Chương 66 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Cầu Hôn

"Diễm, gần đây chàng bận rộn chuyện gì vậy, mấy ngày không gặp chàng rồi." Hàn Vũ tựa vào trong ngực Quân Tà Diễm, nói ra sự nhớ thương của mấy ngày qua.

Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ ngửi mùi thơm đặc biệt trên người nàng, mùi thơm này luôn giúp hắn bình tĩnh, ban đêm vào mùa hè thường không nóng lắm, cảm giác mát lạnh nhè nhẹ thấm lòng của hai người, ở bên ngoài dường như nghe thấy bản hợp xướng của côn trùng vì bọn họ mà tấu lên, gió thổi nhè nhẹ vào lá cây khiến chúng chuyển động như đang múa, tất cả mọi thứ dường như vì bọn họ vỗ tay hoan hô.

"Vũ nhi, mặc kệ về sau ta là ai, ta đều là của nàng" Quân Tà Diễm nói vậy chẳng lẽ hắn biết điều gì, hắn thật sự biết rõ chuyện hai mươi năm trước, bây giờ hắn có đủ năng lực, nếu hắn muốn biết chuyện gì, chỉ cần hắn muốn, không có chuyện gì hắn không thể thực hiện. Tranh đấu trong hậu cung Hàn Vũ chưa từng trải qua, nhưng biết không ít, hiểu rõ bên trong có bao nhiêu phức tạp, dì nàng là hoàng hậu, chắc chắn bà ấy biết nguyên nhân, mặc kệ có phải bà ấy một tay bày kế hay không, đều này không phải là kết quả Hàn Vũ mong muốn.

Nếu như cùng Hàn hoàng hậu có quan hệ, như vậy Hàn Vũ phải đứng ở lập trường nào để tương trợ. Nếu không có thủ đoạn, thì sao Hàn hoàng hậu luôn nhận được vinh sủng không suy như bây giờ. [pedieu.dđlqđ]

"Diễm, chàng đều biết, chàng. . ." Hàn Vũ nói giọng khẳng định, mà không phải hỏi thăm, nàng bắt đầu sợ, không phải sợ Quân Tà Diễm sẽ rời xa nàng, mà là sợ hắn và người trong cung là địch.

"Lão bà, nàng cái gì cũng không cần nói, ta đều biết, những thứ kia đối với ta đều không quan trọng, ta chỉ biết quý trọng hiện tại, không đi hy vọng xa vời những thứ không thuộc về ta, chỉ cần ở cùng nàng, tất cả đều không quan trọng, mặc kệ là ai cũng không trở ngại được chúng ta."

Trong mắt Quân Tà Diễm lộ ra ánh sáng khát máu, dường như có thể thấy kết quả của người trở ngại bọn họ, đúng, coi như Cung chủ Tà cung thì như thế nào, nàng và người nào ở chung một chỗ, chẳng lẽ còn phải được sự đồng ý của người nào hay sao?

"Lão bà, chúng ta thành thân đi!"

Chuyện này. . . Quân Tà Diễm là đang cầu hôn sao? Hàn Vũ sắp hít thở không thông, nàng rất hồi hộp, bất luận hít thở sâu như thế nào đều không thể bình ổn lại rung động trong lòng, Hàn Vũ xoay người lại nhìn ánh mắt của Quân Tà Diễm, phần chờ mong này không cho Hàn Vũ cự tuyệt, Hàn Vũ suy nghĩ rất nhiều phương thức cầu hôn của Quân Tà Diễm, duy chỉ không có như bây giờ.

Loại này. . . Có phải quá đơn giản hay không, Hàn Vũ muốn được cầu hôn lãng mạn khó quên, cứ như vậy đồng ý Quân Tà Diễm khiến Hàn Vũ khó mà làm được.

"Diễm, chàng có cảm thấy thiếu một cái gì đó hay không?" Hàn Vũ muốn cho Quân Tà Diễm một chút nhắc nhở, không biết Quân Tà Diễm có thể thông suốt hay không.

"Đúng vậy, lão bà, nàng yên tâm, ta sẽ mời bà mai danh tiếng tới cầu hôn, sính lễ tuyệt đối độc nhất vô nhị, ta muốn là đồ tốt nhất, tặng nàng một hôn lễ hoàn mỹ" Quân Tà Diễm một lòng nghĩ cho Hàn Vũ thứ tốt nhất, hắn cho là Hàn Vũ nói thiếu hụt là những thứ này, hắn đâu hiểu được Hàn Vũ muốn những thứ gì.

". . . Chàng ngu ngốc, chàng cảm thấy ta sẽ quan tâm những vật ngoài thân này. . . Thật là đần chết" Hàn Vũ sắp bị phản ứng của Quân Tà Diễm chọc giận điên.

Đường đường Cung chủ Tà cung, bị một cô gái nói thành ngu ngốc, hơn nữa còn không phản kháng chút nào, nếu việc này truyền ra ngoài không biết có ai tin không nữa. Cung chủ này là thật hay giả.

"Không cần, ta không muốn thành thân" Hàn Vũ trả lời ngoài suy nghĩ và dự đoán của Quân Tà Diễm, nàng không muốn cùng hắn thành thân, tại sao? Là cảm tình Hàn Vũ dành cho hắn không đủ, hay là hắn không xứng với nàng, bởi vì hắn là một người không bình thường.

Bên ngoài tiếng hát của côn trùng đã kết thúc, vũ động của lá cây hình như cũng cảm nhận được hơi thở bi thương của Quân Tà Diễm mà bất động, Quân Tà Diễm không thể chịu đựng cự tuyệt của Hàn Vũ, cho tới bây giờ tim cũng không có đau như vậy.

"Éc. . . Diễm, ý tứ của ta đó là bây giờ còn không thành thân, qua hội nghị Tứ quốc thành thân được không?"

Hàn Vũ cảm thấy Quân Tà Diễm tuyệt vọng, không đành lòng cự tuyệt, Diễm nhìn qua rất kiên cường, nhưng hắn là một người rất dễ dàng bị tổn thương, đặc biệt là đau lòng, Hàn Vũ cảm giác mình hình như có chút quá đáng, tại sao nàng có thể lấy yêu cầu của mình áp đặt cho người khác, sao hắn lại hiểu rõ những thứ kia, ở chỗ này, bà mai và sính lễ chính là trọng yếu nhất, tự mình nghĩ mấy cái kia thật tức cười.

Hàn Vũ mỉm cười vuốt ve Diễm, trên mặt truyền tới nhiệt độ khiến Quân Tà Diễm từ trong bi thương thoát ra, Hàn Vũ không có cự tuyệt hắn, nhưng hắn cảm thấy, Hàn Vũ đối với lần này cũng không phải rất hài lòng, rốt cuộc thiếu cái gì.

"Diễm, hội nghị tứ quốc kết thúc chúng ta thành hôn, ta muốn làm vợ của chàng, đời đời kiếp kiếp làm bạn với chàng!" [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ hôn lên bờ môi khêu gợi Quân Tà Diễm, lạnh lẽo này Hàn Vũ đã thành thói quen, lúc nào thì hắn mới có thể thay đổi nhiệt độ đấy.

Hàn Vũ ôm cổ của Quân Tà Diễm, đầu lưỡi nhấp nhẹ phần môi của hắn, cảm giác ướt át khiến cả người Quân Tà Diễm run lên, giống như dòng điện đi khắp toàn thân. Quân Tà Diễm ôm hông của Hàn Vũ, để cho thân thể nàng càng thêm thân mật với mình, Quân Tà Diễm đưa đầu lưỡi cùng đầu lưỡi Hàn Vũ đụng vào, lưỡi cùng lưỡi chạm nhau, tâm cùng tâm thẳng thắn, khiến cho hai người càng thêm nóng lên. Quân Tà Diễm đưa đầu lưỡi vào trong miệng Hàn Vũ, mút thỏa thích chất mật ngọt này, đè lên thân thể Hàn Vũ, hai người cùng nhau ngã xuống giường, bên trong trướng Quân Tà Diễm hôn lên trán Hàn Vũ, mắt, chóp mũi, hai má, hôn dần xuống cái cổ mảnh khảnh.

Quân Tà Diễm không biết kế tiếp nên làm như thế nào, hắn luống cuống cởi xiêm áo Hàn Vũ, Hàn Vũ thực sự không nhịn được bật cười.

"Ha ha ha, Diễm, thật nhột, mau buông tay" Hàn Vũ lấy tay Diễm ra, ngăn hắn làm nàng cười ra tiếng.

Quân Tà Diễm đỏ mặt, thật khó thấy được hắn đỏ mặt. Mặc dù sống hai mươi năm, nhưng với chuyện giữa nam nữ hắn chưa từng trải qua, lại càng không biết mình phải làm như thế nào.

Quân Tà Diễm ngồi dậy, đưa lưng về phía Hàn Vũ không để cho nàng nhìn thấy mặt hắn, Hàn Vũ tựa vào lưng của Quân Tà Diễm.

"Diễm, về sau chàng là của ta, ta muốn chính là một đời một kiếp một đôi, cái gì nam nhân vốn tam thê tứ thiếp, nữ nhân phải lấy chồng làm lẽ sống, những thứ này ta đều khinh thường, một đời một kiếp một đôi chàng có thể làm được không?"

" Một đời một kiếp một đôi, ba ngàn gáo nước ta chỉ nguyện lấy một gáo mà uống"

Về sau không cần đấu Tiểu Tam hay Tiểu Tứ, nàng và hắn chỉ hai người!

"Diễm, ngày mai bắt đầu hội nghị Tứ quốc, chàng sẽ đến chứ?"

Mong đợi đã lâu, hội nghị Tứ quốc ngày mai sẽ bắt đầu, không biết sẽ trang trọng ra sao. Diễm cùng huyết thống với vị kia trong cung, mặc dù không có nhiều tình cảm, dù sao cũng có quan hệ huyết thống. Lần hội nghị này ảnh hưởng tới Đông Lâm quốc, nếu lần này Đông Lâm quốc không dành được chiến quyền sẽ bị trục xuất khỏi Tứ quốc, sau này chiến sự sẽ không ngừng, những thứ này Hàn Vũ đều có thể đoán được, Quân Tà Diễm hắn sao lại không biết.

"Lão bà muốn ta đi à?" Quân Tà Diễm không có trực tiếp trả lời Hàn Vũ mà hỏi ngược lại.

"Vâng"[pedieu.dđlqđ]

"Được, vậy ta đi"

"Ta không chỉ muốn chàng đi, ta còn muốn trên hội nghị Tứ quốc chàng thừa nhận hoàng thượng, đoạt lấy chiến quyền, được không?"

Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ, cặp mắt Hàn Vũ phát ra sắc bén, không biết nàng đang tính toán cái gì, nếu Hàn Vũ nói như vậy, mặc kệ như thế nào hắn cũng sẽ làm, chiến quyền, hắn không quan tâm, nếu Hàn Vũ muốn, hắn sẽ đi đoạt.  

  Chương 67  

  Quân Tà Diễm rời đi, Hàn Vũ bắt đầu ngồi tu luyện, ngày mai hội nghị Tứ Quốc sẽ bắt đầu, nàng rất chờ mong, không chỉ mình Hàn Vũ mong đợi, cả Đông Lâm quốc người người đều vô cùng mong đợi, năm năm một lần hội nghị Tứ Quốc, trong đời không tham gia được bao nhiêu lần, cho thấy cơ hội hiếm có.

Nếu có thể ở hội nghị Tứ Quốc biểu hiện tốt, như vậy tiền đồ của người đó vô cùng rộng mở.

Hàn Vũ không muốn gây chú ý, nàng chỉ muốn giúp Đông Lâm quốc đoạt chiến quyền, bởi vì, nàng muốn triều đình thừa nhận Tà cung, như vậy hôn sự của nàng và Quân Tà Diễm sẽ không bị ai quấy nhiễu, mặc dù nàng không quan tâm cái nhìn của người khác, thế nhưng, bây giờ nàng là nữ nhi Hàn gia, nàng không thể không suy tính cho Hàn gia.[pedieu.dđlqđ]

Dĩ nhiên, không phải vì trách nhiệm mà xuất phát từ trong lòng nàng, nàng quan tâm, nàng muốn Hàn gia mãi mãi bình an.

Nắng sớm chậm rãi xuất hiện, hôm nay nhất định rất náo nhiệt.

Đông Lâm quốc là nước tổ chức hội nghị, chắc chắn có ưu thế, tuy vậy ba nước kia cũng không dễ đối phó!

Hàn Vũ rửa mặt xong, hôm nay Hàn Vũ đặc biệt chú trọng trang điểm, khi Hàn Thạc đi vào phòng Hàn Vũ nhìn thấy nàng sau khi đã trang điểm thì hết sức ngạc nhiên.

Mỹ nhân phong thái yểu điệu, trang phục nhẹ nhàng thanh thoát, bộ dạng thướt tha mê người, sắc môi điểm hồng, hương thơm thoang thoảng thanh nhã thoát tục, người này...Cô ấy thật sự là tỷ tỷ sao?

Hay là vì đêm qua ngủ không được ngon giấc, xuất hiện ảo giác?

Hàn Thạc dụi dụi mắt, thấy vẫn không thay đổi gì.

"Tỷ tỷ, ngươi có phải hay không mang mặt nạ da người?" Hàn Thạc không thể tin được người đứng trước mặt hắn là tỷ tỷ của hắn.

"Đệ có muốn đến kiểm tra hay không?" Hàn Vũ không muốn so đo sự thất thường và không phép tắc của Hàn Thạc.

Quả thật, hôm nay chú trọng trang đểm, nàng biết mình tao nhã, mặc dù không có dung mạo tuyệt thế, thế nhưng, một cô gái xinh đẹp không chỉ nhìn bề ngoài mà thôi, vẻ đẹp của nàng, xuất phát từ trong nội tâm thấm dần ra ngoài.

"Không cần, đi thôi, hôm nay chúng ta đi theo phụ thân, mẫu thân không đi, Thúy Trúc đâu?" Hàn Thạc nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Thúy Trúc. [pedieu.dđlqđ]

" Hôm nay nàng không đi, ta bảo nàng đi ra ngoài giúp ta làm việc, làm gì? Mới không gặp bao lâu, nhớ nàng rồi, nếu không ta sai người kêu nàng trở lại?"

Hàn Vũ trêu ghẹo Hàn Thạc.

"Cái đó. . . Không cần, đệ chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi, đi nhanh đi, tỷ tỷ, nói không chừng, hôm nay ở hội nghị Tứ quốc tỷ có thể tìm được lang quân như ý!" Hàn Thạc cũng không phải người dễ bị bắt nạt, bị người đả kích nhất định phải đã kích lại.

Hàn Vũ đột nhiên nghĩ đến, nếu Quân Tà Diễm gặp Hàn Thạc, hai người bọn họ ở chung một chỗ? Hình như hai người cũng không phải loại người dễ ở chung, hai đại mỹ nam chạm mặt? Có tạo ra tia lửa hay không? Ha ha ha, lần đầu tiên Hàn Vũ YY hai người, cảm thấy rất thú vị!

Tiểu Chính Thái và Hàn Vũ đi vào phòng ăn, Hàn tướng quân và Hàn phu nhân chờ đã lâu, sau khi bốn người dùng xong điểm tâm, Hàn Phu nhân trở lại đình viện của mình, Hàn Vũ và Hàn Thạc đi theo Hàn tướng quân tới hội nghị Tứ quốc.

Ở trên đường, Hàn tướng quân đi bên cạnh giải thích cặn kẽ quá trình diễn ra hội nghị Tứ quốc cho Hàn Vũ nghe.

Hôm nay, hội nghị Tứ Quốc chính thức bắt đầu, ở hoàng cung, quốc chủ Tứ Quốc cũng sẽ tham gia, mọi người tham gia đều đại diện cho quốc gia của mình mà tranh tài, mỗi người đều dốc toàn bộ thực lực.

"Vũ nhi, hôm nay, con có thể tìm thấy một lang quân như ý rồi, ha ha ha"

Hàn Vũ không ngờ, Hàn tướng quân cũng trêu ghẹo nàng. . .

"Phụ thân. . ." Hàn Vũ ngượng ngùng, tránh né tầm mắt Hàn tướng quân, nàng không biết nói như thế nào cho Hàn tướng quân về quan hệ của nàng và Quân Tà Diễm...  

Chương 68

  Khi ba người Hàn Vũ đến hoàng cung thì nơi đó đã cực kỳ náo nhiệt, không có hơi thở áp bức hay không khí trang nghiêm như ngày thường

Bây giờ trong cung, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cung nữ và thái giám.

Ba người Hàn Vũ đến cung điện trong hoàng cung, hôm nay rất khác, bình thường trong đại điện không cho phép nữ nhân đi vào, nhưng hôm nay, bên trong ai cũng có thể vào.

Bọn người Hàn Vũ tới không quá muộn cũng không quá sớm, ba nước thì đã có hai quốc chủ đến.

Bắc quốc chủ Bắc Trấn Thiên, không biết tâm cơ người này như thế nào, nhưng khi hắn nhìn Hàn Vũ, ánh mắt đó toát lên khí thế áp bức, khiến Hàn Vũ rất không thoải mái.[pedieu.dđlqđ]

Phía sau hắn là một nam tử, không, chính xác mà nói phải là một cô gái, mặc dù nàng kia nữ giả nam trang, nhưng vẫn bị Hàn Vũ nhìn một lần liền nhận ra.

Một thân nam trang, cô gái đứng ở bên trái Bắc Trấn Thiên, tay cầm một thanh bảo kiếm, bảo kiếm thượng khảm một Lam Bảo Thạch rất lớn, phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Là một cực phẩm.

Nử tử kia mày thanh mắt đẹp, phần môi điểm hồng, hai má mềm mại muốn búng ra nước, trang phục như vậy, sắc nghệ song toàn, làm cho người ta không muốn nhận ra nàng là nữ tử cũng không được.

Hàn Vũ quan sát cô gái kia, đồng thời, nàng kia cũng nhận thấy ánh mắt của Hàn Vũ, cũng quay ra quan sát Hàn Vũ.

Hàn Vũ không son phấn, trang phục nhẹ nhàng phong thái càng thêm yểu điệu, quần áo không sặc sỡ, không tệ, chắc không phải là người đẹp vô dụng, thế nhưng không biết thực lực như thế nào. Hàn Vũ làm ra phong thái điềm đạm, làm cho người khác có cái nhìn sai lầm, thật ra một chút chỉ số võ công nàng đều không có

Nàng không có dung mạo xinh đẹp, lại khiến người khác cảm thấy nàng khác biệt, trên người Hàn Vũ tản ra hương thơm, thanh nhã thoát tục. Cảm giác đầu tiên nàng mang lại cho người khác là nữ tử này rất thông minh.

Khi Bắc Trấn Thiên thấy Hàn Vũ đặc biệt trang điểm vốn định lại gần trêu đùa một phen, thế nhưng Hàn Vũ lại đi về hướng Nam quốc chủ.

Nam quốc chủ Nam Dương Huyễn, bên ngoài tỏ ra thản nhiên, không mưu cầu gì, nhưng trong lòng...Một quốc chủ, khí chất thanh nhã thoát tục, có thật như bề ngoài không hay vì che giấu tốt, hoặc còn có nguyên nhân khác? Con người thật của hắn có giống với những gì hắn đang biểu hiện bên ngoài hay không?

Hàn Vũ cũng không muốn hiểu rõ, vua của một nước, dù có kết giao cũng không thân quen, ở trong mắt bọn họ, trừ lợi ích ra không còn gì.

Giữa Nam quốc chủ và Bắc quốc chủ, nếu phải lựa chọn người kết giao, Hàn Vũ cảm thấy Nam Dương Huyễn xứng đáng kết giao hơn Bắc Trấn Thiên.

Hàn tướng quân và Tiểu Chính Thái đều có việc phải làm, cùng Hàn Vũ vào đại điện xong vội vã rời đi. [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ đến trước mặt Nam Dương Huyễn, bái kiến theo tiêu chuẩn cung lễ, bởi vì hôm này đặc biệt, thân phận đặc thù, Hàn Vũ không thể không hành lễ với hắn.

Nam Dương Huyễn mới đỡ Hàn Vũ đứng dậy, liền nghe Bắc Trấn Thiên nói "thể diện Nam quốc chủ thật lớn, Vũ nhi, nơi này không chỉ có mình hắn là quốc chủ"

Những câu châu ngọc, chữ chữ có lý, quả thật, nơi này, hắn cũng là một quốc chủ, Hàn Vũ hành lễ Nam Dương Huyễn, nếu không hành lễ Bắc Trấn Thiên, dù nói thế nào, đều là Hàn Vũ thất lễ.

Hàn Vũ không nói hai lời, bái kiến Bắc Trấn Thiên theo tiêu chuẩn cung lễ

"Bắc quốc chủ thật lễ độ, sao ngài biết ta sẽ không hành lễ với ngài? Hôm nay là hội nghị Tứ quốc, chiến quyền vẫn còn ở Nam quốc, tiểu nữ tử đi vào, đương nhiên phải hành lễ với quốc chủ lớn nhất trước, thể hiện sự tôn trọng của Đông Lâm quốc đối với chiến quyền, Bắc chủ quốc, sao ngài lại nói những lời kia?"

"Ha ha ha, Vũ nhi thật là thông tuệ, ngược lại ta muốn xem thử ngươi sẽ ứng phó như thế nào khi ta nói ra yêu cầu của mình với Đông quốc chủ, ha ha ha" Bắc Trấn Thiên không so đo giọng điệu nói chuyện của Hàn Vũ, bởi vì, không lâu nữa, Hàn Vũ sẽ thuộc về hắn. Hoa hồng có gai mới khiến hắn có tham vọng chiếm hữu.

Mặc dù nghi ngờ, nhưng Hàn Vũ biết, hiện tại hỏi Bắc Trấn Thiên, hắn cũng sẽ không trả lời.

Hàn Vũ không sợ hãi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, sau lưng Hàn Vũ, còn có Hàn gia, dù thế nào, nàng còn có Quân Tà Diễm ở sau lưng nàng, ủng hộ nàng.

"Hàn cô nương, không cần để ý lời nói của Bắc quốc chủ, ngươi chỉ cần làm theo ý muốn của bản thân là được!"

Nam Dương Huyễn nói với Hàn Vũ câu này là có ý gì, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Bọn họ cùng một chiến tuyến sao? Dường như không phải, hôm nay, Tứ Quốc đều là đối địch, vì chiến quyền, các nước đều không từ thủ đoạn muốn lấy được nó.

Hàn Vũ là người Đông Lâm quốc, là nữ nhi Hàn tướng quân, nàng cũng không khác gì bọn họ, đều sẽ tìm mọi cách đoạt chiến quyền.

"Nam quốc chủ, ngài đừng gọi ta là Hàn cô nương, nếu như không ngại gọi ta Vũ Nhi là được" [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ cũng không phải cố tình kết giao, mặc dù Vũ nhi dành cho người thân gọi, nhưng nếu để vua một nước gọi Hàn Vũ, thì không ổn, huống chi một cái tên mà thôi, Hàn Vũ cũng không quan tâm nhiều.

"Vũ nhi? Ha ha ha, được, Vũ nhi, Yến tử" Yến tử trên người Hàn Vũ. . .

Nam Dương Huyễn lại dùng ánh mắt thương nhớ người thân nhìn Hàn Vũ, ánh mắt thâm tình ấy, chất chứa quá nhiều tình ý, xem ra, cô gái tên Yến Tử thật hạnh phúc.

Tối thiểu, so với mình khi còn ở thế giới kia thì nàng ấy hạnh phúc hơn.

"Nam quốc chủ, Vũ Nhi có một chuyện, không biết có nên nói hay không" Hàn Vũ nhìn vào mắt Nam Dương Huyễn, nơi đó bộc lộ rất nhiều tình cảm, nàng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ kỳ dị .

"Vũ Nhi, ngươi cứ việc nói"

Nam Dương Huyễn không muốn cùng Hàn Vũ có khoảng cách, Vũ Nhi rất giống Yến Tử, rốt cuộc trùng hợp, có lẽ là trời cao cho hắn một cơ hội bù đắp.

"Nam quốc chủ, tiểu nữ tử chỉ có một đệ đệ, Vũ nhi nghĩ. . . Muốn cùng Nam quốc chủ kết bái, chẳng biết có được không?"

Hàn Vũ nói xong, quan sát Nam Dương Huyễn, thấy vẻ mặt không thể tin của Nam Dương Huyễn, xem ra, lần này, thật sự là Hàn Vũ đường đột

"Ha ha ha, Nam quốc chủ, Vũ Nhi không có ý gì khác, là Vũ Nhi đường đột, Nam quốc chủ không cần để trong lòng, Vũ Nhi chỉ là nhất thời xúc động , mạo phạm"

Hàn Vũ thật là ngây thơ đáng yêu, Nam Dương Huyễn —— vua một nước, lần trước đoạt được chiến quyền, sao lại cùng với nàng một nữ nhi tướng quốc Đông Lâm quốc kết bái chứ?

Không nói vấn đề thân phận, hai nước bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, một là vua một nước, một là nữ nhi tướng quân, đến lúc đó, bị chỉ trích sẽ chỉ có một mình Hàn Vũ

Người đời chỉ nói nữ nhi tướng quân là kẻ phản quốc, chứ không nói Nam quốc chủ, là một Hán gian.

Hàn Vũ cười rời đi, lại bị Nam Dương Huyễn kéo tay. Hàn Vũ không rõ nguyên do nhìn Nam Dương Huyễn, chỉ nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và mừng rỡ của hắn!

Tầm mắt của mọi người cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn.

Đường đường Nam quốc chủ, ở trong đại điện Đông Lâm quốc, đùa giỡn nữ nhi Hàn tướng quân chiến danh hiển hách Đông Lâm quốc, có kịch hay để xem rồi.

Thời điểm mọi người ở đây chờ xem kịch vui, một tiểu thái giám đi vào truyền lời mà cắt đứt.

"Hàn cô nương, hoàng thượng triệu kiến"

Nam Dương Huyễn vốn muốn nói cái gì, lại bị cắt đứt.

Đành phải buông tay Hàn Vũ rời đi.

Sau khi Hàn Vũ rời đi, Bắc Trấn Thiên nhìn Nam Dương Huyễn, tầm mắt hai người chạm nhau, cọ sát tạo ra tia lửa.

Không khí trong đại điện trong nháy mắt như đóng băng  

  Chương 69  

  Hàn Vũ đi theo tiểu thái giám đi tới thư phòng. Hàn Vũ biết, hoàng thượng triệu kiến nàng là vì chuyện gì.

Tiểu thái giám dẫn Hàn Vũ tới ngoài thư phòng, mở cửa xong cũng không có ý đi vào.

Hàn Vũ đành phải đi vào một mình.

"Tham kiến hoàng thượng" hôm nay Hàn Vũ xem như hành lễ nhiều mà sợ.

Ai, giai cấp thật đáng sợ, hông của nàng thật đáng thương. Sau khi hành lễ xong, đột nhiên nhớ ra, từ ngày nàng được phong Đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc thì nàng không cần hành lễ với bất kỳ ai. Vậy hôm nay, có phải nàng đã chịu thiệt lớn rồi hay không. Đây là có quyền lại không cần, tự mình hủy bỏ quyền lực của bản thân.[pedieu.dđlqđ]

Quân Phong Hiếu ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn vẻ mặt rối rắm của Hàn Vũ, không biết nàng đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ là vì chuyện mình phân phó cho nàng, nàng không hoàn thành được? Có phải do thời gian không đủ hay không, có nên cho nàng thêm mấy ngày nữa không?

"Hàn Vũ, chuyện trẫm giao ngươi làm, ngươi làm tới đâu rồi?"

Quân Phong Hiếu thật là nôn nóng, hôm qua mới giao việc cho nàng, hôm nay liền triệ kiến nàng hỏi kết quả, chẳng lẽ hắn phái người theo dõi nàng, mới biết nàng đã hoàn thành việc hắn giao?

Chỉ là, sẽ không có khả năng này, công lực của sư phụ không thấp, hôm qua, mình mới vừa vào tà cung thì sư phụ liền phát hiện, nếu có người theo dõi mình không thể nào sư phụ không phát hiện ra.

"Hoàng thượng, ngài thật xem trọng Hàn Vũ quá rồi, hôm qua ngài mới giao nhiệm vụ cho Hàn Vũ, hôm nay đã hỏi kết quả, như vậy ngài nghĩ ta đã dò thăm tất cả về Quân Tà Diễm rồi sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Quân Phong Hiếu không trực tiếp trả lời Hàn Vũ mà hỏi ngược lại.

Thật không hổ là Đông Lâm quốc quốc chủ, mưu tính không thua gì người đến từ mấy ngàn năm sau như Hàn Vũ. [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ bị hỏi ngược lại, cũng bắt đầu không xác định rốt cuộc hoàng thượng có biết chuyện của nàng hay không.

"Hoàng thượng cảm thấy Hàn Vũ biết chưa?" Hàn Vũ lại ném vấn đề trở về cho Quân Phong Hiếu, những thứ này, Hàn Vũ thành thạo nhất rồi, từ nhỏ tới lớn nàng thường giả bộ ngớ ngẩn đi lừa người.

"Không cần vòng vo, nói mau" hiện tại trong lòng hoàng thượng rất nôn nóng, không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Chỉ là làm vua một nước, tất cả cảm xúc trong lòng cần phải che giấu thật tốt.

Thế nhưng, hôm nay, hắn nôn nóng muốn biết rõ mọi chuyện, dù muốn giấu cảm xúc cũng không che giấu được.

"Hoàng thượng, không phụ kỳ vọng của ngài, Hàn Vũ đã tìm hiểu rõ mọi chuyện, trước khi trả lời, Hàn Vũ muốn biết, tại sao trong lúc quan trọng này ngài nhất định phải biết kết quả, ngài...Rốt cuộc đang mưu tính những gì?" Hàn Vũ không muốn Quân Tà Diễm bị người khác lợi dụng, càng không muốn triều đình và Tà Cung không thể hóa giải hiểu lầm, cho nên, đối với một vài chuyện cần phải biết rõ.

"Làm càn, chuyện của trẫm, ngươi có thể hỏi lung tung sao? Hàn Vũ, ngươi không nên quá mức càn rỡ. Ngươi nên nhớ, ta có thể cho ngươi tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả của ngươi" ánh mắt Quân Phong Hiếu sắc bén nhìn Hàn Vũ, nàng thật không biết điều.

Uy hiếp trắng trợn, tay nắm quyền, nói chuyện có uy hơn người khác, thế nhưng Hàn Vũ không tin nếu vì nàng chống đối mà Quân Phong Hiếu sẽ vịn vào lý do này mà trị tội Hàn gia, Hàn Vũ cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

"Hoàng thượng, như vậy xin thứ cho tiểu nữ tử vô năng, cái gì cũng không tra được, tiểu nữ tử cũng chỉ là một cô nương tay trối gà không chặt, làm sao có thể đi vào Tà cung, thăm dò thân thế Cung chủ của bọn họ, chưa vào được Tà cung, ngay cả Huyễn Lâm tiểu nữ còn không dám vào." Hừ, uy hiếp nàng, Hàn Vũ cũng không phải là người dễ dàng bị uy hiếp.

"Ngươi. . . Càn rỡ" Quân Phong Hiếu nhìn chằm chằm Hàn Vũ, nữ tử này, thật sự không sợ cái gì sao?

Rốt cuộc là nàng không sợ việc gì, hay là có người nào chống lưng cho nàng? Hàn gia? Không thể nào, Hàn gia đều là thuộc hạ của mình.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Tà cung? Vừa nghĩ đến Tà cung, Quân Phong Hiếu liền bác bỏ ý nghĩ này, Tà cung luôn đối nghịch với triều đình, không thể nào chống lưng cho Hàn Vũ, chẳng lẽ nàng thật không e ngại việc gì?

Hai người cứ giằng co như vậy, cũng không có ai lùi một bước.

Hàn Vũ sẽ không, vua một nước lại càng không...

Thế nhưng, hôm nay không giống ngày xưa, rốt cuộc, Quân Phong Hiếu thỏa hiệp.

"Ai. . . Này, nói rất dài dòng. . ." [pedieu.dđlqđ]

"Hoàng thượng, ngài nói ngắn gọn, hội nghị Tứ Quốc lập tức sẽ bắt đầu, ngài không nên làm trễ nãi giờ lành."

Hàn Vũ thấy Quân Phong Hiếu thỏa hiệp, giọng cũng mềm lại, không cần thiết tạo cho không khí thêm căng thẳng, nếu chèn ép Quân Phong Hiếu mình cũng không được lợi gì.

"Quân Tà Diễm, hắn. . . Hắn có thể là con trai của trẫm " hình như trong nháy mắt Quân Phong Hiếu già đi rất nhiều.

"Ở nơi nào Hoàng thượng biết được?" Không ngờ Quân Phong Hiếu đã biết, mặc dù hiện tại chỉ là suy đoán nhưng cũng phải có căn cứ, một câu này, từ đâu mà có?

"Bởi vì trong dân gian, đồn rằng tóc Quân Tà Diễm màu bạc"

"Tóc màu bạc?" tóc Quân Phong Hiếu không phải màu bạc, Quân Tà Diễm tóc bạc cùng Quân Phong Hiếu có quan hệ gì?

"Hoàng thượng, ngài cũng không phải tóc mà bạc, vậy tóc màu bạc của Quân Tà Diễm là được duy truyền từ ai?"

"Ông ngoại của hắn, cậu hắn đều là tóc màu bạc"

"Hoàng thượng chỉ bằng một điểm này, liền xác nhận Quân Tà Diễm là con trai của ngài sao?"

"Cũng không phải, bởi vì Phi Yên không phải nữ nhi của trẫm, khi đó Linh quý phi sinh hạ chính là một hoàng tử tóc bạch kim, lại bị người tráo đổi, khi đó trẫm và Hàn tướng quân còn có Hàn hoàng hậu chinh chiến bên ngoài, không có quan tâm quá nhiều chuyện này, căn bản cũng không biết hoàng nhi bị người tráo đổi, về sau, điều tra tìm hiểu rõ, mới phát hiện, Phi Yên không phải là nữ nhi ruột thịt của trẫm."

"Vậy nếu như Quân Tà Diễm là nhi tử của ngài, Linh quý phi chính là mẫu thân của Quân Tà Diễm?"

"Không sai" Quân Phong Hiếu trả lời dứt khoát.

Thì ra Quân Tà diễm còn có nhiều người thân ở đây như vậy thật sự quá tốt.

Thế nhưng, như vậy những thứ ràng buộc hắn càng nhiều hơn...Diễm, sẽ không còn thuộc về một mình nàng, dù vậy Hàn Vũ cũng cảm thấy thỏa mãn.

Mình có người của Hàn gia là người thân, Quân Tà Diễm cũng có nhà, trong nhà còn có nhiều người thân như vậy.

Dĩ nhiên, lý do Quân Tà Diễm bị đánh tráo, xem ra Quân Phong Hiếu đã điều tra rõ.

"Hoàng thượng, ta tra được đúng như ngài suy đoán, Quân Tà Diễm chính là con trai của ngài"

"Hàn Vũ, tại sao ngươi khẳng định như vậy, thế gian có không ít nam nhân tóc màu bạc, lại nói, có rất ít người nhìn thấy gương mặt Quân Tà diễm, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vì sao ngươi khẳng định như vậy? Ngươi làm sao mà nghe được chuyện này?"

"Ặc, chính là ta chạy đến Tà cung, cùng bọn họ đánh cuộc, ta thắng, sau đó Quân Tà Diễm đáp ứng gặp ta, sau đó ta trực tiếp hỏi hắn, về phần mặt mũi, thời điểm Quân Tà Diễm tới gặp ta, mới vừa tắm xong, còn không có mang mặt nạ, cho nên ta may mắn thấy được, hắn và hoàng thượng ngài, hình dáng thật giống nhau, đích thực, vừa nhìn là biết phụ tử"  

  Chương 70  

  "Hồ đồ, ngươi cho rằng nói như vậy trẫm liền tin?" Quân Phong Hiếu nghĩ Hàn Vũ thật hồ đồ, rốt cuộc nàng không có đi điều tra đã ở đây báo cáo cho hắn.

"Hoàng thượng, Vũ Nhi tận tâm tận lực giúp ngài hỏi thăm chuyện này, ta mạo hiểm tánh mạng một mình xông vào Tà cung, cái mạng nhỏ của ta thiếu chút nữa đã mất ở bên trong, làm sao ngài có thể nói ta hồ đồ, tại sao có thể không tin ta? Có muốn ta gọi Quân Tà Diễm tới hay không, đối chứng cùng ngài?" Hàn Vũ muốn tìm một cơ hội cho Quân Tà Diễm và Quân Phong Hiếu gặp mặt.

"Ngươi. . . Ngươi thật có thể mang hắn . . . Mang đến gặp mặt trẫm?" Quân Phong Hiếu nghe Hàn Vũ nói như vậy thì bắt đầu dao động, chẳng lẽ như Hàn Vũ nói, Hàn Vũ thật có bản lãnh kia, có thể mời Quân Tà Diễm tới?[pedieu.dđlqđ]

"Hoàng thượng, chuyện ngài giao phó Vũ Nhi đã làm xong, có tin hay không do chính ngài quyết định, chuyện lạc phu nhân đã qua một đoạn thời gian, nếu như không có chuyện gì, nên đi ra đại điện thôi, canh giờ cũng không còn sớm, người cũng đều đến đông đủ!"

Hàn Vũ không vội vàng, nàng không thể vội vàng an bài bọn họ gặp mặt, như vậy, chỉ khiến Quân Phong Hiếu hoài nghi, ý đồ của nàng không thể cho ai biết, hết cách rồi, tiếp xúc với vua của một nước sẽ phải cẩn thận từng li từng tí.

"Hàn Vũ, ngươi gọi Quân Tà Diễm tới, ta muốn gặp hắn" Quân Phong Hiếu giọng điệu ra lệnh nàng

"Hoàng thượng, một Vũ Nhi không có chức vị, hai không có phạm sai lầm, ba ta chỉ là một cô nương nơi thuê phòng đợi gả, ngài không thể cứ gọi ta giúp ngài làm cái này làm cái kia, kêu ta đi thăm dò chuyện Quân Tà Diễm, ta miễn cưỡng có thể đồng ý, hiện tại, kêu ta đi mời hắn, ta..Ta..Ta được lợi gì?"

"Cái này dễ thôi, ngươi đã là đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc rồi, ngươi cũng không phạm sai lầm, ngươi đã muốn một lang quân, hôm nay trẫm giúp ngươi chỉ hôn một lang quân như ý, như thế nào?" Quân Phong Hiếu còn chưa biết nói chuyện kia với Hàn Vũ như thế nào, không ngờ Hàn Vũ tự mình đề nghị, tiết kiệm phiền toái cho hắn.

"Éc. . . Ha ha, không cần, không cần, hôm nay ta sẽ mời Quân Tà Diễm tới gặp ngài, nếu như không có chuyện gì, vậy ta ra ngoài trước, hoàng thượng ngài cũng nhanh đi ra ngoài đi"

Hàn Vũ nói xong, không đợi Quân Phong Hiếu đồng ý liền một mình rời thư phòng, chẳng lẽ, từ xưa hoàng thượng đều thích chỉ hôn sao? Kỳ quái. . .

Hàn Vũ còn chưa tới trong đại điện, đi ngang qua một núi giả thì bị người kéo đến phía sau núi giả. [pedieu.dđlqđ]

"Nam quốc chủ, ngài có ý gì?" Hàn Vũ không hiểu Nam quốc chủ có ý gì, một mình lôi nàng đến phía sau núi giả này, nếu bị người có lòng bắt gặp, vậy danh tiếng của mình sẽ bị Nam Dương Huyễn phá hủy mất.

"Vũ nhi, mới vừa rồi tại trong đại điện, ngươi nói muốn cùng ta kết bái, là thật?" Nam Dương Huyễn thoạt nhìn rất kích động, không biết là bởi vì Hàn Vũ đường đột, hay là bởi vì lời đề nghị của Hàn Vũ .

"Nam quốc chủ, mới vừa rồi ta có chỗ mạo phạm, ta chỉ là nữ nhi tướng gia, thế nào với cao. . ."

Hàn Vũ vẫn chưa nói hết, liền bị Nam Dương Huyễn ôm thật chặt vào trong ngực.

"Vũ nhi, đêm đó lần đầu tiên gặp lại ngươi thì ngươi gợi cho ta rất nhiều rất nhiều ký ức, ngươi rất giống muội muội của ta, sự tự tin của ngươi, thần thái của ngươi, ngươi tản mát ra sức hấp dẫn, vô cùng giống Yến Tử, khi đó ta đã muốn nhận ngươi làm muội muội, lắc tay trên tay ngươi chính là di vật duy nhất của muội ấy để lại cho ta, ta đưa cho ngươi, chính là hi vọng ngươi có thể làm muội muội của ta, nhưng là, nếu ta đưa ra đề nghị này, không minh như ngươi, đoán chừng không tin tưởng, nhưng...Hôm nay, ta nghe được ngươi chủ động đề nghị, ngươi không biết, lúc ấy ta rất vui mừng, ta vui mừng thậm chí quên luôn trả lời. Vũ Nhi...Yến Tử"

Nam Dương Huyễn ôm Hàn Vũ, nói lời từ trái tim, không ngờ, hắn thương muội muội nhiều như vậy!

"Ha ha ha, ca, ta thật sự vô cùng vui mừng, ngươi nhận ta làm muội muội, khi hội nghị tứ quốc kết thúc chúng ta liền kết bái, được không?"

Hàn Vũ cũng đưa tay ra ôm Nam Dương Huyễn, an ủi hắn, cho hắn một lời hứa hẹn.

"Buông nàng ra" giọng nói lạnh lùng, ở nơi này mùa hè nóng bức nhưng nghe vậy khiến người ta cảm giác phát run.

Nam Dương Huyễn buông Hàn Vũ ra nhìn người mới tới, một đầu tóc màu bạc buông thả sau lưng, một mặt nạ màu bạc che mặt, nhưng ánh mắt âm trầm tựa như muốn lột da Nam Dương Huyễn, chặt hắn làm trăm mảnh. Lúc này người đó phát ra hàn lãnh, bức Nam Dương Huyễn cả người lạnh lẽo.

Khí thế cường đại, khiến Nam Dương Huyễn phải sử dụng võ công chống cự, tuy nhiên không có hiệu quả chút nào[pedieu.dđlqđ].

Nam Dương Huyễn phun một ngụm máu tươi, mọi việc xảy ra trong nháy mắt, Hàn Vũ không có phát hiện chút nào.

Khi Hàn Vũ thấy Nam Dương Huyễn phun máu tươi thì mới phát giác, không khí, hình như rất khác thường.

"Ca, ngươi không sao chớ? Ngươi làm sao vậy?" Hàn Vũ lo lắng đỡ Nam Dương Huyễn, hỏi thăm tình trạng của hắn.

"Không sao" quả thật Nam Dương Huyễn không sao, chỉ là bị võ công của Quân Tà Diễm chấn động gân mạch, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Nam Dương Huyễn quan sát Quân Tà Diễm, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười.

"Diễm, sao chàng lại tới đây? Mới vừa rồi là chàng ra tay phải không?" Chẳng lẽ là vì nàng và Nam Dương Huyễn ôm nhau khiến hắn hiểu lầm?

Quân Tà Diễm chắc chắn tin tưởng nàng chứ?

"Ừ, ta tới tìm nàng." Trả lời đơn giản, cũng rất rõ ràng, Nam Dương Huyễn bị thương là hắn làm, hắn tới nơi này vì tìm nàng.

"Éc. . . Diễm, cái đó, hắn là ca ca ta, muội muội của hắn. . . Ai, khó mà nói rõ ràng được, ta. . ."

"Ta tin tưởng nàng"

Hàn Vũ giải thích lộn xộn, nhưng khó mà nói rõ ràng được, lại đổi lấy một câu ta tin tưởng nàng của Quân Tà Diễm. Những lời này cũng đã đủ rồi.

"Để ta giới thiệu một chút, vị này là Nam quốc chủ, Nam Dương Huyễn, vị này là. . . Là Quân Tà Diễm, vị hôn phu của ta" Hàn Vũ cho giới thiệu hai người với nhau.

Khi Quân Tà Diễm nghe được nàng nói mình là vị hôn phu của nàng, thì trong lòng còn bao nhiêu khó chịu trong nháy mắt tan thành mây khói.

"Mới vừa rồi đắc tội, tha lỗi, dù là ca ca, nhưng nam nữ khác biệt, mong rằng Nam quốc chủ bao dung." Quân Tà Diễm nói rất rõ rồi, coi như ngươi là ca ca của Hàn Vũ, nhưng là nam nữ khác biệt.

"Đa tạ chỉ giáo, về sau Vũ Nhi giao cho ngươi, ta tin tưởng ngươi có năng lực bảo vệ nàng"

Thời điểm bị võ công Quân Tà Diễm trấn áp, hắn phát hiện, võ công của Quân Tà Diễm, hắn không tra ra đến mức nào. Chẳng lẽ đã đạt tới Thánh Giả? Không, không thể nào, nhìn tuổi hắn, cũng chỉ chừng 20, làm sao có thể trác tuyệt như vậy. Chẳng lẽ luyện Tà thuật mà tạo thành?

"Xin hỏi, Diễm công tử, sư phụ của ngươi là ai ? Võ công ngươi đang luyện là một bộ công lực?"

Ở Võ Đại lục hỏi thăm như vậy rất bình thường, nhưng khi Quân Tà Diễm nghe được hắn hỏi thăm thì lại nhìn Hàn Vũ, hình như không muốn trả lời, hơn nữa, vẫn còn rất sợ trả lời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro