Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 41: Vì Nhẫn Đánh Đố  

  "Lão bà, hôm nay thật sự rất xinh đẹp, là vì muốn tìm tướng công trong ngày ái thê sao? Nếu như ta không có xuất hiện có phải hay không đã có thể tìm được?" Khẩu khí Quân Tà Diễm chứa nồng đậm mùi chua, nếu như để cho thủ hạ của hắn nhìn thấy đường đường là Cung chủ của bọn họ lại làm nũng trước một nữ tử, tin rằng bọn họ cũng không giữ nổi bình tình của mình, tròng mắt đều có thể rớt ra ngoài. Mọi người đều biết Cung chủ Tà Cung lãnh khốc vô tình, nếu như ngươi ở trong tay hắn, cao hứng có thể cho ngươi chết một cách thoải mái bằng không ngươi liền có thể sống không bằng chết. Không ai có thể nhìn thấy bộ dáng của hắn, chỉ biết đầu tóc hắn màu bạc, mỗi khi giết người đều là lúc không có gió nhưng tóc vẫn tung bay, trên người đầy vết máu của đối thủ, giống một tu la đến từ địa ngục, hàn khí bức người.

"Hả? Ha ha, nào có, ta chỉ cảm thấy hôm nay có thể gặp được chàng nên muốn trang điểm một chút, còn không phải vì muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt chàng hay sao?" Hàn Vũ nói dối nhưng ánh mắt còn không chớp lấy một cái.

"Thật không?" Quân Tà Diễm ôm chặt Hàn Vũ, lại gần bên tai nàng hỏi.

"Phải, đúng vậy, ha ha ha" Hàn Vũ chỉ có thể cười gượng.

Hắn điều chỉnh cho Hàn Vũ một tư thế khác, đem Hàn Vũ quay lại nhìn hắn.

Quân Tà Diễm thâm tình nhìn Hàn Vũ, muốn nhìn thấu nàng, đem dung nhan của nàng lưu lại thật sâu trong đầu hắn. Hàn Vũ bị Quân Tà Diễm nhìn chăm chú chó chút ngượng ngùng, ánh mắt đảo loạn xung quanh. chỉ là không nhìn đến ánh mắt của hắn.

"Nàng đang tìm cái gì vậy?" Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ đảo mắt xung quanh, nghĩ đến nàng đang tìm cái gì.

"Không, không có gì..." Không hiểu vì sao hôm nay Hàn Vũ lại ăn nói cà lăm.

"Lão bà...nhìn ta" Hai tay hắn nắm lấy hai má nàng, bắt buộc nàng phải nhìn hắn.

Hàn Vũ không còn cách nào trốn tránh, đành nhìn hắn.

Lại là bốn mắt nhìn nhau. Tà Diễm tiến sát lại mặt nàng, Hàn Vũ nhìn thấy không tự chủ nhắm chặt hai mắt, không ngờ lại nghe thấy một câu rất là sát phong cảnh.

"Sư phụ, người thua rồi" Quân Tà Diễm nhìn vào rừng cây trước mặt không thấy một bóng người. (Diễm ca, sao huynh nỡ lòng nào như thế, phải lợi dụng cơ hội thật tốt chứ????)

Hàn Vũ mở to hai mắt, nàng còn nghĩ là Quân Tà Diễm sẽ hôn nàng đâu, vừa rồi nàng cũng có một chút chờ mong, hắn quả thật rất ngốc.

"Ha ha, đồ đệ, thật đúng là ngươi rất hiểu tiểu nha đầu a! Được rồi, ta thua, cái này cho ngươi" Không biết Tà lão nhân chui ra từ nơi nào, nói một câu lại quăng cho Tà Diễm một cái gì đó.

"Các ngươi đang nói cái gì? Đây là cái gì?" Bọn họ nói cái gì? Lại quăng cái gì cho Quân Tà Diễm đây?

"Tiểu nha đầu, ta cùng với Diễm nhi đánh đố, nói thời điểm hắn muốn hôn có phải ngươi nhắm mắt lại hay không, ta cá sẽ không, tên tiểu tử kia lại nói ngược lại, ha ha, thật đúng là hắn đoán đúng, đáng thương bảo bối của ta" Tà lão nhân nhanh miệng nói ra nội dung cuộc đánh đố, bởi vì hắn cảm thấy không có gì nhưng Hàn Vũ lại không chấp nhận được.

Cái gì? Hàn Vũ tức giận nhìn chằm chằm Tà Diễm, hắn lại tức giận nhìn chằm chằm Tà lão nhân, Tà lão nhân làm sao chịu được ánh mắt như muốn giết người của hắn, liền phi thân chạy trối chết.

Nhìn thấy Tà lão nhân đi xa, Quân Tà Diễm mới mở miệng muốn giải thích "Lão bà, ta là..."

"Không được gọi ta là lão bà" Hàn Vũ thật sự tức giận, cái này cũng có thể đem ra đánh cuộc hay sao? Hàn Vũ muốn rời khỏi cái ôm của hắn, chuẩn bị rời đi. Quân Tà Diễm làm sao có thể buông tha cho nàng, càng thêm ra sức ôm chặt Hàn Vũ không nói gì, hắn không am hiểu giải thích nhưng hắn biết, nếu hắn cứ buông tay như thế chắc chắn hắn sẽ hối hận.

"Lão bà, ta là vì nàng...."

"Nói" Chỉ phun ra một chữ, giọng điệu không tốt, cũng không giãy giụa thoát ra nữa, nàng muốn nghe hắn giải thích.

Quân Tà Diễm mở bàn tay ra, trên đó là một cái nhẫn cực kỳ tinh xảo, Hàn Vũ nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, kiểu dáng cái nhẫn này rất giống như những chiếc nhẫn ở hiện đại, một viên kim cương nhỏ được khảm trên bề mặt, được ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sáng nhu hòa.

"Ta rất thích cái thủ hoàn này của sư phụ, vài lần xin hắn cũng không cho, lần này hắn lại muốn đánh cuộc bị thua, lúc đầu ta cũng không muốn đánh cuộc cái này, muốn đổi nội dung khác, nhưng sư phụ không chịu, hắn nói chỉ có thể đánh cuộc cái này, còn không thì thôi, ta lại rất muốn cho nàng cái thủ hoàn này mới chấp nhận đánh cuộc. Lão bà, nàng không nên tức giận, ta thề chỉ duy nhất một lần này mà thôi" Quân Tà Diễm chĩa tay lên trời thề kết hợp với bộ dáng anh khí bức người của hắn lại rất đáng yêu.

Hàn Vũ vẫn duy trì khuôn mặt tức giận, không có một chút rung động nào, tựa hồ lời giải thích của Tà Diễm không làm cho nàng hài lòng.

Thời điểm Quân Tà Diễm muốn đeo nhẫn lên ngón áp út của Hàn Vũ thì nàng mới lên tiếng "Mang ngón giữa" chỉ duy nhất ba chữ sau lại im lặng.

Quân Tà Diễm rất là bất đắc dĩ, đành phải đeo vào ngón giữa.

"Vì sao phải đeo vào ngón giữa, ta cảm thấy đeo ở ngón áp út mới đẹp" Quân Tà Diễm muốn thay đổi nhưng Hàn Vũ đã quyết định.

"Về sau chàng sẽ biết" Ngữ khí của nàng đã nhẹ nhàng đi không ít.

Không khí lại tốt lên, Quân Tà Diễm lại ôm Hàn Vũ vào trong ngực, tuy nhiên hắn cũng không dám hôn nàng nữa, nếu như bị cự tuyệt thì không biết phải làm sao?

Vì ôm Hàn Vũ nên hắn không có thể nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng mới lóe, sau đó lại phát ra một tiếng cười dễ thương.

Hai người cứ ngồi im lặng, không một ai lên tiếng, an ổn hưởng thụ không gian yên bình lúc này. Bọn họ biết sau này nhất định sẽ không được yên tĩnh như thế này nữa, cho nên rất quý trọng giây phút này.

Thanh âm náo nhiệt trong kinh thành đang dần yên tĩnh, bóng đêm vừa nặng nề lan tỏa, chắc yến tiệc trong Thịnh Hoa đình đã xong, biến mất lâu như vậy cũng không biết tiểu chính thái cùng Quân Phong Khải có đi tìm hay không. Tuy rằng không muốn đi nhưng không thể cứ ở đây, ngày sau còn dài, thời gian ở bên nhau sẽ không ngắn.

"Diễm, ta muốn trở lại"

"Ừ, được, ta mang ngươi về" Quân Tà Diễm đeo lại mặt nạ, ôm Hàn Vũ bay về hướng Thịnh Hoa đình.

Hắn thả Hàn Vũ ở một nơi cách Thịnh Hoa đình không xa liền quay người rời đi, mỗi lần như thế Hàn Vũ lại nhìn đến bóng lưng của hắn, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Hàn Vũ tiến vào Thịnh Hoa đình, đã không còn náo nhiệt như lúc trước, không biết tiểu chính thái đã về chưa, đi vào Đông Phượng lâu, tiểu nhị cho biết tiểu chính thái còn chưa ra, liền nhờ tiểu nhị mang vào nhã các, gõ cửa tiến vào, bên trong chỉ còn hai người tiểu chính thái và Thúy Trúc.

"Ừ, tỷ tỷ, tại sao trở lại nhanh như vậy? Không ở bên dưới dạo chơi nhiều một chút? BIểu ca còn chưa có trở lại"

"Tiểu thư, người đã trở lại"

Hàn Vũ không nói gì, tiến lại gần cửa sổ, mở ra cho bọn họ nhìn thấy khung cảnh bên dưới đã không còn mấy người, tựa hồ muốn hỏi bây giờ còn sớm sao?

Biểu tình tiểu chính thái cực kỳ xấu hổ nói "Ha, tỷ tỷ, không còn sớm, chúng ta trở về thôi" Nói xong liền xông ra ngoài, sác mặt của Thúy Trúc cũng rối rắm, không biết trốn đi đâu, nhìn Hàn Vũ không nói gì.

"Khụ, Thúy Trúc, chúng ta trở về thôi, không có gì phải ngại ngùng, lá gan phải lớn một chút, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, biết không?"

"Tiểu thư, nhưng mà em....Thân phận của em..."

"Ở trong tình yêu, thân phận không đáng một đồng" Nói xong xoay người rời đi.

Yến tiệc trong Thịnh Hoa đình cứ như vậy liền xong, không biết người chiến thắng tối nay là ai, không biết đối tượng bọn họ muốn thành thân là ai a.  

  Chương 42: Yêu Cuộc Sống  

  Hàn Vũ ngồi dựa vào cửa sổ trên xe ngựa cười ngây ngô, không chú ý đến tiểu chính thái cùng Thúy Trúc, mà hai người kia cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Tiểu chính thái đang bận suy nghĩ làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình với Thúy Trúc, trước kia hắn cảm thấy tiểu nha đầu này cũng rất tốt, khéo hiểu lòng người, nhìn lại mười mấy năm nay càng cảm thấy hài lòng, Thúy Trúc lại đang suy nghĩ đến lời Hàn Vũ nói, trước tình yêu thân phận không đáng một đồng sao? sau này nàng có thể tìm được một lang quân như ý không để ý đến thân phận nàng áo? Không tự chủ được Thúy Trúc lén nhìn đến tiểu chính thái.

Trở lại phủ tướng quân, tiểu chính thái tiễn hai người vào Trúc viên mới đồng ý trở về viện của hắn.

Hàn Vũ cùng Thúy Trúc rửa mặt chải đầu xong liền lên giường nằm, mang theo một đống rối rắm trong lòng, Hàn Vũ nhìn đến chiếc nhẫn ở trên ngón giữa bàn tay trái suy nghĩ miên man. Ở thế giới kia, tuy đã trải qua cuộc sống mười tám năm nhưng chưa một lần nói tiếng yêu, tuy nhiên chỉ mới đi đến nơi này chưa được nửa năm lại tìm được cho mình một người có thể quan tâm, còn có chiếc nhẫn này nữa, chắc giá trị cũng không nhỏ, nếu ở đó phỏng chừng ngay cả cơ hội sờ nó nàng cũng chả có, cả đời nàng kiếm tiền cũng không thể mua được. Hàn Vũ nhìn mê mẫn.

"Thích không?"

"Ừ, rất thích" Hàn Vũ trả lời theo phản xạ, nói ra xong mới phát hiện không đúng lập tức ngẩng đầu nhìn người mới đến, trên mặt tràn ra tiếng cười vui vẻ.

"Sao trễ rồi vẫn còn ở đây?"

"Nhớ nàng" Tà Diễm nói rất tự nhiên, không hề che giấu tình cảm một chút nào, ngồi bên giường của nàng.

"Không phải chúng ta mới gặp nhau sao?" Hàn Vũ ngồi dậy, nói thật thì nàng rất thích hắn ngọt ngào như thế, nữ tử nào chả thích nam nhân của mình nói nhớ mình đâu?

"Một khắc cũng không muốn rời xa nàng" Quân Tà Diễm hôn nhẹ hai má Hàn Vũ, khi môi lạnh của hắn tiếp xúc đến hai má của nàng thì cả hai người đều hít vào một hơi, tim đập gia tốc.

Quân Tà Diễm cảm thấy còn chưa có đủ, ôm chặt nàng, để cằm trên vai của nàng, mùi hương tự nhiên chỉ thuộc về nàng phiêu lãng trong không khí, thấm đượm vào lòng hắn, trên thế gian này cũng không tìm được một nữ tử nào thứ hai như thế, không phải là mùi hương của Tử Hà đan, chỉ là mùi thơm của cơ thể nhưng có thể làm Tà Diễm an bình rất nhiều.

Ôm Hàn Vũ, Tà Diễm không có ý muốn giết người, đặc biệt là chuyện mỗi cuối tháng đều buông xuống, đó chính là nỗi thống khổ một ngày. Ở bên cạnh nàng, hắn không cảm thấy phiền chán, rất an tĩnh, an tĩnh đến nỗi hắn mong muốn hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.

"Làm sao vậy?" Hàn Vũ nhìn Quân Tà Diễm cứ lẳng lặng ôm nàng như thế, không khí thật lạnh, sau khi gặp Tà Diễm, dù trời có nóng bức cũng không hề khô nóng, rất mát mẻ, đặc biệt khi hắn lại gần nàng, môi hắn trong bốn mùa đều là lạnh như thế sao?

"Không có gì, lão bà, ôm nàng rất thoải mái" Quân Tà Diễm cũng không muốn cho Hàn Vũ biết về một mặt kia của hắn.

"Diễm, nhẫn này của sư phụ sao? Ở đâu mà người có?" Hàn Vũ muốn biết, ở thời đại này làm sao có thể tồn tại chiếc nhẫn như thế.

"Nhẫn? Này gọi là thủ hoàn, làm sao nàng lại biết nó gọi là nhẫn?" Tà Diễm biết trên đời này không ai biết được nó được gọi là nhẫn.

"Ta tự biết" Hàn Vũ không biết giải thích như thế nào, liền đánh nói tránh, nàng không muốn nói dối với hắn, chỉ có thể lựa chọn lảnh tránh.

Quân Tà Diễm biết Hàn Vũ không muốn trả lời nên không hỏi nữa, hắn biết tiểu lão bà của hắn còn rất nhiều bí mật.

"Đây là của mẫu thân sư phụ để lại"

"Vậy mẫu thân sư phụ đâu rồi?" Chẳng lẽ cũng xuyên qua sao?

"Đã qua đời lâu rồi, sư phụ cũng không nhớ rõ nữa" Tà Diễm nói không chút cảm tình, cũng đúng thôi, hắn không quen biết sao lại có tình cảm đây.

"..." Hàn Vũ nhìn thấy Tà Diễm vẫn duy trì trầm mặc, cũng không hỏi nữa, haizzz, chắc cũng là một tiền bối xuyên không đi.

"Lão bà, sư phụ dạy nàng nội lực như thế nào rồi?"

"Không có gì tiến triển, nay cả Đích cơ tầng năm cũng không đối phó được, dừng lại ở Đỉnh Phong tầng ba, muốn đột phá đến tầng bốn nhưgng không được, cảm thấy có cái gì bị chặn ở bên trong đan điền, cố gắng cũng không được, sư phụ không chỉ dạy cái gì đã vội đi, không biết có chuyện gì, cũng không tìm được. Đêm nay mới gặp chưa kịp hỏi đã đi, không thấy bóng dáng đâu"

Lão sư nói qua, thời điểm Hàn Vũ luyện công mà gặp khó khăn, chính là lúc đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng muốn đả thông hai mạch đó thì tỷ lệ tử vong rất cao, Tà Diễm lo lắng nên chưa hành động, sư phụ nói rằng sẽ không có chuyện gì nhưng hắn vẫn rất sợ, không dám mạo hiểm. Hàn Vũ nhìn thấy Tà Diễm khó xử, không biết là chuyện gì.

"Có phải sư phụ đã xảy ra chuyện gì không?" Hàn Vũ vội vàng hỏi, tuy rằng bái sư chưa lâu, tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng thủy chung vẫn là sư phụ của nàng, "một ngày là vi sư, cả đời sẽ là vi sư" đạo lý này nàng vẫn biết.

"Ha ha, lão bà, nàng phải nhớ kỹ, thế giới này còn chưa có ai có thể làm hại đến sư phụ đâu"

"Vì sao? Sư phụ rất mạnh sao?"

"Bởi vì sư phụ đã trở thành Thánh Giả"

"Biểu ca đã nói qua, gần mấy trăm năm qua Võ đại lục chưa xuất hiện Thánh Giả rồi, sư phụ làm sao có thể trở thành Thánh Giả đây? Tại sao không một ai biết sao?"

"Không có ai biết, sư phụ đột phá Thánh Giả mấy năm trước rồi"

"Ta nghe biểu ca nói nếu có Thánh Giả xuất hiện, đó chính là người thống trị của đại lục, sư phụ có cái này sao?"

"Người không muốn làm, hiện tại nhân tài ở các quốc gia xuất hiện rất nhiều, lại còn những ẩn sĩ chưa xuất hiện, cấp bậc Thánh Giả cũng không chỉ có một mình sư phụ, thế hệ Thánh Giả trước là Thánh Giả cao nhất, cơ hồ đã muốn thành thần, đó là cảnh giới không mộ ai có thể hiểu"

"Thật sự là thần kỳ, biểu ca còn nói...." Hàn Vũ cảm thán, thế giới thần kỳ, Hàn Vũ rất muốn tìm hiểu nó.

"Biểu ca nàng nói rất nhiều a, nhưng nếu so sánh với nàng, nàng còn thần bí hơn cả đại lục này" Trong lời nói của Tà Diễm chứa vị chua, Hàn Vũ nghe thấy cười si ngốc.

"Diễm, chàng nói ta muốn thăng nội lực đến tầng bốn, có phải muốn đả thông kinh mạch gì đó hay không?... nói thí vụ như cái gì hai mạch Nhâm Đốc gì đó, chàng cảm thấy sao?"

Tà Diễm nghe Hàn Vũ nói, khóe miệng co rút một cái, làm sao Hàn Vũ biết những chuyện này, hắn muốn giấu giếm không muốn nàng mạo hiểm nhưng xem ra không được.

"Phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, bằng không về sau sẽ thông đột phá được, nhưng việc này rất nguy hiểm, có thể ảnh hưởng đến tính mạng, không ai có thể đả thông xong hai mạch Nhâm Đốc mà còn sống"

"Ta sẽ là người đầu tiên, chàng có thể giúp ta hay không? Diễm?" Một tiếng gọi Diễm nhu tình, đánh sâu vào tâm hắn làm hắn không đành lòng cự tuyệt.

"Lão bà, ta không muốn mạo hiểm như thế, chúng ta có thể tìm cách khác, ngoan" Tà Diễm dỗ ngọt Hàn Vũ.

"Diễm, ta cam đoan sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ như thế" Thế giới này dạng người gì nàng không biết, nhưng nàng biết nàng không giống bọn họ, nên Hàn Vũ muốn thử một lần.

Tà Diễm nhìn thấy sự kiên định trong mắt Hàn Vũ, xem ra nàng đã quyết tâm, hắn phải tôn trọng lựa chọn của nàng, chắc chắn hắn sẽ không để cho nàng gặp nguy hiểm gì.

Tà Diễm vận khởi võ công lũy thừa, toàn thân tỏa ra bạch quang chói mắt, chưởng hai chưởng về thân thể Hàn Vũ, không có cảm giác đau đớn, cả người là một trận thoải mái. Hàn Vũ biết hai mạch Nhâm Đốc đã thông, nhắm mắt lại vận khởi nội công, nhưng vẫn bế tắc, tuy nhiên cũng không giống như trước khó khăn như thế, Hàn Vũ cố gắng tăng tốc độ, rốt cuộc.....  

  Chương 43: Quốc Chủ Ba Quốc Đến Thăm  

  "Thế nào? Có cái gì không thoải mái hay không?" Chờ Hàn Vũ mở mắt, Tà Diễm khẩn trương hỏi, hắn để ý đến rất ít người, Hàn Vũ chính là người quan trọng nhất trong số đó.

"Thành công, ha ha ha, nội lực của ta đã tăng lên tầng bốn" Hàn Vũ cao hứng bắt lấy cánh tay Quân Tà Diễm nhảy cẩng lên, niềm vui của nàng lan cả sang hắn, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười hiếm thấy.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, làm ta lo lắng, lão bà, nàng nghĩ nên đền bù ta như thế nào đây?" Có cơ hội tốt như thế này sao không lợi dụng chiếm tiện nghi đây.

"Tốt, chuyện kia cũng không dễ dàng, ngày mai ta sẽ mời khách ở Vô Tình các, mời chàng ăn một bửa thật ngon, như thế nào?" Hiện tại HÀn Vũ rất là cao hứng, chỉ một bửa cơm không thành vấn đề.

"Hả, ta muốn không phải cái này...." Một bữa cơm ở Vô Tình các đâu bằng "ăn" tiểu lão bà của hắn.

"Được rồi, hôm nay rất vui, bất quá đã khuya chàng nên rời đi" Ngày mai Hàn Vũ còn phải tiến cung tìm hiểu một chút chuyện hội nghị tứ quốc. Đêm qua đã không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay phải cố gắng ngủ một giấc cho thoải mái.

"Được, nàng nghỉ ngơi đi, nhớ mơ thấy ta" Quân Tà Diễm đứng dậy hôn một cái trên mặt Hàn Vũ rồi xoay mình rời đi. Còn chưa ra khỏi cửa đã vòng trở lại.

"Lão bà, quên nói với nàng tác dụng của nhẫn này, kỳ thật nó rất bình thường, nhưng phụ thân của sư phụ đã dùng võ công cả đời của mình tạo ra vật phẩm có thể cất giữ đồ, không gian bên trong rất rộng lớn, chính nàng tự đi thám thính đi"

Hàn Vũ nghe xong cằm rớt xuống, Tà Diễm cười cười khép miệng Hàn Vũ lại, thì ra nàng không biết rất nhiều thứ, nếu không cũng sẽ không có biểu tình giật mình như thế.

"Phải làm sao để sử dụng? Làm thế nào để bỏ đồ vào bên trong? Lại làm sao để lấy ra?" Hàn Vũ ở bên thế giới kia cũng đọc nhiều trong tiểu thuyết, nhưng lại không nghĩ nàng cũng có một cái, điều này làm sao Hàn Vũ không giật mình cho được?

"Nàng chỉ cần dùng thần thức đi vào là được, nhẫn này là do Thánh Giả tạo ra đã nhận chủ, sư phụ thua đem nó cho ta, ta tặng lại cho nàng thì nàng chính là chủ nhân của nó, chỉ cần nàng không đem ra đánh cuộc hay tặng cho người khác thì cả đời nó sẽ là của nàng. Không gian trong nhẫn này phải dùng công lực của một đời mới tạo thành, rất đáng giá, nàng không nên nói cho người khác biết về nó nha"

Một cái bảo bối như vậy, Tà Diễm lại cho nàng, Hàn Vũ cảm động, sư phụ hẳn cũng có ý nghĩ đem cho nàng đi, bằng không cũng sẽ không thách đố như vậy.

"Cám ơn, Diễm" Hàn Vũ thâm tình, trên môi Tà Diễm hôn nhẹ một cái, môi hắn vẫn lạnh như thế.

Quân Tà Diễm được Hàn Vũ chạm nhẹ như thế, nguyên lai lạnh lẽo lại tăng thêm chút độ ấm, hắn rất muốn ôm Hàn Vũ vào lòng nhưng khi thấy Hàn Vũ chăm chú đến nhẫn nên đành từ bỏ.

Hàn Vũ cúi đầu nhìn nhẫn không phải là mê muội nó, chỉ là không muốn Tà Diễm nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng mà thôi. Ngoài mặt hai người đều bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rung động rất lớn.

"Lão bà, ta sẽ rời đi một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này phải nhớ ta, không cho phép lại xinh đẹp giống như hôm nay biết không? Rất nhanh ta sẽ trở lại, nếu như để ta phát hiện, ta sẽ phạt nàng" Tuy rằng Tà Diễm không lo lắng, nhưng cũng không yên tâm, hắn muốn ở bên nàng suốt đời, đuổi đi những "sâu bọ" quấy nhiễu.

"Vâng, ta nhất định sẽ chờ chàng" Ai cũng có chuyện tình, có trách nhiệm của mình, nếu Tà Diễm không nói cho nàng biết hắn đi đâu, nàng cũng sẽ không hỏi, giống như Tà Diễm không hỏi đến những chuyện của nàng vậy.

Một câu chờ chàng đã cho Tà Diễm có động lực rất lớn, nhất định có thể vượt qua kiếp nạn của mình. Mỗi khi đến ngày này hắn đều chán nản, nếu không có sư phụ chắc có lẽ hắn đã không còn sống đến hôm nay, bởi vì hắn không có ai để tạo cho mình động lực sống, không có gì làm hắn lưu luyến, nhưng hiện tại đã có một người chờ hắn, quan tâm hắn.

Tà Diễm đi rồi, Hàn Vũ mới bắt đầu ngồi xuống, dưỡng khí hành công thành công đến tầng bốn có ý nghĩa rất lớn, bây giờ nàng có ngủ cũng vẫn có thể luyện công, điều này làm Hàn Vũ rất kích động.

Sáng sớm, Hàn Vũ mở của, thần thanh khí sảng, nhìn thấy biểu tình của Thúy Trúc, chắc chắn tối qua không ngủ đủ giấc đây mà.

"Thúy Trúc, mặc kệ về sau như thế nào, phải biết sống tốt, có biết không?"

"Vâng, tiểu thư, ta giúp người rửa mặt đi"

Hàn Vũ rửa mặt xong đang chuẩn bị tiến cung, lại được thông báo đến đại sảnh, nói có người đến thăm nàng, kỳ quái, ở đây nàng cũng không có ai quen biết để thăm a.

Hàn Vũ cùng Thúy Trúc đi đến đại sảnh, nhìn người đến, thì ra là quốc chủ tam quốc, mặt mũi Hàn Vũ nàng cũng rất lớn a, Võ đại lục có vô số quốc gia, nhưng chỉ có bốn đại quốc mà thôi, nhưng hiện tại ở nhà nàng đã tập trung quốc chủ ba nước, lại đến thăm nàng, nếu chuyện này truyền đi cũng không biết thành dạng gì nữa.

"Hàn Vũ gặp qua ba vị quốc chúa" Bởi vì không phải là thần dân của bọn họ, hơn nữa hiện tại đang ở trong phủ của nàng, Hàn Vũ làm một nghi lễ nhỏ, không hành đại lễ.

"Vũ nhi, không cần đa lễ, mấy ngày không thấy, ta rất nhớ ngươi a"

"Cũng chỉ có hai ngày mà thôi, ta cùng Tây quốc chúa quen thuộc sao?" Tuy rằng là một quốc chúa, nhưng Hàn Vũ cũng không muốn lôi kéo làm thân, nàng chỉ làm theo lẽ thông thường mà thôi, không muốn hạ thấp tôn nghiêm của chính mình, ở bên thế giới kia nàng không khá giả gì nhưng vẫn là chính mình, không bởi vì vật chất mà bán rẻ tự tôn của nàng.

"Phốc, Vũ nhi, không được vô lễ" Hàn tướng quân trách cứ, nhưng trong đó lại lộ ra tình cảm cùng cưng chìu không thể che lấp.

Tây quốc chúa hừ mũi, ngồi trên ghế, làm bộ uống trà nhằm che giấu xấu hổ của mình, cái gì, hắn là quốc chúa một đại quốc, Đông Lâm quốc chỉ là một quốc gia nhỏ nhất trong bốn đại quốc, lại không thèm cho hắn mặt mũi, chờ đại hội tứ quốc xong, để xem còn làm vẻ như vậy hay không? Hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế đâu.

"Vũ nhi, ta định nhờ ngươi mang ta đi dạo kinh thành, trên đường tới đây lại gặp hai quốc chủ, nên cùng nhau tới. Vũ nhi có đồng ý không?" Nam Dương Huyễn yêu cầu thành khẩn, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, lại nhìn đến vòng tay của hắn, Hàn Vũ liền chấp nhận.

"Được, nhưng ta cũng mới trở về, cũng không có quen thuộc lắm với kinh thành lắm, không bằng dẫn theo đệ đệ của ta. Thúy Trúc đi gọi tiểu thiếu gia đến đây, nói cho hắn biết để hắn dẫn chúng ta đi dạo"

"Vâng, tiểu thư"

"Xem ra mặt mũi Nam quốc chúa lớn hơn ta a, thực lực Tây Phong quốc cũng không yếu hơn Nam Dương quốc, đối xử như thế rất không công bằng đâu?" Ý muốn Tây quốc chúa Tây Hạo Nhiên rất rõ ràng, hắn muốn lấy lại mặt mũi của mình.

"Tây quốc chúa nghiêm trọng, một nữ nhi khuê phòng như ta làm thế nào có thể để cho một quốc chúa nhớ nhung đâu, chỉ là hiểu lầm mà thôi, nếu lở có làm gì nên tội, hi vọng Tây quốc chúa tha thứ, đương nhiên, người đứng đầu một quốc gia như thế chắc sẽ không tính toán chi li với nữ tử bình thường đâu nhỉ, đúng không? Tây quốc chúa?" Một câu giải thích uyển chuyển, khắp nơi đều nâng mặt mũi của hắn, nếu Tây Hạo Nhiên muốn tính toán, chỉ có thể nói hắn là một tiểu nhân, điều này làm sao hắn có thể vẫn cứ ôm vấn đề này đâu?  

  Chương 44: Dạo Chơi Kinh Thành  

  Một hàng sáu người chậm rãi đi ra khỏi tướng quân phủ, trước khi đi Hàn Vũ cùng Thúy Trúc đã đổi sang nam trang, hai nữ tử xuất đầu lộ diện đi dạo cùng sáu nam tử cũng không phải là hành vi đứng đắn. Hàn Vũ mặc vào nam trang lại có một phen phong vị khác, thanh tú, tao nhã, giống một tài tử bình thường, tựa hồ so với nữ trang lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đoàn người đi dạo khắp nơi trong kinh thành, đi đến địa phương lúc trước nàng cùng Cung Vĩ gặp nhau, nhớ đến hắn lại thấy thị vệ như hắn thật không hợp cách, sinh thần hoàng hậu cũng không nhìn thấy.

"Đệ đệ, ngươi có gặp Cung tướng quân không? Tại sao hai ngày nay lại không thấy?"

"Di nương bế quan, hắn bị phái đi bảo vệ, làm sao vậy? Tỷ tỷ nhớ hắn sao?"

"Nói nhiều quá, hắn là thị vệ bên cạnh ta, vài ngày nay không thấy tự nhiên muốn hỏi thôi"

"Thôi đi, tỷ tỷ, Cung đại ca là thị vệ của tỷ tại sao mỗi lần ra ngoài không thấy dẫn theo?"

"Sao vậy? Vũ nhi, ngươi thích một mình sao? Như vậy không tốt, một nữ tử, bên người vẫn nên có một thị vệ tốt, ta nghe nói Cung tướng quân Đông Lâm quốc, tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ nhưng đã được làm tướng quân, võ công lũy thừa cũng đạt đến Thiên Thê, làm thị vệ cho ngươi thật ủy khuất hắn, ha ha" Nam Dương Huyễn trêu ghẹo.

"Đó là phúc khí của hắn chứ sao lại ủy khuất, bao nhiêu người muốn làm thị vệ của ta nhưng lại không có cơ hội, chờ ta có thời gian làm một cuộc thi tuyển thị vệ, cho tất cả mọi người tham gia, đảm bảo sẽ náo nhiệt, ha ha " Hàn Vũ vô cùng tự kỷ, làm cho mọi người một trận cười thoải mái.

Mọi người dùng cơm trưa ở Đông Phượng lâu, những nơi náo nhiệt ở kinh thành đều đã đi, trời mùa hè nắng chói chang, hiện giờ Hàn Vũ cùng Thúy Trúc đều cảm thấy mệt, Hàn Vũ lại nhớ đến độ ấm của Tà Diễm, bên cạnh hắn luôn lành lạnh, trời thế này ôm sẽ rất thoải mái đi. Tiểu chính thái nhìn thấy rất đau lòng, trong tâm luôn trách cứ ba người quốc chúa kia, muốn đi thì tự đi là được rồi, còn kéo theo hai người làm gì, xem đi, mặt Thúy Trúc đã đỏ bừng vì phơi nắng, càng khiến cho hắn thêm đau lòng.

"Hiện giờ trời quá nắng, không bằng chúng ta đến Huyễn lâm bên ngoài kinh thành dạo đi? Ý của mấy vị quốc chúa sao?" Tiểu chính thái không đành lòng nhìn Thúy Trúc như thế, mọi người nơi này đều có công lực kháng thể, chỉ trừ duy nhất Thúy Trúc.

Mọi người mướn hai cỗ xe ngựa chậm rãi đi ra ngoài thành.

"Đều nghe nói Huyễn Lâm là vùng đất bí ẩn nguy hiểm, không bằng chúng ta vào trong xem thế nào?" Bắc Chấn Thiên rất tò mò về Huyễn Lâm ở Đông Lâm quốc, bên trong lại tồn tại huyễn thú, lần trước Hàn Vũ lấy được huyễn thú mê tinh chắc là từ sâu trong Huyễn Lâm này đi, hôm nay hắn cũng muốn thử vận may một lần, võ công của hắn cũng không tồi, đối phó với một huyễn thú sẽ không sao đi, nếu Hàn Vũ có thể lấy ra huyễn thú mê tinh thì hắn cũng có thể lấy được.

"Bắc quốc chúa, cái này không ổn, ở bên trong Huyễn Lâm này nguy hiểm rất lớn, ai cũng không biết bên trong có cái gì, hơn nữa, bên cạnh còn có hai người nữ tử tay trói gà không chặt, cái này..." Tiểu chính thái khuyên ngăn, hắn cũng không muốn tỷ tỷ cùng nữ tử mình thích phải gặp nguy hiểm.

"Chẳng lẽ Vũ nhi không có công lực?" Bắc Chấn Thiên nói xong liền định lôi kéo tay Hàn Vũ kiểm tra nhưng nàng lui bước tránh ra, hiện tại không phải ai cũng có thể kiểm tra nàng.

"Bắc quốc chúa đây là có ý gì? Mặc kệ ta có công lực hay không ta cũng không muốn tiến vào Huyễn Lâm, nếu Bắc quốc chúa có hứng thú với nó, có thể đi một mình" Hàn Vũ nói xong lại đi về hướng Nam Dương Huyễn.

"Nam quốc chúa, chúng ta qua bên dòng suối bên kia ngồi đi, trời này nóng quá, có được không?"

Bắc Chấn Thiên cũng không nghĩ Hàn Vũ cự tuyệt nhanh như vậy, trong tâm có một chút bất mãn bất quá hắn cũng không vội, chỉ cần nắm Hàn Vũ trong tay sợ không có cơ hội sao?

Mấy người đến bên dòng suối tìm một bóng râm ngồi xuống nghỉ ngơi, tán gẫu đến vấn đề hội nghị của tứ quốc.

"Nam quốc chúa, ta nghe nói hội nghị tứ quốc sắp bắt đầu, sỡ dĩ sau khi sinh thần hoàng hậu các ngươi không có rời đi là vì muốn tham gia hội nghị tứ quốc sao?"

"Đúng vậy, một tháng sau sẽ bắt đầu, nếu bây giờ đi về sẽ không kịp trở lại đúng thời gian, đành phải ở lại, như thế nào? Hàn Vũ có hứng thú với nó sao?"

"Đó là tự nhiên, các ngươi tới tham gia hội nghị lần này, không có mang theo người tham gia đến sao? Sẽ không gặp nguy hiểm gì sao?"

"Ha ha, Vũ nhi bắt đầu quan tâm đến chúng ta, ha ha, các quốc gia tham gia tứ quốc hội nghị có thể mang theo một ngàn tinh binh để bảo vệ người tham gia thi đấu, là do hội nghị chưa có bắt đầu nên bọn họ đều trú ở bên ngoài ngoại thành Đông Lâm quốc, sau này mới được phép tiến vào"

À, thì ra là thế, tháng sau kinh thành chắc sẽ rất náo nhiệt, người người tập trung đến, như vậy nàng cũng kiếm được số tiền không nhỏ đi, Hàn Vũ vui sướng, không tự chủ đã biểu đạt trên mặt mình.

"Hàn Vũ, ngươi đang suy nghĩ đến cái gì thế, tại sao lại cười giống gian thương vậy?" Tây Hạo Nhiên rốt cuộc tìm được cơ hội châm chọc nàng.

"Tây quốc chúa, năng lực thưởng thức của ngươi cũng quá kém đi, ta rất hoài nghi không biết ngươi tuyển đại thần của mình như thế nào, mới vừa rồi bộ dáng ta cười rất chi là đường quan rộng mở, sao lại giống gian thương đây, gian thương nào lại có nụ cười giống ta?"

"Chiến quyền lần trước là rơi vào tay ai?" Hàn Vũ nhìn ba vị quốc chúa, lấy được chiến quyền, năm năm nay có lẽ vơ vét cũng không ít đi.

"Trong tay ta" Thời điểm Nam Dương Huyễn nói đến chiến quyền một chút kiêu ngạo cũng không có, thậm chí còn lộ ra thương cảm tan nát cõi lòng, tại vì sao? Hàn Vũ cảm thấy quanh thân Nam Dương Huyễn không khí bắt đầu trầm lắng xuống, nên cũng không muốn thảo luận về vấn đề đó nữa. Không hiểu vì sao Nam Dương Huyễn đau lòng lại cuốn hút nàng đến thế.

"Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi?" Hàn Vũ nói sang chuyện khác, không muốn làm Nam Dương Huyễn phải ưu thương thêm, nàng căn bản không để ý đến biểu tình của mọi người như thế nào.

Tam đại quốc chúa, còn cái hai người tướng quân phủ và một nha hoàn, những người như thế này làm sao có thể cùng tham gia một trò chơi? Trừ bỏ Hàn Vũ, tất cả mọi người ai cũng không dám nói.

"Chúng ta chơi trò ăn ngay nói thật, mọi người thấy sao?" Hàn Vũ đề nghị.

"Ăn ngay nói thật như thế nào?" Mọi người tò mò nhìn Hàn Vũ. Hả? cái này mọi người cũng không biết sao? Được rồi, Hàn Vũ đành phải giải thích.

"Đều hiểu chưa?" Sau khi giải thích xong, Hàn Vũ hỏi lại.

Kỳ thật cái này rất đơn giản, ai thua sẽ trả lời thành thật vấn đề mà người thắng đưa ra, nếu như cự tuyệt phải làm theo yêu cầu của người thắng. Đợi cho mọi người hiểu rõ gật đầu thì bắt đầu chơi.  

  Chương 45: Ăn Ngay Nói Thật  

  "Được, nếu tất cả mọi người đều đã hiểu, ta sẽ nêu ra quy tắc trò chơi?" Hàn Vũ biết trò này rất nguy hiểm, bọn họ đều là quốc chúa của một quốc gia, nếu như hỏi đến cơ mật của nước đó cũng không ổn.

"Tiểu trò chơi này cũng có quy tắc sao? Vậy ngươi nói thử xem?" Tây Hạo Nhiên thật giống như thích trò chơi này, không muốn đợi nữa.

"Thật ra trò chơi này chỉ dành cho bằng hữu muốn tìm hiểu một chút chuyện riêng tư nho nhỏ, hiển nhiên ở đây cũng không phải là bằng hữu, trên người các quốc chúa còn có lợi ích cùng cơ mật của mình khá lớn, quy tắc trò chơi này chính là không được hỏi đến những chuyện cơ mật có liên quan đến lợi ích của các quốc gia khác, yêu cầu việc làm cũng không được vượt qua lẽ thường, ví dụ như giết người phóng hỏa gì đó... ta hi vọng mọi người ở đây có thêm một niềm vui nhỏ, nếu như phải làm một ít chuyện tình không hợp với lẽ thường sẽ đánh mất đi niềm vui đó, cũng chỉ giới hạn trong trò chơi nhỏ này mà thôi, không được ghi hận một ai, mọi người nên suy nghĩ kỹ, yêu cầu đã hỏi không được lặp lại. Thế nào?"

"Vũ nhi thật là một người cẩn thận, nếu quy tắc định ra sẽ tuân thủ, ý của vài vị như thế nào?"

"Được" Tây Hạo Nhiên đáp ứng sảng khoái.

"Không thành vấn đề" Bắc Trấn Thiên bắt đầu hoài nghi Hàn Vũ có phải có thuật đọc tâm hay không, nhưng cũng không có biện pháp, tất cả mọi người đều đồng ý nếu chính hắn không đáp ứng sẽ bị đá ra ngoài.

Tiểu chính thái cùng Thúy Trúc càng không có ý kiến gì.

"Nếu tất cả mọi người đều đã đồng ý, vậy thì chúng ta bắt đầu, chuẩn bị....Bắt đầu. Tảng đá kéo bố...Hả? Nam quốc chúa, ngươi thật lợi hại, lần đầu tiên đã thắng, vận khí xũng quá tốt đi, ngươi có thể ra ngoài, chúng ta tiếp tục, người thua cuối cùng sẽ trả lời vấn đề của Nam quốc chúa! Đến đến chuẩn bị bắt đầu" Hàn Vũ quẹt miệng oán giận vận khí của Nam Dương Huyễn, nhiều người như vậy lại có thể lần đầu tiên liền thắng, vận khí thật quá tốt.

"Tảng đá kéo bố" Không khí được Hàn Vũ nâng lên, mấy người cùng hô to. ( Cái này Ly nghĩ chắc giống trò kéo búa bao ở chúng ta đấy ^ _^ )

"Ha ha, ta thắng, các ngươi tiếp tục" Hàn Vũ cao hứng tuyên bố, bởi vì nhiều người cùng chơi, cho nên phải ra rất nhiều lần mới có thể thắng, hãn, nhiều người chơi thật sự không dễ dàng.

Cuối cùng chỉ còn lại Bắc Trấn Thiên và Tây Hạo Nhiên cùng tranh mặt đỏ tai hồng, ai cũng không nhường ai, ai cũng không muốn trả lời câu hỏi của Nam Dương Huyễn.

Cuối cùng Bắc Trấn Thiên cái kéo, Tây Hạo Nhiên cái bố, ván đầu tiên Nam Dương Huyễn thắng, Tây Hạo Nhiên thua.

"Ha ha, Tây quốc chúa thua, Nam quốc chúa muốn hỏi cái gì?" Hàn Vũ nhìn Tây Hạo Nhiên kinh ngạc, trong lòng rất thoải mái.

"Ừ, ta muốn suy nghĩ thật kỹ, không biết Vũ nhi muốn hỏi cái gì?" Nam Dương Huyễn cũng không biết hỏi cái gì, ngoài lợi ích của quốc gia ra thật sự hắn cũng không biết hỏi vấn đề gì.

Hàn Vũ nhìn nhìn Tây Hạo Nhiên, ghé sát vào tai của Nam Dương Huyễn không biết nói gì.

"Ừ, xin hỏi Tây quốc chúa, ngươi một đêm thị tẩm bao nhiêu người?" Nam Dương Huyễn nói xong cũng không tự giác cười ra tiếng, ha ha ha, không nghĩ tới Hàn Vũ có thể đem vấn đề này ra hỏi, thật sự rất.... Mấy người nghe xong cũng nghẹn cười, Thúy Trúc thì đỏ bừng mặt, tiểu thư cũng thật là, sao lại hỏi vấn đề này chứ.

"Hả...Cái này ta cự tuyệt trả lời" Tuy rằng Tây Hạo Nhiên đứng đầu một quốc gia, nhưng hắn vẫn muốn để đêm đầu tiên cho người hắn yêu, chuyện này không thể nói ra, nếu biết hắn vẫn còn một thân xử nam, còn không biết giấu mặt đi đâu. ( Woa, thật hâm mộ quá..)

"Vậy ngươi phải đi ôm cái cây kia, chờ ta đếm đến mười mới có thể buông" Nam Dương Huyễn chỉ vào cái cây đằng xa xa, cái này cũng không phải do Hàn Vũ chỉ điểm, không nghĩ đến Nam Dương Huyễn cũng có khả năng chỉnh người tốt. Không có biện pháp, Tây Hạo Nhiên đành phải tuân thủ, biểu tình không tình nguyện lại không thể tránh được, đợi Nam Dương Huyễn đếm đến mười vội vàng buông, dẫn đến một trận cười to, nhìn một quốc chúa lại có biểu tình như thế ai có thể nín cười? Đây chính là trăm năm khó gặp a.

Lại tiếp tục một vòng, lần này Hàn Vũ lại là người chiến thắng, bất hạnh người thua lại là tiểu chính thái.

Tiểu chính thái nhìn Hàn Vũ, trong tâm từng trận sợ hãi, hắn rất rõ thủ đoạn của tỷ tỷ mình, thật sự không biết nàng sẽ hỏi hắn cái gì, tiểu chính thái bắt đầu khẩn trương a.

"Đệ đệ, ngươi có người trong lòng chưa?" Nàng muốn biết tâm tư của tiểu chính thái, như vậy mới có thể an bài tốt, không thể để cho một ai đau khổ, nếu bỏ lỡ chính là chuyện cả đời.

"Tỷ tỷ, ta...ta đã có" tiểu chính thái thả lỏng tâm thần, hắn còn nghĩ tỷ tỷ sẽ hỏi cái gì mà hắn không thể trả lời được, tuy rằng cái này vẫn có thể trả lời, nhưng thanh âm lại cự kỳ nhỏ, tuy nhiên tất cả mọi người đều có thể nghe rõ, tiểu chính thái vừa trả lời vừa liếc về người bên cạnh Hàn Vũ, Thúy Trúc được chú ý mặt càng thêm đỏ, mọi người thấy trong lòng liền rõ ràng.

"Chúng ta lại tiếp tục" Tất cả mọi người buông xuống phòng bị, vui vẻ chơi.

Thời gian trôi đi rất nhanh, nhìn sắc trời càng ngày càng tối, mấy người đều không muốn, hôn nay là ngày chơi đùa vui nhất của tam quốc chúa, thân là người đứng đầu một quốc gia trên lưng bọn họ có rất nhiều trách nhiệm cùng gánh nặng, lúc nào cũng chú trọng đến lợi ích của nước mình, quan hệ trong các quốc gia chỉ có lợi ích, không có tình bạn hữu, nhưng hôm nay bọn họ có thể buông xuống tất cả, không có lợi ích, không có tính kế, đơn giản cùng đùa vui. Ngày sau có gặp lại chỉ sợ không thể đơn thuần như vậy, một ngày như hôm nay liệu có còn gặp trong tương lai? Không người nào biết, lần nữa gặp lại, đợi chờ bọn họ chính là cục diện sinh tử.

Bởi vì ba quốc chúa đều ở trong cung, nhất định phải về đúng thời gian, bằng không cửa cung đóng lại chỉ có thể trèo tường, nhưng sẽ rất nguy hiểm, có thể bị xem là thích khách.

Hiện tại càng gần đến hội nghị tứ quốc, kinh thành Đông Lâm quốc thu hút rất nhiều võ lâm cao thủ, mọi người tới giúp vui, gần đây kinh thành đã gia tăng trị an.

Hàn Vũ nằm trên giường bắt đầu tu luyện, bất tri bất giác lại nhớ đến Tà Diễm, không biết hắn đang ở đâu? Chuyện tình của hắn đã giải quyết xong chưa? Nàng cũng thật ngốc, nhớ hắn tại sao không đi tìm hắn đây? Hàn Vũ quyết định ngày mai đi Tà cung, không biết hắn có ở đó hay không?

Hàn Vũ tĩnh tâm tu luyện, nàng cảm giác được hội nghị tứ quốc lần này sẽ phát sinh chuyện, vì vậy chuyện quan trọng bây giờ chính là gia tăng công lực.

Không nghĩ đến lần này đi tìm Quân Tà Diễm, lại trở thành ký ức mãi mãi không bao giờ quên được, nỗi thống khổ của Quân Tà Diễm, sự bất lực của hắn, là thị huyết cùng điên cuồng giống như một ác ma. Cũng chính lần đó, tâm của hai người đã hoàn toàn thuộc về nhau.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro