Chương 71 - 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 71

  "Diễm, sao vậy?" Hàn Vũ phát hiện Diễm khác thường, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

Đúng rồi, còn có năm ngày là đến cuối tháng, đó là ngày Diễm biến thân, nhưng tháng trước lúc thay đổi cũng không có khó chịu bao nhiêu.

Hôm nay Diễm là sao đây?

Chẳng lẽ vì vấn đề Nam Dương Huyễn hỏi thăm?

"Ca ca, sư phụ của chúng ta, ông cũng không muốn bị người khác biết, cái này. . ." Hàn Vũ thay Quân Tà Diễm trả lời vấn đề, hiển nhiên, Quân Tà Diễm không nghĩ sẽ trả lời . [pedieu.dđlqđ]

"Sư phụ của các ngươi? Ngươi và Diễm công tử là sư huynh muội?" Nam Dương Huyễn tò mò, nếu Hàn Vũ và Quân Tà Diễm là sư huynh muội, vì sao nàng một chút chỉ số võ công cũng không có, mà Quân Tà Diễm lại cao cường như vậy?

"Đúng, có thể nói như thế. . ."

"Nếu sư phụ của các ngươi không muốn bị người biết, vậy ta cũng không gây khó xử nữa, Vũ nhi, làm ca ca, ta sẽ tặng một món lễ lớn cho ngươi! Đến lúc đó không được từ chối! hội nghị Tứ Quốc lập tức sẽ bắt đầu, ta về đại điện trước, ngươi cũng nhanh trở về. Diễm công tử, cáo từ."

Nói xong, Nam Dương Huyền rời khỏi núi giả, trở lại trong đại điện.

"Diễm, có phải việc chàng biến thân và việc luyện công pháp có liên quan hay không?" Hàn Vũ nói ra suy đoán của nàng.

"Đúng vậy"

Thì ra, thật sự có quan hệ.

"Lão bà, công pháp của ta, cũng không phải tà đạo, chỉ cần khống chế được nó, như vậy thì sẽ có một sự giúp đỡ lớn. . ." Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ giải thích , không muốn Hàn Vũ quá mức lo lắng cho hắn, cũng không muốn Hàn Vũ ghét hắn.

"Vậy nếu khống chế không tốt thì sao? Khống chế không được, có phải chính là nó khống chế lại chàng hay không? Tại sao sư phụ có thể để chàng luyện công pháp như vậy?"

"Ta không có lựa chọn khác. . . Lão bà" Quân Tà Diễm tháo mặt nạ xuống, tựa vào trên núi giả.

Mỗi lần nhìn gương mặt hắn, Hàn Vũ luôn khiếp sợ, một nam tử lớn lên đẹp như vậy, chẳng lẽ do Thượng Đế tự mình chế tạo sao? [pedieu.dđlqđ]

Cổ áo trong màu bạc khẽ rộng mỡ, lộ ra làn da màu lúa mì.

Tròng mắt thâm thúy có hồn, lúc này còn mang theo nhàn nhạt thương cảm.

Con ngươi đen nhánh giống mã não, sống mũi cao thẳng, đôi môi hấp dẫn, tóc màu bạc như ngọc nhàn nhạt sáng bóng, nơi cổ da thịt tinh tế xinh đẹp, da thịt của hắn đẹp như hoa anh nở rộ, nhất là tất cả những thứ trên đều hiện hữu cùng một chỗ, giống như được Thượng Đế khéo léo tạo thành, là một tác phẩm tuyệt vời.

Một vương tử ưu thương đứng trước mặt của Hàn Vũ, hiện tại hắn cần được an ủi và quan tâm.

"Diễm, nói cho ta biết, không cần giấu giếm ta" Hàn Vũ tựa vào ngực Quân Tà Diễm, ngẩng đầu nhìn Diễm, xuyên thấu qua cằm nhìn gương mặt hắn, trong lòng đầy đau xót.

"Chờ chúng ta thành thân rồi, ta liền nói cho nàng biết có được hay không?" Quân Tà Diễm nắm tay Hàn Vũ, lần đầu tiên cự tuyệt lời của nàng.

Quân Tà Diễm không muốn Hàn Vũ bị cuốn vào rắc rối, nơi đó hiểm ác, không phải mình có thể đoán trước . Hắn không thể để cho Hàn Vũ gặp nguy hiểm.

"Được" Hàn Vũ cũng không cưỡng cầu, Quân Tà Diễm đồng ý nói cho nàng biết nhất định sẽ nói cho nàng biết, nàng có thể đợi, đợi đến khi hắn cam tâm ở trước nàng mở rộng lòng hắn.

Trong đại điện quốc chủ Tứ Quốc cũng đã đến, cảnh tượng tráng lệ không thua gì đêm sinh nhật Hàn hoàng hậu.

Hôm nay Hàn hoàng hậu không có tham gia, nàng còn đang bế quan ở bên trong, chưa đột phá thiên thê, bây giờ chưa ra được.

Lần sau gặp lại Hàn hoàng hậu, đoán chừng đạt được võ công bậc Thiên thê rồi.

Hoàng thượng Đông Lâm quốc Quân Phong Hiếu đứng ở ngôi vị hoàng đế, khí phách ở trên cao, nhìn xuống mọi người, không hổ là vua một nươc, có kiên quyết và cường thế.

"Trẫm, tuyên bố, hội nghị Tứ Quốc, chính thức bắt đầu" Quân Phong Hiếu tản ra công lực, truyền lời đến tai của mỗi người. Sau khi Quân Phong Hiếu tuyên bố, chỉ thấy quốc chủ tam quốc từ chỗ ngồi của mình đứng lên, đi lên hoàng đài, đứng cùng chỗ với Quân Phong Hiếu.

Hàn Vũ không rõ, hoàng đài của một nước, những người nước khác có thể đi lên hay sao? Hay vì hôm nay tương đối đặc biệt?

"Cái này là nghi thức tất yếu của hội nghị Tứ Quốc " không biết từ lúc nào Hàn Thạc đi tới bên người Hàn Vũ, nhìn ra nghi ngờ của nàng, chủ động giải thích .

"Thì ra là vậy, vậy kế tiếp là gì?" Hàn Vũ hỏi thăm Hàn Thạc nghi thức kế tiếp là gì.

"Tỷ xem sẽ biết" xem ra Hàn Thạc cũng không phải thật tốt bụng.

Hàn Vũ liếc Hàn Thạc một cái, bỗng nhiên rõ ràng, xem ra so với hắn mình còn kích động hơn.

Khuôn mặt Hàn Thạc hưng phấn không hề che dấu, cặp mắt tản ra từng luồng ánh sao, thật ra hắn cũng muốn được đứng trên đó. [pedieu.dđlqđ]

Tứ Quốc quốc chủ cùng đứng ở trên hoàng đài, Hàn Vũ nhìn thẳng bọn họ, vì hiện tại, không phải quỳ lạy, mà là tham gia hội nghị.

Có mấy cung nữ kéo một tấm lụa màu ra trước mặt bốn vị quốc chủ, lúc này muốn làm cái gì?

Hàn Vũ ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là cắt băng?

Trong lúc đó, bốn vị cung nữ đưa cho bốn vị quốc chủ bốn thanh kiếm, cùng lúc chém về tấm lụa màu thật dài kia.

Xem ra, cái này không phải cắt băng mà là chém lụa màu.

"Đệ đệ, đây là ý gì?" Bọn họ không phải đơn thuần chỉ là chặt đứt tấm vải đỏ chứ?

"Đây là chặt đứt quan hệ Tứ Quốc, chém miếng vải này, chấm dứt quan hệ, chém miếng vải này, chiến quyền quay lại vị trí ban đầu. Bởi vì lần trước chiến quyền thuộc về Nam Dương quốc, bốn vị quốc chủ chặt đứt tấm vải đỏ, như vậy bây giờ chiến quyền đã không hề thuộc về Nam Dương quốc. Đoạt chiến quyền chính thức bắt đầu."

Chặt đứt tấm vải đỏ bốn vị quốc chủ, trong nháy mắt đánh gãy kiếm.

Ngay sau đó Nam Dương Huyễn lấy ra một thẻ bài, thẻ bài hình vuông, Hàn Vũ thấy thật là xấu hổ, là ai thiết kế tấm thẻ bài này vậy? Hình dạng thật là...quê mùa.

"Đây là quyền lệnh, phía trước khắc chữ Chiến, mặt sau khắc chữ Quyền, tấm thẻ bài này là lúc Đông Lâm quốc chưa gia nhập, ba nước còn lại cùng thiết kế. Khi đó, Đông Lâm quốc chưa có tư cách tranh đoạt chiến quyền. Quốc gia nào lấy được tấm thẻ bài này, ý nghĩa có thể chiến đấu, có sức mạnh, lấy được quyền lợi, tất cả đều dựa vào thực lực."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm khối quyền lệnh kia, trong tròng mắt chứa đầy tham vọng. Đúng là một sự hấp dẫn.

Nam Dương Huyễn ở trên hoàng đài giao quyền lệnh cho Quân Phong Hiếu nói "Quyền lệnh đã giao, hội nghị tỷ thí có quyền lệnh có chiến quyền. Quyền lệnh mất, Đông Lâm quốc phải rút lui khỏi tỷ thí chiến quyền."

"Trẫm bảo quản quyền lệnh, quyền lệnh mất đi, Đông Lâm quốc rút lui khỏi tỷ thí chiến quyền" đây là nghi thức bắt buộc, cũng là một loại cam kết trước người Tứ Quốc, cam kết mình có thực lực bảo quản tốt quyền lệnh, nếu ngay cả một quyền lệnh cũng bảo quản không được, đâu có tư cách lấy được chiến quyền.

"Xem ra, bây giờ quyền lệnh là củ khoai lang phỏng tay. Đệ đệ, ngươi nghĩ hoàng thượng có năng lực bảo quản tốt quyền lệnh hay không?" Thực lực của hoàng thượng nàng không biết nhưng Bắc Trấn Thiên tuyệt đối có năng lực tranh đoạt, dĩ nhiên việc tranh đoạt không quag minh chính đại này hắn sẽ thực hiện vào đêm khuya, khả năng này rất cao.

Nghi thức thật đơn giản, Hàn Vũ còn tưởng phải đợi thật lâu, giống như người lãnh đạo lên phát biểu vài câu cảm nghĩ, nói vài câu quan tâm.

Xem ra, Hàn Vũ suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đây là cuộc đấu sinh tử giữa Tứ quốc, đâu thể nhiều việc nhảm nhí như vậy, nếu có thì phải đem thực lực ra nói chuyện  

  Chương 72  

  Trong đại điện lồng lộng hùng dũng đứng hơn 100 người, ai cũng đang sẵn sàng chiến đấu.

Xem tình hình này, lấy được chiến quyền không đơn giản như Hàn Vũ nghĩ.

Ba vị quốc chủ cũng xuống hoàng đài, Quân Phong Hiếu ngồi trên hoàng vị.

Hơn một trăm người ở bên trong, chỉ có bốn người này là được ngồi, trước mặt bày đầy nước trà cùng điểm tâm

Hàn Vũ cảm thấy thật không công bằng, ai, đáng ghét cấp bậc xã hội.

Buổi sáng nàng chỉ ăn một chút, giày vò đến bây giờ, đã đói bụng, nhìn điểm tâm trước mặt, muốn chảy nước miếng.

Chỉ có thể xem không thể ăn, thật là tàn nhẫn hành hạ.

Hàn Vũ cẩn thận không để cho người khác phát hiện mình đang di chuyển, từ từ đi tới sau lưng Nam Dương Huyễn.

"Ca ca, ta đói." Hàn Vũ lấy tay đâm Nam Dương Huyễn, dùng giọng điệu chỉ có Nam Dương huyễn có thể nghe nói. [pedieu.dđlqđ]

Nam Dương Huyễn nghe Hàn Vũ nói nàng đói bụng, vừa đau lòng vừa buồn cười, hiện tại hắn nghẹn đến khổ

Nam Dương Huyễn rất tùy ý đẩy một bàn điểm tâm về sau, Hàn Vũ phối hợp rất tốt bưng cái mâm lui về phía sau. Ách, lúc nào thì nàng lại lưu lạc đến trình độ này.

Hàn Vũ bất đắc dĩ, giấu kỹ một bàn điểm tâm, kéo Tiểu Chính Thái ra khỏi đại điện.

"Tỷ tỷ, tỷ làm gì thế này? Phía sau còn công bố danh sách thí sinh tỷ thí và hạng mục thi viết, tỷ kéo đệ ra ngoài làm gì?"

Tiểu Chính Thái rất chờ mong tên của mình có trong danh sách thí sinh.

"Nhìn, đói bụng chưa? Ăn nhiều một chút" Hàn Vũ lấy bàn điểm tâm ra, cười hì hì quơ quơ trước mặt Tiểu Chính Thái, cầm lên một cái bánh ngọt bắt đầu ăn .

"Tỷ, ở đâu ra vậy? Không phải tỷ trộm đấy chứ?" Quả thực hắn không thể tin, tỷ tỷ của hắn cũng có thể lắm chứ, trộm đồ ăn trên bàn của một quốc chủ nào đó/

"Nói cái gì đó, đây là Nam quốc chủ cho ta, cái gì trộm, tỷ tỷ của ngươi ta sẽ đi trộm sao? Có muốn ăn hay không, không ăn thì đi, một mình ta ăn"

Hàn Vũ chuẩn bị đoạt bánh ngọt đi, lại bị Tiểu Chính Thái đoạt trước.

"Ăn, làm gì không ăn, bình thường chưa chắc đã có để ăn, bánh ngọt này có tiền cũng không mua được! Đệ cũng đang rất đói"

Mặc kệ là nàng trộm hay được người khác cho, chỉ cần không nhiễu loạn là được rồi, ăn ngon như vậy không ăn thì uổng!

"Tỷ tỷ, tỷ kêu đệ đến dự thi nếu thua thì làm thế nào? Hiện tại đệ vừa mong đợi vừa lo sợ..." Tiểu Chính Thái vừa ăn bánh ngọt, vừa nói ra lòng hắn.

"Ngươi thất bại sao?" Hàn Vũ không trực tiếp trả lời, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào, thực lực Hàn Thạc còn chưa tới Thiên Thê, có thể lấy được tư cách dự thi còn là một vấn đề khó.

"Dĩ nhiên sẽ không" Tiểu Chính Thái trả lời rất dứt khoát, hắn làm sao sẽ thua.

"Chính là như vậy, vậy đệ còn buân khuâng điều gì?"

"Nhưng. . ."

Tiểu Chính Thái còn muốn nói gì đó, lại bị Chu tổng quản cắt đứt.

"Ai yoo, thật là làm khó Tạp gia, hai vị, mau mau đi theo nô tài, hoàng thương tìm hai vị, nhanh lên một chút"

Chu tổng quản dáng vẻ rất gấp, Hàn Vũ buồn bực, hoàng thượng rất rỗi rãnh sao? Thế nào ba ngày hai bữa tìm nàng.

Bên trong thư phòng

"Hàn Vũ, cái này giao cho ngươi" Quân Phong Hiếu giao cho nàng một đồ vật mà nàng không ngờ tới nhất. [pedieu.dđlqđ]

"Hoàng thượng, ngài đây là ý gì? Ngài tin tưởng ta như vậy sao?"

Hoàng thượng giao quyền lệnh cho nàng, Hàn Vũ cũng không có đưa tay đón.

Hiện tại ở hội nghị Tứ quốc, trong lúc đầu sóng ngọn gió, nàng cũng không muốn tiếp nhận.

"Trẫm không phải tin tưởng ngươi, trẫm tin tưởng Hàn gia, vốn trẫm định giao quyền lệnh cho Hàn tướng quân, nhưng Hàn tướng quân nói, giao cho ngươi so với hắn càng thêm an toàn. Ta là tin tưởng Hàn gia, mà không phải ngươi." Hoàng thượng nói như đinh chém sắt tin tưởng Hàn gia mà không phải Hàn Vũ. Xem ra, cũng không hoàn toàn. Không tin nàng, hoàng thượng sẽ không tin lời nói một phía của hàn tướng quân như vậy.

Nhưng Hàn tướng quân có ý gì, giao cho nàng càng thêm an toàn, Hàn Vũ cũng không phải là người bảo quản quyền lệnh mà không bị cướp đi.

"Tỷ tỷ, ngươi hãy nhận đi, nếu phụ thân đã nói như vậy, nhất định là có đạo lý của ông." Tiểu Chính Thái ở một bên khuyên bảo.

"Được, nếu hoàng thượng ngài giao quyền lệnh cho ta, ta không thể chối từ, chờ ngài cần, ta sẽ trả lại nguyên vẹn cho ngài"

Hàn Vũ hứa hẹn, hiện tại mới cảm nhận được, hứa hẹn cam kết, chính là một món nợ.

"Được, rất tốt, toàn bộ các ngươi đi ra ngoài, chuyện này không thể cho nhiều người biết, nhiều người biết là hơn một phần nguy hiểm."

"Vâng, hoàng thượng"

Hàn Vũ và Tiểu Chính Thái ra khỏi thư phòng, Tiểu Chính Thái nhìn Hàn Vũ, cũng không nói gì, bọn họ không thể thảo luận vấn đề quyền lệnh, tai vách mạch rừng.

"Đệ đệ, tỷ thí khi nào thì bắt đầu?"

"Buổi trưa"

"Được, đệ đi vào trước, ta buổi trưa sẽ đến. Ta có chút chuyện xử lý, ngươi trở về trước "

Hàn Vũ nghĩ tới an bài quyền lệnh như thế nào mới an toàn nhất.

"Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy? Một mình tỷ không an toàn. . . Ặc, ý đệ là tỷ chỉ là một nữ nhi nếu có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào? Đệ đi cùng tỷ."

Hiện tại nói như thế nào thì Hàn Thạc cũng không để Hàn Vũ hành động một mình, hắn không phải là không có việc làm mà đi theo nàng, mà là lo lắng cho nàng.

Hàn Vũ nhìn dáng vẻ quyết không buông tha của Tiểu Chính Thái, rất là bất đắc dĩ. Được rồi, nếu hắn muốn đi thì dẫn hắn theo cũng không sao, dù sao sớm muộn gì cũng gặp mặt.

"Đệ thật muốn đi?" Hàn Vũ thử xác nhận lại một lần.

"Đương nhiên" Hàn Thạc trả lời rất dứt khoát.

"Đệ không được hối hận, đi thôi"

Hàn Vũ và Hàn Thạc ra khỏi hoàng cung, hai người bỏ lỡ buổi tuyên bố hạng mục và danh sách thí sinh tỷ thí

Hàn Vũ mang theo Tiểu Chính Thái đi tới Vô Tình các, quả thật Hàn Thạc không tin vào những gì hắn đang thấy.

Vô Tình các không phải là nơi phong hoa tuyết nguyệt sao? Thế nào hiện tại biến thành quán cơm rồi? Buôn bán thật phát đạt?

Hôm nay Hàn Vũ không mặc nam trang, cũng không mang theo khăn che mặt, có rất nhiều không nhận ra nàng, khi nàng nói muốn tìm Tình tỷ lại bị cự tuyệt

"Vậy tiểu Nhã cô nương có ở đây không?" Hàn Vũ cũng không tức giận, nàng tìm đến tiểu Nhã.

Tiểu Nhã nhìn thoáng qua liền nhận ra nàng chính là người ngày ấy tìm Tình tỷ, thì ra là một nữ nhân. [pedieu.dđlqđ]

Tiểu Nhã không nói hai lời liền dẫn nàng và Hàn Thạc đi tới gian phòng của Tình tỷ.

Bây giờ tình tỷ đã bỏ đi son phấn, tự nhiên thanh nhã, thật sự là một mỹ nhân.

Lạc cô nương, hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây? Diễm nương cứ ở đây lảm nhảm, vì sao ngươi không tới gặp nàng đấy" mặc dù gương mặt có thay đổi, thế nhưng thái độ niềm nở khi tiếp khách thì không thay đổi.

"Ta sẽ đi tìm Diễm Nương, ta hẹn người khác gặp mặt ở đây, ngươi dẫn hắn đến, ngươi đi xuống đi

Sau khi Tình tỷ rời khỏi, bên trong chỉ còn lại Hàn Vũ và Hàn Thạc, rõ ràng Hàn Thạc còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Hàn Vũ nhắn Quân Tà Diễm đến Vô Tình các gặp nàng, nàng quyết định giao quyền lệnh cho Quân Tà Diễm bảo quản, đặt ở chỗ hắn, đoán chừng không ai nghĩ đến  

  Chương 73  

  "Tỷ tỷ, làm sao tỷ. . ." Hàn Thạc khó hiểu, người tỷ tỷ này của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện hắn không biết.

"Vô Tình các là của ta" Hàn Vũ nói ra một câu đủ để Hàn Thạc khiếp sợ nửa ngày.

"Diễm" Hàn Vũ thấy Diễm không tiếng động đến bên người nàng, vui mừng kêu lên.

Nhưng Hàn Thạc lại tưởng rằng nàng kinh sợ mà thét lên.

"Người nào?" Hàn Thạc đi tới trước mặt Hàn Vũ muốn bảo vệ nàng.

"Đệ đệ, hắn là tỷ phu của ngươi" Hàn Vũ không hề kiêng kỵ giới thiệu Quân Tà Diễm. [pedieu.dđlqđ]

"Tỷ phu? Tỷ tỷ, không phải là tỷ còn chưa thành thân hay sao? Lúc nào thì ta có thêm một người tỷ phu vậy?"

Hàn Thạc thật sự hoài nghi, người tỷ tỷ này của hắn thật đúng không phải người bình thường.

"Chẳng lâu nữa sẽ là tỷ phu của ngươi!"

Hàn Vũ đi tới trước mặt Quân Tà Diễm, lấy quyền lệnh mà hoàng thượng vừa giao cho nàng đặt vào tay Quân Tà Diễm.

"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Đây chính là hoàng thượng giao cho tỷ bảo quản sao tỷ có thể giao cho người ngoài"

Hàn Thạc không thể tin được Hàn Vũ sẽ giao quyền lệnh cho người khác.

"Hàn Thạc, tỷ nói rồi, hắn là tỷ phu ngươi, không phải người ngoài"

Sắc mặt Hàn Vũ bỗng âm trầm, nàng không quan tâm suy nghĩ của Hàn Thạc, mặc kệ Hàn Thạc có chấp nhận hay không, nhưng nàng phải làm cho rõ, Quân Tà Diễm không phải người ngoài.

"Tỷ tỷ. . ." Hàn Thạc không nghĩ tới, Hàn Vũ sẽ vì người kia mà nổi giận với mình, dù trước kia hắn không chấp nhận nàng, nàng cũng không không nổi giận, thế nhưng hôm nay vì một người ngoài nàng lại nổi giận với hắn, Chẳng lẽ, trong lòng tỷ tỷ người kia có vị trí không tầm thường sao?

"Đủ rồi, không nên nói nữa, tỷ làm như vậy đương nhiên là có đạo lý của ta, sau này ta sẽ giải thích với ngươi " Hàn Vũ biết Hàn Thạc đang băn khoăn cái gì.

Giao quyền lệnh cho Quân Tà Diễm là thích hợp nhất, nói không chừng, hoàng thượng giao quyền lệnh cho nàng chính là hi vọng nàng sẽ làm như thế này.

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của Hàn Vũ mà thôi

"Diễm, cái này chàng giúp ta bảo quản, chờ đến lúc ta cần đến, chàng mang đến cho ta có được hay không?" [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ nũng nịu đem quyền lệnh giao cho Quân Tà Diễm.

"Được" mặc kệ đây là cái gì, nếu Hàn Vũ muốn hắn bảo quản, hắn sẽ dốc toàn lực bảo quản thật tốt,

"Ha ha ha, hiện tại, đoán chừng không có người nào nghĩ đến chúng ta lại ở chỗ này cầm quyền lệnh! Ha ha ha!"

Không biết những người muốn đoạt quyền lệnh sẽ ra tay ở đâu!

"Tỷ tỷ, đệ không đồng ý tỷ giao quyền lệnh cho một người ngay cả một chút chỉ số võ công cũng không có, đệ cũng sẽ không chấp nhận hắn là tỷ phu của đệ, con rể Hàn gia mà ngay cả một chút chỉ số võ cũng không có thì không thể chấp nhận, phụ thân cũng sẽ không đồng ý"

Hàn Thạc không tiếp nhận được tỷ phu của hắn mà ngay cả một chút chỉ số võ công cũng không có.

Bất tri bất giác, hình tượng của Hàn Vũ trong lòng Hàn Thạc ngày càng to lớn mặc dù nàng không có chỉ số võ công nhưng sự thông tuệ của nàng, sự tự tin của nàng, sức hấp dẫn của nàng là độc nhất vô nhị, còn được hoàng thượng phong là đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc, miễn quỳ trước bất cứ ai.

Vinh dự này là do Hàn Vũ giúp Đông Lâm quốc giải quyết một vấn đề khó khăn, miễn tỷ thí vòng một, giúp cho việc tranh đoạt chiến quyền thuận lợi hơn rất nhiều. Thực lực của nàng không thua một người nam nhân có chỉ số võ công nào.

Nhưng người trước mặt này, mặc dù có khí thế nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ chỉ số võ công nào, hơn nữa lại quái lạ, mang mặt nạ, tóc màu bạc...Nhìn hắn chẳng qua chỉ mới hai mươi. Thì ra là một phế vật, tỷ tỷ làm sao để ý tới hắn được.

Đợi chút. . . Tóc màu bạc?

"Tỷ tỷ, hắn. . . Hắn là. . . Cung chủ Tà cung? Tóc màu bạc, mặt nạ bạc, không sai, chính là một Đại ma đầu"

Không có ai biết chỉ số võ công của hắn đã tới cảnh giới nào, bởi vì ai từng chiến đấu với hắn đều không toàn mạng.

"A..."

Hàn Vũ cú một cái trên đầu Hàn Thạc. Khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Thạc, ánh mắt kia giống như muốn lột da hắn vậy.

Quân Tà Diễm nhếch một bên miệng lên.

Cảnh tượng này, dù nhìn thế nào Quân Tà Diễm cũng không giống một đại ma đầu, ngược lại Hàn Vũ lại giống một đại ma đầu hơn.

"Tiểu tử thúi, ngươi đối xử với tỷ phu ngươi như vậy sao? Dám nói là đại ma đầu, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đại ma đầu"

Nói xong Hàn Vũ liền nắm lấy lỗ tai Hàn Thạc vặn vài cái, Hàn Thạc thấy đau liền cầu xin tha thứ. [pedieu.dđlqđ]

"Tỷ tỷ, mau buông tay, bằng không ta không khách khí."

Nhưng Hàn Vũ làm như không nghe thấy, vẫn không buông tay.

Hàn Thạc không cách nào, đành phải ra chiêu.

Còn chưa ra tay Hàn Thạc liền bị ngăn trở

Quân Tà Diễm nhìn chằm chằm Hàn Thạc, tản ra công lực áp chế Hàn Thạc, dần dần Tiểu Chính Thái cảm nhận được áp bức, không thể phản kháng, lần đầu tiên hắn đối mặt với áp bức như vậy.

Vốn hắn đứng rất xa Quân Tà Diễm, nhưng trong nháy mắt bị Quân Tà Diễm ngăn trở, áp bức lớn như vậy, Hàn Thạc kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ số võ công của người kia đã...

"O o, không lộn xộn, ta đói rồi, chúng ta ăn cơm trước, ăn xong liền trở về, buổi chiều còn xem tỷ thí đoạt chiến quyền nữa! Diễ, chàng đi cùng ta có được không?"

Hàn Vũ nhìn ra Hàn Thạc bất lực, cười ha ha ha, buông lỗ tai Hàn Thạc ra , Quân Tà diễm cũng buông tay Hàn Thạc.

Hàn Thạc vô cùng nhẹ nhõm.

"Được"

"Tỷ tỷ, hắn. . . Nếu như hắn đi, bị nhận ra thì sao?" Vốn Hàn Thạc còn muốn ngăn cản, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Hàn Vũ đảo qua, trong nháy mắt khí thế mềm nhũn.

"Tùy cơ ứng biến, coi như bị nhận ra, thì như thế nào?"

Bây giờ Quân Tà Diễm còn gì phải sợ?

Ba người ăn cơm xong, Quân Tà Diễm dỡ bỏ cải trang, gỡ mặt nạ ra, trong lòng Hàn Thạc ngổn ngang vô cùng. [pedieu.dđlqđ]

Vốn nghĩ rằng ở Đông Lâm quốc hắn là người anh tuấn nhất, nhưng khi thấy gương mặt của Quân Tà Diễm thì hắn chắc chắn hắn không bằng Quân Tà Diễm.

Hình dáng hoàn mỹ, giống như được Trời cao tạo thành, ngũ quan rõ ràng, làn da săn chắc, màu da khỏe mạnh đáng ngưỡng mộ.

Khuôn mặt của hắn không nơi nào là không nổi bật, một tì vết cũng không có, so với mình hắn càng anh tuấn hơn.

Ai, Hàn Thạc quay đầu lại ủ rủ đi theo sau bọn họ, hiện tại hắn muốn làm nhất là cùng Thủy Trúc sinh ra một đứa con ưu tú hơn, anh tuấn hơn con của hai người bọn họ. Thế nhưng nguyện vọng đơn giản này cuối cùng cũng không thực hiện được.

Quân Tà Diễm lần đầu trước mặt nhiều người như vậy mà không đeo mặt nạ, có chút không quen, nhưng Hàn Vũ nhanh chóng nắm tay hắn, truyền hơi ấm, khích lệ hắn.

Còn có điều gì so với hơi ấm của nàng khiến hắn an tâm hơn nữa. Chỉ cần có Hàn Vũ ở đây là đủ rồi.

Ba người đi tới nơi tỷ thí, bên ngoài đứng đầy người, bọn họ không vào được.

Đang không nghĩ ra biện pháp, nhìn thấy Chu tổng quản đang đi về phía bọn họ

Nhìn thấy ba người, sững sờ một chút, hơi hướng bọn họ thi lễ một cái.

Hàn Thạc không hiểu sự tình, đầy kinh hãi, Chu tổng quản có thân phận gì chứ, chính là dưới một người trên vạn người, vì sao hôm nay lại hành lễ với bọn họ?

Quân Tà Diễm và Hàn Vũ đứng phía trước Hàn Thạc rất tự nhiên đón nhận thi lễ của Chu tổng quản.

"Mời các vị đi cùng nô tài" Chu tổng quản dẫn ba người bọn họ tránh qua đám người, đi tới chỗ ngồi trên đài.

Hàn Vũ nhìn xuống mọi người, loại cảm giác đó khiến lòng người vô cùng phấn chấn, xem ra, quyền lực như thế này, thật làm người khác say mê.  

  Chương 74  

  Trên khán đài Hàn Vũ quan sát mọi người, trừ người của triều đình, ngay cả trong võ lâm cũng không ít người, hơn nữa còn có chuẩn bị mà tới, xem ra, võ lâm cũng đang thể hiện lòng yêu nước, ai cũng không muốn làm dân mất nước.

"Yên lặng, ngày hôm qua, hội nghị Tứ Quốc đã bàn bạc, hôm nay, cuộc đấu đoạt chiến quyền chính thức bắt đầu, vào ngày sinh nhật Hàn hoàng hậu của Đông Lâm quốc, ái nữ Hàn tướng quân Hàn Vũ cô nương vì Đông Lâm quốc thắng được một cuộc tỷ thí, cho nên cuộc đấu tranh chiến quyền Đông Lâm quốc chỉ cần tham gia ba cuộc tỷ thí là đủ. Hiện tại tỷ thí trận đầu, cưỡi ngựa bắn đồng tiền, người dự thi, Đông Lâm quốc Hàn tướng quân, Nam Dương quốc Bưu Tướng quân, Bắc Tuyết quốc Hách tướng quân, Tây Phong quốc Thần Tướng quân, xin người dự thi các vị vào sân."

Vừa dứt lời, chỉ thấy bốn vị Tướng quân uy phong lẫm liệt cưỡi chiến mã của mình xuất hiện tại nơi so tài.

Ra sân, Hàn tướng quân là người có số tuổi cao nhất, ba vị còn lại đều là tướng quân trẻ tuổi.[pedieu.dđlqđ]

"Nghe nói, hai mươi năm trước Hàn tướng quân đã theo Quân Phong Hiếu rong ruỗi sa trường, chiến công hiển hách, kinh nghiệm chiến đấu càng làm cho kẻ địch nghe tên mà sợ vỡ mật, cuộc tỷ thí này Hàn tướng quân nhất định giành chiến thắng" người quan sát giáp bình luận.

"Ta xem chưa chắc, Bắc Tuyết quốc Hách tướng quân, kỹ thuật bắn tên của hắn nổi tiếng khắp Bắc Tuyết quốc, cuộc tỷ thí này ai thua ai thắng, chưa nói chính xác được."

Người quan sát ất rất coi trọng Hách tướng quân.

"Phụ thân, cố gắng lên! Cố gắng lên!"

Hàn Thạc đứng ở sau lưng Hàn Vũ vì Hàn tướng quân hô hào trợ uy, ánh mắt của mọi người dưới khán đài trong một lúc cùng nhau nhìn qua đây.

Vốn là đang nghị luận sôi nổi, đột ngột yên lặng.

Hàn Vũ tay nâng trán, trời ạ, cái người đệ đệ này có thể không cần đáng yêu như thế này không.

"Cố gắng lên, thêm. . . ách" Hàn Thạc cũng ý thức được hình như chính mình quá lộ liễu rồi, âm thanh dần dần nhỏ xuống.

Đây là lần đầu tiên Hàn Thạc chứng kiến cuộc đấu tranh chiến quyền. Căn bản không biết gì, nơi này căn bản không cần reo hò cổ vũ, những lần trước đều trải qua trong an tĩnh, tạo điều kiện thi đấu tốt nhất, khiến thi sinh có thể toàn lực tỷ thí.

Hàn tướng quân cũng nhìn lại, nhìn đến thấy hai đứa con của mình, hài lòng cười cười. [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ thấy Hàn tướng quân mỉm cười thỏa mãn, trong nháy mắt hiểu rõ.

"Phụ thân, cố gắng lên, giành vị trí đầu! Nhất định phải thắng, cố gắng lên! Chúng con yêu người"

Hàn Vũ không thèm để ý ánh mắt người ngoài, cũng ở đây reo hò! Nhất thời, phía dưới một mảnh xôn xao.

"Ha ha ha ha ha, đứa bé ngoan, thắng bại tất cả xem thiên mệnh" Hàn tướng quân hướng lên trời cười to, ông thật là hạnh phúc khi có một đôi hài tử khả ái!

"Cố gắng lên, Hách tướng quân, cố gắng lên"

"Bưu Tướng quân cố gắng lên"

"Thần Tướng quân nhất định phải thắng"

Vốn là đang an tĩnh, trong nháy mắt phát ra một loạt tiếng reo hò.

Đông Lâm quốc cũng không yếu thế.

"Hàn tướng quân cố gắng lên, ngài là sự kiêu ngạo của chúng tôi, cố gắng lên!"

Giống như hiện tại tỷ thí không phải là bắn tên, mà là xem tiếng reo hò của ai lớn hơn!

"Yên lặng, tỷ thí cưỡi ngựa bắn tên chính là kỹ thuật cùng sự sáng suốt, cần an tĩnh." Chu tổng quản phát huy giọng nói bén nhọn, phối hợp chỉ số võ công phát ra âm thanh.

Dần dần an tĩnh lại, trên trận tỷ thí bốn người cũng đã sẵn sàng.

Khi tiếng chiêng đầu tiên vang lên, thì phía trước cách bốn người một trăm mét có vô số đồng tiền được vung lên bầu trời, lập tức bốn người chạy như bay về phía những đồng tiền, kéo ra mũi tên, bắn về phía những đồng tiền đang rơi tán loạn ấy.

Bốn mũi tên đồng thời được bắn ra, tốc độ kia, âm thanh xé gió, vang vang có lực.

Mũi tên không chỉ bắn trúng đồng tiền còn phải bắn trúng hồng tâm trên bia ngắm phía sau những đồng tiền ấy.

Tiền rơi, tên trúng hồng tâm.

Bốn mũi tên đồng thời bắn trúng hồng tâm, đầu mũi tên chỗ bắn trúng đồng tiền phát ra tiếng soạt soạt.

"Bắc Tuyết quốc, năm miếng tiền đồng." người phụ trách kiểm tra tiến về nơi Bắc tuyết quốc Hách tướng quân bắn trúng đồng tiền, không dám tin, một lần bắn trúng năm đồng tiền, thành tích này, sợ rằng không ai có thể vượt qua được.

Người phụ trách kiểm tra tiến về đích bắn củaTây Phong quốc, mặc dù ngay giữa hồng tâm, nhưng trên đầu mũi tên chỉ có ba đồng tiền.

"Tây Phong quốc, ba miếng tiền đồng"[pedieu.dđlqđ]

Dưới đài đám người ủng hộ Tây Phong quốc một hồi thất vọng, mà người ủng hộ Bắc Tuyết quốc trong nháy mắt sôi trào.

Xem ra, con dân các quốc gia tới cũng không ít.

"Nam Dương quốc, bốn miếng tiền đồng" con dân Nam Dương quốc không có vui vẻ mà lại ủ rũ hơn.

Hiện tại đang đợi thành tích của Hàn tướng quân Đông Lâm quốc, rốt cuộc là vượt qua hay là không theo kịp.

Hách tướng quân cùng Hàn tướng quân rốt cuộc ai thua ai thắng.

Mọi người ở đây cũng rất chờ mong, người phụ trách kiểm tra chậm rãi đi đến bia ngắm trước mặt Hàn tướng quân, có lẽ cảm nhận được tâm trạng của mọi người, có lẽ là thật, người phụ trách chạy mà như đang đi, bộ dáng giống như sợ dẫm phải con kiến trên đất vậy, tốc độ chậm chạp khiến người xem rất muốn tiến đến bóp chết hắn.

Rốt cuộc, đang lúc mọi người mong đợi, người phụ trách đi tới trước bia ngắm, thế nhưng hắn lại chậm chạp không lên tiếng.

An tĩnh, cực độ an tĩnh, ở nơi này người người chen nhau, khó được an tĩnh như thế.

Tỷ thí bắn đồng tiền kỳ thực nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, vòng tròn giữa đồng tiền rất nhỏ, bắn liên tiếp vào đó có chút khó khăn, hơn nữa còn phải bắn trúng hồng tâm của bia ngắm phía sau.

Thế nhưng với các tướng quân chinh chiến lâu dài nơi sa trường mà nói tương đối dễ dàng, hồng tâm, đối với bốn vị tướng quân đều không có vấn đề, trọng điểm chính là số lượng đồng tiền bắn được.

Người phụ trách kiểm tra đang rất cẩn thận điếm số lượng đồng tiền, sợ rằng mình hoa mắt nhìn lầm số lượng đồng tiền hay. Điếm một lần lại một lần, hết sức chuyên tâm.

Vào lúc mọi người chờ đợi sốt ruột bắt đầu xôn xao, rốt cuộc người phụ trách cũng mở miệng nói chuyện.

"Đông Lâm quốc, Hàn tướng quân, bắn trúng tám miếng đồng tiền, " giọng nói của người phụ trách không phải rất lớn, nhưng lại truyền khắp tất cả mọi người.

Con dân Đông Lâm quốc nghe được số lượng như vậy vô cùng vui mừng hoan hô.

"Hàn tướng quân uy vũ, Hàn tướng quân uy vũ"

Dưới khán đài bách tính hô to Hàn tướng quân, hoan hô ông, ủng hộ ông.

"Ha ha ha ha, được, Hàn tướng quân, không hổ đã từng cùng trẫm chinh chiến sa trường vài chục năm, phong ngươi là Đệ Nhất Dũng Sĩ Đông Lâm quốc."

"Phụ thân, người là giỏi nhất" Hàn Vũ cũng vui mừng hoan hô, Hàn Thạc đã kích động nói không ra lời, đây chính là phụ thân của hắn, thần dũng cỡ nào, hình tượng cao lớn trong lòng Hàn Thạc tản ra ánh sáng.

"Thật không hỗ là Hàn tướng quân, nghe nói trong tiệc sinh nhật Hàn hoàng hậu, nữ nhi Hàn tướng quân Hàn Vũ được phong làm Đệ Nhất Tài Nữ Đông Lâm quốc, nay Hàn tướng quân là Đệ Nhất Dũng Sĩ Đông Lâm quốc, xem ra, Hàn gia đã vượt xa Lạc gia"

"Đúng vậy... Đúng vậy, con trai của Hàn tướng quân, tuổi còn trẻ mà cũng gần đạt Thiên thê, trong kinh đô cùng tuổi với hắn không ai sánh bằng"

"Đông Lâm quốc có Hàn gia, thật là vinh hạnh!"

"Đúng vậy.. Đúng vậy" dưới khán đài mọi người nghị luận ầm ĩ.

Nhưng nghe được nghị luận Lạc gia cũng không cho là đúng.

Lạc đại nhân, trong lòng có chút giận, mặt của phu nhân mình bị tiểu tiện nhân kia làm bị thương, ở nhà không biết náo thành cái dạng gì rồi, thù này, nhất định hắn phải báo.  

  Chương 75  

  Hàn Vũ cũng nghe được những âm thanh nghị luận ầm ĩ phía dưới khán đài, dĩ nhiên nàng biết mấy người dưới đó nói những gì, từ xưa đến nay công cao hơn chủ đều không có kết quả tốt. Vậy Hàn gia... phải làm thế nào cho đúng.

Hàn Vũ nhìn về phía sau lưng Quân Tà Diễm, chàng, có thể đánh vỡ hết thảy những khuôn phép cũ này hay không?

Quân Tà Diễm cầm tay Hàn Vũ, khích lệ nàng, Hàn Vũ nhìn thấy Bắc Trấn Thiên dưới đài đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt, trong mắt của hắn phát ra sự tàn khốc, bắn về phía bọn họ đang cầm tay nhau.

Quân Tà Diễm là ai, sao lại không cảm thấy ánh mắt chứa sự tàn khốc đó, hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào tròng mắt của Bắc Trấn Thiên, không có áp đảo, mà là. . . Rõ ràng khiêu khích. [diendanlequydon]

Quân Tà Diễm nhếch miệng lên, nhìn về phía Bắc Trấn Thiên, tay đang nắm tay Hàn Vũ còn sờ sờ mu bàn tay của nàng. . . Không ngờ Quân Tà Diễm cũng có một mặt ấu trĩ như thế.

"Trận đầu tỷ thí, cưỡi ngựa bắn đồng tiền, Đông Lâm Quốc thắng."

"Nha. . . Nha" dân chúng của Đông Lâm Quốc dưới khán đài giơ hai tay lên thật cao hoan hô.

"Ha ha ha ha, tốt, Hàn tướng quân, hôm nay, trẫm chính thức phong ngươi là Đệ Nhất Dũng Sĩ Đông Lâm Quốc, khác họ Vương Gia, Hàn vương, đời đời thừa kế"

"Thần tạ chủ long ân"

Đây thật là Hoàng thượng ban ân, khác họ Vương Gia, còn đời đời thừa kế. Như vậy nói cách khác, muốn lật đổ Hàn gia, cũng không dễ dàng nữa rồi.

Vương Gia, ngoại trừ những mảnh đất phong ở ngoài, nhưng có thể xây dựng quân đội của mình, mặc dù quy định về nhân số, nhưng lại không quy định về thực lực. [diendanlequydon]

"Hoàng thượng anh minh, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Dưới đài bách tính Đông Lâm Quốc cũng phấn chấn.

"Hiện tại tỷ thí trận thứ hai, lần này chiến quyền, Đông Lâm quốc ở vào thế bắt buộc." Quân Phong Hiếu vô cùng tự tin nói, hắn nghĩ khi lấy được chiến quyền chính là thời điểm cần ra một quyết định quan trọng, đồng thời sửa trị một vài người vô pháp vô thiên.

"Trận thứ hai, tỷ thí đối chiến, Tứ Quốc chia làm hai tổ, hai người thắng cuộc sẽ tiếp tục tỷ thí trận cuối. Trong quyết đấu, không được sử dụng ám khí, vũ khí, nếu xuất hiện vũ khí, trực tiếp hủy bỏ tư cách tranh tài. Bây giờ bắt đầu bốc thăm để biết đối thủ của mình là ai!"

"Bốn vị quốc chủ xin mời"

Bốn vị quốc chủ được mời đến trong sân tỷ thí, ở trước mặt bọn họ là một cái mâm, trên mâm chia ra có bốn bảng hiệu, mỗi mặt trái bảng hiệu có mấy chữ, theo thứ tự là 1, 2.

Bắt được số một chính là một tổ, bắt được số hai chính là một tổ.

"Quốc gia thắng vòng một chọn người cuối cùng. Bắc quốc chủ, trước hết mời ngài "

Bắc Trấn Thiên tiến lên, tiện tay cầm một tấm bảng mở ra, là số một, đối với hắn mà nói, cuộc tỷ thí nào cũng không đáng lo, lần này nếu không lấy được chiến quyền, như vậy, hắn nhất định phải lấy được Hàn Vũ.

"Nam quốc chủ, xin mời"

Nam Dương Huyễn tiến lên, mở ra bảng hiệu, là số hai, hắn nghĩ, xem ra muốn trực tiếp loại Bắc Tuyết quốc là không thể nào .

"Tây quốc chủ, xin mời"

Tây Hạo Nhiên tiêu sái tiến lên, lần này hắn tới, giống như không phải tới tỷ thí, mà là tới chơi . [diendanlequydon]

"Một, Bắc quốc chủ, lần trước không có cơ hội đối chọi, lần này, chúng ta có cơ hội tốt rồi."

Tây Hạo Nhiên rất muốn đối chiến với Bắc Trấn Thiên, rốt cuộc lần này như ý muốn.

"Ha ha ha, Tây quốc chủ, Bắc Tuyết quốc, cuộc tỷ thí này ta không ra tỷ thí."

Nói xong Bắc Trấn Thiên xoay người rời đi, bảng hiệu còn dư lại không có mở ra cũng biết là số hai, Đông Lâm quốc đối chiến với Nam Dương quốc, là nước năm trước đoạt được chiến quyền. Xem ra, lần này có chút khó rồi.

"Trận đầu Bắc Tuyết quốc đối chiến với Tây Phong quốc. Thí sinh dự thi của hai nước xin mời ra sân. "

"Thất nương, ngươi lên, ha ha ha, cái tên Tây Hạo Nhiên kia, đối với nữ nhân không có biện pháp, bọn họ cho là Bắc Tuyết quốc ta không có phụ nữ sao! Ha ha ha" Bắc Trấn Thiên nhìn về phía người nữ nhân giả nam trang kia nói.

"Dạ, quốc chủ"

"Nhớ, lúc quan trọng, hãy cho Tây Hạo Nhiên kia biết ngươi là nữ, ha ha ha ha, cuộc tỷ thí này, chỉ được thắng không được bại, có nghe hay không"

Bắc Trấn Thiên nói với giọng nghiêm nghị, mệnh lệnh đưa xuống, chỉ được thắng không được thất bại, một chút hắn cũng không có thay đổi, mặc kệ thất nương cố gắng như thế nào, cũng không chiếm được một vị trí trong lòng Bắc Trấn Thiên.

Tại sao nhiều người yêu thích nàng, nhưng nàng lại một lòng một dạ với một người không có tim, không có tình cảm với mình.

Một người nam nhân không có tình cảm chân chính, một người đứng đầu một nước, không nhất thiết phải cần tình cảm, nhưng tim của mình, đã không còn chịu nghe mình khống chế.

"Dạ, quốc chủ, thất nương, sẽ không để cho ngài thất vọng."

Đúng, cuộc tỷ thí này, nàng nhất định phải thắng, nếu như không thắng, nàng nguyện ý vì Bắc Trấn Thiên mà vào sân, sao có thể để cả ngày hắn đối chọi với Đông Lâm quốc.

Nàng không phải là không hiểu, chỉ là nhất định phải làm bộ như không hiểu, nữ nhân quá thông minh, đối với người có địa vị mà nói, quá mức nguy hiểm, lợi dụng xong, cũng là ngày chết của mình.

Thất nương đi tới nơi tỷ thí, ánh mắt của Bắc Trấn Thiên trước sau không có dừng ở trên người của nàng, ha ha ha, thất nương, người cũng như tên, thật rất thê lương.

"Xin mời" thất nương cúi đầu ôm quyền về phía Tây Hạo Nhiên.

Mặc kệ sử dụng chiêu thức gì, điều nàng cần phải làm , đó chính là thắng, coi như bán thân thì như thế nào.

Thực lực của hai người quả thực chênh lệch, thất nương căn bản không phải là đối thủ của Tây Hạo Nhiên, Tây Hạo Nhiên đang muốn một kiếm đánh tới thất nương thì thất nương xoay người một cái né tránh, nhưng kiếm kia không biết là cố ý, hay là vô tình, cũng không biết rốt cuộc là thất nương cố ý sai lầm, thắt tóc bằng sợi tơ của cô ấy, bị kia thanh kiếm đẩy ra, cắm ở bên trong khoảng ba nghìn sợi, một trâm cài tóc rất tinh xảo rớt xuống.

Tóc tán lạc, thất nương phối hợp xoay người, khóe miệng của nàng còn vương máu, một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, hiện ra ở trước mặt mọi người.

Người trực tiếp ửng đỏ, lướt nhẹ qua má đào, giả vờ duyên dáng, giai nhân dáng vẻ xinh đẹp

"Là nữ, là nữ"

"Bắc Tuyết quốc thật là có nhiều nhân tài đáng chú ý, xem ra chỉ số võ công của cô gái này đã đạt tới thiên thê tầng thứ hai rồi."

"Ai, đáng tiếc, nếu nàng không nhận thua, thì sẽ chết ở dưới kiếm Tây quốc chủ."

"Ha ha ha, cũng không nhất định, ngươi có điều không biết, Tây quốc chủ đối với nữ nhân, rất thương hoa tiếc ngọc, nói không chừng, Tây quốc chủ sẽ nhận thua."

"Làm sao có thể, đây là tranh đoạt chiến quyền, Tây quốc chủ cũng không phải là trẻ con, coi như là đam mê sắc đẹp, làm sao có thể lại đem chiến quyền ra mà cười giỡn."

Người ở dưới đài nghị luận ầm ĩ.

Trên khán đài Hàn Vũ, nhìn vẻ mặt thê lương của thất nương, xem ra, nữ nhân này đã lâm vào lưới tình rồi, tất nhiên tất cả không thể đoán được, sinh mạng tính là cái gì, chỉ cần một câu nói của người kia, sinh mạng đều được vứt bỏ.

Ha ha ha, đừng bảo là thất nương, ngay mình cũng không biết có trải qua như vậy không.

"Ngươi. . . Ngươi là thất nương"

Tây Hạo Nhiên ở sân tỷ thí đột nhiên kinh ngạc.

Nhớ lại mười năm trước chính là cái cảnh tượng kia.

Cũng là tư thế đó, cũng là vẻ mặt đó, mặc dù không giống nơi chốn, nhưng là, Tây Hạo Nhiên làm sao lại nhớ lầm.

Tây Hạo Nhiên nhớ lại chuyện tình mười năm trước.

Mười năm trước

"Ha ha ha, tên tiểu tử nhà người chỉ số võ công cũng chẳng qua là như thế, còn dám tới đây khiêu khích, đi về nhà tìm vợ đi"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro