Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Dao Dao nắm thật chặt tay Tiểu Bảo, chỉ có như vậy thì nàng mới có thể cảm giác rõ ràng được là mình đã sống lại.

Gian ngoài, Tô Huệ Nương đang nói chuyện cùng Lý bà bà. Đại khái là vì Dao Nương ngủ rồi, mặc dù hai người đã đè ép giọng nói thấp lại nhưng cũng không hề cố kỵ. Tiếng cãi nhau của hai người theo khe cửa truyền vào, chui vào tai Dao Nương.

Dao Nương liên tục cười khổ. Cái chết của nàng đến quá nhanh, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như bị lửa thiêu đốt, cả người mất đi tri giác. Chờ tới lúc tỉnh lại là thời điểm nàng vừa mới sinh hạ Tiểu Bảo không bao lâu.

Khi mới vừa tỉnh lại, nàng cho mình đang nằm mơ, cho đến khi từng sự việc trong mộng xảy ra liên tiếp giống lúc trước, rốt cuộc nàng mới bừng tỉnh, không phải nàng đang nằm mơ mà là thật sự đã trở về lúc trước. Chỉ là vì sao ông trời không buông tha cho nàng, vì sao không cho nàng trọng sinh khi mọi việc hết thảy còn chưa xảy ra, lại cố tình là tại thời điểm này.

Đứa bé trong ngực giật mình một cái, cắt đứt suy nghĩ của Dao Nương, nàng nhẹ nhàng vỗ về nó hai cái, Tiểu Bảo lại lần nữa ngủ say. Đứa bé hai tháng tuổi, chính là thời điểm bắt đầu phát triển. Ngũ quan rõ ràng hơn, lộ ra bộ dáng rất nổi bật, mắt hẹp mày dài, mũi cao môi hồng, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích. Nếu là người không hiểu rõ chuyện nhìn thấy đứa nhỏ này, chỉ sợ cũng phải khen một câu cha thằng bé thật tuấn tú.

Nhưng cha thằng bé... Đại khái là vì đã chết đi sống lại một lần, Dao Dao lại không như đời trước canh cánh chuyện này trong lòng. Nhưng nếu trọng sinh ở thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra, có phải không có Tiểu Bảo không?

Hai đời làm mẹ, tuy rằng đứa nhỏ này không được chúc phúc, thậm chí còn mang đến cho cô rất nhiều phiền phức, nhưng Dao Nương vẫn thương nó từ trong xương tủy. Đây là đứa bé nàng hoài thai mười tháng, thanh danh lẫn tính mạng cũng không cần, mới sinh hạ được; sao nàng có thể bỏ đứa bé này được?

Vận mệnh đã sắp đặt nàng sẽ sinh hạ Tiểu Bảo, vận mệnh đã sắp đặt tất cả những chuyện kinh khủng kia sẽ xảy ra. Đều là vận mệnh sắp đặt! Nghĩ như vậy, tâm tình Dao Nương cũng ngừng sôi trào mà bình tĩnh trở lại. Cũng vì vậy, khi nàng nghe thấy những lời nói nhục mạ nàng ở bên ngoài lần thứ hai, nàng cũng không có tức giận như mình nghĩ.

***

Ở gian ngoài, Huệ Nương không dám tin nhìn Lý thị, không thể nào tiếp nhận được những lời nói ác độc từ miệng của bà ta. Đối với bà bà, nàng đã sớm biết rõ bà ta không phải người dễ đối phó; nhưng những lời này ai cũng có thể nói, chỉ có bà ta là không có tư cách.

Vì sao Dao Dao lại gặp những chuyện này, vì sao chưa thành thân đã có con, đều là vì nữ nhi tốt của bà ta, cô em chồng tốt của nàng. Muội muội nàng đang êm đẹp, cùng lắm là đến đây làm bạn với nàng một thời gian, nhưng lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy.

Danh tiết không còn, sự trong sạch là cái quan trọng nhất của một khuê nữ đã không còn.

Suốt ngày cha không phải là thở ngắn than dài thì chính là tức giận không thôi; còn nương cả ngày chỉ rửa mặt bằng nước mắt. Vốn định tìm một người không có trắc trở rồi gả muội muội đi, chỉ cần người ta không chê nàng ấy không trong sạch là được, nhưng ai ngờ được muội muội thế mà lại mang thai.

Cũng là do người trong nhà sơ sót, đại tẩu suốt ngày làm ầm ĩ không thôi, huyên náo đến nỗi cả nhà không được yên tĩnh. Dao Dao gặp phải tình cảnh khó khăn này, tinh thần hoảng hốt. Chờ đến khi phát hiện đã mang thai, thai nhi đã quá lớn, trăm lần không thể bỏ; trừ phi là không cần tính mạng.

Trong nhà không thể chờ đợi nữa, vừa khéo muội ấy lại mang thai, liền để muội ấy đến ở cạnh nàng để chờ sinh. Có mình che giấu, chờ đến khi muội muội hạ sinh lại đem hài tử tặng đi, việc này thế nào cũng có thể trôi qua.

Mọi chuyện đều đã tính toán tốt, nhưng có một việc lại bị xem nhẹ là trái tim của người làm mẫu thân, Dao Nương vậy nhưng lại không nỡ đem Tiểu Bảo tặng cho người khác. Đều là người làm mẹ, Huệ Nương có thể hiểu rõ tâm tình của muội muội. Đó là hài tử mình hoài thai mười tháng, đi dạo một vòng quỷ môn quan mới sinh hạ được. Mỗi ngày ôm hài tử trong ngực nhìn như thế nào cũng không đủ, sao lại nhẫn tâm tặng đi được.

Lúc đầu, do bà bà còn e sợ, chột dạ, vẫn còn tương đối hòa nhã; trong nhà có thức ăn gì bồi bổ thân mình, nàng có một phần, Dao Dao cũng sẽ có một phần. Nhưng chưa đến nửa năm, bà bà liền đổi mặt, lúc nào ở trước mặt nàng cũng luôn nói những lời có cánh.

Nàng ngại rằng hiện giờ muội muội cùng cháu trai vẫn đang ở nhà chồng nên tất cả đều nhịn; nhưng trăm lần nàng cũng không nghĩ đến bà bà càng ngày càng không ra gì, làm trò ở trước mặt Dao Dao chỉ cây dâu mắng cây hòe. Thậm chí còn thừa dịp nàng cùng Dao Dao sơ sẩy, thiếu chút nữa lén đem Tiểu Bảo ra ngoài tặng cho người khác. Nếu không phải trượng phu trở về ngăn cản cản đúng lúc, Huệ Nương thật sự không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Dao Dao coi Tiểu Bảo như sinh mạng, không có sinh mạng, muội muội nàng làm sao có thể sống đây? Cho nên Huệ Nương đặc biệt tức giận; xưa nay nàng không tranh cãi cùng bà bà, đây là lần đầu tiên nàng cùng Lý thị làm lớn chuyện lên.

"Ta làm như vậy có chỗ nào không đúng? Nàng ta là một đại cô nương thanh bạch, nếu không phải bản thân không biết kiềm chế, sao lại xảy ra chuyện mất mặt này! Cũng chưa thấy qua hoàng hoa đại khuê nữ nào có bộ dáng như nàng ta, ngực thì căng phồng, mông tròn lại lớn, vừa đi vừa lắc, nam nhân nào có thể chịu được bộ dáng như vậy của ả? Lão nhân ta sống đến từng tuổi này cũng chưa thấy qua loại hoàng hoa đại khuê nữ nào như vậy, còn không phải là lén lút cẩu thả cùng người khác sao, đến lúc không giấu được họa còn bắt lấy Yến tỷ nhi của ta làm lá chắn."

Khuôn mặt Lý thị vuông dài, mắt một mí, bởi vì tuổi lớn nên da dẻ đều nhão ra, một lớp da lão hóa đều rủ xuống dưới, tướng mạo cả người thoạt nhìn thập phần khắc nghiệt. Sự thật cũng là như vậy, khắp cùng ngõ hẻm không ai không biết Diêu gia có một bà nương rất lợi hại, quản chế nam nhân của mình rất nghe lời, bây giờ trượng phu chết, nắm giữ quyền hành trong nhà, con trai con dâu ở trước mặt bà cũng không dám có một câu lớn tiếng.

Lão bà này cũng là người đanh đá, ai dám nói bà không dễ nghe, bà liền đứng trước cửa người ta mắng ba ngày. Đặc biệt Diêu gia có nhi tử làm bộ khoái, người khác càng không dám trêu chọc bà. Không thể trêu vào thì phải trốn tránh; dần dà, rõ ràng là cùng ở một đường nhưng lại không có ai muốn đến gõ cửa nhà Diêu gia.

"Ta nói cho ngươi biết lần nữa, Tô Huệ Nương, không có dính líu tới Yến tỷ nhi, việc này không có quan hệ với Yến tỷ nhi. Yến tỷ nhi chỉ là một cô nương, sao có thể nghĩ đến việc lừa muội muội ngươi đến cái loại địa phương như hẻm Liễu kia. Yến tỷ nhi của ta còn phải gả ra ngoài; lần sau nếu ta lại nghe thấy lời này, ta nhất định sẽ nói Thành nhi hưu ngươi!" Lý thị xoa eo mắng.

Huệ Nương bị bà bà vô sỉ làm tức giận, vỗ bàn đứng lên: "Không cần nhi tử của bà hưu ta, tạ tự đi."

Lý thị ha hả cười lạnh: "Đi nhanh đi, để Hồng ca nhi lại cho ta. Ta muốn nhìn người cha nghèo cổ hủ của ngươi có thể nuôi sống cả gia đình ngươi, còn có thể nuôi sống hai nữ nhi không biết phép tắc như các ngươi, đúng rồi, còn có dã chủng không rõ lai lịch kia nữa."

Huệ Nương tức giận đến nỗi cả người run lên, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép nàng làm ra chuyện đánh mắng người khác, huống hồ đây vẫn là mẹ chồng của nàng, là mẹ của trượng phu nàng.

Nàng lau nước mắt một phen, quay người đi thu dọn đồ vật vào rương, định mang theo muội muội, Tiểu Bảo cùng Hồng ca nhi về nhà mẹ đẻ. Lần này nếu phu quân lại đến cầu nàng trở về, trăm lần nàng cũng sẽ không trở lại, nàng cũng không tin nàng mang theo muội muội đi thì không thể sống sót.

Đột nhiên, lúc này một giọng nam to lớn vang lên ở ngoài cửa.

"Đây là sao vậy? Nương, người lại làm gì?"

Là phu quân của Huệ Nương, Diêu Thành đã trở lại. Diêu Thành là một bộ khoái ở huyện nha huyện Lâm Vân thuộc Tấn Châu, vì nhiều thế hệ đã phục dịch cho Lâm gia nên vị trí bộ khoái này là Diêu lão cha truyền cho y. Tuy là thân phận hơi thấp nhưng cũng là làm công ăn lương, hơn nữa bộ khoái xưa nay thu nhập nhiều, cho nên gia cảnh Diêu gia cũng không tồi, bằng không năm đó Tô tú tài cũng sẽ không đem đại nữ nhi gả đến Diêu gia.

Tô gia tuy là có tú tài, nhưng gia cảnh không tốt. Tô tú tài làm trợ giảng ở trường tư thục, mỗi tháng chỉ có hai lượng bạc, lại phải nuôi dưỡng mấy chục miệng ăn trong nhà. Trước kia nhân khẩu trong nhà còn ít, mỗi ngày trôi qua hơi thiếu thốn nhưng cũng có thể vượt qua. Nhưng từ khi ca ca của Tô Tuệ Nương, Tô Ngọc Thành thành thân, lại sinh thêm ba hài tử; mỗi ngày của Tô gia càng thêm khó khăn.

Sở dĩ năm đó Tô Tuệ Nương gả đến Diêu gia là bởi vì sính lễ của Diêu gia đưa đến là nhiều nhất trong các mối cầu hôn; số sính lễ đó vừa vặn có thể tổ chức hôn sự cho Tô Ngọc Thành. Tô Tuệ Nương vốn là không muốn gả đến Diêu gia, nhưng nàng không chịu nổi cảnh cha mẹ mặt ủ mày ê, đại ca đã nhiều tuổi còn chưa thành thân; hơn nữa gặp mặt Diêu Thành một lần, nàng cảm thấy nam nhân này cũng không tồi nên mới gả đến đây.

Sau khi thành thân, Diêu Thành yêu thương thê tử, chăm sóc tận tình; vợ chồng son ân ân ái ái, cuộc sống cũng hạnh phúc. Duy chỉ có một thứ không tốt đẹp, đó chính là nương của Diêu Thành, Lý thị là người không dễ đối phó. Cùng lắm mọi việc đều có Diêu Thành che chắn ở phía trước, mỗi ngày của Huệ Nương trôi qua cũng hài lòng. Hơn nữa bụng nàng cũng biết tranh đua, năm đó gả đến đây liền sinh đại tôn tử cho Diêu gia; năm trước lại mang thai, sinh một tiểu ca nhi, địa vị ở Diêu gia càng thêm củng cố.

Lý thị ngẫu nhiên muốn làm chuyện gì, khi nhìn đến địa vị của nhi tử và tôn tử, cũng sẽ nhịn một chút. Trùng hợp bên phía Tô gia, từ khi đại tẩu Chu thị vào cửa, suốt ngày động tâm tư trên người của cô em chồng Tô Dao Nương, liên tục náo loạn hai lần, càng thêm khó coi. Huệ Nương thương xót muội muội, nghĩ đến nhà mẹ đẻ cũng không dư dả, nên mới để Dao Nương ở lại bên cạnh mình; lấy lý do là muội muội đến giúp đỡ chăm sóc cháu trai. Dù sao với gia cảnh Diêu gia, thêm một bát cơm cũng không tính là gì.

Đối với việc này, Lý thị cũng vui vẻ. Xưa này bà là người lười biếng, lại nuông chiều nữ nhi, nghĩ đến có người tới giúp con dâu làm việc cũng tốt. Bắt đầu từ khi Diêu Thành nhậm chức, Lý thị liền ra dáng đại thái thái của quan lớn, nhưng là loại người kiến thức hạn hẹp, không muốn bỏ tiền ra mua nha hoàn, bây giờ vừa lúc có người không cần tiền đến hầu hạ. Mà Dao Nương đến Diêu gia là người chăm chỉ; việc trong ngoài đều có thể giúp một tay, thực sự chia sẻ với Huệ Nương không ít việc.

Theo lý mà nói, đây là chuyện tốt đẹp cả đôi đường, nha đầu Yến tỷ nhi này lại cố tình làm hỏng việc. Yến tỷ nhi này là ấu nữ của Lý thị, xưa nay đều được sủng ái; nha đầu 14, 15 tuổi này suốt ngày không làm chuyện gì, tính tình còn điêu ngoa tùy hứng. Mới đầu Diêu Thành nhậm chức, không tránh được có thủ hạ đến nhà tìm y bàn công sự; trong số đó có một người bộ khoái Trần An, lớn lên bộ dáng tuấn tú, lịch sự văn nhã, nếu không nói hắn là bộ khoái, người khác còn tưởng hắn chỉ là người đọc sách.

Trần An này chỉ tới hai lần, Yến tỷ nhi liền thích thầm hắn. Nhưng ai biết được thiếp có ý, chàng lại vô tình. Sở dĩ Trần An nhiều lần đến Diêu gia vì lúc trước vừa lúc gặp Dao Nương ở nhà liền đem lòng ái mộ, nên mới mượn cớ đến nhà. Mà không biết vì sao Yến tỷ nhi lại biết chuyện này.

Yến tỷ nhi là người tâm tư ác độc, từ nhỏ đã tiếp xúc với những người làm bộ khoái, nàng ta biết rõ đủ mọi loại người; liền nảy ra một kế, lừa Dao Nương đi đến hẻm Liễu, nơi mà một nữ tử đàng hoàng sẽ không đến, muốn mượn cớ làm hỏng danh dự của Dao Nương.

Bi kịch vì vậy mà xảy ra, Dao Nương không biết bị tên cường đạo nào cưỡng ép, mấy đi trong sạch, mọi chuyện sau này mới xảy ra. Mà Diêu gia sỡ dĩ biết rõ nội tình trong chuyện này, là do sau khi Dao Nương xảy ra chuyện, Diêu Thành ép hỏi Yến tỷ nhi, nàng ta mới nói ra. Chỉ là nàng ta một mực nói chắc chắc rằng mình chỉ muốn trêu chọc Dao Nương, không có ý định hại nàng. Nhưng vấn đề là có ai chịu tin tưởng chứ?

Yến tỷ nhi có mẹ ruột Lý thị làm chỗ dựa, cùng lắm chỉ bị mắng chửi mấy câu, việc này liền qua đi. Huệ Nương lại tức giận, chỉ hận không thể nuốt sống cô em chồng. Nàng tức giận trở về nhà mẹ đẻ, nhưng Diêu Thành tới cầu xin, lại nghĩ đến Minh ca nhi suốt ngày khóc lóc đòi mẹ; cuối cùng Huệ Nương vẫn cắn răng quay về.

Bởi vì áy náy với muội muội, hơn nữa đại tẩu lại làm ầm ĩ ở trong nhà nên nàng mới dốc sức kiên trì để Dao Nương bên cạnh mình. Nhưng không có chỗ nào là nơi thanh tịnh, Tô gia không được, Diêu gia này cũng không phải là nơi tốt lành gì.

Vốn dĩ Lý thị còn e sợ và chột dạ, cam chịu để cho Dao Nương ở lại trong nhà; nhưng không biết là Yến tỷ nhi lại xúi giục cái gì, bà càng ngày càng không dung nổi Dao Nương, nói là để một người ngốc như vậy ở trong nhà là làm hỏng nề nếp của Diêu gia. Nhưng vấn đề là, Diêu gia còn có nề nếp sao?

Dao Nương ở trong phòng, nghe âm thanh khắc khẩu bên ngoài, bất động thanh sắc mà nghĩ như vậy.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro