Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Hằng hành động bất tiện tới đón dâu là Thất đệ của hắn Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm đứng ở dưới bậc thang thấy tân nương tử được nâng ra tới không khỏi đánh giá vài lần. Bởi vì đỉnh khăn voan che mất nhìn không thấy mặt nhưng nhìn vào thấy ngay người rất gầy và yếu ớt.

Mộ Dung Thâm âm thầm đồng cảm một tiểu nha đầu gầy yếu như vậy đâu chịu nổi sự dày vò của Tứ ca hắn.

Từ lúc chân Tứ ca bị phế sau đó thì tính tình trở nên vô cùng nóng nảy, tính khí khó chịu tới mức trong phủ không ai dám đến gần hắn.

Cô nương Tống gia gả qua lúc này sợ là phải trở thành nơi trút giận rồi.

Mộ Dung Thâm vẫn còn đang suy nghĩ thì Khương Linh Lung đã được hỉ nương cùng Long thị đở đi ra.

Mộ Dung Thâm tiến lên một bước hướng về phía Khương Linh Lung hô một tiếng "Tẩu tẩu hảo thân thể Tứ ca không được khỏe đặc biệt do ta tới thay hắn đón dâu mong rằng tẩu tẩu tha thứ một chút."

Khương Linh Lung nghe được lời này tâm tình thật vất vả bình phục xuống lại bắt đầu khó chịu lên.

Đây chính là số phận của nàng. Bị bắt gả cho người tàn phế không nói ngay cả nghi thức thành thân cũng đều là cùng với người khác. . .

Nàng cúi thấp đầu trong lòng chua xót.

Mộ Dung Thâm không có dắt tay Khương Linh Lung là hỉ nương đem nàng đở vào kiệu hoa.

Kiệu hoa rời khỏi âm thanh kèn xô na làm dấu hiệu thổi lên vô cùng náo nhiệt thời điểm tiếng pháo nổ đột nhiên vang lên làm Khương Linh Lung hoảng sợ.

Nghe thấy bên ngoài náo nhiệt nàng không có một chút vui mừng núp ở trong kiệu hoa ánh mắt lại ê ẩm nhớ lại lúc nhỏ mẹ luôn nói: "Lung Nhi nhà chúng ta vừa đẹp vừa thông minh tương lai chồng con nhất định cũng là một nhân trung chi long(*)."

(*)"rồng giữa loài người" ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người

Nghe ma ma nói Mộ Dung Hằng trước kia đúng là nhân trung chi long lớn lên vô cùng anh tuấn văn võ song toàn, thanh danh lại càng hiển hách bách chiến bách thắng Đại Yến chiến thần.

Khi đó trong kinh thành các tiểu thư khuê đều xếp hàng muốn gả cho hắn, Tống Bảo Châu trước kia nằm mơ cũng là đều muốn làm Tứ vương phi.

Vậy mà hôm nay lại bị tàn phế, các vị tiểu thư trước kia ái mộ hắn tất cả đều tránh không kịp, nghĩ đến cũng là đáng thương.

Kiệu hoa ở trong thành vòng vo hai vòng cuối cùng dừng ở cửa tứ vương phủ.

Khương Linh Lung trong lòng lại đập thình thịch.

Mộ Dung Thâm ở bên ngoài đỡ nàng xuống kiệu.

Từ đón tiếp tới bái đường tất cả nghi thức đều là do Mộ Dung Thâm thay thế.

Lúc đưa vào động phòng Khương Linh Lung trong lòng không vui suy nghĩ: Chẳng lẽ động phòng cũng là do người thay thế giúp chứ ?

Có điều là sự thật chứng minh nàng thật là suy nghĩ nhiều quá.

Bởi vì căn bản nàng đợi rất lâu tân phòng cũng không có người tới.

Nói vậy Tứ vương gia kia thật là không thể giao hợp đi? Nếu không làm sao ngay cả động phòng cũng không tới?

Nghĩ như vậy Khương Linh Lung bỗng nhiên cũng không biết bản thân nên cảm thấy mất mác hay là vui mừng.

Nghe thấy Tôn ma ma cùng Mai Hương ở bên ngoài khóc: "Tiểu thư chúng ta cũng thật là quá đáng thương tuổi còn nhỏ liền phải sống cuộc sống của quả phụ."

Đại khái là sợ nàng nghe thấy được hai người cố ý đè thấp giọng nói.

Có điều là Khương Linh Lung vẫn thấy nghe.

Cuộc sống quả phụ nghĩ tới thật giống như một câu chuyện đáng sợ. Có phải hay không cùng với việc làm ni cô không khác biệt lắm?

Khương Linh Lung nằm ở trên giường. Nàng sợ lạnh đem chính mình bọc chăn đến kín mít.

Trong phòng tắt đèn đôi mắt to đen nhánh ở trong bóng tối phát ra ánh sáng.

Suy nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì đâu? Gả thì cũng đã gả rồi nếu thật phải sống như quả phụ nàng cũng không có biện pháp.

Khương Linh Lung tính khí không quá vui vẻ, suy nghĩ một chút cũng không tự tìm phiền não. Nàng chỉ nghĩ trong chốc lát liền dứt khoát nhắm mắt lại vù vù ngủ say.

Ngủ ngon một đêm.

Ngày hôm sau Khương Linh Lung còn ngủ đến mơ mơ màng màng Tôn ma ma ở mép giường không ngừng gọi "Tiểu thư tiểu thư nên dậy rồi."

Bà một bên gọi một bên nhẹ nhàng đẩy đẩy Khương Linh Lung.

Khương Linh Lung dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ mở ra: "Sao... Làm sao vậy?"

Nàng có chút không tỉnh táo nói chuyện hàm hàm hồ hồ.

Tôn ma ma nói: "Tiểu thư trời đã sáng cô phải đi qua thỉnh an Vương gia chờ lát nữa còn phải đi theo Vương gia tiến cung để kính trà Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái Hậu nương nương."

Khương Linh Lung nghe vậy khuôn mặt nhỏ tức khắc căng thẳng nhíu lại.

Làm sao thành thân với một người lại có nhiều quy củ đến như vậy?

Nàng không muốn đi đáng thương nhìn Tôn ma ma làm nũng nói: "Ma ma con có thể không đi không?"

Tôn ma ma lắc đầu thở dài nói: "Tiểu thư lão nô biết cô tủi thân nhưng nếu gả vào hoàng thất những quy củ lễ nghi này phân nửa chậm trễ cũng không được. Nếu không hơi có sai lầm một chút chọc giận mặt rồng cuối cùng người chịu khổ vẫn là chính bản thân cô."

". . ."

Nói nhiều như vậy Khương Linh Lung chỉ biết là chuyện này không có cứu vãn được nàng nhất định phải đi theo "phu quân mới cưới" kia của mình cùng nhau vào cung thỉnh an.

Trên đường Tôn ma ma nói: "Ta hỏi thăm qua Vương gia lúc này đang ở sảnh ngoài ăn điểm tâm tiểu thư cô lúc này đi qua còn có thể cùng Vương gia ăn đấy."

Khương Linh Lung bĩu môi quai hàm phình phình có chút giận: "Tại sao con phải cùng hắn ăn, hắn cũng không có kêu con."

Có lẽ vị Vương gia này là vô cùng không thích nàng. Nhưng trong lòng lại có chút không phục. Nàng cũng chưa ghét bỏ hắn đâu chẳng lẽ hắn còn ghét bỏ nàng sao?

Biết rõ hôm nay phải vào cung chào hỏi trưởng bối nhưng ngay cả ăn cơm cũng không cho người tới kêu nàng thật là hẹp hòi.

Bởi vậy Khương Linh Lung đối với phu quân này của mình ấn tượng đầu tiên thật sự không được tốt.

Nhưng mà khi nàng đến sảnh ngoài còn chưa kịp đi vào liền nghe thấy bên trong đùng đùng một trận vang lớn.

Khương Linh Lung ngẩn ra đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.

Đại sảnh truyền ra một tiếng gầm lên "Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho bổn vương!!"

Sau tiếng hét phẫn nộ liền thấy sắc mặt tất cả bọn người hầu và nha hoàn đều trắng bệch từ bên trong cùng nhau chật vật chạy ra.

Mỗi một người ai cũng đang phát run. Đứng ở bên ngoài cũng không dám đi xa.

"Ngươi cũng cút cho ta!"

Lại là một tiếng gầm lên lúc này đi ra đây là vị lão nhân gia lớn tuổi hơn tóc hoa râm dáng vẻ hơn sáu mươi tuổi.

Đột nhiên cửa lớn của sảnh ngoài bị ' phanh ' một tiếng đóng lại.

Bên ngoài có mấy cái nha hoàn đều bị dọa khóc.

"Phúc quản gia vậy phải làm sao bây giờ?" Một nha hoàn còn bình tĩnh dò hỏi vị lão nhân gia đầu tóc hoa râm kia.

Khương Linh Lung đứng ở cách đó không xa nhìn.

Thì ra vị này là quản gia trong phủ.

Tên nha hoàn kia mặc áo ngoài màu xanh biếc còn bọn nha hoàn kia mặc áo ngắn tay màu hồng nhạt cực kỳ khác biệt.

Nghĩ đến có lẽ cũng không phải là nha hoàn.

Vương Phúc cũng sốt ruột vô cùng. Vương gia nhà mình từ sau khi xảy ra chuyện, về sau tình trạng cả người đều vô cùng tệ hại. Đã mấy ngày nay không có ăn một bữa cơm thật ngon. Tính khí cũng nóng nảy khủng khiếp, mới vừa rồi cũng bởi vì một đứa nha hoàn không cẩn thận để nước trà rơi trúng ống tay áo của hắn liền như vậy nổi trận lôi đình.

Đang sốt ruột ngẩng đầu tầm mắt đột nhiên rơi xuống trên người Khương Linh Lung.

Trước đó Vương Phúc cũng chưa từng thấy qua Khương Linh Lung nhưng thấy nàng mặc quần áo trang điểm trong lòng nhất thời tựa như gương sáng.

Ánh mắt sáng lên bước nhanh tới: "Lão nô thỉnh an Vương phi nương nương, nương nương cát tường."

Vừa nói liền quỳ đến trước.

Bọn hạ nhân, nha hoàn còn lại thấy thế tất cả cũng đều chạy theo tới quỳ ở trước mặt Khương Linh Lun hô một lớn "Chúng nô tài thỉnh an Vương phi nương nương, nương nương cát tường."

"Ai! Tất cả đứng lên đi." Khương Linh Lung tuy nói cũng là tiểu thư Tống gia nhưng từ nhỏ ăn nhờ ở đậu làm sao giống như vậy được người quỳ lạy. Nàng không có thói quen cũng không thích.

Lời vừa dứt bọn hạ nhân mới rối rít đứng lên.

Nhiều hạ nhân thỉnh an như vậy may mắn Tôn ma ma sớm có chuẩn bị lấy ra bao lì xì phân phát cho mọi người: "Đây là một chút tâm ý của Vương phi nương nương vất vả mọi người."

Mọi người vừa thấy có bao lì xì để lấy, mới vừa rồi không khí có một cổ khẩn trương bất an tức khắc tiêu tán không ít tất cả lại đều quỳ xuống cao giọng: "Đa tạ nương nương ban thưởng!"

Khương Linh Lung vội nói: "Tất cả đứng lên đi!"

Tiếp theo hỏi Vương Phúc: "Bên trong chuyện gì xảy ra?"

Nhắc tới cái này Vương Phúc liền nhịn không được thở dài "Vương gia đã nhiều ngày không ăn cơm ngon xong vừa mới có một cái nha đầu không cẩn thận đem nước trà đổ vào ống tay áo Vương gia lúc này Vương gia không phát hỏa sao được."

Khương Linh Lung nghe nói nhíu mày một cái: "Tính khí hắn xấu như vậy?"

Tình xấu như vậy không phải là rất khó hầu hạ sao?

Vương Phúc lắc đầu: "Trước kia cũng không phải như vậy. Trước kia Vương gia tính tình tuy rằng không được tốt lắm nhưng cũng sẽ tuyệt đối không nóng nảy giống như bây giờ. Hiện giờ như vậy đều là bởi vì..."

Nói lại đột nhiên nói không được nữa trong mắt lập loè nước mắt tang thương.

Nghĩ đến Vương gia nhà bọn họ mười tứ tuổi lãnh binh xuất chinh bảo vệ quốc gia, chinh chiến sa trường hơn mười năm lúc nào bộ dáng không phải khí phách hăng hái uy phong lẫm liệt.

Nhưng hiện tại lại chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, như vậy nhìn không thấy tương la,i nhìn không thấy hy vọng cuộc sống trong lòng dù mạnh mẽ đi nữa chỉ sợ cũng khó mà chấp nhận.

Vương Phúc xoa xoa nước mắt trong lòng thật sự khó chịu.

Khương Linh Lung suy nghĩ một chút bỗng nhiên cũng có một ít cảm thông sâu sắc với Mộ Dung Hằng.

Nàng hỏi: "Vương gia ngày thường có đặc biệt thích ăn cái gì không?"

Vương Phúc lắc đầu thở dài nói: "Vương gia xưa nay không kén ăn cái gì cũng ăn. Có điều là bây giờ khẩu vị cái gì cũng không có, tiếp tục như vậy cơ thể làm sao chịu được."

Nghĩ tới hốc mắt lại chứa đầy nước mắt.

Khương Linh Lung suy nghĩ một chút mím môi nói: "Ta làm chút đồ cho Vương gia ăn ta làm món ăn cũng khá tốt."

Nàng vừa nói lời này ra nha hoàn mặc áo xanh biếc kia đột nhiên hỏi nàng một câu "Nương nương còn biết làm đồ ăn?"

Khương Linh Lung nhìn về phía nàng gật đầu một cái " Ừ."

Lục Ý nói: "Vương phi nương nương thật đúng là đa tài đa nghệ."

Từ lúc Khương Linh Lung bắt đầu xuất hiện tầm mắt Lục Ý liền từ trên người nàng không có di chuyển.

Nàng không nghĩ tới Vương phi này lớn lên lại xinh đẹp đến thế.

Cố tình vừa đẹp mà không mị bởi vì tiểu mặt tròn thịt đô đô,dài,căng lên, khuôn mặt xinh đẹp lại thêm vài phần kiều tiếu một bộ dáng thanh thuần vô hại.

Nhìn một chút trong lòng nhất thời dâng lên một cổ cảm giác hoang mang mãnh liệt.

Khương Linh Lung phát hiện tới Lục Ý một mực đánh giá nàng trong lòng có chút bực bội. Chẳng biết tại sao nàng cảm thấy ánh mắt nha hoàn này nhìn nàng có chút cổ quái.

"Trên mặt ta có thứ gì sao?" Nàng nhìn nàng ta ánh mắt có vài phần lạnh lẽo.

Lục Ý hoảng sợ: "Không... Không có nương nương."

"Vậy ngươi vẫn luôn nhìn ta làm cái gì?" Khương Linh Lung nhìn chằm chằm nàng ta chất vấn một câu.

Nàng cũng chưa nổi giận giọng cũng rất bình thản. Nhưng chẳng biết tại sao lại làm Lục Ý nghe thôi trong lòng run lên một cái khó hiểu sợ.

Nàng ta lập tức 'phù phù' rồi quỳ tới trước: "Nương nương thứ tội! Nô tỳ... Nô tỳ không phải cố ý..."

"Thôi đứng lên đi." Khương Linh Lung thật cũng không phải cố ý làm nàng ta khó xử.

Chẳng qua là nàng mới tới vương phủ ngày đầu tiên liền có nha hoàn dám không để ý chủ tớ, không e dè đánh giá nàng chỉ sợ là không đem nàng vị Vương phi này để ở trong mắt.

Dĩ nhiên nàng cũng không phải muốn để cho người khác nhiều tôn trọng nàng nhưng cũng không muốn để cho người khác cảm thấy nàng dễ khi dễ. Tương lai thời gian còn dài như vậy nếu ngày đầu tiên để cho người khác cảm thấy nàng dễ khi dễ tương lai ở trong phủ sợ là sẽ không được tốt.

Khương Linh Lung tâm tư đơn thuần nhưng nàng cũng không ngốc nên những đạo lý này cũng hiểu.

Nàng nhìn mắt Lục Ý dời đi mới nghiêng đầu nhìn về phía Vương Phúc: "Phúc bá phiền toái ngươi dẫn ta đi phòng bếp một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro