Chương 17 : Bắn Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cưỡi ngựa được mấy ngày, Văn Ngọc Minh nhịn không được bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tay, chân, eo, nơi nào cũng đều đau nhức, thậm chí còn không thể cười, khi cười rộ lên kéo theo cơ bắp trên eo đau nhức hắn đến ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, trực tiếp biến mình thành một con cá mặn.

Đó là mỗi khi cưỡi ngựa xong sẽ dùng nước ấm mát xa chân, nếu không mát xa Văn Ngọc Minh có lẽ sẽ cảm thấy chân mình như bị gãy, không cử động được.

Mấy ngày nay, ngay việc học, Văn Ngọc Mịn tay cầm bút lông sói viết chữ, tay còn hơi phát run.

Cung Học có chút nghi hoặc, sau đó thì nghe nói hắn vì học cưỡi ngựa, thì hiểu ra nói: “Người làm cho ta nhớ tới trước kia ta học cưỡi ngựa, ta khi đó còn tưởng rằng là sư phó cố ý tra tấn ta.”

Đáy lòng Văn Ngọc Minh thầm nói nói, ta cũng hoài nghi bạo quân cố ý đổi loại phương thức tra tấn ta.

Bởi vì hắn như vậy ngay cả chữ viết không được, Cung Học dạy một chút liền ngừng, biến thành đọc sách.

Trong thời gian học Văn Ngọc Minh vô cùng nghiêm túc nghe giảng, bài tập cũng nghiêm túc làm, toàn bộ thời gian còn lại Văn Ngọc Minh đều nằm.

Tam Hỉ đi vào phòng trong, liền nhìn thấy Văn Ngọc Minh nằm trên giường không nhúc nhích, hai mắt mệt mỏi nhìn vào không trung, như là người bị liệt, khiến hắn hoảng sợ.

“…… Công tử, ngài không có việc gì đi?”

Văn Ngọc Minh nằm bất động, hơi nghiêng nghiêng đầu, lười nhác nhìn Tam Hỉ, “Hả, ta không có việc gì, vì đau, mệt.”

Tam Hỉ quan tâm nói: “Công tử có cần thỉnh ngự y đến xem không?”

Văn Ngọc Minh vẫy vẫy tay, “Không cần thiết, đau nhức cơ bắp mà thôi, qua mấy ngày thì tốt thôi.”

Điểm này sự kỳ thật không tính là cái gì, hắn trước kia đi  làm công so với chuyện này mệt hơn nhiều, chỉ là lúc xuyên qua lại, vẫn không trải qua cuộc sống như thế, thế nên nhất thời không thích ứng được. Nghĩ như vậy, hắn ở chỗ này trừ bỏ ứng phó với những áp lực tâm lý từ bạo quân, nhưng phương diện vật chất còn rất dễ chịu?

Nghĩ vậy, tâm tình Văn Ngọc Minh  còn có chút vi diệu. Hắn có chút thích sinh hoạt hiện tại.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa, ngày hôm sau, Mục Trạm đến nhìn Văn Ngọc Minh, thấy hắn đi đường giống với con chim cánh cụt lật đật thật ngốc, hắn nhịn không được cười cười.

Lúc đầu Văn Ngọc Minh tưởng tượng muốn chém chết hắn, sau đó chết lặng. Hắn nhìn nhìn, mình còn có thể thiếu mất một miếng thịt sao?

Dù sao khi hắn cùng Mục Trạm ăn cơm, đồ ăn đều sẽ phong phú, hương vị tuyệt diệu. Hắn cũng được lợi mà.

Qua ba ngày, thân thể Văn Ngọc Minh liền chuyển biến tốt đẹp không ít.

Mục Trạm đến xem không thấy chú chim cánh cụt nhỏ, biểu tình tựa hồ còn có chút đáng tiếc.

“Còn muốn học cưỡi ngựa sao?”

Văn Ngọc Minh quyết đoán gật đầu, tuy rằng cưỡi ngựa xong chân đau, nhưng cảm giác khi cưỡi ngựa phi nhanh, cái cảm giác này thật sảng khoái. 

Tuy nhiên, hắn nói: “ Thời gian huấn luyện có thể rút ngắn không? Ta không muốn lại phải đi khập khiễng nữa đâu.”

Mục Trạm nói: “Vừa mới bắt đầu thì như vậy, thân thể sẽ rất nhanh thích ứng.”

Văn Ngọc Minh: “Thật vậy chăng?”

Mục Trạm nhướng mày, “Ai cũng như vậy, do ngươi không biết thôi”

Cái này, là đang ám chỉ hắn quá yếu sao?

Văn Ngọc Minh trực tiếp làm lơ, giống lần trước, đi Diễn Võ Trường.

Một ngày sau, Văn Ngọc Minh đang không ngừng huấn luyện, càng thêm thuần thục, tiến bộ.

Lớp học cưỡi ngựa nói đúng hơn là cưỡi ngựa và bắn cung.

Văn Ngọc Minh không chỉ muốn học cưỡi ngựa, hắn còn muốn học bắn tên nữa.

Sau khi bạo quân hướng dẫn và làm mẫu, Văn Ngọc Minh đã có thể làm theo tư thế của hắn một cách chính xác, học bộ dáng của hắn kéo thẳng lưng, kéo cung, ánh mắt sắc bén, cơ bắp căng chặt tạo thành những đường cong xinh đẹp, làm ra một bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, tư thế giống như một cao thủ võ lâm.

Thả tay ra, mũi tên rời cung bắn đi, tuy nhiên bắn không trúng bia.

Mục Trạm đứng ở một bên, hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

“Tài bắn cung của ngươi thật tài tình, thật có khí thế, giống như là một tay thiện xạ.”

Văn Ngọc Minh nói thầm: “…… Lần sau sẽ bắn trúng”

Ngoài ý muốn Mục Trạm không phản bác hắn, còn nói: “Trẫm tự mình dạy ngươi, ngay cả bắn cũng không bắn được vậy thật là hết thuốc chữa.”

Khóe miệng Văn Ngọc Minh hơi giật giật, gật đầu nói: “Đúng vậy, người dạy ta chính là người lợi hại nhất thiên hạ này.”

Mục Trạm cũng không phủ nhận, thản nhiên tiếp nhận lời khen, tiếp tục giảng bài.

Bởi vì khi dạy bắn tên sẽ không tránh được có một chút đụng chạm thân thể, Mục Trạm đứng ở phía sau hắn, đem hắn cả người hắn hoàn toàn giam ở trong ngực, chỉ điểm động tác, nói kỹ xảo, thậm chí sẽ đem chân mình đặt ở giữa hai chân hắn, đầu gối hơi cử động chỉnh lại khoảng cách giữa hạ chân của Văn Ngọc Minh cho chính xác.

Mỗi lúc như vậy, Văn Ngọc Minh đều có cảm giác toàn thân cứng đờ, cả người bị mùi rượu mạnh kia bao phủ.

Kỳ thật, hắn trước nay đều không thích cùng người khác thân cận quá mức, phản xạ có điều kiện sẽ căng chặt phòng bị, thập phần kháng cự. Nhưng hắn giống như không quá phản cảm Mục Trạm đụng vào. Mùi rượu kia sẽ làm hắn hơi say, hoảng hốt thậm chí có loại cảm giác quen thuộc quỷ dị.

Văn Ngọc Minh nghiêng đầu, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Mục Trạm, hắn không cản được mà hơi nghiêng người trố mắt. Cẩu hoàng đế tuy rằng tính tình bất ổn, tính cách không ra sao, nhưng gương mặt kia thật sự không thể nào bắt bẻ. Nếu đặt ở tương lai, khẳng định là một đại mỹ nhân vai phản diện, không cẩn thận tam quan liền bị nhan sắc mê hoặc.

Lúc này, Mục Trạm bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt đen nhánh thâm thúy cùng hắn đối diện, hơi hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Muốn bị phạt?”

Văn Ngọc Minh nháy mắt quay đầu nhìn chằm chằm cái bia, vẻ mặt nghiêm túc đến không ngờ.

Luyện tập mấy ngày, Văn Ngọc Minh rốt cuộc lần đầu tiên bắn trúng ngay hồng tâm, hắn hưng phấn nhảy lên, cao hứng vui vẻ.

Hắn theo bản năng nhìn Mục Trạm, hai mắt sáng lấp lánh, khóe miệng cong cong, một bộ ta có phải hay không siêu lợi hại, mau khen ta, khen ta.

Mục Trạm trầm mặc một hồi, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu hắn, bồng bềnh xù xù, động tác này tuy có hơi trắc trở nhưng vẫn không làm mất đi ý nghĩa muốn khích lệ, sờ sờ đầu của hắn, giống như là đối với con mèo nhỏ dính người, nhưng có lẽ là do ít khi thực hiện, lực đạo không khống chết tốt, đem người sờ sđ nghiêng về phía sau, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa quăng ngã.

Văn Ngọc Minh vẻ mặt mờ mịt.

Mục Trạm kịp thời bắt lấy cánh tay hắn, túm ngược trở về, đợi hắn đứng vững liền lập tức buông ra, mặt vô biểu tình, tựa như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh.

Văn Ngọc Minh ngẩn người, sau đó khẽ meo meo mà nhìn Mục Trạm, liếc mắt một cái, không tự giác sờ sờ đỉnh đầu chính mình.

Trong lòng cảm giác quái quái.

Ngay từ đầu, Văn Ngọc Minh bị an bài đọc sách, là Mục Trạm muốn hắn biết chữ để đọc tấu chương.

Chờ Văn Ngọc Minh học hết những chữ thường dùng, đúng là ngẫu nhiên hắn sẽ đọc tấu chương. Chẳng qua, có một chút ngôn quan đặc biệt nói có sách, mách có chứng, còn sẽ thường dùng một số chữ lạ, thoạt nhìn đặc biệt bác học có chiều sâu. Mà loại thời điểm này, Văn Ngọc Minh đọc ra thành ——

“Thần cho rằng khẩu khẩu, Chu thượng thư vì Tôn thị lang khẩu khẩu, thật là chuyện may mắn, thần cũng khẩu khẩu……”

Giống như hắn trước kia ở trên Tinh Võng đọc tiểu thuyết, vốn dĩ là những tình tiết rất bình thường, được miêu tả dài dòng, hoa mĩ, từ bình thường sẽ khiến cho người ta có cảm giác miên man,bất định, mặt đỏ tim đập liên hồi.

Văn Ngọc Minh cảm giác chính mình không phải đang đọc tấu chương, mà giống như là đang đọc những chuyện khó nói.

Ài,thật xấu hổ.

Hơn nữa, Mục Trạm ngồi nghe, đôi lúc sẽ nở nụ cười, từ đầu còn cúi đầu, tay chống ở mặt bàn, không tiếng động cười nhẹ, sau lại càng cười càng lớn tiếng, không hề cố kỵ.

Căn bản chính là lấy hắn làm trò cười!

Văn Ngọc Minh căm giận, muốn ném tấu chương  đi không đọc nữa, cẩu hoàng đế ngồi một bên mát mẻ thì thôi, lại còn cười hắn!

Nhưng cố tình, không lâu sau, Mục Trạm giống như là nghe đủ, nhìn thấu tính cách Văn Ngọc Minh, biết hắn trong lòng tạc mao, làm người nên biết thế nào là điểm dừng.

“Lại đây.”

Mục Trạm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vẫy tay kêu Văn Ngọc Minh đi đến, khóe miệng ngậm một tia ý cười, tâm tình thoạt nhìn thực không tồi.

Văn Ngọc Minh đi qua, trong lòng nói thầm, không biết hắn lại muốn dở trò gì.

Mới vừa đi đến trước mặt Mục Trạm còn chưa đứng vững Văn Ngọc Minh đã bị Mục Trạm kéo xuống không thể không ngã vào lòng hắn, như có như không mà ngồi trên đùi Mục Trạm, người không thể so ghế dựa, không cố định được, khiến cho cậu nhịn không được lo lắng mình sẽ ngã xuống.

Văn Ngọc Minh hơi cứng người, lòng bàn tay Mục Trạm mở ra, lộ ra một sợi dây xích màu vàng kim.

Mục Trạm dường như không để ý, hơi hơi cúi người, bàn tay xoa nắn cẳng chân theo một đường đi xuống, lòng bàn tay siết chặt mắt cá chân,nhẹ nhàng mở khóa, cùm cụp một tiếng, sợi xích kia đã được đeo trên chân.

Dây xích rất nhỏ, thiết kế khá độc đáo lại tinh xảo, trên làn da trắng sáng của Văn Ngọc Minh có một loại cảm giác ham muốn đến tột cùng.

Ngón tay Mục Trạm hơi câu lấy xích chân, nhìn chằm chằm, rất là vừa lòng.

Văn Ngọc Minh bị nhìn chằm chằm nhịn không được rụt chân trở lại, khô cằn nói: “…… Bệ hạ, nhanh như vậy đã làm xong?”

 Hai ngày trước mới vừa nói, hiện tại cũng đã làm xong, bạo quân sẽ không phải là sớm đã có ý định này đi.

“Không muốn nhanh?” Mục Trạm nhấc mí mắt, liếc nhìn hắn.

Văn Ngọc Minh lập tức ngoan ngoãn cười lắc đầu, “Không có a, ta chính là có chút kinh hỉ, dây xích làm rất đẹp, so trong tưởng tượng của ta đẹp hơn nhiều.”

“Thích thì làm gì cũng không được tháo ra”

“Ngay cả tắm gội?”

"Ừ”

" Vâng ạ~”

Văn Ngọc Minh gật đầu, Mục Trạm ánh mắt ám trầm nhìn hắn một cái, lòng bàn tay cọ nhẹ qua làn da, lực đạo có chút lớn, tạo ra một vết đỏ nhàn nhạt. Hắn cười một chút, ý vị thâm trường nói: “Buộc ở đây, xem ngươi còn có thể chạy tới nơi nào.”

Biểu tình bình đạm, ngữ khí còn mang theo ý cười, như là chỉ thuận miệng nói một câu vui đùa mà thôi.

Văn Ngọc Minh nghe được,trong lòng nhảy dựng, da đầu hơi hơi tê dại.

Tựa như  mình bị Mục Trạm nắm trong lòng bàn tay, là một tiểu sủng vật, Mục Trạm có thể không chút nào để ý mà nhìn hắn nháo, chơi đùa, nhưng nếu muốn chạy trốn, vĩnh viễn đều không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro