Chương 18 : Cục Bột Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Công tử có gì phân phó?”

Tam Hỉ cúi đầu, cung kính nói.

Văn Ngọc Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, khí chất thanh lãnh, giống như hắn sinh ra đã là một con người cao quý. Hắn bình đạm nói: “Không có việc gì, ta muốn ở một mình, không cần quấy rầy.”

“Vâng, công tử.”

Tam Hỉ gật đầu, thuận theo mà lui xuống, cho rằng công tử muốn an tĩnh đọc sách, nhưng hắn không thể tưởng được, kỳ thật khi hắn mới vừa ra ngoài, Văn Ngọc Minh liền gục vai xuống, đi đến mép giường tùy ý ngả người nằm xuống, một chân lười nhác rũ trên mặt đất, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một con cá mặn, không có hình tượng gì nữa, lười đến nỗi không muốn mở mắt.

Xem ngươi còn có thể chạy đi đâu.

Văn Ngọc Minh nghĩ như vậy, còn có lời nói của tên cẩu hoàng đế thiếu đánh kia, liền nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

Chạy, đương nhiên chạy, sao có thể không chạy.

Ngươi nói ta chạy không thoát, ta liền cố tình muốn chạy cho ngươi xem,còn không tức chết ngươi.

Văn Ngọc Minh phản nghịch mà quơ quơ chân, hoàn toàn khác với hình ảnh thiếu niên ngọt ngào như mật trước mặt Mục Trạm, ngược lại có chút kiêu ngạo khó thuần.

Hắn nằm nghĩ một hồi, nghĩ đến cái gì đó, xoay người ngồi dậy, chân trái đạp lên trên giường, tay không chút do dự nắm lấy xích chân cởi khóa, tiện tay ném sang một bên.

Lại còn muốn khóa hắn, thích chơi mấy cái trò kỳ quái ấy hả, hắn nghe lời mới lạ đó.

Văn Ngọc Minh ra lệnh cho cung nhân không cho bọn họ quấy rầy, một mình ở trong phòng, chính là vì……

Phịch một tiếng.

Người trên giường biến mất không thấy, thay vào đó  là một con thỏ tai cụp lớn bằng bàn tay, mềm mụp, giống một cục tuyết trắng lại mềm ngọt như kẹo bông gòn.

Kẹo bông gòn từ trên giường uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, nhảy một bước nhảy một bước, hai cái tai rủ xuống cũng theo động tác mà bắn ra bắn ra.

Động tác phi thường thuần thục nhảy lên ghế, lại nhảy lên trên bàn, tung ta tung tăng mà chạy đến cửa sổ, hưu một tiếng, ở giữa không trung xẹt qua một đường cong xinh đẹp. Cục bột trắng lặng yên không một tiếng động rơi xuống đất, hai vuốt đạp trên mặt đất, cằm nâng lên, nhìn lướt qua chung quanh, tựa như một con mãnh thú tuần tra địa bàn. Chỉ là mãnh thú này, có điểm quá mức đáng yêu.

Phụ cận nơi này cũng sẽ không có người qua lại, cho nên, hắn có thể không kiêng nể gì mà thả lỏng.

Thỏ tai cụp một chui đầu vào trong bụi cỏ, vui sướng mà lăn lộn, giãn  gân cốt, duỗi cái eo đại đại, đôi mắt trợn tròn, sau đó lười nhác nheo mắt, cái bụng hướng lên trời, nằm trên thảm cỏ hình chữ Đại (大), vung vung hai cái chân ngắn nhỏ.

Này, cả một mảng lớn hương thảo, tất cả đều là của hắn! Sướng quá!

Thỏ tai cụp trở mình, hai vuốt trước ôm lấy một cây hương thảo, răng rắc răng rắc mà nhai, cái miệng nhỏ ăn thật nhanh, cành hương thảo dài dài lung lay theo động tác lắc lư của hắn, rất nhanh biết mất vào trong miệng thỏ nhỏ.

Ăn xong một cây, ngay  lập tức hướng về phía trước tiếp tục ăn, thỏ nhỏ trông giống như một cái máy cắt cỏ, nơi nào đi qua cũng đem thảm cỏ đều gặm trọc một mảnh, nhìn sang bên cạnh những mảnh hương thảo  tươi tốt kia hình thành đối lập rõ ràng, nhìn đến có điểm đáng thương lại buồn cười.

Nếu Hương thảo có thể nói, khẳng định sẽ oa oa khóc lớn, đau đớn mắng con thỏ vô lương tâm, không biết bị hói đầu sẽ buồn lắm sao.

Văn Ngọc Minh gặm gặm đến cao hứng, nhất thời quá mức trầm mê, sau khi phản ứng lại, nhìn thấy một thảm cỏ trọc lóc, phi thường rõ ràng, cung nhân khẳng định sẽ phát hiện, làm sao bây giờ?

Ngô…… Đây là do thỏ ăn vụng, hắn Văn Ngọc Minh có quan hệ gì đâu?

Văn Ngọc Minh vươn vuốt, đem mấy ngọn hương thảo bên cạnh vuốt xuống còn đè lại hai cái, ý đồ che giấu sự thật rằng mặt cỏ đã bị hắn ăn đến trọc lốc. Sau đó, chân ngắn nhỏ nhảy nhảy, chạy đến bên địa phương cỏ mọc tươi tốt hơn, tiếp tục bẹp bẹp gặm cỏ.

Bởi vì thân hình quá mức nhỏ, hắn vùi mình ở trong bụi cỏ, toàn bộ thân thể đều  bị cỏ che lấp, cho dù có người tới, cũng sẽ không liếc mắt một cái liền chú ý tới trong bụi cỏ kia có một con thỏ tai cụp lông xù xù ở đó.

Biến trở về nguyên hình đặc biệt thả lỏng, cảm giác thực tốt, nhưng vì tránh cho bại lộ thân phận, Văn Ngọc Minh đều sẽ không duy trì quá lâu, ăn một hồi, hắn liền chuẩn bị đường cũ quay về, mặc xong quần áo biến trở về hình thái nhân loại.

Nhưng cố tình lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh không hề nhot.

Là thanh âm hành lễ của cung nhân.

Bạo quân tới!

Văn Ngọc Minh sợ tới mức nháy mắt cứng đờ, xuyên thấu qua khe hở của bụi cỏ  hướng ra phía ngoài mặt nhìn thấy, quả nhiên ở nơi xa xa hiện lên hình bóng quen thuộc, đang hướng bên này đi tới.

Văn Ngọc Minh không rảnh lo chuyện khác, cuống quít tung tăng nhảy nhót, chạy đến bên dưới cửa sổ, dùng sức  giẫm chân trước bám lấy mép cửa sổ, một quả cầu tuyết trắng lắc lư ở giữa không trung, đôi chân ngắn nhỏ hơi quơ quơ, dựa người bò từ cửa sổ chui vào trong phòng, chạy nhanh đến bổ nhào trên giường, biến trở về hình người, nhanh tay mặc lại quần áo.

Bởi trước kia hắn  lo sẽ xuất hiện tình huống này nên để phòng ngừa vạn nhất, Văn Ngọc Minh còn cố ý luyện tập tốc độ mặc quần áo, ngày thường cũng luôn chọn những bộ đồ dễ mặc, không bao giờ mặc những bộ cầu kỳ phức tạp, bằng không hiện giờ khẳng định không kịp.

Văn Ngọc Minh nhanh chóng mặc xong quần áo, nhẹ nhàng thở ra, đang muốn giả vờ đọc sách, lúc này, bỗng nhiên nhớ tới mình giống như đã quên mất cái gì.

…… Xích chân!

Văn Ngọc Minh lập tức chuyển mình ở trên giường, cầm cái xích chân mới vừa bị chính mình tiêu sái ném sang một bên, khom lưng đeo lại trên mắt cá chân, cùm cụp một tiếng, hắn cương cứng đứng dậy, Mục Trạm vừa lúc đi đến.

Liếc mắt một cái, nhìn thấy, chính là mỹ thiếu niên xinh đẹp ngồi bên mép giường, gương mặt phiếm nhợt nhạt màu đỏ, vạt áo hơi buông, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, y phục nhạt màu rủ xuống, bên dưới vạt áo là hai chân trần trụi, trên cổ chân đeo một sợi xích mỏng, tinh tế mà yếu ớt, đem lại một cảm giác khó có thể hình dung.

Ánh mắt Mục Trạm hơi trầm xuống, chậm rãi đến gần.

Văn Ngọc Minh trong lòng chột dạ, khẩn trương đến mức ngón chân đều vô ý thức mà hơi hơi cuộn tròn lên.

Mục Trạm nhìn thoáng qua, bỗng nhiên duỗi tay, Văn Ngọc Minh hoảng đến thiếu chút nữa khống chế không được bản năng, tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua sợi tóc, liền thu  về.

Chỉ là ngón tay hắn kẹp thêm một mảnh lá con.

“Ngươi làm gì mà tóc còn dính lá cây.”

Tâm tình Văn Ngọc Minh mới vừa buông lỏng, ngay lập tức lại nhắc lên. Hắn theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cười nói: “Có thể là do ta mới ở trong viện đứng một hồi, không cẩn thận dính lên đi.”

Mục Trạm nhàn nhạt mà ừ một tiếng, hắn cầm chiếc lá trong tay thản nhiên chơi đùa. Văn Minh Ngọc cảm giác như mình đã trở thành chiếc lá trong tay Mục Trạm, bị hắn cọ xát không chịu nổi.

“Còn rất nghe lời.” Mục Trạm bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Văn Ngọc Minh ngửa đầu, biểu tình hình như có chút khó hiểu.

Mục Trạm câu khóe môi, ý vị không rõ nói: “Trẫm vốn tưởng rằng, ngươi sẽ nhân lúc trẫm không có ở đây, trộm đem vòng chân tháo ra.”

Nội tâm Văn Ngọc Minh khẽ lộp bộp, đoán thật chuẩn, quả thực giống ý như giám thị coi thi.

Hắn phục hồi tinh thần, lập tức lắc đầu, “Không thể nào, đây chính là lễ vật bệ hạ tặng ta, ta như thế nào tháo ra, khó khăn lắm mới có được."

Nói rồi hắn theo bản năng sờ soạng sợi xích trên cổ chân một chút. May mắn vừa rồi còn nhớ ra đeo lên kịp thời, bằng không cũng không biết bạo quân tức giận sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ nữa.

Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn nhìn một lúc, duỗi tay đặt ở trên đỉnh đầu hắn xoa xoa, khen ngợi nói: “Ngoan.”

Văn Ngọc Minh: “……”

Ta không ngoan, ta giì chỉ muốn đánh chó.

Hắn ngửa đầu, vẻ mặt thiên chân vô tội, hai mắt cong thành hình trăng non, cười hỏi: “Bệ hạ tới tìm ta là có chuyện gì sao?”

Mục Trạm: “Trẫm không có việc gì thì không thể tới tìm người?”

Văn Ngọc Minh nghẹn một chút, “…… Đương nhiên không phải, bệ hạ tới thăm ta, ta thực rất vui vẻ.”

Vui vẻ đến độ sắp khóc đến nơi.

Mục Trạm cười như không cười mà liếc hắn một cái, đem phiến lá trong tay cuộn lại, hơi dùng một chút lực, lá cây nháy mắt đã bị xoa thành mảnh nhỏ.

“Một khi đã như vậy, trầm đành thường xuyên đến.”

Văn Minh Ngọc chắp tay lại, nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ khó nén cảm xúc kích động, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Thật vậy chăng?! Có thể gặp bệ hạ, ta thực sự rất vui vẻ! Nhưng….liệu có ảnh hưởng tới công việc của bệ hạ không? Ta có thể ở một mình cũng không có việc gì.”

“Không có việc gì.”

“Kia, thật tốt quá! Ta cũng sẽ chú ý không quấy rầy bệ hạ.”

Văn Minh Ngọc chống hai tay bên người, lưng hơi ngả ra sau, cong thành độ cung rất đẹp, cẳng chân rũ xuống mép giường đong đưa trước sau, sợi xích trên mắt cá chân cũng nhẹ nhàng chạm vào làn da, phát ra tiếng vang rất nhỏ, như đang biểu đạt tâm tình vui sướng của mình, giống như thực sự rất vui khi có thể thường xuyên gặp bạo quân, nhưng sau khi Mục Trạm vào phòng, thực chất hắn cũng không nhìn Mục Trạm nhiều lắm.

Mục Trạm trầm mặc nhìn nhìn, quay đầu lại nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “ Mảng cỏ kia sao lại thiếu mất một đám?”

Đôi chân đang đung đưa của Văn Ngọc Minh hơi dừng lại, sau đó nương theo tầm mắt của Mục Trạm nhìn qua, giả vờ mình không biết gì, ra vẻ kinh ngạc, “Thật đúng vậy, thật kỳ lạ  a.”

“Nơi này là cung nhân nào làm việc.” Thanh âm Mục Trạm lạnh lùng, ẩn chứa đầy sự bất mãn.

Văn Ngọc Minh sợ người khác bởi vì mình mà bị phạt, không cần suy nghĩ, vội vàng nói: “Không có việc gì, rất nhanh  sẽ lại mọc ra thôi.”

“Bọn họ làm việc tắc tránh, ngươi còn thay bọn hắn cầu tình?”

“Không có, ta chỉ là…… Ta không hiểu lắm, nếu không bệ hạ dạy ta?” Văn Ngọc Minh nghiêng đầu, đôi mắt lăng lăng nhìn hắn, ánh mắt thẳng tắp không chút kiêng dè.

Thật giống như những chiếc gai nhỏ bên dưới những bông hoa mềm mại, thường không lộ ra ngoài, nhưng sẽ vô tình đâm vào bạn.

Mục Trạm lại không bị hắn mạo phạm mà chọc giận, ngược lại rất có hứng thú, như là nhìn thấy mèo nhỏ nuôi trong nhà đột nhiên vươn móng vuốt, nghịch ngợm bắt lấy tay hắn, hắn có thể dúng túng không chút để tâm.

Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên trán Văn Ngọc Minh, khiến cho đôi mắt sáng trong ấy hoàn toàn bại lộ, mang theo vài phần khí khái thiếu niên.

" Muốn trẫm dạy ngươi, ngươi lấy cái gì tới đổi?”

Mục Trạm gắt gao nhìn hắn, ánh mắt không đổi, cười một cái, biểu tình khó lường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro