Chương 1: Ta là Miêu Tiểu Bạch, ta rất có tiền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Meo~"

Tiểu Bạch Miêu há miệng ngáp một cái. Nó vươn vai lên, đôi mắt mông lung dùng chi trước khua khua trước mặt. Ngay sau đó, cái tay của nó đã bị bắt lại, sau đó ở cằm truyền đến súc cảm thoải mái.

Một bàn tay tuyệt mỹ vươn ra, đầu ngón tay thon gọn dần dần ẩn sau lớp lông trắng dày đặc. Ngay lúc nó híp mắt lại hưởng thụ thì một âm thanh vô cùng ôn nhu vang lên:

"Tiểu Bạch, tỉnh lại đi...Hôm nay có đồ cống nạp, ngươi thích cái gì thì cứ thoải mái chọn."

Meo! Có bảo vật!

Miêu Tiểu Bạch xù lông lên, nhanh chóng mở to mắt sau đó nhảy vọt lên đỉnh đầu của Hắc Phong. Hắc Phong bất đắc dĩ cười, mái tóc đen dài xoã tung ra, trường bào màu đen hở ngực đầy quyến rũ. Đôi mắt đen như đêm tối không thấy điểm dừng, môi mỏng cong lên thành một độ cong hoàn mỹ.

"Meo meo~"

Ngay khi đến kho cất chứa, Miêu Tiểu Bạch gần như chảy rãi ra. Bảo vật, mùi bảo vật thơm quá!!

Nó nhanh chóng nhảy xuống khỏi đầu của Hắc Phong, sau đó lung tung tầm bảo. Mỗi thứ nó thích nó đều vươn tay lên, sau đó nhẹ hoa trên không trung. Ngay sau đó, bảo vật liền biến mất.

À, hình như còn chưa nói nó có khôn gian trữ vật thì phải.

Miêu Tiểu Bạch sau khi chọn xong thì ngồi chiễm chệ trong lòng Hắc Phong liếm lông. Thấy ánh mắt thỏa mãn của nó, hắn cũng cảm thấy vui.

"Đại nhân."

"Đại nhân..."

"Chủ nhân."

"..."

Hắc Phong đi đến đâu liền có người quỳ xuống, Miêu Tiểu Bạch rất thích, bởi vì nó cảm thấy...

----Nhà nó rất có tiền.

Toà lâu đài rộng lớn hoa lệ, đồ ăn toàn là sơn hào hải vị. Ngay cả dẻ lau chân cũng là thiên tàm ti thế gian hiếm có. Nó được đãi ngộ rất tốt. Đồ uống là tinh hoa của Tuyết Liên vạn năm, nước súc miệng là lá của Lam Tinh Thảo nấu lên, đồ ăn không là báu vật nhân gian thì lại là tinh tuý vạn năm. Dù chỉ là giống mèo Tầm Bảo bình thường nhưng nó được chiêu đãi hệt như một thần thú đích thực.

Miêu Tiểu Bạch là được Hắc Phong tìm thấy từ khi mới sinh. Đến nay đã là 2 năm. Thể chất của nó vô cùng đặc biệt, nó có thể thoải mái hấp thu huyền lực của người ở bên cạnh. Chính vì điều đó mà trong cơ thể nó tồn trữ một nguồn năng lượng lớn vô cùng.

"Tiểu Bạch đại nhân, ngài có cần gì không?"

"Meo meo, meo meo meo meo!" Ta muốn đi tắm.

Nó khua tay trên không trung, làm ra động tác kì cọ. Nữ hầu tất nhiên xem hiểu, vì thế lập tức ôm nó đi vào phòng tắm.

Miêu Tiểu Bạch nhắm mắt yên tĩnh để nữ hầu tắm rửa cho nó. Kì thật nó không thích nước chút nào, nhưng ngại ở chỗ nó thích sạch sẽ. Vì thế đành phải nhịn xuống mà xuống nước thôi.

"Meo~" kì chỗ này, đúng rồi, tiếp tục đi.

"Tiểu Bạch đại nhân, đã xong rồi."

Nghe thế nó nhảy lên, đợi cho nữ hầu lau khô cho nó. Tiếp theo, nó đã được một cỗ kiệu nhỏ tiếp đón.

Nó nằm chiễm chệ trên tấm đệm làm từ lông của Hỏa Vân Sói biến dị, híp mắt nhìn trời.

Đói quá meo meo, Hắc Phong đang ở đâu rồi? Nó rất nhớ Hắc Phong. Huyền lực trong người Hắc Phong ăn thật ngon, nó muốn ăn tiếp~

"Meo meo, meo meo meo!" Ta muốn gặp Hắc Phong.

Nó làm ra động tác xoa xoa đầu, các nữ hầu khác thấy thế đều hiểu được. Dù sao đã sống chung 2 năm, những thứ này nên biết.

"Phá Thiên huynh đài, lần này làm phiền rồi."

Hộ vệ thân cận của Miêu Tiểu Bạch là Hắc Minh Tư gãi gãi đầu, thần sắc xấu hổ nói.

Mà người tên Phá Thiên cũng là gật gật đầu, trong lòng có ôm một con mèo Tầm Bảo nữa, tên là A Bảo. Hai sủng vật tên giống nhau, nhưng bản chất hoàn toàn khác nhau.

Miêu Tiểu Bạch là mèo Tầm Bảo biến dị, còn A Bảo chỉ là mèo Tầm Bảo bình thường.

"Meo meo!"

Miêu Tiểu Bạch đột nhiên nhảy dựng lên, ngay sau đó nó phi thân ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của các nữ hầu.

"Tiểu Bạch đại nhân!!"

Tiểu Bạch không để ý, chuyên tâm chạy về phía trước. Nó ngửi thấy, ngửi thấy mùi của đồng loại rồi!!

Tốc độ của nó quá nhanh, vì thể chỉ thoắt cái nó đã từ sâu trong lâu đài chạy ra bên ngoài, nơi Hắc Minh Tư và Phá Thiên đang nói chuyện.

Trong khi Tiểu Bạch đang chạy ra gần đến bên ngoài thì mũi của A Bảo giật giật, rồi sau đó hai mắt sáng lên.

Nó cũng giống như Miêu Tiểu Bạch phi ra bên ngoài, đồng thời kêu ầm ĩ lên.

"Meo meo, meo meo meo meo!!" Đồng loại của A Bảo ư, đồng loại ngươi ở đâu?

"Meo meo!" Ta ở đây, ở đây!!

Hai con mèo con rất nhanh gặp được nhau, sau đó thân thiết cọ má nhau như bạn lâu năm.

"Meo meo, meo meo meo?" Ngươi cũng là mèo Tầm Bảo ư, sao mùi của ngươi lại khác quá?

"Meo meo, meo meo meo!" Ta là mèo Tầm Bảo biến dị, Hắc Phong nói ta là loại nhị vĩ!

"Meo meo?" Phức tạp như vậy? Thôi kệ, không nghĩ nữa. Người tên gì? Ta là A Bảo.

"Meo meo!" Ta là Miêu Tiểu Bạch.

"A Bảo!"

Sắc mặt Phá Thiên rất kém. Không phải tức giận mà là sợ hãi. Trong thế giới hỗn độn này người có quyền lực nhất là Hắc Phong, Hắc Phong đó! Mọi người thường gọi hắn là Hắc Thần. Bởi vì tính cách của hắn vô cùng tàn bạo, hơn nữa nghe nói hắn có thể mở thông đạo đi ra bên ngoài.

Ai cũng biết, hắn ta rất ghét những vật ngoại lai xuất hiện trong nhà hắn. Phá Thiên sợ A Bảo bị bắt gặp sau đó bị giết, vì thế trái tim cũng lạnh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro