi lệ.Nhân sinh làm sao có thể thê thảm như thế? Mạnh Hán chặn cửa, rõ ràng là muốn nàng đói chết!Mạnh Hán nhìn thấy A Nghiên cô nương càng khóc lợi hại, hắn không khỏi cả kinh, nghĩ rằng đây là như thế nào?Phát sinh chuyện gì? Ta phải nghĩ biện pháp tra xét một phen. Trong lòng nghĩ như vậy, hắn di động bước chân, đivề phía trước vài bước.A Nghiên thấy thế này thật sự là hết chỗ nói rồi, sao Mạnh Hán này nhìn chằm chằm vào mình không tha?Nàng nắm chặt tay, nghĩ vươn đầu một đao rụt đầu cũng một đao. Nếu Tiêu Đạc muốn giết mình, mình trốn tránhcũng không được! Nếu Tiêu Đạc không định giết mình, mình thật sự là phí công chịu đói trốn tránh!Lại nói, không phải Tiêu Đạc yêu nhất ăn cơm của mình sao? Sao hắn có thể nhẫn tâm giết chết mình, một đầubếp nữ lợi hại như vậy?Lại nói tiếp, hắn ... hắn ... hắn không phải chỉ muốn hôn mình thôi? ... Cùng lắm thì ... khuất phục?Bất cứ giá nào!A Nghiên suy nghĩ cẩn thận, mở to hai mắt rưng rưng, bi phẫn đẩy cửa xông ra khỏi phòng, hùng hổ đi tới trướcmặt Mạnh Hán. "Mạnh Hán, ngươi muốn giết cứ giết, muốn qua thì qua, ta chịu đủ rồi! Tùy tiện các ngươi đi!""A?" Dù Mạnh Hán chất phác, cũng không khỏi phát ra tiếng kêu kinh ngạc, đây là thế nào với thế nào?"Ngươi giết ta a! Giết xong hết mọi chuyện, ta sớm một chút qua kiếp sau!" tráng sĩ A Nghiên lấy khí thế chặt tay,dùng sức lau nước mắt."Mạnh Hán không dám!" Mạnh Hán hoàn toàn không hiểu đây là cái gì với cái gì, hắn có chút sợ hãi. Vị gia nhàmình kia, từ nhỏ đến lớn, dù là nữ nhân xinh đẹp cũng không liếc mắt thêm một cái! Năm đó hoàng thượng vìchuyện này còn từng phiền não! Giờ tốt rồi, vị Cửu hoàng tử này bị mọi người coi là nam tính có vấn đề, thế nhưngvừa có mối tình đầu, người cũng thông suốt, muốn hôn tiểu cô nương, bị cắn miệng đầy máu cũng vui vẻ chịuđựng...Vì vậy, Mạnh Hán đối với vị A Nghiên cô nương nho nhỏ giống như cả người đang đầy tức giận này, một điểm cũngkhông dám đắc tội.A Nghiên nghe câu "Mạnh Hán không dám", chẳng những không yên tâm, ngược lại càng tuyệt vọng.Mới sáng sớm, từ chủ tử nhà hắn Tiêu Đạc, đến Sài đại quản gia bọn họ, rồi chim ứng Vấn Thiên, tới bây giờ làMạnh Hán, bọn họ quả thực coi mình là con chuột mà trêu đùa a!Sống như vậy thì có lạc thú gì đáng nói... không chết cũng rơi mất nửa cái mạng a!Vì thế nàng chống eo nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạnh Hán: "Mạnh Hán, nói thật, không phải là Cửu gia pháingươi tới sao?""Vâng, đương nhiên là thế!" Mạnh Hán thành thật thừa nhận.A Nghiên quả nhiên đoán không sai, không khỏi tuyệt vọng ngửa mặt nhìn trời, mưa bụi rơi trên chóp mũi nàng, 

mát lạnh thấu xương.Nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên quyết nói: "Trở về nói cho Cửu gia nhà ngươi, nói là, thỉnh hắn làm một lầnthống khoái rõ ràng đi!""Làm một lần thống khoái?" Mạnh Hán càng không hiểu."Đúng.""Vâng." Mạnh Hán đáp ứng, xoay người, sải bước đi ra ngoài.Vừa đi, hắn vừa cân nhắc: Cái gì gọi là làm một lần thống khoái?Cứ như vậy một đường cân nhắc đi tới trước mặt Tiêu Đạc, đã thấy Tiêu Đạc đang nhíu mày chờ.Tiêu Đạc vừa thấy Mạnh Hán trở lại, chắp tay sau lưng, nghiêm túc khụ một tiếng, mới phảng phất lơ đãng, dùngngữ khí thản nhiên hỏi: "Như thế nào?"Mạnh Hán nghĩ nghĩ, vẫn thành thật đáp: "Nàng khóc suốt, xem ra rất khổ sở.""Khóc, khổ sở?" Tiêu Đạc nghe nói như thế, cái loại ra vẻ nghiêm túc nhất thời vừa rồi biến mất không tung tích.Khẽ nhíu mày, trên mặt hắn có sa sút cùng không hiểu."Nàng như thế nào, tức giận sao?" Tiêu Đạc nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng tình cảnh lúc đó.Da thịt trơn nhẵn, môi ngọt mềm mại, hơi thở thanh đạm thơm tho, bộ dạng nho nhỏ, lại hết sức tinh xảo. Cẩnthận nhớ lại, thật sự là mỗi một chỗ đều làm cho người ta yêu thích.Lúc đó trên khuôn mặt nàng trắng nõn ửng đỏ, giống như ánh nắng chiều nhuộm đẫm bầu trời hoàng hôn.trên mặt Tiêu Đạc càng đỏ, hắn lại quét mắt nhìn Mạnh Hán đang quỳ, khàn khàn nói: "Nàng nói cái gì sao?"Mạnh Hán được hỏi, nhanh hồi bẩm: "Nàng rất tức giận, chạy đến nói với thuộc hạ , bảo thuộc hạ chuyển cáo gia,nói rõ ràng làm một lần thống khoái đi."Làm một lần thống khoái?Tiêu Đạc nhất thời lâm vào nghi hoặc.Cái gì gọi là làm một lần thống khoái?hắn suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cằm căng cứng, không vui hỏi: "Đây là ý gì?"Mạnh Hán trong lòng thật sự là ăn khổ, hắn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thuộc hạ cũng không biết."Tiêu Đạc nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn cấp dưới đang quỳ: "Ngươi đã không biết, vì sao không hỏi rõ ràng?"Mạnh Hán cười khổ: "Vâng, thuộc hạ đi hỏi ngay."Nhưng Mạnh Hán vừa muốn đứng lên, Tiêu Đạc liền lạnh giọng ngăn hắn lại. "không được, ngươi không thể đi.""Vâng." Mạnh Hán cũng không hỏi vì sao. 

"Ta tự mình đến hỏi." Tiêu Đạc nhẹ giọng "Khụ"."Đúng đúng đúng!" Mạnh Hán vội vàng đồng ý: "Cửu gia tự mình đi hỏi là tốt nhất."Tốt nhất là Cửu gia hảo hảo trò chuyện cùng A Nghiên cô nương, khuyên nhủ thôi. Bằng không hắn một hán tửnhư vậy chạy tới chạy lui nhìn chằm chằm tiểu cô nương, cũng không phải chuyện tốt a!******************Tiêu Đạc rời đi rồi, Sài đại quản gia lén lút đi vào viện, cũng đi tới bên cạnh Mạnh Hán."Cửu gia như thế nào?" Sài đại quản gia thấp giọng thăm dò."Gia ——" Mạnh Hán vốn chẳng phải người biết nói chuyện, lo nghĩ kể việc này với Sài đại quản gia thế nào."Gia thích tiểu nha đầu kia?" Sài đại quản gia nói lời kinh người."Đúng!" Mạnh Hán nhìn Sài đại quản gia, trong mắt hiện lên một tia bội phục."Hihi, loại sự tình này ta đã thấy nhiều, sớm nhìn ra chỗ không thích hợp. Cửu gia nhà chúng ta ngày thường nàocó tâm tư quản chuyện linh tinh? Cũng không thích đến gần các cô nương. Ngươi xem từ khi tiểu nha đầu kia đến,Cửu gia liền chuyên môn khi dễ người ta, ngôn từ lạnh băng trào phúng nói móc, đây là đối với người ta có ý tứ."Sài đại quản gia có bộ dáng rất tâm đắc."Ngôn từ lạnh băng trào phúng nói móc, đây là đối với người ta có ý tứ?" Mạnh Hán không hiểu, đây là thế nào vớithế nào?"Ngươi là hán tử độc thân chưa đón dâu đương nhiên không hiểu. Đây là càng đối với người ta có ý tứ, càng thíchkhi dễ một phen. Cửu gia tính tình bướng bỉnh, ngày thường đối với đương kim thánh thượng cũng mắt lạnh khôngcó ý tốt. Nào biết rằng với cô nương hẳn là nên dỗ dành, ăn nói khép nép. Lại nói, gia —— "Sài đại quản gia ho nhẹ, hạ giọng nói: "Tật xấu kia, ngươi cũng biết, bình thường làm sao biết cái này?Phỏng chừng bản thân cũng không hiểu tâm tư của mình!"Sài đại quản gia nhắc tới đây không khỏi cảm thán, rất có một loại ý tứ nhà có con gái mới lớn. "Nguyên lai là nhưvậy, ta nói tiểu nha đầu kia lúc đầu thấy Cửu gia giống chuột thấy mèo vậy. Kết quả Cửu gia cố ý khi dễ nàng, trêuchọc nàng, ta khi đó còn nghĩ làm sao lừa gạt tiểu nha đầu nha. Giờ cũng không giống a, hiện tại mới hiểu được, dĩnhiên là ý như vậy."Mạnh Hán đăm chiêu, nguyên lai thích một cô nương là như thế này!"Ngươi a, nam nhân thô lậu, chính là ngốc, chỉ có Kiểu Nguyệt thông minh, sớm đã nhìn ra." Cho nên hiện tạingười ta vừa đúng lúc trong nhà có việc, xin nghỉ, miễn phải vướng bận."Như vậy cũng tốt, đỡ cho gia nghĩ nhiều." Mạnh Hán suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra một câu."Như thế nào?" Sài đại quản gia cảm giác được có chuyện trong lời nói của hắn."Lần này về Yến kinh, Cửu gia thấy một bức họa." Mạnh Hán do dự, vẫn nói với Sài đại quản gia."Vẽ ai?" Sài đại quản gia nghi hoặc hỏi."một nữ tử rất giống Thịnh Đức hoàng hậu." Mạnh Hán hít một hơi thật sâu, nói như vậy. 

"Thế nhưng có sự tình này?" Sài đại quản gia kinh hãi.Năm đó Thịnh Đức hoàng hậu lìa trần, Cửu hoàng tử vừa mới mười tuổi không cách nào chấp nhận mẫu hậu rời đi,giận chó đánh mèo Kiến Ninh đế. Từ đó về sau phụ tử bất hòa, mà khi Thịnh Đức hoàng hậu lìa trần, cửa cungVĩnh Nguyệt cũng đóng chặt, tất cả đồ vật thuộc về Thịnh Đức hoàng hậu đều khóa kín bên trong, bên ngoài thậmchí đến một bộ bức họa cũng không có.Bởi vì tất cả đều biết, Cửu hoàng tử thấy bức họa, tất nhiên tâm tình chịu ảnh hưởng lớn.Nay, thế nhưng Cửu hoàng tử thấy được một bức họa nữ tử cực kì giống Thịnh Đức hoàng hậu? Sài đại quản giađộng đậy cái mũi, nhíu mày nói: "Xem ra có người thật sự hướng về phía gia chúng ta a!"Mục đích kỳ thật rất đơn giản, vài năm nay xương cốt Kiến Ninh đế là một năm không bằng một năm, nhưng chậmchạp chưa từng định ra thái tử, mười ba vị hoàng tử dưới gối Kiến Ninh đế bắt đầu rục rịch a!"Những người này thật đáng giận, gia chúng ta căn bản vô tâm ngôi vị hoàng đế, trốn vào nơi hoang vắng này ẩncư, thế nhưng bọn họ còn không chịu buông tha!" Mạnh Hán nhắc tới đây, trong giọng nói tràn ngập chán ghét.Sài đại quản gia nghe lời này, trầm ngâm thật lâu, lại nói một câu: "Ngươi có một câu nói đúng, nơi này có tiểunha đầu ảnh hưởng tâm tư gia như vậy, cũng tốt." 

Tác giả có chuyện muốn nói: Tiêu Đạc sẽ nói chuyện nghiêm túc cùng A Nghiên như thế nào đây?           


        



  


  

         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro