Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            VKhi đất trời phân chia, hình thành nhị bát quốc, trải qua nghìn năm lịch sử chiến tranh triền miên, tứ quốc một lần nữa xác định vị thế hùng mạnh: Tiêu Diệu quốc, Viễn Kỳ quốc, Mộc Xuân quốc và Thiều Du quốc. Trong đó, Tiêu Diệu quốc, nhờ sự dẫn dắt của tiên đế Tiêu Cảnh Thuỵ, phát triển kinh tế-quân sự mạnh mẽ và dẫn đầu tứ quốc.

       Nhị bát quốc dan cư đông đúc, nhưng tỉ lệ sinh nam tử cao hơn nữ tử, thường cứ hai nam hài mới có một nữ hài ra đời. Cho nên, các quốc gia cho phép nam từ thành thân với nhau... Dần dần tự nhiên cải biến thể trạng, nam tử có thể mang thai, trên người có dấu ấn hoa sen, càng sẫm màu khả năng sinh càng cao, gọi là Dạ tử. Dạ tử được gả làm chính thất được gọi là Quân hoa, thị thiếp gọi là cảnh hoa. Tuy nhiên, đó là cách gọi của bá tánh thường dân, còn trong hoàng tộc thì có cách xưng hô: Quân bách cho chính thất, còn thị thiếp là cảnh quân (có lẽ chỉ được làm cảnh cho chính thất ^^"""")
-------- ta là dãi phân cách đêy--------

       "Phụ thân, con không lấy chồng đâu!" Một tiếng khóc truyền ra từ trong phòng, chọc nha hoàn dừng chân bên ngoài, đều dán vào cửa tìm hiểu. Ôn Hiền giật lại tay áo bị Ôn Vận Kiều nắm chặt trong tay, nổi giận đùng đùng bên cạnh bàn, một tay dùng lực mạnh đập vào mảnh vải phủ trên chiếc bàn, nhất thời ấm trà ly rượu rung động. "Kiều nhi à, không phải phụ thân nhẫn tâm, thật sự là thánh mệnh làm khó mà...... Hơn nữa Thất Vương Gia anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn, lại là hoàng tử Hoàng Thượng coi trọng nhất, hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ, dạ tử đều muốn gả cho người, sao con lại...... Ai!" Ôn Hiền có chút tức giận ngồi xuống ghế, thở dài thật sâu, một bên là cốt nhục tình thân, là dạ tử mình yêu thương từ nhỏ, một bên là Vương Gia quyền cao vọng trọng, không thể trêu vào, ông bị kẹp ở giữa, thật là khó xử.

         Ôn Vận Kiều quỳ đến trước mặt ông, cầm chặt lấy tay ông, trên mặt xinh đẹp dàn dụa nước mắt, hoa lê đẫm mưa, giọng nói run run :"Nhưng mà Thất Vương Gia có tiếng lãnh khốc, sao cha lại có thể nhẫn tâm đẩy nhi tử vào đống lửa như thế, hơn nữa...hơn nữa con đã có người trong lòng !" Đại phú hào thành An Lộc, coi hắn như bảo bối, không biết tốt hơn Vương gia lãnh khốc kia biết bao nhiêu lần.

          "Cái gì!?" Ôn Hiền giận dữ, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, không chỉ có danh tiết của Ôn Vận Kiều không tốt, càng liên lụy đến phủ Tể tướng, nay Hoàng Thượng đã chỉ hôn, lại liên quan đến hoàng thất. Ngoài cửa, như trước là vài nha hoàn tò mò đang vểnh tai cong mông nhìn lén vào trong. Một người diện mạo thanh tú, lộ ra đôi mắt to đẹp sáng như sao tò mò nhìn các ả, bàn tay nhỏ bé xoa xoa lên bộ xiêm y vừa mới giặt, nhẹ nhàng vỗ vào vai một nha hoàn "Tiểu Hoa tỷ, các tỷ đang nhìn cái gì thế?" "Cái gì?" Nha hoàn bị hỏi kinh ngạc xoay người, ai biết động tác này lại làm hỏng cả thế trận, tiếng kêu thảm thiết liên tục, cửa phòng bị một đám người chạy qua, nháy mắt tro bụi nổi lên bốn phía, cha và dạ tử  đang đại chiến bên trong cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng hoành tráng trước cửa.

                "Ôi......" Tiểu Hoa kêu rên trên mặt đất, một nha hoàn khác đè lên người nàng "Con mụ béo này, đè chết ta ......" Ôn Hiền vốn đang giận dữ nhìn thấy tình cảnh này thì bùng nổ cơn tức, đập bàn một tiếng đứng dậy, chỉ vào đôi người ở cửa mở to mắt, uy nghiêm của tể tướng phát huy tràn trề: "Các ngươi làm sao thế hả, đường đường là hạ nhân của phủ tế tướng mà làm thế à?"

         Họ nghe được tiếng nói, lập tức không dám lên tiếng, vội quỳ gối, dập đầu xin tha thứ "Lão gia tam thiếu gia, thật sự không phải lỗi của chúng con, là......là Lam Lam đẩy chúng con vào!" Vài người nghe được lí do thoái thác của Tiểu Hoa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó rối rít bắt chước, đổ toàn bộ tội lỗi lên người Tiểu Lam.

         "Lam Lam?" Ôn Hiền nghe vậy nhìn lại, thấy người với vẻ mặt vô tội ngây ngốc đứng ở cửa, đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt thanh tú, thật là dáng vẻ vô tội có vài phần làm người ta thương. Một tiểu mỹ nam như nước trong, không ngờ trong phủ Tế Tướng lại có một tiểu tử nổi bật như thế, có một khí chất làm người ta cảm thấy an bình. Ôn Vận Kiều quỳ trên mặt đất nhìn đến Tiểu Lam, đôi mắt giảo hoạt xoay chuyển, tính toán trong lòng, một chủ ý dần hình thành, có điều, không biết tóm lại là hại mình, hay là cứu mình.

            An Lộc thành khu vực phồn hoa hạng nhất hạng nhì, có thể nói là nổi như kinh thành, mà nhà có quyền thế nhất Thành An Lộc, chính là Phủ Tể tướng, mùng bảy tháng bảy, ngày lành này, người dân Thành An Lộc đều cười hớn hở trên đường. Bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của tam thiếu gia Ôn Vận Kiều của Phủ Tể tướng và đương kim Thất Vương Gia Cảnh Dương, toàn dân chúc mừng. "Lam Lam...... Tiểu thiếu gia, người đừng vội, sắp đến Phủ Vương Gia rồi!!!" Tiểu tư Tiểu Linh nhẹ giọng nói với người đội khăn hỉ ngồi trong kiệu. Lạc Tiểu Linh và Lâm Tiểu Lam đều là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đến Thành Trường An làm công, quan hệ tự nhiên rất tốt. Nay Ôn Hiền và Ôn Vận Kiều vì lợi bản thân mà ép Tiểu Lam thay hắn ta xuất giá, dùng cái tên Ôn Vận Kiều này vào Phủ Vương Gia, bảy ngày trước các cậu ngồi xe ngựa suốt đêm đi theo Ôn Hiền và mọi người đến kinh thành, hôm nay vừa vặn là ngày xuất giá, Tiểu Lam mặc mũ phượng hà phi do chính Hoàng Thượng ban cho, bất an ngồi bên trong kiệu, bên tai đều là tiếng trống rộn rã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro