chap 1: lần đầu gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

văn án

Mười năm trước, nàng 8 tuổi, hắn 18 tuổi

Nàng chỉ là một đứa trẻ không nhà để về, còn hắn là một giám đốc trẻ tuổi đang lúc thanh xuân

Một đêm nọ, định mệnh cho bọn họ gặp nhau, từ đó, nàng gọi hắn "ca ca", hắn gọi nàng "cục cưng", là đơn thuần xem nàng như sủng vật.

Nhưng, hắn không nghĩ tới, sủng vật cũng có một ngày leo đến trên đầu hắn, nàng một ngày muốn làm ra những chuyện hắn không thể quản nổi, làm cho hắn từng giây từng phút nhớ thương lo lắng,... gián đoạn hội nghị, thay đổi hành trình, rút khỏi tiệc rượu, bỏ dỡ cuộc hẹn,... Mười năm như thế trôi qua.

Mười năm sau, nàng 18 tuổi, hắn 28 tuổi

Nàng thân mật gọi hắn ca ca, và cũng là đại tiểu thư quyền uy nhất trong nhà.

Hắn vẫn thói quen gọi nàng cục cưng, chỉ không ngờ... phần thói quen kia trải qua năm tháng lắng đọng lại đã sớm biến chất, không phải nhạt đi, mà là sâu nặng đến thấm vào xương tuỷ.

Nhưng nàng, theo số tuổi ngày càng lớn, tâm tư cũng càng nhiều. Khi hắn sủng ái nàng, con bé vô tâm ấy lại không còn như con mèo nhỏ suốt ngày meo meo dính lấy hắn, nhớ thương hắn. Khi nàng bởi vì lên đại học mà cách hắn ngày càng xa, khi nàng có một ngày thẹn thùng nói cho hắn biết ... nàng thích một cậu nhóc.

Tâm tính ác ma ghen tuông dâng trào, tính độc chiếm không còn có thể kiềm nén. Bảo bối hắn dạy dỗ mười năm, tại sao có thể để người khác hưởng thụ?

Vì vậy, vào đúng đêm sinh nhật 28 tuổi của hắn

"cục cưng"... hắn gọi nàng

"hử?"... nàng nằm ở trên ghế sofa xem ti vi, hai cái bắp chân trắng nõn nhấc lên cao, một chút bộ dáng thục nữ cũng không có.

"hôm nay là sinh nhật ca ca, lễ vật của em đâu?" cảm giác nóng người, hắn kéo kéo cổ áo, từ từ đến gần nàng "ây da, ca ca em quên rồi, làm sao đây?" nàng gấp đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, cặp mắt đáng thương nhìn hắn "ca ca, anh muốn cái gì, hiện tại cục cưng đi chuẩn bị!"

"không cần chuẩn bị", nam nhân dùng lực vừa đủ kéo nàng ngã vào vòng tay

"ca ca?" nàng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn

"từ giờ trở đi, cục cưng là của ta!" nam nhân ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, tình yêu mãnh liệt, đem thân thể nho nhỏ của nàng ôm chặt, hướng phòng ngủ đi đến.

.

.

.

ban đêm vào một ngày giữa hè, mưa to tầm tã

núi cao chập chùng bao bọc lấy con đường lớn, rất ít xe. Một thiếu niên đang lái xe, mày kiếm hẹp dài, môi mỏng khẽ mím, trên mặt là vẻ thâm trầm không phù hợp với số tuổi của hắn,... mà hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của hắn, có thể là vừa lúc tiếp nhận công ty đang lúc khủng hoảng, hắn bận đến đêm khuya như thế này mới có thể về nhà, những ngày này mọi việc đều chồng chất cùng một chỗ làm hắn phiền đến không thể có được một giây yên bình, mà những kết quả điều tra kia làm lộ ra chân tướng thật sự lại khiến hắn vốn dĩ có một cuộc sống trật tự bình yên hoàn toàn bị đánh vỡ.

đầu rất nặng nên hắn không muốn nghĩ tiếp nữa. Thiếu niên một tay lái xe, một tay dùng sức xoa mi tâm, đèn xe xuyên thấu qua màn mưa, hắn mơ hồ thấy được phía trước con đường có một bóng dáng màu trắng, mới đầu cũng không để ý lắm nhưng xe càng chạy càng gần, hắn mới nhìn rõ ràng, đó không phải là một cái bóng trắng! Là một con người nhỏ nhắn mặc áo màu trắng.

"két..." tiếng thắng xe gấp, bánh xe kéo lê trên mặt đường, là bởi vì trời mưa nên đường trơn khiến xe còn chút nữa chừng 10 phân liền đánh bay nàng.

Lông mày thiếu niên nhăn lại, dùng sức nhấn loa, nhỏ nhỏ thân ảnh ngồi trước đầu xe lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn đến đèn xe, trên đầu của nàng đều là nước mưa, làn da rất bạch, mặt tròn tròn phúng phính giống như đám nữ hài tử đáng yêu hay thích búp bê. Do đèn xe chiếu quá sáng làm nàng hoa mắt, nàng đưa tay lên che che bớt ánh sáng, nhìn xuyên qua đó ánh mắt chiếu thẳng đến thiếu niên trong xe, con người nho nhỏ đó trong mắt lại ẩn ẩn có loại cảm giác không biết sợ hãi như nghé con mới sinh, nhưng lại rõ ràng là trống rỗng, hoàn toàn không thấy được ti cảm xúc.

Thiếu niên giật mình, cái loại này như là con rối không có sinh mạng hay bất kỳ cảm xúc, nói nàng là búp bê cũng không có sai, nàng ngồi chồm hổm tại đó... chỉ là nho nhỏ cuộn lại thành một đoàn, bất quá chỉ có 7 8 tuổi. Ở nơi núi hoang đường cái, ngoại trừ là nơi u tĩnh có người của vài ngôi biệt thự tư nhân ra, những người khác rất ít khi đi đến huống chi là nàng một tiểu tiểu hài tử.

Nàng chẳng lẽ là cái gì gọi tiểu tinh linh? Hay là tiểu thiên sứ rơi nhầm xuống phàm trần?

Thiếu niên nghĩ tới đây cười cười, chỉ là cười cười mà thôi, hắn lại nhấn nhấn kèn ý bảo nàng tránh ra. Mặc kệ nàng là ai, hắn Lãnh Khanh cũng không muốn xen vào chuyện của nàng, người thân nhất đều không đáng tin cậy, người xa lạ tính cái gì.

Tiểu cô nương bị tiếng kèn của hắn doạ sợ, thân thể nhỏ bé lại cuộn chặt thêm một chút, buông xuống tay đang che mắt, cúi đầu, như cũ ngồi chồm hổm tại đó, bất động.

Thiếu niên có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn hắn ghét nhất có người cản trở con đường của hắn. Sau một hồi nhấn còi không có hiệu quả, hắn tức giận mở cửa xe, che dù đi xuống, giày da giẫm ở trong nước mưa làm văng lên bọt nước to. Thân hình của hắn to lớn, đứng ở trước mặt tiểu cô nương giống như là đại thụ nhìn xuống cây cỏ thấp bé.

Mưa to bị ô chặn lại, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen sáng như bảo thạch nhìn hắn, nhìn đến ánh mắt thiếu niên có chút lạnh lạnh, lại cúi đầu, thân thể nho nhỏ hướng bên cạnh xê dịch một chút ít như là chưa từng có.

thiếu niên lúc này mới chú ý tới bên tay trái của nàng luôn che lại chỗ mắt cá chân, hắn chăm chú nhìn nhìn, qua một hồi mới hít một hơi khí, miệng vết thương sâu hoắm nhìn thấy mà giật mình, ở trên bắp chân trắng nõn của nàng kéo dài thẳng đến mắt cá chân. Bởi vì có nước mưa dội xuống, miệng vết thương không thể kết vảy, máu liền không ngừng tràn ra giữa các khe ngón tay nàng đang đè lại.

tâm địa sắc đá như Lãnh Khanh cũng không khỏi động lòng trắc ẩn, hắn ngồi xổm người xuống, mở miệng nói "lấy tay ra cho ta xem xem"

tiểu cô nương ngẩng đầu lên, cắn cắn môi không nói lời nào, chỉ là trừng mắt nhìn hắn, không biết là nghe có hiểu hay không, một nhúm tóc ướt dán lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cuốn theo nước càng lộ vẻ đáng thương.

thiếu niên mím môi, duỗi bàn tay lớn kéo bàn tay nhỏ của nàng ra hỏi "làm sao bị thương?" thanh âm lúc này đã mềm đi nhiều.

"Đau", tiểu cô nương rốt cục nói chuyện, thanh âm trong trẻo non nớt, "khụ ... khụ... " nàng ho mấy cái

thiếu niên nhăn mày, mưa lớn như vậy nhưng nàng chỉ mặc quần áo trắng lại có chút hơi mỏng, làm sao sẽ không lạnh?

"có thể đứng lên không?" thiếu niên hỏi

tiểu cô nương mở mắt thật to nhìn hắn, lập tức nhẹ nhàng khẽ lắc đầu

"đến, ôm ta!" thiếu niên bất đắc dĩ, một bàn tay luồng qua cánh tay ôm eo nàng, tay kia của hắn che dù, chỉ có thể để nàng tự ôm hắn

tiểu cô nương do dự một chút mới vươn đôi tay nhỏ nhắn, hai tay ôm cổ hắn, ôm chặt.

thiếu niên bên môi thoáng hiện nụ cười, tâm cũng thoáng cái trở nên mềm mại một chút, nàng bộ dáng ngây thơ làm hắn động lòng trắc ẩn, hắn cảm giác tâm tình thoải mái hẳn lên, nghiêng đầu nói với tiểu cô nương đang bị ôm trên người "cục cưng thực ngoan ngoãn, chúng ta lên xe đi!"

tiểu cô nương không nói gì, chỉ là rụt lại trong ngực hắn

có lẽ, thiên tính nam nhân đều là thích bị ỷ lại, thiếu niên càng vui vẻ, xoay người mở cửa xe đặt tiểu cô nương ở vị trí phụ, buộc dây an toàn cho nàng, sau đó hỏi "nhà ngươi ở nơi nào, ta chở ngươi trở về?"

tiểu cô nương lại co rúm lại, mắt to vô tội nhìn hắn lại cúi đầu, lắc đầu

"vậy ngươi tên là gì?" thiếu niên lại hỏi

tiểu cô nương không lên tiếng mà lại lắc đầu

hắn "...", thực bất đắc dĩ, chuyện này là thế nào? một đứa trẻ 8 tuổi, như thế nào ngay cả tên mình cũng không nhớ? Ma xui quỷ khiến, hắn nhíu mày nói "trước cùng ta về nhà, được hay không?" mặc dù giọng nói là thương lượng nhưng chắc chắn chính là mệnh lệnh.

"được" thanh âm trong trẻo lại vang lên, tiểu cô nương gật nhẹ đầu, nghiêng nghiêng đầu nhỏ nhìn gò má anh tuấn của thiếu niên, "khụ ... khụ ..." lại ho khan

thiếu niên cởi áo khoác choàng lên người nàng, sau đó mở hệ thống sưởi ấm trong xe lên, "về nhà nói sau"

phát động động cơ, thiếu niên lái xe trầm ổn vững vàng, đèn xe chiếu rọi đường phía trước, chiếu đến trên đường bóng cây từng đám, cùng lúc trước rất nhiều lần về nhà cũng không có khác biệt, chỉ là bên cạnh thêm một người.

Một năm này, hắn 18 tuổi, nàng 8 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro