Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoành Thánh: xin lỗi vì đã bắt các bạn đợi lâu TT^TT vì máy tính nhà muội bị hư mới được sửa xong hôm qua muội liền cấp tốc dịch TT^TT mong mọi người thông cảm. 

Chương 5


Cha Khương Linh Lung lúc còn sống là đại danh đỉnh đỉnh đầu bếp cả vùng Dương Châu.

Tuy rằng cha mất rất sớm nhưng Khương Linh Lung dù sao cũng là nữ nhi đầu bếp nổi tiếng trên người ít nhiều vẫn là có chút thiên phú về nấu ăn.

Bởi vì không có nhiều thời gian còn phải tiến cung liền đơn giản làm cho Mộ Dung Hằng làm mấy cái bánh bao chiên.

Bánh bao lúc ở trong nồi chiên mùi thịt lẫn vào hạt mè, hành lá cắt nhỏ cả phòng phiêu hương.

Vương Phúc ở bên cạnh kinh ngạc nhìn đến đôi mắt đều trừng lớn.

Hắn là tuyệt đối không nghĩ tới Vương phi nương nương này vẫn còn có bản lãnh như vậy. Vào cửa ngày đầu tiên liền tự mình xuống bếp làm điểm tâm cho Vương gia như vậy hiền huệ nhà hắn Vương gia thật có phúc!

Khương Linh Lung mang theo bánh bao chiên đi về phía trước sảnh.

Cửa sảnh ngoài vẫn như cũ đóng lại có thể thấy được Mộ Dung Hằng còn ở bên trong.

Khương Linh Lung đi tới cửa nghĩ đến tiếng hét phẫn nộ vừa rồi của hắn tức khắc có chút khẩn trương.

Tôn ma ma lo lắng nhìn nàng: "Tiểu thư. . ."

Khương Linh Lung hít một hơi giơ tay lên đẩy cửa ra.

Cửa mới vừa mở ra một nửa còn chưa kịp đi vào đối diện một cái ly trà liền đột nhiên đập tới tiếng hét phẫn nộ bỗng nhiên vang lên: "Cút!"

Khương Linh Lung suýt nữa bị đập trúng may mắn nhích sang bên né một chút.

Nàng cả khuôn mặt đều bị dọa trắng. Này... Này Mộ Dung Hằng sẽ không đánh nàng chứ?

Mới vừa còn có một ít đồng cảm suy nghĩ quan tâm hắn lúc này nhất thời liền muốn rút lui trở lại.

"Phúc. . . Phúc bá nếu không. . . Vẫn là ông đưa vào đi thôi." Khương Linh Lung trong lòng run sợ đem đĩa thức ăn trong tay đưa cho Vương Phúc.

Vương Phúc sắc mặt nhất thời ảm đạm vội vàng lui về phía sau hai bước: "Nương nương lão nô không dám!"

Hắn mới vừa đã bị đuổi ra ngoài một lần lúc này lại đi vào nhất định chính là đi chịu chết.

Khương Linh Lung quay đầu lại trong viện đứng một tảng lớn hạ nhân một đám đầu rũ đến thấp thấp sợ bị điểm danh.

Khương Linh Lung không biết làm sao hít sâu một cái nhắm mắt cất bước vào phòng.

Sau khi đi vào liền thấy nam nhân ngồi ở trước.

Chén đĩa bể nát một mãn khắp phòng trở nên hỗn độn. Lòng bàn tay Mộ Dung Hằng bị phiến gốm sứ cắt trúng toàn bộ bàn tay đều là máu.

"Trời ngươi như thế nào ngồi ở đây? Ngươi bị thương!" Khương Linh Lung nhìn Mộ Dung Hằng bộ dáng chật vật như vậy theo bản năng đóng cửa lại không cho người bên ngoài thấy hắn.

Hắn hẳn là không muốn để cho người làm thấy dáng vẻ chật vật của bản thân như vậy đi.

Khương Linh Lung vội vàng đem mâm bỏ trong tay để trên bàn chạy tới trước mặt Mộ Dung Hằng ngồi xổm xuống muốn đem hắn đở dậy.

Nào biết tay mới vừa giữ chặt cánh tay hắn lại bị hắn mạnh mẽ ném ra. Hắn mặt âm trầm trừng mắt nàng cả người tản ra mãnh liệt lệ khí: "Ai bảo ngươi đi vào? Cút ra ngoài!"

Khương Linh Lung bị hắn rống đến ngực run rẩy theo bản năng cắn chặt môi.

Hồi lâu nhìn hắn âm thanh rất nhẹ rất nhẹ nói: "Ta không đụng ngươi ngươi cũng đừng đuổi ta đi được không? Nếu là ngươi cần ta ta sẽ giúp ngươi được không?"

Hắn nhìn thật rất đáng thương.

Đại khái là từ trên ghế té xuống bởi vì hai chân bị phế cho nên không có biện pháp tự mình đứng lên. Nàng muốn giúp hắn. Mặc dù gả cho hắn cũng đều không phải là tự nguyện nhưng nếu đã gả cho hắn thì hắn chính là chồng nàng cả đời, nàng hẳn là chăm sóc hắn.

Khương Linh Lung nghĩ như vậy.

Mộ Dung Hằng ngẩn ra lúc này mới nhìn kỹ nàng lông mày anh khí vặn thật chặc "Ngươi là ai ?"

Khương Linh Lung nhìn hắn mắt đen nhánh lấp lánh nói: "Ta là vợ ngươi."

Mộ Dung Hằng trên mặt lộ một vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất.

Ngay sau đó lông mày lại vặn càng chặc hơn lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Khương Linh Lung cắn môi dưới một giây tiếp theo lại là đi đến bên cạnh hắn vừa ngồi hai bước nâng ở cánh tay hắn: "Tướng công ta đỡ ngươi lên được không? Ta biết ngươi không muốn để cho người khác thấy ngươi dáng vẻ yếu ớt nhưng ta là vợ ngươi ta sẽ không chê ngươi để cho ta chăm sóc ngươi được không. "

Âm thanh mềm nhũn nhu nhu thật giống như có ma chú.

Mộ Dung Hằng phát hiện tới nàng đang đỡ bản thân nhưng lần này lại không có gạt nàng ra nữa.

Hắn nhìn nàng.

Cơ thể nàng nhỏ gầy lại đơn bạc.

Mặt rất nhỏ tròn trịa có phần bụ bẩm. Thủy uông uông mắt to tình vừa đen vừa sáng chiếu lấp lánh, lỗ mũi xinh xắn thật tiếu, môi phấn nộn giống như viên anh đào nhỏ ướt át kiều diễm.

Thì ra đây là nữ nhân Hoàng tổ mẫu ban cho hắn.

Nàng lại còn nói không ngại hắn?

Được đỡ ngồi về xe lăn Mộ Dung Hằng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm nàng. Hồi lâu mới mở miệng giọng trầm thấp "Bao nhiêu tuổi?"

Hắn cả người lệ khí thu liễm không ít Khương Linh Lung trong lòng khẽ buông lỏng khẩu khí trả lời: "Năm nay mười lăm?"

Mộ Dung Hằng chân mày nhíu lại. Khó trách nhìn nhỏ thế lại mới có mười lăm tuổi ước chừng so với hắn nhỏ hơn mười tuổi.

Khương Linh Lung đem mâm bánh bao chiên bưng tới trước mặt Mộ Dung Hằng đưa đũa lên: "Tướng công ngươi ăn một chút gì đi đây chính là ta tự mình làm. Tài nấu nướng của ta tạm được ngươi nếm thử một chút xem."

"Ngươi còn làm đồ ăn?" Mộ Dung Hằng càng thêm cảm thấy Vương phi trước mắt này cùng người trong tưởng tượng hắn thực không giống nhau.

Tân nương tử vào cửa ngày đầu tiên thế nhưng tự mình xuống bếp vì hắn mà làm đồ ăn.

Hắn vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ giống những nữ nhân khác vậy đối với hắn tránh không kịp, chê hắn, chán ghét hắn.

Nội tâm uất ức thống khổ lâu dài vào giờ khắc này bỗng nhiên một luồng ánh mặt trời chiếu vào.

Theo bản năng nhận lấy đũa.

Khương Linh Lung thấy cảm xúc hắn ổn định không ít đôi mắt cong cong tức khắc liền cười: "Thế này tốt đúng không chỉ có ăn no mới có khí lực làm những chuyện khác."

Mộ Dung Hằng ánh mắt thật sâu nhìn nàng. Hắn trước nay chưa thấy qua nữ nhân nào cười đẹp giống nàng như vậy. Giống như vào mùa đông một chùm ánh mặt trời đem giá rét đều chiếu đến ấm áp lên.

Khương Linh Lung thấy hắn chịu ăn cái gì cười híp mắt nói: "Ngươi ăn trước ta đi kêu người cho mời đại phu tới." Nàng chỉ chỉ bàn tay bị thương của Mộ Dung Hằng.

Vừa nói liền chuẩn bị xoay người.

Mộ Dung Hằng chợt kéo cổ tay nàng mắt nhìn nàng thấp giọng nói: "Lấy thuốc tới là được đừng gọi người."

Khương Linh Lung ngẩn ra hai giây ngay sau đó liền phản ứng lại đây. Hắn quả nhiên là không muốn để cho người khác thấy bộ dáng chật vật của hắn.

Nàng hướng hắn cười trả lời hắn: "Ta đã biết."

Khương Linh Lung chạy ra ngoài kêu người múc nước cùng cầm kim sang dược tới.

Bọn nha hoàn bận bận rộn rộn thực mau liền đem nước cùng kim sang dược chuẩn bị tốt.

Khương Linh Lung đứng ở cửa đang chuẩn bị đi đón. Dưới bậc thang Lục Ý lại trước nàng một bước đem kim sang dược cùng chậu nước nhận lấy.

Nàng ta xoay người ở bậc thang cười khanh khách đối với Khương Linh Lung nói: "Vương phi nương nương đến đây vẫn là để nô tỳ làm đi cô là thiên kim quý thể việc hầu hạ này thế nào có thể làm phiền cô."

Vừa nói thì liền hướng phía trong phòng đi vào.

Khương Linh Lung duỗi tay ngăn nàng lại nói: "Đưa cho ta đi Vương gia không cho người ngoài đi vào."

Khi đang nói chuyện một tay đem chậu nước nhận lấy. Ngay sau đó liền xoay người đi vào phòng.

Cửa phòng lần nữa từ bên trong đóng lại.

Lục Ý bị nhốt ở bên ngoài lặng lẽ cắn chặc răng.

"Tướng công kim sang dược tới. . ."

Khương Linh Lung đi tới trước bàn ăn vừa mới chuẩn bị giúp Mộ Dung Hằng băng bó lại thấy bánh bao chiên trước mặt hắn một cái cũng chưa ăn.

Khương Linh Lung không khỏi cắn môi dưới đi lên phía trước "Tướng công ngươi làm sao không ăn?"

Vừa nói vừa đem chậu nước để tới trước.

Nghĩ nghĩ lại nhịn không được tự tiến cử nói: "Ta làm bao chiên ăn rất ngon."

Mộ Dung Hằng nhìn nàng mặt không biểu cảm nâng tay phải đầy máu không nói một lời.

". . ." Khương Linh Lung ngẩn hai giây nhất thời phản ứng lại hoảng cuống quít ngồi xổm tới: "Ngươi chờ một chút ta lập tức giúp ngươi băng bó vết thương!"

Nàng ngồi xổm đem khăn lông hơi khô tiếp theo ngẩng đầu lên một cái tay cầm tay phải bị thương của Mộ Dung Hằng một cái tay phải cầm khăn lông giúp hắn nhẹ nhàng lau chùi vết thương.

Sợ hắn đau miệng ghé vào bên tay hắn nhẹ nhàng thổi khí.

Hơi nóng vù vù thổi tới trên vết thương Mộ Dung Hằng hơi ngứa ngáy.

Mộ Dung Hằng buông mắt xuống nhìn nữ nhân trước mặt thực nghiêm túc giúp hắn xử lý miệng vết thương. Nàng rũ mắt lông mi vừa dài vừa dày giống như đem bàn chải nhỏ ở dưới mắt đậy lại một tầng bóng mờ nhàn nhạt. Trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn có một tầng lông măng nhỏ ngắn ngủi trong suốt.

Mộ Dung Hằng bỗng nhiên suy nghĩ đến một loại động vật nhỏ lông xù xù rất đáng yêu.

Trong lòng phiền não khó hiểu dần dần yên tĩnh trở lại.

Băng bó tốt vết thương Khương Linh Lung từ từ đứng lên tiếp theo liền ngồi tới bên cạnh Mộ Dung Hằng trên cái mâm đem đũa cầm lên gắp một cái bánh bao đút tới miệng Mộ Dung Hằng: "Tướng công ta đút ngươi."

Mộ Dung Hằng ngước mắt nhìn nàng.

Khương Linh Lung mở to đôi mắt tròn vo đôi đũa lại đưa về trước đút: "Tướng công ăn."

Từ khi xảy ra chuyện sau này Mộ Dung Hằng ăn cái gì cũng không có khẩu vị. Hắn tâm tình không tốt lúc có thể nhịn đói mấy ngày mấy đêm không ăn bất kỳ cái gì.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên giống như trúng tà khi Khương Linh Lung đem thức ăn đút tới bên miệng hắn hắn lại như quỷ thần xui khiến há miệng ra.

Trong chốc lát cái đĩa liền trống không.

Khương Linh Lung cười híp cả mắt đặc biệt cao hứng: "Như thế nào? Tài nấu nướng của ta không tệ chứ ?"

Mộ Dung Hằng nhìn nàng một cái từ ngữ như vàng 'Ừ' một tiếng.

Khương Linh Lung thấy thái độ hắn lãnh đạm không khỏi bỉu môi một cái. Lòng suy nghĩ thái độ này cũng quá qua loa lấy lệ.

Có điều nàng lại không biết Mộ Dung Hằng từ khi xảy ra chuyện về sau đối với ai đều không có sắc mặt tốt. Có thể sử dụng thái độ như vậy đối với nàng đã là vô cùng cho nàng mặt mũi.

"Nghe ma ma ta nói chúng ta bây giờ là không phải muốn vào cung làm lễ sao?"

Mộ Dung Hằng nhẹ gật đầu một cái nói: "Ừ đi thôi."

Vừa nói liền chính mình di chuyển bánh xe của xe lăn.

Hai chân hắn hoàn toàn không cách nào sử dụng lực tay phải vừa bị thương căn bản rất khó di chuyển cái xe lăn kia.

Khương Linh Lung vội vàng tiến lên "Tướng công ta giúp ngươi đẩy."

Mộ Dung Hằng ngẩn ra ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Ánh mắt thản nhiên trong suốt trên mặt không có phân nửa ngụy trang là thật đang quan tâm hắn.

Mộ Dung Hằng tò mò hỏi một câu: "Ngươi thật là nữ nhi của Tống Lăng Thiên?"

Tống Lăng Thiên thế mà cũng có thể dạy ra nữ nhi tốt như vậy?

Đang suy nghĩ lại thấy Khương Linh Lung lắc đầu: "Không phải Tống Lăng Thiên là cậu ta."

Mộ Dung Hằng ấn đường nhíu lại. Hoàng tổ mẫu không phải nói đem nữ nhi Tống gia tứ hôn cho hắn sao? Như thế nào lại biến thành cháu gái Tống Lăng Thiên?

Hắn nhìn nàng bỗng nhiên hỏi một câu: "Gả cho ta không ủy khuất sao?"

(Hoành Thánh: e hèm :v thật ra muội tính đổi cách xưng hô cho ac nv chính thành ta-chàng, ta-nàng nhưng mà cứ thấy họ chưa có tiến triển tình cảm nên chưa đổi ạ. Các bạn thông cảm nhen :3 muội sẽ cố gắng edit tiếp :3 làm cấp tốc nội cuối tuần sẽ có chap mới. Chắc có nhiều bạn bận xem u23 rồi đúng không nè hì hì. Ai mà có xem có ủng hộ muội thì nhớ cmt cho muội hoặc bình chọn cho muội để muội có tinh thần làm tiếp cho mọi người nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro