Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà Khương Linh Lung một mực không lên tiếng trong đầu toàn là câu nói cuối cùng Mộ Dung Hằng cùng Thái tử nói kia: Vương phi Bổn vương chỉ thích Bổn vương cưng chìu.

Nhớ tới cả trái tim đều ở đây không khống chế được "Đoàng đoàng đoàng" nhảy tựa như một đóa pháo hoa trong lòng ầm ầm nở rộ ra.

Khương Linh Lung mím môi len lén cười trong lòng khó hiểu vui mừng.

Về đến nhà Khương Linh Lung hỏi: "Tướng công phòng ngươi ở đâu? Ta đẩy ngươi đi qua."

Mộ Dung Hằng ngẩng đầu nhìn nàng "Ngươi nói đi?"

". . ." Khương Linh Lung mặt đầy mờ mịt "Ta không biết."

Nàng hôm qua mới vào cửa làm sao biết phòng hắn ở đâu?

Mộ Dung Hằng ánh mắt thật sâu nhìn nàng một cái ngay sau đó mới nói: "Ngươi và ta đã là vợ chồng tự nhiên phải ở cùng một chỗ."

Khương Linh Lung mở to mắt hai mắt: " Ừ. . . Phải không. . ."

"Đi thôi đẩy ta qua đi."

Khương Linh Lung do dự một chút liền gật đầu một cái đem Mộ Dung Hằng đẩy đi vào trong sân nàng ở.

Hai người bọn họ là vợ chồng chính xác nên ở cùng một chỗ.

Chỉ là. . .

Nàng lặng lẽ liếc nhìn bao bố màu đen được Mai Hương ôm ở trước ngực suy nghĩ tới Thái hậu dặn dò không khỏi vừa đụng tới bắt đầu buồn.

Nhưng làm thế nào.

Khương Linh Lung đẩy Mộ Dung Hằng vào phòng.

Đây vẫn là lần đầu tiên Mộ Dung Hằng vào phòng tân hôn của bản thân. Vừa vào phòng lọt vào tầm mắt một mảnh màu đỏ.Chữ Hỉ màu đỏ, màu đỏ giá cắm nến, màu đỏ của màn và chăn.

Hắn cũng không thích màu đỏ nhưng hôm nay nhìn tâm tình khó hiểu có chút tốt.

"Tướng công ta đỡ ngươi đi lên giường ngồi được không?" Khương Linh Lung chỉ chỉ giường lùn bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Hằng dò hỏi ý tứ hắn.

Mộ Dung Hằng "Ừ" tiếng.

Khương Linh Lung híp mắt cười cười đem hắn đẩy đến giường trước tiếp theo liền đem hắn từ xe lăn đở dậy.

Nhưng đừng xem Mộ Dung Hằng rất gầy thực ra có một chút nặng Khương Linh Lung mất thật là lớn sức lực cũng không thể đem hắn đở dậy.

"Mai Hương tới giúp ta một tay." Khương Linh Lung hướng Mai Hương ngoắc ngoắc tay.

Mai Hương vội vàng chạy lên.

Khương Linh Lung lui qua một bên muốn cùng Mai Hương mỗi người đỡ một bên cánh tay đem Mộ Dung Hằng đỡ tới trên giường.

Nào biết Mai Hương mới vừa đưa tay ra cũng không có đụng tới cánh tay Mộ Dung Hằng đâu đột nhiên Mộ Dung Hằng trừng mắt nhìn nàng gầm lên: "Cút ngay!"

Bất thình lình một tiếng quát chói tai dọa Mai Hương cả người run một cái phù phù liền quỳ đến trước không ngừng dập đầu: "Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!"

Mộ Dung Hằng đen mặt biểu tình rất khó xem.

Khương Linh Lung cả người cũng bối rối sững sốt mấy giây mới phản ứng được. Nàng vội vàng ngồi xổm người xuống đem Mai Hương đở dậy mất hứng nhìn về phía Mộ Dung Hằng: "Ngươi làm gì vậy nha? Mai Hương đỡ ngươi một chút còn đỡ sai rồi sao?"

Mộ Dung Hằng hừ lạnh một tiếng sắc mặt trầm trầm.

"Ngươi —— "

"Không phải muốn đỡ ta lên giường sao? Còn chưa tới đỡ?" Mộ Dung Hằng quét mắt liếc Khương Linh Lung một cái.

Khương Linh Lung dùng hơi nói: "Ta một người đỡ không di chuyển!"

"Vậy thì từ từ đỡ Bổn vương có tính nhẫn nại."

Khương Linh Lung cau mày cắn môi hận hận trợn mắt nhìn Mộ Dung Hằng một cái.

Nàng phát hiện nam nhân này tính khí thật là cổ quái.

Nàng thử lại đỡ Mộ Dung Hằng một lúc nhưng vẫn không thể hoàn toàn đem hắn đở dậy mỗi lần sắp đứng dậy khi khí lực trút ra Mộ Dung Hằng lại ngã ngồi trở về xe lăn.

Cái trán đều toát ra mồ hôi mỏng nàng theo bản năng hướng nhìn nhìn trên người Mai Hương. Vẫn tưởng là có người giúp nàng.

Mai Hương thấy tiểu thư nhà mình lại đem tầm mắt phóng tới sợ tới mức cả người phát run sau mặt hoảng sợ liền lui liên tục vài bước.

Khương Linh Lung: ". . ."

Khương Linh Lung cam chịu số phận. Đem tay Mộ Dung Hằng kéo lên đặt trên bả vai nàng. Một tay nắm cánh tay hắn một tay vịn lưng hắn hơi khom người tiếp theo hít sâu một hơi cơ hồ là dùng hết khí lực toàn thân dùng bả vai đem Mộ Dung Hằng cho chống giữ.

Bả vai hầu như bị đè nhanh chóng đem Mộ Dung Hằng đi để trên giường.

Mộ Dung Hằng lúc nằm xuống liên lụy nàng cũng cùng nhau ngã xuống.

Nàng theo bản năng nhớ tới người Mộ Dung Hằng đột nhiên cánh tay dài duỗi ra ôm lấy eo nàng.

Mộ Dung Hằng ở sau lưng nàng. Hai người dán rất gần môi hắn ôn lương tựa vào bên tai nàng hô hấp đang lúc hơi nóng phọt ra ở cổ nàng có phần nóng lại có một ít nhột.

Khương Linh Lung khẩn trương đến cả người cũng căng thẳng.

Tôn Ma Ma cùng Mai Hương thấy vậy vội vàng lặng lẽ lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Khương Linh Lung từ trước đến nay không cùng nam nhân dựa vào gần như vậy khẩn trương đến hô hấp cũng dừng lại.

Mộ Dung Hằng bấu vào eo nàng cánh tay hơi buộc chặc khẽ cắn lỗ tai nàng giọng nói hơi khàn: "Tức giận?"

Khương Linh Lung cắn môi không phát ra âm thanh.

Mộ Dung Hằng cười nhạo. Cho dù đưa lưng về phía Khương Linh Lung vẫn có thể tưởng tượng ra biểu tình nàng tức giận. Nhất định là cắn môi quai hàm phồng lên, khuôn mặt nhỏ tròn tròn rất là đáng yêu.

Mộ Dung Hằng môi nhẹ nhàng ngậm vành tai Khương Linh Lung ánh mắc hơi sẫm màu giọng càng khàn khàn vài phần: "Khương Linh Lung cơ thể Bổn vương chỉ có ngươi có thể đụng chạm ngươi không phải nên cảm thấy cao hứng sao?"

Vành tai Khương Linh Lung bỗng nhiên bị ngậm lấy ướt thấm nóng đến mức cả người nàng tê dại ý thức hỗn độn.

Mộ Dung Hằng lúc lời vừa dứt cả người nàng đột nhiên chấn động một cái cuối cùng từ hỗn độn trong ý thức phục hồi tinh thần lại.

Khó tin quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Hằng.

Mộ Dung Hằng mặt mày lộ vẻ cười rất nhỏ ở khóe miệng ngón tay khều lên cằm Khương Linh Lung cười hỏi: "Như thế nào? Còn tức giận phải không?"

(Hoành Thánh: Muội xin lỗi TT^TT vì gần tết rồi bận bù đầu dọn dẹp nhà cửa :(( nên edit chậm chạp hơn hẳn :(( mong mọi người thông cảm ạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro