Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, bọn họ đến Thanh Châu.

Từ sớm đã có người đến bến tàu Thanh Châu thu xếp ổn thỏa trước mọi việc, chỉ đợi chủ nhân đến là có thể lên thuyền khởi hành.

Quản gia đã thuê một thuyền chở khách rất lớn, trên thuyền A Uyển có một gian phòng riêng, là một khoang diện tích không nhỏ, nữa nhìn bài trí trong khoang, nếu không phải nhìn thấy ngoài cửa sổ là mặt sông, thì mặc dù lúc này đang ở dưới đất bình thường, khoang thuyền được bố trí thành căn phòng ngủ, trong lòng có chút lẫn lộn, nàng cảm thấy ở đây có khác gì phòng ở khách điếm đâu.

A Uyển thích cảm giác này, tốt hơn nhiều so với lúc ngồi xe ngựa, hơn nữa thuyền của bọn họ ngồi chính là chiếc thuyền tốt nhất, nếu không gặp phải bão táp, chiếc thuyền di chuyển hết sức vững vàng, không cảm giác được một chút lay động nào, điều này càng làm cho A Uyển thích.

Đường từ Thanh Châu đến kinh thành, nếu bình thường đi đường thủy cần chừng hai mươi ngày, đối với công cụ giao thông thời cổ đại mà nói đây đã là rất nhanh.

Sau khi lên thuyền, A Uyển mất một ngày mới thích ứng được, tinh thần khôi phục phu thê trưởng công chúa Khang Nghi thấy vậy cũng yên tâm rất nhiều, bọn họ sợ nhất là A Uyển không chịu được việc phải đi đường dài mệt mỏi mà ngã bệnh, cho nên trên đường đi đã tốn rất nhiều thời gian, nếu có thể đi chậm được họ liền cố hết sức đi chậm.

Ngày hôm đó, A Uyển đang uống nước lê pha đường phèn mà Thanh Yên bưng đến, Vệ Huyên lại chạy đến.

Lúc Vệ Huyên đi vào, hắn thấy A Uyển đang uống canh thì chau mày hỏi : "Làm sao vậy? Ngươi lại ho khan?"

Sau khi Thanh Chi cùng Thanh Yên thỉnh an hắn xong, nghe được những lời này của hắm, không khỏi có chút buồn bực, tại sao giọng điệu của hắn dường như rất quen thuộc việc này, dường như là chỉ cần liếc mắt qua là có thể suy đoán ra tình hình sức khỏe của A Uyển, so với những thiếp thân nha hoàn các nàng còn lợi hại hơn, làm cho các nàng cảm thấy vị thế tử này đang cướp chén cơm của các nàng.

Bây giờ đối với thân thể của A Uyển mà nói, chỉ cần hơi có gió nhẹ cỏ lay là sẽ bị vài bệnh nhẹ, những việc như  này mọi người đã thành thói quen, cho nên mọi người cũng sẽ không quá hốt hoảng, chỉ cần dùng vài loại thức ăn có tác dụng chữa bệnh là hết, trừ những người hắn thân cận người ngoài đều không biết việc này, cho nên những câu Vệ Huyên vừa nói thật sự là ý vị sâu xa.

Hôm qua hiếm khi thấy ánh nắng chiếu rực rỡ, thuyền vừa vặn đi tới một khúc sông rộng lớn, cảnh chiều buông mình xuống dòng sông, làm cho A Uyển không khỏi nhớ tới câu "Trên sông, đôi ngỗng soi mình trong nước. Mây trắng cùng sông chỉ một màu" ( Ngọc: Bạn không biết dịch thơ nên đã phải chỉ giáo chị Hằng còn đây là câu gốc bạn nào có câu dịch hay hơn thì góp ý cho mình nhé! ) Thực đúng cảnh hợp tình, quả thực làm cho A Uyển, một tiểu thư khuê các chân chính chưa từng bước ra khỏi cửa để thấy cảnh đẹp này lần nào nhìn đến ngây người.

Cũng bởi vì A Uyển nhìn cảnh mặt sông dưới nắng chiều đến ngây ngẩn, nên bị gió ở hai bên thổi vào người, đến chiều lại có chút ho khan,trưởng công chúa Khang Nghi đã sai người làm cho nàng một chút nước lê pha đường phèn quả để trị ho, cũng có thể làm canh ngọt để uống, A Uyển cũng rất bất đắc dĩ đối với việc cha mẹ xem nàng như đứa trẻ mà dụ dỗ, nhưng trên thực tế, nàng bây giờ đúng là một đứa trẻ, cho nên chỉ có thể chấp nhận.

Nghe được lời của hắn, A Uyển lại không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, nói với hắn: "Ta hơi ho khan một chút, hay là biểu đệ đừng đến đây, tránh cho việc ta sẽ lây bệnh cho ngươi." 

Trẻ con thể chất yếu, huống chi lúc trước Vệ Huyên còn bị ốm một trận nặng, mặc dù bây giờ hắn tung tăng đến, nhưng A Uyển vẫn lo sẽ lây bệnh cho vọ thế tử gia tôn quý này.

"Không sao, ta không yếu ớt như vậy." Vệ Huyên đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, cách giường thấp nhìn nàng.

Tư thế ngồi của A Uyển rất đoan chính văn tĩnh, không hề giống bộ dáng của những đứa trẻ bình thường hay huyên náo quậy phá, mà giống bộ dáng thâm trầm của bà cụ non, không hề có sức sống của một đứa trẻ nên có, cha mẹ nàng đều nghĩ rằng là do thân thể nàng không tốt cần phải thường xuyên tỉnh dưỡng mới như vậy nên khó tránh khỏi sẽ đau lòng.

Kiếp trước lúc Vệ Huyên nhận ra tình cảm của mình thì đã quá muộn, hắn đã không biết quý trọng nàng, rốt cuộc đến lúc hiểu ra thì A Uyển đã bị người khác cướp mất rồi.

Vệ Huyên đưa mắt nhìn gương mặt mịn màng trắng trẻo của nàng, mặt mày thanh tú, hai gò má mũm mim mập mạp toàn thịt như trẻ sơ sinh, dáng vẻ đáng yêu khi còn bé này của nàng khi trưởng thành cũng không hoàn toàn thay đổi, nhưng dù sao cũng dáng vẻ của một người thiếu nữ và một đứa bé gái cũng hoàn toàn khác nhau, phong thái khi là thiếu nữ của A Uyển hết sức nghiêm túc lễ độ, nhưng dáng vẻ bây giờ của nàng lại như một cái bánh bao nhỏ, lúc đầu Vệ Huyên cảm thấy không quen, nên cho dù muốn có hành động gì  với nàng cũng không có cách nào ra tay được.

Ừ, nhưng gặp khuôn mặt nàng một cái thì có thể.

Chờ A Uyển uống xong nửa chén nước pha lê đường phèn, đang cầm tay lau khóe miệng, đột nhiên thấy tiểu chính thái đang ngồi bên kia bàn lao tới gặm mặt nàng theo thói quen.

Thật sự là dùng răng gặm, giống như là một chú cá nhiệt đới nhỏ thân mật nhẹ nhàng gặm, cũng không có cảm giác đau, có cảm giác hơn so với những nụ hôn má bình thường, làm cho nàng mỗi lần được hôn đều nổi hết da gà, làm nàng có cảm giác mình như con mồi đang bị dã thú nhìn chăm chú.

Tiểu chính thái này rốt cuộc nghĩ nàng thành cái gì mà mỗi lần gặp nàng đều phải gặm má nàng một cái.

Mặt A Uyển đầy hắc tuyên hơi nghiêng người ra sau, dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, nàng không thích Con Gấu nhỏ này có thái độ lưu manh như vậy, khuôn mặt của một cô gái không phải muốn gặm là có thể gặm - - những lời nàng nhắc nhở hắn mỗi khi hắn có hành động này hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nghe lời, nhưng lần sau hắn vẫn tiếp tục gặm nàng?

"A Uyển làm thế tử phi của ta được không?" Vệ Huyên nhìn nàng bằng một khuôn mặt tươi cười đáng yêu, khuôn mặt hắn tựa như thiên sứ, hai cánh tay theo thói quen lại cầm tay nàng đung đưa.

Cái này tiểu chính thái dường như bị mắc bệnh cuồng đụng chạm da thịt vậy, A Uyển cảm thấy mình nghĩ như vậy thật sự rất dung tục, nhưng lại không thể tự chủ được mà nghĩ đến những suy nghĩ này.

"Không được, chúng ta là biểu tỷ đệ." A Uyển cự tuyệt, hai người có huyết thống gần, nếu lấy nhau con cháu đời sau sẽ không tốt, mà nàng sẽ có cảm giác loạn luân.

Vệ Huyên nghi ngờ nhìn nàng, hắn vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một cái cớ khi trưởng thành A Uyển tùy tiện tìm để cự tuyệt hắn mà thôi, A Uyển còn nhỏ như vậy đã biết dùng nó để cự tuyệt hắn như vậy? Trong mắt hắn có chút khó hiểu, rõ ràng người trước mặt hắn chỉ có dáng vẻ của một đứa bé gái, nhưng nàng lại có khí chất vô cùng lãnh đạm, giống hệt bộ dáng lúc nàng trưởng thành.

"Biểu tỷ đệ thì làm sao? Mẫu phi thân sinh ra ta và phụ vương cũng là biểu tỷ đệ đó"

A Uyển cứng họng, không biết giải thích về bộ máy di truyền như thế nào để cho hắn hiểu, nàng cảm thấy có chút nhức đầu, gần đây tiểu chính thái này chỉ cần có cơ hội là lại nói những lời như vậy, cho dù cự tuyệt hắn cũng không thèm để ý mà nói tiếp, thật sự làm cho người khác muốn đánh hắn một trận nên thân mà không được, đối mặt với tiểu chính thái cố chấp luôn muốn lấy nàng làm thê tử này thật sự làm cho người ta nóng nảy mà.

Hắn chỉ  là một tiểu chính thái mới có sáu tuổi a! Vẫn còn là một đứa bé đang đi nhà trẻ lại muốn cưới nàng, đây là một việc tuyệt đối không logic mà!

Trên thực tế, Vệ Huyên càng nóng nảy hơn nàng, rốt cuộc tại sao biểu tỷ đệ lại không được lấy nhau? Rõ ràng đó là việc tốt nhất trên thế gian này, nếu có nhân duyên này hai nhà sẽ thân càng thêm thân, không biết bao nhiêu biểu ca biểu muội các loại đã nên duyên vợ chồng, tình cảm càng trở nên khăng khít hơn, tại sao trong mắt A Uyển lại không được?

"Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi làm thế tử phi của ta!" Vệ Huyên chưa nói xong đã nhào tới.

A Uyển một lần nữa lại cảm thấy bản thân sức khỏe yếu thật sự rất bi kịch, ngay cả một tiểu chính thái nhỏ hơn mình cũng không tránh thoát được, thật sự là quá đau khổ.

"Thanh Yên cứu mạng!"

Sau khi hầu hạ A Uyển uống nước lê pha đường phèn xong bọn họ liền cầm châm tuyến ở ngoài cửa khoang thêu, Thanh Yên, Thanh Chi nghe thấy tiếng động, thò đầu vào nhìn một cái, phát hiện hai đứa trẻ đang quấn quýt lấy nhau trên tháp, hai người chần chừ không biết có nên đi đến không.

Đến khi đến gần, liền thấy Thụy Vương thế tử đang dùng tay ôm chặt lấy tiểu Quận chúa nhà các nàng, dùng một thái độ hùng hùng hổ hổ ôm chặt A Uyển, hắn dùng một lực đủ để không làm nàng khó chịu nhưng lại không để cho nàng có thể thoát ra, hai người đối với hành động này của hắn đã thành thói quen, thái độ hết sức bình tĩnh, cho dù nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của tiểu thế tử quét tới, hai người vẫn tiếp tục bình tĩnh

"Thế tử, quận chúa, hai người có khát không? Có muốn uống nước mật không?" Thanh Yên hỏi.

"Không cần."

Vừa đúng lúctrưởng công chúa Khang Nghi tiến vào, thấy hai đứa trẻ đang dùng một bộ dáng quỷ dị ôm nhau, khóe miệng không nhịn được mà nhẹ co rút, nhưng bà vẫn cố gắng để cho giọng nói của mình vẫn dịu dàng như cũ, "A Uyển, Huyên nhi, các con đang chơi cái gì vậy?"

Mẹ ruột của con à, người nhìn thế nào mà lại có thể nghĩ bọn con đang chơi?

A Uyển còn chưa kịp mở miệng ca thán đứa bé trai đang nhốt chặt nàng trong vòng tay đã vui vẻ làm nũng, "Khang Nghi cô cô, con đang chơi cùng biểu tỷ~" nói xong, hắn liền buông lỏng tay, A Uyển vừa lúc kịp thoát khỏi ngực của hắn, ngồi xuống bên cạnh.

"Mẫu thân."

A Uyển định mở miệng nói, nhưng không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nàng lại nói nàng bị một tiểu chính thái khống chế không thoát nổi? Nàng cảm thấy rất mất thể diện mà, quay đầu liền thấy vẻ mặt tiểu chính thái kia đang cười đến híp mắt, A Uyển cảm thấy thật buồn bực.

 Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không nghĩ nhiều, thấy vậy cũng chỉ coi như là hai đứa bé đang chơi thì bà đến, vuốt trán của nữ nhi một cái, lại hỏi han tình hình sức khỏe của nàng một chút, khi biết được nàng bị ho khan không nặng, nên cũng an tâm hơn nhiều.

Lúc này, Vệ Huyên lại tiến đến lấy lòng, "Khang Nghi cô cô, tạy biểu tỷ luôn lạnh, mà bây giờ thời tiết cũng trở lạnh, cứ để như vậy không tốt lắm, cho nên hôm nay con mang tới cho biểu tỷ một miếng ngọc bội để cho nàng dưỡng thân thể", nói xong, hắn cầm từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc bội được mài dũa rất tinh xảo.

Miếng ngọc bội này dù nhìn tinh xảo, nhưng cũng không được coi là tinh xảo nhất, mà cái đáng giá chính là do chất liệu của nó.

 Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được những câu này của hắn rất kinh ngạc, nhìn miếng ngọc bội được mài dũa từ khối ôn ngọc này, trong lòng hiểu ra, đây chắc là cống phẩm ở trong cung, chắc là Thái hậu hoặc hoàng đế cũng không thiếu lần ban thưởng ôn ngọc cho hắn, nhưng nhìn chất liệu của miếng ngọc bội này trơn bóng nhẵn nhụi phát ra ánh ôn nhuận, cầm ở trong tay liền thấy hơi ấm, cầm lâu dường như cảm thấy máu huyết được tuần hoàn tốt hơn miếng ngọc bội này chắc chắn được mài dũa từ một khối ôn ngọc thượng đẳng mà thành, có thể nói là bảo vật vô giá.

"Cái này quá quý giá. . ." Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù cũng muốn tìm cho nữ nhi những vật như thế để cho nàng đeo dưỡng thân thể, nhưng đây là vật muốn tìm mà cũng không thấy được.

"Đây là con tặng cho biểu tỷ, không phải là tặng cô cô." Vệ Huyên giảo hoạt nói, "Nếu con đưa biểu tỷ thì chính là của biểu tỷ, nếu biểu tỷ không nhận như vậy con sẽ vứt nó đi", bộ dáng như một đại gia coi tiền như rác.

 Trưởng công chúa Khang Nghi dở khóc dở cười, làm sao có thể tùy tiện bỏ một bảo vật như vậy, hơn nữa đây là còn là một bảo vật vô giá, đúng thật là tính khí trẻ con.

Cuối cùng, khối ngọc bội này vẫn là được treo trên cổ của A Uyển để vào trong giữa lớp áo lót và lớp trung y, dán sát vào làn da của nàng.

Vệ Huyên ánh mắt lóe lên, đây là vật hắn tặng A Uyển, là thứ dán sát vào làn da của nàng.

--------------------

Xin lỗi mọi người vì thời gian qua chưa đăng chap mới, ta sẽ thật sự cố gắng a~

Cầu mọi người vẫn đang đọc huhuhu. . . .   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro