Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay bệnh của Vệ Huyên còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng hắn vẫn thường xuyên chạy đến tiểu viện của bọn họ, Trưởng công chúa Khang Nghi không có cách nào từ chối ý tốt của hắn, chỉ có thể đồng ý, nhưng bà vẫn âm thầm quan sát một chút, bà phát hiện cách Vệ Huyên đối xử với A Uyển nhà bà thật sự vô cùng đặc biệt, những hành động đó đã phá bỏ hoàn toàn những tin đồn không tốt về hắn mà bà đã nghe được.

Nhưng vì cả hai đứa bé đều còn nhỏ tuổi,Trưởng công chúa Khang Nghi cũng chỉ nghĩ đây là do trẻ con nhất thời ham mới lạ, bà nghĩ trên cả quãng đường đi, Vệ Huyên không gặp được nhiều đứa trẻ có thân phận tương đương để chơi, nên khi gặp A Uyển khó tránh khỏi sẽ thân cận hơn một chút, trừ thời điểm hắn lúc bị bệnh đến mơ hồ, thì những lúc hắn tỉnh táo bộ dáng đều rất hồn nhiên dễ thương, cũng rất lễ phép hiểu chuyện, hoàn toàn không giống bộ dáng tiểu bá vương như ma quỷ trong tin đồn.

Mặc dù lúc trước Trưởng công chúa Khang Nghi có thành kiến đối với hắn đi nữa, bây giờ nhìn thấy bộ dáng hắn bám theo A Uyển khắp nơi, ác cảm với hắn cũng đã giảm đi rất nhiều.

Thấy hắn có ý tốt biết nghĩ cho A Uyển,Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói: "Nếu như vậy thật sự là phải đa tạ Huyên Nhi." Sau đó cúi đầu nhìn nữ nhi ngồi cạnh bà đang mệt mỏi bưng nước uống, ôn nhu nói: "A Uyển, con có muốn ngồi xe ngựa của Huyên Nhi không? Xe ngựa kia rất thoải mái, sẽ không làm A Uyển khó chịu nữa."

Mặc dù bà luôn muốn thu xếp mọi chuyện thật tốt cho nữ nhi, hận không thể bọc A Uyển trong một thế giới không có gì có thể làm tổn thương nàng, nhưngTrưởng công chúa Khang Nghi không muốn làm cho nàng không vui, nên mọi việc đều không tự quyết định mà luôn hỏi ý kiến của nàng trước, mặc dù đại đa số mọi việc nữ nhi đều rất ngoan ngoãn hiểu chuyện mà nghe theo lời bà,Trưởng công chúa Khang Nghi cũng không thay đổi thói quen này.

Hồi kinh phải đi một con đường thủy rất dài, đáng tiếc con đường thủy này cũng không phải là một đường thông suốt, xuất phát từ Hạc Châu, với tốc độ như này sẽ phải đi mất ba ngày mới đến được bến tàu ở Thanh Châu, đến lúc đó có thể đổi thuyền để hồi kinh, mặc dù ở trên thuyền không có nhiều tiện nghi, nhưng lại thoải mái hơn so với đi bằng xe ngựa, tốc độ cũng nhanh hơn.

A Uyển liếc nhìn Vệ Huyên, nàng cảm thấy vẫn nên ở cùng một chỗ với cha mẹ tốt hơn, đang định cự tuyệt, tiểu chính thái này đã nhào tới cầm lấy tay nàng, trưng một khuôn mặt mềm mại ngốc nghếch nói: "Biểu tỷ ngồi cùng đệ đi mà, một mình đệ ngồi trong xe rất buồn chán nha~"

A Uyển: ". . ."

Một đứa bé như ngươi hiểu cái gì gọi là buồn chán sao?

Vệ Huyên có thể để A Uyển chuyển đến ngồi xe ngựa của mình để có thể đặt nàng ở dưới tầm mắt của mình, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, hắn bắt đầu trưng ra một bộ dáng tỏ vẻ dễ thương ngốc nghếch cuốn chặt lấy nàng, một người có tính tình trầm ổn như A Uyển cũng cảm thấy nếu không đồng ý với hắn, sẽ bị hắn huyên náo đến mức đầu nổ tung.

Tại sao trên thế giới này lại có một đứa trẻ ầm ĩ như vậy chứ?

  Trưởng công chúa Khang Nghi thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của nữ nhi, không nhịn được che miệng cười trộm, bà cũng biết nữ nhi bởi vì thân thể không tốt vẫn luôn thui thủi một mình trong phòng không đi ra ngoài, cũng không có bạn cùng lứa chơi cùng, tính cách nàng trầm lắng hơn rất nhiều so với những tiểu cô nương cùng tuổi, nàng như thế này khiến cho người làm mẫu thân như bà cũng cảm thấy đau lòng, hiện nay thấy Vệ Huyên ầm ĩ nàng như vậy, bà cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cũng có thể làm cho nữ nhi hoạt bát hơn một chút.

Lúc này La Diệp cùng phu thê Thụy Vương đi tới.

Thụy Vương thấy nhi tử dường như dính trên người tiểu cô nương nhà người ta, khóe mắt co giật, dùng sức xoa đầu nhi tử, nói với A Uyển: "Nếu Huyên nhi đã muốn ngồi cùng với con, Thọ An quận chúa nên đồng ý đi, nếu không hắn sẽ quấy nhiễu con không thả." Mặc gù ông nói như vậy nhưng trong lòng lời nói lại không hề có ý trách cứ con trai.

Đối với Thụy Vương mà nói, chỉ cần nhi tử không gây chuyện làm ông khó xử, Thụy Vương đã cảm thấy vạn sự suôn sẻ, hơn nữa cũng chỉ là mấy đứa trẻ trêu đùa nhau, Thụy Vương cảm thấy chiều theo ý hắn cũng không có việc gì, ít nhất trên quãng đường hồi kinh còn lại ông hy vọng hắn sẽ không bướng bỉnh tự làm tổn thương mình.

A Uyển liếc nhìn Thụy Vương, vốn là bị Vệ Huyên dính lấy đã không còn biện pháp, lại nghe ý tứ trong lời nói Thụy Vương, đành nói: "Vậy A Uyển đành ngồi cùng xe ngựa với biểu đệ vậy."

Một tiểu cô nương khéo léo hiểu chuyện như vậy làm Thụy Vương hết sức vừa lòng liền đưa tay vỗ đầu nàng tán thưởng.

Sau khi dùng cơm trưa xong, bọn họ lại liền tiếp tục lên đường.

Lần này A Uyển bị Thanh Yên ôm lên xe ngựa của Vệ Huyên ngồi, phu thê Thụy Vương ngồi xe ngựa của riêng bọn họ, nhìn xe ngựa kia cũng không phải là loại xe ngựa bình thường, rất có khí chất.

Mới vừa lên xe ngựa, A Uyển còn chưa kịp quan sát xe ngựa ngự ban có gì đặc biệt, đã bị tiểu chính thái lao tới đẩy ngã, may mà dưới người là một vật hết sức mềm mại, cả người nàng chìm xuống bị xô ngã nhưng không có cảm giác đau đớn, thân thể sau khi ngã xuống còn nảy lên một cái.

Đang lúc nàng cảm thấy kì lạ không biết trong xe có vật gì, trên mặt đã cảm thấy một cảm giác ươn ướt âm ấm, xoay mặt nhìn đã thấy tiểu chính thái kia lại nằm ở trên người gặm mặt của nàng.

A Uyển đưa tay đẩy hắn ra, nhíu mày nói: "Biểu đệ không được như vậy, nếu không ta sẽ xuống xe."

Vệ Huyên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của nàng thì híp mắt cười nói một câu được, liền kéo nàng ngồi dậy, sau đó lải nhải hỏi nàng có đói bụng không, có muốn ăn gì không, có khó chịu không, làm cho Thanh Yên đang hầu hạ ở phía sau không nhịn được bật cười, thầm nghĩ Thụy Vương thế tử này hoàn toàn không giống tiểu ác ma bá đạo như trong tin đồn, ngược lại hắn đối xử với quận chúa nhà nàng rất tốt, giống như cách đối xử của một người con trai khi thích một người con gái.

Lại thêm một người bị Vệ Huyên lừa gạt mà có ấn tượng khác về hắn.

Đối với Vệ Huyên mà nói, kiếp trước từ trước khi gặp được A Uyển, thanh danh của hắn đã quá xấu, khiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi chưa bao giờ cân nhắc đến việc gả A Uyển cho hắn, bà cho rằng hắn không đáng tin, cho nên đã bỏ qua hắn mà tìm một nam nhân có thể tin tưởng để gả A Uyển, kiếp này hắn phải sửa lại ấn tượng về hắn trong lòng Trưởng công chúa Khang Nghi, trước khi có thể đoạt được A Uyển, vì đạt được mục đích, hắn có thể thu lại tính xấu của mình mà biến mình trở thành một người hoàn mỹ để những người khác đều yêu thích hắn, tuy rằng một người trưởng thành giả bộ thành một đứa trẻ có chút khó khăn, nhưng đối với Vệ Huyên mà nói việc này hoàn toàn không thành vấn đề.

Để làm được việc này cần vứt bỏ hết mặt mũi, hắn đã suy nghĩ thấu đáo nên có thể làm được tất cả.

A Uyển là người không thể cự tuyệt ý tốt của người khác, qua biểu hiện mấy ngày nay của Vệ Huyên, mặc dù nàng cảm thấy hơi phiền khi hắn cứ dính chặt lấy nàng như thế, nhưng đó cũng chỉ là cách hành xử của một đứa trẻ thôi nên nàng cũng không để bụng, mặc dù Vệ Huyên rất dính người, nhưng có lúc lại giống như một ông cụ non rất quan tâm chăm sóc nàng, hắn còn coi đó là chuyện đương nhiên, hắn nói bởi vì thân thể nàng không tốt cho nên biểu đệ hắn phải chăm sóc tốt cho biểu tỷ là nàng, làm cho A Uyển không còn cách nào với hắn.

Rõ ràng lúc hắn bốn tuổi , lần đầu tiên gặp mặt nàng còn có dáng vẻ đầu gấu làm cho người ta chán ghét, lần thứ hai gặp nhau ở quan dịch hắn lại xô ngã nàng xuống đất làm nàng đau muốn chết, tất cả hành động đó của hắn đều thật đáng ghét, nhưng chỉ qua mấy ngày, tiểu chính thái này đã xóa bỏ tất cả ấn tượng xấu của mọi người về hắn.

Lúc Vệ Huyên từ trong ngăn kéo của xe ngựa lấy ra một hộp điểm tâm, A Uyển nhìn hắn lắc đầu nói: "Cảm ơn, ta mới vừa dùng thiện xong, không thấy đói bụng, ngươi không cần bận tâm, đã có Thanh Yên chăm sóc ta." Để cho một đứa bé trai nhỏ tuổi hơn chăm sóc mình A Uyển có cảm giác khó chịu, cảm thấy như mình đang bóc lột trẻ em.

Nghe vậy Vệ Huyên liếc nhìn Thanh Yên một cái, con ngươi hơi sẫm lại, nhưng lại dùng một khuôn mặt tươi cười rất dễ thương nhìn nàng, trong giọng nói lại hơi toát ra vẻ quỷ quyệt: "Nhưng đệ muốn chăm sóc biểu tỷ mà." Tự tay chăm sóc nàng, không khiến tay người khác, làm cho nàng dựa dẫm vào hắn, không thể rời bỏ hắn.

A Uyển không nghe được giọng nói hơi vặn vẹo của hắn, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của hắn, rốt cục không nhịn được đưa tay nhéo một cái vào khuôn mặt mềm mại của hắn.

Ai ngờ động tác này của nàng lại làm cho Vệ Huyên ngây ngẩn cả người, khuôn mặt cứng đờ ngơ ngác nhìn nàng.

A Uyển cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ hắn không thích bị người khác véo má? Cũng đúng, có đứa trẻ nào lại thích vì mình dễ thương mà bị người khác véo má, A Uyển lớn như vậy rồi mà còn bị rất nhiều người véo má, mỗi lần bị thế nàng đều muốn mắng người, nhưng bởi vì đó đều là trưởng bối, nên chỉ có thể đẩy tay người đó ra.

"Biểu đệ không thích bị như vậy, sau này ta sẽ không véo má đệ nữa."

"Không phải."

Thấy hắn cúi đầu làm nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nên A Uyển cảm thấy kì quái, nhưng cũng không có ý nghĩ muốn đổi xe ngựa khác.

Vệ Huyên cúi đầu, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, hắn nhớ kể từ sau khi nàng mười bốn tuổi, bởi vì chuyện kia nên nàng không thích gặp hắn nữa, đã rất nhiều năm hắn không được gần gũi nàng như vậy, rõ ràng trước kia thỉnh thoảng nàng cũng rất thích véo nhẹ má của hắn, vui vẻ cười nói khuôn mặt của hắn rất đẹp, đúng là một yêu nghiệt trời sinh, thật sự làm cho người khác hâm mộ, sau này không biết hắn sẽ làm mê hoặc biết bao nhiêu cô nương nhà người ta.

Nhưng người hắn muốn mê hoặc nhất lại không bị hắn mê hoặc.

Xe ngựa ngự ban quả nhiên là rất thoải mái, chấn động vô cùng nhỏ, hơn nữa những vật dụng bên trong xe đều vô cùng quý giá, A Uyển không hề cảm thấy sóc nảy làm buồn nôn, ngồi trên xe ngựa không lâu nàng đã cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.

Thanh Yên thấy nàng muốn ngủ liền vội vàng lấy ra tấm thảm nhỏ đắp lên người nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng sợ đánh thức nàng.

Vệ Huyên thấy vậy liền nói với Thanh Yên: "Bản thế tử cũng cảm thấy mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi với biểu tỷ một lúc." Nói xong, hắn cũng chui vào thảm nhỏ cẩn thận nằm xuống bên cạnh A Uyển.

Trên người A Uyển có mùi thuốc nhàn nhạt, điều này làm cho hắn rất kích động, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay một lúc mới giúp hắn đè nén xuống ý nghĩ quay người sang để ngắm nhìn dáng vẻ A Uyển lúc ngủ, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng nằm ngay bên cạnh hắn, chỉ mới nghĩ một chút mà tâm tình hắn đã bắt đầu kịch liệt xúc động, hiện giờ hắn đã có đủ thời gian để được ở bên cạnh nhìn nàng lớn lên, có thể thay đổi những quyết định của nàng, chiếm đoạt nàng không để người nào có cơ hội cướp nàng khỏi tay hắn một lần nữa.

Nghĩ đến những sự việc xảy ra ở kiếp trước, vẻ mặt của hắn lại trở nên vặn vẹo, hắn khép mắt để che lấp tất cả những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong mắt.

***************

Đến chạng vạng tối, đoàn xe dừng lại ở một trạm dịch không được khang trang cho lắm.

Trước khi đi ngủ trước, Vệ Huyên chạy đến phòng phu thê Thụy Vương đang nghỉ ngơi.

"Phụ vương, người quyết định như thế nào?"

Thụy Vương cảm thấy rất nhức đầu, đành bất đắc dĩ nói với hắn: "Ta chưa suy nghĩ xong, hôn nhân đại sự làm sao có thể để con tự ý quyết định như thế?"

Vệ Huyên lại nói: "Con chỉ thích A Uyển, ngoại trừ nàng con quyết sẽ không lấy ai khác!"

"Con còn nhỏ, làm sao có thể hiểu thế nào là thích? Nếu sau này con gặp một cô nương tốt hơn, đến lúc đó lại hối hận không kịp!" Thụy Vương hù dọa hắn.

Cho dù các nàng có tốt như thế nào thì đó cũng không phải người kia, không hề liên quan gì đến hắn? Hơn nữa trong lòng hắn, A Uyển đã là tốt nhất thiên hạ!

Thụy Vương phi ngồi một bên nhìn đứa con riêng đang quấn lấy trượng phu của bà cũng không lên tiếng, gần đây chuyện như này đều diễn ra hằng ngày, chỉ cần Vệ Huyên rảnh rỗi thì sẽ đến quấn lấy Thụy Vương đòi cưới Thọ An quận chúa làm thế tử phi, chuyện này có chút trẻ con, nhưng Thụy Vương phi cảm thấy với tính cách rất hay mềm lòng của Thụy Vương, không bao lâu nữa chắc chắn ông sẽ chiều theo ý muốn của Vệ Huyên.

Con khóc mẹ mới cho con bú, Vệ Huyên rất am hiểu đạo lý này.

Thụy Vương bị hắn làm phiền không chịu được, hắn cứ ầm ĩ làm cho ông nhức đầu, cuối cùng chỉ có thể đuổi hắn trở về phòng, sau đó nói với Thụy Vương phi: "Nàng để ý nó một chút, đây là chuyện có thể tùy tiện quyết định sao? Nếu đã quyết định thì coi như là chuyện cả đời, hơn nữa nó còn là thế tử, sau này Thụy Vương phủ phải nhờ vào nó chống đỡ, tại sao lại có thể tùy ý quyết định vị trí thế tử phi của nó như vậy?"

Thụy Vương phi chỉ chăm chú hầu hạ ông thay quần áo mà im lặng không lên tiếng. Thụy Vương cũng đã quen thấy bà chỉ im lặng mà không nói ra suy nghĩ của bản thân, vừa hiểu vừa bực bà, một lúc sau mới nói: "Nhớ để ý một chút."

Ông nói với Lý Hoàn là hy vọng trước khi quyết định, nhi tử có thể sẽ thay đổi ý muốn, dù sao một đứa trẻ cũng không có tính kiên nhẫn, hắn rất ít khi có thể làm một chuyện gì trông thời gian dài.

Thụy Vương phi nhìn ông một cái, rốt cuộc nói: "Huyên nhi đã kiên trì như vậy, sao vương gia không thuận theo ý của nó?"

"Cái gì?" Thụy Vương nhìn về phía bà, ánh mắt có chút thâm trầm.

Thụy Vương phi lại nhớ tới ánh mắt kia của Vệ Huyên, lúc ở trạm dịch Hạc Châu, bà mím môi quyết định giúp một ân tình cho hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro