Ngoại truyện 2: Hoàn ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngữ Thần mỗi đêm ngủ đều phải quấn lấy cha mẹ nghe kể chuyện xưa, cha kể chuyện xưa phần lớn là Khổng Dung nhường lê, Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà, những chuyện có thể tìm thấy trong sách vở, mẹ kể chuyện xưa thì tương đối đặc biệt. Cố Trường Trạch cũng trộm từ trên giường mình chạy tới, ương ngạnh muốn ăn vạ bé để cùng nằm trên giường nghe.

Rốt cuộc là tỷ đệ ruột thịt, lúc buổi chiều còn ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, trong nháy mắt đã có thể nằm bên cạnh nhau.

Hạ Sơ Lam bảo hai bé nằm song song, hai đôi mắt nhỏ giống nhau như đúc nhìn nàng chăm chú.

Hạ Sơ Lam vuốt đầu hai bé, chậm rãi nói: “Lúc trước, có một con thỏ con ngạo mạn muốn tìm một con rùa đen nhỏ thi chạy bộ. Trước khi thi đấu, thỏ con cười nhạo rùa đen nhỏ bò thực chậm, nói mình chắc chắn sẽ thắng. Sau khi bắt đầu cuộc thi, thỏ con lập tức chạy rất xa, quay đầu lại không nhìn thấy rùa đen nhỏ nữa. Nó liền hơi lơi lỏng, nằm ở dưới tàng cây ngủ. Nó cảm thấy cho dù ngủ rồi dậy chạy tiếp, rùa đen nhỏ cũng không đuổi kịp nó. Mà rùa đen nhỏ tuy bò rất chậm, nhưng liều mạng bò, rốt cuộc vượt qua thỏ con tới trước về đích.”

Cố Ngữ Thần chớp chớp mắt, hỏi: “Nương, về sau thế nào? Thỏ con có xin lỗi rùa đen nhỏ không?”

Hạ Sơ Lam đắp chăn cho bé đàng hoàng, khẽ cười nói: “Chuyện xưa đến đây kết thúc.”

Cố Trường Trạch nghe xong như suy tư gì, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt đất ở cửa có một bóng đen lớn, duỗi tay chỉ: “Cha đang nghe lén!”

Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn, Cố Hành Giản từ ngoài cửa đi vào, một tay ôm Cố Trường Trạch lên: “Cha không có nghe lén, là nghe quang minh chính đại. Con nên trở về giường mình ngủ, thỏ con của cha.”

Cố Trường Trạch hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cha, về sau con nhất định không cười nhạo người khác, cũng sẽ không lười biếng ngủ dưới tàng cây. Con tạ tội với tỷ tỷ.”

Cố Hành Giản vỗ vỗ lưng cậu, mỉm cười: “Xem ra A Trạch nghe hiểu chuyện xưa của mẹ. Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.”

Cố Trường Trạch dùng sức gật đầu, cọ cọ mặt Cố Hành Giản. Cậu sợ nhất cha không thích cậu.

Chờ dàn xếp xong hai đứa nhỏ, Hạ Sơ Lam tắt đèn, đóng cửa lại, chặn ánh trăng đầy đất bên ngoài.

Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam sóng vai đi trở về, trên đường nói: “Lam Lam, rốt cuộc nàng tìm ở đâu ra nhiều chuyện xưa hiếm lạ cổ quái như vậy? Lần trước nói trong biển có một con mỹ nhân ngư, một lần khác là nông phu chờ con thỏ đâm vào cây …… Những chuyện xưa đó ta chưa bao giờ nghe qua.”

Hạ Sơ Lam biết hắn đọc đủ loại thi thư, vội vàng nói: “Chàng đều nghe thấy hết? Trước kia khi ta ra biển cùng cha, nghe những người chèo thuyền trên thuyền nói. Bọn họ du lịch chư quốc, chắc là nghe được ở các nơi.”

Cố Hành Giản liếc nhìn nàng, dắt tay nàng nói: “Ta nhớ rõ ta đã nói, bảy năm trước từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, cảm thấy nàng không giống như là mười bảy tuổi. Hành sự, tác phong thậm chí tầm nhìn, cũng tuyệt không giống xuất thân thương hộ.”

Hạ Sơ Lam khẩn trương, là hắn nhìn ra chuyện gì? Nhưng nàng phải giải thích về một thế giới khác như thế nào, thậm chí là chuyện đời sau? Đối với người đương thời mà nói, hẳn là thực không thể tưởng tượng, sẽ xem nàng trở thành yêu quái.

Cố Hành Giản cảm nhận được nàng bỗng nhiên căng thẳng, ra vẻ thoải mái nói: “Những chuyện đó nói vậy cũng liên quan rất lớn đến việc nàng ra biển từ nhỏ học hỏi, cha nàng là một phụ thân rất tốt.”

Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng thở ra, nhích lại gần bên người hắn. Tính tình nàng trước kia kỳ thật hơi thanh lãnh quái gở, chuyên chú bận rộn công tác, cũng không có nhiều cơ hội kết giao cùng người, thích một người cũng chỉ dám yêu thầm. Cho nên ban đầu đến thế giới này, vẫn luôn không xem người Hạ gia là thân nhân, thời điểm quen biết Cố Hành Giản, thích rồi lại ngượng ngùng, càng có rất nhiều chuyện không biết làm sao.

Người nam nhân này dạy nàng yêu như thế nào, cũng làm nàng trưởng thành.

“Phu quân.” Hạ Sơ Lam dừng lại, ngửa đầu nhìn hắn, “Nếu ta nói, mười năm trước, Hạ Sơ Lam ban đầu đã chết, ta là một người khác, ta chưa từng yêu Lục Ngạn Viễn, chàng tin không?”

Cố Hành Giản giật mình, ngay sau đó cười nói: “Đang yên lành, sao lại nói cái này?”

Hạ Sơ Lam lại chấp nhất nhìn hắn. Trong mắt Cố Hành Giản, nguyên chủ và Lục Ngạn Viễn từng ở bên nhau, nhưng đó không phải là nàng.

Hắn vẫn luôn là người nàng yêu từ lúc ban đầu đến lúc cuối cùng
Cố Hành Giản ôm nàng vào trong ngực, nhìn bầu trời đêm xa xôi ngoài hành lang nói: “Mặc kệ nàng từ nơi nào đến, rốt cuộc là ai, ta chỉ biết nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của con ta. Ta chỉ cần nàng vẫn luôn lưu lại bên cạnh ta, cái khác không quan trọng.”

Thanh âm của hắn hơi nghèn nghẹn, có loại cảm xúc dường như bị hắn cẩn thận giấu kín.

Hạ Sơ Lam nhón chân hôn bờ môi của hắn, đến tận khi hai mảnh môi nhiễm huyết sắc, mới cười nói: “Ta đùa chàng thôi. Ta sẽ không rời khỏi chàng, cả đời đều sẽ không.”

Khuôn mặt nàng ánh màu bạc của ánh trăng, tươi đẹp động lòng người.

Cố Hành Giản ôm ngang nàng lên, bước nhanh trở lại phòng, đặt nàng ở trên giường, cúi người hôn nàng.

Hạ Sơ Lam ôm cổ hắn, quanh hơi thở tràn ngập mùi đàn hương trên người hắn, như sa vào trong mây mù. Đến khi hắn tiến vào, nàng mới thanh tỉnh một chút, bởi vì hắn vào quá sâu, nàng hơi không khoẻ, kêu rên một tiếng, lại bị hắn dùng sức hôn sâu.

Một đêm điên loan đảo phượng, đến tận khi trời sắp sáng, Hạ Sơ Lam mới có thể đi vào giấc ngủ. Hắn như muốn ăn nàng vào bụng, dù nàng khóc thút thít xin tha như thế nào cũng vô dụng. Nghĩ đến hôm nay còn phải nghênh đón Đỗ thị và Hạ Diễn, nàng hận chết hắn.

Cố Hành Giản ôm người đưa lưng về phía hắn ngủ vào trong lòng ngực, cúi đầu lẳng lặng chăm chú nhìn nàng thật lâu. Năm ấy sau khi sinh con, Phan Thời Lệnh rõ ràng nói không có việc gì, nhưng nàng bỗng nhiên hơi thở mỏng manh, cả người lạnh băng, lúc ấy hắn nghe y quan Hàn Lâm lén nghị luận nàng không cứu được, cuối cùng nàng lại tỉnh lại. Chuyện tương tự còn phát sinh ở Tuyền Châu, nghe nói lúc ấy nàng rõ ràng không còn thở, nhưng cũng sống lại. Những việc này, với tri thức hữu hạn của hắn không có cách nào giải thích, có lẽ đúng như lời nàng nói, nàng không thuộc về nơi này.

Nhưng hắn không thể thả nàng đi. Cho nên hắn lấy Phật châu phương trượng chủ trì tặng đeo vào tay nàng, không cho nàng bỏ đi. Chuỗi Phật châu là phương trượng vì hắn bệnh tật ốm yếu nên tụng kinh bảy ngày trước Phật đường để cầu nguyện, nghe nói có thể giữ hồn.

Bí mật này hắn không nói ra, bởi vì hắn ích kỷ mà lưu nàng lại, không trả nàng về thế giới ban đầu. Nhưng hắn sẽ dùng quãng đời còn lại bồi thường nàng.

Hắn vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ nhàng ấn một cái hôn ở đỉnh đầu nàng.

Hừng đông tảng sáng, thường gần tới canh giờ này hắn phải đứng dậy mặc quần áo đi Chính Sự Đường. Hạ Sơ Lam theo bản năng giật giật, duỗi tay đặt trên vai hắn: “Phu quân……”

“Hôm nay ta ở nhà, nàng ngủ tiếp một lát.” Cố Hành Giản dịu dàng nói.
Hạ Sơ Lam vùi đầu trong lòng ngực hắn, lẩm bẩm một tiếng, nhưng rất nhanh lại ngủ rồi.

Đoàn người Đỗ thị lúc gần trưa mới đến. Một chiếc xe ngựa, lại thêm hai chiếc xe bò đi theo, phía trên buộc vài thứ đầy cả xe. Hạ gia mấy năm nay quang cảnh không tồi, Hạ Bách Mậu tuy rằng làm việc có chỗ bảo thủ, nhưng giữ vững sự nghiệp cũng đủ.

Hạ Sơ Lam tiến ra đón, giúp đỡ Tư Hương đỡ Đỗ thị xuống, hai đứa bé vội vàng chạy đến bên cạnh bà ngoại, cùng kêu lên: “Bà ngoại!”

Đỗ thị cao hứng đáp lời, mỗi tay vuốt một cái đầu nhỏ: “So với lúc ăn tết, lại cao thêm không ít rồi. Bà ngoại mang đồ ăn ngon cho các con, bảo Tư Hương lấy cho các con.”

Tư Hương nghe vậy vội vàng đi ra sau xe ngựa tìm hộp đồ ăn, hai đứa nhỏ nhanh chân chạy qua. Khẩu vị của cha thanh đạm, toàn bộ tướng phủ đều theo cha, hai bé cảm thấy hương vị điểm tâm và đồ ăn vặt của Hạ gia đặc biệt ngon.

Hạ Sơ Lam mỉm cười nhìn bọn họ, kéo cánh tay Đỗ thị đi vào trong nhà: “Diễn Nhi đâu? Không phải nói sẽ đi cùng mẹ?”

Đỗ thị thở dài, thấp giọng nói: “Ta đang muốn nói với con việc này. Nó à, không phải làm huyện lệnh ở Dư Diêu sao? Nhận thức tiểu nhi tử của nguyên huyện lệnh huyện Dư Diêu, hiện tại là tri phủ Thiệu Hưng Tưởng Húc, hai người cả ngày trộn lẫn cùng nhau, ta ở Thiệu Hưng nghe được đồn đãi không tốt. Hỏi nó, nó cũng không muốn nói. Nếu không được, vào thành sẽ đi tìm Tưởng Chu. Lam Nhi, ta sợ ảnh hưởng đến tiền đồ và quan thanh của nó ……”

Tưởng Chu là Thích Hạt Trạng Nguyên của Thái Học, lại được Xu Mật Sử Tưởng Đường tiến cử, lưu lại Hàn Lâm Viện nhậm chức. Hạ Diễn vốn dĩ cũng có thể lưu lại đô thành, nhưng cậu không cần tam thúc và Cố Hành Giản hỗ trợ, khăng khăng đi dân gian thể nghiệm khó khăn của bá tánh. Hạ Sơ Lam biết Hạ Diễn và Tưởng Chu có quan hệ rất tốt, thân như huynh đệ, nhưng không biết Tưởng gia còn có một tiểu công tử?
Hạ Sơ Lam sờ vai Đỗ thị: “Nương đừng lo lắng, chờ tối nay nhìn thấy Diễn Nhi, con sẽ hỏi rõ ràng. Cho dù con hỏi không ra, cũng còn có tướng gia mà.”

Đỗ thị cả kinh nói: “Hôm nay tướng gia ở nhà?” Ở trong ấn tượng của bà, Cố Hành Giản vẫn luôn rất bận, cho dù quan viên được nghỉ phép ngày, hắn cũng khó có được lúc thanh nhàn. Tân hoàng so với Thái Thượng Hoàng càng thêm nể trọng hắn, rất nhiều quốc sách đều cần hắn tham dự mới có thể định đoạt.

“Vâng, Xu Mật Sử đến phủ tìm chàng, bọn họ đang nghị sự.”

Khi đang nói chuyện, bọn họ đã tới chỗ ở của Đỗ thị. Tướng phủ rất lớn, nhưng người lại không nhiều, bởi vậy rất nhiều viện trống. Tư An mang thị nữ đi chuẩn bị trà nước, đám người Triệu ma ma vội vàng giúp Đỗ thị sắp xếp hành lý, Cố Ngữ Thần và Cố Trường Trạch cũng đi hỗ trợ. Hai bé tuy rằng sinh ra ở tướng phủ, cẩm y ngọc thực, nhưng từ nhỏ Hạ Sơ Lam đã dạy hai bé phải làm nhiều việc trong khả năng cho phép.

Bởi vậy trên người hai bé không hề có chút kiều khí cao môn đại hộ hiển quý nào, trưởng bối cũng đều khen ngợi.

Vốn Cố Hành Giản xem hai bé tuổi còn nhỏ đã phải tự mình tắm gội mặc quần áo, tự mình ăn cơm, tự mình ngủ, hơi luyến tiếc. Có khi hai đứa bé phát giận, Hạ Sơ Lam cũng không để ý tới, vẫn làm như cũ. Cố Hành Giản bởi vậy kiến nghị với nàng, nhưng Hạ Sơ Lam kiên trì, thời gian nàng làm bạn với hài tử càng nhiều, cho nên Cố Hành Giản cũng không dám nói gì.

Đỗ thị nói: “Lam Nhi, A Trạch và Thần Nhi đều trưởng thành, con còn trẻ, có tính lại sinh tiếp không? Tướng phủ này vẫn hơi quạnh quẽ chút. Nhân lúc sức khỏe mẹ còn tốt, có thể giúp con một chút.”

Hạ Sơ Lam lúc ban đầu làm mẹ, luống cuống tay chân, thực sự là cái gì cũng không biết. Hai đứa nhỏ lại không cần người khác, chỉ cần mẫu thân, hai bé đồng thời khóc nháo, còn khó hơn nuôi một bé nhiều. Thường thường làm cho Hạ Sơ Lam không mệt chết không thôi. Tần La thường xuyên tới giúp nàng một tay, sau lại có thai, thật sự không tiện, vẫn là Đỗ thị tới tướng phủ ở một đoạn thời gian, mới giúp đỡ nàng vượt qua thời kỳ gian nan nhất, cho nên hai đứa nhỏ cũng thân với Đỗ thị.

“Mấy năm nay con không uống canh tránh thai, sinh hoạt gia đình cũng bình thường, nhưng không biết vì sao không có thai nữa, chắc là duyên phận chưa đến.” Hạ Sơ Lam cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái, về sau ngẫm lại, chắc là Cố Hành Giản tuổi lớn. Dù sao có trai có gái, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.

Ý của Đỗ thị lại là nhiều con nhiều phúc, còn cố ý thỉnh bùa cầu con trong miếu gần nhà mang đến cho nàng.

Tưởng Đường là đến thương lượng cùng Cố Hành Giản vấn đề vùng biên cảnh Đại Tán Quan. Mấy năm nay Mông Cổ quật khởi, thường xuyên phát sinh xung đột biên cảnh với Kim Quốc, Kim Quốc không có cách nào lo cả hai bên, liên tiếp thể hiện muốn quan hệ tốt với Đại Tống, còn hy vọng mở ở biên cảnh Tống Kim một ít chợ trao đổi.

Xu Mật Viện cho rằng cùng lúc với việc mở chợ trao đổi, cũng nên gia tăng tu sửa biên cảnh, chiệu mộ nhiều binh lính, cần Hộ Bộ chi ngân sách, cho nên trình công văn lên Chính Sự Đường. Mà Trung Thư còn chưa hồi đáp, Tưởng Đường nghe nói Cố Hành Giản dường như không quá đồng ý, cho nên tới cửa dò hỏi.

Cố Hành Giản nói: “Môn hạ Trung thư còn đang thương nghị, chưa ra kết luận. Bất quá mấy năm trước ta đi Hưng Nguyên phủ, nhìn thấy bá tánh địa phương vì phải nạp phú lương đúng thời hạn, qua ngày vô cùng kham khổ, cho nên lấy tiền đồng trong nhà trao đổi với Kim Quốc. Về sau xưởng hương liệu dựng lên, thương nhân lui tới, bọn họ mới có tay nghề duy trì sinh kế. Một quốc gia, nếu ngay cả ấm no bá tánh cũng không thể giải quyết, lại nói gì đến chống đỡ ngoại tộc? Bởi vậy ta không tán thành.”

Tưởng Đường cẩn thận tự hỏi một chút, cũng hơi dao động. Lại đàm luận chính sự một lát, ông nhớ tới một sự kiện khác, nói với Cố Hành Giản: “Mấy ngày trước đây ta thấy tộc huynh, có nói một chuyện. Tộc huynh có một thứ nữ, năm nay vừa mới mười sáu, vì khi còn nhỏ nhiễm bệnh, một bên lỗ tai mất thính lực.

Nàng thường ngày thích mặc nam trang, cho nên người khác đều tưởng là nam nhi. Nha đầu kia gần đây hình như đi lại rất gần với cậu em vợ ngài. Tộc huynh nói chất nữ có tật, không dám trèo cao, lại cũng thiệt tình hy vọng có thể tìm cho nàng một mối hôn nhân tốt. Nếu cậu em vợ tướng gia vô tình, còn thỉnh chiếu cố thanh danh nàng, không cần lui tới.”

Cố Hành Giản chắp tay nói: “Đa tạ Sử tướng chỉ điểm. Vừa lúc hôm nay Hạ Diễn tới đô thành, ta sẽ nói chuyện với hắn.”

Tưởng Đường đứng dậy nói: “Ta không làm phiền nữa, cáo từ.”

Cố Hành Giản tự mình đưa Tưởng Đường ra tướng phủ, vừa lúc nhìn thấy Hạ Diễn trở về. Hạ Diễn đã trưởng thành thành thanh niên rất xuất chúng, mặt mày tú mỹ, như tùng như trúc. Một đường đi tới, có không ít các cô nương ghé mắt nhìn hắn. Cậu nhìn thấy Cố Hành Giản, vô cùng cao hứng, tươi cười đầy mặt: “Tỷ phu! Đã lâu không gặp!”

Cậu không thể nào làm nũng giống như thời niên thiếu, hơn nữa hiện tại cậu cũng là một huyện lệnh, lớn nhỏ cũng tính là một quan viên, đi lên trước cung kính hành lễ.

Cố Hành Giản mỉm cười nói: “Ta mới vừa thương nghị xong việc, còn chưa bái kiến mẫu thân, vừa vặn cùng đi.”

Hạ Diễn vui vẻ đáp ứng, trên đường nói với hắn chút chuyện thú vị khi nhậm chức: “Mấy ngày trước đây đại ca mang đặc sản Tuyền Châu tới, đệ không ăn, cố ý mang theo một chút đến đô thành để tỷ tỷ nếm thử. A Trạch và Thần Nhi khỏe không?”

Cố Hành Giản gật đầu nói: “Tỷ tỷ đệ tất nhiên cao hứng, hai đứa nhỏ đều tốt. Nhưng thật ra chuyện của đệ và cô nương Tưởng gia, đệ tính toán giấu diếm bao lâu? Xu Mật Sử mới nói cho ta.”

Hạ Diễn kinh ngạc há miệng thở dốc, không nghĩ tới Cố Hành Giản đã biết việc này. Cậu lần này đến đô thành là bị Đỗ thị bắt đến, vốn dĩ cậu thích một cô nương cũng không phải chuyện gì không thể nói, nhưng Tưởng Nhu chỉ là thứ nữ, lại có nhĩ tật, cậu sợ Đỗ thị không đồng ý.

Cậu vừa mới đi chỗ Tưởng Chu, chính là muốn nhờ hắn ra chủ ý.

Tưởng Chu nói với cậu, chuyện này vẫn nên thẳng thắn nói với Đỗ thị mới được.

“Tỷ phu, đệ muốn cưới nàng, chăm sóc nàng thật tốt. Đệ không để bụng nàng là đích hay thứ, càng không để bụng nàng có tật hay không. Chúng ta sở thích hợp nhau, tính cách tương hợp, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này. Nhưng nương một hai phải tìm cho đệ thiên kim đại gia, những nữ tử kiêu căng đó đệ đều không thích.” Hạ Diễn rầu rĩ nói.

Cố Hành Giản thật ra cảm thấy lưỡng tình tương duyệt quan trọng hơn môn đăng hộ đối. Hắn chọn Hạ Sơ Lam là vì nhìn trúng tính tình nàng, cũng không để ý xuất thân của nàng.

Mà những phu thê môn đăng hộ đối đó, như là Lục Ngạn Viễn và Mạc Tú Đình, bất quá là ảm đạm xong việc.

“Vô luận như thế nào, trước thẳng thắn thành khẩn với nương đã. Nếu đệ nói rõ với bà, chưa chắc bà không đồng ý. Nề nếp gia đình Tưởng gia ta biết, có phụ thân như Tưởng Húc, dạy ra nữ nhi sẽ không kém. Đệ để bà gặp Tưởng Nhu một lần, có lẽ sẽ thay đổi chủ ý.”

Hạ Diễn đáp: “Vâng, đệ sẽ đi nói với nương.”

Bọn họ đến chỗ Đỗ thị ở, Cố Ngữ Thần và Cố Trường Trạch chạy tới, Cố Ngữ Thần ôm chân Cố Hành Giản trước, nghiêng đầu nói: “Tiểu cữu cữu! Cữu cữu đã lâu không tới xem chúng con.”

Hạ Diễn cười nói: “Tiểu Thần Nhi trong miệng kêu tiểu cữu cữu, còn thích nhất là cha nha. Tiểu cữu cữu có chút thương tâm nha.”

Cố Ngữ Thần mếu máo, kề sát Cố Hành Giản, như sợ người khác cướp đi. Cố Hành Giản cúi đầu mỉm cười, vuốt đầu tóc mềm mại của bé, ôn hòa nói: “Thần Nhi, tiểu cữu cữu khó được lúc tới một chuyến, con là chủ nhân, phải chiêu đãi người ta mới đúng.”

Cố Ngữ Thần lúc này mới buông phụ thân ra, đi đến bên cạnh Hạ Diễn, dắt tay cậu. Cố Trường Trạch thở dài, nói với Hạ Diễn: “Tiểu cữu cữu, nương và bà ngoại hình như đang nói chuyện của ngài. Bà ngoại còn hơi tức giận nữa.”

Hạ Diễn nhìn Cố Hành Giản, căng da đầu đi vào.

Đỗ thị nhìn thấy Hạ Diễn vào, đang định mở miệng, thấy Cố Hành Giản theo ở phía sau, vội vàng đứng dậy.

Bà không phải nhạc mẫu thật sự, cho dù là thật thì ở trước mặt Cố Hành Giản cũng không ra vẻ được. Ngay cả hiện tại, còn có rất nhiều người tặng lễ cho Hạ gia, đều hy vọng thông qua các bà giao thiệp với Tể tướng.

Cố Hành Giản đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam: “Nương ngồi đi. Con mới vừa vội xong việc, chiêu đãi chưa chu toàn, còn thỉnh thứ lỗi. Nếu có yêu cầu gì cứ việc nói với Lam Lam.”

“Ngài…… Con nói gì vậy, các con đã an bài rất khá.” Đỗ thị cười cười nói.
Cố Hành Giản biết hắn ở chỗ này, chỉ sợ Đỗ thị không quá tự tại, liền mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Đỗ thị lúc này mới tiến lên lôi kéo Hạ Diễn nói: “Hôm nay tỷ tỷ con cũng ở chỗ này, con nói rõ ràng chuyện tiểu công tử Tưởng gia cho ta."

Hạ Diễn thành thật nói hết: “Mẹ, Tưởng Nhu không phải tiểu công tử, nàng là cô nương con vợ lẽ Tưởng gia. Con sở dĩ không nói với mẹ, là bởi vì nàng khi còn nhỏ sinh bệnh, một bên lỗ tai không nghe thấy. Mẹ, con thật sự thích nàng, ngài gặp nàng một lần rồi nói sau?”

Đỗ thị sửng sốt một chút, không ngờ đối phương là một cô nương. Con vợ lẽ con vợ cả bà vốn không coi trọng, chỉ là chuyện thân thể có tật, Đỗ thị có chút để ý, sợ về sau truyền cho hài tử. Hạ Diễn là con trai độc nhất, Đỗ thị không dám thiếu cảnh giác.

Hạ Sơ Lam đi tới nói: “Mẹ, Diễn Nhi nói đúng, trăm nghe không bằng một thấy. Người Diễn Nhi coi trọng, hẳn sẽ không kém. Mẹ vừa ý những thế gia quý nữ đó, Diễn Nhi chưa chắc thích. Mẹ nhìn lại kết cục của đại ca, nhị tỷ và tứ muội, mẹ chắc cũng không muốn Diễn Nhi giống như bọn họ?”

Hạ Diễn ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Tỷ tỷ nói không sai. Tưởng Nhu chỉ là một bên lỗ tai không nghe thấy, những cái khác đều rất tốt. Hơn nữa gia thế Tưởng gia cũng không kém, con với ca ca nàng lại là cùng trường, tình cảm tất nhiên nhiều hơn người khác một ít.”

Đỗ thị còn hơi do dự: “Nhĩ tật chữa không tốt sẽ truyền cho hài tử.”

Hạ Sơ Lam nói: “Sẽ không. Mẹ xem tướng gia khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu không tốt, nhưng hai đứa nhỏ từ nhỏ đã rất khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót. Nhĩ tật chỉ là ngoài ý muốn.”

“Đúng vậy, tỷ tỷ mấy năm nay sức khỏe khá hơn nhiều, trước kia còn có chứng choáng váng, Thần Nhi và A Trạch cũng đều không có. Mẹ, mẹ không thể có thành kiến.”

Hai tỷ đệ ngươi một lời ta một câu, nói đến mức Đỗ thị rốt cuộc mềm hoá, đáp ứng gặp Tưởng Nhu trước lại nói. Hạ Diễn cao hứng đi an bài.

Cố Hành Giản mang theo Cố Ngữ Thần và Cố Trường Trạch trồng hoa ở trong hoa viên, tay hai bé đều đầy bùn, giống hai con mèo hoa nhỏ lăn trong bùn. Lúc Hạ Sơ Lam tìm tới, Cố Hành Giản đang lau mặt cho Cố Trường Trạch, Cố Ngữ Thần bướng bỉnh ghé vào trên lưng hắn, còn dùng tay bẩn chùi vào người hắn.

Thói ở sạch của người này …… Hình như chẳng giữ được trước mặt hài tử.

Hai bé khi còn nhỏ, Cố Hành Giản giúp đỡ thay tã, lau nước mũi nước miếng, cũng chưa từng ghét bỏ.

Cố Hành Giản nghiêng đầu nhìn thấy nàng, hỏi: “Diễn Nhi nói hết mọi việc chưa?”

“Chàng biết chuyện của nó?” Hạ Sơ Lam hơi ngoài ý muốn, “Mẹ đã đáp ứng gặp Tưởng Nhu.”

“Vậy là tốt rồi. Hôn sự của đại ca dường như không mấy thuận, mấy ngày trước đây khi ta uống trà với nhạc phụ, nghe ông nói đại ca nhất định không chịu cưới vợ, kiên trì thà thiếu không ẩu, làm nhạc phụ tức giận không nhẹ. Ta liền an ủi nhạc phụ, có lẽ người đại ca nàng chờ còn chưa lớn lên đâu.” Cố Hành Giản nhìn hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói.

Hạ Sơ Lam không nhịn được tiến lên kéo cánh tay hắn: “Nếu chàng không chờ được ta, có phải tính toán một mình qua cả đời hay không? Chàng sẽ không thích người khác sao?”

Cố Hành Giản nhìn nàng, chỉ cười không nói.

Hắn sẽ không thích người khác. Lúc gặp được nàng, đã biết người hắn chờ chính là nàng.

Hoa hạnh rời cành, bay lả tả. Một cánh hoa theo gió rơi xuống trên bàn sách trong phòng, gió thổi mở ra trang sách, nơi đó kẹp một tờ hoa tiên đã cũ, mặt trên có một hàng chữ nhỏ trâm hoa, viết: Cùng quân vừa quen biết, còn tựa cố nhân về.

Phía dưới còn có một hàng chữ tuấn dật: Thiên nhai minh nguyệt tân, sớm tối nhất tương tư.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro