Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh đảo mắt liền đã đến ngày đại hỉ.

Khương Linh Lung không có mẹ, Long Thị là mợ liền thay thế mẹ nàng chải đầu cho nàng.

Bản thân nữ nhi không cần gả cho người tàn phế kia Long thị vui mừng liền giúp Khương Linh Lung chải đầu lúc này trên mặt vẫn luôn treo nụ cười lẩm bẩm "Một chải tới đuôi(*), hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà. . ."

(*)nghĩa là tình duyên không đứt đoạn.

Khương Linh Lung nghe mợ nói lời này trong lòng lại hết sức chua xót.

Hôm qua nàng nghe lén Tôn ma ma cùng Mai Hương ở bên ngoài lặng lẽ nói chuyện nói đến Tứ vương gia kia bị thương rất nghiêm trọng nàng gả qua sợ là phải làm quả phụ.

Nàng thường ngày xem nhiều thoại bản(*) mặc dù ma ma lời nói kia không có rõ ràng nhưng nàng nghe cũng biết. Đã là quả phụ thì làm sao con cháu đầy nhà được ?

(*)tiểu thuyết: xuất hiện ở Trung Quốc đời nhà Tống dưới dạng *thoại bản*

Tuy rằng đồng ý gả đi nhưng trong lòng vẫn là có chút ủy khuất.

Tống Bảo Châu đầu tóc được chải rất tốt từ bên ngoài đi vào trong tay cầm một cái hộp trang sức: "Linh Lung muội muội ta cầm tới cho muội bộ hoa tai."

Nàng vui vẻ bước vào.

Khương Linh Lung từ trong gương nhìn thấy bộ dáng Tống Bảo Châu vui vẻ ra mặt trong lòng có chút khó chịu.

Rõ ràng người phải gả là nàng nhưng cậu mợ còn có nhị biểu tỷ so với nàng còn vui vẻ hơn.

Nàng dĩ nhiên biết nguyên nhân bọn họ vui vẻ. Suy cho cùng người nhảy vào hố lửa không phải bọn họ.

Khương Linh Lung trong lòng chua xót cúi thấp đầu dứt khoát không để ý đến bọn họ.

Tống Bảo Châu đi đến bên cạnh Long thị đem trang sức hộp mở ra.

Tôn ma ma ở bên cạnh với đầu tới lặng lẽ nhìn thoáng qua. Vừa thấy ấn đường liền nhíu lại nhịn không được nói: "Nhị tiểu thư cô có phải cầm nhầm rồi hay không? Lão nô nhớ rõ vương phủ đưa tới là một đôi hoa tai mã não huyết sắc(*) thông suốt vô cùng trân quý."

(*) màu máu

Vương phủ trước đưa tới sính lễ trong đó có một đôi hoa tai đẹp vô cùng. Bởi vì bộ hoa tai được đặt trong hộp gỗ rất đặc biệt, trên mặt hộp có một đám mây màu trắng bên cạnh đám mây có một Mục Dương thiếu nữ(*).

(*)cô gái chăn cừu

Bởi vì hộp đặc biệt cho nên Tôn ma ma cũng liền đặc biệt nhớ rất rõ ràng. Vừa rồi lúc Tống Bảo Châu đem hộp tới bà còn nghĩ rằng là phải cho tiểu thư nhà mình mang đôi hoa tai vô cùng xinh đẹp lên kia. Nhưng giờ phút này thò đầu lên xem thấy đôi hoa tai kia rõ ràng biến thành một đôi hoa tai vô cùng bình thường.

Tôn ma ma trong lòng giận dữ. Chắc là bị Tống Bảo Châu thuận tay đổi đi.

Đang suy nghĩ Tống Bảo Châu liền hướng bà nhìn lại "Tôn ma ma ngươi nói lời này là có ý gì? Cái hộp này từ trước tới giờ ta chưa mở ra ngươi nói như vậy chính là hoài nghi ta lén lút đánh tráo?"

Tống Bảo Châu khẩu khí rất lớn giống như là muốn cãi nhau.

Khương Linh Lung không muốn ngày ở đại hỉ của chính mình xảy ra chuyện ầm ĩ vội vàng cười giảng hòa "Biểu tỷ đừng tức giận ma ma bà ấy không phải có ý đó. Ma ma tuổi đã lớn có lúc trí nhớ không được tốt lắm tỷ chớ có để ở trong lòng."

"Hôm nay là ngày đại hỉ là ngày tốt mọi người đều đang rất vui vẻ." Long thị sao lại không hiểu nữ nhi chính mình? Ngày ấy sính lễ đưa tới cửa lúc nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi hoa tai mã não huyết sắc kia la hét muốn trở về. Trượng phu không cho phép nàng lấy nàng còn bởi vì vậy đã bộc phát tính tiểu thư.

Mới vừa bà tới lúc đi quên đem bông tai kia lấy theo vốn là muốn kêu nha hoàn trở về cầm tới ai ngờ nữ nhi la hét muốn bản thân đi lấy.

Lúc lấy lại đây đồ vật bên trong liền thay đổi hình dáng tất nhiên là bị nha đầu này trộm đổi đi rồi.

Long Thị trong lòng cùng khuôn mặt tựa như tự nhiên cũng không muốn làm lớn chuyện. Cũng còn tốt Khương Linh Lung vốn tính tình mềm yếu nếu đổi lại một người lợi hại không chừng muốn ồn ào một trận.

Tuy rằng không có mã não xinh đẹp kia tô điểm nhưng Khương Linh Lung trời sinh chính là một mỹ nhân mặc dù là không tô phấn son cũng vẫn như cũ có thể xinh đẹp đến nổi làm người ta không dời mắt được.

Một thân hồng trang mặt mũi trắng noãn lớn chừng bàn tay mặt sáng bóng, đầy đặn, cái trán xinh xắn mượt mà, lỗ mũi nộn phấn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngũ quan mỗi một nơi đều hoàn mỹ không tìm ra một chút tỳ vết nào. Nàng yên lặng ngồi ở chỗ đó xinh đẹp đến không gì sánh được.

Tôn ma ma nhìn trong lòng thật là vì tiểu thư nhà mình mà cảm thấy kiêu ngạo.

Tiểu thư nhà nàng thiên sinh lệ chất(*) liền không cần trang điểm so nàng với Tống Bảo Châu cũng xinh đẹp hơn. Hoa tai kia bị nàng ta cướp đi thì để nàng ta cướp đi, người khó coi thì trang sức có đẹp thế nào cũng không khiến nàng ta xinh xắn như hoa.

Như vậy nghĩ Tôn ma ma trong lòng khẩu khí mới thông thuận hơn chút.

Ở trong phòng đợi một lát hỉ nương vui mừng chạy tới vung khăn tay cao giọng kêu "Giờ lành đến! Thỉnh tân nương tử ra khuê các đi!"

"Ai! Bảo Châu mau đem khăn voan của Linh Lung tới đây!" Long thị rất vui mừng cuối cùng cũng đem ngôi sao chổi này đưa ra cửa.

Khăn voan đội lên đầu che khuất đôi mắt phía dưới.

Khương Linh Lung trái tim đột nhiên đập nhanh chung quy vẫn là rất khẩn trương.

Thật phải thành thân nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.

Cũng không biết Tứ vương gia kia có thể tốt hay không?

Nàng thật không muốn làm quả phụ.A

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro