Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Nghiêm túc mà nói, Chu thị cũng không phải là một người nhẫn nại. Sở dĩ nàng ta dùng lời hay ý đẹp để khuyên bảo nàng cũng chỉ vì năm mươi lượng bạc kia. Nhưng thấy cô em chồng trước nay luôn dễ dàng lừa gạt, bây giờ bất luận nói như thế nào cũng không muốn trở về, nàng ta lập tức giận dữ.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn trở về thì phải trở về, ngươi không muốn trở về thì cũng phải trở về. Hồ lão gia đã nhìn trúng ngươi, muốn nạp ngươi làm tiểu thiếp thứ tám của hắn. Người ta đã không chê ngươi mất đi trinh tiết, lại còn tự nguyện muốn thu ngươi. Đó là do phần mộ tổ tiên Tô gia trên trời linh thiêng. Nếu ngươi thức thời thì thành thật trở về cho ta."

Đây mới chính là bộ mặt vốn có của Chu thị, bộ dạng ác độc, thô bỉ, ương ngạnh. Lúc trước cũng không biết cha mẹ ưng ý nàng ta chỗ nào lại cưới nàng ta vào cửa làm con dâu. Cho nên bây giờ mới ầm ĩ đến mức toàn gia không được yên bình.

"Việc này cha biết sao?"

Đầu tiên, Chu thị hơi sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt trào phúng mà cười nàng: "Ta ngược lại còn không nghĩ tới ngươi cũng học được cách uy hiếp người khác? Không ngại nói thật cho ngươi biết, lần này ta tới đây đã được cha đồng ý. Thế nào? Ngươi thật sự nghĩ mình là Bồ Tát, cả nhà đều phải cúng tế ngươi sao? Nếu như bây giờ ngươi không làm tiểu thiếp cho Hồ lão gia, sau này kết cục chỉ có thể gả cho mấy tên chân đất ở nông thôn."

Dao Nương không ngờ sự thật lại là như vậy, cả người giống như bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch. Trong lòng nàng lúc này là thống khổ cùng khiếp sợ, nhưng cũng là hiểu rõ mọi chuyện. Nghĩ đến trước đó Chu thị chuốc nàng hôn mê rồi đưa đến Hồ gia sao lại thuận lợi như vậy, dù sao lúc đó nàng cũng đang ở nhà. Sau đó, nàng được tỷ phu đến cứu về. Nương nàng nói chuyện này là một mình Chu thị làm, người trong nhà không biết gì cả, nàng lập tức tin tưởng. Bây giờ xem ra chỉ dựa vào một phụ nhân như Chu thị, làm thế nào cũng không thể chuốc nàng hôn mê rồi còn gạt cả nhà đưa nàng đi. Thì ra người trong nhà đều biết cả, nói không chừng còn có người giúp đỡ Chu thị. Cũng do nàng ngu xuẩn. Nàng hận Chu thị hai đời.

Chu thị đắc ý nhìn sắc mặt tái nhợt của cô em chồng, nói: "Ngươi cũng đừng chậm trễ nữa, nhanh chóng thu dọn rồi đi theo ta."

Dao Nương hất tay nàng ta ra: "Ngươi đừng kéo ta, ta sẽ không trở về."

"Ta nói này, có phải ngươi không thấy quan tài không đổ lệ hay không? Ngươi cho rằng hôm nay ta đến đây vì cái gì? Vì sao hôm nay Huệ Nương lại trùng hợp không ở nhà? Nhanh chóng theo ta đi..."

Hai người ngươi đẩy ta kéo, ầm ĩ cả lên. Tiểu Bảo ở trên giường bị dọa tỉnh, oa oa khóc lớn. Động tĩnh lớn như vậy nhưng lại không có người nào đến hỏi han. Dao Nương biết rõ Chu thị không lừa nàng, tỷ tỷ nàng chắc chắn đã bị Lý thị dẫn ra ngoài. Tâm tình bi ai, trong lòng vừa sợ vừa giận. Tay nàng đụng phải một vật cứng, theo bản năng liền cầm lên vung tay về hướng Chu thị, muốn ép nàng ta lui ra.

Chu thị chỉ cảm thấy tê rần, nhìn thấy một dòng máu chảy xuống, lập tức hét lên như heo ngựa bị giết. "Giết người, máu..." Đôi mắt nàng ta trợn trừng, cả người hôn mê bất tỉnh.

Tô Huệ Nương ở xa nghe thấy trong nhà truyền đến âm thanh gào rú bi thảm, trong lòng căng thẳng, bước chân vội vàng hơn. Đã nhiều ngày nàng và bà bà không nói chuyện với nhau, ai biết hôm nay bà bà lại tươi cười với nàng, còn đưa tiền kêu nàng đi đến tiệm quan tài ở thành Đông mua tiền giấy, nói là ngày giỗ của cha chồng sắp đến rồi, phải chuẩn bị đồ vật cúng bái.

Trong lòng Tô Huệ Nương vốn còn nghi ngờ, nghe vậy thì cũng không hoài nghi nữa, chỉ nghĩ là bà bà lười không muốn đi đường xa, cho nên mới cố ý lấy lòng nàng để nàng đi một chuyến. Nhưng đi được nửa đường rồi, nàng lại cảm thấy không đúng. Nơi ở của bọn họ cũng không phải không có tiệm quan tài, vì sao phải cố ý chạy đến thành Đông? Lúc đó bà bà nói với nàng là mua ở đó sẽ tiết kiệm được vài văn tiền, Huệ Nương cũng không nghĩ ngợi gì. Bây giờ vừa đi vừa nghĩ, xưa nay bà bà chú trọng thể diện, nhất định sẽ không vì mấy văn tiền mà chịu nhường nhịn nàng.

Nàng liền thay đổi hướng đi, không ngờ trong nhà lại thật sự xảy ra chuyện. Vừa vào cửa, nàng liền thấy một người nằm trên đất, mà muội muội vốn nhát gan của nàng lại cầm một cây kéo trong tay, bà bà ở bên cạnh lại hoảng loạn nói giết người gì đó.

"Dao Dao."

Dao Nương ném cây kéo, chạy đến bên người tỷ tỷ: "Tỷ, nàng ta ngang ngạnh muốn lôi kéo muội đi làm tiểu thiếp cho Hồ lão gia..."

"Cho nên muội..."

Mặt Tô Huệ Nương trắng bệch như tờ giấy. Trong đầu lộn xộn, tất cả đều là muội muội đã giết người rồi.

Lý thị ở một bên réo lên ầm ĩ: "Tô Huệ Nương, ngươi nhanh nhanh đưa muội muội này của ngươi lên quan đi. Nàng ta thế mà lại giết người..."

Tô Huệ Nương đã đủ rối, bà bà còn ở bên cạnh gây thêm phiền phức, nàng hét lớn một tiếng: "Nương im miệng đi!" Sau đó, nàng kéo Dao Nương đi đến mép giường: "Muội dọn dẹp một chút rồi nhanh mang Tiểu Bảo đi, tỷ sẽ kêu tỷ phu của muội đưa muội đến nông thôn, trước tiên phải trốn một thời gian..."

Dao Nương vừa muốn khóc vừa muốn cười, nhịn không được kéo tay tỷ tỷ: "Tỷ, muội không có giết người..."

"Ở nông thôn chắc chắn sẽ chịu khổ, nhưng so với trong nhà tù..." Tô Huệ Nương đột nhiên phản ứng lại, hỏi: "Muội nói cái gì? Muội không có giết người? Nàng ta..."

"Muội chỉ cầm kéo quơ phải nàng ta một cái, hình như nàng ta ngất đi vì sợ máu..." Dao Nương thật sự không nghĩ đến Chu thị như thế mà lại sợ máu. Thảo nào mỗi khi trong nhà cần giết gà giết cá, nàng ta đều không tự mình cầm dao mà đều để người khác làm thay.

Tô Huệ Nương đi đến bên cạnh Chu thị, duỗi tay đặt trước mũi nàng ta nghe thử, sau đó lại đặt tay trên ngực nàng ta nghe thử mới chắc chắn người vẫn chưa chết. Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhớ tới lời nói vừa rồi của muội muội, lập tức trong lòng dâng lên một cổ tức giận, cầm chén trà trên bàn hắt vào mặt Chu thị.

"Chu thị, tẩu vậy mà lại muốn đưa Dao Dao đi làm thiếp của người ta. Ta nói cho tẩu biết, chỉ cần Tô Huệ Nương ta còn ở đây một ngày thì tẩu đừng hòng nghĩ đến chuyện này."

Chu thị cho rằng mình đã chết, không ngờ bây giờ lại được sống lại. Lúc này nàng ta mới biết là do sợ máu nên mình mới ngất xỉu, vô cùng tức giận, đang muốn nhảy lên làm ầm ĩ chợt nhìn thấy Dao Nương cầm cây kéo phất phất với mình. Nàng ta lập tức sợ tới mức chạy ra khỏi phòng.

"Tô Dao Nương, ta sẽ nói cha và đại ca tới bắt ngươi về, ngươi chờ đó."

Bỏ lại mấy lời bất nhẫn này, Chu thị liền chạy đi. Thấy Chu thị bộ dáng cẩn thận mà chạy đi, Lý thị cũng không dám ở lại lâu, nhân lúc còn rối loạn lập tức trở về phòng.

Hai tỷ muội thu dọn phòng ốc lại một chút, dỗ Tiểu Bảo ngủ lại rồi mới ngồi xuống nói chuyện. Nghe muội muội kể xong, Tô Huệ Nương hụt hẫng nói: "Bây giờ muội thông suốt cũng không muộn. Trước kia trong nhà đối xử với tỷ như thế nào? Nếu không phải tỷ và tỷ phu hợp mắt nhau, không biết những ngày qua tỷ còn phải sống thế nào đâu. Trong mắt cha nương, chỉ có đại ca mới là quan trọng nhất. Dù sao chúng ta cũng đã không có vị trí gì, bây giờ có thêm Chu thị và Đông ca nhi cũng vậy thôi. Thật ra chuyện này cũng không có gì cả, chỉ cần nghĩ thông thì tốt rồi."

Hồng ca nhi ở chính phòng bên kia khóc lên. Tô Huệ Nương nói xong những lời này thì vội vàng đi qua, để lại Dao Nương một mình ngồi ở trong phòng, yên lặng suy nghĩ.

Lần này tuy thoát được mưu kế của Chu thị, nhưng việc này vẫn chưa xong. Ở lại Diêu gia cũng không được bao lâu, ở bên Tô gia không biết khi nào thì lại tìm đến cửa. Chẳng lẽ lại bắt nàng đi Tấn Vương phủ làm việc giống như đời trước? Nhưng chỉ cần nghĩ đến cái chết của mình ở đời trước còn chưa rõ ràng, trong lòng Dao Nương liền tràn đầy cảm giác kháng cự. Nàng thật sự không muốn lại đến Tấn Vương Phủ, nhưng nàng phải đi đâu đây?

Xen lẫn với sự hoảng loạn là thanh âm cãi nhau của tỷ tỷ và Lý thị ở bên ngoài. Trước kia tỷ tỷ không phải là như vậy, tính tình rất ôn nhu, hiền huệ, bây giờ trở thành như vậy cũng là vì nàng. Cho dù Lý thị có vô dụng cũng là mẹ ruột của tỷ phu, tỷ phu sẽ không vì tỷ tỷ mà không cần đến mẹ ruột của mình. Nhưng chỉ cần nàng còn ở lại đây một ngày, tỷ tỷ sẽ không có một ngày nào trôi qua yên ổn. Nàng không thể ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mà làm cuộc sống của tỷ tỷ trở nên rối loạn.

Diêu Thành vừa bước vào cửa một bước đã thấy thê tử và nương mình đang cãi nhau, trong người cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến chuyện trong lòng, y nhẫn nhịn khuyên can hai người, sau đó kéo Huệ Nương vào trong phòng.

"Huệ Nương, nàng còn nhớ thím Vương, mẫu thân của Đại Ngưu không? Chính là đại nương lúc trước đã đỡ đẻ cho nàng và Dao Nương." Diêu Thành nói.

Huệ Nương không biết vì sao y nhắc tới chuyện này, nghi hoặc nhìn y.

"Muội muội của thím Vương làm việc trong Vương phủ, mấy hôm trước đã về nhà một chuyến, có nhắc đến chuyện Vương phủ đang tìm một nhũ mẫu. Thím Vương để tâm chuyện này nên mới giới thiệu Dao Nương với muội muội bà ấy. Đối phương nói phải nhìn thấy người mới có thể quyết định được."

Huệ Nương đang im lặng lắng nghe, vừa nghe xong lập tức nổi giận.

"Diêu Thành, chàng muốn đuổi muội muội của ta đi sao?"

Diêu Thành liên tục cười khổ: "Cô nãi nãi của ta ơi, ta nào dám nghĩ như vậy. Chỉ là ta thấy Dao Nương không muốn tái giá, lại còn có Tiểu Bảo, nhà chúng ta có thể nuôi hai mẹ con bọn họ một năm, hai năm nhưng cũng không thể nuôi cả đời. Con người của nương ta nàng cũng đã biết, không có việc gì cũng muốn gây chuyện, huống chi là tình huống bây giờ. Dao Nương ở lại Diêu gia như vậy cũng không thoải mái, chi bằng đổi nơi ở khác, cũng có thể tiết kiệm được một ít bạc. Sau này nếu muội ấy không muốn xuất giá, tiền tích cóp được mấy năm cũng có thể gầy dựng được một phần gia nghiệp, có thể nuôi nấng Tiểu Bảo, sau này cũng cưới được một cô con dâu tốt.

"Nhưng..."

Diêu Thành mềm giọng, tỉ mỉ phân tích lợi hại trong đó: "Vương phủ kia chính là nơi giàu có, làm việc trong đó vừa có thể diện, tiền công lại nhiều. Tình trạng ở nhà mẹ đẻ nàng như thế nào nàng không rõ sao? Hôm nay đại tẩu nàng huyên náo như vậy, đoán chừng không tới hai ngày nữa, cha nương nàng sẽ tới cửa. Nếu thật sự đến ngày đó, gia đình chúng ta căn bản không có quyền ngăn cản. Thay vì như vậy còn không bằng đến Vương phủ làm việc, đây cũng là một lối thoát."

Huệ Nương không lên tiếng, hiển nhiên là cũng bị thuyết phục. Lúc này, cửa phòng trong bỗng nhiên bị đẩy ra, Dao Nương đi ra ngoài. Khuôn mặt kiều mỹ của nàng đầy vẻ kiên định: "Tỷ phu, muội đồng ý." Đương nhiên nàng ở bên trong đã nghe được.

Huệ Nương đứng lên, vội gọi một tiếng: "Dao Dao."

Dao Nương cong môi cười: "Tỷ tỷ, Dao Dao đồng ý. Tỷ phu nói đúng, so với việc bị người ta đưa đi làm tiểu thiếp cho Hồ địa chủ, muội tình nguyện vào Vương phủ làm việc."

"Nhưng..."

"Dao Dao đã không muốn xuất giá, chỉ muốn nuôi Tiểu Bảo lớn lên, sau này sống cùng thằng bé. Bây giờ có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, muội làm bà vú mấy năm, tiết kiệm một số bạc để sau này buôn bán nho nhỏ, không cần dựa vào người khác cũng có thể nuôi nấng Tiểu Bảo." Nói xong, nàng lại nhìn Diêu Thành: "Tỷ phu, tiền công trong vương phủ chắc là không ít, nhưng nếu ít thì muội sẽ không đi đâu."

Diêu Thành vội nói: "Tỷ phu đã hỏi qua thím Vương, một tháng mười lượng bạc, còn chưa tính tiền thưởng."

"Thật đúng là không ít, một tháng mười lượng, một năm là một trăm hai mươi lượng. Nhũ mẫu không thể làm việc lâu dài, nhưng chỉ cần làm được một năm, số bạc kiếm được đó cũng đủ để muội mua một tiểu viện, sau đó làm ăn buôn bán nhỏ để sống tạm qua ngày."

Dao Nương lẩm bẩm, giống như càng nghĩ càng kích động, nàng hưng phấn kéo tay Huệ Nương: "Tỷ, tỷ xem chuyện tốt như vậy, chính là cơ hội ngàn năm có một nha."

Đã nói đến như vậy, Huệ Nương cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Thật ra nhìn tình huống trước mắt, lựa chọn như vậy là tốt nhất. Không cần ở Diêu gia nhìn sắc mặt người khác, không cần lo lắng bị đại ca, đại tẩu bán cho người khác làm tiểu thiếp, còn có thể kiếm được một số bạc lớn.

Ngoại trừ Tiểu Bảo. Nếu Dao Nương đi làm vú nuôi cho người ta, Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ? Hiển nhiên là dưới tình thế cấp bách, có một vài thứ là không thể không dứt bỏ. Cũng may là Huệ Nương và Dao Nương sinh con không cách nhau bao lâu, Huệ Nương có đủ sữa, có nàng giúp đỡ chăm Tiểu Bảo, hài tử sẽ không lo không có thức ăn.

Nếu chuyện này đã quyết định thì phải đến nhà thím Vương cho người ta xem xét. Cho dù nói một ngàn một vạn nhưng nếu người ta không nhìn trúng thì cũng là uổng công. Nhưng Dao Nương biết chuyến đi này, chuyện nhất định sẽ thành. Bởi vì đời trước chuyện đã thành.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro