Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm Mộ Dung Hằng nằm ở trên giường đợi Khương Linh Lung gần nửa canh giờ nhưng mà nàng cả người giống như đóng vào trên ghế một mực ngồi ở trước gương chải tóc một lần lại một lần sớm thì đã chải xong lại còn không ngừng chải.

Mộ Dung Hằng nghiêng thân mình ánh mắt chăm chú nhìn nàng hồi lâu không thể nhịn được nữa cuối cùng mở miệng: "Khương Linh Lung nàng định chải đầu tới trời sáng sao?"

Khương Linh Lung nghe thấy giọng nói Mộ Dung Hằng trong lòng đột nhiên nhảy một chút khẩn trương đến khủng khiếp.

"Ta đếm ba tiếng lên giường ta bảo đảm tối nay không đụng nàng. Nhưng nếu nàng không nghe chờ một lát nữa đừng khóc cầu ta." Mộ Dung Hằng đột nhiên buông lời dọa Khương Linh Lung ngực run lên đột nhiên từ trên cái ghế đứng lên.

Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Hằng.

Biết rõ hắn đi đứng bất tiện cho dù nàng không nghe hắn hắn đại khái cũng không thể gây khó dễ như thế nào.

Nhưng hắn cả người khí tràng quá mức bức bách làm người ta không tự chủ cảm thấy sợ.

Khương Linh Lung nhìn hắn trong lòng lo lắng nhẹ khẽ cắn môi dưới.

Mộ Dung Hằng ngón tay ở vạc giường khẽ gõ nhẹ hai cái giọng mê hoặc người: "Ngoan tới đây."

Khương Linh Lung nhìn đôi mắt hắn cả người không tự chủ liền thất thủ vào trong mắt đen nhánh thâm thúy của hắn không tự chủ được ngoan ngoãn từng bước từng bước đi về phía hắn.

Mới vừa đi gần cổ tay liền bị Mộ Dung Hằng cầm.

Đừng xem hắn đi đứng không tốt nhưng trên tay khí lực lại lớn hơi dùng sức một cái cả người Khương Linh Lung liền ngã vào trong ngực hắn.

" ——" ngã xuống trong nháy mắt Khương Linh Lung theo bản năng hô một tiếng suy nghĩ bò dậy cơ thể cũng đã bị Mộ Dung Hằng giam cầm: "Đừng nháo ngủ."

Mộ Dung Hằng môi dán vào bên tai Khương Linh Lung hô hấp hơi nóng giọng nói ôn nhu.

Khương Linh Lung ngực run lên cơ thể hơi căng thẳng.

Ngực Mộ Dung Hằng rộng lớn Khương Linh Lung bị hắn ôm vào trong ngực nho nhỏ một đôi.

Nàng mới đầu có phần khẩn trương không dám nhúc nhích.

Thẳng tới hô hấp Mộ Dung Hằng dần dần trầm ổn nàng mới biết hắn đã ngủ.

Khương Linh Lung mở mắt nhìn ngoài cửa sổ trăng sáng ngời dần dần buồn ngủ cũng cuốn đi lên. Không bao lâu liền cũng nhắm hai mắt lại.

Đêm nay Mộ Dung Hằng ngủ đến phá lệ an ổn khi tỉnh lại thì ngày đã sáng choang.

Thời gian lâu như vậy tới nay lần đầu tiên ngủ đến ổn định như vậy.

Trong ngực cô gái còn đang ngủ. Nàng ngủ tương rất tốt từ tối hôm qua đến bây giờ cơ hồ không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế cuộc tròn ngủ ở trong ngực hắn.

Mộ Dung Hằng cúi đầu nhìn nàng.

Xem lông mi nàng thật dài cái mũi nhỏ vênh lên. . . Còn có môi ướt át kiều diễm.

Lúc tầm mắt rơi tới môi nàng yết hầu Mộ Dung Hằng hơi căng thẳng ý thức không chịu khống chế chế trụ nàng đầu hướng tới.

Ôn nhu hôn lên môi nàng.

Khương Linh Lung là bị hôn tỉnh.

Sáng sớm bị hôn đến một chút nữa tắt thở khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thở hồng hộc.

Áo quần cũng bị cởi bỏ. Ý loạn tình mê Mộ Dung Hằng đã từ môi nàng một đường đi xuống hôn tới cổ xương quai xanh. . .

Khương Linh Lung bị hôn đến cả người như nhũn ra trong đầu trống rỗng dưới hai tay theo bản năng leo lên bả vai Mộ Dung Hằng.

Nói không ra khó chịu nhưng lại không nói ra được rốt cuộc khó chịu chỗ nào.

Ngay tại lúc Khương Linh Lung cảm thấy chính mình sắp bị Mộ Dung Hằng nuốt trọn ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: "Vương gia Thất gia tới."

Đột nhiên vang lên âm thanh đem hai người từ giữa hỗn độn tình ái kéo ra.

Khương Linh Lung dẫn đầu hoàn hồn phát hiện bản thân y phục bên ngoài đã không biết ném đi nơi nào trên người chỉ còn một cái yếm màu bạc hà.

"!" Nàng sợ tới mức kêu lên đột nhiên đẩy Mộ Dung Hằng ra. Nhanh chóng kéo chăn bên cạnh qua vững vàng bao lấy bản thân.

Khương Linh Lung cắn thật chặc môi cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Dung Hằng tựa như hắn là một con chó sói núi thẳm sẽ ăn thịt người.

Mộ Dung Hằng nhìn mặt Khương Linh Lung dáng vẻ đầy cảnh giác bỗng cười ra tiếng hắn cúi người lại gần ở trên môi Khương Linh Lung hôn một cái thấp giọng nói: "Sợ cái gì? Mới vừa không phải rất hưởng thụ sao?"

Khương Linh Lung trợn to đôi mắt gương mặt đỏ đến nhỏ máu.

Mộ Dung Hằng không trêu chọc nàng nhéo một cái khuôn mặt mập đô đô nhỏ nhắn của nàng nói: "Bổn vương có chuyện hôm nay tạm thời bỏ qua cho nàng."

Khương Linh Lung: ". . ."

Trong sân.

Mộ Dung Thâm chán muốn chết ngồi ở trên ghế đá trong tay thưởng thức một cái ngọc cốt chiết phiến(*).

(*)chắc là một loại quạt xếp

Đợi hồi lâu cuối cùng chờ đến Mộ Dung Hằng tự đẩy xe lăn đi ra.

Mộ Dung Thâm vội vàng đứng lên "Tứ ca!"

Không biết có phải là hắn ảo giác không hắn làm sao cảm thấy Tứ ca vô luận là tinh thần hay là khí sắc cũng so với trước đó tốt hơn nhiều.

Hay là xung hỉ thật đúng là có hiệu quả?

Mộ Dung Hằng đẩy xe lăn qua: "Ngồi đi."

Mộ Dung Thâm lấy lại tinh thần lần nữa ngồi xuống nói: "Tứ ca đệ lần trước không phải là đề cập với huynh tới trong truyền thuyết đoạn chỉ thần y sao? Đệ mấy ngày nay vẫn luôn phái người ở đó hỏi thăm cái chuyện này ngày hôm qua cuối cùng làm cho đệ nghe được tin tức."

Mộ Dung Hằng nhìn về phía hắn ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục nói.

Mộ Dung Thâm lại nói: "Tứ ca đoạn chỉ thần y kia ngụ ở trên núi Thanh Dương chúng ta an bài hành trình đi tìm y trị bệnh đi."

Mộ Dung Hằng rũ mắt xuống nói: "Đã như vậy xin chữa bệnh thật là sẽ hữu dụng sao?"

"Sẽ! Tứ ca Đoạn Chỉ thần y kia chính là nhân xưng Hoa Đà tái thế chỉ có hắn không muốn cứu người không có người hắn không cứu được. Ca chỉ cần còn có một tia hy vọng chúng ta liền đừng từ bỏ."

Mộ Dung Thâm có chút nóng nảy. Hắn sợ nhất chính là Tứ ca đánh mất ý chí cầu sinh. Huynh ấy khoảng thời gian này trạng thái có nhiều tệ hại hắn là rõ ràng nhất.

Tứ ca hắn từ trước là một người nhiều khí phách hăng hái uy phong lẫm liệt mấy ngày nay lại vô tri vô giác mỗi ngày uống say chật vật không chịu nổi.

Hắn vui mừng bao nhiêu huynh ấy có thể đứng lên lần nữa thu hồi phong thái ngày xưa.

Mộ Dung Thâm khẩn trương nhìn Mộ Dung Hằng sợ hắn cự tuyệt.

Trầm ngâm hồi lâu sau lại thấy Mộ Dung Hằng cuối cùng gật đầu một cái: "Do đệ an bài hành trình không sai biệt lắm chúng ta liền lên đường."

Mộ Dung Thâm có phần giật mình. Hắn vốn cho là còn phải phí một phen miệng lưỡi thuyết phục Tứ ca không suy nghĩ tới hắn lại như vậy sảng khoái đáp ứng!

Mộ Dung Thâm không nhịn được tò mò trong lòng hỏi một câu: "Ca huynh làm sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?"

Mộ Dung Hằng híp mắt xem hắn: "Làm sao? Đệ không phải là một mực hy vọng ta tiếp nhận chữa trị sao? Bây giờ ta đón nhận đệ lại cảm thấy kỳ quái?"

"Không phải ta chính là. . . Ách tò mò."

Mộ Dung Hằng nhìn nàng một cái nói: "Trước kia chính là cảm thấy sống thật mệt mỏi bây giờ đột nhiên lại có điểm muốn sống."

Tiểu nương tử tốt như vậy không nỡ cứ như vậy bỏ xuống.

Mộ Dung Thâm nghe nói có một ít cảm khái.

Đề tài này quá nặng nề dứt khoát đổi đề tài hỏi: "Tứ ca Tứ tẩu đệ đâu? Tại sao còn không gặp người?"

Nhắc tới Khương Linh Lung trên khuôn mặt Mộ Dung Hằng thần sắc trong nháy mắt ôn nhu không ít nói: "Còn ở trong phòng nghỉ ngơi."

Mộ Dung Thâm nhìn anh mình trong lòng rất là kinh hãi một chút.

Hắn sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy Tứ ca hắn lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy.

Hay là Tứ tẩu kia rất đúng khẩu vị Tứ ca hắn?

Không dễ dàng hoa đá ngàn năm không ra hoa lại động tâm?

(Hoành Thánh: tay nghề edit còn tệ quá *khóc* chả mượt mà gì cả xin mọi người thông cảm *cúi đầu* đọc đừng quá khắc khe với muội ạ!!!! muội làm theo sở thích thôi không chuyên nghiệp lắm mong mọi người lượng thứ. Đa tạ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro